Cõi Người Ta

GIỜ PHÚT TAN HOANG - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Có lẽ vì tôi đã thấy cái tan hoang ở miền Trung, những ngày tan hoang ở 5 tỉnh và 2 thị xã thuộc Quân Khu I. Quảng Trị, Huế vô Đà Nẵng, rồi Quảng Ngãi, Quảng Tín, Quảng Nam ra Đà Nẵng.


GIỜ PHÚT TAN HOANG  -  CAO MỴ NHÂN

Trước khi phải nhận cái ngày buồn bã, uất hận 30-4-1975, trong cuộc đời mỗi chúng ta, những người sùng thượng chủ nghĩa Quốc Gia, thì quý vị ở thành phố nào, từ bên này sông Thạch Hãn, tới Cà Mâu, thấy được cảnh tan hoang  nỗi bi phẫn, sự khốn khổ thảm khốc trước mắt, của thành phố đó. 
Đã 41 năm qua, bây giờ ngồi nhớ lại thời gian bão loạn khủng khiếp, nên càng thù hận, càng khinh miệt thêm bọn Cộng sản Bắc Việt và bọn Việt Cộng trá hình mặt trận Giải phóng miền Nam.


Khiến tháng tư vô hình chung trở thành cái mốc lịch sử đen tối nhất, nên miền Nam chống Cộng ai cũng thừa nhận nó, tháng tư Dương lịch, là Tháng Tư Đen. 
Trở lại hình ảnh tan hoang của mỗi thành phố. 
Sau ngày 29/3 /1975, Đà Nẵng đã rơi vào tay Cộng sản, lúc đó tôi đang đi ké những người làm sở Mỹ, trên chiếc tầu của Philippine từ Manila tới, nỗi tan hoang, thất vọng tột độ, đã khiến tôi như người vô cảm.
Mấy đứa con còn nhỏ dại cứ chạy trên sàn tầu, mà hồn tôi lãng đãng, may không xẩy ra chuyện gì, không thì ân hận suốt đời. 
Ba ngày bốn đêm ở trên tầu, lúc xuống bến Khánh Hội, đã nghe trên loa phóng thanh tên mình được kêu trong danh sách tìm kiếm. Nhưng tâm hồn đi vắng hoàn toàn, cả 5 mẹ con và cô bé giữ em đều đi chân đất, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, một chiếc cyclo máy trờ tới, người lái nói to bạt tiếng máy nổ: lên hết đi, lẹ lên. 
Không khóc được nữa, cyclo máy cứ chạy phom phom, muốn đi đâu thì đi.
Tới cửa chợ Bến Thành, cyclo máy mới hỏi: về đâu. 
Ngơ ngác một thoáng, đoạn nói tên đường và số nhà cho tài xế. Cyclo máy xịch đậu trước cửa nhà ngoại của tụi nhỏ, chẳng có đồ đạc gì ngoài chiếc giỏ đựng giấy tờ. Người chạy cyclo máy chỉ tay: xuống đi. 


Mở giỏ kiếm tiền trả tiền xe, vẫn chưa hết ngơ ngác, tài xế khoát tay: zô nhà đi, khỏi trả. 
Cyclo chạy rồi mà tất cả vẫn đứng trước cửa nhà. Có tiếng dép ai đi ra cửa, bố tôi mừng vì đang lo gia đình tôi mắc kẹt ở Đà Nẵng. Bấy giờ mới khóc được, khóc thật nhiều, nước mắt như suối nguồn không dứt. 
Suốt tháng tư 1975, ở nhà cha mẹ, dửng dưng trước chuyện thiên hạ tìm đường di tản ra khỏi quê hương. 
Hằng ngày trên khắp đường phố quanh khu chợ Bến Thành, người ta vẫn ăn diện, vẫn cười rỡn, và vẫn công khai nói về chuẩn bị tới đảo Guam.
Có lẽ vì tôi đã thấy cái tan hoang ở miền Trung, những ngày tan hoang ở 5 tỉnh và 2 thị xã thuộc Quân Khu I. Quảng Trị, Huế vô Đà Nẵng, rồi Quảng Ngãi, Quảng Tín, Quảng Nam ra Đà Nẵng. 


Đà Nẵng không còn sức chứa. Tưởng thành phố muốn nứt ra ...
Saigon khi đó cũng đông, nhưng có đến có đi, nên cái đông kiểu thành phố lớn, của các đô thị bình yên trên thế giới.  
Saigon biết các tỉnh miền Trung và cao nguyên đã bị địch chiếm, nhưng ai nấy có vẻ bình tĩnh hơn bọn tôi, khiến tôi càng yên tâm chờ tình thế đổi thay. 
Có lẽ tại Saigon rộng lớn so với các tỉnh khác, lại nhiều thành phần dân chúng khác nhau, nên khi đó khói lửa chưa bốc cháy, chiến tranh vẫn tưởng còn...xa. 
Thậm chí khi nghe tin 2 quả bom Mỹ CBU, sắp cho nổ ở sát nách Saigon, để khoá họng những chiếc tank T.54 của VC đang dẫn đoàn quân Cộng san  tiến vê Sai gon, đánh chiếm tổ Phượng Hoàng cuối cùng của VNCH. 
  Tôi vẫn tình cờ gặp những nhân diện bình thản, đi mua sắm trên các ngả đường thân quen như Lê Lợi, Lê Thánh Tôn ..


Những quán kem, cafe vẫn đông nghẹt khách tới, chẳng lẽ lại nói rằng  không ai quan tâm, hay không thể quan tâm, vì chậm quá rồi, giặc đã sát sau lưng. 
Cho tới khi, hàng loạt những đạn pháo địch bắn khắp các cửa ngõ Saigon, rồi chính thức Big Minh, tức tổng thống tạm thời ở miền Nam, chưa được mấy ngày, đã tuyên bố đâu hàng, thì ôi thôi ...chẳng còn gì nữa.
Bấy giờ mới thấy Saigon buồn tủi, Saigon tan hoang ...
Nhưng là sự tan hoang đa diện, vẫn có những nụ cười buồn thấp thoáng thôi, những đăm chiêu bất chợt, giữa hàng quán vẫn mở, nhưng như là một quán tính. 
Thế rồi thì cái tan hoang, nỗi buồn chán đi sâu vào tâm tư, tình cảm một cách ngẩn ngơ, lạc lõng ...
Tôi đã ở Saigon được một tháng, trước khi Saigon thất thủ. 
Trong một tháng ấy, tôi không cuốn mình vào chuyện di tản, là vì tôi mới từ miền Trung di tản vào đây.


Tôi đã lách trên vòng đèo Hải Vân một ngày cuối tháng 3/1975, đã nhìn thấy cả khối người đồng loạt nhẩy xuống sà lan, và nhất là thấy cảnh người  lính bế ngửa đứa con độ vài tuổi ra phía cuối chiếc tầu thuỷ, để cho bé đó đi cầu, ngọn sóng lớn vô tình ào vào chỗ cha con anh ta, cuốn đứa bé đi. 
Bấy giờ thì sao? Người cha đã ngã vào phía trong, thế nào đây, chẳng lẽ  nhẩy xuống biển tìm con mịt mù sóng nước ...
  Khi anh ta trở lại chỗ vợ và các con còn lại, cả 2 vợ chồng và đàn con ấy  khóc đến thế nào mới đủ, khổ đến thế nào mới vơi? 


Cái ngơ ngác, hỗn loạn, tan hoang ...ngay lúc đó, bất cứ ai, bất cứ thành phố nào ở bên này sông Thạch Hãn, đều chưa ngậm đau khổ, uất hận bằng sau đó, chao ôi, đối mặt với tang thương, lòng dạ mới tan nát  ... Chết chóc mới vây quanh  ...và, đó chính là mới một phần thôi, nỗi thống khổ, bi thảm của ...Tháng Tư Đen, của Ngày Quốc Hận 30-4-1975, không bao giờ xoá sạch được. 

CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

GIỜ PHÚT TAN HOANG - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Có lẽ vì tôi đã thấy cái tan hoang ở miền Trung, những ngày tan hoang ở 5 tỉnh và 2 thị xã thuộc Quân Khu I. Quảng Trị, Huế vô Đà Nẵng, rồi Quảng Ngãi, Quảng Tín, Quảng Nam ra Đà Nẵng.


GIỜ PHÚT TAN HOANG  -  CAO MỴ NHÂN

Trước khi phải nhận cái ngày buồn bã, uất hận 30-4-1975, trong cuộc đời mỗi chúng ta, những người sùng thượng chủ nghĩa Quốc Gia, thì quý vị ở thành phố nào, từ bên này sông Thạch Hãn, tới Cà Mâu, thấy được cảnh tan hoang  nỗi bi phẫn, sự khốn khổ thảm khốc trước mắt, của thành phố đó. 
Đã 41 năm qua, bây giờ ngồi nhớ lại thời gian bão loạn khủng khiếp, nên càng thù hận, càng khinh miệt thêm bọn Cộng sản Bắc Việt và bọn Việt Cộng trá hình mặt trận Giải phóng miền Nam.


Khiến tháng tư vô hình chung trở thành cái mốc lịch sử đen tối nhất, nên miền Nam chống Cộng ai cũng thừa nhận nó, tháng tư Dương lịch, là Tháng Tư Đen. 
Trở lại hình ảnh tan hoang của mỗi thành phố. 
Sau ngày 29/3 /1975, Đà Nẵng đã rơi vào tay Cộng sản, lúc đó tôi đang đi ké những người làm sở Mỹ, trên chiếc tầu của Philippine từ Manila tới, nỗi tan hoang, thất vọng tột độ, đã khiến tôi như người vô cảm.
Mấy đứa con còn nhỏ dại cứ chạy trên sàn tầu, mà hồn tôi lãng đãng, may không xẩy ra chuyện gì, không thì ân hận suốt đời. 
Ba ngày bốn đêm ở trên tầu, lúc xuống bến Khánh Hội, đã nghe trên loa phóng thanh tên mình được kêu trong danh sách tìm kiếm. Nhưng tâm hồn đi vắng hoàn toàn, cả 5 mẹ con và cô bé giữ em đều đi chân đất, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, một chiếc cyclo máy trờ tới, người lái nói to bạt tiếng máy nổ: lên hết đi, lẹ lên. 
Không khóc được nữa, cyclo máy cứ chạy phom phom, muốn đi đâu thì đi.
Tới cửa chợ Bến Thành, cyclo máy mới hỏi: về đâu. 
Ngơ ngác một thoáng, đoạn nói tên đường và số nhà cho tài xế. Cyclo máy xịch đậu trước cửa nhà ngoại của tụi nhỏ, chẳng có đồ đạc gì ngoài chiếc giỏ đựng giấy tờ. Người chạy cyclo máy chỉ tay: xuống đi. 


Mở giỏ kiếm tiền trả tiền xe, vẫn chưa hết ngơ ngác, tài xế khoát tay: zô nhà đi, khỏi trả. 
Cyclo chạy rồi mà tất cả vẫn đứng trước cửa nhà. Có tiếng dép ai đi ra cửa, bố tôi mừng vì đang lo gia đình tôi mắc kẹt ở Đà Nẵng. Bấy giờ mới khóc được, khóc thật nhiều, nước mắt như suối nguồn không dứt. 
Suốt tháng tư 1975, ở nhà cha mẹ, dửng dưng trước chuyện thiên hạ tìm đường di tản ra khỏi quê hương. 
Hằng ngày trên khắp đường phố quanh khu chợ Bến Thành, người ta vẫn ăn diện, vẫn cười rỡn, và vẫn công khai nói về chuẩn bị tới đảo Guam.
Có lẽ vì tôi đã thấy cái tan hoang ở miền Trung, những ngày tan hoang ở 5 tỉnh và 2 thị xã thuộc Quân Khu I. Quảng Trị, Huế vô Đà Nẵng, rồi Quảng Ngãi, Quảng Tín, Quảng Nam ra Đà Nẵng. 


Đà Nẵng không còn sức chứa. Tưởng thành phố muốn nứt ra ...
Saigon khi đó cũng đông, nhưng có đến có đi, nên cái đông kiểu thành phố lớn, của các đô thị bình yên trên thế giới.  
Saigon biết các tỉnh miền Trung và cao nguyên đã bị địch chiếm, nhưng ai nấy có vẻ bình tĩnh hơn bọn tôi, khiến tôi càng yên tâm chờ tình thế đổi thay. 
Có lẽ tại Saigon rộng lớn so với các tỉnh khác, lại nhiều thành phần dân chúng khác nhau, nên khi đó khói lửa chưa bốc cháy, chiến tranh vẫn tưởng còn...xa. 
Thậm chí khi nghe tin 2 quả bom Mỹ CBU, sắp cho nổ ở sát nách Saigon, để khoá họng những chiếc tank T.54 của VC đang dẫn đoàn quân Cộng san  tiến vê Sai gon, đánh chiếm tổ Phượng Hoàng cuối cùng của VNCH. 
  Tôi vẫn tình cờ gặp những nhân diện bình thản, đi mua sắm trên các ngả đường thân quen như Lê Lợi, Lê Thánh Tôn ..


Những quán kem, cafe vẫn đông nghẹt khách tới, chẳng lẽ lại nói rằng  không ai quan tâm, hay không thể quan tâm, vì chậm quá rồi, giặc đã sát sau lưng. 
Cho tới khi, hàng loạt những đạn pháo địch bắn khắp các cửa ngõ Saigon, rồi chính thức Big Minh, tức tổng thống tạm thời ở miền Nam, chưa được mấy ngày, đã tuyên bố đâu hàng, thì ôi thôi ...chẳng còn gì nữa.
Bấy giờ mới thấy Saigon buồn tủi, Saigon tan hoang ...
Nhưng là sự tan hoang đa diện, vẫn có những nụ cười buồn thấp thoáng thôi, những đăm chiêu bất chợt, giữa hàng quán vẫn mở, nhưng như là một quán tính. 
Thế rồi thì cái tan hoang, nỗi buồn chán đi sâu vào tâm tư, tình cảm một cách ngẩn ngơ, lạc lõng ...
Tôi đã ở Saigon được một tháng, trước khi Saigon thất thủ. 
Trong một tháng ấy, tôi không cuốn mình vào chuyện di tản, là vì tôi mới từ miền Trung di tản vào đây.


Tôi đã lách trên vòng đèo Hải Vân một ngày cuối tháng 3/1975, đã nhìn thấy cả khối người đồng loạt nhẩy xuống sà lan, và nhất là thấy cảnh người  lính bế ngửa đứa con độ vài tuổi ra phía cuối chiếc tầu thuỷ, để cho bé đó đi cầu, ngọn sóng lớn vô tình ào vào chỗ cha con anh ta, cuốn đứa bé đi. 
Bấy giờ thì sao? Người cha đã ngã vào phía trong, thế nào đây, chẳng lẽ  nhẩy xuống biển tìm con mịt mù sóng nước ...
  Khi anh ta trở lại chỗ vợ và các con còn lại, cả 2 vợ chồng và đàn con ấy  khóc đến thế nào mới đủ, khổ đến thế nào mới vơi? 


Cái ngơ ngác, hỗn loạn, tan hoang ...ngay lúc đó, bất cứ ai, bất cứ thành phố nào ở bên này sông Thạch Hãn, đều chưa ngậm đau khổ, uất hận bằng sau đó, chao ôi, đối mặt với tang thương, lòng dạ mới tan nát  ... Chết chóc mới vây quanh  ...và, đó chính là mới một phần thôi, nỗi thống khổ, bi thảm của ...Tháng Tư Đen, của Ngày Quốc Hận 30-4-1975, không bao giờ xoá sạch được. 

CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm