Sức khỏe và đời sống

ĐI ĂN PHỞ - DODUYNGOC

Tui là tín đồ của Phở. Mà phải là Phở Bắc kia. Phở Hoà, Phở Lệ, Phở Phú Vương tui chê.
Tui là tín đồ của Phở. Mà phải là Phở Bắc kia. Phở Hoà, Phở Lệ, Phở
Phú Vương tui chê. Tui chỉ ăn Phở Dậu. Tui chơi Phở Dậu đã gần năm
chục năm nay, từ hồi tui xấp xỉ hai mươi cho đến giờ đã gần bảy chục,
chỉ gián đoạn mấy năm đi Tây. Cũng là loại tín đồ ngoan đạo đấy chứ.
Hồi xưa nó chưa gọi là Dậu. Hồi đó chỉ là một quán phở nhỏ lợp tôn,
trên có chừa một khoảng trống lớn, nắng dọi vào làm thành một vệt ánh
sáng mà mấy cha nhiếp ảnh rất mê. Luồng sáng dọi xuống trên người hai
bà cụ với làn khói xanh từ bếp củi bay lên rất là nhiếp ảnh. Người bán
là hai bà cụ già, nên tui gọi là Phở bà cụ. Ngày trước dân văn nghệ
thường ăn sáng ở đây. Tui thường gặp hoạ sĩ Đinh Cường, Trịnh Cung, Đỗ
Quang Em, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn....
Thời đó Ông Nguyễn Cao Kỳ đang làm quan to, cũng thường ghé ăn, cũng
chẳng tiền hô hậu ủng gì, chỉ đi ăn với vợ là bà Tuyết Mai, có lúc đi
với bạn, có khi đi một mình, nên giang hồ gọi là Phở Ông Kỳ. Ở ngoài
sân có cây trứng cá, nên lại có người kêu là Phở cây trứng cá. Sau 75,
khu này gọi là khu phố bốn nên gọi là Phở Khu phố bốn. Chủ nhân cho
dựng bảng đặt tên là Phở Dậu. Hồi đó ở hẻm bên cũng có quán phở gà rất
ngon, chủ là một bà sồn sồn người Bắc di cư tên Lan nên gọi là Phở Bà
Lan. Gà ngon, nước phở ngọt đằm, khách cũng đông. Nhưng rồi bà mất vì
bệnh, quán dẹp tiệm luôn.

Và bây giờ quán phở Dậu có thể gọi là quán phở đắt khách nhất của Sài
Gòn. Khách cứ đông nườm nượp, nhất là ngày thứ bảy và chủ nhật. Kiếm
chỗ ngồi hơi khó. Đúng là Phở Dậu giờ không còn ngon và có mùi vị như
xưa, nhưng khách thì tăng lên bội phần.

Phở Dậu không có rau, chỉ có bát hành tây xắt mỏng. Cũng không có
tương đen, chỉ có tương Bắc cay màu đỏ. Phở Dậu ngon nhờ nước. Nước
phở ở đây trong và thanh, là nước hầm xương, những khúc xương dài lóc
hết thịt được đun từ hôm trước thoang thoáng mùi quế với hồi, nhạt
thôi, tinh ý lắm mới ngửi thấy. Có thể cho điểm cao nhờ nước phở. Bánh
cũng được, không nát, không dày quá. Thịt thì không ngon như ngày xưa,
có lẽ bò bây giờ chất lượng không bằng. Lát nạm xảm không thấy chất
thịt, vè vụn và dai. Ăn phở bò thì phải có gầu, nhưng gầu bây giờ
trắng nhách, không có màu vàng như hồi xưa, miếng gầu ngày cũ nhai sần
sật mà không dai, béo mà không ngậy, nhai miếng gẩu thấy sướng mồm.
Giờ nhai gầu như nhai miếng thịt bị cắt ngược sớ, miếng gầu như kẹo
cao su, chẳng thấy ngọt mà cứ nhờn nhợt trong miệng, đành phải nhả.

Nghe kể hồi mới di cư ở ngoài Bắc vào, gia đình này ở bên bến tắm ngựa
ở Huỳnh Tịnh Của bây giờ, chưa biết làm ăn gì thì được một người quen
dạy cho cách nấu phở. Sau đó dọn về xóm chuồng ngựa dưới dốc đường
Công Lý gần Yên Đổ, sau mới về đây. Ông chủ bây giờ là đời thứ hai.
Nhân viên lo việc hầm xương, cứ bốn giờ sáng ông vào nêm nếm theo bí
quyết của mẹ truyền lại. Ông bà chủ này buôn bán thế này mấy chục năm
nay, khách khứa như thế, hẳn là giàu. Nhưng ông bà rất giản dị và gần
gũi. Ông ra vào kiêm luôn việc điều hành xe cộ của khách. Ông này có
trí nhớ rất đặc biệt. Khách đi xe máy chỉ ghé ăn vài lần là ông nhớ số
xe. Chẳng sai bao giờ. Do tánh tình bình dân và gắn bó, vui vẻ với
khách nên khách nào cũng quý ông. Khách ở xa về ông nhớ mặt, chuyện
trò thân mật, khách quen lâu không ghé, ông hỏi thăm. Khách thích ghé
quán vì phở ngon nhưng cũng ưa ghé vì cái tình giao hảo ấy.

Mấy chục năm ăn phở mỗi sáng ở đây, tui thành như người nhà. Hồi còn
trẻ, khoẻ, ngày nào cũng ăn. Giờ có tuổi, lại bị Gout nên mỗi tuần chỉ
ghé một hai lần. Có nhiều khi tui bỏ thuốc lá, nhưng cứ theo thói quen
tui chưa ăn xong thì đã có người mang bao thuốc ba số để lên bàn, thế
là rút một điếu. Ăn tô phở xong mà chưa có điếu thuốc cũng chưa gọi là
hoàn tất bữa ăn. Thế là hút. Hê..hê thành ra mang tiếng bỏ thuốc lá
cũng vài chục lần mà không bỏ được. Ăn lâu năm nên cũng quen mặt nhiều
khách cũng ăn thường xuyên giống tui. Gặp nhau cười chào mà chẳng biết
tên gì. Mà cũng lạ lắm nghe. Khách ăn thường xuyên cũng thường chọn
một chỗ thường xuyên, đôi khi chỉ xê xích vài chiếc ghế. Khách ngồi
ngoài sân thì luôn luôn ngồi ngoài sân. Khách ngồi gian giữa cũng luôn
ngồi gian giữa. Khách ngồi nhà bên thì cũng luôn chọn nhà bên để ngồi.
Như một thói quen. Lại biết cách ăn của từng người. Có người mang theo
chai giấm tỏi, có người không ăn hành, có người nhiểu bánh, có người
ít, có người thêm béo có người nước trong. Lâu ngày tui nhớ hết, gần
năm mươi năm còn gì, nửa thế kỷ chứ ít sao.

Ăn lâu một quán đôi khi cũng chán, nên khi nghe ai nói có quán phở nào
ngon là đi tìm ăn thử, nhưng rồi cũng châu về hợp phố, làm như đã quen
cái mùi cái vị đó rồi, thấy chỗ nào cũng chẳng vừa lòng. Tui có anh
bạn chơi Piano nổi tiếng, cũng thuộc loại ghiền phở ở đây, cũng là
khách thường xuyên. Đi trình diễn ở nước ngoài, vừa xuống máy bay,
hành lý cồng kềnh nhưng bao giờ cũng ráng kêu taxi đến đây chơi một tô
trước khi về nhà vì nhớ quá he..he.

Mấy hôm rồi có người giới thiệu một quán phở ở Cao Thắng, anh ta khen
ngon nên tui có ý định đến ăn xem thử. Sáng nay rú xe đến đấy. Thứ bảy
mà quán vắng hoe. Chỉ có một bàn có khách là một đôi nam nữ còn trẻ.
Tui ngồi kế bàn đấy. Phải công nhận quán sạch sẽ, bàn ghế, đũa muỗng
ngăn nắp. Bước vào quán có mùi phở, đã xứng cho một sao. Tui quan niệm
quán phở phải có mùi phở. Cái mùi ngậy chút của hồi, của quế, của gừng
nướng quyện với mùi bò. Đương nhiên là thoang thoảng thôi chứ không
nồng nặc như quầy thịt bò ngoài chợ. Nhưng phải có mùi phở, cái mùi
nhè nhẹ thoang thoảng ấy đánh thức cái khứu giác của người ăn, gợi cho
họ cái cảm giác thèm được thưởng thức. Rau, ớt, chanh được để trong
dĩa trắng tinh có lớp nhựa mỏng bọc ngoài. Lại nghe bảo tương ớt tự
nhà làm. Tui cho thêm một sao nữa. Ở đây có món đặc biệt là phở đuôi
bò. Cũng hay, thay đổi thử xem thế nào? Tui gọi một tô phở đuôi bò.
Phở chỉ nên ăn thịt chín, bắp, nạm, gầu, vè. Phở mà ăn thịt tái là sai
cách rồi, nhưng nhiều người thích thế.

Đôi nam nữ bàn kế bên vừa nhận hai tô phở đã bắt đầu hành trình trang
bị. Cả hai xịt tương đỏ, rồi chơi luôn tương đen. Sau đó là động tác
vặt rau, rồi trút cả dĩa giá trụng. Nhìn quanh, anh chị chơi luôn mấy
muỗng tỏi ngâm dấm. Xong nhìn quanh xem còn thiếu gì không. À! Nước
mắm thêm vài ba giọt rồi vắt vào miếng chanh. Tô phở bây giờ tú hụ,
như nồi lẫu thập cẩm nhìn là hết muốn ăn. Cái thanh cảnh của người
thưởng thức phở như tui bỗng ngao ngán cho cách ăn của họ. Ăn thế thì
còn chi là phở. Tui quan niệm người biết ăn phở là khi tô phở bưng ra,
nghi ngút khói, người ăn hít cái mùi thơm của phở, sau đó dùng muỗng
múc một muỗng nước phở, húp để đánh gia nước phở ngọt ngon, mặn nhạt
thế nào, lúc ấy mới nêm nếm theo ý mình. Cách ăn này cũng dùng cho hủ
tíu, mì, bún nước ....chứ ăn mà bỏ đủ thứ vào một tô như nồi cám lợn
thế kia thì mất mẹ cái thú thưởng thức thi vị món ăn rồi.

Tô phở đuôi bò của tui được bưng ra, cũng vừa thôi, không lớn lắm,
được đựng trong bát sành có vẽ men xanh, nhìn cũng bắt mắt. Có bốn
khoanh đuôi bò mỏng. Nước phở cũng tạm, không thể gọi là ngon, nhưng
chắc có nêm bột ngọt. Đuôi bò mềm nhưng không nhũn, thịt cũng tạm, có
thể cho thêm một sao nữa. Bánh phở dày quá, thiếu cái nuột nà khi cho
trôi vào cổ họng.
Nhìn chung là mới ngưỡng trung bình, tô phở chưa có gì xuất sắc. Quẩy
làm theo kiểu Bắc kỳ, nho nhỏ và cứng, phải ngâm trong nước lèo một
lát mới mềm để ăn. Xin thêm ớt và gọi ly trà đá. Phục vụ nhanh, lễ
phép, tui cho thêm nửa sao. Tổng cộng được ba sao rưỡi. Tức là trên
trung bình một chút. Điểm đặc biệt ở quán này là trên tường dán một
bảng công khai các gia vị sử dụng từ địa chỉ rau sạch, hãng nước mắm
sử dụng cho đến chai nước suối và những gia vị với tên nhãn hàng.
Người khách vào đây có thể biết rõ mình đang được phục vụ bởi các nhãn
hàng nào, đó cũng là điều hay khi các hàng quán bây giờ có nhiều quán
toàn sử dụng các loại gia vị và rau, nước chấm rẻ tiền hoặc không tên.
Tui cho thêm nửa điểm về sự minh bạch này của chủ quán. Thế nhưng, khi
tính tiền, tui lại trừ đi nửa điểm vì tính giá khá cao, không xứng với
chất lượng của tô phở. Giá một tồ phở đuôi bò với bốn khoanh mỏng leo
lét mà tính 85.000 đồng là chưa hợp lý. Giờ thì tui hiểu nguyên nhân
quán vắng. Quán không có khách vì giá cao. Điểm cuối cùng còn lại là
ba điểm rưỡi. Chưa ưng ý.

Thế là sẽ vẫn quay về với Phở Dậu. Đi loanh quanh lại về chốn cũ hê..hê

DODUYNGOC

Ý kiến của người gửi bài :
Đúng là mỗi người mỗi vị, ĐDN thích Phở Dậu, còn tôi thì thích phở Tàu
Bay. Phở Dậu ở đâu? Nếu các bạn biết chùa Vĩnh Nghiêm trên đường Công
Lý, đứng trước cổng chùa , nhìn sang bên kia đường, đó là Cư Xá Hàng
Không, đi thẳng vào trong cư xá, sẽ là tiêm phở Dâu, với tôi, tiệm phở
này cũng bình thường, nhưng có điều đặc biệt là chả có rau gì hết, sở
dĩ nổi tiếng vì nhiều người nổi tiếng ăn, như nhà văn Nguyễn Thụy Long
là một thực khách quen thuộc ở nơi này, ông đã viết trong hồi ký Viết
Trên Gác Bếp (sau 1975), có nhắc đến quán Phở này, và khi ông kêu 1 tô
phở, bà chủ luôn luôn đem kèm theo một bát cơm nguội, ăn xong phở, ông
đổ chén cơm nguội vào đó, và ông bảo ăn cơm nguội với nước phở mới
ngon tuyệt cú mèo và còn chắc bụng nữa(!). ĐDN vừa làm 1 chuyến Mỹ Du,
hắn bảo phở bên Mỹ không thuộc gout của hắn và bên đó, không gọi là
"tô phở" mà phải gọi là "thau phở", nên suốt thời gian 6 tuần, hắn cứ
tơ tưởng đến tô phở Dậu, và cũng như người bạn nhạc sĩ piano, hắn đi
thẳng từ phi trường đến đây để thỏa mãn ông thần khẩu nào ngờ vừa dơ
vừa dở   hi..hi..hi..
Ai có thèm phở hơn cơm thì phải nhớ điều này , phở bây giờ ở VN toàn
là hóa chất làm cho mùi vị hấp dẫn hơn nhưng phải hiểu cũng y chang
như là tìm một người con gái ở VN đến với mình bằng tình cảm thật còn
khó hơn tìm tô phở không hóa chất vậy thôi

Bàn ra tán vào (2)

XaQuê Nguyễn
Kakaka, Đoạn kết hay và chí lý quá ... không tiền không có phở, không tiền gái VN kẹp cứng không có hở !!!

----------------------------------------------------------------------------------

Toàn
Tác giả viết bài này có nhiều chi tiết chưa đúng lắm. Có lẽ vì ông chỉ nghe người ta nói. Tôi là người từng ở trong cái cư xá có tiệm phở này nên biết khá rõ về nó. Dậu là tên người con bà chủ tiệm đầu tiên. Gia đình bà ở trong cư xá này từ lâu chứ không phải ở nơi khác dọn đến. Khoảng đầu thập niên 1960, bà Dậu trúng số độc đắc nên sang lại tiệm phở và truyền nghề cho một người khác cũng ở trong cư xá và gia đình bà dọn ra khỏi cư xá nhưng cũng ở trên đường Công Lý. Bà chủ tiệm sau đã tiếp tục kế nghiệp bà Dậu bán phở mà ít ai biết nó đã đổi chủ cho đến khi bà đi định cư ở Mỹ theo diện ODP vào giữa thập niên 1990 và sang lại tiệm phở cho người con trai của bà chủ cũ (bà Dậu). Thế là tiệm phở Dậu nay lại châu về hiệp phố và khuếch trương lớn cho đến ngày nay.

----------------------------------------------------------------------------------

Comment




  • Input symbols

ĐI ĂN PHỞ - DODUYNGOC

Tui là tín đồ của Phở. Mà phải là Phở Bắc kia. Phở Hoà, Phở Lệ, Phở Phú Vương tui chê.
Tui là tín đồ của Phở. Mà phải là Phở Bắc kia. Phở Hoà, Phở Lệ, Phở
Phú Vương tui chê. Tui chỉ ăn Phở Dậu. Tui chơi Phở Dậu đã gần năm
chục năm nay, từ hồi tui xấp xỉ hai mươi cho đến giờ đã gần bảy chục,
chỉ gián đoạn mấy năm đi Tây. Cũng là loại tín đồ ngoan đạo đấy chứ.
Hồi xưa nó chưa gọi là Dậu. Hồi đó chỉ là một quán phở nhỏ lợp tôn,
trên có chừa một khoảng trống lớn, nắng dọi vào làm thành một vệt ánh
sáng mà mấy cha nhiếp ảnh rất mê. Luồng sáng dọi xuống trên người hai
bà cụ với làn khói xanh từ bếp củi bay lên rất là nhiếp ảnh. Người bán
là hai bà cụ già, nên tui gọi là Phở bà cụ. Ngày trước dân văn nghệ
thường ăn sáng ở đây. Tui thường gặp hoạ sĩ Đinh Cường, Trịnh Cung, Đỗ
Quang Em, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn....
Thời đó Ông Nguyễn Cao Kỳ đang làm quan to, cũng thường ghé ăn, cũng
chẳng tiền hô hậu ủng gì, chỉ đi ăn với vợ là bà Tuyết Mai, có lúc đi
với bạn, có khi đi một mình, nên giang hồ gọi là Phở Ông Kỳ. Ở ngoài
sân có cây trứng cá, nên lại có người kêu là Phở cây trứng cá. Sau 75,
khu này gọi là khu phố bốn nên gọi là Phở Khu phố bốn. Chủ nhân cho
dựng bảng đặt tên là Phở Dậu. Hồi đó ở hẻm bên cũng có quán phở gà rất
ngon, chủ là một bà sồn sồn người Bắc di cư tên Lan nên gọi là Phở Bà
Lan. Gà ngon, nước phở ngọt đằm, khách cũng đông. Nhưng rồi bà mất vì
bệnh, quán dẹp tiệm luôn.

Và bây giờ quán phở Dậu có thể gọi là quán phở đắt khách nhất của Sài
Gòn. Khách cứ đông nườm nượp, nhất là ngày thứ bảy và chủ nhật. Kiếm
chỗ ngồi hơi khó. Đúng là Phở Dậu giờ không còn ngon và có mùi vị như
xưa, nhưng khách thì tăng lên bội phần.

Phở Dậu không có rau, chỉ có bát hành tây xắt mỏng. Cũng không có
tương đen, chỉ có tương Bắc cay màu đỏ. Phở Dậu ngon nhờ nước. Nước
phở ở đây trong và thanh, là nước hầm xương, những khúc xương dài lóc
hết thịt được đun từ hôm trước thoang thoáng mùi quế với hồi, nhạt
thôi, tinh ý lắm mới ngửi thấy. Có thể cho điểm cao nhờ nước phở. Bánh
cũng được, không nát, không dày quá. Thịt thì không ngon như ngày xưa,
có lẽ bò bây giờ chất lượng không bằng. Lát nạm xảm không thấy chất
thịt, vè vụn và dai. Ăn phở bò thì phải có gầu, nhưng gầu bây giờ
trắng nhách, không có màu vàng như hồi xưa, miếng gầu ngày cũ nhai sần
sật mà không dai, béo mà không ngậy, nhai miếng gẩu thấy sướng mồm.
Giờ nhai gầu như nhai miếng thịt bị cắt ngược sớ, miếng gầu như kẹo
cao su, chẳng thấy ngọt mà cứ nhờn nhợt trong miệng, đành phải nhả.

Nghe kể hồi mới di cư ở ngoài Bắc vào, gia đình này ở bên bến tắm ngựa
ở Huỳnh Tịnh Của bây giờ, chưa biết làm ăn gì thì được một người quen
dạy cho cách nấu phở. Sau đó dọn về xóm chuồng ngựa dưới dốc đường
Công Lý gần Yên Đổ, sau mới về đây. Ông chủ bây giờ là đời thứ hai.
Nhân viên lo việc hầm xương, cứ bốn giờ sáng ông vào nêm nếm theo bí
quyết của mẹ truyền lại. Ông bà chủ này buôn bán thế này mấy chục năm
nay, khách khứa như thế, hẳn là giàu. Nhưng ông bà rất giản dị và gần
gũi. Ông ra vào kiêm luôn việc điều hành xe cộ của khách. Ông này có
trí nhớ rất đặc biệt. Khách đi xe máy chỉ ghé ăn vài lần là ông nhớ số
xe. Chẳng sai bao giờ. Do tánh tình bình dân và gắn bó, vui vẻ với
khách nên khách nào cũng quý ông. Khách ở xa về ông nhớ mặt, chuyện
trò thân mật, khách quen lâu không ghé, ông hỏi thăm. Khách thích ghé
quán vì phở ngon nhưng cũng ưa ghé vì cái tình giao hảo ấy.

Mấy chục năm ăn phở mỗi sáng ở đây, tui thành như người nhà. Hồi còn
trẻ, khoẻ, ngày nào cũng ăn. Giờ có tuổi, lại bị Gout nên mỗi tuần chỉ
ghé một hai lần. Có nhiều khi tui bỏ thuốc lá, nhưng cứ theo thói quen
tui chưa ăn xong thì đã có người mang bao thuốc ba số để lên bàn, thế
là rút một điếu. Ăn tô phở xong mà chưa có điếu thuốc cũng chưa gọi là
hoàn tất bữa ăn. Thế là hút. Hê..hê thành ra mang tiếng bỏ thuốc lá
cũng vài chục lần mà không bỏ được. Ăn lâu năm nên cũng quen mặt nhiều
khách cũng ăn thường xuyên giống tui. Gặp nhau cười chào mà chẳng biết
tên gì. Mà cũng lạ lắm nghe. Khách ăn thường xuyên cũng thường chọn
một chỗ thường xuyên, đôi khi chỉ xê xích vài chiếc ghế. Khách ngồi
ngoài sân thì luôn luôn ngồi ngoài sân. Khách ngồi gian giữa cũng luôn
ngồi gian giữa. Khách ngồi nhà bên thì cũng luôn chọn nhà bên để ngồi.
Như một thói quen. Lại biết cách ăn của từng người. Có người mang theo
chai giấm tỏi, có người không ăn hành, có người nhiểu bánh, có người
ít, có người thêm béo có người nước trong. Lâu ngày tui nhớ hết, gần
năm mươi năm còn gì, nửa thế kỷ chứ ít sao.

Ăn lâu một quán đôi khi cũng chán, nên khi nghe ai nói có quán phở nào
ngon là đi tìm ăn thử, nhưng rồi cũng châu về hợp phố, làm như đã quen
cái mùi cái vị đó rồi, thấy chỗ nào cũng chẳng vừa lòng. Tui có anh
bạn chơi Piano nổi tiếng, cũng thuộc loại ghiền phở ở đây, cũng là
khách thường xuyên. Đi trình diễn ở nước ngoài, vừa xuống máy bay,
hành lý cồng kềnh nhưng bao giờ cũng ráng kêu taxi đến đây chơi một tô
trước khi về nhà vì nhớ quá he..he.

Mấy hôm rồi có người giới thiệu một quán phở ở Cao Thắng, anh ta khen
ngon nên tui có ý định đến ăn xem thử. Sáng nay rú xe đến đấy. Thứ bảy
mà quán vắng hoe. Chỉ có một bàn có khách là một đôi nam nữ còn trẻ.
Tui ngồi kế bàn đấy. Phải công nhận quán sạch sẽ, bàn ghế, đũa muỗng
ngăn nắp. Bước vào quán có mùi phở, đã xứng cho một sao. Tui quan niệm
quán phở phải có mùi phở. Cái mùi ngậy chút của hồi, của quế, của gừng
nướng quyện với mùi bò. Đương nhiên là thoang thoảng thôi chứ không
nồng nặc như quầy thịt bò ngoài chợ. Nhưng phải có mùi phở, cái mùi
nhè nhẹ thoang thoảng ấy đánh thức cái khứu giác của người ăn, gợi cho
họ cái cảm giác thèm được thưởng thức. Rau, ớt, chanh được để trong
dĩa trắng tinh có lớp nhựa mỏng bọc ngoài. Lại nghe bảo tương ớt tự
nhà làm. Tui cho thêm một sao nữa. Ở đây có món đặc biệt là phở đuôi
bò. Cũng hay, thay đổi thử xem thế nào? Tui gọi một tô phở đuôi bò.
Phở chỉ nên ăn thịt chín, bắp, nạm, gầu, vè. Phở mà ăn thịt tái là sai
cách rồi, nhưng nhiều người thích thế.

Đôi nam nữ bàn kế bên vừa nhận hai tô phở đã bắt đầu hành trình trang
bị. Cả hai xịt tương đỏ, rồi chơi luôn tương đen. Sau đó là động tác
vặt rau, rồi trút cả dĩa giá trụng. Nhìn quanh, anh chị chơi luôn mấy
muỗng tỏi ngâm dấm. Xong nhìn quanh xem còn thiếu gì không. À! Nước
mắm thêm vài ba giọt rồi vắt vào miếng chanh. Tô phở bây giờ tú hụ,
như nồi lẫu thập cẩm nhìn là hết muốn ăn. Cái thanh cảnh của người
thưởng thức phở như tui bỗng ngao ngán cho cách ăn của họ. Ăn thế thì
còn chi là phở. Tui quan niệm người biết ăn phở là khi tô phở bưng ra,
nghi ngút khói, người ăn hít cái mùi thơm của phở, sau đó dùng muỗng
múc một muỗng nước phở, húp để đánh gia nước phở ngọt ngon, mặn nhạt
thế nào, lúc ấy mới nêm nếm theo ý mình. Cách ăn này cũng dùng cho hủ
tíu, mì, bún nước ....chứ ăn mà bỏ đủ thứ vào một tô như nồi cám lợn
thế kia thì mất mẹ cái thú thưởng thức thi vị món ăn rồi.

Tô phở đuôi bò của tui được bưng ra, cũng vừa thôi, không lớn lắm,
được đựng trong bát sành có vẽ men xanh, nhìn cũng bắt mắt. Có bốn
khoanh đuôi bò mỏng. Nước phở cũng tạm, không thể gọi là ngon, nhưng
chắc có nêm bột ngọt. Đuôi bò mềm nhưng không nhũn, thịt cũng tạm, có
thể cho thêm một sao nữa. Bánh phở dày quá, thiếu cái nuột nà khi cho
trôi vào cổ họng.
Nhìn chung là mới ngưỡng trung bình, tô phở chưa có gì xuất sắc. Quẩy
làm theo kiểu Bắc kỳ, nho nhỏ và cứng, phải ngâm trong nước lèo một
lát mới mềm để ăn. Xin thêm ớt và gọi ly trà đá. Phục vụ nhanh, lễ
phép, tui cho thêm nửa sao. Tổng cộng được ba sao rưỡi. Tức là trên
trung bình một chút. Điểm đặc biệt ở quán này là trên tường dán một
bảng công khai các gia vị sử dụng từ địa chỉ rau sạch, hãng nước mắm
sử dụng cho đến chai nước suối và những gia vị với tên nhãn hàng.
Người khách vào đây có thể biết rõ mình đang được phục vụ bởi các nhãn
hàng nào, đó cũng là điều hay khi các hàng quán bây giờ có nhiều quán
toàn sử dụng các loại gia vị và rau, nước chấm rẻ tiền hoặc không tên.
Tui cho thêm nửa điểm về sự minh bạch này của chủ quán. Thế nhưng, khi
tính tiền, tui lại trừ đi nửa điểm vì tính giá khá cao, không xứng với
chất lượng của tô phở. Giá một tồ phở đuôi bò với bốn khoanh mỏng leo
lét mà tính 85.000 đồng là chưa hợp lý. Giờ thì tui hiểu nguyên nhân
quán vắng. Quán không có khách vì giá cao. Điểm cuối cùng còn lại là
ba điểm rưỡi. Chưa ưng ý.

Thế là sẽ vẫn quay về với Phở Dậu. Đi loanh quanh lại về chốn cũ hê..hê

DODUYNGOC

Ý kiến của người gửi bài :
Đúng là mỗi người mỗi vị, ĐDN thích Phở Dậu, còn tôi thì thích phở Tàu
Bay. Phở Dậu ở đâu? Nếu các bạn biết chùa Vĩnh Nghiêm trên đường Công
Lý, đứng trước cổng chùa , nhìn sang bên kia đường, đó là Cư Xá Hàng
Không, đi thẳng vào trong cư xá, sẽ là tiêm phở Dâu, với tôi, tiệm phở
này cũng bình thường, nhưng có điều đặc biệt là chả có rau gì hết, sở
dĩ nổi tiếng vì nhiều người nổi tiếng ăn, như nhà văn Nguyễn Thụy Long
là một thực khách quen thuộc ở nơi này, ông đã viết trong hồi ký Viết
Trên Gác Bếp (sau 1975), có nhắc đến quán Phở này, và khi ông kêu 1 tô
phở, bà chủ luôn luôn đem kèm theo một bát cơm nguội, ăn xong phở, ông
đổ chén cơm nguội vào đó, và ông bảo ăn cơm nguội với nước phở mới
ngon tuyệt cú mèo và còn chắc bụng nữa(!). ĐDN vừa làm 1 chuyến Mỹ Du,
hắn bảo phở bên Mỹ không thuộc gout của hắn và bên đó, không gọi là
"tô phở" mà phải gọi là "thau phở", nên suốt thời gian 6 tuần, hắn cứ
tơ tưởng đến tô phở Dậu, và cũng như người bạn nhạc sĩ piano, hắn đi
thẳng từ phi trường đến đây để thỏa mãn ông thần khẩu nào ngờ vừa dơ
vừa dở   hi..hi..hi..
Ai có thèm phở hơn cơm thì phải nhớ điều này , phở bây giờ ở VN toàn
là hóa chất làm cho mùi vị hấp dẫn hơn nhưng phải hiểu cũng y chang
như là tìm một người con gái ở VN đến với mình bằng tình cảm thật còn
khó hơn tìm tô phở không hóa chất vậy thôi

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm