Đoạn Đường Chiến Binh

Xưa và mai, tối và sáng

800 trang “Chuyện dọc đường” và “Phận người - Vận nước” của Phan Nhật Nam bỗng nhiên làm vài câu thơ trong bài “Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi” của Nguyễn Đình Toàn bật ra trong đầu:
 
Tác giả : Trân Văn

Độc giả từ xa mua sách xin liên lạc: (714) 856-4635; hoặc email: tuanbaosong@gmail.com


 

800 trang “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” của Phan Nhật Nam bỗng nhiên làm vài câu thơ trong bài “Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi” của Nguyễn Đình Toàn bật ra trong đầu:

... Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi

Bằng sức người đã kiệt

Bằng sức người đã tả tơi ước mơ

Tay chân dường rũ liệt

Tôi cố đợi ngày Việt Nam tái sinh

Trong sông biển yêu thương

Cho dẫu lòng đã bạc lòng mong.

***

Những câu chuyện trong “Chuyện dọc đường” và “Phận người - Vận nước” của Phan Nhật Nam dường như không mới. Đó là những câu chuyện liên quan đến số phận của một dân tộc nên trở thành thân phận chung của nhiều cá nhân.

Với nhiều người, hiện tại vốn lắm lo toan tương lai, kèm vô số toan tính, thành ra quá khứ cay đắng và thê thảm đôi khi phai hoặc đổi màu.

Quá khứ trong Phan Nhật Nam không phai hay đổi như nhiều người khác. Ông bỏ giờ kể lại những thứ mình đã thấy, đã nghe và những điều ông đã nghĩ.

Một số người cũng làm như vậy, cũng kể, cũng sẻ chia, song “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” dù tạo cảm giác dường như không mới, vẫn có nét riêng.

Nét riêng đó là sự bao dung, tỉnh táo của một người rất từng trải và cũng rất rạch ròi.

Ít ai tránh được bàng hoàng khi nghe Phan Nhật Nam kể về những Công “cắn” (“Chuyện Công cắn” - Chuyện dọc đường) và phụ nữ ở Trại 5 Lam Sơn (“Những người đàn bà nơi Trại 5 Lam Sơn” - Chuyện dọc đường). Họ móc mắt người khác nuốt sống, hoặc chặt chân chồng để bằm với bèo rồi cho vịt ăn,... Thế nhưng với người đọc, những Công, những Thái Hòa - chửi “ngụy” như hát, những Được “hết ý với thuốc thẳng có cán” vẫn đáng thương hơn đáng ghét.

Tuy không biện bạch rườm rà nhưng lối nhìn, cách kể của Phan Nhật Nam giúp người đọc tách bạch nạn nhân và thủ phạm.

Cũng với lối nhìn, cách kể đó, người ta vừa kính phục Trung sĩ Phan Tâm, Sư đoàn Thủy quân lục chiến, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, vừa thấy tội nghiệp Trung đội phó Trinh sát Lê Văn Hưu, Sư đoàn 320, Quân đội nhân dân Việt Nam, cho dù Lê Văn Hưu giết Phan Tâm và bị Phan Tâm giết (“Thanh minh trong tiết tháng ba” - Chuyện dọc đường).

Trong chiến tranh, Trung sĩ Phan Tâm và Trung đội phó Trinh sát Lê Văn Hưu – hai người Việt đã tìm mọi cách để giết lẫn nhau. Hậu chiến, vợ con họ - những người Việt cay đắng, thê thảm như nhau. Dẫu hai người chồng từng hai chiến tuyến, biến cả hai trở thành góa phụ nhưng hai người vợ chỉ có một mục tiêu: Tìm được xác chồng! Đó có lẽ cũng là thân phận chung của những người có cùng màu da, tiếng nói, cùng xem dải đất hình chữ S bên bờ biển Đông là xứ sở. 

“Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” nhắc người đọc, mới chỉ có đạn bom ngưng réo, thôi cày xới quê hương, còn cay đắng của “phận người”, thê thảm của “vận nước” vẫn chưa kết thúc.

***

Dường như nghịch cảnh vả thảm nạn chia người ta làm hai loại. Loại thứ nhất biết cảm thông, sẵn sàng chia sẻ, độ lượng hơn với người, với đời, quyết liệt hơn với cái sai, cái xấu. Loại thứ hai, ngược lại, khắc nghiệt và tàn nhẫn với đời, với người, chẳng thua gì những kẻ đã từng tạo ra nghịch cảnh, thảm nạn. Thậm chí còn dùng nghịch cảnh, thảm nạn như một thứ trang sức, một loại phương tiện để tô vẽ, tôn vinh mình

Trong “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” có đủ cả hai loại!

Câu chuyện một Phan Nhật Nam, từng phục vụ Sư đoàn Nhảy dù, binh chủng Biệt động quân, thành viên Ban liên hợp quân sự, tác giả của những “Dấu binh lửa:, “Dọc đường số 1”, “Ải trần gian”, “Dựa lưng nỗi chết”, “Mùa hè đỏ lửa”, “Tù binh và hòa bình”, 14 năm “cải tạo”,... vẫn bị xem là “Việt cộng nằm vùng”. Đồng môn, đồng đội xa lánh do sợ... mang tiếng, làm người đọc buồn nôn (“Ai nằm vùng? Ở đâu?” – Phận người - Vận nước).

Câu chuyện một Nguyễn Chí Thiện, 27 năm tù vì “tuyên truyền chống Cộng sản”, đến Hoa Kỳ định cư với tư cách một người tị nạn chính trị, cũng bị vu cáo là “cán bộ tình báo cộng sản giả dạng”, không phải tác giả tập thơ “Hoa địa ngục”, chỉ biết “làm vè”, khiến người ta ngao ngán (“Thơ như một tia chớp vĩ đại” – Chuyện dọc đường).  

Cảm giác buồn nôn và ngao ngán xô đến không chỉ vì dã tâm và thủ đoạn của thủ phạm - những kẻ sẵn sàng “nhảy múa”, bất chấp trước/sau, đúng/sai, riêng/chung, chỉ vì thèm khát được thiên hạ biết tới - mà còn vì đám đông vốn thừa từng trải, dư những tuyên bố, hô hào vì “chính nghĩa”, song lại luôn nuôi hi vọng không bị ai làm tổn hại tới “thanh danh”, nên tôn sùng sự câm lặng, xem chuyện ngậm miệng, nhìn trước, ngó sau sao cho “ưu thời, mẫn thế” là một cách ứng xử “khôn ngoan”, “phải đạo”.

Nghịch cảnh, thảm nạn đã không giúp người ta trưởng thành! Đó là hậu quả của “cải tạo” hay đó là tập tính và trở thành nguyên nhân khiến nghịch cảnh, thảm nạn trường tồn?

Trong “Ai nằm vùng? Ở đâu?” (Phận người - Vận nước), Phan Nhật Nam khẳng định: Lỗi từ chúng ta! Nhiều người cũng bảo như thế nhưng với tâm thế: Không có tôi!

***

Quá khứ cay đắng đã không giúp giảm mức độ thê thảm của hiện tại. Sức người đã kiệt, ước mơ đã tả tơi, tay chân đã rũ liệt. “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” có giúp nhắc để nhớ, có khơi ra được tia sáng le lói, hi vọng nào cho ngày mai - “ngày Việt Nam tái sinh” chăng?

Không biết! Chỉ biết chắc chắn, lòng sẽ “bạc lòng mong” khi cái tôi “vĩ đại” còn “sống mãi”.

Trân Văn

http://tuanbaosongonline.com/D_1-2_2-192_4-801/xua-va-mai-toi-va-sang.html

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Xưa và mai, tối và sáng

800 trang “Chuyện dọc đường” và “Phận người - Vận nước” của Phan Nhật Nam bỗng nhiên làm vài câu thơ trong bài “Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi” của Nguyễn Đình Toàn bật ra trong đầu:
 
Tác giả : Trân Văn

Độc giả từ xa mua sách xin liên lạc: (714) 856-4635; hoặc email: tuanbaosong@gmail.com


 

800 trang “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” của Phan Nhật Nam bỗng nhiên làm vài câu thơ trong bài “Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi” của Nguyễn Đình Toàn bật ra trong đầu:

... Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi

Bằng sức người đã kiệt

Bằng sức người đã tả tơi ước mơ

Tay chân dường rũ liệt

Tôi cố đợi ngày Việt Nam tái sinh

Trong sông biển yêu thương

Cho dẫu lòng đã bạc lòng mong.

***

Những câu chuyện trong “Chuyện dọc đường” và “Phận người - Vận nước” của Phan Nhật Nam dường như không mới. Đó là những câu chuyện liên quan đến số phận của một dân tộc nên trở thành thân phận chung của nhiều cá nhân.

Với nhiều người, hiện tại vốn lắm lo toan tương lai, kèm vô số toan tính, thành ra quá khứ cay đắng và thê thảm đôi khi phai hoặc đổi màu.

Quá khứ trong Phan Nhật Nam không phai hay đổi như nhiều người khác. Ông bỏ giờ kể lại những thứ mình đã thấy, đã nghe và những điều ông đã nghĩ.

Một số người cũng làm như vậy, cũng kể, cũng sẻ chia, song “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” dù tạo cảm giác dường như không mới, vẫn có nét riêng.

Nét riêng đó là sự bao dung, tỉnh táo của một người rất từng trải và cũng rất rạch ròi.

Ít ai tránh được bàng hoàng khi nghe Phan Nhật Nam kể về những Công “cắn” (“Chuyện Công cắn” - Chuyện dọc đường) và phụ nữ ở Trại 5 Lam Sơn (“Những người đàn bà nơi Trại 5 Lam Sơn” - Chuyện dọc đường). Họ móc mắt người khác nuốt sống, hoặc chặt chân chồng để bằm với bèo rồi cho vịt ăn,... Thế nhưng với người đọc, những Công, những Thái Hòa - chửi “ngụy” như hát, những Được “hết ý với thuốc thẳng có cán” vẫn đáng thương hơn đáng ghét.

Tuy không biện bạch rườm rà nhưng lối nhìn, cách kể của Phan Nhật Nam giúp người đọc tách bạch nạn nhân và thủ phạm.

Cũng với lối nhìn, cách kể đó, người ta vừa kính phục Trung sĩ Phan Tâm, Sư đoàn Thủy quân lục chiến, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, vừa thấy tội nghiệp Trung đội phó Trinh sát Lê Văn Hưu, Sư đoàn 320, Quân đội nhân dân Việt Nam, cho dù Lê Văn Hưu giết Phan Tâm và bị Phan Tâm giết (“Thanh minh trong tiết tháng ba” - Chuyện dọc đường).

Trong chiến tranh, Trung sĩ Phan Tâm và Trung đội phó Trinh sát Lê Văn Hưu – hai người Việt đã tìm mọi cách để giết lẫn nhau. Hậu chiến, vợ con họ - những người Việt cay đắng, thê thảm như nhau. Dẫu hai người chồng từng hai chiến tuyến, biến cả hai trở thành góa phụ nhưng hai người vợ chỉ có một mục tiêu: Tìm được xác chồng! Đó có lẽ cũng là thân phận chung của những người có cùng màu da, tiếng nói, cùng xem dải đất hình chữ S bên bờ biển Đông là xứ sở. 

“Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” nhắc người đọc, mới chỉ có đạn bom ngưng réo, thôi cày xới quê hương, còn cay đắng của “phận người”, thê thảm của “vận nước” vẫn chưa kết thúc.

***

Dường như nghịch cảnh vả thảm nạn chia người ta làm hai loại. Loại thứ nhất biết cảm thông, sẵn sàng chia sẻ, độ lượng hơn với người, với đời, quyết liệt hơn với cái sai, cái xấu. Loại thứ hai, ngược lại, khắc nghiệt và tàn nhẫn với đời, với người, chẳng thua gì những kẻ đã từng tạo ra nghịch cảnh, thảm nạn. Thậm chí còn dùng nghịch cảnh, thảm nạn như một thứ trang sức, một loại phương tiện để tô vẽ, tôn vinh mình

Trong “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” có đủ cả hai loại!

Câu chuyện một Phan Nhật Nam, từng phục vụ Sư đoàn Nhảy dù, binh chủng Biệt động quân, thành viên Ban liên hợp quân sự, tác giả của những “Dấu binh lửa:, “Dọc đường số 1”, “Ải trần gian”, “Dựa lưng nỗi chết”, “Mùa hè đỏ lửa”, “Tù binh và hòa bình”, 14 năm “cải tạo”,... vẫn bị xem là “Việt cộng nằm vùng”. Đồng môn, đồng đội xa lánh do sợ... mang tiếng, làm người đọc buồn nôn (“Ai nằm vùng? Ở đâu?” – Phận người - Vận nước).

Câu chuyện một Nguyễn Chí Thiện, 27 năm tù vì “tuyên truyền chống Cộng sản”, đến Hoa Kỳ định cư với tư cách một người tị nạn chính trị, cũng bị vu cáo là “cán bộ tình báo cộng sản giả dạng”, không phải tác giả tập thơ “Hoa địa ngục”, chỉ biết “làm vè”, khiến người ta ngao ngán (“Thơ như một tia chớp vĩ đại” – Chuyện dọc đường).  

Cảm giác buồn nôn và ngao ngán xô đến không chỉ vì dã tâm và thủ đoạn của thủ phạm - những kẻ sẵn sàng “nhảy múa”, bất chấp trước/sau, đúng/sai, riêng/chung, chỉ vì thèm khát được thiên hạ biết tới - mà còn vì đám đông vốn thừa từng trải, dư những tuyên bố, hô hào vì “chính nghĩa”, song lại luôn nuôi hi vọng không bị ai làm tổn hại tới “thanh danh”, nên tôn sùng sự câm lặng, xem chuyện ngậm miệng, nhìn trước, ngó sau sao cho “ưu thời, mẫn thế” là một cách ứng xử “khôn ngoan”, “phải đạo”.

Nghịch cảnh, thảm nạn đã không giúp người ta trưởng thành! Đó là hậu quả của “cải tạo” hay đó là tập tính và trở thành nguyên nhân khiến nghịch cảnh, thảm nạn trường tồn?

Trong “Ai nằm vùng? Ở đâu?” (Phận người - Vận nước), Phan Nhật Nam khẳng định: Lỗi từ chúng ta! Nhiều người cũng bảo như thế nhưng với tâm thế: Không có tôi!

***

Quá khứ cay đắng đã không giúp giảm mức độ thê thảm của hiện tại. Sức người đã kiệt, ước mơ đã tả tơi, tay chân đã rũ liệt. “Chuyện dọc đường”“Phận người - Vận nước” có giúp nhắc để nhớ, có khơi ra được tia sáng le lói, hi vọng nào cho ngày mai - “ngày Việt Nam tái sinh” chăng?

Không biết! Chỉ biết chắc chắn, lòng sẽ “bạc lòng mong” khi cái tôi “vĩ đại” còn “sống mãi”.

Trân Văn

http://tuanbaosongonline.com/D_1-2_2-192_4-801/xua-va-mai-toi-va-sang.html

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm