Văn Học & Nghệ Thuật

Bao Lơn, Đoản văn Nguyễn Ðình Toàn

Tôi theo Sơn ra ngoài bao lơn. Nắng chiếu lóe qua các tàn cây dương và những cây bàng cao ngất làm cho buổi trưa có một vẻ rực rỡ. Biển xanh ngắt dưới ánh nắng trông như nước đã đông lại ở phía xa. Nhưng gió vẫn thổi ào ào và những con sóng không ngừng liên tiếp dội vào bãi cát.

Bao Lơn, Đoản văn Nguyễn Ðình Toàn

 
 
02073919_ng dinh toannha_vn_nguyn_nh_toan_hnh_phan_quc_sn_cung_cap_20111112_1802136534
 
 
Nguyễn Ðình Toàn
 
 
Tôi theo Sơn ra ngoài bao lơn. Nắng chiếu lóe qua các tàn cây dương và những cây bàng cao ngất làm cho buổi trưa có một vẻ rực rỡ.
Biển xanh ngắt dưới ánh nắng trông như nước đã đông lại ở phía xa. Nhưng gió vẫn thổi ào ào và những con sóng không ngừng liên tiếp dội vào bãi cát.
Tôi thấy đầu óc rung rinh vì mệt và hình như không chịu nổi cái nắng buổi trưa quá sáng.
Trên bãi biển những quán nước loáng thoáng bóng người, vài đứa trẻ chạy nhẩy dưới những bóng cây, phía xa hai người con gái mặc đồ tắm đỏ và xanh cùng với một người thanh niên da đỏ như đồng đùa rỡn với nhau làm nước bắn tung tóe.
Trời xôn xao sóng gió nhưng có nhiều lúc tôi tưởng chừng chung quanh chỉ còn nghe tiếng im vắng.
Mọi sinh hoạt của thành phố như ngừng hẳn lại.
Bên một quán nước, bóng một người đàn bà ngồi ngược chiều ánh sáng, trông chỉ thấy một cái bóng đen, cầm dao chặt một vật gì bên cạnh một cái thùng cũng đen như bóng người, có lẽ đó người bán quán đang chặt đá hay dừa cho khách hàng, nhưng vì quãng cách quá xa tôi không nghe tiếng động.
Cái bóng đen nhìn thấy đó, trong giây phút lọt vào trong đầu, làm cho đầu óc tôi tối sầm lại.
Tôi nói với Sơn:
Phải ngủ một chút. Em mệt quá.
Giọng nói yếu ớt của tôi trong lúc trí óc vừa như chìm ngập trong cái bóng tối lởn vởn đang loang ra làm trĩu hai mí mắt, có một vẻ gì đó khiến Sơn quay lại. Anh cầm lấy bàn tay đang nắm lấy thành chiếc bao lơn, đưa tôi vào trong phòng.
Sơn đóng cánh cửa mở ra bao lơn lại.
Cơn buồn ngủ hình như bẻ ngoẹo cái đầu tôi tựa vào vai anh, hay tự trong tiềm thức tôi cũng muốn làm một cử chỉ âu yếm với Sơn, nên tôi cũng đừng lại chờ Sơn đóng cửa, đợi anh dìu tôi lại bên giường.
Sơn kéo một chiếc gối đặt ngay ngắn trên đầu giường bảo tôi:
- Em nằm xuống đi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời Sơn. Tôi đã xưng em với anh một cách dịu dàng. Sơn cũng đã gọi tôi bằng em với giọng hết sức tự nhiên.
Phép lạ nào dã giúp chúng tôi thay đổi một cách mau chóng như vậy?
Tôi nằm xuống giường duỗi dài người trong một cử chỉ mơ hồ, tôi không rõ lắm tôi đang làm cái gì.
Sơn lấy chiếc gối còn lại đặt trên bụng tôi.
Chiếc gối làm tôi thấy bớt trống trải.
Tôi xoay người nằm nghiêng, cuộn chiếc gối trong lòng.
Tôi nghe Sơn kéo chiếc ghế lại bên giường.
Anh ghé sát tai tôi bảo:
- Anh ngồi với em một lát.
Sơn hôn tôi trên má và bên một vành tai. Tới lúc này tôi đã tỉnh hẳn cơn buồn ngủ ngầy ngật. Hơi thở của Sơn làm buồn một bên mang tai. Tôi xoay người lại một chút. Và, cử chỉ này của tôi chẳng khác tôi đã xây miệng lại cho Sơn.
Cái hôn này của Sơn quả thật làm tôi hoảng sợ.
Tôi đã dàn xếp, đúng hơn, mơ hồ tưởng tượng ra hết cảnh này. Và khi mọi sự xẩy ra gần đúng với những nỗi ao ước thầm kín của tôi, tôi bắt đầu sợ.
Tôi có cảm tưởng tôi rơi vào sự vuốt ve của Sơn, như con cá nhỏ rớt vào một tấm lưới.
Tôi giãy giụa một cách tuyệt vọng.
Và khi nghĩ tới hai chữ “tuyệt vọng” tôi mừng rỡ khôn xiết vì tôi biết rằng tôi còn tỉnh táo.
Cái trò chơi này người ta gọi là tình yêu đó sao?
Tôi muốn mở mắt nhìn Sơn nhưng sự ngượng ngùng vẫn làm tôi không đủ can đảm.
Tôi cảm thấy tôi tự tin hơn một chút.
Cái ánh sáng chói chang của buổi trưa, bây giờ, được cản lại ở bên ngoài.
Cái ánh sáng tôi nhìn thấy sau hai mu mắt nhắm là thứ ánh sáng màu hung hung đỏ và tựa chiếu qua một mặt nước.
Tôi đã lặn sâu xuống tận chốn nào đây?
Tôi trôi vật vờ trong cảm giác bồng bềnh.
Tôi mở mắt nhìn Sơn.
Sơn mỉm cười với tôi. Hai mắt anh tràn đầy sự âu yếm pha lẫn một chút tinh nghịch.
Sơn nói:
-Em định bỏ đi thật sao?
Tôi nhìn anh không nói gì. Có lẽ mọi sự đã quá muộn màng.
Tôi nói đùa với Sơn:
- Anh có muốn em ở lại không?
Sơn cười, bảo:
- Muốn.
Tôi nghe trong câu trả lời của anh một tiếng cười đùa buồn bã. Chúng ta không đủ sức, không đủ quyết tâm làm một việc gì. Ngay cả cái trò chơi này nữa, chúng ta cũng như những kẻ uống rượu không dám say, chỉ nhấp nhấp một chút chui cay miệng. Giống như cái cánh cửa nửa khép nửa mở, cả anh lẫn em, không kẻ nào làm nổi cái việc vặn vòng khóa lại hay đứng dậy mở ra, xuống đường.
Tôi nghe vẳng từ phía bãi tiếng sóng vỗ.
Buổi trưa đã xế. Một buổi trưa không có tiếng gà gáy, không có ai phơi áo trước giậu, không có bóng quê hương. Những hình ảnh thân yêu dần xa khuất, biến đi như tuổi thơ, không còn dấu vết.
Tôi nhớ lại những buổi trưa ở quê nhà, anh tôi kể, nằm trên chiếc võng đầu hè, nghe chim cu gáy và những chiều êm như một giác mơ trong nhạc Hoàng Quý:
Chạy dài trên khóm cây
Ðàn chim ríu rít ca
Bao người ra ngồi hay đứng bên thềm
Ðợi chồng con mắt trông về phía trời xa
Những câu hát, những khoảnh khắc im lặng, tiếng sóng vỗ rì rào, cơn thức ngủ rung rinh vì những cảm giác mới lạ làm tôi tưởng chừng khó nhận ra đời sống thật của mình nữa. Tôi tự thấy chìm đắm trong mơ tưởng, thấy tận trong cõi sâu thẳm của tâm hồn nhen lên một nỗi xót xa, một niềm luyến tiếc vu vơ.
Tôi tiếc cái gì đây?
Tôi không biết. Hình như tôi đau cái đau của một bông hoa tự biết mình đang mất đi một chút phấn hương. Hình như tôi thầm biết cơn đau chẳng đủ là cơn đau thay hình đổi kiếp. Trong lòng tôi có một nỗi ai oán, vì tôi biết rằng, người ta cần đến nhiều thì giờ, nhiều cơ hội, mới mong làm nên nỗi đời mình. Chúng tôi không có cái may mắn đó.
Chúng tôi chỉ có thứ hạnh phúc của những kẻ với tay lên cành hái trái, may thì được trái chín, chẳng may thì trái xanh. Những hoa trái đắng chát đó làm sao nuốt trôi đây? Chúng tôi còn phần ăn nào khác? Còn khu rừng mộng tưởng nào để vui chơi?
Tôi biết Sơn không hề yêu tôi. Cũng như tôi không hề yêu anh. Nhưng có phải chúng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội? Cơ hội hái trái xanh?
Tôi vừa thấy mủi lòng vừa thấy tức cười.
 
 
Nguyễn Ðình Toàn

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Bao Lơn, Đoản văn Nguyễn Ðình Toàn

Tôi theo Sơn ra ngoài bao lơn. Nắng chiếu lóe qua các tàn cây dương và những cây bàng cao ngất làm cho buổi trưa có một vẻ rực rỡ. Biển xanh ngắt dưới ánh nắng trông như nước đã đông lại ở phía xa. Nhưng gió vẫn thổi ào ào và những con sóng không ngừng liên tiếp dội vào bãi cát.

Bao Lơn, Đoản văn Nguyễn Ðình Toàn

 
 
02073919_ng dinh toannha_vn_nguyn_nh_toan_hnh_phan_quc_sn_cung_cap_20111112_1802136534
 
 
Nguyễn Ðình Toàn
 
 
Tôi theo Sơn ra ngoài bao lơn. Nắng chiếu lóe qua các tàn cây dương và những cây bàng cao ngất làm cho buổi trưa có một vẻ rực rỡ.
Biển xanh ngắt dưới ánh nắng trông như nước đã đông lại ở phía xa. Nhưng gió vẫn thổi ào ào và những con sóng không ngừng liên tiếp dội vào bãi cát.
Tôi thấy đầu óc rung rinh vì mệt và hình như không chịu nổi cái nắng buổi trưa quá sáng.
Trên bãi biển những quán nước loáng thoáng bóng người, vài đứa trẻ chạy nhẩy dưới những bóng cây, phía xa hai người con gái mặc đồ tắm đỏ và xanh cùng với một người thanh niên da đỏ như đồng đùa rỡn với nhau làm nước bắn tung tóe.
Trời xôn xao sóng gió nhưng có nhiều lúc tôi tưởng chừng chung quanh chỉ còn nghe tiếng im vắng.
Mọi sinh hoạt của thành phố như ngừng hẳn lại.
Bên một quán nước, bóng một người đàn bà ngồi ngược chiều ánh sáng, trông chỉ thấy một cái bóng đen, cầm dao chặt một vật gì bên cạnh một cái thùng cũng đen như bóng người, có lẽ đó người bán quán đang chặt đá hay dừa cho khách hàng, nhưng vì quãng cách quá xa tôi không nghe tiếng động.
Cái bóng đen nhìn thấy đó, trong giây phút lọt vào trong đầu, làm cho đầu óc tôi tối sầm lại.
Tôi nói với Sơn:
Phải ngủ một chút. Em mệt quá.
Giọng nói yếu ớt của tôi trong lúc trí óc vừa như chìm ngập trong cái bóng tối lởn vởn đang loang ra làm trĩu hai mí mắt, có một vẻ gì đó khiến Sơn quay lại. Anh cầm lấy bàn tay đang nắm lấy thành chiếc bao lơn, đưa tôi vào trong phòng.
Sơn đóng cánh cửa mở ra bao lơn lại.
Cơn buồn ngủ hình như bẻ ngoẹo cái đầu tôi tựa vào vai anh, hay tự trong tiềm thức tôi cũng muốn làm một cử chỉ âu yếm với Sơn, nên tôi cũng đừng lại chờ Sơn đóng cửa, đợi anh dìu tôi lại bên giường.
Sơn kéo một chiếc gối đặt ngay ngắn trên đầu giường bảo tôi:
- Em nằm xuống đi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời Sơn. Tôi đã xưng em với anh một cách dịu dàng. Sơn cũng đã gọi tôi bằng em với giọng hết sức tự nhiên.
Phép lạ nào dã giúp chúng tôi thay đổi một cách mau chóng như vậy?
Tôi nằm xuống giường duỗi dài người trong một cử chỉ mơ hồ, tôi không rõ lắm tôi đang làm cái gì.
Sơn lấy chiếc gối còn lại đặt trên bụng tôi.
Chiếc gối làm tôi thấy bớt trống trải.
Tôi xoay người nằm nghiêng, cuộn chiếc gối trong lòng.
Tôi nghe Sơn kéo chiếc ghế lại bên giường.
Anh ghé sát tai tôi bảo:
- Anh ngồi với em một lát.
Sơn hôn tôi trên má và bên một vành tai. Tới lúc này tôi đã tỉnh hẳn cơn buồn ngủ ngầy ngật. Hơi thở của Sơn làm buồn một bên mang tai. Tôi xoay người lại một chút. Và, cử chỉ này của tôi chẳng khác tôi đã xây miệng lại cho Sơn.
Cái hôn này của Sơn quả thật làm tôi hoảng sợ.
Tôi đã dàn xếp, đúng hơn, mơ hồ tưởng tượng ra hết cảnh này. Và khi mọi sự xẩy ra gần đúng với những nỗi ao ước thầm kín của tôi, tôi bắt đầu sợ.
Tôi có cảm tưởng tôi rơi vào sự vuốt ve của Sơn, như con cá nhỏ rớt vào một tấm lưới.
Tôi giãy giụa một cách tuyệt vọng.
Và khi nghĩ tới hai chữ “tuyệt vọng” tôi mừng rỡ khôn xiết vì tôi biết rằng tôi còn tỉnh táo.
Cái trò chơi này người ta gọi là tình yêu đó sao?
Tôi muốn mở mắt nhìn Sơn nhưng sự ngượng ngùng vẫn làm tôi không đủ can đảm.
Tôi cảm thấy tôi tự tin hơn một chút.
Cái ánh sáng chói chang của buổi trưa, bây giờ, được cản lại ở bên ngoài.
Cái ánh sáng tôi nhìn thấy sau hai mu mắt nhắm là thứ ánh sáng màu hung hung đỏ và tựa chiếu qua một mặt nước.
Tôi đã lặn sâu xuống tận chốn nào đây?
Tôi trôi vật vờ trong cảm giác bồng bềnh.
Tôi mở mắt nhìn Sơn.
Sơn mỉm cười với tôi. Hai mắt anh tràn đầy sự âu yếm pha lẫn một chút tinh nghịch.
Sơn nói:
-Em định bỏ đi thật sao?
Tôi nhìn anh không nói gì. Có lẽ mọi sự đã quá muộn màng.
Tôi nói đùa với Sơn:
- Anh có muốn em ở lại không?
Sơn cười, bảo:
- Muốn.
Tôi nghe trong câu trả lời của anh một tiếng cười đùa buồn bã. Chúng ta không đủ sức, không đủ quyết tâm làm một việc gì. Ngay cả cái trò chơi này nữa, chúng ta cũng như những kẻ uống rượu không dám say, chỉ nhấp nhấp một chút chui cay miệng. Giống như cái cánh cửa nửa khép nửa mở, cả anh lẫn em, không kẻ nào làm nổi cái việc vặn vòng khóa lại hay đứng dậy mở ra, xuống đường.
Tôi nghe vẳng từ phía bãi tiếng sóng vỗ.
Buổi trưa đã xế. Một buổi trưa không có tiếng gà gáy, không có ai phơi áo trước giậu, không có bóng quê hương. Những hình ảnh thân yêu dần xa khuất, biến đi như tuổi thơ, không còn dấu vết.
Tôi nhớ lại những buổi trưa ở quê nhà, anh tôi kể, nằm trên chiếc võng đầu hè, nghe chim cu gáy và những chiều êm như một giác mơ trong nhạc Hoàng Quý:
Chạy dài trên khóm cây
Ðàn chim ríu rít ca
Bao người ra ngồi hay đứng bên thềm
Ðợi chồng con mắt trông về phía trời xa
Những câu hát, những khoảnh khắc im lặng, tiếng sóng vỗ rì rào, cơn thức ngủ rung rinh vì những cảm giác mới lạ làm tôi tưởng chừng khó nhận ra đời sống thật của mình nữa. Tôi tự thấy chìm đắm trong mơ tưởng, thấy tận trong cõi sâu thẳm của tâm hồn nhen lên một nỗi xót xa, một niềm luyến tiếc vu vơ.
Tôi tiếc cái gì đây?
Tôi không biết. Hình như tôi đau cái đau của một bông hoa tự biết mình đang mất đi một chút phấn hương. Hình như tôi thầm biết cơn đau chẳng đủ là cơn đau thay hình đổi kiếp. Trong lòng tôi có một nỗi ai oán, vì tôi biết rằng, người ta cần đến nhiều thì giờ, nhiều cơ hội, mới mong làm nên nỗi đời mình. Chúng tôi không có cái may mắn đó.
Chúng tôi chỉ có thứ hạnh phúc của những kẻ với tay lên cành hái trái, may thì được trái chín, chẳng may thì trái xanh. Những hoa trái đắng chát đó làm sao nuốt trôi đây? Chúng tôi còn phần ăn nào khác? Còn khu rừng mộng tưởng nào để vui chơi?
Tôi biết Sơn không hề yêu tôi. Cũng như tôi không hề yêu anh. Nhưng có phải chúng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội? Cơ hội hái trái xanh?
Tôi vừa thấy mủi lòng vừa thấy tức cười.
 
 
Nguyễn Ðình Toàn

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm