Kinh Đời
10 món ăn chơi đầu tiên để nhận ra "phe ta" trên đất Mẽo:
Dàn bếp cả chục ngàn "đô-na", dzám mua mà hổng dzám xài, ráng nấu ngoài sân cho nó "khỏi bị hôi", còn bếp trong nhà bọc toàn bằng giấy bạc (aluminum foil) cho khỏi dzơ !!!
10 món ăn chơi đầu tiên để nhận ra "phe ta" trên đất Mẽo:
1. Nhà phải có piano trong phòng khách cho nó sang dù trong nhà hổng ai biết úynh đờn hay úynh dở như hạch.
1. Nhà phải có piano trong phòng khách cho nó sang dù trong nhà hổng ai biết úynh đờn hay úynh dở như hạch.
BaoMai
2. Khoái làm ca-sĩ: Hát dở thấy "bà cố" nhưng mua dàn Karaoke cả chục ngàn đô-la và trong các tiệc cưới tìm mọi cách leo lên sân-khấu để "tra-tấn" thực-khách. Ở Bolsa bây giờ còn có phong trào mấy anh đốc-tờ tổ chức ca-hát "đú-đởn" với nhau trông mà nản. Tui có lần đi ăn ở Ðà Lạt Bistro thấy ông "bs" Phạm rồng lộn con mắt cắt như "loại bóng", biểu diễn bài bambino với một bà già hổng nên nết lưng thì khọm, tóc loe hoe còn vài cọng, mặc mi-ni-ríp ôm mi-cờ-rô trên sân-khấu mà tui nuốt miếng "xì tết" như nuốt miếng cao su. Vợ tui hổng cản là tui nhào lên bóp cổ chả rồi.
3. Nhút-nhát khi phải nói chuyện trước đám đông, nhưng nếu đã đủ can-đảm cầm cái mi-cờ-rô thì nhất định "tử-thủ" hổng chịu buông tha. Nói vừa dzai, vừa dzài, vừa dzở.
4. Dàn bếp cả chục ngàn "đô-na", dzám mua mà hổng dzám xài, ráng nấu ngoài sân cho nó "khỏi bị hôi", còn bếp trong nhà bọc toàn bằng giấy bạc (aluminum foil) cho khỏi dzơ !!! Nhiều ông sắm bộ salon bằng da "xịn & chiến & tiến lên" nhưng hổng dzám ngồi, sợ dzơ nên bọc ...nylon hay plastic cho ....khỏi hư!
5. Zám lót thảm hay hardwood mà hổng zám đi,mua plastic phủ đầy thảm hay wood floor. Nhà thế nào cũng lót gạch cho khỏi dzơ và bắt thượng khách phải tháo giầy đi chân không vào nhà; nhìn khứa mặc đồ vết đi chân đất nhìn tục không thể tả nổi !!!!!!!!!!!!.
6. Có con thì thế "lào" cũng xúi-bẩy, thúc-dục, hăm-dọa... để nó phải học đốc-tờ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dù biết rằng con mình có học xong cũng thành bác-sĩ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dzởm.
7. Thấy người sang bắt quàng làm họ, khoái chụp hình với người "tiểng nối" như chính-trị-gia, ca-sĩ, tài-tử.... ai hổng tin tui cứ tới mấy chỗ ca-nhạc trong nhà hàng hay chỗ gây quỹ từ thiện là thấy liền hà.
8. Ði tới cơ sở thương mại VN phe ta tự động trở thành người "Việt cao wí" bằng cách "xếp hèng" ngang chứ hổng "xếp hèng dọc", thằng nào mạnh "tiến lên" thì thắng. "thằng đó được tiếp-thu" "quản-ní".
9. Mê bằng cấp và luôn muốn mọi người xưng tụng bằng cấp của mình. Vợ đốc-tờ mà không được gọi là bà bác-sĩ thì mặt mũi xưng-xỉa như "bà ba béo". Tui có thằng cha bạn già lấy vợ bác-sĩ, tui chọc chả cứ gọi chả là ông bác-sĩ làm chả nổi wạu "phát điên".
10. Mặc-cảm nhược-tiểu: thấy Tây-Mỹ-Mễ "nó sủa" thì nó nói gì cũng riu-ríu nghe theo & "thang-kêu rối-rít", còn đối với phe ta thì làm "ông bà cố nội", thua nó thì nó khinh, hơn nó thì nó ganh, bằng nó thì nó nói xấu. Cứ nhìn quảng- cáo mấy anh "thợ cãi" luật-sư VN thì thấy, "thế-lào" cũng có một anh "thợ cãi" người Mẽo dzính dzáng trong danh-sách cho khách nó "sợ". Mấy chị làm nails thì lúc nào cũng khoe tui làm an toàn là dzới Mỹ-Đầm-Tây.
5. Zám lót thảm hay hardwood mà hổng zám đi,mua plastic phủ đầy thảm hay wood floor. Nhà thế nào cũng lót gạch cho khỏi dzơ và bắt thượng khách phải tháo giầy đi chân không vào nhà; nhìn khứa mặc đồ vết đi chân đất nhìn tục không thể tả nổi !!!!!!!!!!!!.
6. Có con thì thế "lào" cũng xúi-bẩy, thúc-dục, hăm-dọa... để nó phải học đốc-tờ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dù biết rằng con mình có học xong cũng thành bác-sĩ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dzởm.
7. Thấy người sang bắt quàng làm họ, khoái chụp hình với người "tiểng nối" như chính-trị-gia, ca-sĩ, tài-tử.... ai hổng tin tui cứ tới mấy chỗ ca-nhạc trong nhà hàng hay chỗ gây quỹ từ thiện là thấy liền hà.
8. Ði tới cơ sở thương mại VN phe ta tự động trở thành người "Việt cao wí" bằng cách "xếp hèng" ngang chứ hổng "xếp hèng dọc", thằng nào mạnh "tiến lên" thì thắng. "thằng đó được tiếp-thu" "quản-ní".
9. Mê bằng cấp và luôn muốn mọi người xưng tụng bằng cấp của mình. Vợ đốc-tờ mà không được gọi là bà bác-sĩ thì mặt mũi xưng-xỉa như "bà ba béo". Tui có thằng cha bạn già lấy vợ bác-sĩ, tui chọc chả cứ gọi chả là ông bác-sĩ làm chả nổi wạu "phát điên".
10. Mặc-cảm nhược-tiểu: thấy Tây-Mỹ-Mễ "nó sủa" thì nó nói gì cũng riu-ríu nghe theo & "thang-kêu rối-rít", còn đối với phe ta thì làm "ông bà cố nội", thua nó thì nó khinh, hơn nó thì nó ganh, bằng nó thì nó nói xấu. Cứ nhìn quảng- cáo mấy anh "thợ cãi" luật-sư VN thì thấy, "thế-lào" cũng có một anh "thợ cãi" người Mẽo dzính dzáng trong danh-sách cho khách nó "sợ". Mấy chị làm nails thì lúc nào cũng khoe tui làm an toàn là dzới Mỹ-Đầm-Tây.
Ôi đời "nà" thế "nà thế đó" !!!!!!!! :-((
(Khong biet tac gia )
( Nguyễn Đắc Song Phương chuyển )
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
10 món ăn chơi đầu tiên để nhận ra "phe ta" trên đất Mẽo:
Dàn bếp cả chục ngàn "đô-na", dzám mua mà hổng dzám xài, ráng nấu ngoài sân cho nó "khỏi bị hôi", còn bếp trong nhà bọc toàn bằng giấy bạc (aluminum foil) cho khỏi dzơ !!!
10 món ăn chơi đầu tiên để nhận ra "phe ta" trên đất Mẽo:
1. Nhà phải có piano trong phòng khách cho nó sang dù trong nhà hổng ai biết úynh đờn hay úynh dở như hạch.
1. Nhà phải có piano trong phòng khách cho nó sang dù trong nhà hổng ai biết úynh đờn hay úynh dở như hạch.
BaoMai
2. Khoái làm ca-sĩ: Hát dở thấy "bà cố" nhưng mua dàn Karaoke cả chục ngàn đô-la và trong các tiệc cưới tìm mọi cách leo lên sân-khấu để "tra-tấn" thực-khách. Ở Bolsa bây giờ còn có phong trào mấy anh đốc-tờ tổ chức ca-hát "đú-đởn" với nhau trông mà nản. Tui có lần đi ăn ở Ðà Lạt Bistro thấy ông "bs" Phạm rồng lộn con mắt cắt như "loại bóng", biểu diễn bài bambino với một bà già hổng nên nết lưng thì khọm, tóc loe hoe còn vài cọng, mặc mi-ni-ríp ôm mi-cờ-rô trên sân-khấu mà tui nuốt miếng "xì tết" như nuốt miếng cao su. Vợ tui hổng cản là tui nhào lên bóp cổ chả rồi.
3. Nhút-nhát khi phải nói chuyện trước đám đông, nhưng nếu đã đủ can-đảm cầm cái mi-cờ-rô thì nhất định "tử-thủ" hổng chịu buông tha. Nói vừa dzai, vừa dzài, vừa dzở.
4. Dàn bếp cả chục ngàn "đô-na", dzám mua mà hổng dzám xài, ráng nấu ngoài sân cho nó "khỏi bị hôi", còn bếp trong nhà bọc toàn bằng giấy bạc (aluminum foil) cho khỏi dzơ !!! Nhiều ông sắm bộ salon bằng da "xịn & chiến & tiến lên" nhưng hổng dzám ngồi, sợ dzơ nên bọc ...nylon hay plastic cho ....khỏi hư!
5. Zám lót thảm hay hardwood mà hổng zám đi,mua plastic phủ đầy thảm hay wood floor. Nhà thế nào cũng lót gạch cho khỏi dzơ và bắt thượng khách phải tháo giầy đi chân không vào nhà; nhìn khứa mặc đồ vết đi chân đất nhìn tục không thể tả nổi !!!!!!!!!!!!.
6. Có con thì thế "lào" cũng xúi-bẩy, thúc-dục, hăm-dọa... để nó phải học đốc-tờ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dù biết rằng con mình có học xong cũng thành bác-sĩ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dzởm.
7. Thấy người sang bắt quàng làm họ, khoái chụp hình với người "tiểng nối" như chính-trị-gia, ca-sĩ, tài-tử.... ai hổng tin tui cứ tới mấy chỗ ca-nhạc trong nhà hàng hay chỗ gây quỹ từ thiện là thấy liền hà.
8. Ði tới cơ sở thương mại VN phe ta tự động trở thành người "Việt cao wí" bằng cách "xếp hèng" ngang chứ hổng "xếp hèng dọc", thằng nào mạnh "tiến lên" thì thắng. "thằng đó được tiếp-thu" "quản-ní".
9. Mê bằng cấp và luôn muốn mọi người xưng tụng bằng cấp của mình. Vợ đốc-tờ mà không được gọi là bà bác-sĩ thì mặt mũi xưng-xỉa như "bà ba béo". Tui có thằng cha bạn già lấy vợ bác-sĩ, tui chọc chả cứ gọi chả là ông bác-sĩ làm chả nổi wạu "phát điên".
10. Mặc-cảm nhược-tiểu: thấy Tây-Mỹ-Mễ "nó sủa" thì nó nói gì cũng riu-ríu nghe theo & "thang-kêu rối-rít", còn đối với phe ta thì làm "ông bà cố nội", thua nó thì nó khinh, hơn nó thì nó ganh, bằng nó thì nó nói xấu. Cứ nhìn quảng- cáo mấy anh "thợ cãi" luật-sư VN thì thấy, "thế-lào" cũng có một anh "thợ cãi" người Mẽo dzính dzáng trong danh-sách cho khách nó "sợ". Mấy chị làm nails thì lúc nào cũng khoe tui làm an toàn là dzới Mỹ-Đầm-Tây.
5. Zám lót thảm hay hardwood mà hổng zám đi,mua plastic phủ đầy thảm hay wood floor. Nhà thế nào cũng lót gạch cho khỏi dzơ và bắt thượng khách phải tháo giầy đi chân không vào nhà; nhìn khứa mặc đồ vết đi chân đất nhìn tục không thể tả nổi !!!!!!!!!!!!.
6. Có con thì thế "lào" cũng xúi-bẩy, thúc-dục, hăm-dọa... để nó phải học đốc-tờ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dù biết rằng con mình có học xong cũng thành bác-sĩ, dược-sĩ, nha-sĩ hay "thầy cãi" dzởm.
7. Thấy người sang bắt quàng làm họ, khoái chụp hình với người "tiểng nối" như chính-trị-gia, ca-sĩ, tài-tử.... ai hổng tin tui cứ tới mấy chỗ ca-nhạc trong nhà hàng hay chỗ gây quỹ từ thiện là thấy liền hà.
8. Ði tới cơ sở thương mại VN phe ta tự động trở thành người "Việt cao wí" bằng cách "xếp hèng" ngang chứ hổng "xếp hèng dọc", thằng nào mạnh "tiến lên" thì thắng. "thằng đó được tiếp-thu" "quản-ní".
9. Mê bằng cấp và luôn muốn mọi người xưng tụng bằng cấp của mình. Vợ đốc-tờ mà không được gọi là bà bác-sĩ thì mặt mũi xưng-xỉa như "bà ba béo". Tui có thằng cha bạn già lấy vợ bác-sĩ, tui chọc chả cứ gọi chả là ông bác-sĩ làm chả nổi wạu "phát điên".
10. Mặc-cảm nhược-tiểu: thấy Tây-Mỹ-Mễ "nó sủa" thì nó nói gì cũng riu-ríu nghe theo & "thang-kêu rối-rít", còn đối với phe ta thì làm "ông bà cố nội", thua nó thì nó khinh, hơn nó thì nó ganh, bằng nó thì nó nói xấu. Cứ nhìn quảng- cáo mấy anh "thợ cãi" luật-sư VN thì thấy, "thế-lào" cũng có một anh "thợ cãi" người Mẽo dzính dzáng trong danh-sách cho khách nó "sợ". Mấy chị làm nails thì lúc nào cũng khoe tui làm an toàn là dzới Mỹ-Đầm-Tây.
Ôi đời "nà" thế "nà thế đó" !!!!!!!! :-((
(Khong biet tac gia )
( Nguyễn Đắc Song Phương chuyển )