Cõi Người Ta
Phạm Bá Hoa: Thư Số 31 Gởi Người Lính QĐNDVN – Nhân Quyền Việt Nam Trong Tháng 4/2014
Tôi chào đời năm 1930, vào quân đội Việt Nam Cộng Hòa năm 1954,
chống lại cuộc chiến tranh do nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa gây ra.
Trong bang giao quốc tế, quốc gia này đánh chiếm quốc gia kia, không có
tên gọi nào khác ngoài hai chữ “xâm lăng”. Sau ngày 30/4/1975, lãnh đạo
cộng sản Việt Nam với lòng thù hận đã đày đọa chúng tôi trong hơn 200
trại tập trung mà họ gọi là trại cải tạo, hằng trăm Bạn tôi đến 17 năm,
riêng tôi là 12 năm 3 tháng. Tuy tên Quốc Gia và Quân Lực mà tôi phục vụ
không còn nữa, nhưng linh hồn trong quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ vẫn
nguyên vẹn trong tôi. Tôi không hận thù lãnh đạo Các Anh, nhưng tôi
không bao giờ quên quá khứ đau thương tàn bạo mà họ gây ra cho Tổ Quốc,
Dân Tộc! Vì vậy mà tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ về Việt Nam cho
đến khi quê hương tôi có một chế độ dân chủ tự do thật sự.
Các Anh là Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Xin gọi Người Lính
Quân Đội Nhân Dân ngắn gọn là “Các Anh” để tiện trình bày. Chữ “Các Anh”
viết hoa mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ
huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham
Mưu, và Bộ Quốc Phòng. Là Người Lính trong quân đội “Nhân Dân”, Các Anh
phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Tổ Quốc với Nhân Dân là
trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng nào cầm quyền cũng
chỉ một giai đoạn của lịch sử, và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt
trên căn bản đó.
Nội dung thư này, tôi cùng Các Anh nhìn sâu hơn vào tinh thần yêu nước
của người dân -nhất là giới trẻ- bằng những hành động dũng cảm, tranh
đấu ôn hòa cho một xã hội dân chủ tự do thật sự trên quê hương Việt Nam,
cho dù bản thân họ bất cứ lúc nào cũng là “mục tiêu” của đảng với nhà
nước xã hội chủ nghĩa. Hãy nhớ, lịch sử Việt Nam luôn tái diễn, khi
người dân bị cai trị tàn bạo nghiệt ngã đến tận cùng của khúc quanh lịch
sử, thì những anh hùng sẽ xuất hiện cứu dân cứu nước. Dưới nét nhìn của
tôi, chúng ta đang vào khúc quanh đó.
Thứ nhất. Tin vui trong Xã Hội Dân Sự
Ngày 22/4/2014, trong cuộc phỏng vấn của phóng viên đài BBC Luân Đôn,
Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, một trong những nhà hoạt động dân chủ
ở Việt Nam, cho biết là ông được đề cử vào giải Nobel Hòa bình
2014. Ông cũng thận trọng khi nói rằng: “Được chọn để trao giải
là một việc rất khó khăn, vì rất nhiều người được đề cử”. Ông nói
tiếp: “Đây là một vinh dự cho cá nhân tôi, do hai Dân Biểu, một
Thượng Nghị Sĩ Hoa Kỳ, và vị Chủ Tịch Sáng Kiến Á Mỹ -tổ chức phi chánh
phủ tại Hoa Kỳ- đề cử. Tôi nghĩ, việc đề cử là sự khích lệ cho
những anh em cùng hoạt động với chúng tôi vận động nhân quyền
và dân chủ cho Việt Nam”. Bác sĩ Quế cho biết thêm: “Sáng nay
-22/4/2014- phái đoàn của “Hội Phụ Nữ Nhân Quyền” và “Hội Tù
Nhân Lương Tâm Việt Nam” đã đến chức mừng tôi”.
Về sinh hoạt vận động dân chủ hiện nay, Bác sĩ Quế nhận định: “Phong
trào tạo dựng được sức sống gia tăng rất nhiều so với một năm trước,
bằng chứng là chỉ từ đầu năm 2014 đến nay, nhiều tổ chức Xã Hội Dân Sự
do quần chúng từ các giới khác nhau trong xã hội, tự phát đứng lên thành
lập mà không cần xin phép”. Ông nhìn nhận: “Phong trào dân chủ cho
Việt Nam đến nay chưa kết quả bao nhiêu, vì khó khăn từ nhà cầm quyền.
Nhưng chúng ta đã thấy được tinh thần quật khởi đáng kể, không
sợ hãi nữa. Và đây là lần đầu tiên, tầng lớp trẻ và trung lưu
sinh sau 1975, có khả năng vững chắc sử dụng Internet để phát
biểu những mong muốn, tư tưởng, và lập trường về tự do dân chủ.
Đây là động lực chính, sẽ là vai trò chính yếu tạo được
những ảnh hưởng thay đổi cho xã hội Việt Nam trong những ngày
tháng tới đây”.
Các Anh cần hiểu rằng, Hội Đồng xét chọn nhân vật trúng giải không phải
là dễ dàng, nhưng dù sao thì khi một người Việt Nam hoạt động cho nền
dân chủ tự do và nhân quyền được đế cử, vẫn là một tin rất vui cho các
tổ chức Xã Hội Dân Sự trong nước và Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản
tại hải ngoại, vì Bác sĩ Nguyễn Đan Quế là một trong những nhân vật
tranh đấu không mệt mỏi cho nền dân chủ tự do trên quê hương Việt Nam,
dù ông đã vào tù ra khám nhiều lần.
Thứ hai. Cà phê Nhân Quyền
Xin
nhắc lại là Mạng Lưới Nhân Qưyền Việt Nam, đã tổ chức “Cà phê nhân
quyền 1 tại Sài Gòn vào ngày 1/3/2014”, và “Cà phê nhân quyền tại Hà Nội
vào ngày 20/3/2014”, với sự tham dự mỗi nơi khoảng 30 người. Ngoài các
thành viên của Mạng Lưới, tại Sài Gòn có nhà báo Phần Lan là Aija
Salovara và nhà báo Thụy Điển là cô Lina Johansson, và tại Hà Nội có đại
diện của tòa đại sứ Australia và Thụy Điển. Cả hai nơi đều thảo luận
”Quyền tự do đi lại của công dân”.
Trong thảo luận, có sự góp ý của các nhà báo ngoại quốc và đại diện hai
tòa đại sứ nói trên. Kết luận chung: Trả lời phóng viên đài BBC, Blogger
Mẹ Nấm nói: “Cà phê nhân quyền là bước đầu, mà chúng tôi dự định sẽ tổ
chức một chuỗi cà phê thảo luận về các quyền con người đang bị vi phạm. …
Chúng tôi sẽ không dừng lại mà chúng tôi sẽ tiếp tục làm nhiều hình
thức, nhiều biện pháp để đòi cho bằng được quyền tự do đi lại của mình,
thì tất cả thống nhất với nhau như vậy….
Về phía những ngoại quốc có mặt, họ nhận xét: ”Nếu công dân Việt Nam
liên tục bị cấm như vậy, điều đó được hiểu là luật pháp Việt Nam rất mơ
hồ, và làm cho họ quan ngại… Họ cho biết là họ sẽ có cách phản đối và
khuyến nghị chánh phủ Việt Nam.”
Ngày 19/4/2014. Cà phê nhân quyền tại Nha Trang
Trong lúc trao đổi với phóng viên đài BBC, Blogger Mẹ Nấm (Nguyễn Ngọc
Như Quỳnh) và Blogger Paulo Thành Nguyễn (Nguyễn Hồ Nhật Thành), lần
lượt tường thuật với đài BBC rằng:
“Ngày thứ báy 19/4/2014, trong khi chuẩn bị tổ chức bàn tròn với chủ đề
“Công Ước Chống Tra Tấn và Vấn Nạn Công Dân Bị Bắt Chết Trong Đồn Công
An”, dự định tổ chức tại quán cà phê Swing trên đường Trần Phú, Nha
Trang, thì bị an ninh “hành hung và bắt giữ”. Khởi đầu, nhân viên an
ninh yêu cầu chúng tôi giải tán, nhưng chúng tôi nói là chúng tôi không
làm gì sai để phải giải tán, anh ta liền quay đi”. Ngay sau đó, một nhóm
côn đồ đầu gấu tới gây sự với chúng tôi, họ vu cáo chúng tôi “đi xe ôm”
không trả tiền, điều mà chúng tôi khẳng định là không có, rồi họ bắt
đầu hành hung chúng tôi. Chúng tôi không chống cự. Liền đó một nhóm Công
An mặc sắc phục cùng với Công An Giao Thông và nhân viên an ninh, ào
vào đẩy 4 người trong nhóm chúng tôi lên xe taxi”.
Blogger Paulo Thành Nguyễn thuật tiếp: “Họ liên tục đánh đấm chúng tôi
ngay trên taxi. Vợ tôi bị tát, bị bịt miệng, bị bẻ tay, và khi vào tới
đồn Công An, họ vẫn tiếp tục đánh đấm tôi, và một thành viên nam giới
tham dự sự kiện. Khi những côn đồ lui ra thì nhóm an ninh mặc thường
phục xông vào đánh đấm chúng tôi. Vợ tôi với Chị Như Quỳnh cũng bị họ
tấn công. Tôi bị bất ngờ, vì không ngờ sau hai lần tổ chức khá suông sẻ ở
Sài Gòn và Hà Nội, thảo luận cà phê nhân quyền và các thành viên ban tổ
chức hoặc khách mời lần này, lại bị hành hung, trấn áp quyết liệt tại
một thành phố biển, vốn được nhiều du khách trong nước và quốc tế biết
đến là hiền hòa. Họ đẩy chúng tôi lên xe như con vật, khi vào đồn, họ tự
tiện tước đoạt, lục soát các đồ đạc, tư trang của chúng tôi, từ ví,
bóp, tới điện thoại, máy tính v.v…. Họ còn bắt chúng tôi phải cởi áo
phông đang mặc ra, vì chúng cho rằng chúng tôi không có quyền mặc những
chiếc áo in những dòng chữ đề nghị chấm dứt việc Công An đánh và giết
dân trong đồn cảnh sát”.
Blogger Mẹ Nấm xác định với BBC: ”Sự kiện đã xảy ra như blogger Paulo
Thành Nguyễn tường thuật”. Đồng thời cho biết: “Mặc dù bị hành hung,
nhóm sáng kiến Cà phê Nhân Quyền sẽ vẫn tiếp tục tổ chức các cuộc tọa
đàm, trong đó có chủ đề về Công An hành hung và làm tử vong thường dân
trong các đồn, trụ sở Cảnh Sát, cơ quan công quyền”.
Nhân chứng Hải ở Nha Trang, nói với BBC rằng: “Họ đã đánh đập vợ chồng
anh Paulo Thành Nguyễn và Kim Tiến rất thô bạo, là phụ nữ nhưng họ cũng
không nương tay. Vậy mà khi lập biên bản thì họ cáo buộc ”gây mất trật
tự trị an.”
Cả 3 Blogger Mẹ Nấm, Thành Nguyễn, và Kim Tiến, nói với BBC rằng: “Chúng
tôi rất phẫn uất và không ký bất cứ một giấy tờ nào được coi là biên
bản, vì họ hành hung chúng tôi mà biên bản thì ghi “gây rối trật tự. Họ
còn tra hỏi chúng tôi vì sao lại chọn chủ đề thảo luận về Công Ước Chống
Tra Tấn, rồi chủ đề Công An hành hung hoặc đánh chết thường dân trong
đồn cảnh sát? Họ bực mình vì chúng tôi mặc các áo phông trên phố mang
dòng chữ “chấm dứt việc Công An đánh chết thường dân”, và tôi nghĩ đây
là những lý do họ ngăn cản chúng tôi tổ chức buổi Cà phê nhân quyền,
cũng như bày cớ hành hung, đánh đập chúng tôi.”
Tóm tắt. Buổi hội luận cà phê nhân quyền tại Nha Trang, đã bị Công An và
côn đồ hành hung thô bạo ngay trước khi bắt đầu, nhưng sự kiện này cho
thấy Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam rất dũng cảm trong cuộc chiến vì dân
chủ tự do trên quê hương Việt Nam. Thêm nữa, với bản tin của đài Á Châu
Tự Do ngày 20/4/2014, các nhà hoạt động trong nhóm sáng kiến Cà Phê Nhân
Quyền vừa được Công An trả tự do ở Nha Trang hôm thứ Bảy (19/4/2014),
nói với BBC là họ sẽ “khiếu kiện Công An Nha Trang”, vì đã “hành hung và
bắt giữ họ trái phép”.
Thứ ba. Xã Hội Dân Sự Việt Nam điều trần về tự do báo chí tại Hoa Kỳ
Nhận lời mời của Dân Biểu liên bang, bà Loretta Sanchez và Zoe Lofgren,
phái đoàn gồm 6 người: Các nhà báo Tô Oanh, Ngô Nhật Đăng, Nguyễn Đình
Hà, Nguyễn Tường Thụy, nữ nghệ sĩ Kim Chi, và cộng tác viên của truyền
thông Dòng Chúa Cứu Thế Lê Thanh Tùng, có mặt tại Hoa Kỳ ngày 22/4/2014,
để dự buổi “điều trần về tự do thông tin tại Việt Nam”.
Dân biểu Sanchez và Lofgren cho biết về trường hợp ba diễn giả bị cấm
xuất ngoại là các cây viết Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng, và Anna
Huyền Trang. Riêng anh Thắng và cô Huyền Trang, đã dự liệu trước về tình
trạng xuất ngoại của bản thân, nên kịp thời gởi hai đoạn video clip thu
sẳn cho các bạn mang sang Hoa Kỳ.
(Trong
hình: Dân biểu Loretta Sanchez cùng các bloggers và các nhà báo độc lập
đến từ Việt Nam, sau buổi điều trần về tình hình tự do báo chí ở Việt
Nam đã diễn ra ngày 29/4/2014. RFA photo).
Mặc dù Việt Nam là thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc,
nhưng các báo cáo nhân quyền gần đây cho thấy nhà cầm quyền Hà Nội vẫn
không ngừng sách nhiễu, đàn áp các quyền tự do ngôn luận, tự do thông
tin, và rất nhiều các quyền căn bản khác của người dân. Việt Nam không
có truyền thông độc lập hay tư nhân, và nhà cầm quyền luôn tìm cách áp
bức và giam cầm, bắt giữ các blogger và nhà báo độc lập khi họ phổ biến
quan điểm của họ.
Đây là chuyến “quốc tế vận” lần hai trong năm nay (2014) của giới
blogger trong nước, kể từ sau chuyến vận động của một nhóm blogger nhân
buổi Kiểm Điểm Nhân Quyền Định Kỳ Phổ Quát của Hà Nội tại Thụy Sĩ hồi
tháng 2 vừa (2014), một số blogger trở về nước đã gặp không ít sách
nhiễu, kể cả bị cấm xuất cảnh và bị hành hung. Trong chuyến đi lần này,
ngoài các buổi trao đổi-hội thảo với giới Hành Pháp và Lập Pháp Hoa Kỳ,
các tổ chức nhân quyền, và các nhà cung cấp internet danh tiếng như
Google để kêu gọi thúc đẩy một nền báo chí độc lập tại Việt Nam, phái
đoàn cũng sẽ tham dự khóa huấn luyện về truyền thông và an ninh trên
internet.
Ngày 29/4/2014. Buổi điều trần tại Ha Viện Hoa Kỳ với chủ đề “Hướng đến
một Nền Báo Chí Độc Lập Tại Việt Nam”. Các diễn giả tại Hoa Kỳ, có: (1)
Ông Tom Malinowski, Phụ tá Ngoại Trưởng đặc trách Dân Chủ, Nhân Quyền,
và Lao Động. (2) Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân. (3) Bob Dietz,
Điều phối viên Chương trình Châu Á của Ủy Ban Bảo Vệ Nhà Báo Quốc Tế
CPJ. (4) Bà Libby Liu, Tổng Giám Đốc Đài Á Châu Tự Do.
Phái đoàn xã hội dân sự là các diễn giả từ Việt Nam đến Hoa Kỳ, lần lượt
trình bày và tóm lược từ đài Á Châu Tự Do và Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ, như
sau:
Nữ nghệ sĩ Kim Chi: “Văn nghệ sĩ ở Việt Nam không được tự do
sáng tác. Không tự do sáng tác tức là nếu mà viết trên mạng và nói về
những điều thật, những tiêu cực của xã hội thì trang mạng đăng, nhưng
nếu những tờ báo hoặc là những nhà xuất bản nếu người ta đăng thì sẽ gặp
rất nhiều rắc rối, cho nên người ta không viết. Tất cả những nỗi đau
của dân oan, sự đàn áp báo chí, sự ngăn cấm những cuộc biểu tình chống
Trung Quốc bành trướng đã khiến tôi phải lên tiếng. Tôi đã bị người ta
bịa đặt, vu khống đủ điều trên mạng: “Ham đô la, bán rẻ tổ quốc”, “phản
động”, “bắt tay với các thế lục thù địch”, “tay sai cho giặc”, họ gọi
tôi là “đồ chó cái” … Nhưng tôi không sợ, tôi quyết đi tới cùng với nhân
dân của tôi để đấu tranh giành lấy một cuộc sống tự do, bình đẳng, bác
ái, no đủ, văn minh và không còn thù hận.”
Nguyễn Tường Thụy: “Ở Việt Nam chỉ có báo chí nhà nước do Bộ
Văn Hóa Thông Tin và Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương quản lý và chỉ đạo.
Mạng lưới blogger đã đưa tới người đọc những thông tin đa chiều, những
vấn đề lý luận về tự do, dân chủ, nhân quyền. Do sự lợi hại của
Internet, nhiều blogger đã phải trả giá, kể cả đi tù với mức án nặng nề.
Nhưng những biện pháp trừng phạt cấm đoán của nhà cầm quyền, đã không
hạn chế được sự phát triển mạnh mẽ của báo mạng.”
Tô Oanh:
“Vì tôi tham gia biểu tình chống Trung Quốc lấn chếm biển đảo Việt Nam,
nên an ninh Việt Nam đã theo dõi tôi, và qui cho tôi cái tội nhận tiền
của người nước ngoài để viết bài nói xấu chế độ. Họ đã sách nhiễu tôi có
lần tới 17 ngày liền. Về báo chí. Sự can thiệp của Ban Tuyên Giáo các
cấp, sự định hướng trong các cuộc bàn giao báo chí định kỳ hàng tháng
cho các Tổng Biên Tập, đã làm cho các tờ báo Nhà nước không dám đề cập
đến các vấn đề có tính “nhạy cảm.” Vì vậy, báo chí Nhà nước trở thành
các tờ báo “lá cải” chỉ đăng các tin cướp của, giết người, hãm hiếp,
..v..v.. Không tờ báo nào dám nói lên hiện tình của đất nước”.
Lê Thanh Tùng: “Các ký giả và blogger độc lập có tiếng nói đối
lập với tiếng nói của nhà cầm quyền, họ dùng ngòi bút của mình để vạch
trần các vấn nạn của xã hội. Một số trong số đó đã phải ngồi tù với
những bản án nặng nề như: Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Lê Văn Sơn, Trần
Minh Nhật, Đặng Xuân Diệu, Tạ Phong Tần, Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào,
Lê Quốc Quân, và nhiều tù nhân khác tôi xin gửi đến quý ngài bản danh
sách đính kèm. … Những ký giả độc lập và blogger còn lại, mặc dù chưa bị
cầm tù, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, họ cũng phải chịu những chuyện
sách nhiễu, làm nhục và đánh đập như trường hợp phóng viên Huyền Trang
của VRNs, đã bị bắt giữ và đánh đập khi công tác nghề nghiệp trong một
phiên xử những nhà báo tự do hồi năm 2012.”
Nguyễn Đình Hà: “Tôi trình bày những điều thực tế về tụ do báo
chí tại Việt Nam, cũng như thực trạng về tự do Internet tại Việt Nam.
Tôi muốn chuyển tải đến quốc hội Hoa Kỳ một số kiến nghị của tôi, cũng
như rất nhiều người gửi gắm về một hướng làm sao cải thiện nhân quyền
Việt Nam cho tốt.”
Ngô Nhật Đăng: “Trong chế độ toàn trị, họ cho rằng đầu tiên
phải ổn định chính trị, sau đó phát triển kinh tế, tự do ngôn luận hay
nhân quyền sẽ đến sau. Lý thuyết này tôi cực lực phản đối. Ví dụ thực tế
các nước chung quanh chúng ta như Thái Lan, Miến Điện. Tình hình chính
trị của họ nhìn bên ngoài có vẻ như bất ổn, chính phủ thay đổi liên tục
và các cuộc biểu tình của dân chúng. Thế nhưng, ngược lại kinh tế của họ
lại phát triển rất nhanh. Tôi thấy bên ngoài những cái gọi là “bất ổn
chính trị” chỉ là trong ngắn hạn, nhưng điều đó cho thấy người dân có
được quyền nhiều hơn trong việc tham gia các chính sách của chính phủ.
Nhờ vậy, các kế hoạch lớn của chính phủ được minh bạch. Điều đó sẽ ngăn
chặn được nạn tham nhũng rất hiệu quả. Vì thế, chúng tôi mong muốn những
người lãnh đạo đất nước nhìn ra được vấn đề đó. Phải có tự do tư tưởng,
tự do chính trị, kinh tế mới phát triển”.
Sau buổi điều trần là nhận định của các vị:
Bà Libby Liu, Giám Đốc đài Á Châu Tự Do: “Buổi điều trần hôm
nay vô cùng quan trọng, bởi vì Quốc Hội Hoa Kỳ luôn yểm trợ mạnh mẽ cho
sự cải thiện nhân quyền ở Việt Nam, đặc biệt là tự do báo chí”.
Đại diện Ban Việt Ngữ đài Á Châu Tự Do: “Luôn truyền đạt thông
tin chính xác đến người dân ở Việt Nam, cỗ vũ quyền trao đổi tin tức
giữa mọi người với nhau, và năm nay là một năm vô cùng quan trọng khi mà
Quốc Hội Hoa Kỳ tăng thêm ngân sách cho lãnh vực tự do Internet, mà tất
cả chúng ta có thể tự tin sẽ tạo một thay đổi lớn cho Việt Nam. Tôi
thực sự cảm kích về điều đó.
Ông Bob Dietz, điều phối viên phân ban Châu Á của CPJ Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả, trụ sở tại New York, Hoa Kỳ: “Về
thân phận người làm báo độc lập ở Việt Nam thì chắc tôi phải nói là
không khá, bởi vì chánh phủ Việt Nam chừng như ngày càng sắt đá và cứng
rắn hơn trong việc siết chặt quyền tự do phát biểu của người dân, đúng
ra là quyền phê bình chỉ trích về tham nhũng, lạm quyền trong guồng máy
nhà nước. Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả chúng tôi, đã làm việc rất khó khăn trước
những vấn đề vừa kể. Trên thực tế chúng tôi làm việc với nhiều quốc gia
trên thế giới có chung vấn đề này, mà nói thẳng ra thì Việt Nam quả là
một trường hợp nan giải. Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả rất muốn thuyết phục chánh
phủ Việt Nam thay đổi thái độ đàn áp đối với báo chí, nhưng thú thực
đây là cuộc chiến rất khó lòng dành được phần thắng.”
Dân Biểu Alan Lowenthal, khẳng định với đài Á Châu Tự Do: “Nhất
định phải tôn trọng quyền tự do ngôn luận, hoặc ít nhất phải đáp ứng
những đòi hỏi chính đáng về nhân quyền cho người dân Việt Nam.
Dân Biểu Loretta Sanchez: “Tất cả những gì nghe được hôm nay
qua các bloggers và các nhà báo độc lập đến từ Việt Nam, cũng như qua
các tổ chức bên ngoài, sẽ được mang ra bàn thảo cùng các đồng viện để từ
đó tạo sức ép lên hành pháp Mỹ, yêu cầu Washington áp lực Hà Nội cải
thiện triệt để về nhân quyền, nhất là quyền tự do báo chí và ngôn luận,
rồi mới nói đến những thỏa thuận về thương mại hay mậu dịch mà Việt Nam
mong muốn”.
Ông Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân, trả lời phóng viên của đài VOA rằng: “Việt
Nam ngày hôm nay… căn bản của vấn đề là chúng ta đang thiếu một xã hội
dân sự phát triển đúng nghĩa, và một trong các yếu tố giúp cho xã hội
dân sự ở Việt Nam có thể phát triển vững mạnh, là quyền tự do phát biểu,
quyền tự do thông tin. Nhìn như vậy thì chúng ta thấy rõ là khi chúng
ta tranh đấu cho quyền tự do thông tin ở Việt Nam, chúng ta đang góp
phần cho việc xây dựng một xã hội dân sự lành mạnh, đó chính là nền tảng
để đem lại dân chủ bền vững cho đất nước Việt Nam. Tôi nghĩ rằng, chúng
ta phải làm sao hỗ trợ những tiếng nói độc lập ở trong nước, làm sao
bảo vệ họ, tranh đấu cho họ, tạo phương tiện để những tiếng nói độc lập
tiếp tục được phát triển ở trong nước. Và tôi hy vọng đây là cái bước
khởi đầu để từng bước chúng ta đẩy tiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam nó
nhanh hơn.”
Tiếp
theo là các bloggers đã được mời gặp riêng Dân Biểu Ed Royce, Chủ Tịch
Ủy Ban Đối Ngoại Hạ Viện Hoa Kỳ, cùng với đại diện Đảng Cộng Hòa tại
California, để thảo luận về những vấn đề quan tâm và nguyện vọng của
phái đoàn Việt Nam.
Sau đó, các Blogger chia sẻ với đài Á Châu Tư Do:
Blogger Nguyễn Đình Hà: “Trong cuộc tiếp xúc Dân biểu Ed Royce,
chúng tôi có nói đến tình trạng nhân quyền ở Việt Nam nói chung và về
tình trạng tự do báo chí, tự do internet, và hệ thống pháp luật của Việt
Nam nói riêng. Dân Biểu Ed Royce cũng chia sẻ về những công việc mà ông
đã làm trong thời gian qua đối với tình hình nhân quyền trên thế giới
nói chung, và tại Việt Nam nói riêng. Ông có chia sẻ rằng, trong các
cuộc đàm phán tới đây giữa Việt Nam và Mỹ thì ông sẽ nêu lên nhu cầu với
phía chính phủ Hoa Kỳ, nhằm tạo sức ép đối với chính phủ Việt Nam để
Việt Nam tôn trọng nhân quyền hơn.”
Nhà báo Ngô Nhật Đăng: “Cái cảm tưởng đầu tiên trong buổi điều
trần Quốc Hội là tôi thấy chính phủ ở Mỹ rất gần dân. Điều thứ hai là
các Dân Biểu, các giới chức quan tâm tới Việt Nam rất là sâu sắc, và họ
có những bước đi rất cụ thể. Ngay sau buổi điều trần thì chúng tôi được
lời mời của Dân Biểu Ed Royce, một người rất quan tâm đến Việt Nam, và
được nghe những sự vận động của các dân biểu về các chính sách, những
biện pháp chế tài đối với các quan chức Việt Nam khi họ vi phạm nhân
quyền.”
Nghệ sĩ Kim Chi: “Tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên
khác, đặc biệt là Washington DC đẹp quá, tự do quá, đường phố thì xe cộ
đi lại trật tự. Và mối quan hệ của con người thì rất là thoải mái tự do.
Hai nữa, tôi ngạc nhiên nhất là tòa nhà Quốc Hội thì tất cả mọi người
dân đều vào được, muốn ngồi xem Quốc Hội họp cũng được luôn, tôi thấy nó
tuyệt vời quá! Và tôi chỉ mong ước một điều thôi, là đến một ngày nhân
dân Việt Nam cũng sẽ được hưởng cái không khí như thế.” Bà Kim Chi, nghệ
sĩ ưu tú từng từ chối bằng khen có chữ ký của Thủ Tướng Nguyễn Tấn
Dũng, cho biết lý do vì sao bà sẵn sàng từ bỏ cuộc sống yên bình để dấn
thân hoạt động, dẫn tới sự có mặt của bà trong phái đoàn: “Là bởi vì tôi
nghĩ đơn giản thôi, là tất cả những gì tiêu cực hiện nay nó đầy ắp ở
Việt Nam, tham nhũng, vi phạm nhân quyền, rồi dân oan bị hà hiếp, rồi
thì bắt bớ tù đày, yêu nước cũng bị cấm đoán, đi biểu tình chống Trung
Quốc bành trướng cũng bị bắt. Tự vấn lương tâm, tôi thấy nếu tôi yên
lặng thì tôi tệ quá, tôi vô cảm trước cái nỗi đau của mọi người, cho nên
nó buộc tôi phải lên tiếng thôi chị à, giản dị là như thế thôi. ”
Blogger Nguyễn Đình Hà,
tóm gọn nguyện vọng và động cơ chính đã khiến anh và nhiều blogger,
cũng như những nhà báo độc lập lên tiếng đòi tự do báo chí và các quyền
khác, như sau: “Mong cho đất nước tôi được phát triển và thực sự tự do,
hệ thống thông tin truyền thông tại Việt Nam thật sự cởi mở. Những điều
đó phải dựa trên nền tảng căn bản của pháp luật, tôn trọng sự tự do, tôn
trọng quyền của công dân. Thứ hai các luật đó phải hướng đến mở rộng
quyền tự do cho con người.”
Các Anh có cảm nhận được tinh thần của những người yêu nước cho dù tuổi
già hay tuổi trẻ rồi chớ? Từ tinh thần trách nhiệm của những công dân
đối với tổ quốc dân tộc, đã nhận ra bản chất độc tài, dối trá, và quyền
lợi, của lãnh đạo cộng sản các cấp trong hệ thống đảng với bộ máy cầm
quyền. Vì bản chất đó, cộng với thực trạng xã hội ít nhất là từ 1975 đến
nay, đã chứng minh họ không phục vụ người dân. Lãnh đạo cộng sản Việt
Nam, đã và đang tàn bạo với dân, nhưng vô cùng khiếp nhược với Trung
Cộng, một kẻ thù của Việt Nam từ trong lịch sứ xa xưa đến tận ngày nay,
chẳng những họ vẫn nguyên hình mà còn thâm độc tinh vi hơn thời ông cha
của họ nữa. Chính bản chất của cộng sản đã dẫn đến một xã hội băng hoại
đạo nghĩa ngày nay, đã un đúc cho những công dân thức tỉnh, lòng dũng
cảm chấp nhận mọi gian nguy, trí thông minh thể hiện qua những phương
cách thực hiện được những hành động qua mặt Công An, và lòng kiên nhẫn
theo đuổi niềm mong ước thực hiện một xã hội dân chủ tự do và nhân quyền
đúng nghĩa trên quê hương Việt Nam.
Kết luận
Tôi thông cảm với Các Anh, là những người sinh ra, lớn lên, học hành,
và trở thành Người Lính trong quân đội, tất cả những gì Các Anh học ở
trường văn hoá, trường quân sự, lại thường học tập chính trị tại các đơn
vị, cộng với những chính sách về các lãnh vực sinh hoạt xã hội, mà Các
Anh theo dõi hằng ngày. Trôi dần theo thời gian, chính sách độc tài của
cộng sản lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong sinh hoạt xã hội, rồi biến
thành một nếp trong đời sống thường ngày đối với người dân nói chung, và
Các Anh nói riêng từ lúc nào không ai biết.
Nhưng với phương tiện truyền thông trên thế giới ngày nay, trong một
chừng mực nào đó, Các Anh có cơ hội tiếp xúc với thế giới tự do ngang
qua hệ thống internet mà Các Anh gọi là “trang mạng”, như Các Anh đang
đọc lá Thư này. Tôi tin là trong những lúc mà Các Anh sống thật với trái
tim và khối óc của chính mình, nhất thiết Các Anh đã và đang có những
suy nghĩ ……Và tôi luôn hy vọng là theo thời gian, sẽ giúp Các Anh có
được nét nhìn của người tự do như chúng tôi, để nhận ra một cách rõ ràng
và chắc chắn rằng: “Cộng sản là độc tài tàn bạo, độc tài từ khi có đảng
đến nay, và vẫn tiếp tục”. Từ đó, Các Anh hãy chọn cho mình một hướng
đi, cùng 90 triệu đồng bào hòa nhập vào Cộng Đồng thế giới tự do, để
được ngẫng cao đầu giữa thế giới văn minh lịch sự, được hãnh diện trước
những người ngoại quốc đến Việt Nam, tìm hiểu nếp sống văn hóa dân tộc
với chiều dài lịch sử ngàn năm trước đã lừng danh thế giới.
Đừng bao giờ quên lời của cựu Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô
Gorbachev: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Ngày hôm
nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền
và dối trá.”
Và Các Anh hãy nhớ, “Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng
cho sự thịnh vượng của đất nước. Không có dân chủ, không thể có sự trỗi
dậy và phát triển bền vững. Và chính chúng ta phải tranh đấu, vì Dân Chủ
Tự Do không phải là quà tặng.
Texas, tháng 5 năm 2014
Phạm Bá Hoa
Bàn ra tán vào (0)
Phạm Bá Hoa: Thư Số 31 Gởi Người Lính QĐNDVN – Nhân Quyền Việt Nam Trong Tháng 4/2014
Tôi chào đời năm 1930, vào quân đội Việt Nam Cộng Hòa năm 1954,
chống lại cuộc chiến tranh do nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa gây ra.
Trong bang giao quốc tế, quốc gia này đánh chiếm quốc gia kia, không có
tên gọi nào khác ngoài hai chữ “xâm lăng”. Sau ngày 30/4/1975, lãnh đạo
cộng sản Việt Nam với lòng thù hận đã đày đọa chúng tôi trong hơn 200
trại tập trung mà họ gọi là trại cải tạo, hằng trăm Bạn tôi đến 17 năm,
riêng tôi là 12 năm 3 tháng. Tuy tên Quốc Gia và Quân Lực mà tôi phục vụ
không còn nữa, nhưng linh hồn trong quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ vẫn
nguyên vẹn trong tôi. Tôi không hận thù lãnh đạo Các Anh, nhưng tôi
không bao giờ quên quá khứ đau thương tàn bạo mà họ gây ra cho Tổ Quốc,
Dân Tộc! Vì vậy mà tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ về Việt Nam cho
đến khi quê hương tôi có một chế độ dân chủ tự do thật sự.
Các Anh là Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Xin gọi Người Lính
Quân Đội Nhân Dân ngắn gọn là “Các Anh” để tiện trình bày. Chữ “Các Anh”
viết hoa mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ
huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham
Mưu, và Bộ Quốc Phòng. Là Người Lính trong quân đội “Nhân Dân”, Các Anh
phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Tổ Quốc với Nhân Dân là
trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng nào cầm quyền cũng
chỉ một giai đoạn của lịch sử, và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt
trên căn bản đó.
Nội dung thư này, tôi cùng Các Anh nhìn sâu hơn vào tinh thần yêu nước
của người dân -nhất là giới trẻ- bằng những hành động dũng cảm, tranh
đấu ôn hòa cho một xã hội dân chủ tự do thật sự trên quê hương Việt Nam,
cho dù bản thân họ bất cứ lúc nào cũng là “mục tiêu” của đảng với nhà
nước xã hội chủ nghĩa. Hãy nhớ, lịch sử Việt Nam luôn tái diễn, khi
người dân bị cai trị tàn bạo nghiệt ngã đến tận cùng của khúc quanh lịch
sử, thì những anh hùng sẽ xuất hiện cứu dân cứu nước. Dưới nét nhìn của
tôi, chúng ta đang vào khúc quanh đó.
Thứ nhất. Tin vui trong Xã Hội Dân Sự
Ngày 22/4/2014, trong cuộc phỏng vấn của phóng viên đài BBC Luân Đôn,
Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, một trong những nhà hoạt động dân chủ
ở Việt Nam, cho biết là ông được đề cử vào giải Nobel Hòa bình
2014. Ông cũng thận trọng khi nói rằng: “Được chọn để trao giải
là một việc rất khó khăn, vì rất nhiều người được đề cử”. Ông nói
tiếp: “Đây là một vinh dự cho cá nhân tôi, do hai Dân Biểu, một
Thượng Nghị Sĩ Hoa Kỳ, và vị Chủ Tịch Sáng Kiến Á Mỹ -tổ chức phi chánh
phủ tại Hoa Kỳ- đề cử. Tôi nghĩ, việc đề cử là sự khích lệ cho
những anh em cùng hoạt động với chúng tôi vận động nhân quyền
và dân chủ cho Việt Nam”. Bác sĩ Quế cho biết thêm: “Sáng nay
-22/4/2014- phái đoàn của “Hội Phụ Nữ Nhân Quyền” và “Hội Tù
Nhân Lương Tâm Việt Nam” đã đến chức mừng tôi”.
Về sinh hoạt vận động dân chủ hiện nay, Bác sĩ Quế nhận định: “Phong
trào tạo dựng được sức sống gia tăng rất nhiều so với một năm trước,
bằng chứng là chỉ từ đầu năm 2014 đến nay, nhiều tổ chức Xã Hội Dân Sự
do quần chúng từ các giới khác nhau trong xã hội, tự phát đứng lên thành
lập mà không cần xin phép”. Ông nhìn nhận: “Phong trào dân chủ cho
Việt Nam đến nay chưa kết quả bao nhiêu, vì khó khăn từ nhà cầm quyền.
Nhưng chúng ta đã thấy được tinh thần quật khởi đáng kể, không
sợ hãi nữa. Và đây là lần đầu tiên, tầng lớp trẻ và trung lưu
sinh sau 1975, có khả năng vững chắc sử dụng Internet để phát
biểu những mong muốn, tư tưởng, và lập trường về tự do dân chủ.
Đây là động lực chính, sẽ là vai trò chính yếu tạo được
những ảnh hưởng thay đổi cho xã hội Việt Nam trong những ngày
tháng tới đây”.
Các Anh cần hiểu rằng, Hội Đồng xét chọn nhân vật trúng giải không phải
là dễ dàng, nhưng dù sao thì khi một người Việt Nam hoạt động cho nền
dân chủ tự do và nhân quyền được đế cử, vẫn là một tin rất vui cho các
tổ chức Xã Hội Dân Sự trong nước và Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản
tại hải ngoại, vì Bác sĩ Nguyễn Đan Quế là một trong những nhân vật
tranh đấu không mệt mỏi cho nền dân chủ tự do trên quê hương Việt Nam,
dù ông đã vào tù ra khám nhiều lần.
Thứ hai. Cà phê Nhân Quyền
Xin
nhắc lại là Mạng Lưới Nhân Qưyền Việt Nam, đã tổ chức “Cà phê nhân
quyền 1 tại Sài Gòn vào ngày 1/3/2014”, và “Cà phê nhân quyền tại Hà Nội
vào ngày 20/3/2014”, với sự tham dự mỗi nơi khoảng 30 người. Ngoài các
thành viên của Mạng Lưới, tại Sài Gòn có nhà báo Phần Lan là Aija
Salovara và nhà báo Thụy Điển là cô Lina Johansson, và tại Hà Nội có đại
diện của tòa đại sứ Australia và Thụy Điển. Cả hai nơi đều thảo luận
”Quyền tự do đi lại của công dân”.
Trong thảo luận, có sự góp ý của các nhà báo ngoại quốc và đại diện hai
tòa đại sứ nói trên. Kết luận chung: Trả lời phóng viên đài BBC, Blogger
Mẹ Nấm nói: “Cà phê nhân quyền là bước đầu, mà chúng tôi dự định sẽ tổ
chức một chuỗi cà phê thảo luận về các quyền con người đang bị vi phạm. …
Chúng tôi sẽ không dừng lại mà chúng tôi sẽ tiếp tục làm nhiều hình
thức, nhiều biện pháp để đòi cho bằng được quyền tự do đi lại của mình,
thì tất cả thống nhất với nhau như vậy….
Về phía những ngoại quốc có mặt, họ nhận xét: ”Nếu công dân Việt Nam
liên tục bị cấm như vậy, điều đó được hiểu là luật pháp Việt Nam rất mơ
hồ, và làm cho họ quan ngại… Họ cho biết là họ sẽ có cách phản đối và
khuyến nghị chánh phủ Việt Nam.”
Ngày 19/4/2014. Cà phê nhân quyền tại Nha Trang
Trong lúc trao đổi với phóng viên đài BBC, Blogger Mẹ Nấm (Nguyễn Ngọc
Như Quỳnh) và Blogger Paulo Thành Nguyễn (Nguyễn Hồ Nhật Thành), lần
lượt tường thuật với đài BBC rằng:
“Ngày thứ báy 19/4/2014, trong khi chuẩn bị tổ chức bàn tròn với chủ đề
“Công Ước Chống Tra Tấn và Vấn Nạn Công Dân Bị Bắt Chết Trong Đồn Công
An”, dự định tổ chức tại quán cà phê Swing trên đường Trần Phú, Nha
Trang, thì bị an ninh “hành hung và bắt giữ”. Khởi đầu, nhân viên an
ninh yêu cầu chúng tôi giải tán, nhưng chúng tôi nói là chúng tôi không
làm gì sai để phải giải tán, anh ta liền quay đi”. Ngay sau đó, một nhóm
côn đồ đầu gấu tới gây sự với chúng tôi, họ vu cáo chúng tôi “đi xe ôm”
không trả tiền, điều mà chúng tôi khẳng định là không có, rồi họ bắt
đầu hành hung chúng tôi. Chúng tôi không chống cự. Liền đó một nhóm Công
An mặc sắc phục cùng với Công An Giao Thông và nhân viên an ninh, ào
vào đẩy 4 người trong nhóm chúng tôi lên xe taxi”.
Blogger Paulo Thành Nguyễn thuật tiếp: “Họ liên tục đánh đấm chúng tôi
ngay trên taxi. Vợ tôi bị tát, bị bịt miệng, bị bẻ tay, và khi vào tới
đồn Công An, họ vẫn tiếp tục đánh đấm tôi, và một thành viên nam giới
tham dự sự kiện. Khi những côn đồ lui ra thì nhóm an ninh mặc thường
phục xông vào đánh đấm chúng tôi. Vợ tôi với Chị Như Quỳnh cũng bị họ
tấn công. Tôi bị bất ngờ, vì không ngờ sau hai lần tổ chức khá suông sẻ ở
Sài Gòn và Hà Nội, thảo luận cà phê nhân quyền và các thành viên ban tổ
chức hoặc khách mời lần này, lại bị hành hung, trấn áp quyết liệt tại
một thành phố biển, vốn được nhiều du khách trong nước và quốc tế biết
đến là hiền hòa. Họ đẩy chúng tôi lên xe như con vật, khi vào đồn, họ tự
tiện tước đoạt, lục soát các đồ đạc, tư trang của chúng tôi, từ ví,
bóp, tới điện thoại, máy tính v.v…. Họ còn bắt chúng tôi phải cởi áo
phông đang mặc ra, vì chúng cho rằng chúng tôi không có quyền mặc những
chiếc áo in những dòng chữ đề nghị chấm dứt việc Công An đánh và giết
dân trong đồn cảnh sát”.
Blogger Mẹ Nấm xác định với BBC: ”Sự kiện đã xảy ra như blogger Paulo
Thành Nguyễn tường thuật”. Đồng thời cho biết: “Mặc dù bị hành hung,
nhóm sáng kiến Cà phê Nhân Quyền sẽ vẫn tiếp tục tổ chức các cuộc tọa
đàm, trong đó có chủ đề về Công An hành hung và làm tử vong thường dân
trong các đồn, trụ sở Cảnh Sát, cơ quan công quyền”.
Nhân chứng Hải ở Nha Trang, nói với BBC rằng: “Họ đã đánh đập vợ chồng
anh Paulo Thành Nguyễn và Kim Tiến rất thô bạo, là phụ nữ nhưng họ cũng
không nương tay. Vậy mà khi lập biên bản thì họ cáo buộc ”gây mất trật
tự trị an.”
Cả 3 Blogger Mẹ Nấm, Thành Nguyễn, và Kim Tiến, nói với BBC rằng: “Chúng
tôi rất phẫn uất và không ký bất cứ một giấy tờ nào được coi là biên
bản, vì họ hành hung chúng tôi mà biên bản thì ghi “gây rối trật tự. Họ
còn tra hỏi chúng tôi vì sao lại chọn chủ đề thảo luận về Công Ước Chống
Tra Tấn, rồi chủ đề Công An hành hung hoặc đánh chết thường dân trong
đồn cảnh sát? Họ bực mình vì chúng tôi mặc các áo phông trên phố mang
dòng chữ “chấm dứt việc Công An đánh chết thường dân”, và tôi nghĩ đây
là những lý do họ ngăn cản chúng tôi tổ chức buổi Cà phê nhân quyền,
cũng như bày cớ hành hung, đánh đập chúng tôi.”
Tóm tắt. Buổi hội luận cà phê nhân quyền tại Nha Trang, đã bị Công An và
côn đồ hành hung thô bạo ngay trước khi bắt đầu, nhưng sự kiện này cho
thấy Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam rất dũng cảm trong cuộc chiến vì dân
chủ tự do trên quê hương Việt Nam. Thêm nữa, với bản tin của đài Á Châu
Tự Do ngày 20/4/2014, các nhà hoạt động trong nhóm sáng kiến Cà Phê Nhân
Quyền vừa được Công An trả tự do ở Nha Trang hôm thứ Bảy (19/4/2014),
nói với BBC là họ sẽ “khiếu kiện Công An Nha Trang”, vì đã “hành hung và
bắt giữ họ trái phép”.
Thứ ba. Xã Hội Dân Sự Việt Nam điều trần về tự do báo chí tại Hoa Kỳ
Nhận lời mời của Dân Biểu liên bang, bà Loretta Sanchez và Zoe Lofgren,
phái đoàn gồm 6 người: Các nhà báo Tô Oanh, Ngô Nhật Đăng, Nguyễn Đình
Hà, Nguyễn Tường Thụy, nữ nghệ sĩ Kim Chi, và cộng tác viên của truyền
thông Dòng Chúa Cứu Thế Lê Thanh Tùng, có mặt tại Hoa Kỳ ngày 22/4/2014,
để dự buổi “điều trần về tự do thông tin tại Việt Nam”.
Dân biểu Sanchez và Lofgren cho biết về trường hợp ba diễn giả bị cấm
xuất ngoại là các cây viết Phạm Chí Dũng, Nguyễn Lân Thắng, và Anna
Huyền Trang. Riêng anh Thắng và cô Huyền Trang, đã dự liệu trước về tình
trạng xuất ngoại của bản thân, nên kịp thời gởi hai đoạn video clip thu
sẳn cho các bạn mang sang Hoa Kỳ.
(Trong
hình: Dân biểu Loretta Sanchez cùng các bloggers và các nhà báo độc lập
đến từ Việt Nam, sau buổi điều trần về tình hình tự do báo chí ở Việt
Nam đã diễn ra ngày 29/4/2014. RFA photo).
Mặc dù Việt Nam là thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc,
nhưng các báo cáo nhân quyền gần đây cho thấy nhà cầm quyền Hà Nội vẫn
không ngừng sách nhiễu, đàn áp các quyền tự do ngôn luận, tự do thông
tin, và rất nhiều các quyền căn bản khác của người dân. Việt Nam không
có truyền thông độc lập hay tư nhân, và nhà cầm quyền luôn tìm cách áp
bức và giam cầm, bắt giữ các blogger và nhà báo độc lập khi họ phổ biến
quan điểm của họ.
Đây là chuyến “quốc tế vận” lần hai trong năm nay (2014) của giới
blogger trong nước, kể từ sau chuyến vận động của một nhóm blogger nhân
buổi Kiểm Điểm Nhân Quyền Định Kỳ Phổ Quát của Hà Nội tại Thụy Sĩ hồi
tháng 2 vừa (2014), một số blogger trở về nước đã gặp không ít sách
nhiễu, kể cả bị cấm xuất cảnh và bị hành hung. Trong chuyến đi lần này,
ngoài các buổi trao đổi-hội thảo với giới Hành Pháp và Lập Pháp Hoa Kỳ,
các tổ chức nhân quyền, và các nhà cung cấp internet danh tiếng như
Google để kêu gọi thúc đẩy một nền báo chí độc lập tại Việt Nam, phái
đoàn cũng sẽ tham dự khóa huấn luyện về truyền thông và an ninh trên
internet.
Ngày 29/4/2014. Buổi điều trần tại Ha Viện Hoa Kỳ với chủ đề “Hướng đến
một Nền Báo Chí Độc Lập Tại Việt Nam”. Các diễn giả tại Hoa Kỳ, có: (1)
Ông Tom Malinowski, Phụ tá Ngoại Trưởng đặc trách Dân Chủ, Nhân Quyền,
và Lao Động. (2) Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân. (3) Bob Dietz,
Điều phối viên Chương trình Châu Á của Ủy Ban Bảo Vệ Nhà Báo Quốc Tế
CPJ. (4) Bà Libby Liu, Tổng Giám Đốc Đài Á Châu Tự Do.
Phái đoàn xã hội dân sự là các diễn giả từ Việt Nam đến Hoa Kỳ, lần lượt
trình bày và tóm lược từ đài Á Châu Tự Do và Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ, như
sau:
Nữ nghệ sĩ Kim Chi: “Văn nghệ sĩ ở Việt Nam không được tự do
sáng tác. Không tự do sáng tác tức là nếu mà viết trên mạng và nói về
những điều thật, những tiêu cực của xã hội thì trang mạng đăng, nhưng
nếu những tờ báo hoặc là những nhà xuất bản nếu người ta đăng thì sẽ gặp
rất nhiều rắc rối, cho nên người ta không viết. Tất cả những nỗi đau
của dân oan, sự đàn áp báo chí, sự ngăn cấm những cuộc biểu tình chống
Trung Quốc bành trướng đã khiến tôi phải lên tiếng. Tôi đã bị người ta
bịa đặt, vu khống đủ điều trên mạng: “Ham đô la, bán rẻ tổ quốc”, “phản
động”, “bắt tay với các thế lục thù địch”, “tay sai cho giặc”, họ gọi
tôi là “đồ chó cái” … Nhưng tôi không sợ, tôi quyết đi tới cùng với nhân
dân của tôi để đấu tranh giành lấy một cuộc sống tự do, bình đẳng, bác
ái, no đủ, văn minh và không còn thù hận.”
Nguyễn Tường Thụy: “Ở Việt Nam chỉ có báo chí nhà nước do Bộ
Văn Hóa Thông Tin và Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương quản lý và chỉ đạo.
Mạng lưới blogger đã đưa tới người đọc những thông tin đa chiều, những
vấn đề lý luận về tự do, dân chủ, nhân quyền. Do sự lợi hại của
Internet, nhiều blogger đã phải trả giá, kể cả đi tù với mức án nặng nề.
Nhưng những biện pháp trừng phạt cấm đoán của nhà cầm quyền, đã không
hạn chế được sự phát triển mạnh mẽ của báo mạng.”
Tô Oanh:
“Vì tôi tham gia biểu tình chống Trung Quốc lấn chếm biển đảo Việt Nam,
nên an ninh Việt Nam đã theo dõi tôi, và qui cho tôi cái tội nhận tiền
của người nước ngoài để viết bài nói xấu chế độ. Họ đã sách nhiễu tôi có
lần tới 17 ngày liền. Về báo chí. Sự can thiệp của Ban Tuyên Giáo các
cấp, sự định hướng trong các cuộc bàn giao báo chí định kỳ hàng tháng
cho các Tổng Biên Tập, đã làm cho các tờ báo Nhà nước không dám đề cập
đến các vấn đề có tính “nhạy cảm.” Vì vậy, báo chí Nhà nước trở thành
các tờ báo “lá cải” chỉ đăng các tin cướp của, giết người, hãm hiếp,
..v..v.. Không tờ báo nào dám nói lên hiện tình của đất nước”.
Lê Thanh Tùng: “Các ký giả và blogger độc lập có tiếng nói đối
lập với tiếng nói của nhà cầm quyền, họ dùng ngòi bút của mình để vạch
trần các vấn nạn của xã hội. Một số trong số đó đã phải ngồi tù với
những bản án nặng nề như: Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Lê Văn Sơn, Trần
Minh Nhật, Đặng Xuân Diệu, Tạ Phong Tần, Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào,
Lê Quốc Quân, và nhiều tù nhân khác tôi xin gửi đến quý ngài bản danh
sách đính kèm. … Những ký giả độc lập và blogger còn lại, mặc dù chưa bị
cầm tù, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, họ cũng phải chịu những chuyện
sách nhiễu, làm nhục và đánh đập như trường hợp phóng viên Huyền Trang
của VRNs, đã bị bắt giữ và đánh đập khi công tác nghề nghiệp trong một
phiên xử những nhà báo tự do hồi năm 2012.”
Nguyễn Đình Hà: “Tôi trình bày những điều thực tế về tụ do báo
chí tại Việt Nam, cũng như thực trạng về tự do Internet tại Việt Nam.
Tôi muốn chuyển tải đến quốc hội Hoa Kỳ một số kiến nghị của tôi, cũng
như rất nhiều người gửi gắm về một hướng làm sao cải thiện nhân quyền
Việt Nam cho tốt.”
Ngô Nhật Đăng: “Trong chế độ toàn trị, họ cho rằng đầu tiên
phải ổn định chính trị, sau đó phát triển kinh tế, tự do ngôn luận hay
nhân quyền sẽ đến sau. Lý thuyết này tôi cực lực phản đối. Ví dụ thực tế
các nước chung quanh chúng ta như Thái Lan, Miến Điện. Tình hình chính
trị của họ nhìn bên ngoài có vẻ như bất ổn, chính phủ thay đổi liên tục
và các cuộc biểu tình của dân chúng. Thế nhưng, ngược lại kinh tế của họ
lại phát triển rất nhanh. Tôi thấy bên ngoài những cái gọi là “bất ổn
chính trị” chỉ là trong ngắn hạn, nhưng điều đó cho thấy người dân có
được quyền nhiều hơn trong việc tham gia các chính sách của chính phủ.
Nhờ vậy, các kế hoạch lớn của chính phủ được minh bạch. Điều đó sẽ ngăn
chặn được nạn tham nhũng rất hiệu quả. Vì thế, chúng tôi mong muốn những
người lãnh đạo đất nước nhìn ra được vấn đề đó. Phải có tự do tư tưởng,
tự do chính trị, kinh tế mới phát triển”.
Sau buổi điều trần là nhận định của các vị:
Bà Libby Liu, Giám Đốc đài Á Châu Tự Do: “Buổi điều trần hôm
nay vô cùng quan trọng, bởi vì Quốc Hội Hoa Kỳ luôn yểm trợ mạnh mẽ cho
sự cải thiện nhân quyền ở Việt Nam, đặc biệt là tự do báo chí”.
Đại diện Ban Việt Ngữ đài Á Châu Tự Do: “Luôn truyền đạt thông
tin chính xác đến người dân ở Việt Nam, cỗ vũ quyền trao đổi tin tức
giữa mọi người với nhau, và năm nay là một năm vô cùng quan trọng khi mà
Quốc Hội Hoa Kỳ tăng thêm ngân sách cho lãnh vực tự do Internet, mà tất
cả chúng ta có thể tự tin sẽ tạo một thay đổi lớn cho Việt Nam. Tôi
thực sự cảm kích về điều đó.
Ông Bob Dietz, điều phối viên phân ban Châu Á của CPJ Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả, trụ sở tại New York, Hoa Kỳ: “Về
thân phận người làm báo độc lập ở Việt Nam thì chắc tôi phải nói là
không khá, bởi vì chánh phủ Việt Nam chừng như ngày càng sắt đá và cứng
rắn hơn trong việc siết chặt quyền tự do phát biểu của người dân, đúng
ra là quyền phê bình chỉ trích về tham nhũng, lạm quyền trong guồng máy
nhà nước. Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả chúng tôi, đã làm việc rất khó khăn trước
những vấn đề vừa kể. Trên thực tế chúng tôi làm việc với nhiều quốc gia
trên thế giới có chung vấn đề này, mà nói thẳng ra thì Việt Nam quả là
một trường hợp nan giải. Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả rất muốn thuyết phục chánh
phủ Việt Nam thay đổi thái độ đàn áp đối với báo chí, nhưng thú thực
đây là cuộc chiến rất khó lòng dành được phần thắng.”
Dân Biểu Alan Lowenthal, khẳng định với đài Á Châu Tự Do: “Nhất
định phải tôn trọng quyền tự do ngôn luận, hoặc ít nhất phải đáp ứng
những đòi hỏi chính đáng về nhân quyền cho người dân Việt Nam.
Dân Biểu Loretta Sanchez: “Tất cả những gì nghe được hôm nay
qua các bloggers và các nhà báo độc lập đến từ Việt Nam, cũng như qua
các tổ chức bên ngoài, sẽ được mang ra bàn thảo cùng các đồng viện để từ
đó tạo sức ép lên hành pháp Mỹ, yêu cầu Washington áp lực Hà Nội cải
thiện triệt để về nhân quyền, nhất là quyền tự do báo chí và ngôn luận,
rồi mới nói đến những thỏa thuận về thương mại hay mậu dịch mà Việt Nam
mong muốn”.
Ông Đỗ Hoàng Điềm, Chủ Tịch Đảng Việt Tân, trả lời phóng viên của đài VOA rằng: “Việt
Nam ngày hôm nay… căn bản của vấn đề là chúng ta đang thiếu một xã hội
dân sự phát triển đúng nghĩa, và một trong các yếu tố giúp cho xã hội
dân sự ở Việt Nam có thể phát triển vững mạnh, là quyền tự do phát biểu,
quyền tự do thông tin. Nhìn như vậy thì chúng ta thấy rõ là khi chúng
ta tranh đấu cho quyền tự do thông tin ở Việt Nam, chúng ta đang góp
phần cho việc xây dựng một xã hội dân sự lành mạnh, đó chính là nền tảng
để đem lại dân chủ bền vững cho đất nước Việt Nam. Tôi nghĩ rằng, chúng
ta phải làm sao hỗ trợ những tiếng nói độc lập ở trong nước, làm sao
bảo vệ họ, tranh đấu cho họ, tạo phương tiện để những tiếng nói độc lập
tiếp tục được phát triển ở trong nước. Và tôi hy vọng đây là cái bước
khởi đầu để từng bước chúng ta đẩy tiến trình dân chủ hóa ở Việt Nam nó
nhanh hơn.”
Tiếp
theo là các bloggers đã được mời gặp riêng Dân Biểu Ed Royce, Chủ Tịch
Ủy Ban Đối Ngoại Hạ Viện Hoa Kỳ, cùng với đại diện Đảng Cộng Hòa tại
California, để thảo luận về những vấn đề quan tâm và nguyện vọng của
phái đoàn Việt Nam.
Sau đó, các Blogger chia sẻ với đài Á Châu Tư Do:
Blogger Nguyễn Đình Hà: “Trong cuộc tiếp xúc Dân biểu Ed Royce,
chúng tôi có nói đến tình trạng nhân quyền ở Việt Nam nói chung và về
tình trạng tự do báo chí, tự do internet, và hệ thống pháp luật của Việt
Nam nói riêng. Dân Biểu Ed Royce cũng chia sẻ về những công việc mà ông
đã làm trong thời gian qua đối với tình hình nhân quyền trên thế giới
nói chung, và tại Việt Nam nói riêng. Ông có chia sẻ rằng, trong các
cuộc đàm phán tới đây giữa Việt Nam và Mỹ thì ông sẽ nêu lên nhu cầu với
phía chính phủ Hoa Kỳ, nhằm tạo sức ép đối với chính phủ Việt Nam để
Việt Nam tôn trọng nhân quyền hơn.”
Nhà báo Ngô Nhật Đăng: “Cái cảm tưởng đầu tiên trong buổi điều
trần Quốc Hội là tôi thấy chính phủ ở Mỹ rất gần dân. Điều thứ hai là
các Dân Biểu, các giới chức quan tâm tới Việt Nam rất là sâu sắc, và họ
có những bước đi rất cụ thể. Ngay sau buổi điều trần thì chúng tôi được
lời mời của Dân Biểu Ed Royce, một người rất quan tâm đến Việt Nam, và
được nghe những sự vận động của các dân biểu về các chính sách, những
biện pháp chế tài đối với các quan chức Việt Nam khi họ vi phạm nhân
quyền.”
Nghệ sĩ Kim Chi: “Tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên
khác, đặc biệt là Washington DC đẹp quá, tự do quá, đường phố thì xe cộ
đi lại trật tự. Và mối quan hệ của con người thì rất là thoải mái tự do.
Hai nữa, tôi ngạc nhiên nhất là tòa nhà Quốc Hội thì tất cả mọi người
dân đều vào được, muốn ngồi xem Quốc Hội họp cũng được luôn, tôi thấy nó
tuyệt vời quá! Và tôi chỉ mong ước một điều thôi, là đến một ngày nhân
dân Việt Nam cũng sẽ được hưởng cái không khí như thế.” Bà Kim Chi, nghệ
sĩ ưu tú từng từ chối bằng khen có chữ ký của Thủ Tướng Nguyễn Tấn
Dũng, cho biết lý do vì sao bà sẵn sàng từ bỏ cuộc sống yên bình để dấn
thân hoạt động, dẫn tới sự có mặt của bà trong phái đoàn: “Là bởi vì tôi
nghĩ đơn giản thôi, là tất cả những gì tiêu cực hiện nay nó đầy ắp ở
Việt Nam, tham nhũng, vi phạm nhân quyền, rồi dân oan bị hà hiếp, rồi
thì bắt bớ tù đày, yêu nước cũng bị cấm đoán, đi biểu tình chống Trung
Quốc bành trướng cũng bị bắt. Tự vấn lương tâm, tôi thấy nếu tôi yên
lặng thì tôi tệ quá, tôi vô cảm trước cái nỗi đau của mọi người, cho nên
nó buộc tôi phải lên tiếng thôi chị à, giản dị là như thế thôi. ”
Blogger Nguyễn Đình Hà,
tóm gọn nguyện vọng và động cơ chính đã khiến anh và nhiều blogger,
cũng như những nhà báo độc lập lên tiếng đòi tự do báo chí và các quyền
khác, như sau: “Mong cho đất nước tôi được phát triển và thực sự tự do,
hệ thống thông tin truyền thông tại Việt Nam thật sự cởi mở. Những điều
đó phải dựa trên nền tảng căn bản của pháp luật, tôn trọng sự tự do, tôn
trọng quyền của công dân. Thứ hai các luật đó phải hướng đến mở rộng
quyền tự do cho con người.”
Các Anh có cảm nhận được tinh thần của những người yêu nước cho dù tuổi
già hay tuổi trẻ rồi chớ? Từ tinh thần trách nhiệm của những công dân
đối với tổ quốc dân tộc, đã nhận ra bản chất độc tài, dối trá, và quyền
lợi, của lãnh đạo cộng sản các cấp trong hệ thống đảng với bộ máy cầm
quyền. Vì bản chất đó, cộng với thực trạng xã hội ít nhất là từ 1975 đến
nay, đã chứng minh họ không phục vụ người dân. Lãnh đạo cộng sản Việt
Nam, đã và đang tàn bạo với dân, nhưng vô cùng khiếp nhược với Trung
Cộng, một kẻ thù của Việt Nam từ trong lịch sứ xa xưa đến tận ngày nay,
chẳng những họ vẫn nguyên hình mà còn thâm độc tinh vi hơn thời ông cha
của họ nữa. Chính bản chất của cộng sản đã dẫn đến một xã hội băng hoại
đạo nghĩa ngày nay, đã un đúc cho những công dân thức tỉnh, lòng dũng
cảm chấp nhận mọi gian nguy, trí thông minh thể hiện qua những phương
cách thực hiện được những hành động qua mặt Công An, và lòng kiên nhẫn
theo đuổi niềm mong ước thực hiện một xã hội dân chủ tự do và nhân quyền
đúng nghĩa trên quê hương Việt Nam.
Kết luận
Tôi thông cảm với Các Anh, là những người sinh ra, lớn lên, học hành,
và trở thành Người Lính trong quân đội, tất cả những gì Các Anh học ở
trường văn hoá, trường quân sự, lại thường học tập chính trị tại các đơn
vị, cộng với những chính sách về các lãnh vực sinh hoạt xã hội, mà Các
Anh theo dõi hằng ngày. Trôi dần theo thời gian, chính sách độc tài của
cộng sản lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong sinh hoạt xã hội, rồi biến
thành một nếp trong đời sống thường ngày đối với người dân nói chung, và
Các Anh nói riêng từ lúc nào không ai biết.
Nhưng với phương tiện truyền thông trên thế giới ngày nay, trong một
chừng mực nào đó, Các Anh có cơ hội tiếp xúc với thế giới tự do ngang
qua hệ thống internet mà Các Anh gọi là “trang mạng”, như Các Anh đang
đọc lá Thư này. Tôi tin là trong những lúc mà Các Anh sống thật với trái
tim và khối óc của chính mình, nhất thiết Các Anh đã và đang có những
suy nghĩ ……Và tôi luôn hy vọng là theo thời gian, sẽ giúp Các Anh có
được nét nhìn của người tự do như chúng tôi, để nhận ra một cách rõ ràng
và chắc chắn rằng: “Cộng sản là độc tài tàn bạo, độc tài từ khi có đảng
đến nay, và vẫn tiếp tục”. Từ đó, Các Anh hãy chọn cho mình một hướng
đi, cùng 90 triệu đồng bào hòa nhập vào Cộng Đồng thế giới tự do, để
được ngẫng cao đầu giữa thế giới văn minh lịch sự, được hãnh diện trước
những người ngoại quốc đến Việt Nam, tìm hiểu nếp sống văn hóa dân tộc
với chiều dài lịch sử ngàn năm trước đã lừng danh thế giới.
Đừng bao giờ quên lời của cựu Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô
Gorbachev: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Ngày hôm
nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền
và dối trá.”
Và Các Anh hãy nhớ, “Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng
cho sự thịnh vượng của đất nước. Không có dân chủ, không thể có sự trỗi
dậy và phát triển bền vững. Và chính chúng ta phải tranh đấu, vì Dân Chủ
Tự Do không phải là quà tặng.
Texas, tháng 5 năm 2014
Phạm Bá Hoa