Trang lá cải
CHUYỆN BẦU CỬ: TRÔNG NGƯỜI MÀ NGẪM ĐẾN TA
CHUYỆN Ở MỸ
Nước Mỹ giờ đang trong mùa bầu cử tổng thống. Báo chí và các nhà bình luận cứ tha hồ phân tích và dự đoán. Các ứng cử viên thì một mặt “sô hàng” với cử tri rằng tui đây là người xứng đáng để quý vị chọn mặt gởi vàng, lộn, gởi phiếu. Mặt khác thì lo tranh luận với các đối thủ, đấu đá nhau thẳng cánh trên ti vi, trên báo chí. Không khí thật là sôi động.
Luật lệ ứng cử, bầu cử ở Mỹ rất phức tạp nhưng nói chung là đều dựa trên nền tảng HIẾN PHÁP, văn kiện quan trọng nhất của nước Mỹ, đã có tuổi đời trên 200 năm.
Phân tích thì phân tích, dự đoán thì dự đoán nhưng không có ai đoán được chắc chắn kết quả bầu cử, vì kết quả đó là do cử tri quyết định. Cử tri Mỹ thật sướng, với lá phiếu của mình, họ sẽ chọn người làm tổng thống của họ trong 4 năm. Nếu rủi họ chọn lầm thì sau 4 năm họ có quyền “lôi cổ” người đó xuống bằng lá phiếu mà không phải mang danh “phản động” hay “âm mưu lật đổ”.
Bầu cử tổng thống như vậy, bầu cử lưỡng viện quốc hội cũng vậy, do lá phiếu của cử tri quyết định. Vậy nên các ứng cử viên phải “nịnh nọt” cử tri bằng các chương trình hành động cụ thể, và nếu trúng cử thì phải hành động sao cho cử tri hài lòng, nếu không sẽ “mất ghế”.
Ứng cử viên ở “bển” sao mà gian nan, thắng cử rồi cũng phải mệt mỏi làm vừa lòng cử tri để giữ ghế. Đúng là cái gì cũng có giá của nó. Hèn gì mà tổng thống Obama ở đỉnh cao quyền lực 8 năm xuống sắc thấy rõ. Còn đâu hình ảnh đẹp trai thuở nào mới lên ngôi!
Ở ta năm nay cũng đang vào mùa bầu cử quốc hội. Hiến pháp xứ ta, do Đảng ta viết ra, đã ghi rõ trong điều 4 là Đảng ta độc quyền lãnh đạo đất nước tất tần tật. Tam quyền tứ quyền gì cũng trong tay Đảng. Thế nên, đại hội Đảng ta vừa rồi, các bác đứng đầu Đảng họp phân chia ghế thật là ngoạn mục và đầy kịch tính. Nhân dân đứng ngoài cứ là thì thà thì thụt đoán già đoán non, bác này lên bác kia xuống, hồi hộp còn hơn là xem đua ngựa.
Quốc hội cũng là của Đảng. Cả nước 90 triệu dân, 3 triệu Đảng viên mà quốc hội gần chăm phần chăm Đảng viên thì quốc hội là của Đảng chứ đâu phải của dân. Tuy vậy mà các bác ấy cũng cứ “Đảng cử dân bầu”, thặc là dân chủ gấp triệu lần tụi tư bản giãy chết.
Ngặt nỗi bọn dân đen mùa bầu cử này bỗng nhiên trở chứng, rủ nhao tự ứng cử quá mạng. Vụ này không mới nhưng lần này rộ nhờ bạn Phây thèo lẻo, ai cũng biết.
Mới vào vòng gởi xe mà ứng cử viên tự do bị báo chí oánh tơi tả. Xứ Mỹ thì ứng cử viên đấu khẩu qua lợi, cử tri theo dõi, đánh giá. Xứ ta dân chủ hơn, ứng cử viên tự do bị báo quốc doanh oánh một chiều, nếu không có mạng miếc thì không có đường nào mở miệng.
Cử tri xứ ta cũng sung độ, luôn luôn đi bầu 99.99%, hơn xa hơn đứt cử tri Mỹ. Tui hổng đến nỗi dốt mà mỗi lần đi bầu cũng không biết các ứng cử viên là ai hết ráo, chẳng lẽ gạch vì thấy “cái mặt kênh kiệu”!
Bàn ra tán vào (0)
CHUYỆN BẦU CỬ: TRÔNG NGƯỜI MÀ NGẪM ĐẾN TA
CHUYỆN Ở MỸ
Nước Mỹ giờ đang trong mùa bầu cử tổng thống. Báo chí và các nhà bình luận cứ tha hồ phân tích và dự đoán. Các ứng cử viên thì một mặt “sô hàng” với cử tri rằng tui đây là người xứng đáng để quý vị chọn mặt gởi vàng, lộn, gởi phiếu. Mặt khác thì lo tranh luận với các đối thủ, đấu đá nhau thẳng cánh trên ti vi, trên báo chí. Không khí thật là sôi động.
Luật lệ ứng cử, bầu cử ở Mỹ rất phức tạp nhưng nói chung là đều dựa trên nền tảng HIẾN PHÁP, văn kiện quan trọng nhất của nước Mỹ, đã có tuổi đời trên 200 năm.
Phân tích thì phân tích, dự đoán thì dự đoán nhưng không có ai đoán được chắc chắn kết quả bầu cử, vì kết quả đó là do cử tri quyết định. Cử tri Mỹ thật sướng, với lá phiếu của mình, họ sẽ chọn người làm tổng thống của họ trong 4 năm. Nếu rủi họ chọn lầm thì sau 4 năm họ có quyền “lôi cổ” người đó xuống bằng lá phiếu mà không phải mang danh “phản động” hay “âm mưu lật đổ”.
Bầu cử tổng thống như vậy, bầu cử lưỡng viện quốc hội cũng vậy, do lá phiếu của cử tri quyết định. Vậy nên các ứng cử viên phải “nịnh nọt” cử tri bằng các chương trình hành động cụ thể, và nếu trúng cử thì phải hành động sao cho cử tri hài lòng, nếu không sẽ “mất ghế”.
Ứng cử viên ở “bển” sao mà gian nan, thắng cử rồi cũng phải mệt mỏi làm vừa lòng cử tri để giữ ghế. Đúng là cái gì cũng có giá của nó. Hèn gì mà tổng thống Obama ở đỉnh cao quyền lực 8 năm xuống sắc thấy rõ. Còn đâu hình ảnh đẹp trai thuở nào mới lên ngôi!
Ở ta năm nay cũng đang vào mùa bầu cử quốc hội. Hiến pháp xứ ta, do Đảng ta viết ra, đã ghi rõ trong điều 4 là Đảng ta độc quyền lãnh đạo đất nước tất tần tật. Tam quyền tứ quyền gì cũng trong tay Đảng. Thế nên, đại hội Đảng ta vừa rồi, các bác đứng đầu Đảng họp phân chia ghế thật là ngoạn mục và đầy kịch tính. Nhân dân đứng ngoài cứ là thì thà thì thụt đoán già đoán non, bác này lên bác kia xuống, hồi hộp còn hơn là xem đua ngựa.
Quốc hội cũng là của Đảng. Cả nước 90 triệu dân, 3 triệu Đảng viên mà quốc hội gần chăm phần chăm Đảng viên thì quốc hội là của Đảng chứ đâu phải của dân. Tuy vậy mà các bác ấy cũng cứ “Đảng cử dân bầu”, thặc là dân chủ gấp triệu lần tụi tư bản giãy chết.
Ngặt nỗi bọn dân đen mùa bầu cử này bỗng nhiên trở chứng, rủ nhao tự ứng cử quá mạng. Vụ này không mới nhưng lần này rộ nhờ bạn Phây thèo lẻo, ai cũng biết.
Mới vào vòng gởi xe mà ứng cử viên tự do bị báo chí oánh tơi tả. Xứ Mỹ thì ứng cử viên đấu khẩu qua lợi, cử tri theo dõi, đánh giá. Xứ ta dân chủ hơn, ứng cử viên tự do bị báo quốc doanh oánh một chiều, nếu không có mạng miếc thì không có đường nào mở miệng.
Cử tri xứ ta cũng sung độ, luôn luôn đi bầu 99.99%, hơn xa hơn đứt cử tri Mỹ. Tui hổng đến nỗi dốt mà mỗi lần đi bầu cũng không biết các ứng cử viên là ai hết ráo, chẳng lẽ gạch vì thấy “cái mặt kênh kiệu”!