Kinh Đời
Bài học đắt giá
Cuộc đấu đá trong nội bộ giới chóp bu đảng CSTQ đang tới hồi khốc liệt. Dưới cái vỏ Chống tham nhũng được cụ thể hóa bằng khẩu hiệu hình tượng " đập ruồi – đả hổ". Mới chỉ có hơn một năm lên cầm quyền, Tập Cận Bình đã lần lượt đưa ê kip của đối thủ ra tòa, vào tù, những con hổ tư đầu đàn Chu Vĩnh Khang, đến các nhị ca, tam ca (Bạc Hi Lai, Từ Tại Hậu…) và bọn lâu la lần lượt ra vành móng ngựa chịu búa rìu trước dư luận .
Khi đương chức, đồng chí, đồng nghiệp, được chính thể Cộng sản dán nhãn Mác – Lê bảo kê khiến tất cả người cầm quyền "được phép ăn", cùng ăn, (ăn nhiều, ăn bẩn…). Trước ĐH ĐCSTQ 18, TCB cũng đã từng bị phe đối lập tố cáo, do tham nhũng gia sản có tới gần 300 triệu USD, các đàn anh Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo có tài sản còn cao hơn…
Chu Vĩnh Khang làm nghề mật thám và chống mật thám rất giỏi nhưng không hiểu sao, vì một lí do gì ông ta không ra tay "tiên hạ thủ vi cường" để bảo vệ bản thân cùng gia tộc và các hạ thuộc mà lại ‚ "xếp giáo lai hàng" để đến hôm nay phải trả giá quá đắt cho sự ngờ nghệch cả tin, chủ quan dẫn đến hậu quả tai hại (bị bắt giam, tịch thu tài sản gần 15 tỉ USD…) !?
Sự kiện của nhóm "Hổ Ruồi CVK" bên TQ sao có vẻ giống nhóm "Anh Ba Nam Kì" (ABNK) bên ta thế : Điểm yếu "chết người" của ABNK và chiến hữu là tham nhũng. Bản thân anh cũng có đầy dư luận tham nhũng (thông qua mấy vụ Xì căng đan như Dương Chí Dũng, Phạm Quý Ngọ, Vinashin…).
Theo truyền thống của chính phủ Hoa Kỳ, muốn trị Mafia cùng các phe nhóm đối lập, tốt nhất chỉ "khui" lĩnh vực liên quan đến Tiền – Gái – trốn Thuế. Tiểu thuyết gia lưng danh Mario Puzo đã viết hàng loạt cuốn sách về đề tài này, nổi tiếng nhất là Bố Gia (Godfather) ...
Bây giờ anh Ba đang ở đỉnh cao quyền lực, không ai dám mó "dái Ngựa", nhưng khi anh rời ghế, tai ương sẽ ập đến ngay, Chu Vĩnh Khang, Bạc Hi Lai, Từ Tại Hậu cùng gia tộc, ê kíp là một thí dụ điển hình. Liệu anh có là bản sao "Hổ - Ruồi" không? Mọi người từ ủng hộ đến phản đối anh đang tròng mắt nhìn, xem "anh sẽ chết như thế nào" ?!
Những người thông cảm vì biết anh đứng vào thế bắt buộc để "tay phải nhúng chàm" do cái thể chế này đẻ ra. Nhiều người có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm nếu anh dám thành thực hối cải bằng nhưng quyết sách trong phạm vi, quyền hạn được giao - hợp lòng dân, thuận ý trời !
Còn nếu anh không vượt qua được thử thách cam go này, mà rơi vào hoàn cảnh như của "Chu - Hổ - Ruồi" thì, chỉ có thể trách: Số anh đã vậy, không thể cưỡng được !
Những hiện tượng trên chính trường Việt – Mỹ đã diễn biến theo chiều hướng mới, bộc lộ trong tuần gần đây khiến dư luận trong xã hội VN đang quan tâm, chăm chú theo dõi!
Thứ nhất :
Nước Mỹ, chính giới Mỹ, từ trước tới nay chưa bao giờ chịu bắt tay với một đảng cộng sản để ‚"làm ăn thu lợi". Thế mà bây giơ họ đã bất chấp quy ước truyền thống: Xé rào, cử đại diện đến bàn…thảo… và dường như đã đi đến quyết sách thể hiện bằng quyết định bán vũ khí sát thương (…) cho VN. Sẽ cho đối tác vào TPP và chống lại ý kiến của Hạ viện đòi đội lại chiếc mũ rùa CPC lên đầu đối tác!
Thứ hai
Chắc chắn những quyết sách này xuất xứ từ chuyến thăm của ông Phạm Quang Nghi hôm 21.7.2014. Ông Nghị đã mang theo một thông điệp quan trọng của TBT ĐCSVN…Thông điệp đó có nội dung như thế nào, chúng ta không hề biết, nhưng thông qua vài động thái của Mỹ đối với VN (2 tuần sau các chính khách HK rầm rập đến VN, báo chí háo hức viết bài đưa tin)… chúng ta đâm ngỡ ngàng thậm chí nghi ngờ các Sếp của ta đã chuyển biến "bẻ lái’’ hay đây chỉ là trò cố hữu "lấy vải thưa che mắt thánh", làm chính trị giả vờ, làm cú xiếc đi dây…điệu nghệ để tiết mục mua vui thêm ngoạn mục ! Tất cả chỉ là đoán…mò. Mọi chuyện còn đang ở phía trước. Tuy nhiện có điều này làm tôi suy tư: Một vài người tỏ ra sửng sốt, thốt lên: Chính giới HK bắt tay với giới bảo thủ của ĐCSVN (ý nói phe NPT). Tôi chợt tự hỏi: Bây giờ ai là "Bảo thủ" khi mà phe được các vị coi là bảo thủ lại "chiêu dụ" được đối thủ chiến lược đi với mình, ủng hộ mình (nếu đây là sự thật), trong khi phe được dư luận xem là "Cách tân" lại chỉ nói, chẳng làm gì trong thời gian dài ?
Một vấn đề quan trọng khác khi đánh giá về HK có vẻ hời hợt cần xem xét lại. Hoa Kỳ là quốc gia hàng đầu của thế giới hôm nay trên mọi bình diện. Nhưng họ cũng là ông lái buôn giỏi, nhờ vậy đã giữ được ngôi vị hàng đầu của thế giới hiện đại hôm nay ! Họ không bao giờ chịu lỗ vốn trước nhưng cú làm ăn, trước những canh bạc… thót tim. Mà canh bạc thua đau nhất là dấy lên cuộc chiến tranh Việt Nam hồi nửa sau của thế kỉ 20 (1955 – 1975). Canh bạc này thương lái chú SAM (*) đã vất vào đây gần 400 tỉ USD (so với thời giá bây giờ sẽ gấp 3), nướng 54 nghìn con dân dất nước cờ hoa. Rút cục đành "ôm đầu máu" tháo chạy ! Nhờ bài học cay đắng kia, chú Sam sau này đã hành xử thân trọng, khôn hơn…và thu được lợi lớn !
Chúng ta thử nghĩ lại xem: Nếu trong quá khứ chú SAM đã quẳng nhân tài vật lực vào VN mà thất bại, sao bây giờ chỉ mất 1% số tiền (khoảng 10 tỉ), lại không mất 1 người lính, sao chú lại không chơi canh xì tố, này? Mất 10 tỉ để mua đứt món hàng mà nếu có, Chú SAM sẽ giảm chi cho chiến lược xoay trục hàng trăm lần, tại sao lại từ chối !?
Về phía đối tác, "bán được hàng" cũng sẽ hả hê thoải mái. Tình hình thiên thời – địa lợi – nhân hòa đã không còn…bên ngoài giặc ngoại xâm đang tăng sức ép, có cơ chiếm lãnh thổ, gây phản loạn… Bán được tiền, cầm tiền về hưởng phúc, đỡ nhức đầu, lo lắng bất yên…để lại địa bàn cho thế hệ sau gánh vác. Họ có đi "làm đầy tớ thằng khôn" vẫn "hơn làm thầy thằng dại" như tổ tiên ta đã răn dậy! Mà với dòng máu của dân tộc Đại Việt chảy trong người, họ đâu có chịu cam tâm làm đầy tớ suốt đời…
Thằng khôn ở đây chính là Ông Cậu (chú SAM) - Hoa Kỳ !
Các vị nên nhớ : Ai, người nào – dù quá khứ có lỗi lầm gì mà bây giơ dám cùng nhân dân chiến đấu chống bọn xâm lược, bảo vệ tổ quốc, mang lại các giá trị đích thực : Dân chủ - Tự do – Nhân quyền, cuộc sống ấm no hạnh phúc, đưa đất nước tiến đến sánh vai cùng các nước tiên tiến trong khu vực và thế giới – Thì những người đó là anh hùng của dân tộc Việt Nam ! Họ sẽ được lịch sủ ngàn đời ghi công, danh thơm muôn thuở !
Người có thể đáp ứng, mang lại cho nhân VN những ước mơ – như nhân dân Đức, Nhật đang được hưởng… hôm nay cũng chỉ có thể là Nước Mỹ mà thôi !
10.8.2014
Diệp Kính Thiên
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
WIKIPEDIA : Theo lời truyền tụng, khi thống đốc New York là Daniel D. Tompkins đến thăm nhà máy đóng hộp và hỏi về những chữ tắt trên, một công nhân đã trả lời ông ta 'US' là chữ tắt của 'UNCLE SAM WILSON' (CHÚ SAM WILSON). Từ đó các binh sĩ Mỹ truyền tai nhau là những chuyến hàng tiếp tế cho quân đội đã đến từ 'UNCLE SAM' (Chú Sam). Trò đùa này mấy chóc lan truyền khắp nơi. Trong nhiều tháng, dòng chữ này xuất hiện trong các tài liệu báo chí và hình ảnh hoạt hình về chính trị. Mọi người liên tưởng toàn bộ tài sản của chính phủ thuộc về Uncle Sam. Cánh lính thì tự gọi mình là "Con của Uncle Sam". Không biết từ lúc nào biệt hiệu của người bán thịt lại trở thành biệt hiệu của một đất nước.
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Bài học đắt giá
Cuộc đấu đá trong nội bộ giới chóp bu đảng CSTQ đang tới hồi khốc liệt. Dưới cái vỏ Chống tham nhũng được cụ thể hóa bằng khẩu hiệu hình tượng " đập ruồi – đả hổ". Mới chỉ có hơn một năm lên cầm quyền, Tập Cận Bình đã lần lượt đưa ê kip của đối thủ ra tòa, vào tù, những con hổ tư đầu đàn Chu Vĩnh Khang, đến các nhị ca, tam ca (Bạc Hi Lai, Từ Tại Hậu…) và bọn lâu la lần lượt ra vành móng ngựa chịu búa rìu trước dư luận .
Khi đương chức, đồng chí, đồng nghiệp, được chính thể Cộng sản dán nhãn Mác – Lê bảo kê khiến tất cả người cầm quyền "được phép ăn", cùng ăn, (ăn nhiều, ăn bẩn…). Trước ĐH ĐCSTQ 18, TCB cũng đã từng bị phe đối lập tố cáo, do tham nhũng gia sản có tới gần 300 triệu USD, các đàn anh Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo có tài sản còn cao hơn…
Chu Vĩnh Khang làm nghề mật thám và chống mật thám rất giỏi nhưng không hiểu sao, vì một lí do gì ông ta không ra tay "tiên hạ thủ vi cường" để bảo vệ bản thân cùng gia tộc và các hạ thuộc mà lại ‚ "xếp giáo lai hàng" để đến hôm nay phải trả giá quá đắt cho sự ngờ nghệch cả tin, chủ quan dẫn đến hậu quả tai hại (bị bắt giam, tịch thu tài sản gần 15 tỉ USD…) !?
Sự kiện của nhóm "Hổ Ruồi CVK" bên TQ sao có vẻ giống nhóm "Anh Ba Nam Kì" (ABNK) bên ta thế : Điểm yếu "chết người" của ABNK và chiến hữu là tham nhũng. Bản thân anh cũng có đầy dư luận tham nhũng (thông qua mấy vụ Xì căng đan như Dương Chí Dũng, Phạm Quý Ngọ, Vinashin…).
Theo truyền thống của chính phủ Hoa Kỳ, muốn trị Mafia cùng các phe nhóm đối lập, tốt nhất chỉ "khui" lĩnh vực liên quan đến Tiền – Gái – trốn Thuế. Tiểu thuyết gia lưng danh Mario Puzo đã viết hàng loạt cuốn sách về đề tài này, nổi tiếng nhất là Bố Gia (Godfather) ...
Bây giờ anh Ba đang ở đỉnh cao quyền lực, không ai dám mó "dái Ngựa", nhưng khi anh rời ghế, tai ương sẽ ập đến ngay, Chu Vĩnh Khang, Bạc Hi Lai, Từ Tại Hậu cùng gia tộc, ê kíp là một thí dụ điển hình. Liệu anh có là bản sao "Hổ - Ruồi" không? Mọi người từ ủng hộ đến phản đối anh đang tròng mắt nhìn, xem "anh sẽ chết như thế nào" ?!
Những người thông cảm vì biết anh đứng vào thế bắt buộc để "tay phải nhúng chàm" do cái thể chế này đẻ ra. Nhiều người có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm nếu anh dám thành thực hối cải bằng nhưng quyết sách trong phạm vi, quyền hạn được giao - hợp lòng dân, thuận ý trời !
Còn nếu anh không vượt qua được thử thách cam go này, mà rơi vào hoàn cảnh như của "Chu - Hổ - Ruồi" thì, chỉ có thể trách: Số anh đã vậy, không thể cưỡng được !
Những hiện tượng trên chính trường Việt – Mỹ đã diễn biến theo chiều hướng mới, bộc lộ trong tuần gần đây khiến dư luận trong xã hội VN đang quan tâm, chăm chú theo dõi!
Thứ nhất :
Nước Mỹ, chính giới Mỹ, từ trước tới nay chưa bao giờ chịu bắt tay với một đảng cộng sản để ‚"làm ăn thu lợi". Thế mà bây giơ họ đã bất chấp quy ước truyền thống: Xé rào, cử đại diện đến bàn…thảo… và dường như đã đi đến quyết sách thể hiện bằng quyết định bán vũ khí sát thương (…) cho VN. Sẽ cho đối tác vào TPP và chống lại ý kiến của Hạ viện đòi đội lại chiếc mũ rùa CPC lên đầu đối tác!
Thứ hai
Chắc chắn những quyết sách này xuất xứ từ chuyến thăm của ông Phạm Quang Nghi hôm 21.7.2014. Ông Nghị đã mang theo một thông điệp quan trọng của TBT ĐCSVN…Thông điệp đó có nội dung như thế nào, chúng ta không hề biết, nhưng thông qua vài động thái của Mỹ đối với VN (2 tuần sau các chính khách HK rầm rập đến VN, báo chí háo hức viết bài đưa tin)… chúng ta đâm ngỡ ngàng thậm chí nghi ngờ các Sếp của ta đã chuyển biến "bẻ lái’’ hay đây chỉ là trò cố hữu "lấy vải thưa che mắt thánh", làm chính trị giả vờ, làm cú xiếc đi dây…điệu nghệ để tiết mục mua vui thêm ngoạn mục ! Tất cả chỉ là đoán…mò. Mọi chuyện còn đang ở phía trước. Tuy nhiện có điều này làm tôi suy tư: Một vài người tỏ ra sửng sốt, thốt lên: Chính giới HK bắt tay với giới bảo thủ của ĐCSVN (ý nói phe NPT). Tôi chợt tự hỏi: Bây giờ ai là "Bảo thủ" khi mà phe được các vị coi là bảo thủ lại "chiêu dụ" được đối thủ chiến lược đi với mình, ủng hộ mình (nếu đây là sự thật), trong khi phe được dư luận xem là "Cách tân" lại chỉ nói, chẳng làm gì trong thời gian dài ?
Một vấn đề quan trọng khác khi đánh giá về HK có vẻ hời hợt cần xem xét lại. Hoa Kỳ là quốc gia hàng đầu của thế giới hôm nay trên mọi bình diện. Nhưng họ cũng là ông lái buôn giỏi, nhờ vậy đã giữ được ngôi vị hàng đầu của thế giới hiện đại hôm nay ! Họ không bao giờ chịu lỗ vốn trước nhưng cú làm ăn, trước những canh bạc… thót tim. Mà canh bạc thua đau nhất là dấy lên cuộc chiến tranh Việt Nam hồi nửa sau của thế kỉ 20 (1955 – 1975). Canh bạc này thương lái chú SAM (*) đã vất vào đây gần 400 tỉ USD (so với thời giá bây giờ sẽ gấp 3), nướng 54 nghìn con dân dất nước cờ hoa. Rút cục đành "ôm đầu máu" tháo chạy ! Nhờ bài học cay đắng kia, chú Sam sau này đã hành xử thân trọng, khôn hơn…và thu được lợi lớn !
Chúng ta thử nghĩ lại xem: Nếu trong quá khứ chú SAM đã quẳng nhân tài vật lực vào VN mà thất bại, sao bây giờ chỉ mất 1% số tiền (khoảng 10 tỉ), lại không mất 1 người lính, sao chú lại không chơi canh xì tố, này? Mất 10 tỉ để mua đứt món hàng mà nếu có, Chú SAM sẽ giảm chi cho chiến lược xoay trục hàng trăm lần, tại sao lại từ chối !?
Về phía đối tác, "bán được hàng" cũng sẽ hả hê thoải mái. Tình hình thiên thời – địa lợi – nhân hòa đã không còn…bên ngoài giặc ngoại xâm đang tăng sức ép, có cơ chiếm lãnh thổ, gây phản loạn… Bán được tiền, cầm tiền về hưởng phúc, đỡ nhức đầu, lo lắng bất yên…để lại địa bàn cho thế hệ sau gánh vác. Họ có đi "làm đầy tớ thằng khôn" vẫn "hơn làm thầy thằng dại" như tổ tiên ta đã răn dậy! Mà với dòng máu của dân tộc Đại Việt chảy trong người, họ đâu có chịu cam tâm làm đầy tớ suốt đời…
Thằng khôn ở đây chính là Ông Cậu (chú SAM) - Hoa Kỳ !
Các vị nên nhớ : Ai, người nào – dù quá khứ có lỗi lầm gì mà bây giơ dám cùng nhân dân chiến đấu chống bọn xâm lược, bảo vệ tổ quốc, mang lại các giá trị đích thực : Dân chủ - Tự do – Nhân quyền, cuộc sống ấm no hạnh phúc, đưa đất nước tiến đến sánh vai cùng các nước tiên tiến trong khu vực và thế giới – Thì những người đó là anh hùng của dân tộc Việt Nam ! Họ sẽ được lịch sủ ngàn đời ghi công, danh thơm muôn thuở !
Người có thể đáp ứng, mang lại cho nhân VN những ước mơ – như nhân dân Đức, Nhật đang được hưởng… hôm nay cũng chỉ có thể là Nước Mỹ mà thôi !
10.8.2014
Diệp Kính Thiên
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
WIKIPEDIA : Theo lời truyền tụng, khi thống đốc New York là Daniel D. Tompkins đến thăm nhà máy đóng hộp và hỏi về những chữ tắt trên, một công nhân đã trả lời ông ta 'US' là chữ tắt của 'UNCLE SAM WILSON' (CHÚ SAM WILSON). Từ đó các binh sĩ Mỹ truyền tai nhau là những chuyến hàng tiếp tế cho quân đội đã đến từ 'UNCLE SAM' (Chú Sam). Trò đùa này mấy chóc lan truyền khắp nơi. Trong nhiều tháng, dòng chữ này xuất hiện trong các tài liệu báo chí và hình ảnh hoạt hình về chính trị. Mọi người liên tưởng toàn bộ tài sản của chính phủ thuộc về Uncle Sam. Cánh lính thì tự gọi mình là "Con của Uncle Sam". Không biết từ lúc nào biệt hiệu của người bán thịt lại trở thành biệt hiệu của một đất nước.