Xe cán chó
Tác Giả Là Một Fan Của Ba Dũng: “Tình đồng chí” của những người cộng sản
Thạch Đạt Lang
Trong văn chương (bình dân) Việt Nam có câu ca dao: Yêu nhau cau sáu bổ ba, ghét nhau cau sáu bổ ra thành mười.
Hồi còn mài đũng quần ở trường trung học Nguyễn Trãi, đường Phan Đình Phùng, Sài Gòn, ông thầy dạy Việt văn năm đệ ngũ (lớp 8) đã ra đề trong bài thi đệ nhất lục cá nguyệt là bình giảng câu ca dao trên.
Thật ra bình giảng câu ca dao nói trên cũng chẳng có gì khó để phải „động não“, đại khái nó cũng giống như câu:
– Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti, họ hàng. Hay là:
– Khi yêu củ ấu cũng tròn, khi ghét bồ hòn cũng méo.
Nhưng tui vốn là kẻ mê chơi hơn ham học, suốt ngày chỉ mê đánh đáo, quật bông vụ, bắn bi… cho nên văn dốt, vũ dát (di hại luôn đến ngày hôm nay), bài thi chỉ được 9/20 điểm, nôm na là dưới trung bình.
Tui không nhớ rõ ràng, hồi đó với trí óc non nớt, kém hiểu biết, tui đã viết lời bình giảng ra răng mà ông thầy phê là: Ý nghèo, lời văn lủng củng.
May mà đệ nhị lục cá nguyệt gỡ gạc được 12/20 điểm, dù cuối năm phê vào học bạ, thầy Việt Văn cũng ghi chú: Học kém, hay nghịch ngầm – tui không bị „đớp-bồ“ ở lại lơp năm đệ ngũ, và (cũng may) nhờ phước đức ông bà để lại, tui đã vượt thoát ra được nước ngoài sau khi nếm mùi (thiên đường) cộng sản được vài năm lẻ bóng, hồn tơi tả.
Nếu (không may) còn ở trong nước thì với trình độ học vấn, văn hóa của họ Thạch tui, chỉ có con đường đi làm công an như trung tá Vũ Văn Hiển phó công an phường 6, quận 3, Sài Gòn, đánh đập người già, phụ nữ, trẻ em và ví tự do là con c…, hoặc làm dư luận viên như Trần Nhật Quang, Hoàng Thị Nhật Lệ… kiếm cơm chứ công sở, xí nghiệp, hãng xưởng, chợ búa…nào dám nhận?
Mỗi năm, kỹ sư, bác sĩ, tiến sĩ…tốt nghiệp, ra trường ở Việt Nam với thứ hạng Summa Cum Laude còn thất nghiệp lền khên cả chục ngàn người, không thấy sao?
Hơn 50 năm đã trôi qua, câu ca dao trên ngỡ rằng đã quên đi ai ngờ nó lại về (trong đầu họ Thạch tui). Nó về trong một một bối cảnh không lấy gì làm (hồ hởi) phấn khởi trước hiện tình của đất nước cho lắm.
Nó lại về vì ông Tổng Trọng, biệt danh Trọng (lú) quyết định dứt điểm anh Ba Ếch trước thời hạn.
Thay vì chờ Ba Ếch bàn giao chức vụ thủ tướng đúng thời điểm khi hết nhiệm kỳ vào giữa tháng 07-2016, Tổng Trọng sốt ruột nên tìm đủ mọi cách để bắt đồng chí Ba Ếch (thân thương và kính mến) phải bàn giao chức vụ Thủ tướng vào đầu tháng 4.2016.
Có nghĩa là Trọng Lú quyết định bổ trái cau 6 miếng ra thành 10. Ai nói ông Trọng lú lẩn? Ông khôn thấy mụ nội, ông chỉ giả vờ lú thôi. Hơn thế nữa, ông còn là một người biết nuốt nhục, chờ thời, ông chỉ thua Câu Tiễn một sợi tóc.
Trong hội nghị trung ương 6 khóa XI, năm 2012, ông Trọng muốn nuốt trọn trái cau nhưng không giành được con dao bổ cau trên tay Ba Dũng, nên ông nghẹn ngào, nức nở, nỉ non phát biểu trước các đại biểu và gọi Ba Dũng là đồng chí X.
Giờ đây, qua kỳ họp hội nghị trung ương 14, ông Trọng đại thắng mùa Đông „Dân chủ đến thế là cùng“, ông cười ha hả, hí hửng, hồ hởi, hả hê khi hạ bệ được ba Dũng, ông không còn gọi Ba Dũng là đồng chí X nữa, ông đã trả được cái hận không dám gọi thẳng tên Ba Dũng.
Tuy nhiên, chưa vừa lòng với chiến thắng lẫy lừng, le lói, lẫm liệt lẫn lố lăng, gần như tuyệt đối với 99,96% phiếu bầu vào chức vụ „Tổng Bí“, ông Trọng không muốn thấy khuôn mặt buồn bã, bệu bạo, bành bạnh đầy thiểu não của Ba Ếch trong những lần họp sắp tới. Ông tìm cách chặt đẹp, dứt điểm Ba Dũng, sớm chứng nào hay chừng đó.
Ông tìm cách vận động quốc hội, thậm thụt đầu này, lén lút đầu kia, vừa thúc đẩy, vừa uy hiếp, vừa thọc, vừa đâm, vừa châm, vừa chích các đại biểu (bù nhìn) hay còn gọi là nghị gật, tìm cách loại bỏ Ba Ếch trước thời hạn bàn giao chức vụ hơn 3 tháng. Để làm gì?
Nhiều người trách Trọng Lú là kẻ tiểu nhân, tiếp tục đánh người khi họ đã ngã ngựa. Điều này không đúng. Nếu thấu hiểu được nỗi đau tê tái, tím ruột, tím gan của ông Trọng trong kỳ họp hội nghị trung ương 6 khóa 11, năm 2012 người ta sẽ thông cảm (và thông cổ) cho ông.
Ngày nào còn thấy mặt Ba Ếch trên chính trường, Trọng Lú còn nực gà lắm lắm. Ngoài ra, đố ai kiếm được người cộng sản quân tử, bởi nếu là người quân tử thì không thể trở thành người cộng sản.
Hơn thế nữa, tháng 5 sắp tới đây, Tổng thống Mỹ, Barack Obama sẽ qua thăm Việt Nam. Chương trình thăm viếng, nghị sự chưa biết có những gì, bàn bạc, ký kết cái chi chi, nhưng chỉ nghĩ đến cái bản mặt Ba Dũng (sẽ) vui vẻ, vồn vã, vênh váo, vẻ vang đón tiếp Obama, là Trọng Lú đã thấy lửa giận phừng phừng, ruột gan lộn tùng phèo, ăn không ngon, ngủ không yên, áp huyết tăng ào ào.
Phải ngăn chận ngay chuyện này lại chứ không thì bị tai biến mạch máu não hay đứng tim mà đi đứt thì Ô hô! Ai tai!
Ngoài ra, biết đâu vì muốn trả thù Trọng Lú chơi ép, tìm cách bắt mình từ bỏ quyền hành sớm, hoặc (có thể) do nổi hứng bất tử, Ba Dũng dám ký kết (lạng quạng) một cái văn kiện nào đó, một hiệp ước liên minh quân sự Việt Nam-Mỹ chẳng hạn, thì bỏ bú cả lũ. Trọng Lú và bộ sậu sẽ ăn nói làm sao với quan thầy Tập Cận Bình?
Phải dứt điểm Ba Dũng trong đầu tháng 4 năm nay thôi. Không còn con đường nào khác để có thể ăn ngon, ngủ yên, không bị giật mình, thức dậy (nghe mưa) nửa đêm (với Lệ Quyên).
Thế thì tình đồng chí, đồng rận của những người cộng sản để đâu?
Thật ra, nói đến tình đồng chí của người cộng sản VN lẫn cộng sản quốc tế thì nó nhiêu khê lắm lắm. Nó dài như chuyện dư luận viên vậy, có kể đến 1001 đêm cộng với chuyện Ali Baba và 40 tên cướp cũng chưa chắc đã hết chuyện.
Thôi thì chỉ xin nhắc (sơ) qua một vài chuyện (nổi bật) trong lịch sử đảng CSVN từ ngày thành lập tới nay. Chuyện cau 6 không bổ ra thành 10 mà đem bằm cho nát cho vui cửa, vui nhà chút đỉnh.
Đó là những chuyện mà đảng viên CSVN từ „lão thành cắt mạng“ đến „tân tòng“, hầu hết đều biết như „bác“ Hồ tặng Dương Bạch Mai chai nước ngọt (hay bia) trong giờ nghỉ giải lao ngày họp cuối cùng của kỳ họp thứ 8, quốc hội khóa 2 tháng 04 năm 1964.
Uống xong chai nước, ông Dương Bạch Mai không còn cơ hội để phát biểu tiếp, thêm một lời nào nữa. Trước đó trong phiên họp, Dương Bạch Mai đã có những phát biểu phản đối đường lối, chính sách cai trị rập khuôn theo Mao Trạch Đông của Hồ Chí Minh.
Cái chết của Dương Bạch Mai giữa nghị trường và cái chết đầy bí ẩn của Nguyễn Chí Thanh sau khi được diện kiến và dùng cơm (thân mật) với „bác“, trước khi lên đường vào Nam chỉ là 2 trong số rất nhiều những cái chết không có lời giải đáp của các cán bộ cao cấp chung quanh Hồ chí Minh như Hà Huy Tập, Lâm Đức Thụ, Trần Đăng Ninh…
Đó là những chuyện xa xôi, xẩy ra từ thế kỷ trước. Hai chuyện mới đây là cái chết đầy bí ẩn của trung tướng công an Phạm Quý Ngọ và của trưởng ban nội chính Nguyễn Bá Thanh, thiết nghĩ (cũng) không cần nhắc lại chi tiết làm chi, bài viết chỉ muốn nói đến cái tình (thương yêu) đồng chí của người cộng sản.
Tóm lại, đối với người cộng sản, câu ca dao nói đến trong bài nên sửa lại (chút đỉnh) cho nó đúng với sự thật như sau:
Đồng chí… cau sáu bổ ba
Đồng rận… đem bắn chẳng tha thằng nào
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Văn Công Hùng - Ghi chép ngày 07.10.2024
- Hoàng gia Anh bị tố dùng Meghan 'chuyển hướng' dư luận
- Giả vờ làm kẻ sát nhân để nhờ cảnh sát dọn tuyết trước nhà
- Hé lộ danh sách dự kiến phân công nhiệm vụ lãnh đạo cấp cao Việt Cộng
- Trọng và Phúc được bầu lại, tiếp tục lãnh đạo Đảng Vem ( Mặt Vẹm nào cũng là " Mặt Bác Hồ " )
Tác Giả Là Một Fan Của Ba Dũng: “Tình đồng chí” của những người cộng sản
Thạch Đạt Lang
Trong văn chương (bình dân) Việt Nam có câu ca dao: Yêu nhau cau sáu bổ ba, ghét nhau cau sáu bổ ra thành mười.
Hồi còn mài đũng quần ở trường trung học Nguyễn Trãi, đường Phan Đình Phùng, Sài Gòn, ông thầy dạy Việt văn năm đệ ngũ (lớp 8) đã ra đề trong bài thi đệ nhất lục cá nguyệt là bình giảng câu ca dao trên.
Thật ra bình giảng câu ca dao nói trên cũng chẳng có gì khó để phải „động não“, đại khái nó cũng giống như câu:
– Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti, họ hàng. Hay là:
– Khi yêu củ ấu cũng tròn, khi ghét bồ hòn cũng méo.
Nhưng tui vốn là kẻ mê chơi hơn ham học, suốt ngày chỉ mê đánh đáo, quật bông vụ, bắn bi… cho nên văn dốt, vũ dát (di hại luôn đến ngày hôm nay), bài thi chỉ được 9/20 điểm, nôm na là dưới trung bình.
Tui không nhớ rõ ràng, hồi đó với trí óc non nớt, kém hiểu biết, tui đã viết lời bình giảng ra răng mà ông thầy phê là: Ý nghèo, lời văn lủng củng.
May mà đệ nhị lục cá nguyệt gỡ gạc được 12/20 điểm, dù cuối năm phê vào học bạ, thầy Việt Văn cũng ghi chú: Học kém, hay nghịch ngầm – tui không bị „đớp-bồ“ ở lại lơp năm đệ ngũ, và (cũng may) nhờ phước đức ông bà để lại, tui đã vượt thoát ra được nước ngoài sau khi nếm mùi (thiên đường) cộng sản được vài năm lẻ bóng, hồn tơi tả.
Nếu (không may) còn ở trong nước thì với trình độ học vấn, văn hóa của họ Thạch tui, chỉ có con đường đi làm công an như trung tá Vũ Văn Hiển phó công an phường 6, quận 3, Sài Gòn, đánh đập người già, phụ nữ, trẻ em và ví tự do là con c…, hoặc làm dư luận viên như Trần Nhật Quang, Hoàng Thị Nhật Lệ… kiếm cơm chứ công sở, xí nghiệp, hãng xưởng, chợ búa…nào dám nhận?
Mỗi năm, kỹ sư, bác sĩ, tiến sĩ…tốt nghiệp, ra trường ở Việt Nam với thứ hạng Summa Cum Laude còn thất nghiệp lền khên cả chục ngàn người, không thấy sao?
Hơn 50 năm đã trôi qua, câu ca dao trên ngỡ rằng đã quên đi ai ngờ nó lại về (trong đầu họ Thạch tui). Nó về trong một một bối cảnh không lấy gì làm (hồ hởi) phấn khởi trước hiện tình của đất nước cho lắm.
Nó lại về vì ông Tổng Trọng, biệt danh Trọng (lú) quyết định dứt điểm anh Ba Ếch trước thời hạn.
Thay vì chờ Ba Ếch bàn giao chức vụ thủ tướng đúng thời điểm khi hết nhiệm kỳ vào giữa tháng 07-2016, Tổng Trọng sốt ruột nên tìm đủ mọi cách để bắt đồng chí Ba Ếch (thân thương và kính mến) phải bàn giao chức vụ Thủ tướng vào đầu tháng 4.2016.
Có nghĩa là Trọng Lú quyết định bổ trái cau 6 miếng ra thành 10. Ai nói ông Trọng lú lẩn? Ông khôn thấy mụ nội, ông chỉ giả vờ lú thôi. Hơn thế nữa, ông còn là một người biết nuốt nhục, chờ thời, ông chỉ thua Câu Tiễn một sợi tóc.
Trong hội nghị trung ương 6 khóa XI, năm 2012, ông Trọng muốn nuốt trọn trái cau nhưng không giành được con dao bổ cau trên tay Ba Dũng, nên ông nghẹn ngào, nức nở, nỉ non phát biểu trước các đại biểu và gọi Ba Dũng là đồng chí X.
Giờ đây, qua kỳ họp hội nghị trung ương 14, ông Trọng đại thắng mùa Đông „Dân chủ đến thế là cùng“, ông cười ha hả, hí hửng, hồ hởi, hả hê khi hạ bệ được ba Dũng, ông không còn gọi Ba Dũng là đồng chí X nữa, ông đã trả được cái hận không dám gọi thẳng tên Ba Dũng.
Tuy nhiên, chưa vừa lòng với chiến thắng lẫy lừng, le lói, lẫm liệt lẫn lố lăng, gần như tuyệt đối với 99,96% phiếu bầu vào chức vụ „Tổng Bí“, ông Trọng không muốn thấy khuôn mặt buồn bã, bệu bạo, bành bạnh đầy thiểu não của Ba Ếch trong những lần họp sắp tới. Ông tìm cách chặt đẹp, dứt điểm Ba Dũng, sớm chứng nào hay chừng đó.
Ông tìm cách vận động quốc hội, thậm thụt đầu này, lén lút đầu kia, vừa thúc đẩy, vừa uy hiếp, vừa thọc, vừa đâm, vừa châm, vừa chích các đại biểu (bù nhìn) hay còn gọi là nghị gật, tìm cách loại bỏ Ba Ếch trước thời hạn bàn giao chức vụ hơn 3 tháng. Để làm gì?
Nhiều người trách Trọng Lú là kẻ tiểu nhân, tiếp tục đánh người khi họ đã ngã ngựa. Điều này không đúng. Nếu thấu hiểu được nỗi đau tê tái, tím ruột, tím gan của ông Trọng trong kỳ họp hội nghị trung ương 6 khóa 11, năm 2012 người ta sẽ thông cảm (và thông cổ) cho ông.
Ngày nào còn thấy mặt Ba Ếch trên chính trường, Trọng Lú còn nực gà lắm lắm. Ngoài ra, đố ai kiếm được người cộng sản quân tử, bởi nếu là người quân tử thì không thể trở thành người cộng sản.
Hơn thế nữa, tháng 5 sắp tới đây, Tổng thống Mỹ, Barack Obama sẽ qua thăm Việt Nam. Chương trình thăm viếng, nghị sự chưa biết có những gì, bàn bạc, ký kết cái chi chi, nhưng chỉ nghĩ đến cái bản mặt Ba Dũng (sẽ) vui vẻ, vồn vã, vênh váo, vẻ vang đón tiếp Obama, là Trọng Lú đã thấy lửa giận phừng phừng, ruột gan lộn tùng phèo, ăn không ngon, ngủ không yên, áp huyết tăng ào ào.
Phải ngăn chận ngay chuyện này lại chứ không thì bị tai biến mạch máu não hay đứng tim mà đi đứt thì Ô hô! Ai tai!
Ngoài ra, biết đâu vì muốn trả thù Trọng Lú chơi ép, tìm cách bắt mình từ bỏ quyền hành sớm, hoặc (có thể) do nổi hứng bất tử, Ba Dũng dám ký kết (lạng quạng) một cái văn kiện nào đó, một hiệp ước liên minh quân sự Việt Nam-Mỹ chẳng hạn, thì bỏ bú cả lũ. Trọng Lú và bộ sậu sẽ ăn nói làm sao với quan thầy Tập Cận Bình?
Phải dứt điểm Ba Dũng trong đầu tháng 4 năm nay thôi. Không còn con đường nào khác để có thể ăn ngon, ngủ yên, không bị giật mình, thức dậy (nghe mưa) nửa đêm (với Lệ Quyên).
Thế thì tình đồng chí, đồng rận của những người cộng sản để đâu?
Thật ra, nói đến tình đồng chí của người cộng sản VN lẫn cộng sản quốc tế thì nó nhiêu khê lắm lắm. Nó dài như chuyện dư luận viên vậy, có kể đến 1001 đêm cộng với chuyện Ali Baba và 40 tên cướp cũng chưa chắc đã hết chuyện.
Thôi thì chỉ xin nhắc (sơ) qua một vài chuyện (nổi bật) trong lịch sử đảng CSVN từ ngày thành lập tới nay. Chuyện cau 6 không bổ ra thành 10 mà đem bằm cho nát cho vui cửa, vui nhà chút đỉnh.
Đó là những chuyện mà đảng viên CSVN từ „lão thành cắt mạng“ đến „tân tòng“, hầu hết đều biết như „bác“ Hồ tặng Dương Bạch Mai chai nước ngọt (hay bia) trong giờ nghỉ giải lao ngày họp cuối cùng của kỳ họp thứ 8, quốc hội khóa 2 tháng 04 năm 1964.
Uống xong chai nước, ông Dương Bạch Mai không còn cơ hội để phát biểu tiếp, thêm một lời nào nữa. Trước đó trong phiên họp, Dương Bạch Mai đã có những phát biểu phản đối đường lối, chính sách cai trị rập khuôn theo Mao Trạch Đông của Hồ Chí Minh.
Cái chết của Dương Bạch Mai giữa nghị trường và cái chết đầy bí ẩn của Nguyễn Chí Thanh sau khi được diện kiến và dùng cơm (thân mật) với „bác“, trước khi lên đường vào Nam chỉ là 2 trong số rất nhiều những cái chết không có lời giải đáp của các cán bộ cao cấp chung quanh Hồ chí Minh như Hà Huy Tập, Lâm Đức Thụ, Trần Đăng Ninh…
Đó là những chuyện xa xôi, xẩy ra từ thế kỷ trước. Hai chuyện mới đây là cái chết đầy bí ẩn của trung tướng công an Phạm Quý Ngọ và của trưởng ban nội chính Nguyễn Bá Thanh, thiết nghĩ (cũng) không cần nhắc lại chi tiết làm chi, bài viết chỉ muốn nói đến cái tình (thương yêu) đồng chí của người cộng sản.
Tóm lại, đối với người cộng sản, câu ca dao nói đến trong bài nên sửa lại (chút đỉnh) cho nó đúng với sự thật như sau:
Đồng chí… cau sáu bổ ba
Đồng rận… đem bắn chẳng tha thằng nào