Cõi Người Ta
Em bé đứng chờ xe ở ngã tư đường
Quần áo của em như những đứa trẻ cùng lứa giống nhau, đơn sơ giản dị.   Em gầy  ốm, mắt nhỏ, sóng mũi thấp. Rõ ràng em có khuôn mặt của người Á  châu. Nhưng tôi không rõ em là người Nhật hay người Hoa, người Đại Hàn  hay người Thái Lan. Em cũng có thể là người Phi Luật Tân. Mà sao không  phải là người Việt? 
Milpitas nhiều người gốc Á hơn là dân bản xứ. Đông nhất là dân Phi, Nhật  và Ấn. Người Việt cũng đông, nhưng tôi không nghĩ là đông hơn ba sắc  dân kia.  Vậy mà đi đâu, nhìn đâu tôi cũng thấy người Việt. Mười ba năm ở Quận  Cam, tôi bơi lội giữa người Việt. Nói năng đi đứng, suy nghĩ như một  người đang sống ở Sài Gòn. Quán cà phê, tiệm ăn, nhà sách, tiệm chạp  phô, quần áo, âm thanh, mùi vị,...chỗ nào cũng là Việt Nam. Sài Gòn trên  mỗi bước chân. Trong từng hơi thở. Quận Cam không ai quá nghèo, cũng  không ai quá giàu. Là tôi nghĩ thế. Cũng có thân tình và lạnh nhạt. Cũng  có đố kỵ và tử tế. Cũng có đen và trắng. Cũng có bọn giả hình và người  chân thật. Đâu mà chẳng vậy. Nhưng tôi biết những ngày buồn tôi sẽ đi  đâu. Đến nhà một người bạn nào tôi sẽ được uống một tách trà, nghe những  câu chuyện đáng nghe. Đến quán cà phê hay tiệm ăn nào tôi sẽ gặp được  người tôi muốn gặp. Tôi thật là một người may mắn. Nhiều người ở tiểu  bang khác đến chơi bảo tôi, tới Bolsa thăm bạn bè ở vài ngày thì được,  chứ ở lại thì không bao giờ. Tôi hỏi tại sao? Người ta bảo: Bolsa bon  chen quá. Người ở đó một là vái nhau hai là đổ rác vào đầu cổ nhau.  Không thích.
Tôi đồng ý, nhưng tôi cũng nghĩ đâu mà chẳng thế. Bọn tưởng là quý tộc  còn tệ hơn. Cái thế giới trưởng giả giàu sang có những quy luật của nó.  Tôi không quen.
Rồi tôi dọn lên San Jose, Bắc Cali. Vậy mà cũng đã gần ba năm. Nơi tôi  làm việc có khoảng mấy trăm người. Số nhân viên người Việt chừng hai  chục. Tôi thấy có cả những người gốc Á khác: người Hoa, người Phi, người  Nhật và người Ấn. Nhưng cũng chỉ là một tỉ lệ nhỏ thôi. Chúng tôi gặp  nhau trên hành lang, chào hỏi nhau buổi sáng, buổi chiều, cuối tuần đầu  tuần. Tôi đã học được cách cười, cách nói cách nghĩ trong một khung cảnh  mới. Những người trẻ Việt nói tiếng bản xứ trôi chảy. Những người lớn  tuổi nói tiếng Việt dễ dàng. Công việc của tôi cũng thường. Không có gì  khó, cũng không hẳn là dễ. Chỉ là nghề nghiệp. Một thói quen mới làm,  học dần, rồi sẽ đâu vào đấy. Thì cũng là những người tốt và người xấu,.  Những người chơi được và những người chơi không được. Cũng có bọn giả  hình. Cũng có người lương thiện. Đâu mà chẳng thế!
Thung lũng điện tử nhiều người giàu, nhưng thành phố Milpitas, khu tôi  ở, không ai giàu như nhiều người ở xa vẫn nghĩ. Thê thảm hơn là gần nửa  năm nay, thung lũng không vui, nhiều người mất việc, nhiều cửa tiệm ăn  uống không còn cảnh xếp hàng rồng rắn như trước. Nhà treo bảng bán suốt  mấy tuần vẫn còn nguyên. Trước kia người ta hay nói pay-off bây giờ  người ta chỉ nói lay-off. Trước người ta nói "anh có biết mỗi ngày thung  lũng có thêm mấy nhà triệu phú không", bây giờ người ta nói mỗi ngày có  bao nhiêu người dọn nhà ra khỏi thành phố. Trước kia người ta nói tên  những hiệu xe đắt tiền và những ngôi nhà trên núi. Bây giờ người ta đi  mua xe cũ và bán nhà.
Tôi vẫn chưa khám phá ra vẻ đẹp của vùng đất này. Tôi chỉ nhìn thấy  những dãy núi buổi chiều vàng óng một phía mặt trời. Tôi chỉ thấy những  xa lộ không lớn lắm, bảng chỉ đường rắc rối và những lối ra lối vào hơi  nguy hiểm. Tôi cũng đã chạm vào những người tưởng là mình vĩ đại nhưng  thực chất cũng chỉ là những kẻ tầm thường. Cũng xoàng thôi. Thật không  may cho tôi, sao tôi cứ gặp mãi những khuôn mặt rất ít nụ cười!
Và em bé đứng đợi xe ở ngã tư đường làm tôi nghĩ ngợi.
 
Mỗi sáng của năm ngày trong tuần, tôi luôn nhìn thấy em.
Có phải ba của em vừa mất việc? Hay ba mẹ em sạt nghiệp vì stock? Có  phải gia đình em gặp tai nạn. Tôi nghĩ là nhà em nghèo? Một người Phi  Luật Tân nghèo. Tôi đã ở đảo Bataan bên Phi tám tháng. Tôi không biết  người Phi nghèo ở Manila ra sao, nhưng tôi biết người Phi ở Bataan nghèo  hơn những người tị nạn. Những người tị nạn vốn đã đồng nghĩa với sự  "khố rách áo ôm", người Phi ở Bataan còn khố rách áo ôm hơn. Những người  bán hột vịt lộn rong buổi tối đi len qua cửa sau của những căn trại của  người tị nạn rao hàng giọng buồn thảm, những người bán rượu lậu trong  những căn nhà lợp lá cây xác xơ. Những người Phi hiền lành chân chất và  tử tế. Tôi thấy mình gần gũi với họ hơn là những con người lúc nào cũng  sắc mắc về một cái cà vạt, một bộ quần áo đúng kiểu.
Tôi là một người nhà quê. Cái thứ người tưởng là thành phố mà trời ơi  sao nó giống thứ gì khó nói quá! Tôi càng không phải và không bao giờ là  một nhà trí thức. Mấy ngày nay tôi có tình cờ đọc được một đôi bài bàn  về trí thức. Có bài đàng hoàng, nặng về học thuật. Có bài biểu lộ sự  khoa bảng và sự đọc, nhưng cũng có bài nói như một chị đứng giữa chợ  Đồng Xuân vén váy lên mà rủa sả vào mặt người khác. Tôi có học đôi ba  chữ để đọc để viết. Mẹ tôi không học chữ nhiều. Cha tôi chỉ học ở đời  sống. Tôi học được lòng nhân của mẹ. Tôi cũng học được cái triết lý của  cha: không có gì lớn mà không bị một cái lớn vượt qua, không có gì đẹp  mà không bị cái đẹp khác lấn át. Cái mình biết bao giờ cũng rất nhỏ. Cái  mình tưởng là chân lý, đôi khi chỉ là một hạt bụi thôi. Cái bọn dởm cứ  điệu đàng nhờ có đôi chút kiến thức sách vở tưởng rằng mặt trời đang ở  trong tay. Tội nghiệp! Một lời nói nặng bị dọng vào tai, nghe không khỏi  bực mình nhưng bài học cho biết phải quên đi ngay sau đó, để cái khoảng  trống trong lỗ tai chứa những lời tử tế. Một chữ viết sai làm ta khó  chịu rồi cũng phải để qua một bên còn lo viết cho đúng những chữ sắp  tới.  Hiền lành không bao giờ đồng nghĩa với sự ngu dốt.  Làm  thinh  không phải là không biết nói. Bất bạo động không phải là không có khả  năng tấn công. Tôi biết thế nào là một đứa trẻ bụi đời. Bởi vì tôi từng  là một đứa trẻ như thế.
Tôi nhớ tới em bé đứng chờ xe ở ngã tư đường.
 
*
 
Những hôm trời nắng hay trời mưa, trời có sương mù lạnh hay trời trong  và ấm, em đứng đó, chiếc cặp trên vai, yên lặng nhìn những chiếc xe đi  qua. Xe tôi thường hay ngừng chỗ ngã tư, nhường xe đến trước đi trước.  Tôi thấy em có đôi mắt buồn. Quá buồn.  Da mặt em tái xanh. Có vẻ như em  không còn mẹ. Bà mẹ nào mà chẳng lo cho con? Sao bà nỡ để cho em tóc  tai như thế, quần áo em như thế? Khi bỏ con tôi xuống gần cổng trường,  tôi đi tiếp chiều xe chạy đến sở làm chứ không quay về lối cũ. Tôi không  biết em đi ngã nào? Nếu đi học, tôi nghĩ em chỉ cần đi vài "lốc" đường  là đến. Ở khu đó có ba cấp trường: tiểu học, cấp hai và cả cấp ba. Vậy  thì em chờ xe đi đâu? Ba em đâu? Mẹ em đâu? Trong chiếc cặp quàng vai  của em có chứa sách vở không? Hay là thứ gì khác? Thứ gì khác? Tôi không  nghĩ ra một đứa bé gái bằng tuổi em ở Mỹ mà không đến trường thì đi  đâu? Nhiều bữa, hình ảnh em theo đuổi tôi suốt dọc đường đến sở làm. Tôi  nghĩ đến con tôi. Nghĩ đến cái tuổi 14, 16 đẹp đẽ của nó và tôi bỗng  nhận ra tất cả tình yêu mà tôi dành cho nó là một sự hiến dâng xót xa  đầy thất vọng.
 
Hơn hai tuần nay, tôi không còn đi lại mỗi buổi sáng trên con đường đó  nữa. Nhà trường đã nghỉ hè. Nhưng hình ảnh em bỗng hiện ra trong trí tôi  sáng nay. Tôi đi ngược đường đến sở làm. Tôi muốn trở lại ngã tư  Washington và Oregon.  Mặc dù hôm qua trời nắng gắt cháy da, sáng nay  trời bỗng mưa. Mưa không to nhưng khá lạnh. Tôi tấp xe vào một khu chợ  gần đó, đi lững thững dọc theo con đường đến trạm chờ xe. Trạm đợi xe  vắng, không thấy bóng em. Tôi nhớ đôi mắt buồn của em, nhớ cái dáng điệu  thỉnh thoảng em xốc lên có lẽ vì chiếc cặp trên vai khá nặng trên đôi  vai quá gầy của em. Tôi tự hỏi tôi tìm kiếm gì? Tôi sẽ nói gì khi gặp  em? Và liệu em có muốn trả lời những câu vớ vẩn của tôi?
 
Đứa con gái nhỏ của tôi mấy hôm nay đã bắt đầu đi làm mùa hè ở một tiệm  trợt pa-tin trong thương xá của thành phố. Nó tìm cách chứng minh là nó  có khả năng lao động, nhưng nó chưa biết giá trị mà nó thu nhập được từ  mồ hôi của nó. Nó chưa biết giá trị của tình yêu mà tôi cho nó.
Tôi không hiểu con tôi và có lẽ nó cũng chẳng cần hiểu tôi. Như tôi không hiểu thế nào là mùa hè ở Mỹ.
 
Tôi nhớ có nghe một ca khúc trong nước phổ từ bài thơ của Đỗ Trung Quân.  Một bài thơ nói về mùa hè, chùm phượng vĩ, tuổi mười tám, cậu học trò  ngu ngơ trước tình yêu mới lớn:
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở ngây thơ thầm lặng mối tình đầu....
Ca khúc ấy tôi nghĩ rất hợp với Việt Nam, hợp với khí hậu thời tiết con  người văn hóa Việt Nam. Ca khúc ấy hát lên ở đây, trên một nước Mỹ lạnh  lẽo này sao mà xa lạ và lạc lõng. Nước Mỹ to lớn đang thiếu một cái gì  đó để làm thành mùa hè cho những cô cậu học trò. Nước Mỹ đã mất ngây thơ  ngay tại sân trường và lớp học. Không biết liệu mùa học tới, khi chở  con đến trường, tôi có còn gặp lại em không?[NXH] 	
Em bé đứng chờ xe ở ngã tư đường
Quần áo của em như những đứa trẻ cùng lứa giống nhau, đơn sơ giản dị.   Em gầy  ốm, mắt nhỏ, sóng mũi thấp. Rõ ràng em có khuôn mặt của người Á  châu. Nhưng tôi không rõ em là người Nhật hay người Hoa, người Đại Hàn  hay người Thái Lan. Em cũng có thể là người Phi Luật Tân. Mà sao không  phải là người Việt? 
Milpitas nhiều người gốc Á hơn là dân bản xứ. Đông nhất là dân Phi, Nhật  và Ấn. Người Việt cũng đông, nhưng tôi không nghĩ là đông hơn ba sắc  dân kia.  Vậy mà đi đâu, nhìn đâu tôi cũng thấy người Việt. Mười ba năm ở Quận  Cam, tôi bơi lội giữa người Việt. Nói năng đi đứng, suy nghĩ như một  người đang sống ở Sài Gòn. Quán cà phê, tiệm ăn, nhà sách, tiệm chạp  phô, quần áo, âm thanh, mùi vị,...chỗ nào cũng là Việt Nam. Sài Gòn trên  mỗi bước chân. Trong từng hơi thở. Quận Cam không ai quá nghèo, cũng  không ai quá giàu. Là tôi nghĩ thế. Cũng có thân tình và lạnh nhạt. Cũng  có đố kỵ và tử tế. Cũng có đen và trắng. Cũng có bọn giả hình và người  chân thật. Đâu mà chẳng vậy. Nhưng tôi biết những ngày buồn tôi sẽ đi  đâu. Đến nhà một người bạn nào tôi sẽ được uống một tách trà, nghe những  câu chuyện đáng nghe. Đến quán cà phê hay tiệm ăn nào tôi sẽ gặp được  người tôi muốn gặp. Tôi thật là một người may mắn. Nhiều người ở tiểu  bang khác đến chơi bảo tôi, tới Bolsa thăm bạn bè ở vài ngày thì được,  chứ ở lại thì không bao giờ. Tôi hỏi tại sao? Người ta bảo: Bolsa bon  chen quá. Người ở đó một là vái nhau hai là đổ rác vào đầu cổ nhau.  Không thích.
Tôi đồng ý, nhưng tôi cũng nghĩ đâu mà chẳng thế. Bọn tưởng là quý tộc  còn tệ hơn. Cái thế giới trưởng giả giàu sang có những quy luật của nó.  Tôi không quen.
Rồi tôi dọn lên San Jose, Bắc Cali. Vậy mà cũng đã gần ba năm. Nơi tôi  làm việc có khoảng mấy trăm người. Số nhân viên người Việt chừng hai  chục. Tôi thấy có cả những người gốc Á khác: người Hoa, người Phi, người  Nhật và người Ấn. Nhưng cũng chỉ là một tỉ lệ nhỏ thôi. Chúng tôi gặp  nhau trên hành lang, chào hỏi nhau buổi sáng, buổi chiều, cuối tuần đầu  tuần. Tôi đã học được cách cười, cách nói cách nghĩ trong một khung cảnh  mới. Những người trẻ Việt nói tiếng bản xứ trôi chảy. Những người lớn  tuổi nói tiếng Việt dễ dàng. Công việc của tôi cũng thường. Không có gì  khó, cũng không hẳn là dễ. Chỉ là nghề nghiệp. Một thói quen mới làm,  học dần, rồi sẽ đâu vào đấy. Thì cũng là những người tốt và người xấu,.  Những người chơi được và những người chơi không được. Cũng có bọn giả  hình. Cũng có người lương thiện. Đâu mà chẳng thế!
Thung lũng điện tử nhiều người giàu, nhưng thành phố Milpitas, khu tôi  ở, không ai giàu như nhiều người ở xa vẫn nghĩ. Thê thảm hơn là gần nửa  năm nay, thung lũng không vui, nhiều người mất việc, nhiều cửa tiệm ăn  uống không còn cảnh xếp hàng rồng rắn như trước. Nhà treo bảng bán suốt  mấy tuần vẫn còn nguyên. Trước kia người ta hay nói pay-off bây giờ  người ta chỉ nói lay-off. Trước người ta nói "anh có biết mỗi ngày thung  lũng có thêm mấy nhà triệu phú không", bây giờ người ta nói mỗi ngày có  bao nhiêu người dọn nhà ra khỏi thành phố. Trước kia người ta nói tên  những hiệu xe đắt tiền và những ngôi nhà trên núi. Bây giờ người ta đi  mua xe cũ và bán nhà.
Tôi vẫn chưa khám phá ra vẻ đẹp của vùng đất này. Tôi chỉ nhìn thấy  những dãy núi buổi chiều vàng óng một phía mặt trời. Tôi chỉ thấy những  xa lộ không lớn lắm, bảng chỉ đường rắc rối và những lối ra lối vào hơi  nguy hiểm. Tôi cũng đã chạm vào những người tưởng là mình vĩ đại nhưng  thực chất cũng chỉ là những kẻ tầm thường. Cũng xoàng thôi. Thật không  may cho tôi, sao tôi cứ gặp mãi những khuôn mặt rất ít nụ cười!
Và em bé đứng đợi xe ở ngã tư đường làm tôi nghĩ ngợi.
 
Mỗi sáng của năm ngày trong tuần, tôi luôn nhìn thấy em.
Có phải ba của em vừa mất việc? Hay ba mẹ em sạt nghiệp vì stock? Có  phải gia đình em gặp tai nạn. Tôi nghĩ là nhà em nghèo? Một người Phi  Luật Tân nghèo. Tôi đã ở đảo Bataan bên Phi tám tháng. Tôi không biết  người Phi nghèo ở Manila ra sao, nhưng tôi biết người Phi ở Bataan nghèo  hơn những người tị nạn. Những người tị nạn vốn đã đồng nghĩa với sự  "khố rách áo ôm", người Phi ở Bataan còn khố rách áo ôm hơn. Những người  bán hột vịt lộn rong buổi tối đi len qua cửa sau của những căn trại của  người tị nạn rao hàng giọng buồn thảm, những người bán rượu lậu trong  những căn nhà lợp lá cây xác xơ. Những người Phi hiền lành chân chất và  tử tế. Tôi thấy mình gần gũi với họ hơn là những con người lúc nào cũng  sắc mắc về một cái cà vạt, một bộ quần áo đúng kiểu.
Tôi là một người nhà quê. Cái thứ người tưởng là thành phố mà trời ơi  sao nó giống thứ gì khó nói quá! Tôi càng không phải và không bao giờ là  một nhà trí thức. Mấy ngày nay tôi có tình cờ đọc được một đôi bài bàn  về trí thức. Có bài đàng hoàng, nặng về học thuật. Có bài biểu lộ sự  khoa bảng và sự đọc, nhưng cũng có bài nói như một chị đứng giữa chợ  Đồng Xuân vén váy lên mà rủa sả vào mặt người khác. Tôi có học đôi ba  chữ để đọc để viết. Mẹ tôi không học chữ nhiều. Cha tôi chỉ học ở đời  sống. Tôi học được lòng nhân của mẹ. Tôi cũng học được cái triết lý của  cha: không có gì lớn mà không bị một cái lớn vượt qua, không có gì đẹp  mà không bị cái đẹp khác lấn át. Cái mình biết bao giờ cũng rất nhỏ. Cái  mình tưởng là chân lý, đôi khi chỉ là một hạt bụi thôi. Cái bọn dởm cứ  điệu đàng nhờ có đôi chút kiến thức sách vở tưởng rằng mặt trời đang ở  trong tay. Tội nghiệp! Một lời nói nặng bị dọng vào tai, nghe không khỏi  bực mình nhưng bài học cho biết phải quên đi ngay sau đó, để cái khoảng  trống trong lỗ tai chứa những lời tử tế. Một chữ viết sai làm ta khó  chịu rồi cũng phải để qua một bên còn lo viết cho đúng những chữ sắp  tới.  Hiền lành không bao giờ đồng nghĩa với sự ngu dốt.  Làm  thinh  không phải là không biết nói. Bất bạo động không phải là không có khả  năng tấn công. Tôi biết thế nào là một đứa trẻ bụi đời. Bởi vì tôi từng  là một đứa trẻ như thế.
Tôi nhớ tới em bé đứng chờ xe ở ngã tư đường.
 
*
 
Những hôm trời nắng hay trời mưa, trời có sương mù lạnh hay trời trong  và ấm, em đứng đó, chiếc cặp trên vai, yên lặng nhìn những chiếc xe đi  qua. Xe tôi thường hay ngừng chỗ ngã tư, nhường xe đến trước đi trước.  Tôi thấy em có đôi mắt buồn. Quá buồn.  Da mặt em tái xanh. Có vẻ như em  không còn mẹ. Bà mẹ nào mà chẳng lo cho con? Sao bà nỡ để cho em tóc  tai như thế, quần áo em như thế? Khi bỏ con tôi xuống gần cổng trường,  tôi đi tiếp chiều xe chạy đến sở làm chứ không quay về lối cũ. Tôi không  biết em đi ngã nào? Nếu đi học, tôi nghĩ em chỉ cần đi vài "lốc" đường  là đến. Ở khu đó có ba cấp trường: tiểu học, cấp hai và cả cấp ba. Vậy  thì em chờ xe đi đâu? Ba em đâu? Mẹ em đâu? Trong chiếc cặp quàng vai  của em có chứa sách vở không? Hay là thứ gì khác? Thứ gì khác? Tôi không  nghĩ ra một đứa bé gái bằng tuổi em ở Mỹ mà không đến trường thì đi  đâu? Nhiều bữa, hình ảnh em theo đuổi tôi suốt dọc đường đến sở làm. Tôi  nghĩ đến con tôi. Nghĩ đến cái tuổi 14, 16 đẹp đẽ của nó và tôi bỗng  nhận ra tất cả tình yêu mà tôi dành cho nó là một sự hiến dâng xót xa  đầy thất vọng.
 
Hơn hai tuần nay, tôi không còn đi lại mỗi buổi sáng trên con đường đó  nữa. Nhà trường đã nghỉ hè. Nhưng hình ảnh em bỗng hiện ra trong trí tôi  sáng nay. Tôi đi ngược đường đến sở làm. Tôi muốn trở lại ngã tư  Washington và Oregon.  Mặc dù hôm qua trời nắng gắt cháy da, sáng nay  trời bỗng mưa. Mưa không to nhưng khá lạnh. Tôi tấp xe vào một khu chợ  gần đó, đi lững thững dọc theo con đường đến trạm chờ xe. Trạm đợi xe  vắng, không thấy bóng em. Tôi nhớ đôi mắt buồn của em, nhớ cái dáng điệu  thỉnh thoảng em xốc lên có lẽ vì chiếc cặp trên vai khá nặng trên đôi  vai quá gầy của em. Tôi tự hỏi tôi tìm kiếm gì? Tôi sẽ nói gì khi gặp  em? Và liệu em có muốn trả lời những câu vớ vẩn của tôi?
 
Đứa con gái nhỏ của tôi mấy hôm nay đã bắt đầu đi làm mùa hè ở một tiệm  trợt pa-tin trong thương xá của thành phố. Nó tìm cách chứng minh là nó  có khả năng lao động, nhưng nó chưa biết giá trị mà nó thu nhập được từ  mồ hôi của nó. Nó chưa biết giá trị của tình yêu mà tôi cho nó.
Tôi không hiểu con tôi và có lẽ nó cũng chẳng cần hiểu tôi. Như tôi không hiểu thế nào là mùa hè ở Mỹ.
 
Tôi nhớ có nghe một ca khúc trong nước phổ từ bài thơ của Đỗ Trung Quân.  Một bài thơ nói về mùa hè, chùm phượng vĩ, tuổi mười tám, cậu học trò  ngu ngơ trước tình yêu mới lớn:
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở ngây thơ thầm lặng mối tình đầu....
Ca khúc ấy tôi nghĩ rất hợp với Việt Nam, hợp với khí hậu thời tiết con  người văn hóa Việt Nam. Ca khúc ấy hát lên ở đây, trên một nước Mỹ lạnh  lẽo này sao mà xa lạ và lạc lõng. Nước Mỹ to lớn đang thiếu một cái gì  đó để làm thành mùa hè cho những cô cậu học trò. Nước Mỹ đã mất ngây thơ  ngay tại sân trường và lớp học. Không biết liệu mùa học tới, khi chở  con đến trường, tôi có còn gặp lại em không?[NXH] 	
       
















