Cõi Người Ta
CÀNH CÂY CHÁY DỞ - CAO MỴ NHÂN
CÀNH CÂY CHÁY DỞ - CAO MỴ NHÂN
Xưa... tôi không hiểu 3 chữ "Nguỵ quân tử" là gì?
Và, bây giờ, tôi cũng có hiểu "nguỵ quân tử" là gì đâu, nhưng người
ta diễn tả cho tôi hay, kèm những hình ảnh làm ví dụ, tôi mới thực sự biết
"nguỵ quân tử" như vậy đó.
Vị "nguỵ quân tử" đó là một bậc khoa bảng có chút tiếng tăm, trước
hết, tôi xin thưa, ngay khi tôi bị nghe một lời phê bình về ông như vậy, và mặc
dù tôi không có liên hệ gì với ông trong tất cả các mặt tình cảm hay xã giao,
tôi cũng cảm thấy lòng như... tan nát lắm!
Tôi lại phải lấy tờ giấy trắng ra, và một cây bút Bic, để tự hỏi, rồi trả lời
kiểu sơ đẳng là tại sao tôi lại thế?
Rút cuộc tôi biết được điều: Tôi đã quá thần thánh về một vai trò nào đó, đặt
hết niềm tin vào họ, bây giờ có lẽ là bị thất sủng, hay cảm thấy suy nghĩ của
mình bị thực tế làm cho sai lạc đi, hoặc giả bản tính đa nghi vượt lên tất
cả.
Lòng bỗng khô khan như cành cây cháy dở, lửa tắt mà nhựa sống cũng không còn.
Đó là ví dụ cho bất cứ... ai quá lý tưởng về cuộc đời này... chết nỗi trong đó
cũng có tôi.
Có thể nào đây cũng là suy nghĩ nông nổi của một tăng lữ, đang hối tiếc hành
trình tu tập của mình, đang muốn rời bỏ tu viện, lại đang muốn... hét lên, để
thức tỉnh những ai bảo mình đi lầm đường, lạc lối, mới chán cái mớ đời chứ.
Viết tới đây thì hình ảnh "Nguỵ quân tử" xuất hiện ngay trước mắt
tôi, tôi giả bộ thản nhiên, nhưng "nguỵ quân tử" bậc sư, nên sư ta
cười mỉm, đọc hết tư tưởng tôi trong nháy mắt.
Thế là bao nhiêu nghi vấn về ông, "Nguỵ quân tử" trôi ra sông ra biển
hết...
Tôi giơ tay ngăn lại những gì sắp bị cuốn theo dòng nước, tôi oà khóc thảm
thiết, tôi sầu tủi muộn phiền, tôi chỉ muốn có anh chia xẻ với tôi lúc tuyệt
vọng này, nhưng mấy tuần nay rồi, anh bỏ mặc tôi trong khủng khiếp, tại sao vậy?
Nhưng cho dù, tôi đang bị phá sản "tư duy" vậy, tôi vẫn chưa và có lẽ
không bao giờ tôi đưa hình ảnh anh ra so sánh với "Nguỵ quân tử" nêu trên...
Mới chỉ nghĩ thế thôi, tôi đã lúng túng như có lỗi với anh, anh cần gì phải
"không thật" với tôi đâu...
Lại đưa cái màn tìm đủ cách để tự trấn an mình, tôi vẫn hốt hoảng mong được...
hoá kiếp, không phải tôi đang "lảm nhảm" như một kẻ tình si, bị phụ
bạc đứng giữa đường khóc lóc, làm nhàm chán khách... lãng du.
Mấy người quen đều hỏi: "sao lại chỉ nhàm chán khách lãng du thôi à?"
Ấy bởi là chuyện không thiết thực. Có hay không có sự kiện tôi đang kể, cũng
không khiến người đời phải u hoài, thảng thốt lo âu, như là không có lương thực
để sinh tồn.
"Nguỵ quân tử" có dịp châm biếm, rằng: thế mới là sự kém cỏi của bất
cứ ai coi thường cảm giác, cho là chỉ cơm gạo mới nuôi sống loài người..."
Khách bàng quang chợt tằng hắng ngâm câu:
Giết nhau chẳng phải dao cầu
Giết nhau bằng cái u sầu mà thôi...
"Nguỵ quân tử" gật đầu ngay:
Ấy đó, nỗi u sầu thảm hoạ như chiến tranh tàng hình trong tương lai, người ta
sẽ tự làm biến mất nhau, để không phải thấy nước mắt nữa.
Trời ơi, chuyện kể kiểu bình dân học vụ thôi, càng Tào càng tốt, thế giới người
mệt mỏi quá rồi, bây giờ ai cũng thích khôi hài hơn bi luỵ.
Đã vậy còn du nhau vào hư ảo trừu tượng, tôi hỏi đây: có thật thời buổi tin học
mỗi lúc mỗi văn minh, tinh xảo hơn, có hay không bấm nút là mấy đời ông cố ta,
cũng có thể hiện hình nguyên thuỷ, chẳng ai cần vóc dáng và nhân ảnh "nguỵ
quân tử" nữa, mà suy nghĩ viển vông, mất thì giờ.
Từ xa, qua kính viễn vọng, tôi thấy anh trầm tư thương cảm tính nông nổi của
tôi... về việc một nhân vật nào đó, đã xốc đứng tôi lên trong sợ hãi...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)
Bàn ra tán vào (0)
CÀNH CÂY CHÁY DỞ - CAO MỴ NHÂN
CÀNH CÂY CHÁY DỞ - CAO MỴ NHÂN
Xưa... tôi không hiểu 3 chữ "Nguỵ quân tử" là gì?
Và, bây giờ, tôi cũng có hiểu "nguỵ quân tử" là gì đâu, nhưng người
ta diễn tả cho tôi hay, kèm những hình ảnh làm ví dụ, tôi mới thực sự biết
"nguỵ quân tử" như vậy đó.
Vị "nguỵ quân tử" đó là một bậc khoa bảng có chút tiếng tăm, trước
hết, tôi xin thưa, ngay khi tôi bị nghe một lời phê bình về ông như vậy, và mặc
dù tôi không có liên hệ gì với ông trong tất cả các mặt tình cảm hay xã giao,
tôi cũng cảm thấy lòng như... tan nát lắm!
Tôi lại phải lấy tờ giấy trắng ra, và một cây bút Bic, để tự hỏi, rồi trả lời
kiểu sơ đẳng là tại sao tôi lại thế?
Rút cuộc tôi biết được điều: Tôi đã quá thần thánh về một vai trò nào đó, đặt
hết niềm tin vào họ, bây giờ có lẽ là bị thất sủng, hay cảm thấy suy nghĩ của
mình bị thực tế làm cho sai lạc đi, hoặc giả bản tính đa nghi vượt lên tất
cả.
Lòng bỗng khô khan như cành cây cháy dở, lửa tắt mà nhựa sống cũng không còn.
Đó là ví dụ cho bất cứ... ai quá lý tưởng về cuộc đời này... chết nỗi trong đó
cũng có tôi.
Có thể nào đây cũng là suy nghĩ nông nổi của một tăng lữ, đang hối tiếc hành
trình tu tập của mình, đang muốn rời bỏ tu viện, lại đang muốn... hét lên, để
thức tỉnh những ai bảo mình đi lầm đường, lạc lối, mới chán cái mớ đời chứ.
Viết tới đây thì hình ảnh "Nguỵ quân tử" xuất hiện ngay trước mắt
tôi, tôi giả bộ thản nhiên, nhưng "nguỵ quân tử" bậc sư, nên sư ta
cười mỉm, đọc hết tư tưởng tôi trong nháy mắt.
Thế là bao nhiêu nghi vấn về ông, "Nguỵ quân tử" trôi ra sông ra biển
hết...
Tôi giơ tay ngăn lại những gì sắp bị cuốn theo dòng nước, tôi oà khóc thảm
thiết, tôi sầu tủi muộn phiền, tôi chỉ muốn có anh chia xẻ với tôi lúc tuyệt
vọng này, nhưng mấy tuần nay rồi, anh bỏ mặc tôi trong khủng khiếp, tại sao vậy?
Nhưng cho dù, tôi đang bị phá sản "tư duy" vậy, tôi vẫn chưa và có lẽ
không bao giờ tôi đưa hình ảnh anh ra so sánh với "Nguỵ quân tử" nêu trên...
Mới chỉ nghĩ thế thôi, tôi đã lúng túng như có lỗi với anh, anh cần gì phải
"không thật" với tôi đâu...
Lại đưa cái màn tìm đủ cách để tự trấn an mình, tôi vẫn hốt hoảng mong được...
hoá kiếp, không phải tôi đang "lảm nhảm" như một kẻ tình si, bị phụ
bạc đứng giữa đường khóc lóc, làm nhàm chán khách... lãng du.
Mấy người quen đều hỏi: "sao lại chỉ nhàm chán khách lãng du thôi à?"
Ấy bởi là chuyện không thiết thực. Có hay không có sự kiện tôi đang kể, cũng
không khiến người đời phải u hoài, thảng thốt lo âu, như là không có lương thực
để sinh tồn.
"Nguỵ quân tử" có dịp châm biếm, rằng: thế mới là sự kém cỏi của bất
cứ ai coi thường cảm giác, cho là chỉ cơm gạo mới nuôi sống loài người..."
Khách bàng quang chợt tằng hắng ngâm câu:
Giết nhau chẳng phải dao cầu
Giết nhau bằng cái u sầu mà thôi...
"Nguỵ quân tử" gật đầu ngay:
Ấy đó, nỗi u sầu thảm hoạ như chiến tranh tàng hình trong tương lai, người ta
sẽ tự làm biến mất nhau, để không phải thấy nước mắt nữa.
Trời ơi, chuyện kể kiểu bình dân học vụ thôi, càng Tào càng tốt, thế giới người
mệt mỏi quá rồi, bây giờ ai cũng thích khôi hài hơn bi luỵ.
Đã vậy còn du nhau vào hư ảo trừu tượng, tôi hỏi đây: có thật thời buổi tin học
mỗi lúc mỗi văn minh, tinh xảo hơn, có hay không bấm nút là mấy đời ông cố ta,
cũng có thể hiện hình nguyên thuỷ, chẳng ai cần vóc dáng và nhân ảnh "nguỵ
quân tử" nữa, mà suy nghĩ viển vông, mất thì giờ.
Từ xa, qua kính viễn vọng, tôi thấy anh trầm tư thương cảm tính nông nổi của
tôi... về việc một nhân vật nào đó, đã xốc đứng tôi lên trong sợ hãi...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)