Kinh Đời
Cuba và Singapore: Ai từng hơn ai?
FB Hoa Tran- Nếu ai đọc qua bài báo của tạp chí Forbes này thì sẽ thấy sự tàn phá kinh hoàng của một ý thức hệ sai lầm.
Năm 1959, Fidel Castro và Lý Quang Diệu cùng lên nắm quyền Cuba và
Singapore, lúc đó Cuba thịnh vượng hơn Singapore và có lợi thế là chưa
tới 1 giờ bay từ thành phố Miami của tiểu bang Florida. Mọi giao thương
và du lịch với Hoa Kỳ đều rất thuận lợi cho đất nước Cuba xinh đẹp trước
khi Fidel Castro lên ngôi.
Năm
2013, chỉ số sức mua đầu người của Singapore đứng thứ 3 trên thế giới
với con số trên 61 ngàn đô, còn Cuba không thể xếp hạng, vì người dân
chỉ cần có lương 30 chục đô mỗi tháng là đủ sống. Fidel Castro đã quốc
hữu hóa và đánh tư sản, và diệt tư hữu toàn diện đến nỗi cách đây vài
năm người dân Cuba không được sở hữu cái máy vi tính.
Nhưng
'hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai', sắp tới Mỹ sẽ mở lại giao thương với
hơn 100 chuyến bay mỗi ngày. Với dân số chỉ trên dưới 13 triệu nhưng có
tới 2 triệu Cuba kiều, nước Cuba chỉ cần có tự do thương mại là sẽ cất
cánh trở lại. Chỉ cần phát triển 3 lĩnh vực du lịch, xuất khẩu xì gà và
rượu rum đặc sản là Cuba thu đủ ngoại tệ để vực dậy nền kinh tế đã kiệt
quệ hoàn toàn, và nâng một mức sống không thể thấp hơn cho người dân
Cuba.
Tính
ra thì không có gì tàn phá nền kinh tế bằng sự ngu dốt và tàn bạo của
lãnh đạo đất nước. Hơn 2 triệu người dân Cuba tị nạn sẽ không tha thứ
cho dòng họ của Fidel Castro vì đã đưa Cuba phát triển ngược với một đảo
quốc từng thua họ là Singapore đến ít nhất nửa thế kỷ phát triển.
Nhắc
tới Cuba là tôi nhớ tới Panama, quốc gia phát triển nhất vùng Trung Mỹ,
chỉ vì họ không chống Mỹ như Fidel Castro, và họ hưởng lợi nhờ khách du
lịch Mỹ và Châu Âu, và họ cũng giúp nuôi sống Cuba nhờ lén nhập khẩu xì
gà và rượu rum Cuba dù bị Mỹ cấm vận giao thương với nước cộng sản này.
Tôi
cũng đã từng thưởng thức rượu rum và xì gà Cuba ở một quán bar của 1
người Cuba tị nạn ở Panama. Tôi cũng thích Panama nhưng nhiều người nói
Cuba còn đẹp hơn Panama nhiều, và quan trọng là có xì gà và rượu rum nấu
thủ công rất ngon.
Hi vọng hè này mọi người dân Mỹ đều có thể tới thiên đường Cuba nghỉ mát, nhưng chắc chắn đó không phải là thiên đường xã hội chủ nghĩa.
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Cuba và Singapore: Ai từng hơn ai?
FB Hoa Tran- Nếu ai đọc qua bài báo của tạp chí Forbes này thì sẽ thấy sự tàn phá kinh hoàng của một ý thức hệ sai lầm.
Năm 1959, Fidel Castro và Lý Quang Diệu cùng lên nắm quyền Cuba và
Singapore, lúc đó Cuba thịnh vượng hơn Singapore và có lợi thế là chưa
tới 1 giờ bay từ thành phố Miami của tiểu bang Florida. Mọi giao thương
và du lịch với Hoa Kỳ đều rất thuận lợi cho đất nước Cuba xinh đẹp trước
khi Fidel Castro lên ngôi.
Năm
2013, chỉ số sức mua đầu người của Singapore đứng thứ 3 trên thế giới
với con số trên 61 ngàn đô, còn Cuba không thể xếp hạng, vì người dân
chỉ cần có lương 30 chục đô mỗi tháng là đủ sống. Fidel Castro đã quốc
hữu hóa và đánh tư sản, và diệt tư hữu toàn diện đến nỗi cách đây vài
năm người dân Cuba không được sở hữu cái máy vi tính.
Nhưng
'hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai', sắp tới Mỹ sẽ mở lại giao thương với
hơn 100 chuyến bay mỗi ngày. Với dân số chỉ trên dưới 13 triệu nhưng có
tới 2 triệu Cuba kiều, nước Cuba chỉ cần có tự do thương mại là sẽ cất
cánh trở lại. Chỉ cần phát triển 3 lĩnh vực du lịch, xuất khẩu xì gà và
rượu rum đặc sản là Cuba thu đủ ngoại tệ để vực dậy nền kinh tế đã kiệt
quệ hoàn toàn, và nâng một mức sống không thể thấp hơn cho người dân
Cuba.
Tính
ra thì không có gì tàn phá nền kinh tế bằng sự ngu dốt và tàn bạo của
lãnh đạo đất nước. Hơn 2 triệu người dân Cuba tị nạn sẽ không tha thứ
cho dòng họ của Fidel Castro vì đã đưa Cuba phát triển ngược với một đảo
quốc từng thua họ là Singapore đến ít nhất nửa thế kỷ phát triển.
Nhắc
tới Cuba là tôi nhớ tới Panama, quốc gia phát triển nhất vùng Trung Mỹ,
chỉ vì họ không chống Mỹ như Fidel Castro, và họ hưởng lợi nhờ khách du
lịch Mỹ và Châu Âu, và họ cũng giúp nuôi sống Cuba nhờ lén nhập khẩu xì
gà và rượu rum Cuba dù bị Mỹ cấm vận giao thương với nước cộng sản này.
Tôi
cũng đã từng thưởng thức rượu rum và xì gà Cuba ở một quán bar của 1
người Cuba tị nạn ở Panama. Tôi cũng thích Panama nhưng nhiều người nói
Cuba còn đẹp hơn Panama nhiều, và quan trọng là có xì gà và rượu rum nấu
thủ công rất ngon.
Hi vọng hè này mọi người dân Mỹ đều có thể tới thiên đường Cuba nghỉ mát, nhưng chắc chắn đó không phải là thiên đường xã hội chủ nghĩa.