Quán Bên Đường
NÂNG NIU TÌNH BUỒN - CAO MỴ NHÂN
NÂNG NIU TÌNH BUỒN - CAO MỴ
NHÂN
Đã mệt mỏi quá rồi, tôi đi tìm cái nghĩa vẹn toàn của cuộc sống.
Chỉ cần là lý tưởng, chỉ cần là học thuyết, và mãi mãi là trừu tượng thôi, nào
muốn gì hơn.
Không nói là tràn đầy, là dư thừa, chỉ mong được anh chia xẻ cho một chút tin
yêu cuộc sống, cho đời mình vui vẻ bình thường...
Anh cũng biết vậy, nhưng anh im lặng, anh xa cách, anh trầm thống theo ý anh,
cái bản chất cố đô vương giả, không muốn dứt niềm đau ra khỏi cuộc đời mình.
Một trăm chuyện tình nghệ sĩ, gần như đủ một trăm nỗi ưu tư, sầu tủi được đẩy
qua người mang tâm hồn khốn khổ vì yêu thương kẻ đối diện, chứ có bao giờ khách
được hay bị yêu phải khổ đâu.
Là tôi đang quan sát tình đời thôi. Và cũng chẳng để làm gì, khi thời gian
không còn đủ cho mình say đắm chan hoà ân nghĩa sót thương nhau.
Nhưng lạ, con người có thể là một Thánh Giõng, thần Herculs, thần Antee, lực sĩ
Tarzan, Thạch Sanh vv...mà vẫn bất chợt mềm nhũn như loài sâu bé nhỏ, chỉ vì
niềm tin bị mất mát.
Anh là tất cả, đúng, nên không có anh, mặt trời sẽ chẳng mọc, to chuyện quá,
mấy chục năm nay mình đã chứng kiến cái điều thiên hạ cho là vớ vẩn, viển vông,
không thực tế...này.
Khi ngày nào ánh sáng thái dương cũng soi rọi thế gian, một hạt cát trên sa mạc
cũng mong đợi ngày lên, để nhìn thấy những hạt cát khác, cho dẫu cái cao nguyên
rộng bát ngát, luôn mịt mù gió bụi.
Cả thế giới mày râu phải là những thần, những thánh cho chúng ta người già, phụ
nữ, trẻ em...được vin vào lẽ sống, để tiếp tục sinh tồn.
Có phải tôi đánh giá quý ông, trong đó có anh, và rất có anh, là một ảnh hình
chân như, lương thiện, hoàn mỹ, hầu xây dựng những cái tổ phượng hoàng nơi tột
đỉnh phù sinh trước khi "mặt trời tắt hẳn trên môi
em."
Câu thơ mình viết tặng anh từ phút giây hạnh ngộ, dù anh khẳng định là trừu
tượng thôi, mãi mãi trừu tượng.
Tôi bật cười, lẽ nào tôi không đủ ngôn từ, chữ nghĩa để viết hộ thư tình dùm ai
muốn chớp nhoáng gởi đi, khi có cả chục tập thơ tình buồn kiểu tình dang dở của
nhà thơ lai 2 dòng máu Việt Tàu:
Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề ...
( Hồ Dzếnh )
Lạm bàn về tình ái, tình yêu ở đời, thì ai cũng có thể thuyết minh hùng hồn, lý
do rất đơn giản, là yếu tố tự phát từ trái tim mỗi người tuy khác nhau, song
vẫn là giống nhau, bởi lẽ Thượng Đế cho loài người ai cũng có một trái tim làm
vốn liếng để sống ở đời...
Anh từng bảo thế này: " Thôi nhé, bớt ...hành hạ trái tim nghe, để cho
lòng hồn nhiên, thanh thản yêu đời..."
Chẳng cần anh dặn, mình cũng biết điều khổ tâm này, cái khổ tâm của tiểu ni Thị
Kính bị ma nữ Thị Mầu yêu đến chết bỏ.
Song le, anh là anh với đầy đủ nhân dáng, sắc diện, linh hồn đấng nam nhi, nên
nếu có bị yêu cũng là một thiên chức, lại ngọa ngôn ngạ quỷ xâm nhập đó thôi.
Đi tìm cái nghĩa vẹn toàn của cuộc sống, mình biết chắc anh ái mộ đạo Phật bởi
chân lý, không thù hận, không oán giận, không chê bai, không trách cứ vv...mà
anh nhẫn nại đợi chờ ...duyên nghiệp đến.
Nếu là nghiệp duyên, thì đành nhận, mà nếu là nghiệp... nợ, thì cũng đành nhận
thôi, chẳng lẽ đưa tay gạt đánh ầm một cái xuống đáy đại vực Grand Canyon à.
Anh sẽ nghiêm mặt: "Tại sao... am tường thế, mà ngay từ đầu không tránh
đi, như thi sĩ Luân Hoán chủ trương trong đời thi nghiệp của ông, ông loại ngay
tức khắc cái danh xưng: chị, em, cháu gái văn nghệ, để khỏi rắc rối về sau".
Chứ cứ như chàng nhạc sĩ ôn nhu, dĩ hoà vi quý Vũ Thành An, đứng trước giai
nhân kêu gọi tình người nở hoa nhân ái, rằng: "Hãy cố quên đi mà sống".
Nhưng người tình lắc đầu quầy quậy không chịu, thưa là muốn quên đi lắm, mà
không được, vậy còn cách nào hơn điều quên đó, thì đành ôm thân phận
"nhược tiểu" vậy, tức là:
Xin em đôi môi thật thà
Thật thà chịu nhiều sót sa...
(Bài không tên số 5 Vũ Thành An)
Nhưng được hay mất "cuộc tình này ", vẫn chỉ có nỗi
"Nâng niu cô đơn từng ngày thôi"
Thành ra cuối cùng được Thượng Đế vỗ về, nhạc sĩ đã tìm ra ánh sáng rực rỡ từ
cửa thiên đường chiếu xuống, mời gọi Vũ Thành An bước vô cõi đạo Trời, ông có
được niềm vui khi tuổi không còn rung động trước một hình ảnh người nữ
"quấn quýt vân vê tà áo" nữa.
Anh mỉm cười, nửa chế nhạo, nửa vị tha, ngó tôi thức trắng đêm qua vì buồn.
Chắc anh không ngờ tôi dễ xúc động đến thế.
Anh có thể không cần nói thật. Nhưng anh có biết 100 người đàn bà, thì chỉ có
10 người chịu nghe nói thật, để họ quyết định cái đời độc lập của họ.
Còn 90 người kia, không muốn nghe cái sự thật mất lòng, không thành vấn đề, mà
sự thật làm sững vững con người.
Thí dụ: ông chồng có bồ, ai ở đời cũng biết điều đó, và thường khi bà vợ biết,
là đã vỡ bét tự sự truyện rồi.
Song le, chẳng phải là thế, những nhân vật nữ chỉ muốn nghe điều không thật của
chồng họ, trái lại đàn ông lại đòi hỏi sự thật phải được tôn trọng.
Ông chồng Huế của tôi thủa sinh thời, ông nói với tôi: "M nên mừng là anh
còn nói dối M, vì khi anh nói thật ra, có nghĩa là M không còn quan trọng với
anh nữa".
Tôi đã khóc nức nở vì sự thật vốn vậy.
Thế có phải bây giờ bạn thích tôi nói dối phải không? Anh đâu cần nghĩ vậy, vì
anh quá thông minh nơi chốn sa trường, cũng như ở tình trường.
Anh được điểm A+ nhiều lần thử thách, nhưng lại chính bộ mặt tình yêu mộc
mạc, rất lính của anh, nó khiến anh vượt lên tất cả. Chao ôi, người tình Huế
nào cũng có cái ưu điểm rực rỡ ấy .
Thôi tôi cũng đã khô nước mắt rồi, vì xưa nay tôi là người không đòi hỏi một thử
thách nào.
Tôi đang xuống những bậc tam cấp, rời khỏi Thiên Mụ hay Linh Mụ gì đó, chùa
đẹp, chùa buồn, có gọi hằng trăm tên, cũng vẫn có chữ Mụ, khiến tôi mụ mị cả
người.
Đã đứng sát bờ sông Hương, đã soi bóng nơi dòng nước thơm rong rêu tuyệt hảo đó
rồi, thì bao âm điệu ngọc châu, bao hình ảnh dát vàng, nạm bạc trên con sông
quyền quý, huyền hoặc đó, ám ảnh tôi suốt đời ...
Đó cũng là một trong những nét vẹn toàn tôi đi tìm kiếm ở cuộc sống phiêu du,
lênh đênh này, mà tình người chính là những âm vang của dòng sông đang chảy
xiết đó...
CAO MỴ NHÂN
(HNPD)
NÂNG NIU TÌNH BUỒN - CAO MỴ NHÂN
NÂNG NIU TÌNH BUỒN - CAO MỴ
NHÂN
Đã mệt mỏi quá rồi, tôi đi tìm cái nghĩa vẹn toàn của cuộc sống.
Chỉ cần là lý tưởng, chỉ cần là học thuyết, và mãi mãi là trừu tượng thôi, nào
muốn gì hơn.
Không nói là tràn đầy, là dư thừa, chỉ mong được anh chia xẻ cho một chút tin
yêu cuộc sống, cho đời mình vui vẻ bình thường...
Anh cũng biết vậy, nhưng anh im lặng, anh xa cách, anh trầm thống theo ý anh,
cái bản chất cố đô vương giả, không muốn dứt niềm đau ra khỏi cuộc đời mình.
Một trăm chuyện tình nghệ sĩ, gần như đủ một trăm nỗi ưu tư, sầu tủi được đẩy
qua người mang tâm hồn khốn khổ vì yêu thương kẻ đối diện, chứ có bao giờ khách
được hay bị yêu phải khổ đâu.
Là tôi đang quan sát tình đời thôi. Và cũng chẳng để làm gì, khi thời gian
không còn đủ cho mình say đắm chan hoà ân nghĩa sót thương nhau.
Nhưng lạ, con người có thể là một Thánh Giõng, thần Herculs, thần Antee, lực sĩ
Tarzan, Thạch Sanh vv...mà vẫn bất chợt mềm nhũn như loài sâu bé nhỏ, chỉ vì
niềm tin bị mất mát.
Anh là tất cả, đúng, nên không có anh, mặt trời sẽ chẳng mọc, to chuyện quá,
mấy chục năm nay mình đã chứng kiến cái điều thiên hạ cho là vớ vẩn, viển vông,
không thực tế...này.
Khi ngày nào ánh sáng thái dương cũng soi rọi thế gian, một hạt cát trên sa mạc
cũng mong đợi ngày lên, để nhìn thấy những hạt cát khác, cho dẫu cái cao nguyên
rộng bát ngát, luôn mịt mù gió bụi.
Cả thế giới mày râu phải là những thần, những thánh cho chúng ta người già, phụ
nữ, trẻ em...được vin vào lẽ sống, để tiếp tục sinh tồn.
Có phải tôi đánh giá quý ông, trong đó có anh, và rất có anh, là một ảnh hình
chân như, lương thiện, hoàn mỹ, hầu xây dựng những cái tổ phượng hoàng nơi tột
đỉnh phù sinh trước khi "mặt trời tắt hẳn trên môi
em."
Câu thơ mình viết tặng anh từ phút giây hạnh ngộ, dù anh khẳng định là trừu
tượng thôi, mãi mãi trừu tượng.
Tôi bật cười, lẽ nào tôi không đủ ngôn từ, chữ nghĩa để viết hộ thư tình dùm ai
muốn chớp nhoáng gởi đi, khi có cả chục tập thơ tình buồn kiểu tình dang dở của
nhà thơ lai 2 dòng máu Việt Tàu:
Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề ...
( Hồ Dzếnh )
Lạm bàn về tình ái, tình yêu ở đời, thì ai cũng có thể thuyết minh hùng hồn, lý
do rất đơn giản, là yếu tố tự phát từ trái tim mỗi người tuy khác nhau, song
vẫn là giống nhau, bởi lẽ Thượng Đế cho loài người ai cũng có một trái tim làm
vốn liếng để sống ở đời...
Anh từng bảo thế này: " Thôi nhé, bớt ...hành hạ trái tim nghe, để cho
lòng hồn nhiên, thanh thản yêu đời..."
Chẳng cần anh dặn, mình cũng biết điều khổ tâm này, cái khổ tâm của tiểu ni Thị
Kính bị ma nữ Thị Mầu yêu đến chết bỏ.
Song le, anh là anh với đầy đủ nhân dáng, sắc diện, linh hồn đấng nam nhi, nên
nếu có bị yêu cũng là một thiên chức, lại ngọa ngôn ngạ quỷ xâm nhập đó thôi.
Đi tìm cái nghĩa vẹn toàn của cuộc sống, mình biết chắc anh ái mộ đạo Phật bởi
chân lý, không thù hận, không oán giận, không chê bai, không trách cứ vv...mà
anh nhẫn nại đợi chờ ...duyên nghiệp đến.
Nếu là nghiệp duyên, thì đành nhận, mà nếu là nghiệp... nợ, thì cũng đành nhận
thôi, chẳng lẽ đưa tay gạt đánh ầm một cái xuống đáy đại vực Grand Canyon à.
Anh sẽ nghiêm mặt: "Tại sao... am tường thế, mà ngay từ đầu không tránh
đi, như thi sĩ Luân Hoán chủ trương trong đời thi nghiệp của ông, ông loại ngay
tức khắc cái danh xưng: chị, em, cháu gái văn nghệ, để khỏi rắc rối về sau".
Chứ cứ như chàng nhạc sĩ ôn nhu, dĩ hoà vi quý Vũ Thành An, đứng trước giai
nhân kêu gọi tình người nở hoa nhân ái, rằng: "Hãy cố quên đi mà sống".
Nhưng người tình lắc đầu quầy quậy không chịu, thưa là muốn quên đi lắm, mà
không được, vậy còn cách nào hơn điều quên đó, thì đành ôm thân phận
"nhược tiểu" vậy, tức là:
Xin em đôi môi thật thà
Thật thà chịu nhiều sót sa...
(Bài không tên số 5 Vũ Thành An)
Nhưng được hay mất "cuộc tình này ", vẫn chỉ có nỗi
"Nâng niu cô đơn từng ngày thôi"
Thành ra cuối cùng được Thượng Đế vỗ về, nhạc sĩ đã tìm ra ánh sáng rực rỡ từ
cửa thiên đường chiếu xuống, mời gọi Vũ Thành An bước vô cõi đạo Trời, ông có
được niềm vui khi tuổi không còn rung động trước một hình ảnh người nữ
"quấn quýt vân vê tà áo" nữa.
Anh mỉm cười, nửa chế nhạo, nửa vị tha, ngó tôi thức trắng đêm qua vì buồn.
Chắc anh không ngờ tôi dễ xúc động đến thế.
Anh có thể không cần nói thật. Nhưng anh có biết 100 người đàn bà, thì chỉ có
10 người chịu nghe nói thật, để họ quyết định cái đời độc lập của họ.
Còn 90 người kia, không muốn nghe cái sự thật mất lòng, không thành vấn đề, mà
sự thật làm sững vững con người.
Thí dụ: ông chồng có bồ, ai ở đời cũng biết điều đó, và thường khi bà vợ biết,
là đã vỡ bét tự sự truyện rồi.
Song le, chẳng phải là thế, những nhân vật nữ chỉ muốn nghe điều không thật của
chồng họ, trái lại đàn ông lại đòi hỏi sự thật phải được tôn trọng.
Ông chồng Huế của tôi thủa sinh thời, ông nói với tôi: "M nên mừng là anh
còn nói dối M, vì khi anh nói thật ra, có nghĩa là M không còn quan trọng với
anh nữa".
Tôi đã khóc nức nở vì sự thật vốn vậy.
Thế có phải bây giờ bạn thích tôi nói dối phải không? Anh đâu cần nghĩ vậy, vì
anh quá thông minh nơi chốn sa trường, cũng như ở tình trường.
Anh được điểm A+ nhiều lần thử thách, nhưng lại chính bộ mặt tình yêu mộc
mạc, rất lính của anh, nó khiến anh vượt lên tất cả. Chao ôi, người tình Huế
nào cũng có cái ưu điểm rực rỡ ấy .
Thôi tôi cũng đã khô nước mắt rồi, vì xưa nay tôi là người không đòi hỏi một thử
thách nào.
Tôi đang xuống những bậc tam cấp, rời khỏi Thiên Mụ hay Linh Mụ gì đó, chùa
đẹp, chùa buồn, có gọi hằng trăm tên, cũng vẫn có chữ Mụ, khiến tôi mụ mị cả
người.
Đã đứng sát bờ sông Hương, đã soi bóng nơi dòng nước thơm rong rêu tuyệt hảo đó
rồi, thì bao âm điệu ngọc châu, bao hình ảnh dát vàng, nạm bạc trên con sông
quyền quý, huyền hoặc đó, ám ảnh tôi suốt đời ...
Đó cũng là một trong những nét vẹn toàn tôi đi tìm kiếm ở cuộc sống phiêu du,
lênh đênh này, mà tình người chính là những âm vang của dòng sông đang chảy
xiết đó...
CAO MỴ NHÂN
(HNPD)