Quán Bên Đường
ĐẠI TÁ X - CAO MỴ NHÂN
( HNPD ) Cuối năm 1972, các đơn vị tác chiến thuộc Quân Đoàn I/Quân Khu I đã xong việc tái chiếm cổ thành Quảng Trị rồi, tất nhiên có cả sự hiện diện cũa hai binh chủng lỗi lạc về lửa binh là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến
( HNPĐ ) Cuối năm 1972, các đơn vị tác chiến thuộc Quân Đoàn I/Quân Khu I đã xong việc tái chiếm cổ thành Quảng Trị rồi, tất nhiên có cả sự hiện diện cũa hai binh chủng lỗi lạc về lửa binh là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa, nay địa phương chỉ còn một việc cấp bách là bình định lãnh thổ, tức giữ đất, nuôi dân, chờ ngày đôi bên ngưng chiến, chấm dứt chuyện bom rơi, đạn nổ một cách... mơ hồ, bởi vì như ông Uno, Tông Tông.. tôi đã nói: "Đừng nghe những gì cộng sản nói - Mà hãy nhìn những gì cộng sản làm".
Tuy nhiên, tưởng như là còn nước, còn tát, phe ta gồm đồng minh vĩ đại Hoa Kỳ và quân dân miền Nam quốc gia chân chính đã cố đập nát đầu con trăn vô sản khổng lồ Bắc Việt bằng một cuộc oanh kích với danh nghĩ Trận Điện Biên Phủ Trên Không qua 12 ngày đêm bốc lửa cả bầu trời Hà Nội.
Để rồi một tháng sau, 27.1.1973, nụ cười hiu hắt như của những ai từng ngụp lặn trong chiến hào chứa toàn nước mắt, đã đứng lặng người, thay vì phải vỗ tay hoan hô, đón nhận ngày hưu chiến mới đúng.
Đại Tá X. thuộc Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I/Quân Khu I cùng vài vị sĩ quan phần hành liên hệ tới công tác, phải vô họp ở Bộ Tổng Tham Mưu, để trực tiếp trình bày một số vấn đề chuẩn bị cho kế hoạch hậu chiến, chẳng hạn chương trình tuyển mộ dở dang, giãn quân từng phần..., khai hoang lập ấp thêm ở các vùng sôi đậu, xưa thì Việt Cộng lén lút sống với dân quê, nay ta phải ổn định để phát triển kinh tế.
Do đó, tôi cũng được chút đỉnh ngày giờ tháp tùng phái đoàn Đại Tá X., lý do công tác Xã Hội hậu chiến phải... đáng kể chứ.
Tại phòng hội lớn, đa phần là quý vị đại tá tỉnh trưởng, chỉ huy trưởng đặc khu quan trọng... mà lâu nay nhà cửa, ruộng vườn đã nát bét vì pháo địch, bom ta.
Quý vị đại tá nêu trên có vẻ khổ hơn ai hết. Trước nhất phải đứng mũi, chịu sào di chuyển cái con đò (lãnh thổ) làm sao cho mới mẻ, an lành. Kế tới là đối đầu với đội ngũ quân nhân các cấp từ đơn vị trở về sum họp cùng gia đình, họ hàng, chòm xóm 24/24, tức là người về vì cung kiếm mỏi mệt, địa vị công danh chỉ còn là kỷ niệm và hai bàn tay trắng tiền tài, chao ôi khó khăn quá chứ, của chìm, của nổi ở đâu ra khi cứ suốt ngày thường trú ở đơn vị, vợ con ở cư xá, trại gia binh (quân đội). 1/3 thời gian để họp, còn 2/3 thời gian để hàn huyên tâm sự vơi đầy. Một vị nói nửa khôi hài, nửa buồn chán:
-Ông cứ nghĩ coi, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có khoảng 600 ông đại tá đấy. Lão K. cho tôi hay là trong bản liệt kê kia, thì:
200 vị đã mất vì tử trận và bệnh hoạn chết.
200 vị già lão, giải ngũ từng đợt âm thầm.
200 vị còn lại, có thể dự tranh lên tướng ông ạ.
-Lên tướng như thế nào?
-Thì cứ mỗi năm ít nhất có một đại tá lên tướng, nhiều nhất hai ông thôi. Thành ra để giải quyết số 200 đại tá dự tranh lên tướng, phải mất 200 năm.
-200 năm thì còn ma nào ở lại với đời, chứ trước ba năm mới có một đại tá lên chuẩn tướng, thì 200 đại tá muốn đeo lon tướng phải 600 năm.
Tôi thấy nhị vị đại tá có vẻ chân tình đối thoại, chẳng hề đùa rỡn, nên bỗng cảm phục quá. Đại Tá X. trưởng phái đoàn Quân Đoàn I/Quân Khu I cười hà hả:
-Bà đại tá Trần Cẩm Hương của cô này bao giờ lên tướng đây?
Vị đại tá thuộc ngành quân số, tức phòng 1/TTM bèn phán:
-Ông có biết là muốn nhận cấp bậc đại tá phải có tròn 6000 (sáu ngàn) quân, chưa kể gia, giảm, ấn định chỉ huy một sư đoàn đấy nhé. Phụ nữ các cô có bao nhiêu người trong quân đội?
Tôi vui vẻ trả lời:
-Dạ thưa 6000 quân nhân các cấp (sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ) đúng với cấp khoản ấn định, tất nhiên có gia, giảm.
Sau đó chuyện rơi vào quên lãng. Như vậy, với quân số nêu trên, và thực tế cũng trả lời rằng, Đoàn Nữ Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ có một vị đại tá, là nữ Đại Tá Trần Cẩm Hương, trưởng nữ của cụ Kỹ Sư công chánh Trần Văn Mẹo, Bộ Trưởng Công Chánh (Đệ Nhất Cộng Hòa).
Cấp bậc gì thì bây giờ cũng chỉ là kỷ niệm như tôi đã trình bày trên. Tuy nhiên, kỷ niệm cũng phải có nguyên, có ủy, chứ không thể như đám mây khói bay lên cao để thành... mây, nói chữ là phù vân.
Ấy vậy mà mới đây tôi được đọc một bài văn, trong đó tác giả là văn nghệ sĩ tên tuổi, nhưng ông không rõ về Đoàn Nữ Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã ghi nhận ý kiến của phu nhận một vị đại tá Pháo Binh xưa, rằng bà phu nhân đó là "Nữ Đại Tá Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa", khiến có độc giả thân quen điện thoại hỏi tôi, tôi bèn thưa thế này:
-"Nữ Đại Tá" thì khác với bà đại tá, bà đại tá là phu nhân nam đại tá, tức làm vợ vị đại tá có danh vọng, có địa vị, cơ ngơi điền sản, con cái v.v... quý hóa quá rồi, danh giá quá rồi.
Còn Nữ Đại Tá của đoàn thể tôi, thì chỉ duy nhất có Đại Tá Nữ Quân Nhân Trần Cẩm Hương, bà kẹt lại Saigon sau 30.4.1975, nên cũng phải đi tù cải tạo 10 năm (mười năm), và ra trại, bà phải đi lao động ở Hậu Nghĩa, ở một căn chòi lá giữa đồng khô, bị quản chế bởi vợ một liệt sĩ cộng sản Việt Nam, làm rẫy. Nữ Đại Tá Trần Cẩm Hương đã thất lộc vào hạ tuần tháng 2 năm 1987, hưởng dương 60 tuổi, vì bệnh... hàng ngày làm cây, làm cỏ nơi cánh đồng khô nhiệt đới, đã từ cảm nặng, qua sưng màng óc, gia đình xin di chuyển về thành phố để chữa trị, mà không được.
Lại cũng "Âu là cái số!"
Cao Mỵ Nhân ( HNPĐ )
Hawthorne, 18.7.2013
( HNPĐ ) Cuối năm 1972, các đơn vị tác chiến thuộc Quân Đoàn I/Quân Khu I đã xong việc tái chiếm cổ thành Quảng Trị rồi, tất nhiên có cả sự hiện diện cũa hai binh chủng lỗi lạc về lửa binh là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa, nay địa phương chỉ còn một việc cấp bách là bình định lãnh thổ, tức giữ đất, nuôi dân, chờ ngày đôi bên ngưng chiến, chấm dứt chuyện bom rơi, đạn nổ một cách... mơ hồ, bởi vì như ông Uno, Tông Tông.. tôi đã nói: "Đừng nghe những gì cộng sản nói - Mà hãy nhìn những gì cộng sản làm".
Tuy nhiên, tưởng như là còn nước, còn tát, phe ta gồm đồng minh vĩ đại Hoa Kỳ và quân dân miền Nam quốc gia chân chính đã cố đập nát đầu con trăn vô sản khổng lồ Bắc Việt bằng một cuộc oanh kích với danh nghĩ Trận Điện Biên Phủ Trên Không qua 12 ngày đêm bốc lửa cả bầu trời Hà Nội.
Để rồi một tháng sau, 27.1.1973, nụ cười hiu hắt như của những ai từng ngụp lặn trong chiến hào chứa toàn nước mắt, đã đứng lặng người, thay vì phải vỗ tay hoan hô, đón nhận ngày hưu chiến mới đúng.
Đại Tá X. thuộc Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I/Quân Khu I cùng vài vị sĩ quan phần hành liên hệ tới công tác, phải vô họp ở Bộ Tổng Tham Mưu, để trực tiếp trình bày một số vấn đề chuẩn bị cho kế hoạch hậu chiến, chẳng hạn chương trình tuyển mộ dở dang, giãn quân từng phần..., khai hoang lập ấp thêm ở các vùng sôi đậu, xưa thì Việt Cộng lén lút sống với dân quê, nay ta phải ổn định để phát triển kinh tế.
Do đó, tôi cũng được chút đỉnh ngày giờ tháp tùng phái đoàn Đại Tá X., lý do công tác Xã Hội hậu chiến phải... đáng kể chứ.
Tại phòng hội lớn, đa phần là quý vị đại tá tỉnh trưởng, chỉ huy trưởng đặc khu quan trọng... mà lâu nay nhà cửa, ruộng vườn đã nát bét vì pháo địch, bom ta.
Quý vị đại tá nêu trên có vẻ khổ hơn ai hết. Trước nhất phải đứng mũi, chịu sào di chuyển cái con đò (lãnh thổ) làm sao cho mới mẻ, an lành. Kế tới là đối đầu với đội ngũ quân nhân các cấp từ đơn vị trở về sum họp cùng gia đình, họ hàng, chòm xóm 24/24, tức là người về vì cung kiếm mỏi mệt, địa vị công danh chỉ còn là kỷ niệm và hai bàn tay trắng tiền tài, chao ôi khó khăn quá chứ, của chìm, của nổi ở đâu ra khi cứ suốt ngày thường trú ở đơn vị, vợ con ở cư xá, trại gia binh (quân đội). 1/3 thời gian để họp, còn 2/3 thời gian để hàn huyên tâm sự vơi đầy. Một vị nói nửa khôi hài, nửa buồn chán:
-Ông cứ nghĩ coi, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có khoảng 600 ông đại tá đấy. Lão K. cho tôi hay là trong bản liệt kê kia, thì:
200 vị đã mất vì tử trận và bệnh hoạn chết.
200 vị già lão, giải ngũ từng đợt âm thầm.
200 vị còn lại, có thể dự tranh lên tướng ông ạ.
-Lên tướng như thế nào?
-Thì cứ mỗi năm ít nhất có một đại tá lên tướng, nhiều nhất hai ông thôi. Thành ra để giải quyết số 200 đại tá dự tranh lên tướng, phải mất 200 năm.
-200 năm thì còn ma nào ở lại với đời, chứ trước ba năm mới có một đại tá lên chuẩn tướng, thì 200 đại tá muốn đeo lon tướng phải 600 năm.
Tôi thấy nhị vị đại tá có vẻ chân tình đối thoại, chẳng hề đùa rỡn, nên bỗng cảm phục quá. Đại Tá X. trưởng phái đoàn Quân Đoàn I/Quân Khu I cười hà hả:
-Bà đại tá Trần Cẩm Hương của cô này bao giờ lên tướng đây?
Vị đại tá thuộc ngành quân số, tức phòng 1/TTM bèn phán:
-Ông có biết là muốn nhận cấp bậc đại tá phải có tròn 6000 (sáu ngàn) quân, chưa kể gia, giảm, ấn định chỉ huy một sư đoàn đấy nhé. Phụ nữ các cô có bao nhiêu người trong quân đội?
Tôi vui vẻ trả lời:
-Dạ thưa 6000 quân nhân các cấp (sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ) đúng với cấp khoản ấn định, tất nhiên có gia, giảm.
Sau đó chuyện rơi vào quên lãng. Như vậy, với quân số nêu trên, và thực tế cũng trả lời rằng, Đoàn Nữ Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ có một vị đại tá, là nữ Đại Tá Trần Cẩm Hương, trưởng nữ của cụ Kỹ Sư công chánh Trần Văn Mẹo, Bộ Trưởng Công Chánh (Đệ Nhất Cộng Hòa).
Cấp bậc gì thì bây giờ cũng chỉ là kỷ niệm như tôi đã trình bày trên. Tuy nhiên, kỷ niệm cũng phải có nguyên, có ủy, chứ không thể như đám mây khói bay lên cao để thành... mây, nói chữ là phù vân.
Ấy vậy mà mới đây tôi được đọc một bài văn, trong đó tác giả là văn nghệ sĩ tên tuổi, nhưng ông không rõ về Đoàn Nữ Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã ghi nhận ý kiến của phu nhận một vị đại tá Pháo Binh xưa, rằng bà phu nhân đó là "Nữ Đại Tá Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa", khiến có độc giả thân quen điện thoại hỏi tôi, tôi bèn thưa thế này:
-"Nữ Đại Tá" thì khác với bà đại tá, bà đại tá là phu nhân nam đại tá, tức làm vợ vị đại tá có danh vọng, có địa vị, cơ ngơi điền sản, con cái v.v... quý hóa quá rồi, danh giá quá rồi.
Còn Nữ Đại Tá của đoàn thể tôi, thì chỉ duy nhất có Đại Tá Nữ Quân Nhân Trần Cẩm Hương, bà kẹt lại Saigon sau 30.4.1975, nên cũng phải đi tù cải tạo 10 năm (mười năm), và ra trại, bà phải đi lao động ở Hậu Nghĩa, ở một căn chòi lá giữa đồng khô, bị quản chế bởi vợ một liệt sĩ cộng sản Việt Nam, làm rẫy. Nữ Đại Tá Trần Cẩm Hương đã thất lộc vào hạ tuần tháng 2 năm 1987, hưởng dương 60 tuổi, vì bệnh... hàng ngày làm cây, làm cỏ nơi cánh đồng khô nhiệt đới, đã từ cảm nặng, qua sưng màng óc, gia đình xin di chuyển về thành phố để chữa trị, mà không được.
Lại cũng "Âu là cái số!"
Cao Mỵ Nhân ( HNPĐ )
Hawthorne, 18.7.2013
ĐẠI TÁ X - CAO MỴ NHÂN
( HNPD ) Cuối năm 1972, các đơn vị tác chiến thuộc Quân Đoàn I/Quân Khu I đã xong việc tái chiếm cổ thành Quảng Trị rồi, tất nhiên có cả sự hiện diện cũa hai binh chủng lỗi lạc về lửa binh là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến
( HNPĐ ) Cuối năm 1972, các đơn vị tác chiến thuộc Quân Đoàn I/Quân Khu I đã xong việc tái chiếm cổ thành Quảng Trị rồi, tất nhiên có cả sự hiện diện cũa hai binh chủng lỗi lạc về lửa binh là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Cộng Hòa, nay địa phương chỉ còn một việc cấp bách là bình định lãnh thổ, tức giữ đất, nuôi dân, chờ ngày đôi bên ngưng chiến, chấm dứt chuyện bom rơi, đạn nổ một cách... mơ hồ, bởi vì như ông Uno, Tông Tông.. tôi đã nói: "Đừng nghe những gì cộng sản nói - Mà hãy nhìn những gì cộng sản làm".
Tuy nhiên, tưởng như là còn nước, còn tát, phe ta gồm đồng minh vĩ đại Hoa Kỳ và quân dân miền Nam quốc gia chân chính đã cố đập nát đầu con trăn vô sản khổng lồ Bắc Việt bằng một cuộc oanh kích với danh nghĩ Trận Điện Biên Phủ Trên Không qua 12 ngày đêm bốc lửa cả bầu trời Hà Nội.
Để rồi một tháng sau, 27.1.1973, nụ cười hiu hắt như của những ai từng ngụp lặn trong chiến hào chứa toàn nước mắt, đã đứng lặng người, thay vì phải vỗ tay hoan hô, đón nhận ngày hưu chiến mới đúng.
Đại Tá X. thuộc Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I/Quân Khu I cùng vài vị sĩ quan phần hành liên hệ tới công tác, phải vô họp ở Bộ Tổng Tham Mưu, để trực tiếp trình bày một số vấn đề chuẩn bị cho kế hoạch hậu chiến, chẳng hạn chương trình tuyển mộ dở dang, giãn quân từng phần..., khai hoang lập ấp thêm ở các vùng sôi đậu, xưa thì Việt Cộng lén lút sống với dân quê, nay ta phải ổn định để phát triển kinh tế.
Do đó, tôi cũng được chút đỉnh ngày giờ tháp tùng phái đoàn Đại Tá X., lý do công tác Xã Hội hậu chiến phải... đáng kể chứ.
Tại phòng hội lớn, đa phần là quý vị đại tá tỉnh trưởng, chỉ huy trưởng đặc khu quan trọng... mà lâu nay nhà cửa, ruộng vườn đã nát bét vì pháo địch, bom ta.
Quý vị đại tá nêu trên có vẻ khổ hơn ai hết. Trước nhất phải đứng mũi, chịu sào di chuyển cái con đò (lãnh thổ) làm sao cho mới mẻ, an lành. Kế tới là đối đầu với đội ngũ quân nhân các cấp từ đơn vị trở về sum họp cùng gia đình, họ hàng, chòm xóm 24/24, tức là người về vì cung kiếm mỏi mệt, địa vị công danh chỉ còn là kỷ niệm và hai bàn tay trắng tiền tài, chao ôi khó khăn quá chứ, của chìm, của nổi ở đâu ra khi cứ suốt ngày thường trú ở đơn vị, vợ con ở cư xá, trại gia binh (quân đội). 1/3 thời gian để họp, còn 2/3 thời gian để hàn huyên tâm sự vơi đầy. Một vị nói nửa khôi hài, nửa buồn chán:
-Ông cứ nghĩ coi, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có khoảng 600 ông đại tá đấy. Lão K. cho tôi hay là trong bản liệt kê kia, thì:
200 vị đã mất vì tử trận và bệnh hoạn chết.
200 vị già lão, giải ngũ từng đợt âm thầm.
200 vị còn lại, có thể dự tranh lên tướng ông ạ.
-Lên tướng như thế nào?
-Thì cứ mỗi năm ít nhất có một đại tá lên tướng, nhiều nhất hai ông thôi. Thành ra để giải quyết số 200 đại tá dự tranh lên tướng, phải mất 200 năm.
-200 năm thì còn ma nào ở lại với đời, chứ trước ba năm mới có một đại tá lên chuẩn tướng, thì 200 đại tá muốn đeo lon tướng phải 600 năm.
Tôi thấy nhị vị đại tá có vẻ chân tình đối thoại, chẳng hề đùa rỡn, nên bỗng cảm phục quá. Đại Tá X. trưởng phái đoàn Quân Đoàn I/Quân Khu I cười hà hả:
-Bà đại tá Trần Cẩm Hương của cô này bao giờ lên tướng đây?
Vị đại tá thuộc ngành quân số, tức phòng 1/TTM bèn phán:
-Ông có biết là muốn nhận cấp bậc đại tá phải có tròn 6000 (sáu ngàn) quân, chưa kể gia, giảm, ấn định chỉ huy một sư đoàn đấy nhé. Phụ nữ các cô có bao nhiêu người trong quân đội?
Tôi vui vẻ trả lời:
-Dạ thưa 6000 quân nhân các cấp (sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ) đúng với cấp khoản ấn định, tất nhiên có gia, giảm.
Sau đó chuyện rơi vào quên lãng. Như vậy, với quân số nêu trên, và thực tế cũng trả lời rằng, Đoàn Nữ Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ có một vị đại tá, là nữ Đại Tá Trần Cẩm Hương, trưởng nữ của cụ Kỹ Sư công chánh Trần Văn Mẹo, Bộ Trưởng Công Chánh (Đệ Nhất Cộng Hòa).
Cấp bậc gì thì bây giờ cũng chỉ là kỷ niệm như tôi đã trình bày trên. Tuy nhiên, kỷ niệm cũng phải có nguyên, có ủy, chứ không thể như đám mây khói bay lên cao để thành... mây, nói chữ là phù vân.
Ấy vậy mà mới đây tôi được đọc một bài văn, trong đó tác giả là văn nghệ sĩ tên tuổi, nhưng ông không rõ về Đoàn Nữ Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã ghi nhận ý kiến của phu nhận một vị đại tá Pháo Binh xưa, rằng bà phu nhân đó là "Nữ Đại Tá Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa", khiến có độc giả thân quen điện thoại hỏi tôi, tôi bèn thưa thế này:
-"Nữ Đại Tá" thì khác với bà đại tá, bà đại tá là phu nhân nam đại tá, tức làm vợ vị đại tá có danh vọng, có địa vị, cơ ngơi điền sản, con cái v.v... quý hóa quá rồi, danh giá quá rồi.
Còn Nữ Đại Tá của đoàn thể tôi, thì chỉ duy nhất có Đại Tá Nữ Quân Nhân Trần Cẩm Hương, bà kẹt lại Saigon sau 30.4.1975, nên cũng phải đi tù cải tạo 10 năm (mười năm), và ra trại, bà phải đi lao động ở Hậu Nghĩa, ở một căn chòi lá giữa đồng khô, bị quản chế bởi vợ một liệt sĩ cộng sản Việt Nam, làm rẫy. Nữ Đại Tá Trần Cẩm Hương đã thất lộc vào hạ tuần tháng 2 năm 1987, hưởng dương 60 tuổi, vì bệnh... hàng ngày làm cây, làm cỏ nơi cánh đồng khô nhiệt đới, đã từ cảm nặng, qua sưng màng óc, gia đình xin di chuyển về thành phố để chữa trị, mà không được.
Lại cũng "Âu là cái số!"
Cao Mỵ Nhân ( HNPĐ )
Hawthorne, 18.7.2013