Quán Bên Đường
ĐÊM MƯA - CAO MỴ NHÂN
( HNPĐ ) Mưa đêm! Thì đã từng thấy ở nhiều nơi, nhiều giai đoạn, có nghĩa là... không gian nào, thời gian nào... cũng đã thấy Mưa Đêm. Mưa to, mưa nhỏ, mưa bụi, mưa bay... ban đêm
( HNPĐ ) Mưa đêm! Thì đã từng thấy ở nhiều nơi, nhiều giai đoạn, có nghĩa là... không gian nào, thời gian nào... cũng đã thấy Mưa Đêm. Mưa to, mưa nhỏ, mưa bụi, mưa bay... ban đêm. Buồn lắm nếu quý vị đang lưu lạc ở đâu, đang thương nhớ ai, thì mưa đêm quả là nỗi sầu dai dẳng, dằng dặc, lê thê và lướt thướt chi lạ.
Tôi đã từng được may mắn... lội trong những đêm mưa buồn thảm đó. Trước hết, là không hiểu vì sao tôi lại theo gia đình đi trên một bờ sông không rộng lắm, nhưng đủ gian truân, cơn mưa vừa phải như chiều dài dòng sông quanh co khiến quên cả đường trường vì tất cả đều phải chú ý, lỡ lạc lối hay là trượt chân rớt xuống mặt nước đang nổi sóng không dồn dập bởi cơn mưa vừa nêu trên.
Đó là một đêm mưa, để tất cả gặp nhau ở cuối bến, để có thể lên chuyến đò ngay đêm đó, mới 3 giờ rưỡi sáng mà trời có vẻ sắp rạng đông... Thực ra đêm đó trăng hạ tuần, mà vì không gian sũng nước, nên phải chịu cảnh đêm đen...
Về tới thành phố, mưa dứt hạt từng đợt, bến xe nhớp nhúa như lòng chợ cá tan phiên, mảnh trăng hạ tuần nhạt nhẽo rời xa... Nắng bắt đầu hong khô vòm lá.
Mấy năm sau, từ giã quê hương, lên trời mây cao vút, bằng máy bay, có vẻ như quang đãng, tới sân bay không chính thức ở Thai lan, xe chở toán HO tạm đặt là 724 đến trại tiếp cư Suan Plu, một đêm mưa to, gió lớn...
Mọi người nhìn nhau, thầm hỏi: "Đêm mưa này có khác ở quê nhà không, lạ quá, cũng nước chảy, gió như gào lên thống khổ, ôi có ai muốn bước vào... phiêu lưu, mệt mỏi, mịt mù, dù hàng loạt giấy tờ hướng dẫn, bảo lãnh, thư từ chờ đợi đoàn viên ở những xứ sở nào đó, ôi mưa, ôi... đêm, dòng chữ của người ở trước, đã được chuyển đi, để lại trên tường: - Suan Plu, còn gì buồn hơn nữa.
Chắc người viết đó, cũng đã gặp một đêm mưa, vì chỉ đêm mưa mới có nỗi sầu... tuyệt vọng, nỗi ưu tư nặng nề, cùng chuỗi thở dài không ngăn được tiếp nối bi thương, chán nản, chưa rõ... ngày mai, tuy biết chắc ngày mai thoải mái hơn năm tháng vừa qua, đã qua ở VN từ sau cuộc đổi đời nghiệt ngã 30-4-1975.
Lại mấy năm sau...
Một đêm mưa âm ỉ, u trầm, một đêm mưa, tưởng là khác hẳn những đêm mưa Châu Á, tức mưa Đại Cồ Việt và mưa Xiêm La mà tôi đan cử ở trên...
Đêm mưa này có vẻ... mát mẻ hơn, sạch sẽ hơn, không trên bờ sông, không gần phi trường, cũng thành phố như Saigon, Băng Cốc, mà chao ôi, chơi vơi, vô định, dù chuyến xe lửa đi từ Tây Đức, qua Đông Đức, tức là tàu hỏa chạy suốt chiều ngang nước Đức.
Lại một đêm mưa thay vì tôi có thể ngủ cho khỏe, bởi trạm cuối mới là nơi tôi đến, thì cần gì lo lạc, lo sai điểm hẹn chứ -Nhưng tôi đã không ngủ, đã muốn ngoái cổ nhìn ra cửa sổ tàu lửa kia.
Tàu đã vượt khỏi lằn ranh Tây, Đông Đức, vé được soát thật cẩn thận, lạ quá đi từ phía giàu sang, sáng sủa, qua bên nghèo nàn, tăm tối... mà soát gì kỹ thế!
Đường tàu đi Đông Đức trước mặt kia mù mờ ánh điện vàng khè, đêm mưa dật dờ, đoạn mưa rơi mau ồ ạt, hành khách bước lên tàu với áo mưa đầy nước, tóc ướt bệt, đoạn mưa rớt nhẹ từng giọt lệ ướt dung nhan... Hành khách dùng tàu hỏa làm phương tiện di chuyển. Nên đêm về sáng, dân chúng, công nhân, học sinh đáp xe lửa như đi xe đò, xe bus vậy...
Đêm mưa, vâng, còn ngàn vạn kiểu mưa với ngàn vạn cảnh tượng, ngàn vạn suy tư, của ngàn vạn người đông, tây, nam, bắc... cổ, kim, vì thế, mới có ngàn, vạn thơ, văn, nhạc, họa tán tụng mưa, buồn nản mưa, thậm chí sợ hãi mưa, thù ghét mưa...
Song đôi khi, trong văn chương, nghệ thuật, có nhiều đêm mưa đẹp, hoặc rất đẹp đối với những nhân vật trữ tình lãng mạn, hay chỉ mơ mộng sơ sơ... cũng khiến mưa gần gụi với tâm tư, tình cảm những vị sống với nội tâm, cảm xúc dạt dào, bén nhật.
Tôi vừa qua một đêm mưa ở Los Angeles này, một đêm mưa mà... hàng tấn nước đổ xuống thành phố tôi một lượt trong đêm. Đã thế, vùng tôi ở còn bị tắt điện ngay từ nửa đêm, 3 giờ rưỡi sáng, tôi dậy nhìn ra ngoài trời, không sấm chớp mà sao... không gian như thấp thoáng mầu da cam... sợ quá, tôi bật đèn điện, đã bị tắt may trong nhà còn dự trữ đèn cầy, tức nến, tôi thắp lên, đợi sáng.
Như tôi đã trình bày trên, đêm mưa là chuyện thường, mà tắt điện trong đêm mưa lại cũng thường thôi, điều này ở quê hương VN xa vời của tôi, thì quen quá đi rồi. Thế sao tôi lại sợ, sợ chứ không than, không trách thiên đường Mỹ quốc của... tôi, có lúc cũng giống cái xứ sở nghèo nàn, lạc hậu mà tôi đã rời xa... nếu điện tắt, tối tăm.
À thì ra, nếu vẫn trong khốn khổ, sẽ không sao cả, còn đang tiện nghi, sung sướng, rõ ràng như USA, mà tôi trọn đời còn lại ca tụng thì quả... khiếp đảm với một đêm mưa, không đèn, nghe tiếng mưa di chuyển như sắp vỡ... càn khôn, tôi bỗng quá sợ, vâng, quá sợ thiên nhiên bí hiểm, kinh hoàng.
Cao Mỵ Nhân ( HNPĐ )
Hawthorne 12-12-2
( HNPĐ ) Mưa đêm! Thì đã từng thấy ở nhiều nơi, nhiều giai đoạn, có nghĩa là... không gian nào, thời gian nào... cũng đã thấy Mưa Đêm. Mưa to, mưa nhỏ, mưa bụi, mưa bay... ban đêm. Buồn lắm nếu quý vị đang lưu lạc ở đâu, đang thương nhớ ai, thì mưa đêm quả là nỗi sầu dai dẳng, dằng dặc, lê thê và lướt thướt chi lạ.
Tôi đã từng được may mắn... lội trong những đêm mưa buồn thảm đó. Trước hết, là không hiểu vì sao tôi lại theo gia đình đi trên một bờ sông không rộng lắm, nhưng đủ gian truân, cơn mưa vừa phải như chiều dài dòng sông quanh co khiến quên cả đường trường vì tất cả đều phải chú ý, lỡ lạc lối hay là trượt chân rớt xuống mặt nước đang nổi sóng không dồn dập bởi cơn mưa vừa nêu trên.
Đó là một đêm mưa, để tất cả gặp nhau ở cuối bến, để có thể lên chuyến đò ngay đêm đó, mới 3 giờ rưỡi sáng mà trời có vẻ sắp rạng đông... Thực ra đêm đó trăng hạ tuần, mà vì không gian sũng nước, nên phải chịu cảnh đêm đen...
Về tới thành phố, mưa dứt hạt từng đợt, bến xe nhớp nhúa như lòng chợ cá tan phiên, mảnh trăng hạ tuần nhạt nhẽo rời xa... Nắng bắt đầu hong khô vòm lá.
Mấy năm sau, từ giã quê hương, lên trời mây cao vút, bằng máy bay, có vẻ như quang đãng, tới sân bay không chính thức ở Thai lan, xe chở toán HO tạm đặt là 724 đến trại tiếp cư Suan Plu, một đêm mưa to, gió lớn...
Mọi người nhìn nhau, thầm hỏi: "Đêm mưa này có khác ở quê nhà không, lạ quá, cũng nước chảy, gió như gào lên thống khổ, ôi có ai muốn bước vào... phiêu lưu, mệt mỏi, mịt mù, dù hàng loạt giấy tờ hướng dẫn, bảo lãnh, thư từ chờ đợi đoàn viên ở những xứ sở nào đó, ôi mưa, ôi... đêm, dòng chữ của người ở trước, đã được chuyển đi, để lại trên tường: - Suan Plu, còn gì buồn hơn nữa.
Chắc người viết đó, cũng đã gặp một đêm mưa, vì chỉ đêm mưa mới có nỗi sầu... tuyệt vọng, nỗi ưu tư nặng nề, cùng chuỗi thở dài không ngăn được tiếp nối bi thương, chán nản, chưa rõ... ngày mai, tuy biết chắc ngày mai thoải mái hơn năm tháng vừa qua, đã qua ở VN từ sau cuộc đổi đời nghiệt ngã 30-4-1975.
Lại mấy năm sau...
Một đêm mưa âm ỉ, u trầm, một đêm mưa, tưởng là khác hẳn những đêm mưa Châu Á, tức mưa Đại Cồ Việt và mưa Xiêm La mà tôi đan cử ở trên...
Đêm mưa này có vẻ... mát mẻ hơn, sạch sẽ hơn, không trên bờ sông, không gần phi trường, cũng thành phố như Saigon, Băng Cốc, mà chao ôi, chơi vơi, vô định, dù chuyến xe lửa đi từ Tây Đức, qua Đông Đức, tức là tàu hỏa chạy suốt chiều ngang nước Đức.
Lại một đêm mưa thay vì tôi có thể ngủ cho khỏe, bởi trạm cuối mới là nơi tôi đến, thì cần gì lo lạc, lo sai điểm hẹn chứ -Nhưng tôi đã không ngủ, đã muốn ngoái cổ nhìn ra cửa sổ tàu lửa kia.
Tàu đã vượt khỏi lằn ranh Tây, Đông Đức, vé được soát thật cẩn thận, lạ quá đi từ phía giàu sang, sáng sủa, qua bên nghèo nàn, tăm tối... mà soát gì kỹ thế!
Đường tàu đi Đông Đức trước mặt kia mù mờ ánh điện vàng khè, đêm mưa dật dờ, đoạn mưa rơi mau ồ ạt, hành khách bước lên tàu với áo mưa đầy nước, tóc ướt bệt, đoạn mưa rớt nhẹ từng giọt lệ ướt dung nhan... Hành khách dùng tàu hỏa làm phương tiện di chuyển. Nên đêm về sáng, dân chúng, công nhân, học sinh đáp xe lửa như đi xe đò, xe bus vậy...
Đêm mưa, vâng, còn ngàn vạn kiểu mưa với ngàn vạn cảnh tượng, ngàn vạn suy tư, của ngàn vạn người đông, tây, nam, bắc... cổ, kim, vì thế, mới có ngàn, vạn thơ, văn, nhạc, họa tán tụng mưa, buồn nản mưa, thậm chí sợ hãi mưa, thù ghét mưa...
Song đôi khi, trong văn chương, nghệ thuật, có nhiều đêm mưa đẹp, hoặc rất đẹp đối với những nhân vật trữ tình lãng mạn, hay chỉ mơ mộng sơ sơ... cũng khiến mưa gần gụi với tâm tư, tình cảm những vị sống với nội tâm, cảm xúc dạt dào, bén nhật.
Tôi vừa qua một đêm mưa ở Los Angeles này, một đêm mưa mà... hàng tấn nước đổ xuống thành phố tôi một lượt trong đêm. Đã thế, vùng tôi ở còn bị tắt điện ngay từ nửa đêm, 3 giờ rưỡi sáng, tôi dậy nhìn ra ngoài trời, không sấm chớp mà sao... không gian như thấp thoáng mầu da cam... sợ quá, tôi bật đèn điện, đã bị tắt may trong nhà còn dự trữ đèn cầy, tức nến, tôi thắp lên, đợi sáng.
Như tôi đã trình bày trên, đêm mưa là chuyện thường, mà tắt điện trong đêm mưa lại cũng thường thôi, điều này ở quê hương VN xa vời của tôi, thì quen quá đi rồi. Thế sao tôi lại sợ, sợ chứ không than, không trách thiên đường Mỹ quốc của... tôi, có lúc cũng giống cái xứ sở nghèo nàn, lạc hậu mà tôi đã rời xa... nếu điện tắt, tối tăm.
À thì ra, nếu vẫn trong khốn khổ, sẽ không sao cả, còn đang tiện nghi, sung sướng, rõ ràng như USA, mà tôi trọn đời còn lại ca tụng thì quả... khiếp đảm với một đêm mưa, không đèn, nghe tiếng mưa di chuyển như sắp vỡ... càn khôn, tôi bỗng quá sợ, vâng, quá sợ thiên nhiên bí hiểm, kinh hoàng.
Cao Mỵ Nhân ( HNPĐ )
Hawthorne 12-12-2
ĐÊM MƯA - CAO MỴ NHÂN
( HNPĐ ) Mưa đêm! Thì đã từng thấy ở nhiều nơi, nhiều giai đoạn, có nghĩa là... không gian nào, thời gian nào... cũng đã thấy Mưa Đêm. Mưa to, mưa nhỏ, mưa bụi, mưa bay... ban đêm
( HNPĐ ) Mưa đêm! Thì đã từng thấy ở nhiều nơi, nhiều giai đoạn, có nghĩa là... không gian nào, thời gian nào... cũng đã thấy Mưa Đêm. Mưa to, mưa nhỏ, mưa bụi, mưa bay... ban đêm. Buồn lắm nếu quý vị đang lưu lạc ở đâu, đang thương nhớ ai, thì mưa đêm quả là nỗi sầu dai dẳng, dằng dặc, lê thê và lướt thướt chi lạ.
Tôi đã từng được may mắn... lội trong những đêm mưa buồn thảm đó. Trước hết, là không hiểu vì sao tôi lại theo gia đình đi trên một bờ sông không rộng lắm, nhưng đủ gian truân, cơn mưa vừa phải như chiều dài dòng sông quanh co khiến quên cả đường trường vì tất cả đều phải chú ý, lỡ lạc lối hay là trượt chân rớt xuống mặt nước đang nổi sóng không dồn dập bởi cơn mưa vừa nêu trên.
Đó là một đêm mưa, để tất cả gặp nhau ở cuối bến, để có thể lên chuyến đò ngay đêm đó, mới 3 giờ rưỡi sáng mà trời có vẻ sắp rạng đông... Thực ra đêm đó trăng hạ tuần, mà vì không gian sũng nước, nên phải chịu cảnh đêm đen...
Về tới thành phố, mưa dứt hạt từng đợt, bến xe nhớp nhúa như lòng chợ cá tan phiên, mảnh trăng hạ tuần nhạt nhẽo rời xa... Nắng bắt đầu hong khô vòm lá.
Mấy năm sau, từ giã quê hương, lên trời mây cao vút, bằng máy bay, có vẻ như quang đãng, tới sân bay không chính thức ở Thai lan, xe chở toán HO tạm đặt là 724 đến trại tiếp cư Suan Plu, một đêm mưa to, gió lớn...
Mọi người nhìn nhau, thầm hỏi: "Đêm mưa này có khác ở quê nhà không, lạ quá, cũng nước chảy, gió như gào lên thống khổ, ôi có ai muốn bước vào... phiêu lưu, mệt mỏi, mịt mù, dù hàng loạt giấy tờ hướng dẫn, bảo lãnh, thư từ chờ đợi đoàn viên ở những xứ sở nào đó, ôi mưa, ôi... đêm, dòng chữ của người ở trước, đã được chuyển đi, để lại trên tường: - Suan Plu, còn gì buồn hơn nữa.
Chắc người viết đó, cũng đã gặp một đêm mưa, vì chỉ đêm mưa mới có nỗi sầu... tuyệt vọng, nỗi ưu tư nặng nề, cùng chuỗi thở dài không ngăn được tiếp nối bi thương, chán nản, chưa rõ... ngày mai, tuy biết chắc ngày mai thoải mái hơn năm tháng vừa qua, đã qua ở VN từ sau cuộc đổi đời nghiệt ngã 30-4-1975.
Lại mấy năm sau...
Một đêm mưa âm ỉ, u trầm, một đêm mưa, tưởng là khác hẳn những đêm mưa Châu Á, tức mưa Đại Cồ Việt và mưa Xiêm La mà tôi đan cử ở trên...
Đêm mưa này có vẻ... mát mẻ hơn, sạch sẽ hơn, không trên bờ sông, không gần phi trường, cũng thành phố như Saigon, Băng Cốc, mà chao ôi, chơi vơi, vô định, dù chuyến xe lửa đi từ Tây Đức, qua Đông Đức, tức là tàu hỏa chạy suốt chiều ngang nước Đức.
Lại một đêm mưa thay vì tôi có thể ngủ cho khỏe, bởi trạm cuối mới là nơi tôi đến, thì cần gì lo lạc, lo sai điểm hẹn chứ -Nhưng tôi đã không ngủ, đã muốn ngoái cổ nhìn ra cửa sổ tàu lửa kia.
Tàu đã vượt khỏi lằn ranh Tây, Đông Đức, vé được soát thật cẩn thận, lạ quá đi từ phía giàu sang, sáng sủa, qua bên nghèo nàn, tăm tối... mà soát gì kỹ thế!
Đường tàu đi Đông Đức trước mặt kia mù mờ ánh điện vàng khè, đêm mưa dật dờ, đoạn mưa rơi mau ồ ạt, hành khách bước lên tàu với áo mưa đầy nước, tóc ướt bệt, đoạn mưa rớt nhẹ từng giọt lệ ướt dung nhan... Hành khách dùng tàu hỏa làm phương tiện di chuyển. Nên đêm về sáng, dân chúng, công nhân, học sinh đáp xe lửa như đi xe đò, xe bus vậy...
Đêm mưa, vâng, còn ngàn vạn kiểu mưa với ngàn vạn cảnh tượng, ngàn vạn suy tư, của ngàn vạn người đông, tây, nam, bắc... cổ, kim, vì thế, mới có ngàn, vạn thơ, văn, nhạc, họa tán tụng mưa, buồn nản mưa, thậm chí sợ hãi mưa, thù ghét mưa...
Song đôi khi, trong văn chương, nghệ thuật, có nhiều đêm mưa đẹp, hoặc rất đẹp đối với những nhân vật trữ tình lãng mạn, hay chỉ mơ mộng sơ sơ... cũng khiến mưa gần gụi với tâm tư, tình cảm những vị sống với nội tâm, cảm xúc dạt dào, bén nhật.
Tôi vừa qua một đêm mưa ở Los Angeles này, một đêm mưa mà... hàng tấn nước đổ xuống thành phố tôi một lượt trong đêm. Đã thế, vùng tôi ở còn bị tắt điện ngay từ nửa đêm, 3 giờ rưỡi sáng, tôi dậy nhìn ra ngoài trời, không sấm chớp mà sao... không gian như thấp thoáng mầu da cam... sợ quá, tôi bật đèn điện, đã bị tắt may trong nhà còn dự trữ đèn cầy, tức nến, tôi thắp lên, đợi sáng.
Như tôi đã trình bày trên, đêm mưa là chuyện thường, mà tắt điện trong đêm mưa lại cũng thường thôi, điều này ở quê hương VN xa vời của tôi, thì quen quá đi rồi. Thế sao tôi lại sợ, sợ chứ không than, không trách thiên đường Mỹ quốc của... tôi, có lúc cũng giống cái xứ sở nghèo nàn, lạc hậu mà tôi đã rời xa... nếu điện tắt, tối tăm.
À thì ra, nếu vẫn trong khốn khổ, sẽ không sao cả, còn đang tiện nghi, sung sướng, rõ ràng như USA, mà tôi trọn đời còn lại ca tụng thì quả... khiếp đảm với một đêm mưa, không đèn, nghe tiếng mưa di chuyển như sắp vỡ... càn khôn, tôi bỗng quá sợ, vâng, quá sợ thiên nhiên bí hiểm, kinh hoàng.
Cao Mỵ Nhân ( HNPĐ )
Hawthorne 12-12-2