Kinh Đời
Động Lòng - Bùi Bảo Trúc
Ðầu Tháng Sáu, một người đàn ông gánh hai thùng nước đến một nơi đông người qua lại tại công viên Tao Ðàn, và đặt gánh nước xuống mời mọi người dùng nước
Gió bên Ðông động bên Tây
Ðấy nói bên ấy bên đây động lòng
Ðầu Tháng Sáu, một người đàn ông gánh hai thùng nước đến một nơi đông
người qua lại tại công viên Tao Ðàn, và đặt gánh nước xuống mời mọi
người dùng nước. Giữa cơn nóng nực, những ly nước của ông đã được chiếu
cố tận tình. Nhưng chi tiết đáng nói nhất về những ly nước của ông là
ông không nhận tiền của khách. Ông mời mọi người dùng nước miễn phí. Ông
nhất định từ chối không lấy một đồng tiền nào của những người nhận
những ly nước của ông. Khách uống nước lúc đầu không biết nguyên do vì
đâu lại có người tử tế như thế giữa cái xã hội đã bị những người cộng
sản làm bẩn đi không ít từ mấy chục năm qua, nhưng sau khi nhìn thấy hai
tấm bảng người chủ gánh nước treo bên hai thùng nước thì mọi người liền
hiểu ngay. Hai tấm bảng có những hàng chữ nguyên văn: “Nước nhà không
bán” và “Mất nước là chết.”
Thì ra là như thế. Chuyện nước mới là chuyện chính. Ông chỉ mời mọi người uống nước. Ông không bán nước.
Ai hiểu mấy câu ông viết như thế nào cũng được. Nhưng chính vì hiểu
thế nào cũng được mà những người uống nước của ông lại hiểu rất đúng
điều ông muốn nhắn nhủ.
Ông đã khéo léo lợi dụng cái lắt léo, uyển chuyển của ngôn ngữ Việt để nói ra đề ông muốn nói mà không cần phải huỵch toẹt ra.
Ông bình tĩnh, không nói gì. Chỉ mời mọi người uống nước giữa cơn
nóng bức, rồi nhẹ nhàng nói với những người đang mang cơn quốc bệnh
trong người cái nguy của căn bệnh. Mất nước (dehydration) là chết.
Ông không làm như người phụ nữ mất con gà đứng trong sân chửi vọng ra
bên ngoài, đứa nào ăn cắp con gà của bà nghe chửi rồi thấy động mồ động
mả tổ tiên phải trả lại con gà.
Ông không nói gì vậy mà có khối đứa giật mình. Giật mình vì có tật.
Khi không tại sao lại mang nước ra mời người qua đường uống miễn phí?
Khi không tại sao lại khuyên mọi người phải lo chuyện nước nôi?
Việc làm của ông liền có nhiều người làm theo. Ở Hà Nội, nhiều người
trẻ cũng mang nước ra đường mời người qua đường miễn phí. Cũng những ly
nước bên lề đường không lấy tiền, chỉ mời không mọi người. Và cũng kèm
theo những tấm bảng có những dòng chữ nói rõ nước của họ chỉ để mời
không phải trả tiền.
Không phải trả tiền vì nước không để bán.
Nước nhà không bán. Mất nước là chết. Muốn hiểu thế nào cũng được. Nghĩa đen cũng được mà nghĩa bóng lại càng hay hơn.
Ðến đây thì có ngu nhất, có mặt dầy nhất, có vô liêm sỉ nhất thì cũng phải hiểu.
Câu chửi ngầm của ông đã được nghe thấy và ý nghĩa đã khá rõ. Lập tức
ông bị bắt giữ nhưng sau đó ông đã được thả. Lý do có thể là nếu giam
ông, đưa ông ra tòa, đem ông đi mất tích thì lại là một sự tự thú là có…
bán nước hay sao?
Thôi thì đành câm cái mồm lại và tiếp tục độc quyền bán nước vậy. Ai
không bán nước thì cứ việc mang nước ra đường mời mọi người uống miễn
phí.
Bùi Bảo Trúc
Nguyễn Mộng Khôi chuyển
Nguyễn Mộng Khôi chuyển
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Động Lòng - Bùi Bảo Trúc
Ðầu Tháng Sáu, một người đàn ông gánh hai thùng nước đến một nơi đông người qua lại tại công viên Tao Ðàn, và đặt gánh nước xuống mời mọi người dùng nước
Gió bên Ðông động bên Tây
Ðấy nói bên ấy bên đây động lòng
Ðầu Tháng Sáu, một người đàn ông gánh hai thùng nước đến một nơi đông
người qua lại tại công viên Tao Ðàn, và đặt gánh nước xuống mời mọi
người dùng nước. Giữa cơn nóng nực, những ly nước của ông đã được chiếu
cố tận tình. Nhưng chi tiết đáng nói nhất về những ly nước của ông là
ông không nhận tiền của khách. Ông mời mọi người dùng nước miễn phí. Ông
nhất định từ chối không lấy một đồng tiền nào của những người nhận
những ly nước của ông. Khách uống nước lúc đầu không biết nguyên do vì
đâu lại có người tử tế như thế giữa cái xã hội đã bị những người cộng
sản làm bẩn đi không ít từ mấy chục năm qua, nhưng sau khi nhìn thấy hai
tấm bảng người chủ gánh nước treo bên hai thùng nước thì mọi người liền
hiểu ngay. Hai tấm bảng có những hàng chữ nguyên văn: “Nước nhà không
bán” và “Mất nước là chết.”
Thì ra là như thế. Chuyện nước mới là chuyện chính. Ông chỉ mời mọi người uống nước. Ông không bán nước.
Ai hiểu mấy câu ông viết như thế nào cũng được. Nhưng chính vì hiểu
thế nào cũng được mà những người uống nước của ông lại hiểu rất đúng
điều ông muốn nhắn nhủ.
Ông đã khéo léo lợi dụng cái lắt léo, uyển chuyển của ngôn ngữ Việt để nói ra đề ông muốn nói mà không cần phải huỵch toẹt ra.
Ông bình tĩnh, không nói gì. Chỉ mời mọi người uống nước giữa cơn
nóng bức, rồi nhẹ nhàng nói với những người đang mang cơn quốc bệnh
trong người cái nguy của căn bệnh. Mất nước (dehydration) là chết.
Ông không làm như người phụ nữ mất con gà đứng trong sân chửi vọng ra
bên ngoài, đứa nào ăn cắp con gà của bà nghe chửi rồi thấy động mồ động
mả tổ tiên phải trả lại con gà.
Ông không nói gì vậy mà có khối đứa giật mình. Giật mình vì có tật.
Khi không tại sao lại mang nước ra mời người qua đường uống miễn phí?
Khi không tại sao lại khuyên mọi người phải lo chuyện nước nôi?
Việc làm của ông liền có nhiều người làm theo. Ở Hà Nội, nhiều người
trẻ cũng mang nước ra đường mời người qua đường miễn phí. Cũng những ly
nước bên lề đường không lấy tiền, chỉ mời không mọi người. Và cũng kèm
theo những tấm bảng có những dòng chữ nói rõ nước của họ chỉ để mời
không phải trả tiền.
Không phải trả tiền vì nước không để bán.
Nước nhà không bán. Mất nước là chết. Muốn hiểu thế nào cũng được. Nghĩa đen cũng được mà nghĩa bóng lại càng hay hơn.
Ðến đây thì có ngu nhất, có mặt dầy nhất, có vô liêm sỉ nhất thì cũng phải hiểu.
Câu chửi ngầm của ông đã được nghe thấy và ý nghĩa đã khá rõ. Lập tức
ông bị bắt giữ nhưng sau đó ông đã được thả. Lý do có thể là nếu giam
ông, đưa ông ra tòa, đem ông đi mất tích thì lại là một sự tự thú là có…
bán nước hay sao?
Thôi thì đành câm cái mồm lại và tiếp tục độc quyền bán nước vậy. Ai
không bán nước thì cứ việc mang nước ra đường mời mọi người uống miễn
phí.
Bùi Bảo Trúc
Nguyễn Mộng Khôi chuyển
Nguyễn Mộng Khôi chuyển