Văn Học & Nghệ Thuật
ĐỚP PHẢI BẢ CHÓ! - BÙI BẢO TRÚC
Đoàn Thế Phúc cho là vì có liên hệ cha con với Võ Phiến, lại sống gần gũi với thân phụ, hơn nữa còn nhờ đọc Võ Phiến rất kỹ nên ông hiểu lập trường chính trị và cách nhìn lịch sử của Võ Phiến hơn bất cứ a
Chỉ có cái thứ ăn phải bả chó thì mới hành xử như thế!
http://thuguibanta.blogspot.com/
Để mô tả một
người bắt chước một người khác từ hành động, cho đến ngôn từ một cách ngu xuẩn
và dại dột, tiếng Việt có thành ngữ “ăn phải đũa” (người nọ hay người kia).
Đôi đũa ấy chắc không được
chùi rửa sạch nên vẫn còn dính giãi rớt, nước miếng của (những) người dùng nó
trước đó nên khi một người khác dùng nó để ăn uống, gắp thức ăn cho vào mồm,
nuốt vào bụng thì cũng lây nhiễm những điều (thường là) xấu xa để rồi cũng có
những cách ăn nói cư xử giống người ấy.
Tuy nhiên,
việc ăn phải đũa người khác vẫn còn có thể có được một sự lựa chọn, hoặc dùng
đôi đũa ấy (có dính nước miếng của những người trước) để ăn uống, hoặc không cầm
nó lên, hoặc kiếm một đôi đũa khác.
Trong khi đó
có một hành động khác thì lại thường không đi sau quyết định lựa chọn.
Gần đây ở
trong nước có một thành phần bất lương chuyên kiếm sống bằng trò trộm chó mà
tiếng Việt đã phải chế ra một danh từ mới để gọi những người này: cẩu tặc.
Bọn cẩu tặc dùng thuốc độc tẩm hay trộn vào những thứ mà những con chó trông
thấy, hay được ném cho là vồ lấy, đớp ăn liền, và ăn xong thì lăn ra chết gần
như ngay lập tức. Bọn cẩu tặc chỉ việc lôi đi đem bán cho các tiệm thịt chó.
Những con chó
tội nghiệp cứ khi được quăng cho cái gì thì đớp ngay chứ không hề biết phân biệt
đó là bả hay không phải bả nên mới chết thảm. Chó bị bả thì không cách gì thoát
khỏi tay bọn ăn trộm hay cẩu tặc.
Mới đây, trên
diễn đàn gocnhin online, người ta đọc được một bài viết khá dài của một
người chắc chắn là đã ăn phải bả chó. Chỉ có bị bả chó mới viết lách như thế.
Người này dùng
nguyên bài viết để nói về Võ Phiến, đả kích ông thậm tệ, nói là mục đích của bài
viết là để ngăn chặn những chuyện tai hại cho đất nước mà văn chương của nhà văn
Võ Phiến có thể tạo ra. Tác giả bài viết muốn làm cho thật rõ những sai lầm (chính
trị) trong văn nghiệp của Võ Phiến để tránh cho nước Việt Nam những tai hại vì
những sai lầm trong văn chương của Võ Phiến.
Thế nhưng bài
viết ấy đã không đủ thuyết phục người đọc. Độc giả đọc tiếp những dòng chữ sau
lời khẳng định của tác giả chỉ là để xem nốt trò tố khổ mới này có giống cảnh
những người cha bị trói trước sân đình, cúi đầu nghe những lời nhục mạ của chính
những đứa con ruột đẻ ra quay lại tố gian, nhục mạ cha mẹ thậm từ bằng những lập
luận buộc tội vô giá trị và xuẩn động như thế nào.
Tác giả bài
viết khá dài đăng trên tờ tuần báo Văn Nghệ Thành Phố Hồ Chí Minh là Đoàn Thế
Phúc, con trai của nhà văn Võ Phiến.
Đoàn Thế Phúc
đã xác định ngay ở đầu về liên hệ của ông với Võ Phiến và nói rõ là “vô cùng bất
đắc dĩ” nên mới phải lên tiếng về thân phụ. Đoàn Thế Phúc tự cho mình trách
nhiệm để phải lên tiếng. Ông khẳng định phải nêu ra những sai lầm (trong văn
nghiệp) của Võ Phiến ngõ hầu không để cho văn nghiệp của cha mình “gây hại cho
nước”. Mặc dù trước đó, Đoàn Thế Phúc đã kiểm duyệt rất kỹ hai cuốn sách của
thân phụ trước khi cho một nhà xuất bản trong nước in lại. Ông Phúc đã loại bỏ
hết những nội dung chính trị, những đoạn có dính dáng đến chính trị trong hai
cuốn sách của Võ Phiến được xuất bản lần đầu tại Việt Nam sau năm 1975.
Đoàn Thế Phúc
cho là vì có liên hệ cha con với Võ Phiến, lại sống gần gũi với thân phụ, hơn
nữa còn nhờ đọc Võ Phiến rất kỹ nên ông hiểu lập trường chính trị và cách nhìn
lịch sử của Võ Phiến hơn bất cứ ai. Và vì thấy là lập trường chính trị và cách
nhìn lịch sử của Võ Phiến mà ông Phúc mô tả là “bất ổn” có thể tạo ra những tai
hại cho đất nước nên ông đã phải “bất chấp” cái quan hệ tối thân thiết cha con
để lên tiếng chỉ ra những sai lầm của cha mình.
Đoàn Thế Phúc
cho biết, trước những chuyến về Việt Nam, ông không có gì bất đồng về quan điểm
và lối suy nghĩ của thân phụ. Chỉ sau nhiều chuyến đi Việt Nam, hầu hết là những
chuyến về thăm miền Bắc (sau năm 1991), ông mới bắt đầu “hoang mang”, và từ
hoang mang, những cái nhìn của ông về Việt Nam thay đổi. Cái nhìn cũ mà ông đọc
được trong các tác phẩm của chính người sinh ra mình hoàn toàn sai, vi nó chỉ là
kết quả của những kinh nghiệm hạn hẹp đầy giới hạn về không gian và thời gian,
suy diễn bằng một tâm lý bi quan của Võ Phiến.
Đoàn Thế Phúc
cho biết nhờ chuyến về Việt Nam đầu tiên đó, ông biết thêm được bao nhiêu
chuyện lạ và “rất to” như bản Tuyên Ngôn Độc Lập, kháng chiến Hà Nội, chiến dịch
biên giới, Điện Biên Phủ... Nhưng theo chính những lời thú nhận như vậy, người
ta mới thấy những hiểu biết về Việt Nam của Đoàn Thế Phúc tội nghiệp biết là
chừng nào. Một người từng du học tại Úc, lại sang Mỹ tị nạn nhiều năm mà phải
đợi đến sau những chuyến đi “bụi” quanh Hà Nội (nhiều lần đến độ bị lầm là người
Hà Nội) mới biết được dăm ba chuyện về đất Bắc như người Bắc vui vẻ, bình thản,
giữ được nếp cũ, lại có thêm phong cách “cách mạng”. mọi người bình đẳng… cùng
những điều “rất hay” khác về Việt Nam.
Đọc đoạn này,
người ta không biết những nơi mà Đoàn Thế Phúc đi thăm là những nơi nào ở miền
Bắc mà ông lại may mắn nhìn thấy được những điều tốt đẹp như thế?
Trong khi ngay
vào lúc này, mở những trang báo trong nước ra, (không phải là những bài viết,
những tác phẩm của Võ Phiến, những thứ văn chương phản động của nhóm Nhân Văn
Giai Phẩm, hay tin tức của vài ba cán bộ Cộng Sản hồi chánh), mà của những tờ
báo mới ra trong tuần qua, tháng trước, ngày hôm nay, người ta không thấy được
những thứ tốt đẹp, nếp cũ, bình thản, phong cách cách mạng… mà Đoàn Thế Phúc kể.
Người ta chỉ
thấy những thứ tin tức như tại một ngôi trường nọ ở Hà Nội, ban giám hiệu phải
dựng một tấm bảng lớn nhắc các học sinh không được đánh nhau, tụt quần của nhau
ra giữa sân trường. Rồi cảnh các nữ sinh đánh nhau ngoài đường trong khi đám
đông vây quanh hò reo, bạn bè dùng điện thoại thu video để đưa lên
facebook coi cho vui. Mà những cảnh như thế không phải là hiếm thấy, hay chỉ
diễn ra ở một vài địa phương xa xôi hẻo lánh. Người ta cũng phải nói về những
bún mắng, phở chửi, cháo quát, ốc lắm mồm mà ngay cả các bản tin của AFP và BBC
cũng phải nhắc tới như một nét đặc biệt cuả “nền nếp”, “phong cách cách mạng”
của miền Bắc. Chắc ông Phúc cũng không đi qua những cảnh vượt sông đi học bằng
túi ni lông, các em bé mỗi ngày hai buổi bơi ngang qua sông để đi học, cảnh phụ
nữ cởi truồng cho Đài Loan, Đại Hàn xem hàng họ trước khi mua họ về làm nô lệ
tình dục. Mà ông cũng không đọc được những lời rao bán các cô dâu Việt trên báo
Tầu với cam kết không hài lòng sẵn sàng đổi người khác. Sao ông không đọc thấy
những bản tin giết chóc nhau chỉ vì tranh nhau hát karaoke, cướp cái điện
thoại, nhẫn tâm giết ngay một mạng người chỉ vì mất con chó? Hay những vụ lừa
bạn bè, người thân bán sang những ổ điếm ở Trung quốc. Hay chuyện dụ dỗ các học
sinh vào đường dâm đãng của những người làm công việc giáo dục. Tại sao trong
những chuyến về Việt Nam ấy ông không bao giờ biết nền giáo dục của Việt Nam đã
suy đồi như thế nào để ai cũng có bằng giả, muốn có bằng gì cũng có? Đó là đạo
đức cách mạng đó sao?
Ông khoe là
đọc nhiều sách mà mãi đến gần đây mới biết về bản tuyên ngôn độc lập đọc ở Ba
Đình nhưng lại không biết là nó được một người Mỹ gà cho mới viết được. Ông về
Việt Nam mấy lần mới nghe nói về cuộc chiến biên giới nhưng ông có biết là mới
đây, tại một cuộc lễ kỷ niệm cuộc chiến đó, buổi lễ đã bị một đám người ngợm vô
giáo dục kéo nhau tới ngay địa điểm kỷ niệm để múa đôi, lăng mạ những người chết
trong cuộc chiến đó không? Đó mà là giữ được nền nếp cũ sao?
Trong đoạn kế
tiếp của bài viết, Đoàn Thế Phúc khẳng định rằng Võ Phiến không có nhu cầu giải
phóng dân tộc. Nhưng thực ra, Võ Phiến không bao giờ viết xuống câu đó. Ông chỉ
nói sớm muộn ngưới Pháp cũng phải rút khỏi Việt Nam, trả lại độc lập cho Việt
Nam. Điều đó rất đúng. Trào lưu thế giới chắc chắn rồi đưa tới việc các quốc gia
có thuộc địa phải từ bỏ các thuộc địa của họ. Nói như vậy không có nghĩa là cứ
khoanh tay ngồi chờ, hay tiếp tục phục vụ cho mẫu quốc. Việc nổi lên đánh đuổi
đế quốc là việc đúng và cần phải làm. Nhưng không phải lúc nào cũng cần phải
chiến tranh võ trang. Thánh Cam Địa tranh đấu đòi độc lập cho Ấn Độ đâu có cần
phải hy sinh hàng triệu người Ấn, nhưng nhờ đó, tiểu lục địa Ấn Độ vẫn được
người Anh trao trả độc lập đấy chứ. Người Ấn có phải hy sinh mạng sống nhiều như
người Việt đâu?
Đoàn Thế Phúc
viết rằng suy nghĩ “không cần kháng chiến” hoàn toàn vô giá trị chỉ để
nói rằng lập luận đó (của chính thân phụ ông) là nhắm mục đích “bào chữa cho
những người không tham gia kháng chiến và phủ nhận công lao to lớn của đảng Cộng
Sản Việt Nam”.
Võ Phiến thực
ra, có theo kháng chiến nhưng sớm nhìn ra bộ mặt của Công Sản nên ông đã từ bỏ
nó và suýt mất mạng vì bỏ kháng chiến.
Vua Salomon
trong một lần phải xử một vụ tranh chấp hết sức khó khăn khi hai người phụ nữ
đều nhận là mẹ của một đứa bé và nhờ ông phân xử. Nhà vua đưa ra gợi ý là sẽ
dùng kiếm chặt đứa bé làm hai, chia cho mỗi người phụ nữ một nửa. Một trong hai
người đàn bà liền xin nhà vua đừng làm thế, bà sẵn sàng để cho người phụ nữ kia
giữ đứa bé. Vua Salomon nghe xong thì quyết định trao đứa bé cho người đàn bà
không chịu chặt đứa bé làm đôi vì chỉ có người mẹ thật mới yêu con và không muốn
con chết dẫu cho là phải mất con.
Võ Phiến cũng
nghĩ như thế. Độc lập thì rồi thế nào cũng có. Thế giới rồi sẽ phải đi những
bước như thế. Nhưng không cần phải đẩy dân tộc vào một cuộc thảm sát điên cuồng
như cuộc chiến Đông Dương.
Đoàn Thế Phúc
sau đó khẳng định rằng cha ông đặt việc chống Cộng lên trên việc thống nhất đất
nước.
Nói cho ông
Phúc nghe: ông có biết rằng chuyện đánh miền Nam không bao giờ là nhắm mục tiêu
thống nhất đất nước như ông nghĩ đâu. Ông không tin ư? Lần tới về Việt Nam, ông
nhớ đến thăm cái đền thờ Lê Duẩn ở hồ Kẻ Gỗ, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh cho
biết. Cái đền ấy mới khánh thành ngày 18 tháng 1 năm nay, năm 2014 nên đến nay
vẫn còn. Ông đến cổng và đọc cho tôi hàng chữ trên cái cổng: "Ta đánh Mỹ là đánh
cho Liên Xô, Trung quốc”, câu nói ô nhục để đời của Lê Duẩn đấy!
Nướng hàng
triệu thanh niên vào chiến trường miền Nam là để cho Liên Xô và Trung quốc chứ
có vì miền Nam, vì đất nước, quê hương, vì thống nhất Việt Nam bao giờ đâu?
Thế thì tại
sao phải làm theo lời tuyên bố ô nhục của Lê Duẩn? Ông Phúc làm ơn soi sáng cho
thân phụ của ông, và cho tôi tại sao cần phải hy sinh hàng triệu người Việt cho
Liên Xô và Trung quốc để chẳng … làm được cái gì hết vậy. Ông giải thích cho tôi
nghe lọt tai câu nói của Lê Duẩn viết trên cái cổng vào đền thờ thằng chó đẻ này
rồi tôi sẽ tin tiếp những điều ông viết trong bài báo hỗn sược đó.
Ông cũng nên
giải thích cho tôi hiểu tại sao ông Hồ Chí Minh viết trong di chúc rằng ông ta
sắp đi gặp các ông Các Mác mà không đi gặp các vua Hùng để tôi còn tin ông Hồ là
người vì đã thực sự vì dân vì nước một lần coi.
Ông viết rằng
cha ông, nhà văn Võ Phiến nói rằng chủ nghĩa Cộng Sản là xấu nhưng theo ông,
trông vào kết quả trên nhiều mặt, rõ ràng nó “chẳng xấu cho đất nước quê
hương một chút nào!”
Thưa ông Đoàn
Thế Phúc, tôi xin hỏi lại ông rằng đảng Cộng Sản tốt ở chỗ nào?
Nó tốt ở chỗ
đất nước chúng ta đang càng ngày càng mất thêm diện tích đất đai, biển đảo,
người Trung quốc được đưa vào làm việc không giấy phép như ở Vũng Áng, lập nên
những Đông Đô Đại Phố, ở chỗ tầu thuyền đánh cá của ngư dân Việt Nam bị tầu “lạ”
tấn công, ngư dân bị bắt cóc đói tiền chuộc? Nó tốt ở trò đấu tố đưa tới cái
chết của bao nhiêu người vô tội qua trò cố vấn tận tình của Trung quốc mà ông
chỉ nhắc phớt qua trong một câu? Nó tốt ở hành động trả thù đê hèn và độc ác
trong các trại cải tạo sau ngày “giải phóng”? Nó tốt ở những cái chết đau
đớn của hàng ngàn người dân vô tội trong trận Mậu Thân? Nó tốt với trò đổi tiền
ăn cướp sau tháng 4 năm 1975? Nó tốt trong những vụ tham nhũng vô tiền khoáng
hậu hàng tỉ bạc của bọn lãnh đạo vẫn còn sờ sờ trong nước? Nó tốt ở chỗ biến
người dân của một đất nước từng có thời kiêu hãnh sống thành những nô lệ mới
phải sống đời tha phương cầu thực ở nhiều nước trên thế giới kể cả ở những xứ
không bao giờ đáng làm chủ, ngồi lên đầu lên cổ những người dân Việt Nam tội
nghiệp hết ở Li Băng, lại Ghana, và hàng chục nước chậm tiến khác? Nó làm người
Việt mang tiếng là trộm cắp ở nhiều nơi trên thế giới hết Đài Loan, Hàn quốc,
Nhật Bản rồi lại Thái Lan? Nó tốt ở chỗ tạo ra một đống quái thai như lũ con
cháu của bọn lãnh tụ ngu dốt sửa soạn tiếp tục ngồi trên đầu trên cổ người dân
Việt thêm bao nhiêu năm nữa?
Nó có tốt ở
cái công hàm bán nước khốn nạn mà Phạm Văn Đông gửi cho Chu Ân Lai chăng? Nó có
tốt ở những ngôi mộ tập thể ở Huế không? Nó có tốt khi vừa nghe Cộng Sản về là
một triệu người miền Bắc chạy vào Nam và rồi năm 1975, trên một triệu người liều
chết chạy ra biển đi tìm tự do không?
Ông viết rằng
Cộng Sản chẳng hề xấu cho quê hương Việt Nam. Không xấu mà như thế sao? Ông kể
ra được cái nào hay, cái nào đẹp mà Cộng Sản đem lại cho Việt Nam coi.
Ông Đoàn Thế
Phúc, ông viết bài này dở quá. Hãy nói là ông bị bọn cẩu tặc quăng cho miếng bả
chó rồi đớp lấy đớp để đi. Vừa dở vừa hỗn.
Chỉ có cái thứ ăn phải bả chó thì mới hành xử như thế!
http://thuguibanta.blogspot.com/
Bàn ra tán vào (0)
ĐỚP PHẢI BẢ CHÓ! - BÙI BẢO TRÚC
Đoàn Thế Phúc cho là vì có liên hệ cha con với Võ Phiến, lại sống gần gũi với thân phụ, hơn nữa còn nhờ đọc Võ Phiến rất kỹ nên ông hiểu lập trường chính trị và cách nhìn lịch sử của Võ Phiến hơn bất cứ a
Để mô tả một
người bắt chước một người khác từ hành động, cho đến ngôn từ một cách ngu xuẩn
và dại dột, tiếng Việt có thành ngữ “ăn phải đũa” (người nọ hay người kia).
Đôi đũa ấy chắc không được
chùi rửa sạch nên vẫn còn dính giãi rớt, nước miếng của (những) người dùng nó
trước đó nên khi một người khác dùng nó để ăn uống, gắp thức ăn cho vào mồm,
nuốt vào bụng thì cũng lây nhiễm những điều (thường là) xấu xa để rồi cũng có
những cách ăn nói cư xử giống người ấy.
Tuy nhiên,
việc ăn phải đũa người khác vẫn còn có thể có được một sự lựa chọn, hoặc dùng
đôi đũa ấy (có dính nước miếng của những người trước) để ăn uống, hoặc không cầm
nó lên, hoặc kiếm một đôi đũa khác.
Trong khi đó
có một hành động khác thì lại thường không đi sau quyết định lựa chọn.
Gần đây ở
trong nước có một thành phần bất lương chuyên kiếm sống bằng trò trộm chó mà
tiếng Việt đã phải chế ra một danh từ mới để gọi những người này: cẩu tặc.
Bọn cẩu tặc dùng thuốc độc tẩm hay trộn vào những thứ mà những con chó trông
thấy, hay được ném cho là vồ lấy, đớp ăn liền, và ăn xong thì lăn ra chết gần
như ngay lập tức. Bọn cẩu tặc chỉ việc lôi đi đem bán cho các tiệm thịt chó.
Những con chó
tội nghiệp cứ khi được quăng cho cái gì thì đớp ngay chứ không hề biết phân biệt
đó là bả hay không phải bả nên mới chết thảm. Chó bị bả thì không cách gì thoát
khỏi tay bọn ăn trộm hay cẩu tặc.
Mới đây, trên
diễn đàn gocnhin online, người ta đọc được một bài viết khá dài của một
người chắc chắn là đã ăn phải bả chó. Chỉ có bị bả chó mới viết lách như thế.
Người này dùng
nguyên bài viết để nói về Võ Phiến, đả kích ông thậm tệ, nói là mục đích của bài
viết là để ngăn chặn những chuyện tai hại cho đất nước mà văn chương của nhà văn
Võ Phiến có thể tạo ra. Tác giả bài viết muốn làm cho thật rõ những sai lầm (chính
trị) trong văn nghiệp của Võ Phiến để tránh cho nước Việt Nam những tai hại vì
những sai lầm trong văn chương của Võ Phiến.
Thế nhưng bài
viết ấy đã không đủ thuyết phục người đọc. Độc giả đọc tiếp những dòng chữ sau
lời khẳng định của tác giả chỉ là để xem nốt trò tố khổ mới này có giống cảnh
những người cha bị trói trước sân đình, cúi đầu nghe những lời nhục mạ của chính
những đứa con ruột đẻ ra quay lại tố gian, nhục mạ cha mẹ thậm từ bằng những lập
luận buộc tội vô giá trị và xuẩn động như thế nào.
Tác giả bài
viết khá dài đăng trên tờ tuần báo Văn Nghệ Thành Phố Hồ Chí Minh là Đoàn Thế
Phúc, con trai của nhà văn Võ Phiến.
Đoàn Thế Phúc
đã xác định ngay ở đầu về liên hệ của ông với Võ Phiến và nói rõ là “vô cùng bất
đắc dĩ” nên mới phải lên tiếng về thân phụ. Đoàn Thế Phúc tự cho mình trách
nhiệm để phải lên tiếng. Ông khẳng định phải nêu ra những sai lầm (trong văn
nghiệp) của Võ Phiến ngõ hầu không để cho văn nghiệp của cha mình “gây hại cho
nước”. Mặc dù trước đó, Đoàn Thế Phúc đã kiểm duyệt rất kỹ hai cuốn sách của
thân phụ trước khi cho một nhà xuất bản trong nước in lại. Ông Phúc đã loại bỏ
hết những nội dung chính trị, những đoạn có dính dáng đến chính trị trong hai
cuốn sách của Võ Phiến được xuất bản lần đầu tại Việt Nam sau năm 1975.
Đoàn Thế Phúc
cho là vì có liên hệ cha con với Võ Phiến, lại sống gần gũi với thân phụ, hơn
nữa còn nhờ đọc Võ Phiến rất kỹ nên ông hiểu lập trường chính trị và cách nhìn
lịch sử của Võ Phiến hơn bất cứ ai. Và vì thấy là lập trường chính trị và cách
nhìn lịch sử của Võ Phiến mà ông Phúc mô tả là “bất ổn” có thể tạo ra những tai
hại cho đất nước nên ông đã phải “bất chấp” cái quan hệ tối thân thiết cha con
để lên tiếng chỉ ra những sai lầm của cha mình.
Đoàn Thế Phúc
cho biết, trước những chuyến về Việt Nam, ông không có gì bất đồng về quan điểm
và lối suy nghĩ của thân phụ. Chỉ sau nhiều chuyến đi Việt Nam, hầu hết là những
chuyến về thăm miền Bắc (sau năm 1991), ông mới bắt đầu “hoang mang”, và từ
hoang mang, những cái nhìn của ông về Việt Nam thay đổi. Cái nhìn cũ mà ông đọc
được trong các tác phẩm của chính người sinh ra mình hoàn toàn sai, vi nó chỉ là
kết quả của những kinh nghiệm hạn hẹp đầy giới hạn về không gian và thời gian,
suy diễn bằng một tâm lý bi quan của Võ Phiến.
Đoàn Thế Phúc
cho biết nhờ chuyến về Việt Nam đầu tiên đó, ông biết thêm được bao nhiêu
chuyện lạ và “rất to” như bản Tuyên Ngôn Độc Lập, kháng chiến Hà Nội, chiến dịch
biên giới, Điện Biên Phủ... Nhưng theo chính những lời thú nhận như vậy, người
ta mới thấy những hiểu biết về Việt Nam của Đoàn Thế Phúc tội nghiệp biết là
chừng nào. Một người từng du học tại Úc, lại sang Mỹ tị nạn nhiều năm mà phải
đợi đến sau những chuyến đi “bụi” quanh Hà Nội (nhiều lần đến độ bị lầm là người
Hà Nội) mới biết được dăm ba chuyện về đất Bắc như người Bắc vui vẻ, bình thản,
giữ được nếp cũ, lại có thêm phong cách “cách mạng”. mọi người bình đẳng… cùng
những điều “rất hay” khác về Việt Nam.
Đọc đoạn này,
người ta không biết những nơi mà Đoàn Thế Phúc đi thăm là những nơi nào ở miền
Bắc mà ông lại may mắn nhìn thấy được những điều tốt đẹp như thế?
Trong khi ngay
vào lúc này, mở những trang báo trong nước ra, (không phải là những bài viết,
những tác phẩm của Võ Phiến, những thứ văn chương phản động của nhóm Nhân Văn
Giai Phẩm, hay tin tức của vài ba cán bộ Cộng Sản hồi chánh), mà của những tờ
báo mới ra trong tuần qua, tháng trước, ngày hôm nay, người ta không thấy được
những thứ tốt đẹp, nếp cũ, bình thản, phong cách cách mạng… mà Đoàn Thế Phúc kể.
Người ta chỉ
thấy những thứ tin tức như tại một ngôi trường nọ ở Hà Nội, ban giám hiệu phải
dựng một tấm bảng lớn nhắc các học sinh không được đánh nhau, tụt quần của nhau
ra giữa sân trường. Rồi cảnh các nữ sinh đánh nhau ngoài đường trong khi đám
đông vây quanh hò reo, bạn bè dùng điện thoại thu video để đưa lên
facebook coi cho vui. Mà những cảnh như thế không phải là hiếm thấy, hay chỉ
diễn ra ở một vài địa phương xa xôi hẻo lánh. Người ta cũng phải nói về những
bún mắng, phở chửi, cháo quát, ốc lắm mồm mà ngay cả các bản tin của AFP và BBC
cũng phải nhắc tới như một nét đặc biệt cuả “nền nếp”, “phong cách cách mạng”
của miền Bắc. Chắc ông Phúc cũng không đi qua những cảnh vượt sông đi học bằng
túi ni lông, các em bé mỗi ngày hai buổi bơi ngang qua sông để đi học, cảnh phụ
nữ cởi truồng cho Đài Loan, Đại Hàn xem hàng họ trước khi mua họ về làm nô lệ
tình dục. Mà ông cũng không đọc được những lời rao bán các cô dâu Việt trên báo
Tầu với cam kết không hài lòng sẵn sàng đổi người khác. Sao ông không đọc thấy
những bản tin giết chóc nhau chỉ vì tranh nhau hát karaoke, cướp cái điện
thoại, nhẫn tâm giết ngay một mạng người chỉ vì mất con chó? Hay những vụ lừa
bạn bè, người thân bán sang những ổ điếm ở Trung quốc. Hay chuyện dụ dỗ các học
sinh vào đường dâm đãng của những người làm công việc giáo dục. Tại sao trong
những chuyến về Việt Nam ấy ông không bao giờ biết nền giáo dục của Việt Nam đã
suy đồi như thế nào để ai cũng có bằng giả, muốn có bằng gì cũng có? Đó là đạo
đức cách mạng đó sao?
Ông khoe là
đọc nhiều sách mà mãi đến gần đây mới biết về bản tuyên ngôn độc lập đọc ở Ba
Đình nhưng lại không biết là nó được một người Mỹ gà cho mới viết được. Ông về
Việt Nam mấy lần mới nghe nói về cuộc chiến biên giới nhưng ông có biết là mới
đây, tại một cuộc lễ kỷ niệm cuộc chiến đó, buổi lễ đã bị một đám người ngợm vô
giáo dục kéo nhau tới ngay địa điểm kỷ niệm để múa đôi, lăng mạ những người chết
trong cuộc chiến đó không? Đó mà là giữ được nền nếp cũ sao?
Trong đoạn kế
tiếp của bài viết, Đoàn Thế Phúc khẳng định rằng Võ Phiến không có nhu cầu giải
phóng dân tộc. Nhưng thực ra, Võ Phiến không bao giờ viết xuống câu đó. Ông chỉ
nói sớm muộn ngưới Pháp cũng phải rút khỏi Việt Nam, trả lại độc lập cho Việt
Nam. Điều đó rất đúng. Trào lưu thế giới chắc chắn rồi đưa tới việc các quốc gia
có thuộc địa phải từ bỏ các thuộc địa của họ. Nói như vậy không có nghĩa là cứ
khoanh tay ngồi chờ, hay tiếp tục phục vụ cho mẫu quốc. Việc nổi lên đánh đuổi
đế quốc là việc đúng và cần phải làm. Nhưng không phải lúc nào cũng cần phải
chiến tranh võ trang. Thánh Cam Địa tranh đấu đòi độc lập cho Ấn Độ đâu có cần
phải hy sinh hàng triệu người Ấn, nhưng nhờ đó, tiểu lục địa Ấn Độ vẫn được
người Anh trao trả độc lập đấy chứ. Người Ấn có phải hy sinh mạng sống nhiều như
người Việt đâu?
Đoàn Thế Phúc
viết rằng suy nghĩ “không cần kháng chiến” hoàn toàn vô giá trị chỉ để
nói rằng lập luận đó (của chính thân phụ ông) là nhắm mục đích “bào chữa cho
những người không tham gia kháng chiến và phủ nhận công lao to lớn của đảng Cộng
Sản Việt Nam”.
Võ Phiến thực
ra, có theo kháng chiến nhưng sớm nhìn ra bộ mặt của Công Sản nên ông đã từ bỏ
nó và suýt mất mạng vì bỏ kháng chiến.
Vua Salomon
trong một lần phải xử một vụ tranh chấp hết sức khó khăn khi hai người phụ nữ
đều nhận là mẹ của một đứa bé và nhờ ông phân xử. Nhà vua đưa ra gợi ý là sẽ
dùng kiếm chặt đứa bé làm hai, chia cho mỗi người phụ nữ một nửa. Một trong hai
người đàn bà liền xin nhà vua đừng làm thế, bà sẵn sàng để cho người phụ nữ kia
giữ đứa bé. Vua Salomon nghe xong thì quyết định trao đứa bé cho người đàn bà
không chịu chặt đứa bé làm đôi vì chỉ có người mẹ thật mới yêu con và không muốn
con chết dẫu cho là phải mất con.
Võ Phiến cũng
nghĩ như thế. Độc lập thì rồi thế nào cũng có. Thế giới rồi sẽ phải đi những
bước như thế. Nhưng không cần phải đẩy dân tộc vào một cuộc thảm sát điên cuồng
như cuộc chiến Đông Dương.
Đoàn Thế Phúc
sau đó khẳng định rằng cha ông đặt việc chống Cộng lên trên việc thống nhất đất
nước.
Nói cho ông
Phúc nghe: ông có biết rằng chuyện đánh miền Nam không bao giờ là nhắm mục tiêu
thống nhất đất nước như ông nghĩ đâu. Ông không tin ư? Lần tới về Việt Nam, ông
nhớ đến thăm cái đền thờ Lê Duẩn ở hồ Kẻ Gỗ, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh cho
biết. Cái đền ấy mới khánh thành ngày 18 tháng 1 năm nay, năm 2014 nên đến nay
vẫn còn. Ông đến cổng và đọc cho tôi hàng chữ trên cái cổng: "Ta đánh Mỹ là đánh
cho Liên Xô, Trung quốc”, câu nói ô nhục để đời của Lê Duẩn đấy!
Nướng hàng
triệu thanh niên vào chiến trường miền Nam là để cho Liên Xô và Trung quốc chứ
có vì miền Nam, vì đất nước, quê hương, vì thống nhất Việt Nam bao giờ đâu?
Thế thì tại
sao phải làm theo lời tuyên bố ô nhục của Lê Duẩn? Ông Phúc làm ơn soi sáng cho
thân phụ của ông, và cho tôi tại sao cần phải hy sinh hàng triệu người Việt cho
Liên Xô và Trung quốc để chẳng … làm được cái gì hết vậy. Ông giải thích cho tôi
nghe lọt tai câu nói của Lê Duẩn viết trên cái cổng vào đền thờ thằng chó đẻ này
rồi tôi sẽ tin tiếp những điều ông viết trong bài báo hỗn sược đó.
Ông cũng nên
giải thích cho tôi hiểu tại sao ông Hồ Chí Minh viết trong di chúc rằng ông ta
sắp đi gặp các ông Các Mác mà không đi gặp các vua Hùng để tôi còn tin ông Hồ là
người vì đã thực sự vì dân vì nước một lần coi.
Ông viết rằng
cha ông, nhà văn Võ Phiến nói rằng chủ nghĩa Cộng Sản là xấu nhưng theo ông,
trông vào kết quả trên nhiều mặt, rõ ràng nó “chẳng xấu cho đất nước quê
hương một chút nào!”
Thưa ông Đoàn
Thế Phúc, tôi xin hỏi lại ông rằng đảng Cộng Sản tốt ở chỗ nào?
Nó tốt ở chỗ
đất nước chúng ta đang càng ngày càng mất thêm diện tích đất đai, biển đảo,
người Trung quốc được đưa vào làm việc không giấy phép như ở Vũng Áng, lập nên
những Đông Đô Đại Phố, ở chỗ tầu thuyền đánh cá của ngư dân Việt Nam bị tầu “lạ”
tấn công, ngư dân bị bắt cóc đói tiền chuộc? Nó tốt ở trò đấu tố đưa tới cái
chết của bao nhiêu người vô tội qua trò cố vấn tận tình của Trung quốc mà ông
chỉ nhắc phớt qua trong một câu? Nó tốt ở hành động trả thù đê hèn và độc ác
trong các trại cải tạo sau ngày “giải phóng”? Nó tốt ở những cái chết đau
đớn của hàng ngàn người dân vô tội trong trận Mậu Thân? Nó tốt với trò đổi tiền
ăn cướp sau tháng 4 năm 1975? Nó tốt trong những vụ tham nhũng vô tiền khoáng
hậu hàng tỉ bạc của bọn lãnh đạo vẫn còn sờ sờ trong nước? Nó tốt ở chỗ biến
người dân của một đất nước từng có thời kiêu hãnh sống thành những nô lệ mới
phải sống đời tha phương cầu thực ở nhiều nước trên thế giới kể cả ở những xứ
không bao giờ đáng làm chủ, ngồi lên đầu lên cổ những người dân Việt Nam tội
nghiệp hết ở Li Băng, lại Ghana, và hàng chục nước chậm tiến khác? Nó làm người
Việt mang tiếng là trộm cắp ở nhiều nơi trên thế giới hết Đài Loan, Hàn quốc,
Nhật Bản rồi lại Thái Lan? Nó tốt ở chỗ tạo ra một đống quái thai như lũ con
cháu của bọn lãnh tụ ngu dốt sửa soạn tiếp tục ngồi trên đầu trên cổ người dân
Việt thêm bao nhiêu năm nữa?
Nó có tốt ở
cái công hàm bán nước khốn nạn mà Phạm Văn Đông gửi cho Chu Ân Lai chăng? Nó có
tốt ở những ngôi mộ tập thể ở Huế không? Nó có tốt khi vừa nghe Cộng Sản về là
một triệu người miền Bắc chạy vào Nam và rồi năm 1975, trên một triệu người liều
chết chạy ra biển đi tìm tự do không?
Ông viết rằng
Cộng Sản chẳng hề xấu cho quê hương Việt Nam. Không xấu mà như thế sao? Ông kể
ra được cái nào hay, cái nào đẹp mà Cộng Sản đem lại cho Việt Nam coi.
Ông Đoàn Thế
Phúc, ông viết bài này dở quá. Hãy nói là ông bị bọn cẩu tặc quăng cho miếng bả
chó rồi đớp lấy đớp để đi. Vừa dở vừa hỗn.
Chỉ có cái thứ ăn phải bả chó thì mới hành xử như thế!
http://thuguibanta.blogspot.com/