Quán Bên Đường
ĐÊM DUY NHẤT ĐÓ - CAO MỴ NHÂN
( HNPĐ ) Tôi không nhớ rõ lắm, thời gian đó đang còn mùa xuân, hay đã vào mùa hạ, mà không gian vừa ấm áp, vừa mát mẻ, ngoài trời thì yên ắng, lặng lờ như không
( HNPĐ ) Tôi không nhớ rõ lắm, thời gian đó đang còn mùa xuân, hay đã vào mùa hạ, mà không gian vừa ấm áp, vừa mát mẻ, ngoài trời thì yên ắng, lặng lờ như không có một ngọn gió nào đặc biệt của miền Trung mỗi khi bão tố, lũ lụt, nên có thể nói mùa xuân lại hạ này khá đẹp.
Để chuẩn bị đón phái đoàn B từ trung ương ra vùng giới tuyến, thăm viếng và ủy lạo gia đình binh sĩ tại các địa phương Bắc, Nam đèo Hải Vân, vùng thời điểm với phái đoàn A gồm Tong Tong...tôi, cùng quý ông quân cán chính cấp cao, đi thị sát chiến trường, do phòng 3 Bộ Tư Lệnh QĐI//QK1 đảm nhiệm...an toàn nhất, đưa phái đoàn B gồm quý vị phu nhân do Bà phu nhân Tong Tong...tôi, bà phu nhân thủ tướng K. với độ gần 10 vị phu nhân giới quan quyền khác tháp tùng.
Phái đoàn A với trăm công, ngàn việc, nào thị sát chiến trường, nào họp hành quân, hội thảo phương thức phòng thủ và tấn công tốc chiến, tốc thắng vv...và vv...Thế nên, dịp công tác đó, quý phái đoàn A, B không hề cùng ăn, cùng ở nơi nào, phần tôi chỉ biết lo việc mình, là theo sát phái đoàn B, toàn phụ nữ, chúng tôi bèn trình thượng cấp, được xử dụng phòng ốc Tòa đại biểu chính phủ ở Huế, Bắc Hải Vân, phía nam Hải Vân thì Tòa Thị Chính Đà Nẵng cung cấp phương tiện di chuyển, nghỉ ngơi...
Do đó, đêm duy nhất dịp đó, phái đoàn B tạm trú tại Tòa Đại Biểu Huế. Như trên tôi đã trình bày, là ngoài trời không có ngọn gió nào khả dĩ lay động bụi trúc là đà, hay những chụm hoa hồng tỉ muội xinh xắn trong khuôn viên tòa đương nêu.
Đã khuya, nên cửa nẻo cũng phải then cài, khóa chốt, huống hồ có cả một trung đội hộ tống thuộc Đại Đội Tổng Hành Dinh QĐI/QK1 mở đường và kết thúc những chuyến đi dù xa, dù gần, đóng quân trong khuôn viên tòa để bảo vệ.
Thế thì, ngọn đèn "đại đăng" treo giữa đại sảnh cứ...an vị như chẳng thể A Lịch Sơn nào lay chuyển nổi, song bỗng có tiếng oanh vàng cất lên, nữa ngạc nhiên, nữa sợ hãi là vì một đấng phu nhân, đưa tay chỉ vào tấm gương lớn án ngữ cuối phòng, bà thấy ngọn đèn đong đưa qua lại, tưởng như gió bão ngoài trời đang vần vũ...chuyển giông.
Cứ thế, chúng tôi thay phiên nhau, nhìn đèn rồi lại nhìn tấm gương đang phản chiếu bóng đèn đung đưa...chị H. nguyên là trung úy nữ quân nhân, chánh văn phòng của phu nhân Tong Tong...tôi, vốn hay cười đùa, giờ sợ xanh cả mặt, bảo rằng: tôi hãy nhìn tấm gương, để chị ngó đèn và cùng thốt "có hay không" đèn đứng im, hoặc đang chao qua, đảo lại. Rõ ràng là trong gương thì đèn đung đưa, mà ở ngoài đèn cứ sừng sững lạnh lùng.
Dù cho quý vị nữ lưu, có sống xa hoa, sang trọng kiêu căng trên tột đỉnh danh vọng ở trạng thái hình bóng "đại đăng" như thế chẳng ai dám nói gan rằng hãy để một mình cá nhân nào đó, chiêm ngắm chiếc đèn... cù trong gương vậy...chúng tôi bèn thức đêm, chờ sáng đợi mặt trời lên xóa cảnh thần bí, mơ hồ.
Trong tình huống đó, tất nhiên quý vị phu nhân quyền quý không thể "911" như thời đại này, nơi các nước văn minh, tiên tiến, nên đành mỉm cười một cách xã giao mỗi lần ngắm trộm đèn nhẹ nhàng lui tới nơi gương.
Hôm sau, chúng tôi trở về Đà Nẵng, có lẽ quý vị phái đoàn B muốn mau chóng lên máy bay về lại Sai Gon, nhưng đã ban ngày, thành chẳng ai...thèm sợ nữa.
Chị H. hỏi thầm tôi:
-"Có khi nào, cái đèn đó vậy không?"
Tôi hơi bất bình, vì cái đèn đỏ của một dinh thự thuộc vùng 1 chiến thuật, nơi có nhiều tiền đồn...ma thiêng, nước độc như Cồn Tiên, Khe Sanh, như Ba Tơ, Trà Bồng vv.. Song chẳng lẽ ma rừng, quỷ núi lại theo về tận thành thị đã và đang điện khí hóa rực rỡ...
Chúng tôi bắt đầu cho "nó" quên đi cái đèn kỳ quái đêm qua, hình bóng...tà mị u hoài. Nhưng bao giờ cũng vậy, đã yêu rồi, lại kiếm tìm...bất ổn. Quý bà muốn vô Hội An viếng ông thầy bói mùi ở sân Chùa Ngài Quan Thánh.
Thầy bói mù mang cặp kiếng đen, nắm tay quý bà để đoán vận mệnh...tương lai tới bà K. , phu nhân vị "number two", ông điềm nhiên nói:
-Sắp tới, TT "number two" sẽ thế chỗ của TT "number one".
Vì đang ở xứ tạm dung này, tôi mượn tiếng của quê hương mới để đỡ chạm vào các vết thương, mà bất cứ ai trong chúng ta, ra đi tị nạn cũng ít nhiều bị sói mòn đau đớn.
Hai chữ T T là Tong Tong...tôi, mà cũng là viết tắt danh xưng Thủ Tướng. Thế nên, tôi vẫn nhớ chuyến...rong chơi của phái đoàn B năm ấy. Đồng thời, một vị thân Mỹ nào đó, đã tình cờ thốt với giới quan quyền, tôi nghe lỏm được thôi:
_nếu tình thế bình thường, thì thủ tướng K. lên chức UNO đấy.
Song le, tất cả đã không bình thường như mong đợi, dẫu vị nào thuộc Việt Nam Cộng Hòa chân chính, lên thay Tong Tong...tôi khi mãn nhiệm kỳ, tôi cũng vỗ tay hoan hô, bởi lẽ phe ta, khi sập tiệm, mới vỡ lẽ ra ai cũng nghèo khổ, tùy theo mức độ nghèo ít như quý vị, nghèo nhiều hay quá nghèo như tôi chẳng hạn. Thời nay, bọn "họ", tập thể thống trị mới, tức VN Cộng Sản, giàu hơn Tong Tong...tôi đến vạn lần kìa.
Howthrone 19-2-2014
CAO MỴ NHÂN ( HNPĐ )
( HNPĐ ) Tôi không nhớ rõ lắm, thời gian đó đang còn mùa xuân, hay đã vào mùa hạ, mà không gian vừa ấm áp, vừa mát mẻ, ngoài trời thì yên ắng, lặng lờ như không có một ngọn gió nào đặc biệt của miền Trung mỗi khi bão tố, lũ lụt, nên có thể nói mùa xuân lại hạ này khá đẹp.
Để chuẩn bị đón phái đoàn B từ trung ương ra vùng giới tuyến, thăm viếng và ủy lạo gia đình binh sĩ tại các địa phương Bắc, Nam đèo Hải Vân, vùng thời điểm với phái đoàn A gồm Tong Tong...tôi, cùng quý ông quân cán chính cấp cao, đi thị sát chiến trường, do phòng 3 Bộ Tư Lệnh QĐI//QK1 đảm nhiệm...an toàn nhất, đưa phái đoàn B gồm quý vị phu nhân do Bà phu nhân Tong Tong...tôi, bà phu nhân thủ tướng K. với độ gần 10 vị phu nhân giới quan quyền khác tháp tùng.
Phái đoàn A với trăm công, ngàn việc, nào thị sát chiến trường, nào họp hành quân, hội thảo phương thức phòng thủ và tấn công tốc chiến, tốc thắng vv...và vv...Thế nên, dịp công tác đó, quý phái đoàn A, B không hề cùng ăn, cùng ở nơi nào, phần tôi chỉ biết lo việc mình, là theo sát phái đoàn B, toàn phụ nữ, chúng tôi bèn trình thượng cấp, được xử dụng phòng ốc Tòa đại biểu chính phủ ở Huế, Bắc Hải Vân, phía nam Hải Vân thì Tòa Thị Chính Đà Nẵng cung cấp phương tiện di chuyển, nghỉ ngơi...
Do đó, đêm duy nhất dịp đó, phái đoàn B tạm trú tại Tòa Đại Biểu Huế. Như trên tôi đã trình bày, là ngoài trời không có ngọn gió nào khả dĩ lay động bụi trúc là đà, hay những chụm hoa hồng tỉ muội xinh xắn trong khuôn viên tòa đương nêu.
Đã khuya, nên cửa nẻo cũng phải then cài, khóa chốt, huống hồ có cả một trung đội hộ tống thuộc Đại Đội Tổng Hành Dinh QĐI/QK1 mở đường và kết thúc những chuyến đi dù xa, dù gần, đóng quân trong khuôn viên tòa để bảo vệ.
Thế thì, ngọn đèn "đại đăng" treo giữa đại sảnh cứ...an vị như chẳng thể A Lịch Sơn nào lay chuyển nổi, song bỗng có tiếng oanh vàng cất lên, nữa ngạc nhiên, nữa sợ hãi là vì một đấng phu nhân, đưa tay chỉ vào tấm gương lớn án ngữ cuối phòng, bà thấy ngọn đèn đong đưa qua lại, tưởng như gió bão ngoài trời đang vần vũ...chuyển giông.
Cứ thế, chúng tôi thay phiên nhau, nhìn đèn rồi lại nhìn tấm gương đang phản chiếu bóng đèn đung đưa...chị H. nguyên là trung úy nữ quân nhân, chánh văn phòng của phu nhân Tong Tong...tôi, vốn hay cười đùa, giờ sợ xanh cả mặt, bảo rằng: tôi hãy nhìn tấm gương, để chị ngó đèn và cùng thốt "có hay không" đèn đứng im, hoặc đang chao qua, đảo lại. Rõ ràng là trong gương thì đèn đung đưa, mà ở ngoài đèn cứ sừng sững lạnh lùng.
Dù cho quý vị nữ lưu, có sống xa hoa, sang trọng kiêu căng trên tột đỉnh danh vọng ở trạng thái hình bóng "đại đăng" như thế chẳng ai dám nói gan rằng hãy để một mình cá nhân nào đó, chiêm ngắm chiếc đèn... cù trong gương vậy...chúng tôi bèn thức đêm, chờ sáng đợi mặt trời lên xóa cảnh thần bí, mơ hồ.
Trong tình huống đó, tất nhiên quý vị phu nhân quyền quý không thể "911" như thời đại này, nơi các nước văn minh, tiên tiến, nên đành mỉm cười một cách xã giao mỗi lần ngắm trộm đèn nhẹ nhàng lui tới nơi gương.
Hôm sau, chúng tôi trở về Đà Nẵng, có lẽ quý vị phái đoàn B muốn mau chóng lên máy bay về lại Sai Gon, nhưng đã ban ngày, thành chẳng ai...thèm sợ nữa.
Chị H. hỏi thầm tôi:
-"Có khi nào, cái đèn đó vậy không?"
Tôi hơi bất bình, vì cái đèn đỏ của một dinh thự thuộc vùng 1 chiến thuật, nơi có nhiều tiền đồn...ma thiêng, nước độc như Cồn Tiên, Khe Sanh, như Ba Tơ, Trà Bồng vv.. Song chẳng lẽ ma rừng, quỷ núi lại theo về tận thành thị đã và đang điện khí hóa rực rỡ...
Chúng tôi bắt đầu cho "nó" quên đi cái đèn kỳ quái đêm qua, hình bóng...tà mị u hoài. Nhưng bao giờ cũng vậy, đã yêu rồi, lại kiếm tìm...bất ổn. Quý bà muốn vô Hội An viếng ông thầy bói mùi ở sân Chùa Ngài Quan Thánh.
Thầy bói mù mang cặp kiếng đen, nắm tay quý bà để đoán vận mệnh...tương lai tới bà K. , phu nhân vị "number two", ông điềm nhiên nói:
-Sắp tới, TT "number two" sẽ thế chỗ của TT "number one".
Vì đang ở xứ tạm dung này, tôi mượn tiếng của quê hương mới để đỡ chạm vào các vết thương, mà bất cứ ai trong chúng ta, ra đi tị nạn cũng ít nhiều bị sói mòn đau đớn.
Hai chữ T T là Tong Tong...tôi, mà cũng là viết tắt danh xưng Thủ Tướng. Thế nên, tôi vẫn nhớ chuyến...rong chơi của phái đoàn B năm ấy. Đồng thời, một vị thân Mỹ nào đó, đã tình cờ thốt với giới quan quyền, tôi nghe lỏm được thôi:
_nếu tình thế bình thường, thì thủ tướng K. lên chức UNO đấy.
Song le, tất cả đã không bình thường như mong đợi, dẫu vị nào thuộc Việt Nam Cộng Hòa chân chính, lên thay Tong Tong...tôi khi mãn nhiệm kỳ, tôi cũng vỗ tay hoan hô, bởi lẽ phe ta, khi sập tiệm, mới vỡ lẽ ra ai cũng nghèo khổ, tùy theo mức độ nghèo ít như quý vị, nghèo nhiều hay quá nghèo như tôi chẳng hạn. Thời nay, bọn "họ", tập thể thống trị mới, tức VN Cộng Sản, giàu hơn Tong Tong...tôi đến vạn lần kìa.
Howthrone 19-2-2014
CAO MỴ NHÂN ( HNPĐ )
ĐÊM DUY NHẤT ĐÓ - CAO MỴ NHÂN
( HNPĐ ) Tôi không nhớ rõ lắm, thời gian đó đang còn mùa xuân, hay đã vào mùa hạ, mà không gian vừa ấm áp, vừa mát mẻ, ngoài trời thì yên ắng, lặng lờ như không
( HNPĐ ) Tôi không nhớ rõ lắm, thời gian đó đang còn mùa xuân, hay đã vào mùa hạ, mà không gian vừa ấm áp, vừa mát mẻ, ngoài trời thì yên ắng, lặng lờ như không có một ngọn gió nào đặc biệt của miền Trung mỗi khi bão tố, lũ lụt, nên có thể nói mùa xuân lại hạ này khá đẹp.
Để chuẩn bị đón phái đoàn B từ trung ương ra vùng giới tuyến, thăm viếng và ủy lạo gia đình binh sĩ tại các địa phương Bắc, Nam đèo Hải Vân, vùng thời điểm với phái đoàn A gồm Tong Tong...tôi, cùng quý ông quân cán chính cấp cao, đi thị sát chiến trường, do phòng 3 Bộ Tư Lệnh QĐI//QK1 đảm nhiệm...an toàn nhất, đưa phái đoàn B gồm quý vị phu nhân do Bà phu nhân Tong Tong...tôi, bà phu nhân thủ tướng K. với độ gần 10 vị phu nhân giới quan quyền khác tháp tùng.
Phái đoàn A với trăm công, ngàn việc, nào thị sát chiến trường, nào họp hành quân, hội thảo phương thức phòng thủ và tấn công tốc chiến, tốc thắng vv...và vv...Thế nên, dịp công tác đó, quý phái đoàn A, B không hề cùng ăn, cùng ở nơi nào, phần tôi chỉ biết lo việc mình, là theo sát phái đoàn B, toàn phụ nữ, chúng tôi bèn trình thượng cấp, được xử dụng phòng ốc Tòa đại biểu chính phủ ở Huế, Bắc Hải Vân, phía nam Hải Vân thì Tòa Thị Chính Đà Nẵng cung cấp phương tiện di chuyển, nghỉ ngơi...
Do đó, đêm duy nhất dịp đó, phái đoàn B tạm trú tại Tòa Đại Biểu Huế. Như trên tôi đã trình bày, là ngoài trời không có ngọn gió nào khả dĩ lay động bụi trúc là đà, hay những chụm hoa hồng tỉ muội xinh xắn trong khuôn viên tòa đương nêu.
Đã khuya, nên cửa nẻo cũng phải then cài, khóa chốt, huống hồ có cả một trung đội hộ tống thuộc Đại Đội Tổng Hành Dinh QĐI/QK1 mở đường và kết thúc những chuyến đi dù xa, dù gần, đóng quân trong khuôn viên tòa để bảo vệ.
Thế thì, ngọn đèn "đại đăng" treo giữa đại sảnh cứ...an vị như chẳng thể A Lịch Sơn nào lay chuyển nổi, song bỗng có tiếng oanh vàng cất lên, nữa ngạc nhiên, nữa sợ hãi là vì một đấng phu nhân, đưa tay chỉ vào tấm gương lớn án ngữ cuối phòng, bà thấy ngọn đèn đong đưa qua lại, tưởng như gió bão ngoài trời đang vần vũ...chuyển giông.
Cứ thế, chúng tôi thay phiên nhau, nhìn đèn rồi lại nhìn tấm gương đang phản chiếu bóng đèn đung đưa...chị H. nguyên là trung úy nữ quân nhân, chánh văn phòng của phu nhân Tong Tong...tôi, vốn hay cười đùa, giờ sợ xanh cả mặt, bảo rằng: tôi hãy nhìn tấm gương, để chị ngó đèn và cùng thốt "có hay không" đèn đứng im, hoặc đang chao qua, đảo lại. Rõ ràng là trong gương thì đèn đung đưa, mà ở ngoài đèn cứ sừng sững lạnh lùng.
Dù cho quý vị nữ lưu, có sống xa hoa, sang trọng kiêu căng trên tột đỉnh danh vọng ở trạng thái hình bóng "đại đăng" như thế chẳng ai dám nói gan rằng hãy để một mình cá nhân nào đó, chiêm ngắm chiếc đèn... cù trong gương vậy...chúng tôi bèn thức đêm, chờ sáng đợi mặt trời lên xóa cảnh thần bí, mơ hồ.
Trong tình huống đó, tất nhiên quý vị phu nhân quyền quý không thể "911" như thời đại này, nơi các nước văn minh, tiên tiến, nên đành mỉm cười một cách xã giao mỗi lần ngắm trộm đèn nhẹ nhàng lui tới nơi gương.
Hôm sau, chúng tôi trở về Đà Nẵng, có lẽ quý vị phái đoàn B muốn mau chóng lên máy bay về lại Sai Gon, nhưng đã ban ngày, thành chẳng ai...thèm sợ nữa.
Chị H. hỏi thầm tôi:
-"Có khi nào, cái đèn đó vậy không?"
Tôi hơi bất bình, vì cái đèn đỏ của một dinh thự thuộc vùng 1 chiến thuật, nơi có nhiều tiền đồn...ma thiêng, nước độc như Cồn Tiên, Khe Sanh, như Ba Tơ, Trà Bồng vv.. Song chẳng lẽ ma rừng, quỷ núi lại theo về tận thành thị đã và đang điện khí hóa rực rỡ...
Chúng tôi bắt đầu cho "nó" quên đi cái đèn kỳ quái đêm qua, hình bóng...tà mị u hoài. Nhưng bao giờ cũng vậy, đã yêu rồi, lại kiếm tìm...bất ổn. Quý bà muốn vô Hội An viếng ông thầy bói mùi ở sân Chùa Ngài Quan Thánh.
Thầy bói mù mang cặp kiếng đen, nắm tay quý bà để đoán vận mệnh...tương lai tới bà K. , phu nhân vị "number two", ông điềm nhiên nói:
-Sắp tới, TT "number two" sẽ thế chỗ của TT "number one".
Vì đang ở xứ tạm dung này, tôi mượn tiếng của quê hương mới để đỡ chạm vào các vết thương, mà bất cứ ai trong chúng ta, ra đi tị nạn cũng ít nhiều bị sói mòn đau đớn.
Hai chữ T T là Tong Tong...tôi, mà cũng là viết tắt danh xưng Thủ Tướng. Thế nên, tôi vẫn nhớ chuyến...rong chơi của phái đoàn B năm ấy. Đồng thời, một vị thân Mỹ nào đó, đã tình cờ thốt với giới quan quyền, tôi nghe lỏm được thôi:
_nếu tình thế bình thường, thì thủ tướng K. lên chức UNO đấy.
Song le, tất cả đã không bình thường như mong đợi, dẫu vị nào thuộc Việt Nam Cộng Hòa chân chính, lên thay Tong Tong...tôi khi mãn nhiệm kỳ, tôi cũng vỗ tay hoan hô, bởi lẽ phe ta, khi sập tiệm, mới vỡ lẽ ra ai cũng nghèo khổ, tùy theo mức độ nghèo ít như quý vị, nghèo nhiều hay quá nghèo như tôi chẳng hạn. Thời nay, bọn "họ", tập thể thống trị mới, tức VN Cộng Sản, giàu hơn Tong Tong...tôi đến vạn lần kìa.
Howthrone 19-2-2014
CAO MỴ NHÂN ( HNPĐ )