Kinh Đời
Bạo lực và sự mông muội là không có giới hạn!
Song Chi.
Câu chuyện thứ nhất:
Chiều 2.5, tại TP.HCM, một nhóm người gồm cả nam lẫn nữ hung hăng đập cửa, xông vào nhà, xịt hơi cay, đánh đập tàn nhẫn 3 người phụ nữ tay không tấc sắt, vừa đánh vừa quay phim; sau đó một tên trong bọn là Phan Sơn Hùng ngang nhiên post đoạn phim lên facebook để khoe rằng hành động này là để cảnh cáo bọn phản động!
Dư luận phẫn nộ, chỉ riêng trên facebook, rất nhiều ý kiến, status, bài viết liên tiếp lên án hành động côn đồ hèn hạ, coi luật pháp chả ra ký lô nào (mặc dù luật pháp ở VN thì cũng chỉ là một thứ luật pháp tồn tại để bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ và bảo vệ kẻ mạnh mà thôi), nhưng chà đạp lên mọi thứ nguyên tắc tối thiểu về lương tri, đạo đức và thách thức công luận đến thế thì không thể chấp nhận được.
Những kiến nghị đòi công an phải điều tra vụ việc, yêu cầu khởi tố vụ án hình sự Phan Sơn Hùng và những người khác về tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp, cố ý gây thương tích mà còn quay phim đăng lên mạng để bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của các nạn nhân…nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của hàng trăm người. Đặc biệt có nhiều cá nhân, tổ chức “giang hồ” lên tiếng đòi “xử” đẹp Phan Sơn Hùng!
Câu chuyện thứ hai:
Ngày 2.5 anh Nguyễn Hữu Tấn (ngụ phường Thành Phước, thị xã Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long) bị công an bắt khần cấp vì “có hành vi phát tán tài liệu chống phá nhà nước”. Đến ngày hôm sau thì gia đình nhận được tin anh Nguyễn Hữu Tấn chết! Theo lời công an, giới chức có thẩm quyền trong cuộc họp báo chính thức của chính quyền tỉnh Vĩnh Long vào ngày 4.5 để trình bày về sự việc thì ông Nguyễn Hữu Tấn đã tự sát bằng cách tự cắt cổ bằng con dao rọc giấy lục được trong cặp của nhân viên điều tra.
Nhưng theo gia đình nạn nhân thì mọi chuyện khác hẳn. Ông Nguyễn Hữu Tấn bị bắt vì một mảnh vải màu vàng mà công an cho là lá cờ của VNCH tìm thấy trong nhà và vì một vài cuộc biểu tình trong khu vực có cờ vàng, công an cho rằng có ông Tấn đứng phía sau. Bản thân ông Nguyễn Hữu Tấn là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo; còn người cha Nguyễn Hữu Quân là cư sĩ tu học theo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, đều là những tôn giáo không được vừa lòng nhà cầm quyền.
Gia đình không tin ông Tấn tự sát, khi ông không có lý do gì đề phải làm như vậy, và khi nhìn vào thương tích trên đầu ông, vết cắt khiến đầu gần như lỉa khỏi cổ, cũng như những chi tiết phi lý trong những lời tuyên bố của công an, chính quyền tỉnh Vĩnh Long.
Thêm một yếu tố để gia đình và dư luận có quyền nghi ngờ ông Tấn bị sát hại vì đây không phải là lần đầu tiên, thậm chí đã có hành chục vụ như vậy trong những năm vừa qua, việc người dân bị chết ngay tại đồn công an khi đang trong quá trình điều tra, chỉ vì những lý do hết sức vặt vãnh, sau đó bao giờ công an cũng đổ cho nạn nhân là đã tự tử.
Câu chuyện thứ ba:
Kể từ khi xảy ra thảm họa Formosa cho đến nay, đã có hàng chục cuộc biểu tình khắp từ Nam ra Bắc đòi đóng cửa Formosa, đòi bồi thưởng thiệt hại, trong đó đáng chú ý là những cuộc biểu tình của giáo dân các tỉnh miền Trung dưới sự dẫn dắt của các linh mục vì tính chất kỷ luật, số lượng người tham gia đông đảo, tuần hành một cách ôn hòa nhưng vững vàng, mạnh mẽ.
Một trong những linh mục như vậy là cha Đặng Hữu Nam, quản giáo xứ Phú Yên, xã An Hòa, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An. Việc các giáo dân tin tưởng, nghe theo lời cha Đặng Hữu Nam đã khiến cha trở thành “cái gai” trong mắt nhà cầm quyền, cũng giống như Linh mục Nguyễn Đình Thục, quản xứ Song Ngọc (Quỳnh Ngọc, Quỳnh Lưu) hay Đức Cha Giuse Ngô Quang Kiệt, nguyên Tổng giám mục của Tổng Giáo phận Hà Nội trước kia.
Thêm vào đó là bài giảng của cha Đặng Hữu Nam về ngày 30.4. Nhà cầm quyền bèn cho báo chí quốc doanh “đánh” cha Đặng Hữu Nam, cho các tổ chức đoàn thể kiểu như Hội cựu chiến binh Nghệ An, cựu chiến binh Quỳnh Lưu, đoàn Thanh niên, Hội Phụ nữ... và cả học sinh từ tiểu học đến cấp ba ở Quỳnh Lưu biểu tình phản đối, đòi xử lý pháp luật cha Đặng Hữu Nam…
Những câu chuyện này cho chúng ta thấy gì?
Một xã hội u ám vì bạo lực, cái ác công khai lộng hành
Vụ việc thứ nhất và thứ hai cho chúng ta thấy luật pháp và công luận bị coi thường, bị thách thức một cách trắng trợn, và ngày càng có dấu hiệu gia tăng. Có những kẻ tự cho mình cái quyền hành hung dã man người khác, chỉ vì muốn bênh vực, bảo vệ chế độ. Có những kẻ mang danh công an, điều tra viên nhưng tự cho phép mình tha hồ sử dụng bạo lực, kể cả đánh chết người dân, chỉ vì những nguyên nhân nhỏ nhặt hoặc không rõ ràng.
Sở dĩ có hiện tượng lộng hành này là vì bọn chúng biết rằng sẽ không bị luật pháp trừng trị hoặc nếu có, cũng chỉ “giơ cao đánh khẽ” như thực tế từ trước đến nay đã chứng minh. Một xã hội mà cái ác công khai lộng hành và được nhà cầm quyền bảo kê, công khai hoặc ngấm ngầm, thì cái xã hội đó rõ ràng đang đi vào con đường vô cùng u ám, đen tối.
Sự mông muội của con người.
Đánh những người phụ nữ tay không tấc sắt, khi họ hoàn toàn bị bất ngờ, đánh úp họ, nhưng những kẻ ra tay như Phan Sơn Hùng lại không hề thấy mình có gì sai trái, ngược lại anh ta hả hê, cho rằng mình đúng vì đã trừng trị, dằn mặt “bọn phản động”.
Nhìn những khuôn mặt, những lời tuyên bố đằng đằng sát khí và lặp lại như vẹt những lời gợi ý của nhà cầm quyền từ những thành phần “quần chúng “đỏ” tại cuộc biểu tình kêu gọi chống linh mục Đặng Hữu Nam, nhiều người không khỏi rùng mình nhớ lại không khí, lời ăn tiếng nói của những cuộc đấu tố địa chủ hay thành phần “phản cách mạng” từ những năm 50-60 của thế kỷ trước!
Thời đó con người thiếu thông tin, bị nhồi sọ một chiều từ phía nhà cầm quyền thì sự mông muội, kém hiểu biết là hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa, thời đó cái lý tưởng, cái mô hình thể chế chính trị, cái tương lai “bánh vẽ” của đất nước, dân tộc do đảng cộng sản vẽ ra nó còn lừa mị được khá nhiều người.
Nhưng đến năm 2017 này rồi, khi không khó để tiếp nhận thông tin đa chiều, nhìn lại lịch sử hay so sánh nước mình với các nước khác; khi đảng cộng sản đã hoàn toàn phản bội lại lý tưởng, mục tiêu tranh đấu, lý do cầm quyền, phản bội lại quyền lợi của đất nước, dân tộc; khi VN dưới sự lãnh đạo của đảng và nhà nước cộng sản đã trở thành một quốc gia yếu kém, tồi tệ về mọi mặt, thua xa các nước trong khu vực và trên thế giới còn bản thân đảng cộng sản thì hoàn toàn lộ diện là một tập đoàn phản động, phá hoại, bán rẻ đất nước, là nguyên nhân, lực cản chính để VN có thể cất cánh trở thành một quốc gia tự do, dân chủ, giàu mạnh…mà vẫn còn có những người mông muội bênh vực và tin vào những gì nhà cầm quyền nói thì thật không hiểu được.
Ngay cả khi cứ cho là có những người còn mù quáng bênh vực chế độ, nhưng trong vụ Formosa không lẽ nhiều người không nhận ra Formosa đã gây ra thảm họa nghiêm trọng đến mức nào cho đất nước này, dân tộc này, và chính nhà cầm quyền đã tạo điều kiện cho Formosa vào VN rồi bây giờ còn ra sức bao che, bảo vệ Formosa trong khi những vị linh mục và giáo dân đi biểu tình kia là đang đòi quyền lợi chung cho cả dân tộc, trong đó có họ?
Sự mông muội của con người quả là không có giới hạn.
Đảng cộng sản VN vẫn không hề thay đổi
Và cuối cùng, xã hội đã thay đổi, thế giới đã thay đổi rất nhiều trong suốt sáu, bảy thập kỷ qua nhưng đảng và nhà nước cộng sản VN vẫn không hề thay đổi từ nhận thức, bản chất cho đến cách đối phó với nhân dân.
Sinh ra từ bạo lực và dối trá, giành và giữ được quyền lực bao lâu nay nhờ vào bạo lực, vào những thủ đoạn bẩn thỉu, không chính danh, và sự tuyên truyền dối trá, đảng và nhà nước cộng sản tiếp tục sử dụng những cách thức ấy.
Khi không thể ra mặt trực tiếp đàn áp người dám lên tiếng vì đất nước thì họ đứng đằng sau, sử dụng, xúi giục những kẻ mông muội, côn đồ như Phan Sơn Hùng và đồng bọn.
Chỉ vì những nguyên nhân hết sức vặt vãnh, họ sẵn sàng giết người, ở đây là cắt cổ ghê rợn chẳng khác nào bọn khủng bố ISIS, ngay tại đồn công an. Nhưng khác với đám khủng bố dám làm dám nhận, nhà cầm quyền VN thường là chối, đổ cho nạn nhân tự sát, dựng hiện trường giả v.v…
Sử dụng báo chí quốc doanh để bôi nhọ, bóp méo sự thật, vu khống những người xuống đường, cho quần chúng “đỏ”, quần chúng “tự phát” ra đấu tố người dân, gây chia rẽ Bắc Nam, sắc tộc hoặc lương-giáo…Tất cả những trỏ khủng bố tinh thần và thể xác này họ đã áp dụng suốt hơn tám thập kỷ qua và vẫn tiếp tục.
Chỉ có điều: may mắn thay, người Việt bây giờ đã có internet và ngày càng nhiều người hiểu được sự thật, nên những trò này không còn phát huy hết tác dụng như trước kia!
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Bạo lực và sự mông muội là không có giới hạn!
Song Chi.
Câu chuyện thứ nhất:
Chiều 2.5, tại TP.HCM, một nhóm người gồm cả nam lẫn nữ hung hăng đập cửa, xông vào nhà, xịt hơi cay, đánh đập tàn nhẫn 3 người phụ nữ tay không tấc sắt, vừa đánh vừa quay phim; sau đó một tên trong bọn là Phan Sơn Hùng ngang nhiên post đoạn phim lên facebook để khoe rằng hành động này là để cảnh cáo bọn phản động!
Dư luận phẫn nộ, chỉ riêng trên facebook, rất nhiều ý kiến, status, bài viết liên tiếp lên án hành động côn đồ hèn hạ, coi luật pháp chả ra ký lô nào (mặc dù luật pháp ở VN thì cũng chỉ là một thứ luật pháp tồn tại để bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ và bảo vệ kẻ mạnh mà thôi), nhưng chà đạp lên mọi thứ nguyên tắc tối thiểu về lương tri, đạo đức và thách thức công luận đến thế thì không thể chấp nhận được.
Những kiến nghị đòi công an phải điều tra vụ việc, yêu cầu khởi tố vụ án hình sự Phan Sơn Hùng và những người khác về tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp, cố ý gây thương tích mà còn quay phim đăng lên mạng để bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của các nạn nhân…nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của hàng trăm người. Đặc biệt có nhiều cá nhân, tổ chức “giang hồ” lên tiếng đòi “xử” đẹp Phan Sơn Hùng!
Câu chuyện thứ hai:
Ngày 2.5 anh Nguyễn Hữu Tấn (ngụ phường Thành Phước, thị xã Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long) bị công an bắt khần cấp vì “có hành vi phát tán tài liệu chống phá nhà nước”. Đến ngày hôm sau thì gia đình nhận được tin anh Nguyễn Hữu Tấn chết! Theo lời công an, giới chức có thẩm quyền trong cuộc họp báo chính thức của chính quyền tỉnh Vĩnh Long vào ngày 4.5 để trình bày về sự việc thì ông Nguyễn Hữu Tấn đã tự sát bằng cách tự cắt cổ bằng con dao rọc giấy lục được trong cặp của nhân viên điều tra.
Nhưng theo gia đình nạn nhân thì mọi chuyện khác hẳn. Ông Nguyễn Hữu Tấn bị bắt vì một mảnh vải màu vàng mà công an cho là lá cờ của VNCH tìm thấy trong nhà và vì một vài cuộc biểu tình trong khu vực có cờ vàng, công an cho rằng có ông Tấn đứng phía sau. Bản thân ông Nguyễn Hữu Tấn là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo; còn người cha Nguyễn Hữu Quân là cư sĩ tu học theo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, đều là những tôn giáo không được vừa lòng nhà cầm quyền.
Gia đình không tin ông Tấn tự sát, khi ông không có lý do gì đề phải làm như vậy, và khi nhìn vào thương tích trên đầu ông, vết cắt khiến đầu gần như lỉa khỏi cổ, cũng như những chi tiết phi lý trong những lời tuyên bố của công an, chính quyền tỉnh Vĩnh Long.
Thêm một yếu tố để gia đình và dư luận có quyền nghi ngờ ông Tấn bị sát hại vì đây không phải là lần đầu tiên, thậm chí đã có hành chục vụ như vậy trong những năm vừa qua, việc người dân bị chết ngay tại đồn công an khi đang trong quá trình điều tra, chỉ vì những lý do hết sức vặt vãnh, sau đó bao giờ công an cũng đổ cho nạn nhân là đã tự tử.
Câu chuyện thứ ba:
Kể từ khi xảy ra thảm họa Formosa cho đến nay, đã có hàng chục cuộc biểu tình khắp từ Nam ra Bắc đòi đóng cửa Formosa, đòi bồi thưởng thiệt hại, trong đó đáng chú ý là những cuộc biểu tình của giáo dân các tỉnh miền Trung dưới sự dẫn dắt của các linh mục vì tính chất kỷ luật, số lượng người tham gia đông đảo, tuần hành một cách ôn hòa nhưng vững vàng, mạnh mẽ.
Một trong những linh mục như vậy là cha Đặng Hữu Nam, quản giáo xứ Phú Yên, xã An Hòa, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An. Việc các giáo dân tin tưởng, nghe theo lời cha Đặng Hữu Nam đã khiến cha trở thành “cái gai” trong mắt nhà cầm quyền, cũng giống như Linh mục Nguyễn Đình Thục, quản xứ Song Ngọc (Quỳnh Ngọc, Quỳnh Lưu) hay Đức Cha Giuse Ngô Quang Kiệt, nguyên Tổng giám mục của Tổng Giáo phận Hà Nội trước kia.
Thêm vào đó là bài giảng của cha Đặng Hữu Nam về ngày 30.4. Nhà cầm quyền bèn cho báo chí quốc doanh “đánh” cha Đặng Hữu Nam, cho các tổ chức đoàn thể kiểu như Hội cựu chiến binh Nghệ An, cựu chiến binh Quỳnh Lưu, đoàn Thanh niên, Hội Phụ nữ... và cả học sinh từ tiểu học đến cấp ba ở Quỳnh Lưu biểu tình phản đối, đòi xử lý pháp luật cha Đặng Hữu Nam…
Những câu chuyện này cho chúng ta thấy gì?
Một xã hội u ám vì bạo lực, cái ác công khai lộng hành
Vụ việc thứ nhất và thứ hai cho chúng ta thấy luật pháp và công luận bị coi thường, bị thách thức một cách trắng trợn, và ngày càng có dấu hiệu gia tăng. Có những kẻ tự cho mình cái quyền hành hung dã man người khác, chỉ vì muốn bênh vực, bảo vệ chế độ. Có những kẻ mang danh công an, điều tra viên nhưng tự cho phép mình tha hồ sử dụng bạo lực, kể cả đánh chết người dân, chỉ vì những nguyên nhân nhỏ nhặt hoặc không rõ ràng.
Sở dĩ có hiện tượng lộng hành này là vì bọn chúng biết rằng sẽ không bị luật pháp trừng trị hoặc nếu có, cũng chỉ “giơ cao đánh khẽ” như thực tế từ trước đến nay đã chứng minh. Một xã hội mà cái ác công khai lộng hành và được nhà cầm quyền bảo kê, công khai hoặc ngấm ngầm, thì cái xã hội đó rõ ràng đang đi vào con đường vô cùng u ám, đen tối.
Sự mông muội của con người.
Đánh những người phụ nữ tay không tấc sắt, khi họ hoàn toàn bị bất ngờ, đánh úp họ, nhưng những kẻ ra tay như Phan Sơn Hùng lại không hề thấy mình có gì sai trái, ngược lại anh ta hả hê, cho rằng mình đúng vì đã trừng trị, dằn mặt “bọn phản động”.
Nhìn những khuôn mặt, những lời tuyên bố đằng đằng sát khí và lặp lại như vẹt những lời gợi ý của nhà cầm quyền từ những thành phần “quần chúng “đỏ” tại cuộc biểu tình kêu gọi chống linh mục Đặng Hữu Nam, nhiều người không khỏi rùng mình nhớ lại không khí, lời ăn tiếng nói của những cuộc đấu tố địa chủ hay thành phần “phản cách mạng” từ những năm 50-60 của thế kỷ trước!
Thời đó con người thiếu thông tin, bị nhồi sọ một chiều từ phía nhà cầm quyền thì sự mông muội, kém hiểu biết là hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa, thời đó cái lý tưởng, cái mô hình thể chế chính trị, cái tương lai “bánh vẽ” của đất nước, dân tộc do đảng cộng sản vẽ ra nó còn lừa mị được khá nhiều người.
Nhưng đến năm 2017 này rồi, khi không khó để tiếp nhận thông tin đa chiều, nhìn lại lịch sử hay so sánh nước mình với các nước khác; khi đảng cộng sản đã hoàn toàn phản bội lại lý tưởng, mục tiêu tranh đấu, lý do cầm quyền, phản bội lại quyền lợi của đất nước, dân tộc; khi VN dưới sự lãnh đạo của đảng và nhà nước cộng sản đã trở thành một quốc gia yếu kém, tồi tệ về mọi mặt, thua xa các nước trong khu vực và trên thế giới còn bản thân đảng cộng sản thì hoàn toàn lộ diện là một tập đoàn phản động, phá hoại, bán rẻ đất nước, là nguyên nhân, lực cản chính để VN có thể cất cánh trở thành một quốc gia tự do, dân chủ, giàu mạnh…mà vẫn còn có những người mông muội bênh vực và tin vào những gì nhà cầm quyền nói thì thật không hiểu được.
Ngay cả khi cứ cho là có những người còn mù quáng bênh vực chế độ, nhưng trong vụ Formosa không lẽ nhiều người không nhận ra Formosa đã gây ra thảm họa nghiêm trọng đến mức nào cho đất nước này, dân tộc này, và chính nhà cầm quyền đã tạo điều kiện cho Formosa vào VN rồi bây giờ còn ra sức bao che, bảo vệ Formosa trong khi những vị linh mục và giáo dân đi biểu tình kia là đang đòi quyền lợi chung cho cả dân tộc, trong đó có họ?
Sự mông muội của con người quả là không có giới hạn.
Đảng cộng sản VN vẫn không hề thay đổi
Và cuối cùng, xã hội đã thay đổi, thế giới đã thay đổi rất nhiều trong suốt sáu, bảy thập kỷ qua nhưng đảng và nhà nước cộng sản VN vẫn không hề thay đổi từ nhận thức, bản chất cho đến cách đối phó với nhân dân.
Sinh ra từ bạo lực và dối trá, giành và giữ được quyền lực bao lâu nay nhờ vào bạo lực, vào những thủ đoạn bẩn thỉu, không chính danh, và sự tuyên truyền dối trá, đảng và nhà nước cộng sản tiếp tục sử dụng những cách thức ấy.
Khi không thể ra mặt trực tiếp đàn áp người dám lên tiếng vì đất nước thì họ đứng đằng sau, sử dụng, xúi giục những kẻ mông muội, côn đồ như Phan Sơn Hùng và đồng bọn.
Chỉ vì những nguyên nhân hết sức vặt vãnh, họ sẵn sàng giết người, ở đây là cắt cổ ghê rợn chẳng khác nào bọn khủng bố ISIS, ngay tại đồn công an. Nhưng khác với đám khủng bố dám làm dám nhận, nhà cầm quyền VN thường là chối, đổ cho nạn nhân tự sát, dựng hiện trường giả v.v…
Sử dụng báo chí quốc doanh để bôi nhọ, bóp méo sự thật, vu khống những người xuống đường, cho quần chúng “đỏ”, quần chúng “tự phát” ra đấu tố người dân, gây chia rẽ Bắc Nam, sắc tộc hoặc lương-giáo…Tất cả những trỏ khủng bố tinh thần và thể xác này họ đã áp dụng suốt hơn tám thập kỷ qua và vẫn tiếp tục.
Chỉ có điều: may mắn thay, người Việt bây giờ đã có internet và ngày càng nhiều người hiểu được sự thật, nên những trò này không còn phát huy hết tác dụng như trước kia!