Văn Học & Nghệ Thuật
Kiều Phong - Những sai lầm trong bài “Trường hợp võ phiến ” của Thu Tứ (3)
Tiếp theo bài: KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (2) – KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (1)
Tiếp theo bài: KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (2) – KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (1) (Ba Sàm).
Đi tìm hiểu về sự hà khắc của một chế
độ mà không bén mảng tới những cơ quan, bộ phận của guồng máy đang đè
đầu, bóp cổ dân, không “tham quan” nơi dân bị nhà nước cưỡng chiếm đất
đai, nhà cửa ruộng vườn… mà lại cứ đạp xe vòng vòng nơi chợ búa, đè lũ
dân đen ra nghiên cứu, xét nghiệm… cuộc điều tra của cháu khôi hài!
Hãy tưởng tượng: một ông thanh tra của
Liên Hiệp Quốc được phái đi điều tra tình trạng hành hạ tù nhân trong
trại cải tạo, và ông ta “tác nghiệp” giống hệt Thu Tứ.
Ông ta không thăm viếng phòng “làm
việc” vào giờ cao điểm của đấm đá, không tham quan hầm biệt giam để thấy
những thân người dở sống dở chết, ngay cả nơi tù nhân lao động nhọc
nhằn, với cái bụng lép kẹp, cũng bỏ qua luôn…
Rồi ngài thanh tra kết luận: “Tù
nhân khi buồn, khi vui, thậm chí có lúc còn cười toe toét. Ở tù lâu cũng
quen, nghe cán bộ quản giáo bốc phét hay chửi mắng, sỉ nhục, nét mặt
vẫn bình thản. Vì nghĩ cùng chung thân phận tù, sĩ quan Ngụy quên hết
cấp bậc, đối xử với nhau bình đẳng, cũng rất hay v.v…
Không thấy bằng cớ tù nhân bị hành hạ”!
Không điều tra tội ác đã hoặc đang xảy
ra, không tìm hiểu tính tình, tác phong, hành động, thói quen độc ác của
cai tù mà nhất định chỉ nghiên cứu tính tình, tâm trạng tù nhân… nếu
ngừng lại ở đó, cuộc điều tra hài hước, tiếu lâm này chỉ phản ảnh sự
thiếu khả năng, kém thông minh của viên thanh tra.
Nhưng nếu anh ta thêm vào bản báo cáo một câu đại khái thế này: “Tù nhân đã thấm nhuần chủ nghĩa Cộng Sản, đã một lòng trung với Đảng, hiếu với Bác Hồ…” thì anh ta bịa chuyện để nói tốt cho bọn cai tù, nêu cao một thành tích “cải tạo thành công” chúng không hề có.
Anh thanh tra, ngoài bất tài, bất lực, thêm tội bất lương.
Bản tường trình của cháu cũng có sự thêm thắt không lương thiện kiểu ấy: cái món “phong cách cách mạng.”
Món ấy, nếu có, ít nhất cũng thể hiện
trong hai tập thể: chiến sĩ và mẹ chiến sĩ, những người gián tiếp hoặc
trực tiếp đóng góp máu xương cho cuộc chiến.
Ở mẹ liệt sĩ – hay kém vinh quang một tí nhưng may mắn hơn: mẹ chiến sĩ – tinh thần, phong cách cách mạng e rằng đã biến mất từ lâu.
Các ông bố giữ tinh thần cách mạng bền
hơn, cao hơn, tương đối ít khó khăn, nhờ bản chất cứng rắn, hoàn cảnh
sống thường khác xa các bà mẹ. Bản thân nhiều ông cũng đang giang hồ,
phiêu bạt, có dịp về thăm nhà, nhiều khi thấy con mà tưởng trẻ hàng xóm.
Tình đồng đội, đồng chí nặng hơn tình gia đình…
Các bà khác hẳn. Đứa con từ lúc lọt
lòng cho đến tuổi bị gọi đi làm “nghĩa vụ” thường quanh quẩn bên bà. Mất
nó, đau hơn mất một phần thân thể. Cũng có bà nghe tiếng gọi thiêng
liêng của tổ quốc, thấy cái vẫy tay ưu ái của bác Hồ nhắm vào con mình
thì hãnh diện, cảm động, mà quên đau. Nhưng như thuốc tê, chỉ hiệu
nghiệm một thời gian ngắn. Muốn hết đau lâu dài, phải có ý chí sắt đá
của những bậc anh hùng hào kiệt, đủ sức tự hủy diệt một phần nhân tính
của mình.
Thế nên, thuốc tê người ta bơm vào tâm trí các bà mẹ tiêu tan nhanh lắm.
Thủa xa xưa lúc khởi đầu cuộc chiến,
Bác Đảng còn tổ chức lễ tiễn đưa chiến sĩ lên đường khá xôm tụ. Lớn thì
kèn trống ỏm tỏi, nghi lễ hoành tráng, nhỏ thì cũng có nhi đồng quàng
khăn đỏ ca múa, có những thanh nữ nhìn các anh thiết tha ngưỡng mộ, ngầm
hứa hẹn sẽ chờ ngày các anh chiến thắng trở về.
Và trong “lễ hội” kiểu này, dù lớn hay
nhỏ, đều có lời phủ dụ của Bác và diễn văn “động viên” hùng tráng, nẩy
lửa của các quan chức. Vừa bơm thật nhiều “tiết vịt” vào con, vừa tống
thêm thuốc tê cho mẹ.
Nhưng ngay cả trong giờ phút vinh quang
“đỉnh điểm” ấy, đại đa số các bà mẹ vẫn đứt ruột, nát gan, chịu đựng
niềm đau không thuốc nào làm dịu được. Và trong lúc lũ con hồ hởi, phấn
khởi, tinh thần cách mạng, yêu nước cao vút, nhai ngấu nghiến đống bánh
vẽ Bác Đảng ban cho, thì các bà mẹ cũng âm thầm nuốt những giọt lệ. Phải
kín đáo, giả bộ tươi tỉnh để sau cái họa mất con, khỏi lãnh thêm búa
rìu kiểm thảo của làng xóm, khóm phường.
Nhưng những buổi lễ long trọng đầy tiết
vịt và thuốc tê biến lâu rồi, đã thành cổ tích rồi. Lò lửa chiến tranh
lan rộng, cần cung cấp nhiên liệu nhiều và nhanh. Ném bao nhiêu nhân
mạng vào cũng không đủ.
Đảng và nhà nước quá bận rộn, lễ tiễn
đưa long trọng không còn mà lời “động viên” của Bác Đảng cũng hết văn
hoa, bay bướm. Không có quan chức nào đến gặp mẹ con các chuẩn chiến sĩ
để đọc diễn văn. Trọng trách “động viên” giao hết cho Công an phường.
Nhiều khi Công an phường lười biếng,
sai anh dân phòng đi thay. Phẩm chất cuộc động viên cũng không suy giảm
mấy. Bởi vì bài diễn văn tiễn đưa chiến sĩ chỉ ngắn ngủn, cộc lốc thế
này:
“Chị kia! Thằng con chị mà trốn nghĩa vụ là cả nhà chị mất hộ khẩu. Đói nhăn răng ra cả lũ.”
Dòng lệ thương con, thương thân của các
bà mẹ miền Bắc chảy dài suốt thời binh lửa, hòa bình đến, nếu chẳng may
lên chức mẹ liệt sĩ, sẽ tiếp tục chảy hoài tới phút lâm chung. Lời phủ
dụ đường mật, ngọt ngào của Bác, những khẩu hiệu cách mạng, yêu nước
hùng hồn, tinh thần này, phong cách nọ… Đảng tống vào tai bà chỉ như
những cọng rơm, cọng rác rơi trên dòng nước lũ, vừa chạm mặt nước là
trôi tuột đi biền biệt, mất tăm.
Khó thấy phong cách cách mạng ở các bà mẹ, ta tìm cái phong cách quý hóa ấy nơi các cựu chiến sĩ xem sao.
Chuyện này dễ ợt. Sẵn xe đạp, cháu đạp
ra đầu đường là thấy ngay một vị cựu Đại Tá, chủ nhân một cơ sở thương
mại chuyên ngành công nghệ vá xe. Nếu khó tính, muốn gặp một cựu chiến
sĩ chủ nhân một cơ xưởng sản xuất hoành tráng hơn thì quá bộ tới cuối
đường, vừa truy tầm “phong cách cách mạng” vừa thưởng thức món chè đậu
đen của ông Trung Tá.
Bảo rằng hồi xưa, trong chiến tranh,
Đại Tá tác phong cách mạng cùng mình thì đúng rồi, nhưng giờ ngồi vá lốp
xe độ nhật ở đầu đường, chỉ cần kiên cường bào mỏng cao su và bôi keo,
rồi dán rồi ép, thì cần gì tới cái món oai phong lẫm liệt ấy.
Nếu cháu nói: Đại Tá thường rất “phấn
khởi” thì bà con chịu liền. Đang ế khách, ngồi vêu ra mà thấy một đứa mồ
hôi mồ kê nhễ nhại, thất thểu dắt cái xe xì lốp đến nộp mạng, thì phấn
khởi quá đi chớ. Một ngày cần phấn khởi năm bảy phát như thế thì mới đỡ
đói.
Không phải Đại Tá nào cũng hành nghề vá
xe đẹp và thơ mộng như trong ca dao. Không phải mẹ liệt sĩ, chiến sĩ
nào cũng buôn thúng bán mẹt, hay xui xẻo “tác nghiệp” trên những đường
phố đang được giải tỏa, làm sạch, nên thường bị đuổi chạy có cờ. Nhưng
trong tình trạng cả nước “kinh tế trì trệ kéo dài, vật chất rất thiếu thốn” thì đại đa số cựu chiến binh cũng phải sinh nhai bằng những nghề phẩm chất ngang tầm nghề của Đại Tá. Thiếu tá bán kem, Đại úy thổi kèn đám ma, Thượng úy buôn gà, Trung úy về nhà bám đít con trâu v.v…
Những bà mẹ liệt sĩ tất tả ngược xuôi
trên đường phố hay dầm mưa dãi nắng trên ruộng đồng… mức nhọc nhằn gian
khổ chẳng khác gì nhau.
Trong tình cảnh ấy mà có đứa xuất hiện
giữa chợ, đánh trống thổi kèn om xòm ca tụng họ giầu “phong cách cách
mạng” thì họ tưởng thằng ấy đang mỉa mai, xỏ xiên mình. Ông Đại Tá vá xe
có thể nổi đóa.
Vậy ta nên dẹp bỏ cuộc điều tra chiến
sĩ và mẹ chiến sĩ, vừa vô duyên, vừa nguy hiểm. Ta nhắm vào một mục tiêu
lớn hơn: toàn dân.
Ta chọn một ngày đẹp trời, toàn dân
Việt từ Bắc chí Nam đều no ấm, nhất là no. Người nào ra đường cũng đầy
một bụng bo bo, no lâu ghê lắm.
Rồi cháu mở cuộc điều tra sâu rộng xem
có thấy ai lộ ra “phong cách cách mạng” thì chỉ cho chú, ta chụp hình,
quay video làm bằng cớ cho những người chống Cộng trắng mắt ra.
Chú thì bi quan, không tin cái món quý
hóa đó còn tồn tại nơi những người dân khốn khổ. Nó cũng biến mất trong
giới lãnh đạo. Nhìn đám quan chức Việt Nam bây giờ thấy nhan nhản những
phong cách tư bản đỏ, phong cách cửa quyền, đại gia, phong cách tôn thờ
thủ tục “đầu tiên”!
Vậy ta hãy tìm một loại phong cách
khác, thực sự do chủ nghĩa Cộng Sản đem đến cho dân tộc, cái phong cách
đặc biệt khác hẳn phong cách của người Việt Nam xưa nay: đó là phong
cách của những người thấm nhuần chủ nghĩa Cộng Sản. Nói gọn là “phong cách Cộng Sản”. Món này rất dễ kiếm.
Chắc cháu nhớ nhà văn Vũ Hạnh.
Sống giữa thủ đô Việt Nam Cộng Hòa, ông
Vũ thân Cộng ra mặt, ông công khai biểu lộ lập trường yêu kính Bác, ủng
hộ Đảng trong lời nói, trong văn chương. Ông viết truyện cổ tích,
truyền kỳ dùng rất nhiều ẩn dụ trong truyện ngắn, truyện dài để tôn vinh
chủ nghĩa xã hội, con người Cộng sản. Những viên chức kiểm duyệt ngu gì
mà không biết, nhưng họ không làm phiền ông. Sáng tác Vũ Hạnh được đăng
báo, in thành sách lu bù.
Còn các văn hữu? Họ chỉ thấy ông là một
nhà văn. Võ Phiến, Vũ Hạnh là hai người có lập trường trái ngược, như
nước với lửa. Nhưng gặp nhau ở tòa soạn tạp chí Bách Khoa, hai ông vẫn
chuyện trò thân mật vui vẻ.
Hãy tưởng tượng có một Vũ Hạnh ở miền
Bắc, giữ lập trường “thân Quốc gia”. Số phận ông ta sẽ ra sao? Đời ông
sẽ khốn khổ khốn nạn hơn những người trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm.
“Nhân Văn” chỉ mới phạm tội chê Bác Đảng, muốn xin tí ti tự do. Họ không
ca tụng, hợp tác với kẻ thù, như Vũ Hạnh.
Sẽ có hàng hàng lớp lớp những Thu Tứ
xông lên, lôi văn chương ông ra phân tích để buộc tội “làm hại nước”,
nói nôm na là “phản quốc”. Bạn văn của ông sẽ đua nhau đấu tố ông. Những
bạn thân nhất, dù thương ông cách mấy, cũng sẽ cắt đứt “liên hệ” để
khỏi bị vạ lây.
Nhưng Vũ Hạnh không ở miền Bắc, dưới
chế độ ông mơ tưởng, mà đang tạm gồng mình sống trong cái chế độ mà ông
chê bai, thù ghét nên gia đình ông được an toàn, và bản thân ông được
hưởng sự nể trọng xã hội dành cho những nhà văn, nhà thơ.
Cho đến khi Vũ Hạnh thừa thắng xông
lên, nhảy vọt từ văn chương sang hành động, ông mới bị bắt. (Sau này,
theo chính những bài báo kể công trạng của “chiến sĩ hoạt động trong
vùng địch” thì ông chỉ huy một cái “thành đoàn” gì đó có liên quan đến
những vụ khủng bố, ám sát – không nghe ông cải chính.)
Đến nước ấy thì các nhà văn, nhà thơ
miền Nam đã nhìn rõ chân dung một người – nói theo kiểu Thu Tứ – “làm
hại nước” và nên mặc cho cơ quan công lực đối phó với tên phản nghịch.
Nhưng không, văn giới miền Nam, vì
không có tí tẹo phong cách Cộng sản nào, cứ xúm xít bênh Vũ Hạnh. Linh
mục Thanh Lãng, chủ tịch Trung Tâm văn bút, dẫn đầu một phái đoàn vào
tận dinh Độc Lập nói chuyện với Tổng Thống. Và thế là kẻ không những chỉ
viết mà còn hành động “làm hại nước” được ra về thư thới hân hoan để
tiếp tục nằm vùng, “hoạt động nội thành”.
Sau 75, như tất cả những người miền Nam
có công phục vụ Bác Đảng, Vũ Hạnh cũng được hưởng ân huệ, được ban cho
tí quyền hành để vênh váo, bắt nạt văn giới, mạt sát những đứa xưa kia
đã khờ khạo cứu ông… nghĩa là thể hiện phong cách Cộng Sản một cách bình
thường thôi.
Phải gần bốn thập niên sau, cái phong
cách quý hóa ấy mới bùng nở rực rỡ, to tướng, vượt lên cao vút, ngang
tầm những đỉnh cao trí tuệ loài người khác của đất nước Việt Nam hôm
nay. Dù muộn, loài hoa “phong cách” có cơ hội vẫn nở được. Thời cơ vừa
đến, cụ Vũ Hạnh chớp liền.
Số là mới đây, một nhà xuất bản trong
nước được cho phép tái bản sách của các nhà văn của miền Nam xưa, trong
số có một cuốn của Dương Nghiễm Mậu.
Sách của văn hữu DNM vừa trình làng, cụ
Vũ Hạnh viết bài đánh liền, đại khái thì cũng là nội dung sách phản
động, thiếu phẩm chất cách mạng, có hại cho tinh thần độc giả trẻ v.v…
giống hệt những bài bọn bồi bút của Đảng sỉ vả văn chương văn hóa miền
Nam cách đây gần nửa thế kỷ.
“Chỉ điểm” “mách bu” để mong Đảng ra
tay triệt hạ sự nghiệp văn chương của một văn hữu đã từng ký tên vào
kiến nghị cứu mình thoát cảnh tù tội, phong cách Cộng Sản của cụ Vũ to
quá. Chắc chắn to hơn những nhà văn nhà thơ miền Bắc thời đấu tố Nhân
Văn Giai Phẩm. Mấy vị này phải sỉ vả, chửi bới các văn hữu nạn nhân vì
con dao đao phủ của Bác Đảng kề vào cổ họ, dọa chặt đứt luôn nguồn sống
của gia đình họ. Còn Vũ Hạnh không bị ai đe dọa, xúi dục. Cụ tự nguyện
làm việc ấy để tỏ lòng trung thành với Đảng chơi vậy thôi.
Phong cách Cộng Sản của Vũ Hạnh, như bông hoa nở muộn lúc cuối đời, như thế là to lắm, nhưng không to nhất.
Muốn thấy cái nhất, cháu chỉ việc đứng trước gương, chiêm ngưỡng phong cách Cộng sản của chàng Thu Tứ.
Thoạt nhìn, tưởng phong cách hai người
to đẹp bằng nhau. Cũng lôi văn hữu ra đấu tố, cũng muốn chôn văn nghiệp
của kẻ dám xúc phạm Bác Đảng. Một già một trẻ, mỗi người một vẻ mười
phân vẹn mười. Rất xứng đôi vừa lứa. Lại tiếc cháu sinh lầm nhà, bị mang
tiếng bất hiếu. Nếu thuộc dòng dõi cụ Vũ Hạnh mà viết bài mạt sát Võ
Phiến hay ho, uyên bác thế này thì hai bố con đã được đời trầm trồ khen
ngợi: “Cha nào con nấy”.
Lại được khen thêm: “Hậu sinh khả úy”
vì phong cách Cộng sản của Thu Tứ vượt xa Vũ Hạnh. Cụ Vũ, nếu lời nói
còn được Đảng coi trọng, thì chỉ làm nhà văn Dương Nghiễm Mậu từ nay mất
toi cơ hội kiếm tí tiền còm nhờ sách tái bản. Thu Tứ “đánh” nhà văn Võ
Phiến ác hơn, hiểm độc hơn. Cậu nghiên cứu “tội lỗi” của cha hàng mấy
năm trời, từ tội lỗi trong văn chương đến tinh thần phản động trong lời
nói riêng tư giữa cha con, Thu Tứ thành khẩn khai báo tuốt luốt.
Sợ Công an không tin, cậu còn luôn luôn
nhấn mạnh: “Tôi ở cùng nhà với VP, tôi hiểu (tội phản động của) Võ
Phiến hơn ai hết”. Thu Tứ kết tội thẳng thừng: văn chương Võ Phiến làm hại tình đoàn kết dân tộc (tội đại hình, vi phạm điều 87 luật hình sự), đả kích, nói xấu Cách Mạng, “làm hại nước” nghĩa là “chống nhà nước” (tội đại hình, vi phạm điều 88).
Cụ Võ mà kẹt ở Việt Nam như Dương Nghiễm Mậu thì phen này ngồi tù mút mùa.
Việt Cộng già Vũ Hạnh thua xa Việt Cộng
trẻ Thu Tứ. Sự thật ấy có thể làm cụ Vũ Hạnh khó chịu. Những con người
bạc ác, tâm địa phản phúc, thường hay có thêm tật xấu là ganh ghét kẻ
tài giỏi hơn mình, nhất là trên địa hạt nâng bi kiếm điểm. Cháu nên coi
chừng chuyện bị cụ Vũ ghen tức.
Bị Vũ Hạnh ghen mà chắc chắn cũng bị Bác Hồ ghen tị luôn.
Thành tích đấu tố thời Cải Cách Ruộng
đất của Bác cũng siêu lắm. Bác đeo râu, ngụy trang (Trần Đĩnh) đi xem lũ
lâu la hành hạ, sát hại một đại ân nhân của mình. Nhưng thành tích vĩ
đại này vẫn có vài chỗ hơi yếu, khiến nó mất chức vô địch. Bài văn đánh
địa chủ của Bác ngắn ngủn, lại có cái tiêu đề không giầu “tính văn
chương” là: “Địa chủ ác ghê!”, so thế nào được với bài văn tố cha tràng
giang đại hải, đầy công phu nghiên cứu của Thu Tứ.
Nhất là cái nhược điểm: bà Cát Hanh Long không phải là người ruột thịt của Bác.
***
Chú thắc mắc và hẳn cháu cũng ưu tư: Hành động của Vũ Hạnh có được đồng bào trong nước “hoan nghênh” không?
Ngay sau khi bài đánh Dương Nghiễm Mậu
xuất hiện, chú đọc báo, đọc mạng để xem phản ứng. Kết quả không mấy vui.
Giới văn chương, báo chí, đa số là những cây viết trẻ, phản đối, sỉ vả
cụ ghê quá. Coi bộ hành động “chỉ điểm”, “mách bu” không được nhiều
người ái mộ, nhất là những người sống dưới chế độ độc tài, đang là nạn
nhân của guồng máy đàn áp vĩ đại, tinh vi.
Có một độc giả trẻ nhận xét: “Tố cáo
một nhà văn khác để nhà nước trù dập người ta, Vũ Hạnh không giữ đúng tư
cách của một nhà văn!”
Hóa ra văn giới ở Việt Nam bây giờ, cả
già lẫn trẻ, đã hiểu rất rõ về cái chế độ ngồi trên đầu họ. Những hoang
mang kinh hãi đã hết, những ảo vọng, kỳ vọng lúc đầu đã tan, người Việt
miền Nam chê phong cách Cộng Sản và, như người Bắc, nhất định “giữ lại phần lớn nền nếp cũ”, nghĩa
là sống có luân thường đạo lý, hành xử có ơn trả, nghĩa đền, suốt đời
mang nặng nghĩa mẹ, công cha. Họ lại tiếp tục truyền cho các thế hệ sau
câu ca dao bình dị mà họ đã học từ tiền nhân: “Công cha như núi Thái
Sơn…”
Được thêm phong cách Cộng sản, cụ Vụ Hạnh mất tư cách nhà văn!
Cháu có thể lý luận: “tư cách” của Vũ Hạnh to, còn “tư cách nhà văn” của mình bé xíu, mất thì thôi nhằm nhò gì.
Cháu lầm, không chỉ mất ít thế đâu. Cái
phong cách Cộng Sản to lớn cồng kềnh trên người cháu đã chiếm hết chỗ
của những phong cách, tư cách rất cần thiết cho một con người.
Những phong cách làm nổi bật những khác biệt giữa ta và loài muông thú.
Kiều Phong
(Ba Sàm)
—-
Mời xem lại: Con trai nhà văn Võ Phiến “đấu tố” cha? (Ba Sàm).
Bàn ra tán vào (0)
Kiều Phong - Những sai lầm trong bài “Trường hợp võ phiến ” của Thu Tứ (3)
Tiếp theo bài: KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (2) – KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (1)
Tiếp theo bài: KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (2) – KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (1) (Ba Sàm).
Đi tìm hiểu về sự hà khắc của một chế
độ mà không bén mảng tới những cơ quan, bộ phận của guồng máy đang đè
đầu, bóp cổ dân, không “tham quan” nơi dân bị nhà nước cưỡng chiếm đất
đai, nhà cửa ruộng vườn… mà lại cứ đạp xe vòng vòng nơi chợ búa, đè lũ
dân đen ra nghiên cứu, xét nghiệm… cuộc điều tra của cháu khôi hài!
Hãy tưởng tượng: một ông thanh tra của
Liên Hiệp Quốc được phái đi điều tra tình trạng hành hạ tù nhân trong
trại cải tạo, và ông ta “tác nghiệp” giống hệt Thu Tứ.
Ông ta không thăm viếng phòng “làm
việc” vào giờ cao điểm của đấm đá, không tham quan hầm biệt giam để thấy
những thân người dở sống dở chết, ngay cả nơi tù nhân lao động nhọc
nhằn, với cái bụng lép kẹp, cũng bỏ qua luôn…
Rồi ngài thanh tra kết luận: “Tù
nhân khi buồn, khi vui, thậm chí có lúc còn cười toe toét. Ở tù lâu cũng
quen, nghe cán bộ quản giáo bốc phét hay chửi mắng, sỉ nhục, nét mặt
vẫn bình thản. Vì nghĩ cùng chung thân phận tù, sĩ quan Ngụy quên hết
cấp bậc, đối xử với nhau bình đẳng, cũng rất hay v.v…
Không thấy bằng cớ tù nhân bị hành hạ”!
Không điều tra tội ác đã hoặc đang xảy
ra, không tìm hiểu tính tình, tác phong, hành động, thói quen độc ác của
cai tù mà nhất định chỉ nghiên cứu tính tình, tâm trạng tù nhân… nếu
ngừng lại ở đó, cuộc điều tra hài hước, tiếu lâm này chỉ phản ảnh sự
thiếu khả năng, kém thông minh của viên thanh tra.
Nhưng nếu anh ta thêm vào bản báo cáo một câu đại khái thế này: “Tù nhân đã thấm nhuần chủ nghĩa Cộng Sản, đã một lòng trung với Đảng, hiếu với Bác Hồ…” thì anh ta bịa chuyện để nói tốt cho bọn cai tù, nêu cao một thành tích “cải tạo thành công” chúng không hề có.
Anh thanh tra, ngoài bất tài, bất lực, thêm tội bất lương.
Bản tường trình của cháu cũng có sự thêm thắt không lương thiện kiểu ấy: cái món “phong cách cách mạng.”
Món ấy, nếu có, ít nhất cũng thể hiện
trong hai tập thể: chiến sĩ và mẹ chiến sĩ, những người gián tiếp hoặc
trực tiếp đóng góp máu xương cho cuộc chiến.
Ở mẹ liệt sĩ – hay kém vinh quang một tí nhưng may mắn hơn: mẹ chiến sĩ – tinh thần, phong cách cách mạng e rằng đã biến mất từ lâu.
Các ông bố giữ tinh thần cách mạng bền
hơn, cao hơn, tương đối ít khó khăn, nhờ bản chất cứng rắn, hoàn cảnh
sống thường khác xa các bà mẹ. Bản thân nhiều ông cũng đang giang hồ,
phiêu bạt, có dịp về thăm nhà, nhiều khi thấy con mà tưởng trẻ hàng xóm.
Tình đồng đội, đồng chí nặng hơn tình gia đình…
Các bà khác hẳn. Đứa con từ lúc lọt
lòng cho đến tuổi bị gọi đi làm “nghĩa vụ” thường quanh quẩn bên bà. Mất
nó, đau hơn mất một phần thân thể. Cũng có bà nghe tiếng gọi thiêng
liêng của tổ quốc, thấy cái vẫy tay ưu ái của bác Hồ nhắm vào con mình
thì hãnh diện, cảm động, mà quên đau. Nhưng như thuốc tê, chỉ hiệu
nghiệm một thời gian ngắn. Muốn hết đau lâu dài, phải có ý chí sắt đá
của những bậc anh hùng hào kiệt, đủ sức tự hủy diệt một phần nhân tính
của mình.
Thế nên, thuốc tê người ta bơm vào tâm trí các bà mẹ tiêu tan nhanh lắm.
Thủa xa xưa lúc khởi đầu cuộc chiến,
Bác Đảng còn tổ chức lễ tiễn đưa chiến sĩ lên đường khá xôm tụ. Lớn thì
kèn trống ỏm tỏi, nghi lễ hoành tráng, nhỏ thì cũng có nhi đồng quàng
khăn đỏ ca múa, có những thanh nữ nhìn các anh thiết tha ngưỡng mộ, ngầm
hứa hẹn sẽ chờ ngày các anh chiến thắng trở về.
Và trong “lễ hội” kiểu này, dù lớn hay
nhỏ, đều có lời phủ dụ của Bác và diễn văn “động viên” hùng tráng, nẩy
lửa của các quan chức. Vừa bơm thật nhiều “tiết vịt” vào con, vừa tống
thêm thuốc tê cho mẹ.
Nhưng ngay cả trong giờ phút vinh quang
“đỉnh điểm” ấy, đại đa số các bà mẹ vẫn đứt ruột, nát gan, chịu đựng
niềm đau không thuốc nào làm dịu được. Và trong lúc lũ con hồ hởi, phấn
khởi, tinh thần cách mạng, yêu nước cao vút, nhai ngấu nghiến đống bánh
vẽ Bác Đảng ban cho, thì các bà mẹ cũng âm thầm nuốt những giọt lệ. Phải
kín đáo, giả bộ tươi tỉnh để sau cái họa mất con, khỏi lãnh thêm búa
rìu kiểm thảo của làng xóm, khóm phường.
Nhưng những buổi lễ long trọng đầy tiết
vịt và thuốc tê biến lâu rồi, đã thành cổ tích rồi. Lò lửa chiến tranh
lan rộng, cần cung cấp nhiên liệu nhiều và nhanh. Ném bao nhiêu nhân
mạng vào cũng không đủ.
Đảng và nhà nước quá bận rộn, lễ tiễn
đưa long trọng không còn mà lời “động viên” của Bác Đảng cũng hết văn
hoa, bay bướm. Không có quan chức nào đến gặp mẹ con các chuẩn chiến sĩ
để đọc diễn văn. Trọng trách “động viên” giao hết cho Công an phường.
Nhiều khi Công an phường lười biếng,
sai anh dân phòng đi thay. Phẩm chất cuộc động viên cũng không suy giảm
mấy. Bởi vì bài diễn văn tiễn đưa chiến sĩ chỉ ngắn ngủn, cộc lốc thế
này:
“Chị kia! Thằng con chị mà trốn nghĩa vụ là cả nhà chị mất hộ khẩu. Đói nhăn răng ra cả lũ.”
Dòng lệ thương con, thương thân của các
bà mẹ miền Bắc chảy dài suốt thời binh lửa, hòa bình đến, nếu chẳng may
lên chức mẹ liệt sĩ, sẽ tiếp tục chảy hoài tới phút lâm chung. Lời phủ
dụ đường mật, ngọt ngào của Bác, những khẩu hiệu cách mạng, yêu nước
hùng hồn, tinh thần này, phong cách nọ… Đảng tống vào tai bà chỉ như
những cọng rơm, cọng rác rơi trên dòng nước lũ, vừa chạm mặt nước là
trôi tuột đi biền biệt, mất tăm.
Khó thấy phong cách cách mạng ở các bà mẹ, ta tìm cái phong cách quý hóa ấy nơi các cựu chiến sĩ xem sao.
Chuyện này dễ ợt. Sẵn xe đạp, cháu đạp
ra đầu đường là thấy ngay một vị cựu Đại Tá, chủ nhân một cơ sở thương
mại chuyên ngành công nghệ vá xe. Nếu khó tính, muốn gặp một cựu chiến
sĩ chủ nhân một cơ xưởng sản xuất hoành tráng hơn thì quá bộ tới cuối
đường, vừa truy tầm “phong cách cách mạng” vừa thưởng thức món chè đậu
đen của ông Trung Tá.
Bảo rằng hồi xưa, trong chiến tranh,
Đại Tá tác phong cách mạng cùng mình thì đúng rồi, nhưng giờ ngồi vá lốp
xe độ nhật ở đầu đường, chỉ cần kiên cường bào mỏng cao su và bôi keo,
rồi dán rồi ép, thì cần gì tới cái món oai phong lẫm liệt ấy.
Nếu cháu nói: Đại Tá thường rất “phấn
khởi” thì bà con chịu liền. Đang ế khách, ngồi vêu ra mà thấy một đứa mồ
hôi mồ kê nhễ nhại, thất thểu dắt cái xe xì lốp đến nộp mạng, thì phấn
khởi quá đi chớ. Một ngày cần phấn khởi năm bảy phát như thế thì mới đỡ
đói.
Không phải Đại Tá nào cũng hành nghề vá
xe đẹp và thơ mộng như trong ca dao. Không phải mẹ liệt sĩ, chiến sĩ
nào cũng buôn thúng bán mẹt, hay xui xẻo “tác nghiệp” trên những đường
phố đang được giải tỏa, làm sạch, nên thường bị đuổi chạy có cờ. Nhưng
trong tình trạng cả nước “kinh tế trì trệ kéo dài, vật chất rất thiếu thốn” thì đại đa số cựu chiến binh cũng phải sinh nhai bằng những nghề phẩm chất ngang tầm nghề của Đại Tá. Thiếu tá bán kem, Đại úy thổi kèn đám ma, Thượng úy buôn gà, Trung úy về nhà bám đít con trâu v.v…
Những bà mẹ liệt sĩ tất tả ngược xuôi
trên đường phố hay dầm mưa dãi nắng trên ruộng đồng… mức nhọc nhằn gian
khổ chẳng khác gì nhau.
Trong tình cảnh ấy mà có đứa xuất hiện
giữa chợ, đánh trống thổi kèn om xòm ca tụng họ giầu “phong cách cách
mạng” thì họ tưởng thằng ấy đang mỉa mai, xỏ xiên mình. Ông Đại Tá vá xe
có thể nổi đóa.
Vậy ta nên dẹp bỏ cuộc điều tra chiến
sĩ và mẹ chiến sĩ, vừa vô duyên, vừa nguy hiểm. Ta nhắm vào một mục tiêu
lớn hơn: toàn dân.
Ta chọn một ngày đẹp trời, toàn dân
Việt từ Bắc chí Nam đều no ấm, nhất là no. Người nào ra đường cũng đầy
một bụng bo bo, no lâu ghê lắm.
Rồi cháu mở cuộc điều tra sâu rộng xem
có thấy ai lộ ra “phong cách cách mạng” thì chỉ cho chú, ta chụp hình,
quay video làm bằng cớ cho những người chống Cộng trắng mắt ra.
Chú thì bi quan, không tin cái món quý
hóa đó còn tồn tại nơi những người dân khốn khổ. Nó cũng biến mất trong
giới lãnh đạo. Nhìn đám quan chức Việt Nam bây giờ thấy nhan nhản những
phong cách tư bản đỏ, phong cách cửa quyền, đại gia, phong cách tôn thờ
thủ tục “đầu tiên”!
Vậy ta hãy tìm một loại phong cách
khác, thực sự do chủ nghĩa Cộng Sản đem đến cho dân tộc, cái phong cách
đặc biệt khác hẳn phong cách của người Việt Nam xưa nay: đó là phong
cách của những người thấm nhuần chủ nghĩa Cộng Sản. Nói gọn là “phong cách Cộng Sản”. Món này rất dễ kiếm.
Chắc cháu nhớ nhà văn Vũ Hạnh.
Sống giữa thủ đô Việt Nam Cộng Hòa, ông
Vũ thân Cộng ra mặt, ông công khai biểu lộ lập trường yêu kính Bác, ủng
hộ Đảng trong lời nói, trong văn chương. Ông viết truyện cổ tích,
truyền kỳ dùng rất nhiều ẩn dụ trong truyện ngắn, truyện dài để tôn vinh
chủ nghĩa xã hội, con người Cộng sản. Những viên chức kiểm duyệt ngu gì
mà không biết, nhưng họ không làm phiền ông. Sáng tác Vũ Hạnh được đăng
báo, in thành sách lu bù.
Còn các văn hữu? Họ chỉ thấy ông là một
nhà văn. Võ Phiến, Vũ Hạnh là hai người có lập trường trái ngược, như
nước với lửa. Nhưng gặp nhau ở tòa soạn tạp chí Bách Khoa, hai ông vẫn
chuyện trò thân mật vui vẻ.
Hãy tưởng tượng có một Vũ Hạnh ở miền
Bắc, giữ lập trường “thân Quốc gia”. Số phận ông ta sẽ ra sao? Đời ông
sẽ khốn khổ khốn nạn hơn những người trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm.
“Nhân Văn” chỉ mới phạm tội chê Bác Đảng, muốn xin tí ti tự do. Họ không
ca tụng, hợp tác với kẻ thù, như Vũ Hạnh.
Sẽ có hàng hàng lớp lớp những Thu Tứ
xông lên, lôi văn chương ông ra phân tích để buộc tội “làm hại nước”,
nói nôm na là “phản quốc”. Bạn văn của ông sẽ đua nhau đấu tố ông. Những
bạn thân nhất, dù thương ông cách mấy, cũng sẽ cắt đứt “liên hệ” để
khỏi bị vạ lây.
Nhưng Vũ Hạnh không ở miền Bắc, dưới
chế độ ông mơ tưởng, mà đang tạm gồng mình sống trong cái chế độ mà ông
chê bai, thù ghét nên gia đình ông được an toàn, và bản thân ông được
hưởng sự nể trọng xã hội dành cho những nhà văn, nhà thơ.
Cho đến khi Vũ Hạnh thừa thắng xông
lên, nhảy vọt từ văn chương sang hành động, ông mới bị bắt. (Sau này,
theo chính những bài báo kể công trạng của “chiến sĩ hoạt động trong
vùng địch” thì ông chỉ huy một cái “thành đoàn” gì đó có liên quan đến
những vụ khủng bố, ám sát – không nghe ông cải chính.)
Đến nước ấy thì các nhà văn, nhà thơ
miền Nam đã nhìn rõ chân dung một người – nói theo kiểu Thu Tứ – “làm
hại nước” và nên mặc cho cơ quan công lực đối phó với tên phản nghịch.
Nhưng không, văn giới miền Nam, vì
không có tí tẹo phong cách Cộng sản nào, cứ xúm xít bênh Vũ Hạnh. Linh
mục Thanh Lãng, chủ tịch Trung Tâm văn bút, dẫn đầu một phái đoàn vào
tận dinh Độc Lập nói chuyện với Tổng Thống. Và thế là kẻ không những chỉ
viết mà còn hành động “làm hại nước” được ra về thư thới hân hoan để
tiếp tục nằm vùng, “hoạt động nội thành”.
Sau 75, như tất cả những người miền Nam
có công phục vụ Bác Đảng, Vũ Hạnh cũng được hưởng ân huệ, được ban cho
tí quyền hành để vênh váo, bắt nạt văn giới, mạt sát những đứa xưa kia
đã khờ khạo cứu ông… nghĩa là thể hiện phong cách Cộng Sản một cách bình
thường thôi.
Phải gần bốn thập niên sau, cái phong
cách quý hóa ấy mới bùng nở rực rỡ, to tướng, vượt lên cao vút, ngang
tầm những đỉnh cao trí tuệ loài người khác của đất nước Việt Nam hôm
nay. Dù muộn, loài hoa “phong cách” có cơ hội vẫn nở được. Thời cơ vừa
đến, cụ Vũ Hạnh chớp liền.
Số là mới đây, một nhà xuất bản trong
nước được cho phép tái bản sách của các nhà văn của miền Nam xưa, trong
số có một cuốn của Dương Nghiễm Mậu.
Sách của văn hữu DNM vừa trình làng, cụ
Vũ Hạnh viết bài đánh liền, đại khái thì cũng là nội dung sách phản
động, thiếu phẩm chất cách mạng, có hại cho tinh thần độc giả trẻ v.v…
giống hệt những bài bọn bồi bút của Đảng sỉ vả văn chương văn hóa miền
Nam cách đây gần nửa thế kỷ.
“Chỉ điểm” “mách bu” để mong Đảng ra
tay triệt hạ sự nghiệp văn chương của một văn hữu đã từng ký tên vào
kiến nghị cứu mình thoát cảnh tù tội, phong cách Cộng Sản của cụ Vũ to
quá. Chắc chắn to hơn những nhà văn nhà thơ miền Bắc thời đấu tố Nhân
Văn Giai Phẩm. Mấy vị này phải sỉ vả, chửi bới các văn hữu nạn nhân vì
con dao đao phủ của Bác Đảng kề vào cổ họ, dọa chặt đứt luôn nguồn sống
của gia đình họ. Còn Vũ Hạnh không bị ai đe dọa, xúi dục. Cụ tự nguyện
làm việc ấy để tỏ lòng trung thành với Đảng chơi vậy thôi.
Phong cách Cộng Sản của Vũ Hạnh, như bông hoa nở muộn lúc cuối đời, như thế là to lắm, nhưng không to nhất.
Muốn thấy cái nhất, cháu chỉ việc đứng trước gương, chiêm ngưỡng phong cách Cộng sản của chàng Thu Tứ.
Thoạt nhìn, tưởng phong cách hai người
to đẹp bằng nhau. Cũng lôi văn hữu ra đấu tố, cũng muốn chôn văn nghiệp
của kẻ dám xúc phạm Bác Đảng. Một già một trẻ, mỗi người một vẻ mười
phân vẹn mười. Rất xứng đôi vừa lứa. Lại tiếc cháu sinh lầm nhà, bị mang
tiếng bất hiếu. Nếu thuộc dòng dõi cụ Vũ Hạnh mà viết bài mạt sát Võ
Phiến hay ho, uyên bác thế này thì hai bố con đã được đời trầm trồ khen
ngợi: “Cha nào con nấy”.
Lại được khen thêm: “Hậu sinh khả úy”
vì phong cách Cộng sản của Thu Tứ vượt xa Vũ Hạnh. Cụ Vũ, nếu lời nói
còn được Đảng coi trọng, thì chỉ làm nhà văn Dương Nghiễm Mậu từ nay mất
toi cơ hội kiếm tí tiền còm nhờ sách tái bản. Thu Tứ “đánh” nhà văn Võ
Phiến ác hơn, hiểm độc hơn. Cậu nghiên cứu “tội lỗi” của cha hàng mấy
năm trời, từ tội lỗi trong văn chương đến tinh thần phản động trong lời
nói riêng tư giữa cha con, Thu Tứ thành khẩn khai báo tuốt luốt.
Sợ Công an không tin, cậu còn luôn luôn
nhấn mạnh: “Tôi ở cùng nhà với VP, tôi hiểu (tội phản động của) Võ
Phiến hơn ai hết”. Thu Tứ kết tội thẳng thừng: văn chương Võ Phiến làm hại tình đoàn kết dân tộc (tội đại hình, vi phạm điều 87 luật hình sự), đả kích, nói xấu Cách Mạng, “làm hại nước” nghĩa là “chống nhà nước” (tội đại hình, vi phạm điều 88).
Cụ Võ mà kẹt ở Việt Nam như Dương Nghiễm Mậu thì phen này ngồi tù mút mùa.
Việt Cộng già Vũ Hạnh thua xa Việt Cộng
trẻ Thu Tứ. Sự thật ấy có thể làm cụ Vũ Hạnh khó chịu. Những con người
bạc ác, tâm địa phản phúc, thường hay có thêm tật xấu là ganh ghét kẻ
tài giỏi hơn mình, nhất là trên địa hạt nâng bi kiếm điểm. Cháu nên coi
chừng chuyện bị cụ Vũ ghen tức.
Bị Vũ Hạnh ghen mà chắc chắn cũng bị Bác Hồ ghen tị luôn.
Thành tích đấu tố thời Cải Cách Ruộng
đất của Bác cũng siêu lắm. Bác đeo râu, ngụy trang (Trần Đĩnh) đi xem lũ
lâu la hành hạ, sát hại một đại ân nhân của mình. Nhưng thành tích vĩ
đại này vẫn có vài chỗ hơi yếu, khiến nó mất chức vô địch. Bài văn đánh
địa chủ của Bác ngắn ngủn, lại có cái tiêu đề không giầu “tính văn
chương” là: “Địa chủ ác ghê!”, so thế nào được với bài văn tố cha tràng
giang đại hải, đầy công phu nghiên cứu của Thu Tứ.
Nhất là cái nhược điểm: bà Cát Hanh Long không phải là người ruột thịt của Bác.
***
Chú thắc mắc và hẳn cháu cũng ưu tư: Hành động của Vũ Hạnh có được đồng bào trong nước “hoan nghênh” không?
Ngay sau khi bài đánh Dương Nghiễm Mậu
xuất hiện, chú đọc báo, đọc mạng để xem phản ứng. Kết quả không mấy vui.
Giới văn chương, báo chí, đa số là những cây viết trẻ, phản đối, sỉ vả
cụ ghê quá. Coi bộ hành động “chỉ điểm”, “mách bu” không được nhiều
người ái mộ, nhất là những người sống dưới chế độ độc tài, đang là nạn
nhân của guồng máy đàn áp vĩ đại, tinh vi.
Có một độc giả trẻ nhận xét: “Tố cáo
một nhà văn khác để nhà nước trù dập người ta, Vũ Hạnh không giữ đúng tư
cách của một nhà văn!”
Hóa ra văn giới ở Việt Nam bây giờ, cả
già lẫn trẻ, đã hiểu rất rõ về cái chế độ ngồi trên đầu họ. Những hoang
mang kinh hãi đã hết, những ảo vọng, kỳ vọng lúc đầu đã tan, người Việt
miền Nam chê phong cách Cộng Sản và, như người Bắc, nhất định “giữ lại phần lớn nền nếp cũ”, nghĩa
là sống có luân thường đạo lý, hành xử có ơn trả, nghĩa đền, suốt đời
mang nặng nghĩa mẹ, công cha. Họ lại tiếp tục truyền cho các thế hệ sau
câu ca dao bình dị mà họ đã học từ tiền nhân: “Công cha như núi Thái
Sơn…”
Được thêm phong cách Cộng sản, cụ Vụ Hạnh mất tư cách nhà văn!
Cháu có thể lý luận: “tư cách” của Vũ Hạnh to, còn “tư cách nhà văn” của mình bé xíu, mất thì thôi nhằm nhò gì.
Cháu lầm, không chỉ mất ít thế đâu. Cái
phong cách Cộng Sản to lớn cồng kềnh trên người cháu đã chiếm hết chỗ
của những phong cách, tư cách rất cần thiết cho một con người.
Những phong cách làm nổi bật những khác biệt giữa ta và loài muông thú.
Kiều Phong
(Ba Sàm)
—-
Mời xem lại: Con trai nhà văn Võ Phiến “đấu tố” cha? (Ba Sàm).