Mỗi Ngày Một Chuyện

CHUYỆN KHẮP NƠI - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Thèm khát thảnh thơi, là một điều mà trong tù tập trung cải tạo chính trị mới cần thiết, vì cái tinh thần tư tưởng đối lập luôn là vấn nạn cho bất cứ ai, giới tính nào, tuổi tác nào....

       

    CHUYỆN KHẮP NƠI   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Khi rời trại tù cải tạo về, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là nghỉ ngơi hoàn toàn, mặc dầu bấy giờ, phải lo âu ghê lắm, là vì mẹ chồng tôi giao hẹn rồi:  

"Thôi bây chừ con ai nấy nuôi, tau đã hết bổn phận..." 

Là vì trước khi đi trình diện tập trung cải tạo, tức sau ngày miền nam rơi vào tay cộng sản một tháng, thông cáo chính thức của cái gọi là uỷ ban quân quản thành Hồ bô bô trên những cái loa và lồ lộ trên các trang báo, kêu gọi sĩ quan chế độ VNCH phải lên đường đi tù cho đúng luật rừng mạnh  được yếu thua.

Tôi phải kính nhờ bố mẹ chồng tôi cưu mang 4 đứa con tôi, tức gia đình bên nội cho các cháu nương nhờ. 

Cho tới khi tôi trở về, cháu lớn nhất chưa 15 tuổi, nhỏ nhất lên 8. 2 đứa giữa lọt vào khoảng cách từ nhỏ tới lớn nêu trên. 

Tôi thì rất mừng là các cháu được bình yên, còn sức khoẻ và cơm ăn, áo mặc, tất nhiên là hư hao, thiếu hụt, bởi cái xã hội nghèo nàn lạc hậu ấy. 

 

Như trên tôi đã nói, là tôi thèm được nghỉ ngơi, cả trong suy nghĩ rất đơn giản, là từ tinh thần đến thể chất, tôi muốn thả lỏng tôi trên một đồng cỏ, một bờ biển ... một nơi chỉ có mặt phẳng ngang, rộng bát ngát, không có một rào cản nào . 

Nhưng ước mong, mơ mộng là một chuyện, còn có thực hiện được không, lại là chuyện khác. 

Thèm khát thảnh thơi, là một điều mà trong tù tập trung cải tạo chính trị mới cần thiết, vì cái tinh thần tư tưởng đối lập luôn là vấn nạn cho bất cứ ai, giới tính nào, tuổi tác nào phải nơm nớp lo âu đến phiền toái, do cái đám Bên Cướp Cuộc đó quấy rầy. 

Nhưng có lẽ mới ngủ được đêm đầu tiên trở về là tạm an tâm thôi. Qua buổi sáng kế tiếp, đã phảng phất những ưu tư thực tế lởn vởn quanh mình. 

 

Bỗng tôi nghe rõ ràng một giọng nói rất quen, mà có lẽ đã ngót 20 năm bị gián đoạn: 

"Cô Mỵ ơi, tôi được tin cô từ trại cải tạo về, tôi không đến thăm cô đâu, chỉ tới để dặn cô một điều là: với chế độ mới này, cô đừng viết lách nữa, vì cho dù cô có khen hay chê, họ cũng chẳng tin đâu. Dặn cô vậy thôi, giờ tôi về ..." 

Tôi chẳng quan tâm điều ông nhà văn XX chế độ cũ vừa nói, mà ngạc nhiên, tại sao ông ấy biết tôi mới trở về từ trại tù cải tạo, đã thất lạc nhau từ 20 năm rồi, sao ông ấy biết tôi đang ở nơi này mà đến thản nhiên, như đã từng lui tới nhiều lần trước đó vậy. 

 

À , mà có cần chi phải ông XX ấy xa cách tôi hai chục năm đâu, có những người từ bắc vô nam, không hề liên lạc suốt thời gian chia cách, vậy mà nhà nào nhà nấy cũng có họ hàng, bạn bè hay người quen kiểu chòm xóm xưa, tới gõ cửa.

Mở cửa là thấy ngay những hình ảnh dĩ vãng

 không phai mờ, mới chết dở . 

Tôi cứ đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, thậm chí có trường hợp vừa đến đã khoe ngay thành tích đi tìm tôi như thế nào: 

Đi tới các trường đại học, dò danh sách các khoá học xem có tên không. 

 Cuối cùng tình cờ lại biết tôi ở đây. 

Tôi không tỏ vẻ xã giao vui mừng, mà hỏi lại một câu rất vô  tình:  

" Nghe nói Mỹ bỏ bom phá đê sông Hồng, vỡ mấy lần, mà sao làng ta ở sát chân đê không bị chi cả nhỉ? 

Người làng cười hô hố lên, rồi nhìn tôi như thể " cám ơn " sự quan tâm về họ :

" Đi sơ tán hết rồi, hoà bình mới về lại, mọi người còn đầy đủ cả ."

 

Thế là tôi chẳng có cảm giác yên thân để nghỉ ngơi gì cả.

 Nỗi chán nản từ trong tù như được kéo dài ra ngoài " tại ngoại ",  mà còn phức tạp hơn nữa...

Ấy là  tôi cứ phải luôn luôn  " ứng chiến " với nhiều xã hội nhỏ trong một xã hội lớn. 

Mà lại không thấy vui, cứ nơm nớp buồn phiền cùng buồn bực, dễ phẫn nộ. 

Không có một niềm vui, ngoại trừ mong mỏi con cái chóng lớn, khoẻ mạnh để tiếp tục sinh tồn. 

Thay vào sự nghỉ ngơi như mong muốn, tôi lại ngồi thừ ra nghĩ ngợi. 

Cái bộ mặt xã hội này, nó tạo cho người ta không thể thật lòng với ai, bởi như ai cũng đang rình mò tư tưởng mình, chỉ sơ hở một chút là toạ hoạ ra ngay. 

Tôi thẫn thờ khi hay tin cô trung uý trẻ đẹp, cháu ruột Thiếu tá Đặng Sĩ ở Huế xưa, đã uống thuốc độc tự tử, khi trước đó, đã tưởng là rời trại tù cải tạo về, thì bình an, vui vẻ chứ. 

 

Trước khi đi tù, thì chúng tôi đã nghe đâu đó số gia đình quân nhân các cấp chế độ cũ tìm tới cái chết một cách uất hận.

Sau khi ra tù, chứng kiến mấy gia đình thân quen có những cô con gái xinh đẹp, sống một thời gian với mẹ và các em, rồi lặng lẽ đi tới những nơi đồng không mông quạnh, để tự vẫn . 

Cô gái 18 tuổi con của bạn tôi, giáo sư cấp 2 trường ĐTĐ, thân phụ cô là Thiếu tá Th KQ/VNCH.

Cùng trang lứa, cô này con đầu lòng của Thiếu tá Thg Quân Cụ, cũng ra xa lộ quyên sinh. 

Khi quý cô nhìn thấy mẹ và đàn em sống khốn khổ, trong lúc bố các cô là những sĩ quan QL/VNCH, đang trong vòng lao lý . 

Cả một xã hội cằn cỗi, không thấy một nụ hoa nhân bản được  nở ra dưới nắng vàng rực rỡ mùa xuân, như miền nam trước 30 -4 -1975. 

Tôi bấy giờ rã rượi trong hoàn cảnh bế tắc...chưa biết mình sẽ phải bắt đầu lại cuộc sống thế nào, để cõng đàn con 4 đứa, trong lúc bặt tin ông xã từ khi rời Đà Nẵng 1975. 

 

Tôi lang thang bên bờ sông Saigon, nhưng không hề có ý định liễu mệnh, lý do tôi phải sống cho mấy đứa con như kể trên . 

Một người dân chế độ cũ ở khu nhà thờ Ba Chuông, vốn làm nghề hớt tóc nơi cái gốc cây ở đầu đường gần đó, ông ta được đãi ngộ giai cấp ( vô sản ), sau ngày đổi đời nêu trên , ổng đã là " Tổ phó an ninh F. X " kêu tôi tới "thăm hỏi" sau khi tù cải tạo về, rằng : sao chị không kiếm việc làm? 

Thời đại này chị còn đi dạo bên sông nhàn hạ nhỉ ? 

À thì ra, thời gian mình bị quản chế , " nhân dân " mà theo phu nhân nhà văn Duy Lam đã khẳng định với phường xã chị là " Ôi, nhân dân thì khó tính vô cùng ", tai mắt nhân dân đã theo dõi cả từng cái hắt hơi của dân trong phố đó kìa . 

Tôi cũng ...thẳng thắn trả lời : " Vâng , tôi ra bờ sông Bình Triệu, để quan niệm một điều, nếu tôi ăn tới đồng bạc cuối cùng, là tôi sẽ nhẩy xuống cầu Bình Lợi ngay, không phiền khu phố lo cho miếng cơm manh áo sau này. 

Nói rồi , tôi biết tôi sẽ cô đơn trong cuộc sinh nhai của 5 mẹ con, không ai giúp cho đâu, chỉ là hô khẩu hiệu thôi. 

 

Tất nhiên, như đã kể lể nhiều lần, để cuối cùng vươn lên trên " Chính bàn chân của mình ", qua tờ đơn xin tổ chức Văn Bút Quốc Tế giúp đỡ.  Do một cựu thiếu uý gốc phục vụ trong Toán Sĩ quan liên lạc ở Quân Đoàn 24 Hoa Kỳ Đà Nẵng trước  27 -1 -1973, vừa thảo vừa đánh máy cho tôi. 

Tuy nhiên, sau này cứ nói quý nhà văn tên tuổi như Duy Lam , Tô Thuỳ Yên ... là đi Mỹ theo diện cơ quan X bảo lãnh là hơi chệch đường, chứ căn bản vẫn là trên hành trình HO thôi. 

Nhưng , quý vị vừa nêu đều hưởng một khoản tiền độ mươi ngàn, được thân tặng từ cơ quan X  tăm tiếng, và cũng tuỳ theo thành tích đấu tranh của mỗi cá nhân , cùng cấp khoản của cơ quan ấy phân chia . 

Ôi chao, chỉ một câu chuyện thèm được nghỉ ngơi toàn diện, mà tôi đã dẫn quý vị đi xa lắc con đường ngắn nhất trong nhà là đi ngủ, hay đi nghỉ bình thường . 

Thế mới biết 10 năm đầu sau khi miền nam mất vào tay cộng sản nó khốn khó gian truân thế nào . 

Song sau 10 năm ấy ( 1985) là năm bạo quyền cộng sản vn tuyên bố mở cửa, để dân có thể hát nhạc vàng, có ai biết là 10 năm tiếp theo Mỹ cho csvn bang giao( 1995 ) . 

Nhưng trong giai đoạn này, là đã thấy bộ mặt Chệt lộ liễu qua chính sách cướp đất VN từ từ, từng phần. 

Đến bây giờ thì toè loe ra 2 tuần nay: Đảng csvn bán đất cho Trung Cộng thành lập 3 đặc khu kinh tế . ..thắt chặt vòng đai cả nước, từ Quảng Ninh qua Khánh Hoà , tới Phú Quốc . 

 

Viết những dòng này, để một lần nữa nói lên sự chống đối, phản kháng đa phần là từ giới trẻ, dấn thân cũng từ tuổi trẻ , vục dậy, xốc vác cũng từ tuổi trẻ thôi. 

Chúng ta, ai cũng có thời thanh thiếu niên , ai cũng có lòng yêu quê hương đất nước, và ai cũng có niềm tự hào dân tộc . Nhưng tất cả những điều nêu trên phải được sàng lọc , được hướng dẫn, nói theo ngôn ngữ tổ tiên, phải được giáo huấn từ tinh thần tư tưởng đến thể hiện ra cử chỉ, hành động . Chưa kể tới danh xưng  động thái hy sinh cần thiết nếu xã hội suy đồi, tổ quốc lâm nguy, phải xả thân cứu nước, cứu dân. 

Phải làm gì lúc này quý phụ huynh thanh niên VN chân chính  ? 

Xin trả lời, xin trả lời : sát cánh đấu tranh cùng các thế hệ tương lai . 

Cụ thể việc làm : các cơ quan truyền thông chuyển tin đầy đủ, trung thực và nhanh chóng ... để dân chúng trong và ngoài nước nắm vững tình hình , ngõ hầu chung tay, góp sức , hành động chính xác, bảo vệ tổ quốc muôn xưa với chính nghĩa quốc gia . 

 

          CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

CHUYỆN KHẮP NƠI - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Thèm khát thảnh thơi, là một điều mà trong tù tập trung cải tạo chính trị mới cần thiết, vì cái tinh thần tư tưởng đối lập luôn là vấn nạn cho bất cứ ai, giới tính nào, tuổi tác nào....

       

    CHUYỆN KHẮP NƠI   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Khi rời trại tù cải tạo về, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là nghỉ ngơi hoàn toàn, mặc dầu bấy giờ, phải lo âu ghê lắm, là vì mẹ chồng tôi giao hẹn rồi:  

"Thôi bây chừ con ai nấy nuôi, tau đã hết bổn phận..." 

Là vì trước khi đi trình diện tập trung cải tạo, tức sau ngày miền nam rơi vào tay cộng sản một tháng, thông cáo chính thức của cái gọi là uỷ ban quân quản thành Hồ bô bô trên những cái loa và lồ lộ trên các trang báo, kêu gọi sĩ quan chế độ VNCH phải lên đường đi tù cho đúng luật rừng mạnh  được yếu thua.

Tôi phải kính nhờ bố mẹ chồng tôi cưu mang 4 đứa con tôi, tức gia đình bên nội cho các cháu nương nhờ. 

Cho tới khi tôi trở về, cháu lớn nhất chưa 15 tuổi, nhỏ nhất lên 8. 2 đứa giữa lọt vào khoảng cách từ nhỏ tới lớn nêu trên. 

Tôi thì rất mừng là các cháu được bình yên, còn sức khoẻ và cơm ăn, áo mặc, tất nhiên là hư hao, thiếu hụt, bởi cái xã hội nghèo nàn lạc hậu ấy. 

 

Như trên tôi đã nói, là tôi thèm được nghỉ ngơi, cả trong suy nghĩ rất đơn giản, là từ tinh thần đến thể chất, tôi muốn thả lỏng tôi trên một đồng cỏ, một bờ biển ... một nơi chỉ có mặt phẳng ngang, rộng bát ngát, không có một rào cản nào . 

Nhưng ước mong, mơ mộng là một chuyện, còn có thực hiện được không, lại là chuyện khác. 

Thèm khát thảnh thơi, là một điều mà trong tù tập trung cải tạo chính trị mới cần thiết, vì cái tinh thần tư tưởng đối lập luôn là vấn nạn cho bất cứ ai, giới tính nào, tuổi tác nào phải nơm nớp lo âu đến phiền toái, do cái đám Bên Cướp Cuộc đó quấy rầy. 

Nhưng có lẽ mới ngủ được đêm đầu tiên trở về là tạm an tâm thôi. Qua buổi sáng kế tiếp, đã phảng phất những ưu tư thực tế lởn vởn quanh mình. 

 

Bỗng tôi nghe rõ ràng một giọng nói rất quen, mà có lẽ đã ngót 20 năm bị gián đoạn: 

"Cô Mỵ ơi, tôi được tin cô từ trại cải tạo về, tôi không đến thăm cô đâu, chỉ tới để dặn cô một điều là: với chế độ mới này, cô đừng viết lách nữa, vì cho dù cô có khen hay chê, họ cũng chẳng tin đâu. Dặn cô vậy thôi, giờ tôi về ..." 

Tôi chẳng quan tâm điều ông nhà văn XX chế độ cũ vừa nói, mà ngạc nhiên, tại sao ông ấy biết tôi mới trở về từ trại tù cải tạo, đã thất lạc nhau từ 20 năm rồi, sao ông ấy biết tôi đang ở nơi này mà đến thản nhiên, như đã từng lui tới nhiều lần trước đó vậy. 

 

À , mà có cần chi phải ông XX ấy xa cách tôi hai chục năm đâu, có những người từ bắc vô nam, không hề liên lạc suốt thời gian chia cách, vậy mà nhà nào nhà nấy cũng có họ hàng, bạn bè hay người quen kiểu chòm xóm xưa, tới gõ cửa.

Mở cửa là thấy ngay những hình ảnh dĩ vãng

 không phai mờ, mới chết dở . 

Tôi cứ đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, thậm chí có trường hợp vừa đến đã khoe ngay thành tích đi tìm tôi như thế nào: 

Đi tới các trường đại học, dò danh sách các khoá học xem có tên không. 

 Cuối cùng tình cờ lại biết tôi ở đây. 

Tôi không tỏ vẻ xã giao vui mừng, mà hỏi lại một câu rất vô  tình:  

" Nghe nói Mỹ bỏ bom phá đê sông Hồng, vỡ mấy lần, mà sao làng ta ở sát chân đê không bị chi cả nhỉ? 

Người làng cười hô hố lên, rồi nhìn tôi như thể " cám ơn " sự quan tâm về họ :

" Đi sơ tán hết rồi, hoà bình mới về lại, mọi người còn đầy đủ cả ."

 

Thế là tôi chẳng có cảm giác yên thân để nghỉ ngơi gì cả.

 Nỗi chán nản từ trong tù như được kéo dài ra ngoài " tại ngoại ",  mà còn phức tạp hơn nữa...

Ấy là  tôi cứ phải luôn luôn  " ứng chiến " với nhiều xã hội nhỏ trong một xã hội lớn. 

Mà lại không thấy vui, cứ nơm nớp buồn phiền cùng buồn bực, dễ phẫn nộ. 

Không có một niềm vui, ngoại trừ mong mỏi con cái chóng lớn, khoẻ mạnh để tiếp tục sinh tồn. 

Thay vào sự nghỉ ngơi như mong muốn, tôi lại ngồi thừ ra nghĩ ngợi. 

Cái bộ mặt xã hội này, nó tạo cho người ta không thể thật lòng với ai, bởi như ai cũng đang rình mò tư tưởng mình, chỉ sơ hở một chút là toạ hoạ ra ngay. 

Tôi thẫn thờ khi hay tin cô trung uý trẻ đẹp, cháu ruột Thiếu tá Đặng Sĩ ở Huế xưa, đã uống thuốc độc tự tử, khi trước đó, đã tưởng là rời trại tù cải tạo về, thì bình an, vui vẻ chứ. 

 

Trước khi đi tù, thì chúng tôi đã nghe đâu đó số gia đình quân nhân các cấp chế độ cũ tìm tới cái chết một cách uất hận.

Sau khi ra tù, chứng kiến mấy gia đình thân quen có những cô con gái xinh đẹp, sống một thời gian với mẹ và các em, rồi lặng lẽ đi tới những nơi đồng không mông quạnh, để tự vẫn . 

Cô gái 18 tuổi con của bạn tôi, giáo sư cấp 2 trường ĐTĐ, thân phụ cô là Thiếu tá Th KQ/VNCH.

Cùng trang lứa, cô này con đầu lòng của Thiếu tá Thg Quân Cụ, cũng ra xa lộ quyên sinh. 

Khi quý cô nhìn thấy mẹ và đàn em sống khốn khổ, trong lúc bố các cô là những sĩ quan QL/VNCH, đang trong vòng lao lý . 

Cả một xã hội cằn cỗi, không thấy một nụ hoa nhân bản được  nở ra dưới nắng vàng rực rỡ mùa xuân, như miền nam trước 30 -4 -1975. 

Tôi bấy giờ rã rượi trong hoàn cảnh bế tắc...chưa biết mình sẽ phải bắt đầu lại cuộc sống thế nào, để cõng đàn con 4 đứa, trong lúc bặt tin ông xã từ khi rời Đà Nẵng 1975. 

 

Tôi lang thang bên bờ sông Saigon, nhưng không hề có ý định liễu mệnh, lý do tôi phải sống cho mấy đứa con như kể trên . 

Một người dân chế độ cũ ở khu nhà thờ Ba Chuông, vốn làm nghề hớt tóc nơi cái gốc cây ở đầu đường gần đó, ông ta được đãi ngộ giai cấp ( vô sản ), sau ngày đổi đời nêu trên , ổng đã là " Tổ phó an ninh F. X " kêu tôi tới "thăm hỏi" sau khi tù cải tạo về, rằng : sao chị không kiếm việc làm? 

Thời đại này chị còn đi dạo bên sông nhàn hạ nhỉ ? 

À thì ra, thời gian mình bị quản chế , " nhân dân " mà theo phu nhân nhà văn Duy Lam đã khẳng định với phường xã chị là " Ôi, nhân dân thì khó tính vô cùng ", tai mắt nhân dân đã theo dõi cả từng cái hắt hơi của dân trong phố đó kìa . 

Tôi cũng ...thẳng thắn trả lời : " Vâng , tôi ra bờ sông Bình Triệu, để quan niệm một điều, nếu tôi ăn tới đồng bạc cuối cùng, là tôi sẽ nhẩy xuống cầu Bình Lợi ngay, không phiền khu phố lo cho miếng cơm manh áo sau này. 

Nói rồi , tôi biết tôi sẽ cô đơn trong cuộc sinh nhai của 5 mẹ con, không ai giúp cho đâu, chỉ là hô khẩu hiệu thôi. 

 

Tất nhiên, như đã kể lể nhiều lần, để cuối cùng vươn lên trên " Chính bàn chân của mình ", qua tờ đơn xin tổ chức Văn Bút Quốc Tế giúp đỡ.  Do một cựu thiếu uý gốc phục vụ trong Toán Sĩ quan liên lạc ở Quân Đoàn 24 Hoa Kỳ Đà Nẵng trước  27 -1 -1973, vừa thảo vừa đánh máy cho tôi. 

Tuy nhiên, sau này cứ nói quý nhà văn tên tuổi như Duy Lam , Tô Thuỳ Yên ... là đi Mỹ theo diện cơ quan X bảo lãnh là hơi chệch đường, chứ căn bản vẫn là trên hành trình HO thôi. 

Nhưng , quý vị vừa nêu đều hưởng một khoản tiền độ mươi ngàn, được thân tặng từ cơ quan X  tăm tiếng, và cũng tuỳ theo thành tích đấu tranh của mỗi cá nhân , cùng cấp khoản của cơ quan ấy phân chia . 

Ôi chao, chỉ một câu chuyện thèm được nghỉ ngơi toàn diện, mà tôi đã dẫn quý vị đi xa lắc con đường ngắn nhất trong nhà là đi ngủ, hay đi nghỉ bình thường . 

Thế mới biết 10 năm đầu sau khi miền nam mất vào tay cộng sản nó khốn khó gian truân thế nào . 

Song sau 10 năm ấy ( 1985) là năm bạo quyền cộng sản vn tuyên bố mở cửa, để dân có thể hát nhạc vàng, có ai biết là 10 năm tiếp theo Mỹ cho csvn bang giao( 1995 ) . 

Nhưng trong giai đoạn này, là đã thấy bộ mặt Chệt lộ liễu qua chính sách cướp đất VN từ từ, từng phần. 

Đến bây giờ thì toè loe ra 2 tuần nay: Đảng csvn bán đất cho Trung Cộng thành lập 3 đặc khu kinh tế . ..thắt chặt vòng đai cả nước, từ Quảng Ninh qua Khánh Hoà , tới Phú Quốc . 

 

Viết những dòng này, để một lần nữa nói lên sự chống đối, phản kháng đa phần là từ giới trẻ, dấn thân cũng từ tuổi trẻ , vục dậy, xốc vác cũng từ tuổi trẻ thôi. 

Chúng ta, ai cũng có thời thanh thiếu niên , ai cũng có lòng yêu quê hương đất nước, và ai cũng có niềm tự hào dân tộc . Nhưng tất cả những điều nêu trên phải được sàng lọc , được hướng dẫn, nói theo ngôn ngữ tổ tiên, phải được giáo huấn từ tinh thần tư tưởng đến thể hiện ra cử chỉ, hành động . Chưa kể tới danh xưng  động thái hy sinh cần thiết nếu xã hội suy đồi, tổ quốc lâm nguy, phải xả thân cứu nước, cứu dân. 

Phải làm gì lúc này quý phụ huynh thanh niên VN chân chính  ? 

Xin trả lời, xin trả lời : sát cánh đấu tranh cùng các thế hệ tương lai . 

Cụ thể việc làm : các cơ quan truyền thông chuyển tin đầy đủ, trung thực và nhanh chóng ... để dân chúng trong và ngoài nước nắm vững tình hình , ngõ hầu chung tay, góp sức , hành động chính xác, bảo vệ tổ quốc muôn xưa với chính nghĩa quốc gia . 

 

          CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm