Lịch sử phong kiến Trung Quốc chứng kiến sự hình thành, tồn tại của một tầng lớp vô cùng đặc biệt và cách biệt trong xã hội, ấy là hoạn quan. Ngay từ thời Tây Chu, những người đàn ông mất đi bộ phận sinh dục với tên gọi chung là hoạn quan
**************************
Trung Quốc, Đài Loan đưa tàu, máy bay đón dân về nước?
Blog Giao: Theo báo chí Đài Loan, thì tính đến hôm nay, trên toàn lãnh thổ Việt Nam đã có 22 tỉnh thành nổ ra biểu tình phản đối Trung Quốc. Báo chí Trung Quốc và Đài Loan (dẫn lại) cho biết: ngày hôm nay, 18/5, Trung Quốc đại lục dự định đưa 5 tàu tới Hà Tĩnh để đón người về nước. Phía Đài Loan cũng đã chuẩn bị chuyên cơ để đi đón người Đài Loan về nước.
Biểu tình phản đối Trung Quốc trên 22 tỉnh thành,
phương hướng của chính phủ đã thay đổi
Phóng viên của tờ Sankei
(Nhật Bản) cho biết: bắt đầu từ hôm nay, ngày 18/5, nhà đương cục Việt
Nam đã thay đổi phương hướng đối với biểu tình phản đối Trung Quốc.
Những hôm đầu thì vẻ như thừa nhận ngầm (vì pháp luật không thừa nhận
biểu tình), nhưng do sự cố đáng tiếc tại Bình Dương - Đồng Nai - Hà
Tĩnh, nên hiện đã cứng rắn trở lại.
http://phuocbeo.blogspot.ch/2014/05/trung-quoc-ua-5-tau-toi-ha-tinh-on.html**************************
Những diễn viên phụ ấn tượng trong phim Châu Tinh Trì
Để được mệnh danh là "vua phim hài" Hong Kong,
ngôi sao của "Siêu khuyển thần thông" luôn cần đến sự góp sức của một
dàn diễn viên phụ hùng hậu có ngoại hình độc đáo.
Ngô Mạnh Đạt
Ngô Mạnh Đạt song hành cùng Châu Tinh Trì từ màn ảnh nhỏ TVB sang màn
ảnh rộng. Họ vốn là cộng sự từ khi diễn viên họ Châu chỉ là đóng vai
quần chúng đến lúc trở thành "vua phim hài" Hong Kong.
Ông được đánh giá là bạn diễn vong niên ăn ý nhất của Châu Tinh Trì. Nhưng tiếc rằng sau khi đóng Đội bóng Thiếu Lâm (2001), do nảy sinh mâu thuẫn nên kể từ Tuyệt đỉnh kungfu (2004), 2 người không còn cộng tác với nhau nữa.
La Gia Anh
Những ai yêu thích series Đại thoại Tây du đều không thể quên hình ảnh Đường Tăng biết hát tiếng Anh, hài hước do nghệ sĩ La Gia Anh đảm nhận.
Xuất thân từ sân khấu kịch, tên tuổi nam nghệ sĩ năm nay 68 tuổi được đông đảo khán giả biết đến khi có mặt trong bộ phim Quốc sản 008 (1994) của Châu Tinh Trì. Ông còn đóng một số phim khác như Đại nội mật thám 008, Thực thần, Trạng sư xảo quyệt và Thiên vương chi vương 2000.
Huỳnh Nhất Phi
Cũng như Ngô Mạnh Đạt, Huỳnh Nhất Phi đi cùng Châu Tinh Trì từ phim
truyền hình sang phim điện ảnh. Tuy hầu hết đều là vai nhỏ nhưng những
nhân vật ông đóng trong các phim Quan xẩm lốc cốc, Vua phá hoại, Bách biến tinh quân, Đại nội mật thám 008, Trạng sư xảo quyệt và Đội bóng Thiếu Lâm tạo được ấn tượng với hình ảnh người đàn ông thấp lùn, ngờ nghệch và… hơi dơ dáy.
Năm 2007, Huỳnh Nhất Phi đoạt giải Kim Tử Kinh - Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất nhờ vai đại sư huynh trong Đội bóng Thiếu Lâm.
Uyển Quỳnh Đan
Mất 13 năm ròng rã vẫn không thể có được một vai "ra hồn" trên màn ảnh nhỏ ATV và TVB, vậy mà sau khi tham gia bộ phim Vua trốn học
(1991) của Châu Tinh Trì, Uyển Quỳnh Đan lại nhanh chóng trở thành nữ
diễn viên hài được khán giả yêu thích. Kể từ đó, hình ảnh của nữ nghệ sĩ
sinh năm 1963 liên tục xuất hiện trong những tác phẩm của "vua phim
hài" Hong Kong: Thẩm tử quan, Trạng nguyên Tô Khất Nhi, Đường Bá Hổ
điểm Thu Hương, Quan xẩm lốc cốc, Đại nội mật thám 008, Thực thần, Thiên
vương chi vương 2000…
Từ màn ảnh rộng, Uyển Quỳnh Đan đã
lội ngược dòng, mang sức hút của mình về màn ảnh nhỏ. Vai diễn đáng chú ý
nhất của nữ diễn viên là mẹ Na Tra trong bộ phim truyền hình TVB Đát Kỷ - Trụ Vương.
Nguyên Hoa
Trước khi được biết đến như một diễn viên phụ ấn tượng trong phim Châu
Tinh Trì, Nguyên Hoa từng là một tên tuổi của làng điện ảnh xứ Cảng
thơm. Bởi ông là một thành viên trong nhóm Thất Tiểu Phúc cùng với Hồng
Kim Bảo, Thành Long... Nguyên Hoa từng tham gia đóng thế cho Lý Tiểu
Long 2 phim Tinh võ môn và Long tranh hổ đấu.
Năm 2005, với vai ông chủ nhà trọ kỳ dị trong Tuyệt đỉnh kungfu, Nguyên Hoa giành 2 danh hiệu Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại
giải Kim Tượng và Kim Tử Kinh của điện ảnh Hong Kong. Rời khỏi TVB cách
đây 2 năm, sự nghiệp và cuộc sống của lão nghệ sĩ 64 tuổi này gặp không
ít lao đao bởi thu nhập hằng tháng của ông chỉ khoảng từ 5 - 8 triệu
đồng.
Nguyên Thu
Sau 18 năm bỏ nghề, sau nhiều lần Châu Tinh Trì năn nỉ đến gãy lưỡi,
Nguyên Thu đã đồng ý trở lại phim trường và ghi dấu ấn mạnh mẽ với vai
bà chủ nhà trọ trong bộ phim Tuyệt đỉnh kungfu (2004). Tạo hình
và diễn xuất của nữ nghệ sĩ năm nay 66 tuổi xuất thân từ nhóm Thất Tiểu
Phúc đã góp phần vào thành công vang dội của tác phẩm này. Riêng cá
nhân bà đoạt giải Kim Mã (Đài Loan) Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Lý Kiện Nhân
Là bạn thân thời trung học với Châu Tinh Trì, Lý Kiện Nhân vốn là thủ
môn của đội tuyển bóng đá Hong Kong nhưng vì quá mê diễn xuất nên bỏ
theo Châu Tinh Trì đi đóng phim. Từ năm 1992 đến nay, Lý Kiện Nhân tham
gia rất nhiều phim của "vua phim hài". Những nhân vật anh thể hiện hầu
hết đều có tạo hình kỳ cục, giả gái và ấn tượng với động tác ngoáy mũi.
Lâm Tử Thông
Sinh năm 1976, xuất thân là biên kịch của TVB nhưng vì quá mê nét diễn
hài của Châu Tinh Trì nên Lâm Tử Thông đã quyết định buông bút, chuyển
sang đóng phim. Năm 2001, với vai Lục sư huynh có khả năng khinh công
trong Đội bóng Thiếu Lâm, hình ảnh mập tròn của anh trở nên quen thuộc với khán giả.
Lâm Tử Thông còn tham gia 2 phim khác của Châu Tinh Trì là Tuyệt đỉnh kungfu và Siêu khuyển thần thông với vai diễn được "đo ni đóng giày" cho ngoại hình đặc biệt của anh.
Trần Bách Tường
Mặc dù là một MC nổi tiếng nhưng với khán giả ngoài Hong
Kong, Trần Bách Tường được biết đến là "ngôi sao vai phụ" thứ 2 sau Ngô
Mạnh Đạt trong những tác phẩm điện ảnh của Châu Tinh Trì. Ông từng có
tham gia các phim Tân Tinh Võ môn (2 phần), Lộc đỉnh ký (2 phần), Trạng nguyên Tô Khất Nhi, Vua trốn học 3 và Đường Bá Hổ điểm Thu Hương.
Cũng như nhiều diễn viên đàn anh khác, Trần Bách Tường không chịu đựng
nổi tính khí của Châu Tinh Trì nên hơn 10 năm qua ông đã ngưng cộng tác
với "vua phim hài" Hong Kong.
Anh Dương (tổng hợp)
***********************
Những bộ phim về phẫu thuật thẩm mỹ rùng rợn nhất
Đó là những bộ phim nói về phẫu thuật thẩm mỹ
hoặc có chứa nhiều cảnh phẫu thuật thẩm mỹ trực diện khiến người xem
phải "rùng mình".
Dark Passage (1947)
Phim kể về một người đàn ông bị buộc tội giết chính vợ mình
đã trốn thoát khỏi tù để chứng minh mình vô tội. Nhờ sự giúp đỡ của một
người phụ nữ, anh đã phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi gương mặt, tìm kiếm
kẻ sát nhân thực sự. Ra mắt vào năm 1947, Dark Passage đã làm nên một cuộc cách mạng về công nghệ quay phim thời điểm đó.
Eyes Without A Face (1960)
Eyes Without A Face kể về những nỗ lực của một bác
sĩ cố gắng phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi gương mặt xấu xí sau vụ tai
nạn xe hơi của con gái. Phương pháp của vị bác sĩ này chính là bắt cóc
những cô gái xinh đẹp và sử dụng gương mặt của họ để thay thế gương mặt
của con gái. Những thử nghiệm liên tục thất bại, nhưng vị bác sĩ này vẫn
không dừng lại trong khi cô con gái thì ngày một tuyệt vọng và chán
nản...
Ash Wednesday (1973)
Với sự tham gia của huyền thoại điện ảnh Elizabeth Taylor, Ash Wednesday
kể về Barbara, một phụ nữ đã bí mật phẫu thuật thẩm mỹ để cứu vãn cuộc
hôn nhân nhưng chồng cô lại không muốn gặp cô nữa. Trong khi nỗ lực gặp
chồng và để cho anh thấy gương mặt mới của cô, Barbara đã gặp một người
đàn ông trẻ khác và buộc phải đứng giữa hai lựa chọn: Tiếp tục cứu vãn
hôn nhân hay phát triển mối quan hệ với chàng trai trẻ tuổi.
Brazil (1985)
Một trong những cảnh quay ấn tượng nhất của bộ phim này tập
trung vào cảnh phẫu thuật thẩm mỹ của mẹ nhân vật chính (do nữ diễn viên
Katherine Helmond thủ vai). Trong phim, nhân vật của bà là một phụ nữ
nghiện phẫu thuật thẩm mỹ. Cảnh quay cận khi vị bác sĩ kéo giãn gương
mặt cao su của người đàn bà thậm chí còn đáng sợ hơn.
Face/Off (1997)
Face/Off là một bộ phim hành động/kinh dị thành công của đạo
diễn Ngô Vũ Sâm, với hai diễn viên chính là John Travolta và Nicholas
Cage, trong đó Travolta là một nhân viên FBI còn Cage là một tên tội
phạm.
Để chặn đứng một âm mưu phạm tội, nhân viên FBI đã phải trải
qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ đau đớn để mang gương mặt của chính tên
tội phạm. Nhưng kế hoạch này lại gặp rắc rối lớn khi kẻ phạm tội cũng
thực hiện một điều tương tự - hắn hóa thân thành nhân viên FBI.
Time (2006)
Đạo diễn lập dị và tài năng của điện ảnh Hàn - Kim Ki Duk -
đã sáng tạo ra một tác phẩm vừa khiến khán giả sợ hãi, lại khiến họ phải
buồn và suy ngẫm. Time kể về một cô gái quyết định đi phẫu
thuật thẩm mỹ để thay đổi mối quan hệ yêu đương đang ngày một nhàm chán.
Tuy nhiên, ngay cả khi đã mang một gương mặt mới, bắt đầu một tình yêu
mới thì niềm hạnh phúc cũng không bao giờ đến mà ngược lại, bi kịch tiếp
nối bi kịch. Bộ phim sử dụng khá nhiều cảnh quay phẫu thuật thẩm mỹ
trực diện khiến người xem phải sởn da gà.
The Skin I Live In (2011)
The Skin I Live In mở đầu bằng màn thuyết trình về
công nghệ cấy da mới mà bác sĩ phẫu thuật Robert Ledgard (Antonio
Banderas) phát minh. Nơi ở của Robert cũng chính là nơi nghiên cứu và
điều trị bệnh nhân. Ngay sau đó, dù không kể rõ chi tiết nhưng khán giả
cũng có thể lờ mờ hiểu được, Vera (Elena Anaya), người phụ nữ đang bị
giam giữ trong một căn phòng đặc biệt chính là kết quả của công trình
thí nghiệm cấy da mà Robert đang theo đuổi. Bắt đầu từ đây, quá khứ bí
mật của từng người mới dần được vén lên.
The Skin I Live In là bộ phim ám ảnh khán giả bởi nhiều yếu tố ly kỳ, rùng rợn và chứa một chút khoa học giả tưởng.
***********************
Người dân hiếu kỳ cho rằng người phụ nữ ngoại tình tìm cách trốn thoát khỏi tầng 11.
Khoảng 7 giờ ngày 9 tháng 5, tại Liễu Châu, Quảng Tây, Trung Quốc, một người phụ nữ khoả thân trèo ra ngoài cửa sổ tầng 11, khiến người dân quanh khu vực xôn xao.
Cô gái trong tình trạng hoàn toàn không mảnh vải che thân, leo lên máy
điều hoà và nhìn quanh như tìm cách nhảy xuống đường. Các nhân viên cứu
hộ địa phương đã có mặt kịp thời và nhanh chóng cứu cô gái vào cửa sổ,
mặc sự chống đối của người đẹp.
Cô gái trẻ bị nghi ngờ say thuốc nên đã tìm cách nhảy lầu tự tử, trong
tình trạng cơ thể khiến người dân bên dưới phải há hốc miệng theo dõi sự
tình.
Cảnh giải cứu cô gái
Hiện trường căn phòng
***************************
Khi khách hàng phát hiện một chiếc bao cao
su lẫn trong món cá, người quản lý nhà hàng đã nuốt luôn trước mặt họ
để không phải đền 16.000 USD.
|
Dị vật lẫn trong món cá. Ảnh: Ahwang
|
Liang cùng hai người bạn gái đang dùng bữa tối
tại một quán ăn ở tỉnh An Huy thì phát hiện có dị vật trong *a cá. Họ
nhìn kỹ và hoảng hốt phát hiện đó là một chiếc bao cao su,
Shanghaiist hôm 14/5 cho hay.
Ba người này lập tức gọi quản lý nhà hàng ra chất vấn. Họ ra yêu cầu
được trả chi phí kiểm tra y tế, bắt quán ăn gọi xe cấp cứu đồng thời
muốn nhận 100.000 tệ (hơn 16.000 USD) tiền bồi thường. Tuy nhiên, người
chủ khăng khăng rằng các khách hàng tự cho bao cao su vào món ăn để đòi
tiền vì vật này đáng lẽ phải bị tan chảy trong quá trình nấu nướng.
Liang và các bạn không chấp nhận lời cáo buộc. Cuối cùng, họ đề ra giải
pháp cho cuộc tranh cãi: người quản lý phải ăn thứ tìm thấy trong món cá
thay vì bồi thường. Người này không ngần ngại thực hiện giao kèo trước
sự chứng kiến của khách.
Câu chuyện được lan truyền trên mạng và trở thành chủ đề bàn tán của
nhiều người. Một số cho rằng hành động này thật kinh khủng, số khác lại
khen ngợi và gọi quản lý ở quán ăn nọ là "người chủ của thế kỷ".
Trần Trang
************************
10 hoạn quan "quái thai" nhất... trung quốc.
Lịch sử phong kiến Trung Quốc chứng kiến sự hình thành, tồn tại của một
tầng lớp vô cùng đặc biệt và cách biệt trong xã hội, ấy là hoạn quan.
Ngay từ thời Tây Chu, những người đàn ông mất đi bộ phận sinh dục với
tên gọi chung là hoạn quan hay thái giám đã xuất hiện trong triều dã.
Tầng lớp này tồn tại bền bỉ, kinh qua nhiều triều đại phong kiến với đủ
đầy những mặt tốt, xấu. Mãi tới năm 1996, vị hoạn quan cuối cùng của
Trung Quốc – Tôn Diệu Đình – qua đời, lớp người này mới thực sự mất đi
dấu vết trong xã hội.
Phần lớn hoạn quan xuất thân thấp hèn, ít học, thậm chí là kẻ lưu manh
có hạng, nhưng khi vào cung, họ được hưởng đời sống vật chất khá thoải
mái nhờ vị thế đặc biệt kề cận bậc đế vương. Thứ quyền lực của hoạn quan
vô hình, vô biên tới mức đủ để khuynh đảo triều chính. Không ít người
khi được hoàng đế tin dùng đã mặc sức chuyên quyền, “hô phong hoán vũ”
làm loạn triều dã. Đâu chỉ khiếm khuyết về thân thể, nhiều thái giám xưa
kia còn méo mó cả phẩm chất, nhân tính. Hoạn quan khi biến thái trở
thành đại họa cho xã tắc giang sơn. Trong số ấy, có 10 kẻ từng “vanh
danh” khắp chốn bởi thói vô nhân vô đạo của mình.
Ngụy Trung Hiền thời Minh
Ngụy Trung Hiền được xem là “ông trùm” trong giới thái giám vô lương
thời nhà Minh. Tên hoạn quan này vốn xuất thân là kẻ lưu manh, mù chữ.
Thời còn trẻ, Ngụy Trung Hiền nổi tiếng máu mê cờ bạc, tới lúc trắng tay
phải sống cảnh chui lủi trốn tránh vì bị chủ nợ săn lùng.
|
Vương Hội Xuân trong vai Nguỵ Trung Hiền trên phim. |
Khi mới vào cung, Ngụy Trung Hiền có tên là Ngụy Tiến Trung. Một chữ bẻ
đôi không biết, nhưng nhờ lắm mưu nhiều kế, Ngụy Trung Hiền nhanh chóng
đạt tới đỉnh cao quyền lực. Trong đó phải kể tới sự hậu thuẫn đắc lực
của Khách thị - * nuôi của vua Hy tông. Hai chữ Trung Hiền được hoàng đế
ban tặng đã nhấc bổng tên hoạn quan lưu manh lên đỉnh chóp bu của quyền
lực. Dần dà, thói hợm hĩnh, "quái thai" của Ngụy Trung Hiền phát tiết
cực độ. Công công này trở thành kẻ cầm đầu “* hoạn quan” dưới thời Minh
Hy tông để lũng đoạn triều dã.
Từ khi nắm việc trông coi Đông xưởng, quyền hành, thế lực của Ngụy Trung
Hiến ngày càng bành trướng. Từ Nội các, Lục bộ cho đến Tổng đốc, Tuần
phủ…khắp nơi trong triều đều là vây cánh của tên hoan quan họ Ngụy. Với
tâm địa độc ác, Ngụy Trung Hiền thẳng tay dùng nhục hình bức hại người
của * Đông Lâm, rồi huênh hoang tự xưng là “cửu thiên tuế”.
Thân là thái giám, nhưng kẻ biến thái họ Ngụy vẫn mặt dày dung thê nạp
thiếp, cướp đoạt dân nữ nhà lành, khiến nhà nhà rơi vào cảnh biệt ly,
tan nát.
Triệu Cao thời Tần
Khi nhắc tới hôn quân Tần Nhị Thế, chắc hẳn nhiều người sẽ nghĩ đến thái
giám Triệu Cao. Ông ta là thừa tướng, cũng là đại hoạn quan đầu tiên
trong lịch sử phong kiến Trung Quốc. Triệu Cao được cất nhắc tin dùng
sau vụ tráng sĩ Kinh Kha hành thích Tần Thủy Hoàng. May nhờ Triệu Cao
nhanh mắt nhanh miệng nhắc nhớ nhà vua về cây kiếm đeo bên mình, Tần
Thủy Hoàng mới may mắn thoát chết.
|
Triệu Cao. |
Vì tư lợi, Triệu Cao không màng tới bách tính giang sơn, cùng thừa tướng
Lý Tư cầm đầu chính biến tại Sa Khâu (tức tỉnh Hà Bắc ngày nay), hợp
mưu soán cải di chiếu của Tần Thủy Hoàng, lập Hồ Hợi (tức Tần Nhị Thế)
lên làm thái tử, khiến con trưởng Phù Tô phải tự sát.
Để độc chiếm quyền lực, Triệu Cao xúi bẩy Nhị Thế giết chết Lý Tư cùng
nhiều đại thần rồi một mình thao túng triều chính trong vai trò thừa
tướng. Lòng tham của thái giám Triệu Cao lên tới đỉnh điểm khi phái cả
nghìn quân vây kín Vọng Di cung, ép Nhị Thế phải nhường ngôi cho mình.
Hôn quân hèn mọn chỉ biết khóc lóc thảm thiết, rồi tự sát vì bất lực.
Tức vị chưa được mấy ngày, Triệu Cao đành lập Tử Anh, con trai Phù Tô,
lên ngôi hoàng đế để tránh cơn nổi giận của bá quan. Nhưng Triệu Cao
không ngờ, chính Tử Anh đã quay sang giết chết mình và tru di tam tộc để
tránh họa về sau.
Vương Chấn thời Minh
Các sử gia đánh giá, vương triều nhà Minh trở thành “đế quốc thái giám
lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc”. Trong đó, Vương Chấn là hoạn quan
chuyên quyền đầu tiên thời Minh. Sau khi tự hoạn, Vương Chấn vào cung.
Nhờ sự khôn khéo và trí tuệ của mình, ông ta nhanh chóng được trọng
dụng. Minh Anh tông mê muội sủng ái họ Vương, khiến thái giám này mặc
sức kết bè kéo cánh, nắm quyền về quân sự lẫn chính trị. Tới năm 1405,
Vương Chấn cả gan ép vua thân chinh, đem nửa triệu quân đối đầu với bộ
tộc Ngõa Lạt, gây nên sự biến Thổ Mộc bảo. Vua bị bắt giữ, quân lính
chết như rạ. Riêng thái giám họ Vương cũng bị giết chết, chấm dứt quãng
đời làm loạn triều dã mấy mươi năm của mình.
|
Hình tượng Vương Chấn trên phim. |
Tới năm 1457, khi tiến hành “Đoạt môn chi biến” (tức Binh biến đoạt môn)
để phục hồi ngôi báu, Minh Anh tông phần vì nhớ tới công lao hầu hạ
trước đây của hoạn quan Vương Chấn, phần vì thái giám Lưu Hằng và Tào
Cát Tường (thủ hạ của Vương Chấn) ra sức thuyết phục nên đã ra lệnh khôi
phục danh dự, chức tước cho hoạn quan này. Thậm chí, hoàng đế còn tổ
chức lễ chiêu hồn Vương Chấn, lập đền thờ ông ta tại chùa Tri Hòa với
tên gọi là Tinh Trung.
Lưu Cẩn thời Minh
Thái giám Lưu Cẩn nổi tiếng là một hoạn quan chuyên quyền thời Minh Vũ
tông. Lưu Cẩn được phong làm Tư lễ giám, chuyên phê duyệt sớ tấu trong
triều. Là một trong số 8 tên hầu cận tin cậy của hoàng đế, Lưu Cẩn hống
hách làm càn. Dân gian bấy giờ gọi hắn là “Hoàng đế đứng”, ý chỉ thói
lộng quyền vô phép, qua mặt “Hoàng đế ngồi” Vũ tông.
|
Lưu Cẩn trên phim. |
Dù leo tới đỉnh chóp bu của quyền lực, y vẫn phải sống cảnh lẻ loi, cô
độc. Để khỏa lấp nỗi khổ tâm, hắn mê tín tột độ. Ngoài việc triều chính,
hắn xây dựng từ đường và lăng mộ hoành tráng cho phụ mẫu tại Hưng Bình,
Thiểm Tây, cất Huyền Minh cung ngoài Triều Dương môn, cúng tế Huyền
Thiên Hoàng đế.
Thậm chí, vì tôn sùng sự thiêng liêng, thần bí của khái niệm “thiên”,
Lưu Cẩn cấm mọi người nhắc tới từ này. Nhưng cũng chính thói xảo quyệt,
hống hách làm càn đã khiến hắn bị các quan lại trong triều “thay trời
hành đạo”, lật đổ quyền lực của y.
Lý Liên Anh thời Thanh
Lý Liên Anh vùng vẫy trong triều đình nhà Thanh suốt 52 năm, trở thành
“đệ nhất hồng nhân” cận kề bên Từ Hy thái hậu. Theo đánh giá của sử sách
Trung Quốc, đại thái giám này là người quyền lực nhất, giàu có bậc nhất
và thời gian lộng hành dài nhất trong các thái giám của triều Thanh.
Cuộc đời Lý Liên Anh để lại cho hậu thế đầy rẫy những câu chuyện nghi
hoặc. Không ai tỏ tường phát tích của ông, càng không đếm xuể số gia sản
thực sự mà vị thái giám này sở hữu. Riêng cái chết của Lý Liên Anh vẫn
còn là ẩn số với hậu thế.
|
Lý Liên Anh trên phim. |
Vào cung từ rất sớm, Lý Liên Anh nhanh chóng trở thành sủng thần của Từ
Hy thái hậu nhờ xảo kế “cứu chúa”. Tương truyền, vua Hàm Phong tiên liệu
Từ Hy sẽ trở thành tai họa cho triều đình nhà Thanh về sau, nên trước
lúc băng hà, ông để lại di chúc bảo phải giết đi. Lý Liên Anh bèn bẩm
báo việc này với Từ Hy rồi cùng bà bàn mưu hủy di chúc. Từ đó, ông trở
thành “cánh tay phải” của Thái hậu.
Vì Lý Liên Anh rất thạo việc, nên dù đổi tới vài đời thái giám thân cận,
Từ Hy thái hậu vẫn không một lần rũ bỏ ông. Theo ghi chép của “Vãn
Thanh cung đình sinh hoạt kiến văn”, ba bữa cơm mỗi ngày của Từ Hy đều
do đại thái giám phục vụ. Ông luôn là người nếm trước hương vị của từng
món rồi chọn ra những thực phẩm hợp khẩu vị để Từ Hy thưởng thức. Khi
thái hậu buồn bực, Lý Liên Anh đích thân tháp tùng bà ra ngoài đi dạo,
thậm chí trò chuyện tới tận đêm khuya. Hoạn quan này luôn tỏ rõ là kẻ
thông minh và chịu nghe lời. Ông nghĩ trăm phương ngàn kế để chủ nhân
được thỏa lòng.
Theo nhiều tài liệu, khi thao túng quyền lực, Lý Liên Anh ngang nhiên ức
hiếp cả Quang Tự hoàng đế. Sau vụ Mậu Tuất chính biến, vị vua này bị
tống vào ngục, phải chịu cảnh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phần
nhiều là do chủ ý của đại thái giám này. Thậm chí, có quan điểm cho
rằng, chính Lý Liên Anh là kẻ đẩy Trân phi – vợ yêu của Quang Tự - xuống
giếng.
Trong suốt những năm phục tùng Từ Hy, Lý Liên Anh luôn biết tận dụng
thời cơ và mưu trí hơn người để tích cóp gia tài. Tuy nhiên, sự thực về
số tài sản của đại thái giám lại không được ghi chép chính xác trong sử
sách bấy giờ. Có lời đồn, Lý Liên Anh từng nhận 20 vạn lượng bạc hối lộ
của Viên Thế Khải. Thậm chí, trong những năm cuối thời vua Quang Tự, chỉ
tính riêng số bạc của Lý tại chốn kinh thành đã lên tới hơn 1.600 vạn
lượng. Ngoài ra, hoạn quan này cũng tích trữ vô vàn địa sản và châu báu
ngọc ngà.
Trương Nhượng thời Đông Hán
Trương Nhượng từ một Tiểu hoàng môn thời Hán Hoàn đế, leo dần từng bậc
lên chức Trung thường thị thời Hán Linh đế. Để tạo dựng thế lực cho
mình, thái giám này liên kết với lũ hoạn quan Tào Tiết, Vương Phủ và
Triệu Trung.
|
Trương Nhượng trên phim. |
Về sau, Trương Nhượng chính là kẻ cầm đầu nhóm “thập thường thị”, mặc
sức vơ vét của cải trong chúng dân, xúi bẩy hôn quân Linh đế tăng thuế
ruộng thêm 10 đồng, thậm chí công khai mua quan bán tước. Những kẻ vô
lại muốn thuận đường quan lộ đều dốc tiền đút lót cho Trương Nhượng lẫn
đám lâu nhâu. Nhiều người vì cùng quẫn không đủ tiền chạy vạy đã tự tử.
Quần thần oán thán, bách tính căm hận tên hoạn quan vô lương, chỉ riêng
Hán Linh đế vẫn hết mực sủng ái, tin tưởng hắn. Thậm chí, tên hôn quân
còn xem Trương Nhượng như phụ thân mình. Để lấy lòng vua, hoạn quan nịnh
hót còn xây cả “Lõa du quán” trong Tây Uyển để phục vụ thú ăn chơi dâm
loạn của đấng quân vương.
Lý Phụ Quốc thời Đường
Lý Phụ Quốc tên thật là Tĩnh Trung, hầu hạ vua Đường Túc tông Lý Hanh.
Phụ Quốc có dung mạo xấu xí khó nhìn. Trước đây, Lý Phụ Quốc phò tá cho
thái giám Cao Lực Sĩ, về sau được chính họ Cao tiến cử với thái tử Lý
Hanh. Thái tử khi tức vị đã phong Phụ Quốc làm Hành quân tư mã Phủ
Nguyên soái. Từ đó, thái giám này nắm binh quyền rồi thao túng nội dung,
vu oan cho Cao Lực Sĩ, khiến bậc tiền bối của mình bị đày tới tận Vu
châu.
|
Lý Phụ Quốc . |
Đến đời vua Đường Đại tông, Lý Phụ Quốc càng hống hách giương oai. Có
lần, hoạn quan này bất chấp tôn ti, nghênh ngang tuyên bố với Đại tông:
“Dù chức vị chúng ta không tương đồng, nhưng mọi sự bên ngoài, hoàng
thượng phải nghe theo lời thần”.
Đồng Quán thời Bắc Tống
Đồng Quán nổi tiếng là một hoạn quan có ngoại hình kỳ quái thời Bắc
Tống. Dù đã tiến hành nghi thức tịnh thân nhưng vẻ ngoài của ông vẫn
toát lên chất nam tính với thân hình vạm vỡ, gân cốt và gương mặt vuông
vắn, cương nghị.
Đồng Quán được sử sách lưu danh là người chiếm nhiều cái nhất trong giới
hoạn quan xưa. Ông là vị thái giám có thời gian tham gia quân đội lâu
nhất, có quyền lực quân đội duy nhất, vị thái thám đầu tiên và duy nhất
trong lịch sử phong kiến Trung Quốc được phong làm thái sư. Điều kỳ lạ
hơn cả, Đồng Quán là hoạn quan duy nhất có râu trong số các thái giám
“mày râu nhẵn nhụi”.
Vào cung khi mới 20 tuổi, Đồng Quán nhanh chóng tạo dựng vị thế cho mình
nhờ tài giao thiệp và sự khôn khéo thiên bẩm. Khi có được chức quan võ
cao nhất trong triều, hoạn quan này thuyết phục Tống Huy tông lập ra Ứng
phụng cục (bộ phận chuyên phục vụ, cung ứng những yêu cầu của hoàng
đế). Cậy quyền, Đồng Quán và đám thân cận trong “Ứng phụng cục” hống
hách cướp bóc của ngon, vật hiếm trong thiên hạ, như sừng tê, đá quý,
ngà voi…,khiến dân chúng Giang Nam oán thán kêu trời.
Tới năm 1120, dân chúng vùng này “tức nước vỡ bờ”, tổ chức cuộc khởi
nghĩa Phương Lạp để phản đối thói hách dịch, ác bá của đám “Ứng phục
cục”. Đồng Quán đích thân cầm quân dẹp loạn. Sau gần một năm đối đầu với
đám dân đen, triều đình đã bắt sống được người đứng đầu cuộc khởi nghĩa
này. Đồng Quán nghiễm nhiên được phong làm thái sư, quyền hành càng
lớn.
Mức độ ảnh hưởng của hoạn quan này chỉ chấm dứt vào thời Khâm tông – tức
con trai Tống Huy tông. Khi giang sơn lâm cảnh loạn lạc vì nhà Kim ồ ạt
tấn công, Đồng Quán không chịu ở lại giữ thành, mà xúi bẩy thái thượng
hoàng Huy tông trốn chạy về phía nam để tránh họa. Trông thấy đám quân
sĩ lẫn dân đen leo lên cầu khóc than, van xin thượng hoàng ở lại đối đầu
với quân địch, Đồng Quán bèn hạ lệnh bắn cung giết sạch, khiến hàng
trăm người mất mạng.
Biết chuyện, Khâm tông hoàng đế vô cùng phẫn nộ, bèn giáng chức của hoạn
quan này rồi bắt đi đày ở Anh châu. Nhưng chưa tới chốn lưu đày, Đồng
Quán đã bị xử tử khi quan giám sát ngự sử Thượng Huy mang chiếu thư tới,
luận đủ 10 tội trạng tày trời của thái giám này.
An Đức Hải thời Thanh
An Đức Hải là một thái giám nổi tiếng cuối triều Thanh. Sau khi vào
cung, hoạn quan này được sự tin dùng của Từ Hy thái hậu. Dần dà, An nắm
thời cơ, can dự cả chính sự triều đình. Mọi dự định của mình, Từ Hy đều
bàn bạc với tên hoạn quan tin cậy này. Thậm chí, hắn chính là kẻ ra sức
vạch đường, cổ vũ cho thói ăn chơi hoang phí của thái hậu.
|
An Đức Hải - tên hoạn quan từng bị đồn có con riêng với Từ Hy thái hậu. |
Trước sự lộng hành của An Đức Hải, năm 1866, hai gián quan trong triều
đã dâng sớ chỉ trích hoạn quan này. Dù Từ Hy ngoài mặt tỏ ra ủng hộ bản
tấu, nhưng trong lòng vẫn âm thầm sủng ái An.
Tương truyền, hai người họ thường nô đùa thân mật, tình tứ trong ngự hoa
viên. An Đức Hải còn ngang nhiên vận cả long bào – thứ y phục riêng
biệt của hoàng đế - để đi lại trong cung. Ngay cả Hải ngọc như ý – loại
ngọc quý biểu trưng cho quyền lực của hoàng tộc - cũng được thái hậu ban
thưởng cho y. Thiên hạ bấy giờ vẫn thường kháo nhau về thân phận thực
sự của An Đức Hải, rằng hắn chỉ đội lốt thái giám để có cớ ở bên, thông
dâm cùng Tư Hy, thậm chí, giữa hai kẻ “gian phu, dâm phụ” ấy còn có con
với nhau.
Cao Lực Sĩ thời Đường
Vì có công trợ giúp Đường Huyền tông dẹp loạn do Vi hậu và Thái Bình
công chúa gây ra, thái giám Cao Lực Sĩ được nhà vua sủng tín. Tới cuối
thời kỳ Khai Nguyên, hoạn quan này thậm chí còn có quyền thẩm duyệt
trước những tấu chương của đám đại thần. Việc nhỏ do Cao tự xử lý, đại
sự mới cầu kiến tới Huyền tông.
|
Hoạn quan Cao Lực Sĩ trên phim |
Biết mình là sủng thần, Cao Lực Sĩ dựa hơi hoàng thượng để lên mặt, tác
oai với đám quan quân trong triều. Dù có nhiều đóng góp cho chính trường
nhà Đường, song thói tham quyền, can dự quá sâu vào chính sự của viên
thái giám này đã mở ra “trào lưu” hoạn quan can chính rồi trở nên chuyên
quyền trong thời nhà Đường.
**********************
mang "5 tấn tiền xu" đi mua... ô tô.
|
Số tiền xu người đàn ông mang đi mua xe nặng đến 5 tấn. Ảnh minh họa: Thatsmag
|
Một người đàn ông ở Liêu Thành, Sơn Đông, bước vào cửa hàng bán ôtô và chọn chiếc xe giá 100.000 tệ (hơn 16.000 USD),
Global Times hôm 14/5 cho hay. Người này đòi thanh toán bằng số tiền xu mệnh giá 1 tệ (0,16 USD) mà ông dùng xe chở tới.
"Vị khách có khoảng 5 tấn tiền xu", một nhân viên cửa hàng ôtô nói. Tất
cả nhân viên phải dành cả buổi sáng đếm tiền còn người đàn ông mất dần
kiên nhẫn vì phải đợi quá lâu.
"Vị khách xem phim rồi ngủ trong lúc chúng tôi ngồi đếm. Đến lúc quá
mệt, ông ấy bảo chúng tôi dừng lại và sẽ trả bằng thẻ ngân hàng", nhân
viên kể thêm.
Cửa hàng ôtô nọ hiện vẫn chưa xử lý xong đống tiền. Họ tìm ra giải pháp
là đem gửi ngân hàng khoảng 2.000 xu mỗi ngày cho đến hết.
************************
Dàn mẫu vừa già vừa xấu thi dắt cải thảo đi dạo
Cuộc thi gây chú ý bởi tiết mục dắt cải thảo đi dạo khác thường.
Tại Tây An, Trung Quốc vừa diễn ra một cuộc thi kỳ lạ, thu hút sự
quan tâm của đông đảo quan khách. Các thí sinh nữ với trang phục sặc sỡ
như ở dạ hội, lặng lẽ dắt cải thảo như dắt thú cưng đi dạo.
Hình ảnh giới trẻ dắt cải thảo đã từng gây chú ý ở Trung Quốc, với
ý nghĩa về sự cô đơn, dù là cải thảo hay chó mèo cũng không thể giúp
con người chống được cô đơn và áp lực, mà liều thuốc là sự giao lưu giữa
con người với nhau.
Trong khuôn khổ một cuộc thi, tiết mục dắt cải thảo càng trở nên kỳ lạ.
Khó biết được tiêu chí cuộc thi là gì, khi nhiều người đẹp tham dự có
nhan sắc và thân hình thô kệch dưới mức trung bình, phải chăng, cuộc thi
chỉ chấm điểm dựa trên việc họ dắt cải thảo đi dạo ra sao?
***************************
Chocolate là niềm yêu thích của tất cả mọi người, đó còn là món quà
hoàn hảo có thể bày tỏ thành ý nhiều hơn bất kì điều gì khác.
Chocolate là món quà tỏ tình,
là lời xin lỗi, tiếng cảm ơn…mọi cảm xúc, cung bậc tình cảm đều có thể
diễn đạt qua độ đắng lẫn vị ngọt ngào của chocolate. Thế giới đã sáng
tạo chocolate với vô vàn hình dáng, mùi vị khác nhau, từ đơn giản tới
tuyệt đỉnh cầu kì. Đôi khi, chocolate còn là cách để chứng tỏ đẳng cấp
vượt trội. Đẳng cấp ấy có thể thấy được phần nào qua danh sách các loại
chocolate xa xỉ nhất thế giới dưới đây.
10. The Aficionado’s Collection Chocolates (275 USD~ 5,8 triệu đồng)
Có lẽ đây là món quà thích hợp cho cánh mày râu hơn cả bởi chocolate
trong bộ sưu tập này có mùi xì gà rất độc đáo. Tuy nhiên, ngoài điểm
chung đó, mỗi thanh chocolate lại có hương vị hoàn toàn khác nhau khiến
cho việc thưởng thức thực sự là trải nghiệm đáng giá. Lá xì gà được trộn
trong chocolate là nguyên nhân cho mùi vị hấp dẫn đó.
9. Delafee (504 USD~10,7 triệu đồng)
Delafee là sản phẩm chocolate của Thụy Sĩ, đất nước nổi tiếng với
việc chế biến những loại chocolate chất lượng hảo hạng. Những thanh
chocolate được làm từ loại chocolate Cru từ Ecuador và vàng lá. Lớp vàng
thật dát bên ngoài khiến Delafee trở thành biểu trưng cho sự sang trọng
đồng thời lớp kem chocolate bên trong lại mang tới hương vị ngọt ngào
gần gũi.
8. Michel Cluizel Box of Assorted Treats (895 USD ~ 19 triệu đồng)
Thương hiệu Michel Cluizel đã có từ năm 1948, đây là một trong những
công ty gia đình hiếm hoi có quy trình sản xuất chocolate độc lập từ các
công đoạn đầu đến cuối cùng. Họ còn chứng tỏ vị thế quan trọng trong
ngành khi sở hữu các trang trại ca cao ở hầu hết các khu vực trên thế
giới. Mỗi sản phẩm đóng hộp đắt tiền gồm 400 miếng chocolate làm bằng
tay trong các gói thiết kế đặc biệt. Bạn cũng có thể đặt hàng các hương
vị riêng dựa trên khẩu vị cá nhân hoặc của người được tặng.
7. Gold and Diamond Chocolates (1.250 USD ~ 26,6 triệu đồng)
Vàng và kim cương – chính cái tên đã nói lên sự xa xỉ của dòng sản
phẩm cao cấp này. Gold and Diamond Chocolates có thể mang hình dạng của
bất kì đồ trang sức nào, thể hiện sự sáng tạo vượt bậc của các nghệ nhân
trong nghề. Mỗi hộp chocolate trong dòng thương hiệu này đều được coi
là kiệt tác, đáng để sưu tập, nhìn ngắm hơn là thưởng thức. Có 12 viên
chocolate trong mỗi hộp, gồm 4 viên chocolate bọc vàng 22 carat, 4 viên
bọc bạc tinh khiết và 4 viên chứa kim cương. Sở hữu chúng chẳng khác nào
nếm vị của trang sức ngay trên tay bạn.
6. Wispa Gold Wrapped Chocolate (1.628 USD ~ 34,6 triệu đồng)
Wispa Gold Wrapped Chocolate là một sản phẩm của Cadbury, thương hiệu
rất nổi tiếng trong lĩnh vực sản xuất chocolate. Hãng đã cung cấp cho
khách hàng trên thế giới nhiều loại chocolate với các mức giá khác nhau.
Wispa Gold Wrapped Chocolate từng là loại chocolate đắt nhất thế giới
bởi chúng được bọc ngoài bằng một lớp vàng nguyên nhất nhưng có thể ăn
được. Có rất nhiều người nổi tiếng trên thế giới ưa thích loại chocolate
xa xỉ này.
5. Knipschildt Chocolatier (2,600 USD ~ 55,3 triệu đồng)
Fritz Knipschildt là bậc thầy sáng tạo chocolate, ông đã dùng những
nguyên liệu tốt nhất để tạo ra Knipschildt Chocolatier . Mỗi viên
chocolate đều được làm bằng tay nhưng có hương vị hoàn toàn đồng nhất.
Không chỉ vậy, chúng còn được đặt trong những loại bao bì thủ công chất
lượng nhất nhằm tôn vinh thêm giá trị hoàn mỹ của từng viên chocolate.
4. Swarovski đính Chocolates (10,000 USD ~ 212,7 triệu đồng)
Thêm một kiệt tác trang sức nữa gắn liền với chocolate. Khi nhìn ngắm
những tác phẩm này, bất kì ai cũng hết sức ngạc nhiên và trầm trồ trước
sự tỉ mỉ, tinh tế bậc nhất, xứng đáng xếp vào hàng kiệt tác. 49 viên
chocolate Lebanon bọc trong lụa dệt tay Ấn Độ, đặt trên vải da lộn.
Vàng, pha lê Swarovski và lụa hoa hồng được sử dụng để tôn vinh từng
viên chocolate. Sản phẩm đã từng giảnh giải thưởng chocolate tốt nhất
thế giới của Học việm Chocolate bởi sự sang trọng và sáng tạo bậc nhất
mang tới cho cảm quan người chiêm ngưỡng.
3. Golden Speckled Egg (11,107 USD ~ 236,3 triệu đồng)
Quả trứng “đắt giá” này là kiệt tác của William Curley. Tác phẩm độc
đáo này cũng giúp tác giả ghi tên vào sách kỉ lục thế giới với sản phẩm
trứng chocolate và đá quý đầu tiên trên thế giới. Sản phẩm từng được
mang đấu giá và được mua với giá 11.107 USD bởi một thương gia công
nghệ. Quả trứng được làm từ chocolate Amadei,một trong những loại
chocolate tốt nhất thế giới. Bảy thợ làm chocolate lành nghề đã mất tới 3
ngày làm việc cật lực để cho ra đời kiệt tác đắt giá này.
2. Frrozen Haute chocolate (25,000 USD ~ 532 triệu đồng)
Hãy tưởng tượng trước mặt bạn là món tráng miệng gồm chocolate nóng
chế biến từ 28 loại hạt cocoa (hạt làm chocolate) tốt nhất thế giới và
vàng ăn được. Đó chính là Frrozen Haute chocolate của nhà hàng
Serendipity 3, New York. Món ăn xa xỉ này cũng được xác lập là món tráng
miệng đắt giá nhất thế giới bởi sự xuất hiện của một chiếc vòng vàng và
kim cương ở đáy cốc. Ngay thìa ăn cũng làm bằng vàng, kim cương và
chocolate.
1. Le Chocolat Box (1.5 triệu USD ~ 31,9 tỷ đồng)
Nhìn thấy hộp chocolate đắt nhất hành tinh là cả một niềm may mắn và
vinh hạnh. Kim cương và chocolate là hai khái niệm thu hút phái đẹp nhất
trên thế giới, nhà sản xuất trang sức Simon Jewelers đã đưa ra sự kết
hợp độc đáo và xa xỉ bậc nhất này vào Le Chocolat Box. Mỗi hộp chocolate
sẽ đính kèm một loại trang sức tùy theo lựa chọn của người đặt hàng và
bạn sẽ phải trả khoảng 1,5 triệu USD để sở hữu chúng.
**************************
Ngáy Càng To, Càng Dễ Chết
Ngủ ngáy không chỉ gây phiền nhiễu cho người
khác mà còn có thể gây nguy hiểm cho bản thân người bệnh. Những người
ngáy do hiện tượng ngưng thở khi ngủ có thể chết sớm hơn người bình
thường đến 40%. Theo cảnh báo của các chuyên viên y học, ngáy là chứng
rối loạn giấc ngủ liên quan đến một loạt các vấn đề sức khỏe.
Đột quỵ
Một nghiên cứu về giấc ngủ cho thấy cường độ ngáy liên quan đến nguy cơ
xơ vữa động mạch – làm hẹp động mạch cổ do các chất béo bám vào thành
động mạch dẫn đến đột quỵ.
Nói một cách đơn giản, bạn ngáy càng to và càng dài hơn thì nguy cơ đột quỵ của bạn càng cao.
Bệnh tim mạch
Việc ngưng thở khi ngủ cũng có liên quan đến các vấn đề tim mạch như cao
huyết áp và bệnh động mạch vành, có thể dẫn đến các cơn đau tim. Những
người ngưng thở khi ngủ có khả năng mắc bệnh đau tim và nhồi máu cơ tim.
Rối loạn nhịp tim
Những người ngủ ngáy lâu năm hoặc ngưng thở khi ngủ sẽ có nhịp tim không
đều vì ngưng thở có thể ảnh hưởng đến hệ thống dẫn điện của tim.
Trào ngược dạ dày (GERD)
Bệnh trào ngược dạ dày rất phổ biến ở những người bị ngưng thở khi ngủ.
Bởi vì không khí lưu thông ra vào cổ họng bị rối loạn trong khi ngủ, gây
ra những thay đổi áp suất có thể hút những thức ăn trong dạ dày trở
ngược lại thực quản. Cả hai loại bệnh GERD và ngưng thở khi ngủ đều liên
quan đến thừa cân và cách khắc phục dễ nhất là giữ cân nặng bình
thường.
Trầm cảm
Ngưng thở khi ngủ có thể ảnh hưởng đến tinh thần, làm mất ngủ, hay ngủ
ngày và dẫn đến trầm cảm nghiêm trọng. Một nghiên cứu gần đây cho thấy
mức độ ngủ ngày càng nhiều thì khả năng bị trầm cảm hoặc căng thẳng càng
cao. Những nhà nghiên cứu vẫn đang tìm hiểu mối quan hệ giữa ngưng thở
khi ngủ và trầm cảm.
Đau đầu
Thường xuyên đau đầu vào buổi sáng khi thức dậy có thể do rối loạn giấc ngủ liên quan đến ngủ ngáy và ngưng thở khi ngủ.
Tiểu đêm
Đi tiểu hai lần hoặc nhiều hơn mỗi đêm được gọi là bệnh tiểu đêm. Đối
với một số người, điều này bao gồm cả việc mất khả năng kiểm soát bàng
quang liên quan đến việc ngủ ngáy ở cả nam lẫn nữ. Các nhà nghiên cứu
cho rằng đàn ông trên 55 tuổi thường tiểu đêm có khả năng bị bệnh tuyết
tiền liệt và mất ngủ.
Giảm ham muốn tình dục
Một nghiên cứu ở nam giới lớn tuổi phát hiện rằng tiếng ngáy càng to và
càng nhiều thì khả năng ham muốn tình dục càng giảm, mặc dù phân tích
sức khỏe lâm sàng của họ không thấy dấu hiệu sinh lý của giảm ham muốn
tình dục. Điều trị rối loạn giấc ngủ có thể giúp lấy lại sự ham muốn.
Thừa cân
Một nửa số người thừa cân thường bị chứng ngưng thở khi ngủ. Một phần là
do trọng lượng tập trung quanh cổ làm cho họ khó thở vào ban đêm. Giảm
cân có thể cải thiện các triệu chứng liên quan đến rối loạn giấc ngủ.
*****************
Cơm gà Siu Siu ngày ấy
Qua hồi ức của nhà văn Nguyễn Tường Thiết – con trai nhà văn Nhất Linh, về ngôi nhà ở chợ An Đông ông
sống những năm tuổi trẻ, thấp thoáng chuyện đời với kết cục bi thảm của
ông chủ quán cơm gà Siu Siu (với “món cơm trấn quốc vang lừng” mà bao
người Việt xa xứ vẫn còn nhớ) nổi tiếng ngày nào…
… Năm di cư mẹ và các anh chị tôi kẻ trước người sau lục tục vô Nam.
Mẹ tôi mua một đơn vị trong chung cư chợ An Ðông để ở và lấy chỗ buôn
bán. Ðơn vị ấy hai từng, từng dưới mẹ tôi mở tiệm bán cau khô, tên hiệu
là Cẩm Lợi, từng trên mẹ con chúng tôi ở khá chen chúc vì diện tích căn
nhà không rộng bao nhiêu. Bố tôi chê nhà vừa chật lại vừa gần chợ ồn nên
không ở, chỉ thỉnh thoảng lắm mới tạt về. Trên đầu chúng tôi là lầu ba.
Lầu ba thuộc một đơn vị gia cư khác. Tất cả những đơn vị ở trên lầu ba
đều đi chung một cầu thang riêng, nằm bên hông đường Nguyễn Duy Dương.
Căn nhà chúng tôi ở một góc trông ra hai mặt đường nên rất thuận tiện
cho việc buôn bán của mẹ tôi.
Nếu tôi chỉ nói cái số nhà 39 thì chắc chẳng một ai hình dung căn nhà
của mẹ tôi nằm ở chỗ nào trong khu chợ An Ðông. Nhưng nếu nói nó ở ngay
sát cạnh quán cơm gà nổi tiếng Siu Siu thì có thể nhiều người hình dung
ra ngay. Siu Siu là một quán cóc nằm sát bên hông nhà mẹ tôi. Ông Siu
Siu khi mở quán này đã thương lượng với mẹ tôi câu điện từ trong nhà
chúng tôi để thắp đèn trong quán, lại dùng cái vỉa hè ngay trước cửa nhà
chúng tôi để đặt bàn ăn. Bù lại ông Siu Siu mỗi tháng trả cho cho mẹ
tôi một khoản tiền. Trong suốt hai mươi năm trời chúng tôi ăn cơm gà trừ
dần vào khoản tiền này, ăn nhiều phát ớn, đến độ tôi phải tự hỏi cơm gà
Siu Siu thì ngon quái gì mà đông người đến ăn như thế. Mỗi buổi chiều
từ trên ban công nhìn xuống dưới hè ở trước nhà tôi thường quan sát thực
khách ăn ở phía dưới. Tôi nhận diện không biết bao nhiêu những khuôn
mặt nổi tiếng, từ minh tinh tài tử, văn nhân nghệ sĩ cho đến những nhân
vật chính trị và quân sự quan trọng của miền Nam, và tôi thường tự hỏi
trong số những thực khách ấy có mấy ai biết là mình ngồi ăn ở ngay trước
cửa căn nhà của mẹ tôi, vợ nhà văn Nhất Linh.
… Chợ An Ðông mỗi sáng họp rất sớm. Mới ba bốn giờ trời còn tối người
ta đã sửa soạn họp chợ. Từ dưới nhà vẳng lên gác tiếng động lạch cạch
của những người phu khuân vác đóng xếp những sạp hàng bầy trên mặt đường
quanh chợ. Trong bao nhiêu năm tiếng lạch cạch đều đặn ấy đã thấm sâu
vào trong giấc ngủ của chúng tôi. Ðến khi tỉnh giấc thì tiếng ồn ào của
chợ đã òa vỡ ở bên ngoài. Từ ban công lầu hai nhìn xuống dưới đường
những chiếc bạt vải che mưa nắng dựng lên chi chít; qua những khoảng hở
giữa hai cánh bạt là đầu và vai của những người đi chợ chen nhau qua lại
giữa những sạp hàng. Ðến trưa thì tiếng ồn tắt. Chợ vãn. Bạt che, sạp
hàng thoắt cái biến mất, mặt đường quanh chợ bỗng vắng te, một vài con
chó sục sạo trong đống rác. Trong cơn nóng hực của thành phố Sài Gòn chợ
An Ðông cũng theo người lịm vào giấc nghỉ trưa. Trôi đi trong giấc ngủ
nặng nề tôi nghe có tiếng chổi quét uể oải “lẹt xẹt lẹt xẹt” của mấy
người phu quét đường. Cho đến năm giờ thì chợ lại thức dậy bởi tiếng
động lạch cạch bầy bàn của quán cơm gà Siu Siu.
Chiều đến khi cơn nắng đã dịu tôi thường bắc ghế ra ngồi ở ban công
nơi mẹ tôi có trồng ở góc một cây hoa giấy, cành lá và hoa giấy đỏ leo
trên một tấm lưới sắt thưa. Ðiếu thuốc lá Capstan trên môi tôi thường
nhìn qua những bông hoa giấy ngắm cảnh chợ vãn từ trên cao. Phía bên kia
đường Nguyễn Duy Dương là trường trung học Trí Dũng quét màu vôi đỏ,
giờ tan trường những cô cậu học sinh Tàu trong bộ đồng phục xanh trắng
cà vạt đỏ đi túa ra khỏi cổng. Trên hè lề đường ngay phía dưới ban công
những thực khách của quán Siu Siu ngồi ăn uống ngon lành, trên mặt bàn
ăn những chai lớn chai nhỏ bia Larue đầu cọp, bia “33”, những đĩa thịt
gà trắng nuột nà, những bát cơm gà nóng bốc khói. Thỉnh thoảng tôi thấy
mẹ tôi bước ra cửa gọi cơm để đãi khách và bao giờ cũng vậy ông chủ Siu
Siu đích thân bưng cơm và thịt gà vào trong nhà cho mẹ tôi. Biết ý mẹ
tôi ông luôn luôn mang vào một khẩu phần đặc biệt: một đĩa đùi gà được
chặt rất khéo có thêm vài ba cái phao câu và một đĩa lòng gà gồm gan,
mề, lòng, điểm mươi quả trứng bé bé xinh xinh màu vàng ngậy.
… Chuyện cô Thẩm Thúy Hằng đến nhà mẹ tôi làm xôn xao dân chợ một
dạo. Nhưng đó không phải là lần đầu tiên họ được dịp chiêm ngưỡng tận
mắt những nghệ sĩ nổi tiếng. Cặp nghệ sĩ cải lương Kim Cương – Hùng
Cường một buổi chiều nọ cũng làm náo động đám trẻ con khi họ đến ăn ở
quán cơm gà Siu Siu.
Bữa đó tôi đang ngồi học bài trên gác thì có tiếng gọi ơi ới ở dưới
đường: “Kim Cương tụi bay ơi!” – “Hùng Cường tụi bay ơi!”. Tôi bèn ra
đứng ở ban công nhìn xuống. Trẻ con mấy chục mạng từ trong chợ chạy túa
ra đường đứng thành hình vòng cung lớp trong lớp ngoài chung quanh quán
cơm gà. Có vài người lớn trong đám nhưng họ chỉ đứng nhìn ở xa. Mấy đứa
nhỏ đứng hàng đầu tiến sát lại gần cái bàn ăn của hai thực khách nhìn
trân trân vào tận mặt cô Kim Cương, thần tượng của chúng mà trước đó
chúng chỉ được thấy trên màn ảnh TV. Rồi bất ngờ trong đám con nít đồng
loạt có tiếng vỗ tay, vừa vỗ tay vừa reo hò, rất đúng nhịp: “Kim Cương
nhai! Kim Cương nuốt!”. Tức mình, tài tử Hùng Cường đang ăn đứng lên
phùng má trợn mắt nhìn đám trẻ. Tưởng nghệ sĩ này làm trò hề, lũ trẻ lại
rộ lên cười. Ông Siu Siu đang chặt thịt gà, xách con dao phay chạy ra
xua tay nói lớn: “Hê! Ðể cho người ta ăn lớ! Ðể cho người ta ăn lớ!”.
Ðám trẻ giãn ra xa thôi hò hét nhưng không chịu đi, cứ đứng quanh đó mà
nhìn cho tới khi cặp nghệ sĩ ăn xong lên xe.
Cứ như thế từ trên ban công căn nhà của mẹ tôi tôi ngắm cảnh sinh
hoạt phía dưới không bao giờ chán mắt. Nội nhìn ông Siu Siu chặt thịt gà
đã thấy mê! Con gà bóng mỡ nằm ngửa trên thớt. Một nhát dao phay bổ
ngọt trên bụng. Rồi phập phập! Hai cái đùi gà văng ra. Bằng bốn đầu ngón
tay trái ông Siu Siu chặn cái đùi gà, chặn kín chỉ chừa một khoảng hở.
Phập! Con dao phay bổ sát móng tay. Rồi cứ thế các ngón tay ông ta lùi
dần, lùi đến đâu con dao phập sát tới đó. Phập! Phập! Phập! Thoắt cái,
đùi gà đã được chặt thành từng khúc nhỏ đều đặn. Xúc những miếng gà đã
chặt bằng lườn con dao phay ông trải thịt gọn ghẽ lên một chiếc đĩa
trắng, rắc một ít hành lá lên trên, thế là đĩa gà được mang cho khách,
cùng với những bát cơm gà nóng vàng ngậy bốc khói cộng thêm hai thứ nước
chấm, một chén xì dầu có những lát ớt đỏ và một chén gừng băm trộn dấm.
Trong bao nhiêu năm quan sát ông Siu Siu chặt thịt gà tôi cứ bị ám ảnh
bởi một ý nghĩ và ý nghĩ này không ngớt theo tôi cho tới tận ngày nay,
hơn bốn mươi năm sau. Ðó là có bao giờ ông ta lơ đễnh trong lúc chặt
thịt? Tôi không dám nghĩ tiếp vì cái hậu quả mà tôi hình dung thấy nó
kinh khiếp quá!
Ngày nọ qua ngày kia trải qua hai mươi năm cái sinh hoạt ở dưới quán
cơm gà Siu Siu đã in vào trí nhớ tôi như là những hình ảnh sống động khó
phai mờ. Hình ảnh ấy phản ánh một bức tranh xã hội thu nhỏ của thành
phố Sài Gòn qua thời gian. Khi cuộc chiến bắt đầu nở lớn lan rộng ở vùng
quê thì ở những chiếc ghế dưới kia đã có thêm nhiều màu áo trận trong
số thực khách. Tôi đã nhìn thấy những nữ sinh e ấp trong chiếc áo dài
trắng gắp miếng thịt gà âu yếm bỏ vào trong bát của người yêu, một người
lính rất trẻ ngồi đối diện; tôi đã nhìn thấy dãy bàn ăn đầy ắp những
chai bia của những người lính trận đến đây ăn uống trong một lần về
phép. Chợ An Ðông cũng bắt đầu có bóng dáng những người lính Mỹ…
…Vào những năm chót của cuộc chiến chợ An Ðông phản ánh đời sống đầy
khó khăn của dân chúng miền Nam. Ðám người từ vùng quê kém an ninh đổ về
thành phố sống lây lất trong chợ, trên vỉa hè ngay trước cửa nhà chúng
tôi. Những người ăn xin bu quanh thực khách để xin tiền hoặc để chờ
khách ăn xong lấy đồ ăn thừa khiến ông Siu Siu phải vất vả đuổi họ đi…
* * *
Hai mươi mốt năm trôi qua trên đất Mỹ nhanh như một chớp mắt.
Năm 1996 chúng tôi trở về Việt Nam lần đầu tiên và có dịp ghé chợ An
Ðông thăm căn nhà cũ. Căn nhà nay đã đổi chủ. Bảng hiệu cau Cẩm Lợi thay
thế bằng bảng tiệm vàng Kim Xuyến. Trong lúc vợ con tôi đi sắm đồ trong
chợ An Ðông (nay được tân trang phía trong với một dãy cầu thang cuốn)
tôi đứng trước cửa tiệm vàng nhìn lên cái ban công trên cao nhớ lại
những giờ phút xa xưa đứng trên đó nhìn xuống cái quán Siu Siu ở dưới
này bây giờ không còn nữa, nhớ lại cả một thời thanh xuân, thời tuổi trẻ
của mình mà lòng bồi hồi.
Ðã bao nhiêu nước chảy qua cầu.
… Trong cuộc đổi đời khủng khiếp ấy tội nghiệp nhất phải nói là ông
chủ quán cơm gà Siu Siu. Vào năm 1975 sau 20 năm làm ăn phát đạt ông Siu
Siu trở nên giầu có. Ông đã tậu 3 căn nhà sát nhau trong một dãy phố
đường Nguyễn Duy Dương, cạnh trường Trí Dũng, và biến 3 căn này thành
một nhà hàng bán cơm gà thật lớn, trong khi ông vẫn duy trì cái quán cóc
nhỏ ở sát cạnh nhà mẹ tôi. Khi những người cộng sản vào trong Chợ Lớn
niêm phong và tịch thu tất cả những nhà hàng lớn của Hoa kiều, chỉ cho
hoạt động những nhà hàng nhỏ bán buôn lẻ tẻ, ông Siu Siu bỗng nhiên một
lúc bị tước đoạt cả 3 căn nhà. Còn quán cóc thì ông sang lại cho chú
Sáng, một người bà con của ông. Tháng Sáu năm 1978 những thương gia
trong Chợ Lớn hùn nhau tổ chức một cuộc vượt biên bằng tàu. Ông Siu Siu
và toàn gia đình ông tham dự trong chuyến đi ấy. Ra khơi không may tàu
chìm. Toàn thể gần trăm người trên tàu không một ai sống sót chỉ trừ một
mình ông Siu Siu. Ông bám vào một tấm ván theo sóng biển trôi tấp vào
bãi biển tỉnh Bến Tre. Dân chúng địa phương báo cho công an biết và ông
được chở vào bệnh viện cứu sống. Sau khi điều tra lý lịch biết ông Siu
Siu ở chợ An Ðông họ điện cho công an phường An Ðông để xin giải ông về
quận 5. Ông Siu Siu sau đó trở thành người mất trí. Không còn nhà cửa để
ở ông sống lây lất ngay dưới mái hiên căn nhà cũ của mình ở đường
Nguyễn Duy Dương. Rồi giống như chú Tiều ông bắt đầu điên khùng nói năng
lảm nhảm. Nhưng tệ hơn chú Tiều ông phải ngửa tay xin từ gói xôi, gói
bắp của những người qua đường để sống, những người mà chỉ mấy năm trước
đã là thực khách thường xuyên của quán cơm gà rất nổi tiếng của ông…
Seattle, tháng 5 năm 2008
- Nguyễn Tường Thiết
(Trích từ Căn nhà chợ An Đông của mẹ tôi)
*******************
Cuba
Hôm nay tôi quyết định viết về Cuba, tôi phải
viết càng sớm càng tốt, bởi vì tình hình chính trị và kinh tế của nước
này có thể thay đổi nhiều trong tương lai. Nếu tôi chần chừ không viết,
thì sau này những gì tôi ghi nhận có thể sẽ không còn hợp thời nữa.
Trong phạm vi bài viết, tôi xin gói gọn các quan sát và cảm nghĩ của tôi
về đời sống chỉ ở thủ đô Havana mà thôi. Ngày xưa, từ đầu thế kỷ XVII,
Havana từng là một trung tâm văn hóa và quyền lực của hoàng gia Tây Ban
Nha tại khu vực Châu Mỹ. Ngày nay, đến Havana, chúng ta có thể thấy được
toàn bộ bức tranh muôn màu, vui có, buồn có, của đất nước và con người
Cuba.
Mở nhanh vài trang lịch sử
Khi nhà thám hiểm Christopher Columbus khám phá và đặt chân lên bờ biển
phía đông bắc của hòn đảo này vào ngày 27 tháng 10 năm 1492, ông đã viết
vào nhật ký hải hành dòng chữ: “Đây là một vùng đất đẹp nhất tôi được
nhìn thấy”. Tuy nhiên, khi những “trang sớ” này gởi về cho hoàng gia và
nữ hoàng Isabella tại Tây Ban Nha, dường như hòn đảo Cuba chưa bị xem là
vùng đất cần xâm lấn. Khi ấy, triều đình Tây Ban Nha đang cuồng say với
những cơn sốt khai thác vàng ở nhiều nơi khác tại Châu Mỹ. Mãi đến năm
1512, tướng Diego Velázquez mới nhận được lệnh đem quân qua đánh chiếm
Cuba, và mục đích cũng là khai thác vàng. Có thể xem đây là người Châu
Âu đầu tiên đến sống ở Cuba. Đoàn quân viễn chinh dưới sự chỉ huy của
Diego Velázquez đã bắt ép những thổ dân lao động khổ sai trong các hầm
mỏ vàng do người da trắng khai thác. Hệ thống chính phủ thuộc địa kiểu
Tây Ban Nha đã bắt đầu hình thành. Bảy đô thị kiểu Tây Ban Nha đã được
xây dựng lên ở giai đoạn này, trong đó có Havana. Thành phố Santiago
được chọn làm thủ đô đầu tiên của Cuba vào năm 1515. Trong vòng hai mươi
năm kế tiếp, các thổ dân người Cuba đã dần bị lính viễn chinh Tây Ban
Nha giết sạch vì nỗi lo sợ thổ dân có thể sẽ kháng cự và nổi dậy bất cứ
lúc nào. Vì Cuba là hòn đảo không có nhiều những vị thế hiểm trở như núi
non, thung lũng, cho nên các thổ dân khó trốn tránh, họ bị diệt chủng
chỉ trong một thời gian rất ngắn. Sau khi diệt hết thổ dân, người Tây
Ban Nha đã đưa nô lệ của họ qua thẳng từ mẫu quốc hoặc các thuộc địa
tiếp tục làm công việc ở các hầm mỏ. Chuyến đầu tiên họ đưa 300 nô lệ da
đen từ Châu Phi qua, sau đó là hàng ngàn người mỗi năm.
Những nô lệ này bị bắt cóc từ Phi Châu, bị đánh đập vô cùng dã man,
bị ép làm các công việc trong hầm mỏ, các đồn điền trồng mía, các nhà
máy chế biến đường… Cũng như các nô lệ da đen bị người Anh, người Pháp
đưa vào Bắc Mỹ; nô lệ ở Cuba bị người Tây Ban Nha hành hạ rất dã man.
Mạng sống của họ luôn tùy thuộc vào chủ nhân, họ có thể bị giết bất cứ
lúc nào…
Năm 1607, Havana được chọn làm thủ đô của Cuba vì thành phố này đã
trở thành trung tâm của văn hóa, quyền lực của hoàng gia Tây Ban Nha tại
vùng Nam Mỹ. Trong thế kỷ XVII và XVIII, Tây Ban Nha rơi vào tay người
Đức, rồi Pháp, do đó hòn đảo Cuba thuộc địa này cũng đã bị hai đế chế
Đức và Pháp kiểm soát. Đến cuối thế kỷ XVIII, người Anh khi ấy rất hùng
mạnh, các thuộc địa của Anh Quốc có ở khắp nơi trên thế giới, kể cả vùng
đất bây giờ là Hoa Kỳ và Canada. Người Anh luôn kiêu hãnh với câu “mặt
trời không bao giờ lặn trên đế quốc Anh”, đã đưa quân đến chiếm Cuba một
cách dễ dàng. Sau đó có một sự trao đổi quyền lợi và quyền lực giữa
Anh, Pháp và Tây Ban Nha. Qua đó người Anh trao Cuba lại cho Tây Ban
Nha, còn Tây Ban Nha trao cho nước Anh vùng đất rộng lớn ở Mỹ là Florida
Peninsula (gần khớp với lằn ranh phân chia ranh giới của tiểu bang
Florida ngày nay)… Tuy nhiên năm 1776, người dân gốc Anh tại Hoa Kỳ đã
đứng lên đòi độc lập, tách ra khỏi sự đàn áp và đô hộ của đế chế Anh.
Chính phủ vừa thành lập ở Mỹ và hoàng gia Tây Ban Nha ngay sau đó đã bắt
đầu có những giao thương rất tốt đẹp, nhất là những gì liên quan đến
Cuba. Vì thuận tiện địa lý, nhiều người từ Mỹ đã sang Cuba khai thác đồn
điền trồng mía, trồng thuốc lá, lập nhà máy làm rượu, chế biến đường…
kinh tế của Cuba từ đó cũng trở nên rất thịnh vượng, tỷ lệ thuận theo sự
phóng khoáng và tinh thần cách tân của người Mỹ.
Năm 1808, hoàng đế
Napoleon của Pháp đem quân xâm chiếm Tây Ban Nha, khi Tây Ban Nha lọt
vào tay Pháp, dĩ nhiên có cả những thuộc địa Tây Ban Nha, nhưng triều
đình Pháp lúc ấy đã không thèm dòm ngó gì đến một hòn đảo thuộc địa xa
xôi, do đó Cuba đã rơi vào tình trạng vô chính phủ. Trong khoảng thời
gian này, nước Mỹ dưới thời của Tổng thống Thomas Jefferson, đã bảo hộ
Cuba nhiều hơn. Rồi 6 năm sau, hoàng gia Tây Ban Nha trở lại nắm quyền
hành tại “mẫu quốc” và các vùng thuộc địa, nhưng vị vua mới này không có
những mối giao thương tốt đẹp với chính phủ Mỹ nữa. Khoảng thời gian
này, một con tàu của Mỹ đậu tại Cuba đã bị nổ tung, giết chết 266 thủy
thủ, chính điều này đã gây ra cuộc chiến tranh giữa Mỹ và Tây Ban Nha,
vì phía Mỹ cho rằng có bàn tay của Tây Ban Nha dàn xếp. Tuy nhiên chỉ 3
năm sau, Tây Ban Nha đồng ý rút lui, trao trả độc lập cho người dân
Cuba. Một chính thể dân chủ do người dân bầu cử được ra đời vào năm
1902. Vị tổng thống đầu tiên của Cuba là Tomás Estrada Palma. Chính trị
của Cuba thời đó là thân Mỹ, kinh tế cũng ảnh hưởng song song với nền
kinh tế Mỹ. Thị trường cigar, thuốc lá, đường, rượu phát triển mạnh vì
không có đối thủ nào cạnh tranh trên thế giới. Có thể nói, Cuba đã trở
thành một quốc gia giàu có bậc nhất ở Mỹ Châu và thế giới. Nhiều băng
đảng Mafia cũng đổ về đây hoạt động. Các hoạt động ăn chơi, sòng bài, du
lịch cũng phát sinh, hòn đảo trở thành một nơi kiếm tiền và tiêu tiền
khá dễ, ăn chơi khét tiếng như kiểu HongKong, Macau, Thượng Hải ở Châu
Á. Giới nhà giàu từ Mỹ qua Cuba mua đất xây những căn biệt thự lộng lẫy,
giới giàu có người Cuba cũng lập nên những căn phố sầm uất, thịnh vượng
với nhà hàng, khách sạn, cửa tiệm sang trọng, các ngôi sao thượng thặng
của Hollywood như Frank Sinatra, Nat King Cole, Joan Crawford… cũng đã
đến đây trình diễn. Cuba như một viên kim cương lấp lánh bậc nhất ở vùng
biển Caribbean… Cho đến ngày 1 tháng 1 năm 1959, bàn cờ chính trị thế
giới đảo chiều, đảng cộng sản nắm được quyền hành và đất nước Cuba từ đó
đi vào bóng tối. Cũng giống như những quốc gia khác bị rơi vào tay cộng
sản, những gia đình và cá nhân có liên hệ với chính quyền cũ đã vượt
thoát xin tị nạn chính trị ở khắp nơi. Rất đông người đã đến Mỹ. Họ
thành lập một cộng đồng Cuban tị nạn chính trị tại Miami, Florida. Những
ai chạy không kịp đều bị thanh trừng dã man. Những nhà máy, sòng bài,
bất động sản bị tịch thu và quốc hữu hóa. Không còn cảnh tự do thương
mại nữa, tất cả các nhà máy trở thành tài sản của chính quyền mới, hoạt
động theo hình thức quốc doanh. Một tầng lớp thống trị mới nhảy ra làm
lãnh đạo, cái tên Fidel Castro được nhắc nhở từ đó. Cuba trở thành xứ
theo xã hội chủ nghĩa, người dân đói nghèo hơn, bần cùng với sổ gạo, sổ
nhu yếu phẩm… hoàn cảnh vô cùng tương tự như đã xảy ra ở miền Bắc Việt
Nam sau 1954 và ở miền Nam sau 1975.
Đa văn hóa, đa chủng tộc
Dân số của Cuba hiện nay là 11.27 triệu người, có ba nhóm sắc dân. Nhóm
một là người gốc Tây Ban Nha da trắng đông nhất, kế đến là nhóm người da
đen bị bắt làm nô lệ đến từ Châu Phi trong thế kỷ XVI, và nhóm thứ ba
là người Hoa qua làm việc từ những năm của thế kỷ XVII. Ngoài ra còn vài
nhóm từ các quốc gia khác đến từ Châu Âu như người Anh và người Pháp,
nhưng theo thời gian những nhóm nhỏ này đã bị đồng hóa và hầu như không
còn ai phân biệt được nguồn gốc của họ, nói một cách khác, nguồn gốc của
họ bị lẫn vào trong nhóm da trắng Tây Ban Nha. Tôn giáo của người dân
Cuba là đạo Thiên Chúa.
Một lần đi lang thang trên đường phố Havana, mặc dù không biết tiếng
Tây Ban Nha, nhưng tôi ngờ ngợ vì thấy một tấm bảng chỉ đường màu đỏ có
ghi hàng chữ dường như có ý nghĩa là “Phố Tàu”. Theo mũi tên, tôi đã đi
băng qua nhiều con hẻm, hỏi thăm rất nhiều người nhưng không ai biết
tiếng Anh cả. Tôi đành len lỏi vào một con hẻm trông vô cùng nghèo nàn,
nhà cửa trông cái nào cũng như muốn đổ sụp. Tôi hơi hoảng vì sợ mình đi
lạc quá xa và không biết tình hình an ninh ở đây thế nào nên tìm đường
đi ngược lại. Quay trở ra thì gặp hai thanh niên trẻ có vẻ giống sinh
viên, tôi đánh liều hỏi, hai người trẻ này đã bập bẹ chỉ tôi đường đi
đến Chinatown chỉ còn cách đó một ngã tư. Tìm được đường, đến nơi tôi
thấy phố Tàu ở đây chỉ là một con hẻm nhỏ, xe hơi không thể vào. Bên
ngoài đầu hẻm có một cổng tam quan màu đỏ, ngói xanh. Đi vào bên trong
hẻm có vỏn vẹn bốn năm nhà hàng, hai căn nhà ghi rõ là Hội Quán Ái Hữu
Hoa Kiều. Tôi không thấy cửa tiệm chạp phô, không có siêu thị. Đây là
một phố Tàu tí hon nhất mà tôi được thấy. Một điều khác tôi chú ý, rằng
tại Havana hiện nay, chúng ta có thể thấy sự hiện diện của rất đông
người Trung Quốc từ đại lục, không biết họ đến đây để làm gì, họ không
phải là những người thuộc cộng đồng người Hoa đã sống ở đây từ thế kỷ
XVII.
Khách sạn bốn sao theo tiêu chuẩn Cuba
Tôi thuê National Hotel cách khu phố xá trung tâm khoảng hai hay ba ngã
tư, khá yên tĩnh, tuy nhiên để đi bộ ra nơi phố thị thì cũng hơi xa. Đây
là khách sạn thuộc loại cổ kính nhất ở Havana, từng được đạo diễn
Francis Ford Coppola chọn làm phim trường để quay bộ phim Godfather I
& II. Cả hai bộ phim và cả đạo diễn đều giành được những giải thưởng
danh giá Oscar với Best Pictures và Best Director trong thập niên 1970.
Tôi mường tượng đến cái khó khăn của đoàn làm phim Hollywood khi muốn
vào Cuba quay trong thời chiến tranh lạnh. Bên trong khách sạn có nhà
hàng bán buffet buổi tối giá $28 CUC (1 CUC tương đương 1 USD), thức ăn
kiểu inter-continental cũng khá ngon miệng, không có gì phàn nàn, tuy
nhiên với giá tiền này, ở Mỹ hay Canada, tôi có thể tìm ra nhiều nơi ăn
ngon và rẻ hơn nhiều.
Khách sạn này từng có một thời vang bóng, nhưng hiện nay là một khách
sạn quốc doanh, không ai chăm sóc tận tình. Màn, khăn trải giường, thảm
đều cũ và phai màu, sơn trên tường bị bong ra từng mảng lớn và ố nước
mưa. Nước máy ở thủ đô Havana có nhiều cặn không thể uống được. Một buổi
tối, vì quá mệt nên sau khi tắm rửa xong, tôi nhảy lên giường đánh một
giấc… Nửa đêm tôi bỗng giật mình vì có tiếng tí tách như nước ở đâu giọt
xuống. Tôi choàng dậy mở đèn thì thấy một dòng nước đang nhỏ giọt từ
trần nhà và đang len lỏi qua các đường dây điện. Sợ sẽ chập điện gây hỏa
hoạn, tôi liền bốc điện thoại gọi xuống quầy tiếp tân. Không có ai trả
lời, tôi gọi thêm lần thứ hai thì có giọng nói lè nhè của một cô gái,
nhưng cô này không biết tiếng Anh. Cô ấy nói một tràng tiếng Tây Ban
Nha, giọng điệu bây giờ nghe có vẻ sắc lẻm, không biết có phải đang sỉ
vả vì tôi đã làm cô mất ngủ hay không, rồi cô cúp máy. Tôi đành chịu
thua, chỉ còn cách kéo cái thùng rác ra làm xô hứng nước mưa dột, xong
nhảy lên giường ngủ tiếp. Tôi định bụng sáng hôm sau sẽ xuống tận nơi
báo cho nhân viên biết, hy vọng chỗ làm của họ thì họ phải quan tâm hơn
là tôi, một du khách chỉ đến và đi…
Hối suất chênh lệch đến hoảng hồn
Hôm nay tôi ghi danh đi city tour với khách sạn vì còn nhiều
nơi tôi chưa biết ở thủ đô Havana. Điều đầu tiên là tôi cần đổi ra tiền
địa phương, bởi vì cầm tiền Mỹ, tiền Canada ra đường sẽ không cách gì
tiêu xài được. Mặc dù biết trước hối suất, nhưng tôi vẫn cứ thắc mắc là
tại sao tiền CUC của Cuba lại đổi bằng ngang ngửa với tiền USD? Hỏi các
nhân viên đổi tiền ở khách sạn quốc doanh này, họ rất tiết kiệm câu trả
lời, không biết vì họ chẳng muốn nói, hay vì họ không biết tiếng Anh
nhiều. Tôi quay qua nhìn hai vợ chồng người Mỹ đang ngồi chờ ở đại sảnh,
họ nhìn vẻ mặt thắc mắc của tôi, họ cười, nói cho tôi biết tiền CUC là
một loại tiền vô giá trị, không được công nhận trên thị trường tài chính
thế giới hay ngân hàng thế giới gì cả. Chính quyền Cuba in ra cho du
khách sử dụng và họ cứ tự tiện đánh đồng một đồng CUC đổi ra một USD.
Người Cuba địa phương xài tiền khác, gọi là Peso và hối suất chênh lệch
khá xa, một CUC đổi ra được 24 Peso. Nếu vào một khu chợ, chai nước suối
có thể là 3 Peso cho người địa phương, nhưng người ngoại quốc sẽ phải
trả 3 CUC (tức là 72 Peso). Nói một cách khác, du khách mua đồ phải trả
mắc gấp 24 lần người địa phương. Như vậy, có khi nào du khách mua hàng
theo giá người địa phương được hay không? Câu trả lời là vô cùng khó,
bởi vì từ tác phong, giọng nói, cách ăn mặc, cái dây nhựa đeo sát cổ tay
của các khách sạn hay resorts để đánh dấu “đây là kẻ lạ, cứ việc chém”,
người dân Cuba chỉ cần nhìn qua là biết du khách, không ai dại gì mà
lấy tiền Peso. Ngay cả những người cùng nói tiếng Tây Ban Nha trong khu
vực Nam Mỹ, và cả “Cuban Kiều” cũng bị nhận dạng là du khách vì không
giống dân địa phương. Đa số ai cũng bực mình và cảm thấy như đang bị
trêu ngươi, trấn lột.
Phố cổ – Old Havana
Ngồi một lát thì xe bus của công ty du lịch quốc doanh Cuba
đến. Hướng dẫn viên là một cô gái thật xinh và hiền thục. Cô ta nói
tiếng Anh khá đúng giọng. Một hồi sau tôi mới nghe cô giới thiệu cô từng
là giáo viên dạy Anh Văn ở trường trung học. Cô bảo lương giáo viên chỉ
bằng khoảng $11 USD cộng với gạo, nhu yếu phẩm, vải may áo… như thời
bao cấp ở Việt Nam. May thay cô thi đậu vào ngành du lịch, lương tiền
khá hơn, có tiền tips của du khách cho nên cô mới có thể giúp đỡ gia
đình. Cô kể tiếp, ngày xưa cả gia đình làm công nhân viên, muốn trám lại
cái sân nước, cả nhà gom góp cuối năm cũng chỉ đủ làm được một mét
vuông, và cái sân rộng mười mét vuông đã phải kéo dài mười năm mới xong,
làm xong thì cement cũ đã mọc rêu, cement mới còn trắng, trông như ô
bàn cờ (!)… Cả xe nhìn cô ấy, rồi nhìn nhau ái ngại. Khi xe dừng cho du
khách xuống một ngôi chợ, tôi lân la lại hỏi thăm cô ấy: “Khi nãy xe
chạy qua con đường sang trọng, hai bên toàn villa, biệt thự kiểu Châu
Âu, vậy thì những người chủ cũ trước cuộc cách mạng 1959, họ có được ở
lại trong đó hay không?”. Cô gái nhìn quanh, rồi cười nhẹ: “Họ chạy qua
sống bên Miami hết rồi, ai chạy không kịp thì cũng bị giết chết hết chứ
sao mà còn…”. Tôi nhìn cô gái, cô có vẻ bất mãn chế độ ghê, điều cô nói,
sau này tôi có dịp kiểm chứng lại với nhiều người thì họ cho biết, cũng
chưa đến nỗi giết sạch như người Tây Ban Nha giết thổ dân lúc xưa,
nhưng đa số những ai có liên quan đến chế độ cũ đều bị những trận thanh
trừng dã man, tàn ác, nhốt tù không có ngày về, con cái không mong gì
được tiến thân… Điều này thì tôi không lạ, vì cũng đã từng xảy ra ở Việt
Nam, các nước Đông Âu, Liên Xô và Trung Quốc.
Khu trung tâm và khu phố cổ Old Havana thật đẹp và như còn phảng phất
sự kiêu kỳ của viên kim cương trong vùng biển Caribbean một thuở. Kiến
trúc kiểu Tây Ban Nha và Pháp rất đẹp, nhưng hầu như đều bệ rạc, hư hại
trầm trọng. Có nhiều căn nhà đã đổ sụp hết một nửa, nhưng vẫn có người
chui ra, chui vào sống bên trong. Nhiều tòa nhà quan trọng như các viện
bảo tàng, các khách sạn cổ đều đang được sửa sang. Hỏi ra, thì đây là
chương trình viện trợ của UNESCO cho nhà nước Cuba để sửa lại những công
trình cổ. Tôi cảm thấy mình đã đến Cuba đúng lúc, vì nếu tôi đi trễ vài
năm nữa, cả thành phố sẽ được làm mới lại như những thành phố Châu Âu
khác, chậm trễ sẽ không có cơ hội làm “nhân chứng của buổi giao thời”…
Sau khi đi một vòng thành phố, tôi cùng đoàn du khách ăn trưa ở một quán
ăn thuộc loại sang trọng và đẹp bên trong khu phố cổ, có nhạc sĩ kéo
đàn Accordion. Thức ăn được đem ra là đùi gà và cơm trộn. Tôi đã cố tình
để ý thực đơn nhà hàng và tìm hiểu khi thức ăn được đem ra. Khi nói
thịt gà thì phải hiểu chỉ có đùi gà vì ức gà đắt tiền hơn sẽ hầu như
không có ở đây. Cuba không thể lập được ngành chăn nuôi. Ở đây, thịt gà,
thịt heo, bò phải nhập cảng từ các nước khác trong vùng và thông thường
chỉ nhập được những thức rẻ như đùi gà hoặc thịt bò già. Thảo nào khi
ăn thịt bò trong khách sạn, miếng thịt nào cũng dai, nhai hoài đến ê cả
quai hàm…
Dân tình
Ở thêm vài hôm, đi thêm vài nơi ở Havana, tôi cảm thấy chính sách bao
cấp của Chủ Nghĩa Xã Hội thật sự không bao giờ tốt cho người dân ở bất
cứ xã hội nào. Sau hơn 55 năm, người dân Cuba bị ù lì đi. Ở khách sạn và
những khu resort tôi đến, các nhân viên dường như được ăn lương công
nhân viên nên họ làm việc như đang say thuốc hay ngủ gục vậy. Họ không
cần biết có bao nhiêu khách hàng đang đứng chờ. Ngay cả ở phi trường,
mọi người đang chờ rất đông, nhưng các nhân viên cứ tụm năm, tụm ba lại
nói chuyện, mặc cho khách xếp hàng chờ đợi, có lúc chẳng còn nhân viên
nào ở quầy check-in, họ bỏ đi đâu hết mà không một lời giải thích.
Thời Fidel Castro thì các chính sách cai trị rất gay gắt và ngặt
nghèo. Dân chúng không được phép tiếp xúc với khách ngoại quốc, không
được phép đến gần các khách sạn dành cho du khách. Nay dưới thời ông
Raul Castro, người dân được phép đăng ký kinh doanh nhỏ, được phép tiếp
xúc, đến thăm bạn bè ngoại quốc và gặp ở lobby khách sạn (cấm bước vào
thang máy). Chế độ tem phiếu của chính sách bao cấp vẫn còn rất quan
trọng ở Cuba.
Tôi đã mấy lần đi ngang qua một địa điểm cung cấp nhu yếu phẩm cho
người dân. Tò mò đứng lại xem, tôi thấy những bắp cải hư héo, người ta
phải bóc tách các lớp bên ngoài bỏ đi quá nhiều, bây giờ nó chỉ còn bé
xíu như trái cam, rồi những quả cà chua héo, dập, nằm chỏng chơ trong
các rổ mây. Bên ngoài có khoảng 4 hay 5 người đang chờ được gọi vào nhận
lãnh, ai cũng đang cầm một cuốn sổ nhu yếu phẩm trong tay…
Ngoài đường và các bãi biển luôn có những cặp tình nhân bá vai bá cổ
nhau. Điểm đặc biệt ở các cặp này là cứ kiểu “ông già và con bé”, hoặc
“bà già và thằng bé”. Chắc chắn “đứa bé” kia là dân địa phương, và người
già kia là du khách. Nghe nói các du khách già người Canada qua đây tìm
bạn tình khá nhiều. Cô đồng nghiệp của tôi cũng cho biết cô đã phạm một
lỗi lầm lớn khi đưa hai con nhỏ đi tắm biển ở Havana. Theo tôi, các gia
đình nên về những khu resort ở Varadero, cách thủ đô khoảng 90 phút lái
xe, ở đó có các bãi biển riêng biệt sẽ tốt cho trẻ em hơn. Tại các bãi
biển công cộng ở Havana, những đôi tình nhân già-trẻ, trẻ-già này công
khai làm tình dưới nước, một môi trường hoàn toàn không lành mạnh cho
các gia đình có trẻ em bơi lội.
Tôi có quá khó tính không?
Viết lại cảm nghĩ của mình cho trang báo, tôi cũng muốn cân bằng và dung
hòa những điều tốt và không tốt ở một nơi. Tôi rất muốn tìm và suy
nghĩ, viết nhiều về những gì có thể là tốt ở Cuba nhưng sao cảm giác và
ấn tượng về Cuba vẫn cứ nặng nề trong tôi. Giá tiền đi chơi một tuần
“All inclusive” (bao từ vé máy bay, khách sạn, ăn uống ngày ba bữa) cho
dân Canada dao động từ $500 CAD cho đến $800 CAD hoặc hơn, giá này là
quá rẻ. Rẻ quá mà còn đòi hỏi gì nữa phải không? Nếu đem giá tiền ra so
sánh thì không nên phàn nàn nhiều quá. Có lẽ tôi đã dại dột vượt quá lằn
ranh của một du khách hồn nhiên đang hưởng thụ và nghỉ vacation. Tôi đã
tìm hiểu hơi nhiều về lịch sử, về xã hội, về cuốn sổ gạo, về đồng lương
giáo viên $11USD /tháng , nghe ngóng về các cặp tình nhân già-trẻ nhan
nhản đầy đường, về cái xấc láo của nhà nước Cuba bắt du khách xài đồng
tiền giấy lộn ngang với tiền Mỹ, nhưng kỳ thực là du khách phải chi trả
gấp 24 lần dân địa phương… và …trên những con đường từ thành phố về các
khu resorts, đi qua những khu đất trống bỏ không bạt ngàn, tôi cảm thấy
đau lòng vì đất nước này đã không có nổi một ngành nông nghiệp, để cho
dân chúng thiếu rau, thiếu thịt. Cách trồng trọt kiểu thủ công hiện nay
chỉ đáp ứng được 20% nhu cầu lương thực của người dân (theo nghiên cứu
của đài CNN)… Tuy nhiên, hiện nay người dân ai cũng đang vui mừng, vì họ
tin rằng tương lai sẽ tốt hơn qua việc người trong nước được nhận tiền
của thân nhân từ Mỹ gởi về, cuộc sống dễ thở hơn trước. Biết đâu rồi đây
sẽ có những thay đổi nhiều hơn từ chính trị cho đến kinh tế cho hòn đảo
này, để Cuba sẽ trở về làm một viên kim cương rực rỡ trong vùng biển
Caribbean như thuở xa xưa! Chúng ta hãy chờ xem và hy vọng cho họ vậy!
- Tôn Thất Hùng
**********************
lịch sử "bí mật" những chiếc... mặt nạ.
Qua chiều dài phát triển lịch sử, mặt nạ - biểu tượng của sự bí ẩn "giấu giếm khuôn mặt con người theo mục đích" trở nên đa dạng về cả kiểu dáng và chức năng.
Cùng tìm hiểu nguồn gốc và các câu chuyện bí ẩn đằng sau những chiếc mặt nạ thú vị dưới đây.
1. Mặt nạ "rọ miệng"
Do thiếu thực phẩm nên đất cũng là một trong những loại thức ăn khá phổ
biến của nô lệ ở Tây Phi vào thế kỷ XVI - XIX. Tuy nhiên, bác sĩ thời ấy
cho rằng, việc sử dụng đất như một món ăn sẽ khiến cho những người nô
lệ mắc các chứng bệnh như trầm cảm, đau bụng, cổ chướng, chán ăn, khó
thở và chóng mặt.
Vì vậy, để bảo vệ “tài sản” của mình, tầng lớp chủ nô đã nỗ lực ngăn
chặn thói quen xấu này bằng rất nhiều công cụ, trong đó phải kể đến mặt
nạ rọ miệng. Những người nô lệ buộc phải đeo mặt nạ này 24/7 nhằm tránh
việc họ tự ăn đất trồng.
Đối với chủ nô, “liệu pháp” chữa trị thói ăn đất này chủ yếu là một hình
thức tra tấn và nhằm kiểm soát, ngăn không cho nô lệ “ăn vụng” nông sản
mà họ thu hoạch.
2. Mặt nạ quý bà Rowley
Trong thập niên 1890, chiếc mặt nạ này được bày bán rộng rãi như một
liệu pháp làm đẹp cho các quý bà, khiến da luôn trắng trẻo, mịn màng.
Thậm chí, người phát minh chiếc mặt nạ này - quý bà Rowley đã được viện
Hàn Lâm trao tặng bằng sáng chế. Về bản chất, chiếc mặt nạ này rất bình
thường, cho đến khi nó xuất hiện trên khuôn mặt nhân vật bác sĩ Hannibal
Lecter trong bộ phim "Sự im lặng của bầy cừu".
Theo các tài liệu, người dùng sẽ đeo mặt nạ này trong khi ngủ để mồ hôi
cùng các hóa chất có tác dụng làm sáng và mịn da trong mặt nạ se khít lỗ
chân lông, hỗ trợ lưu thông máu huyết.
Thế nhưng, theo các bác sĩ da liễu, liệu pháp này chỉ gây nhăn da và
giúp những loại nấm có điều kiện phát triển gây nhiễm trùng da, hủy hoại
nhan sắc dần dần.
3. Mặt nạ Visard
Những quý bà sống ở thế kỷ XVI rất thích thú khi dạo quanh thị trấn với
một chiếc mặt nạ đen bao trùm toàn bộ khuôn mặt. Chiếc mặt nạ này có tên
gọi là Vissard với tác dụng bảo vệ làn da khỏi tác hại của ánh sáng Mặt
trời và chống khói bụi.
Phía sau khe miệng của mặt nạ có một hạt nhỏ nhằm giúp người phụ nữ cắn chặt để giữ chiếc mặt nạ.
Người ta cho rằng, chiếc mặt nạ này giúp các quý cô trông bí ẩn hơn. Thế
nhưng, theo Phillip Stubbles - một nhà văn bấy giờ, nếu một người đàn
ông gặp một quý bà đeo mặt nạ Visard, ông ta sẽ bị ám bởi đôi mắt ẩn sâu
trong hai lỗ đen phía sau cặp kính dày của mặt nạ.
Xu hướng thời trang quái lạ này bị tẩy chay từ thế kỷ XVII khi mặt nạ Visard gắn liền với những cô gái mại dâm.
4. Mặt nạ Splatter
Mặc dù trông giống một công cụ tra tấn thời Trung cổ nhưng chiếc mặt nạ
này được lính thiết giáp Anh sử dụng trong Thế chiến thứ I.
Trong thời gian đó, xe tăng chưa được trang bị vũ khí tối tân và có sức
công phá như hiện nay. Tốc độ di chuyển chỉ bằng người đi bộ và dễ dàng
bị tiêu diệt với pháo hạng nặng. Lính thiết giáp trong xe rất dễ bị sát
thương bởi những mảnh đạn, đinh tán và kim loại.
Vì thế, mặt nạ Splatter đã được phát minh giúp những binh sĩ Anh bảo vệ
phần đầu và cổ trong cuộc chiến. Có thể nói, chiếc mặt nạ này là minh
chứng đáng hổ thẹn cho công nghệ sản xuất vũ khí của quân đội Anh lúc
bấy giờ.
5. Mặt nạ chống khí độc cho trẻ em
Nếu mặt nạ chống khí độc dành cho người lớn chưa đủ “kinh dị” thì mặt nạ
dành cho trẻ em sẽ là trải nghiệm đầy ám ảnh dành cho bạn.
Trong Thế chiến thứ I và thứ II, mặt nạ dành cho trẻ em mang hình dáng
một chiếc mũ bảo hiểm trùm đầu, nhằm giúp trẻ phòng độc trước sự tấn
công của vũ khí sinh học. Những chiếc mặt nạ này vô cùng nặng nề do được
trang bị thêm hệ thống bơm khí và trừ độc.
Trong giai đoạn này tại Mỹ, mặt nạ phòng độc có hình dạng chuột Mickey
cũng ra đời nhằm cổ vũ chiến dịch phổ biến loại mặt nạ này cho trẻ em.
Tuy nhiên, chiếc mặt nạ lại khiến nhiều người ám ảnh khi tấm kính trên
chiếc mặt nạ phản chiếu hình ảnh khuôn mặt trẻ em ngây thơ, gào thét...
Bên cạnh mặt nạ phòng độc cho người lớn, trẻ em còn có loại mặt nạ dành cho những chú chó và ngựa chiến.
6. Mặt nạ xấu hổ
Vào thế kỷ XVII - XVIII, Schandmaskes (mặt nạ xấu hổ) là một hình thức
trừng phạt tại Đức, dành cho những người vi phạm quy tắc xã hội như nói
xấu người khác, chửi tục, dối trá, lừa gạt...
Chiếc mặt nạ này tạo ra một cảm giác kỳ dị khó tả cho người xem khi chứng kiến những tội nhân phải đeo chúng.
Chiếc mặt nạ này được làm bằng sắt, thô ráp và sần sùi, được “trang trí”
với mũi heo và những chi tiết quái lạ nhằm sỉ nhục phạm nhân càng nhiều
càng tốt. Ví dụ, tai lừa biểu hiện cho kẻ ngốc, lưỡi dài biểu hiện cho
“bà tám”, mũi heo khổng lồ biểu hiện cho người bẩn thỉu.
Một số mặt nạ còn được thêm những bộ phận tạo âm thanh gây chú ý như
tiếng huýt sáo mỗi khi phạm nhân hít thở, biến phạm nhân thành tâm điểm
của những lời sỉ nhục, lăng mạ và là trò tiêu khiển của mọi người.
Mặt nạ xấu hổ của Đức lấy “cảm hứng” từ “dây cương tủi nhục” của Anh,
hình thức tương tự như Đức, nhưng chủ yếu được áp dụng trên phụ nữ.
7. Mặt nạ người chết
Mặt nạ người chết bằng thạch cao lần đầu được sử dụng nhằm mục đích khắc
họa chân dung người quá cố. Đây là một loại mặt nạ kinh dị với nét mặt
vô hồn ma quái đã một thời “làm mưa làm gió” trong thế kỷ XX.
Loại mặt nạ này được sử dụng dưới nhiều mục đích như trang trí, phục vụ
cho công tác pháp y, thực hiện nghi lễ tôn giáo hay đơn giản chỉ là vật
lưu niệm tưởng nhớ người đã khuất.
Những bác sĩ tạo hình mặt nạ thạch cao bắt đầu công việc ngay khi người
quá cố qua đời nhằm đảm bảo cơ thể còn ấm và chưa bị phân hủy.
Nhờ vào sự gan dạ của những vị bác sĩ này mà ngày nay chúng ta mới có cơ
hội chiêm ngưỡng “dung nhan” của hoàng đế Napoleon, Tổng thống Lincoln,
Nữ hoàng Scotland Mary, Beethoven và nhiều nhân vật lịch sử nổi tiếng
khác.
Chiếc mặt nạ lưu hình Tổng thống Lincoln.
8. Mặt nạ giả dối của người Iroquois
Nhiều nền văn hóa bản địa sở hữu những chiếc mặt nạ kỳ bí, đáng sợ,
tượng trưng cho nghi thức tôn giáo và tín ngưỡng của người bản xứ. Và
một trong những mặt nạ đáng sợ nhất là mặt nạ giả dối của người thổ dân
Iroquois của Mỹ.
Chiếc mặt nạ này được điêu khắc từ gỗ và bẹ ngô với hình thù kỳ quái,
thường được sử dụng trong các nghi lễ chữa bệnh khi bệnh nhân không thể
nào được chữa khỏi bởi phương pháp khác.
Chiếc mặt nạ này là hiện thân của một linh hồn. Việc trưng bày hay sao
chép mặt nạ là hành động báng bổ thần linh và sẽ phải trả giá bằng mạng
sống. Vì thế, chúng được giữ gìn rất cẩn thận khi được "mát-xa" bằng mỡ
động vật hay "nuôi lớn" bằng cháo ngô trắng... Nếu gia đình nào làm hỏng
chiếc mặt nạ, những căn bệnh quái ác sẽ khiến cả nhà tử vong trong ngày
hôm sau.
* Bài viết sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: Listverse, Mentafloss...
Song Phương chuyển*****************************
Ảnh vui: Gái xinh trên bãi biển
***************************
Tự tử bất thành, chị dâu truy sát em chồng
Buồn chán vì bệnh tật, nợ
nần, cộng thêm những mâu thuẫn trong cuộc sống vợ chồng, Nguyễn Thị Mai
Trang (SN 1974, trú tại số 10, ngách 105/23 phố Thụy Khuê, phường Thụy
Khuê, quận Tây Hồ) đã uống thuốc ngủ tự tử. Tuy nhiên, do lượng thuốc
không đủ để gây tử vong, Trang đã tỉnh dậy, dùng búa truy sát em chồng
rồi lấy dầu đốt nhà với mục đích cả hai cùng chết.
|
Đối tượng Nguyễn Thị Mai Trang tại cơ quan điều tra. |
Giây phút hãi hùng
Ngày 15/5, Cơ quan CSĐT Công an quận Tây Hồ (Hà
Nội) cho biết, đã tống đạt quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can,
bắt tạm giam đối tượng Nguyễn Thị Mai Trang về hành vi giết người. Nạn
nhân bị Trang dùng búa truy sát là chị Lê Thị Mai (SN 1974, em chồng của
Trang).
Khoảng 16h ngày 3/5, chị Mai đang nhặt rau
chuẩn bị cho bữa cơm chiều thì nghe tiếng gọi của Trang ở tầng 2, kêu la
đau bụng và cần giúp đỡ. Khi chị Mai chạy lên, thấy Trang nằm ôm bụng
quằn quại trên giường. Vừa bước đến gần, chị Mai bất ngờ bị Trang dùng
bình xịt côn trùng xịt vào mặt. Quá hoảng loạn, chị Mai vội chạy vào nhà
vệ sinh để rửa mắt, đang cúi xuống rửa thì Trang đuổi theo, xông vào và
dùng búa đinh đập liên tiếp 3 nhát vào đầu. Chị Mai đã cố vùng chạy
xuống nhà vệ sinh tầng 1 chốt trái cửa rồi rửa mặt khỏi hơi cay, đồng
thời kêu cứu. Hàng xóm nghe thấy chạy qua nhưng cổng nhà đã bị khóa trái
từ bên trong.
Đứng bên ngoài nhìn vào, hàng xóm chứng kiến
cảnh Trang cầm trên tay một chai dầu (loại dầu thải của ô tô) đổ vào
chiếc xe máy Attila và một số vật dụng trong nhà rồi châm lửa đốt, ngọn
lửa bùng lên cháy lan sang chăn đệm, bàn học… Lúc đó, chị Nguyễn Thị
Bích (hàng xóm) và một số người dân đã kêu gọi và khuyên can nhưng Trang
đều bỏ ngoài tai. Thực hiện xong hành vi của mình Trang lên tầng 2.
Người dân địa phương đã phá khóa, dùng bình cứu
hỏa mini dập lửa. Khi đám cháy được dập tắt thì cả chị Mai và Trang đều
bất tỉnh. Các nạn nhân được đưa đến Bệnh viện Xanh Pôn cấp cứu kịp thời
nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Tại hiện trường, cơ quan chức năng
thu giữ 1 búa đinh, 1 vỏ can bằng nhựa đã bị cháy biến dạng...
Sau nhiều ngày bị hôn mê sâu nằm điều trị tại
Trung tâm Chống độc của Bệnh viện Bạch Mai do uống 90 viên thuốc ngủ,
cộng thêm thuốc gây ảo giác, Trang đã hồi phục sức khỏe. Khi được di lý
về cơ quan công an để phục vụ công tác điều tra, Trang cúi đầu thừa nhận
hành vi của mình. Người chị dâu này luôn tỏ ra hối hận, không hiểu vì
sao mình lại hành động như vậy.
Lời khai của hung thủ
|
Ngôi nhà nơi xảy ra vụ việc. Ảnh: T.G |
Bước đầu, Trang khai nhận, do buồn chán về
chuyện bệnh tật, nợ nần, cộng thêm phát sinh nhiều mâu thuẫn trong cuộc
sống vợ chồng nên đã nảy sinh ý nghĩ tiêu cực. Ngày 3/5, Trang viết thư
tuyệt mệnh với nội dung trách móc chồng bội bạc, chán nản vì nợ nần quá
nhiều nên không muốn sống nữa. Lá thư tuyệt mệnh được Trang đặt ngay sát
di ảnh mà nghi can này đã chuẩn bị từ trước đó.
Sau đó, Trang đã uống 90 viên thuốc ngủ để tự
tử. Sợ đau đớn, Trang uống thêm thuốc ảo giác. Khi đó, bụng đau quằn
quại, Trang đã gọi chị Mai. Khi chị Mai lên tới nơi, trong lúc tinh thần
không ổn định, Trang đã dùng búa đập vào đầu em chồng rồi đốt nhà. Nói
về nguyên nhân tại sao lại ra tay tàn độc với người em chồng của mình,
Trang chỉ khóc và nói rằng, giữa cô và chị Mai không hề có bất cứ mâu
thuẫn hay xích mích gì cả. Sở dĩ có hành động như vậy là do lúc đó Trang
uống thuốc ảo giác nên không kiểm soát, nhận thức được hành vi.
Bản thân Trang vốn làm nghề thợ may, chồng làm
nghề lái taxi. Vợ chồng Trang đã có 2 người con trai. Thời gian đầu mới
lấy nhau, vợ chồng Trang tu chí làm ăn, dành dụm được số vốn tới 10 cây
vàng. Nhưng sau đó do ham mê lô đề, cờ bạc, bị thua lỗ nên Trang đã lấy
hết số tiền tiết kiệm của 2 vợ chồng đi trang trải nợ nần. Ngoài ra, đồ
đạc trong nhà cũng lần lượt “đội nón ra đi”, trong đó có cả chiếc xe SH.
Theo như lời Trang, nguyên nhân tìm tới cái chết do trong cuộc sống vợ
chồng có nhiều mâu thuẫn, xích mích, lại thêm chuyện bệnh quanh năm.
Về phía chị Mai, vốn làm giáo viên mầm non,
chồng cũng làm nghề lái taxi, có 2 người con (1 trai, 1 gái). Theo đánh
giá của hàng xóm, chị Mai rất tốt nết, hiền lành, chịu thương chịu khó.
Ông Mai Tuân, Tổ phó Tổ dân phố 18 cho biết, từ xưa tới nay hai bên gia
đình Trang và chị Mai vẫn sống hòa thuận, chưa bao giờ xảy ra xô xát. Sự
việc lần này là điều đáng buồn. Giờ đây một người bị hoảng loạn tâm lý,
một người vướng vào vòng lao lý, bỏ lại chồng con nhỏ tự chăm sóc lẫn
nhau.
Công an quận Tây Hồ xác định, loại thuốc Trang uống
cùng với thuốc ngủ để tự tử có tên là Gardenal. Loại thuốc này có tác
dụng lên hệ thần kinh, gây ảo giác ảnh hưởng đến tất cả các giác quan,
tạo ra những cảm giác huyền ảo, không có thực, làm thay đổi cách nhìn
của một người về môi trường xung quanh, làm cho tư tưởng, ý thức về thời
gian và xúc cảm bị lệch lạc. Thuốc này sử dụng quá liều, không theo chỉ
định của bác sỹ có thể dẫn đến chết người. Rất may Trang được đưa đi
rửa ruột, cấp cứu kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng. |
Quốc Tuấn – Xuân Thắng*************************
[cmampos3]
Chúc anh em giải trí vui với hình lồn và giữ gìn sức khỏe tại Mới Hay