Đoạn Đường Chiến Binh
Những giờ phút sau cùng ở Xuân Lộc Long Khánh
Ngày 20 tháng 04 năm 1975
Sau khi tham dự Hành quân để giải tỏa Quận lỵ Võ Đắt với Liên Đoàn 7
Biệt Động Quân không thành vì chúng tôi bị chận lại ở Chánh Tâm 2 trong
gần một tháng trời, và cuối cùng phải rút ra khỏi trận chiến, nhường
vùng hành quân cho Tiểu đoàn 2/43 thuộc Trung Đoàn 43, sư đoàn 18 Bộ
binh để tiếp tục giải tỏa Võ Đắt. Sư đoàn đã dùng đến phương tiện
Chinook để câu các khẩu đại bác của chúng tôi ra khỏi vùng hành quân, và
riêng pháo đội A Tiểu đoàn 181 Pháo Binh, chúng tôi đã mất 02 khẩu 105
ly tại chiến trường nầy, một bị Cộng quân kéo đi bằng xe bò, và một
chúng tôi phải tác xạ tiêu hủy. Sau những lần hành quân vất vả, nay Pháo
đội A được nghĩ dưỡng quân, vì vậy trung đội 2A đóng ở Hậu cứ Tiểu
đoàn 181 Pháo Binh, nằm cuối phi trường, còn một trung đội 1A được đóng ở
căn cứ Núi Thị cách Bộ chỉ huy hậu cứ của Tiểu đoàn độ 8 cây số, có lẽ
Pháo đội A có duyên số với vị Tiểu đoàn trưởng thì phải, vì vậy Pháo
đội chúng tôi ở lại Long Khánh với Thiếu tá Nguyễn Tiến Hạnh trong
những giờ phút sau cùng, Thiếu tá Nguyễn Tiến Hạnh xuất thân Khóa 13
trường Võ Bị Quốc gia Việt Nam về thay thế Thiếu tá Tôn xuân nhận thuyên
chuyển đến Tiểu đoàn 47 Pháo Binh tại Long Xuyên. Được biết ông từ Pháo
Binh Thủy quân Lục Chiến, sau cùng về Pháo Binh Biệt Khu Thủ Đô trước
khi về nhận Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 181 Pháo Binh . Ngay từ khi mới
về nhận đơn vị, Thiếu Tá Nguyễn Tiến Hạnh đã tỏ ra rất vui vẻ và rất
dễ dải với các Sĩ quan và binh sĩ trong đơn vị, mỗi khi có tiệc hay tổ
chức ăn nhậu, ông thường kêu các sĩ quan cùng ngồi nhậu và ăn uống
chung với ông, không cần biết có mấy sĩ quan, cứ khui một két bia lớn
ra, ông chỉ uống những chai có nhãn hiệu trái thơm mà thôi, và số còn
laị thì các sĩ quan phải chia nhau uống cho hết.Thường thường mỗi két
chỉ có chừng 2 đến 3 chai có nhãn hiệu trái thơm. Vào
nhữg giờ phút chót, tôi được điều động lên Núi Thị với một trung đội 1A
của Trung Uý Trung . Còn một trung đội đóng chung với Bộ chỉ huy Tiểu
đoàn. Nếu tôi nhớ không lầm thì sáng ngày 8 tháng 04 năm 1975, khoảng 04
giờ sáng Cộng quân đã chận xe đò và chiếm cua Heo đường vào Quận lỵ
Long Khánh, cũng kể từ ngày tháng nầy, con đường xe chạy Saìgòn Bình Tuy
hay Sàigòn Võ Đắt – Tánh Linh đã không còn lưu thông nữa, xe chạy trên
tuyến đường nầy đã phải đậu laị nối đuôi nhau để chờ giải tỏa, thế nhưng
cho đến chiều cũng vẫn chưa được phép chạy, vì vậy các xe đã trở đầu để
quay trở lại. Trên hệ thống vô tuyến chúng tôi nghe tin Cộng quân đang
chiếm dinh Tỉnh Trưởng, hiện chúng đang vây Bộ chỉ huy Tiểu khu, chưa
biết tình hình trong dinh tỉnh trưởng như thế naò, tin trên loan ra làm
cho chúng tôi vô cùng hoang mang, ngay cả dinh Tỉnh trưởng mà cộng quân
đã chiếm được thì còn chỗ nào an toàn nữa. Tình hình Long Khánh trong
lúc bấy giờ thật hết sức nguy ngập.Các đơn vị ở miền Trung đã di tản
chiến thuật, bây giờ Long Khánh là cứ điểm cuối cùng, nếu Long Khánh
thất thủ thì cộng quân sẽ tiến chiếm vào Sàigòn, vì vậy theo sự suy nghĩ
của chúng tôi thì bằng bất cứ giá nào chúng tôi cũng phải giữ cho được
Long Khánh. Các đơn vị trực thuộc Tiểu khu đã chạm sung ác liệt với
Cộng quân từ sáng đến giờ, những tiếng sung lớn nhỏ nổ dòn như bắp rang
ở hướng dinh tỉnh trưởng, tình hình ta và địch lẫn lộn, chúng tôi cũng
không còn biết tin tức chính xác là như thế nào nữa., đến trưa thì chúng
tôi được tin quân ta đã làm chủ được tình hình, đã đẩy lui Cộng quân
ra khỏi dinh Tỉnh trưởng. Trung đội Pháo binh 1A của chúng tôi lúc
đó đang được yểm trợ trực tiếp cho tiểu đoàn 2/43 đang trú đóng tại Núi
Thị, cùng lúc ấy tôi nhận được lệnh xin tác xạ trực tiếp từ một sĩ quan
Pháo binh của Tiểu đoàn chúng tôi, Trung úy Đinh văn Phùng, sĩ quan Thủ
khoa của Khóa 4/68 Căn bản sĩ quan Pháo binh,Phùng gia đình ở Láng cát
Bà Rịa , tôi và Phùng thường về phép chung với nhau và Phùng đang là
sĩ quan Liên lạc và ngay sáng sớm hôm đó, tôi đã tác xạ yểm trợ trực
tiếp cho Phùng, có lẽ số phận gắn liền nhau cho nên sau khi Cộng quân
cưỡng chiếm miền Nam rồi, chúng tôi phải trình diện để đi tù, thì cũng
lại gặp nhau tại trại Hoàng Diệu ở Long Khánh. Chúng tôi vừa là bạn học
cùng trường, nay lại là bạn cùng đơn vị, cho nên chúng tôi rất thân với
nhau. Những trái đạn điều chỉnh thật chính xác và chỉ mấy phút sau
chúng tôi đã được nghe Phùng báo cáo oang oang trên máy: -Trúng ngay
chiếc xe tăng T-54 rồi, bây giờ chiếc xe tăng đã bị lật nằm ngang trên ụ
đất phiá ngoài vòng đai phi trường. Tin
bắn trúng xe tăng của địch đã làm cho binh sĩ trong Trung đội lên tinh
thần, tôi dặn các binh sĩ phải tháo đạn thật lẹ, giật cò cho nhanh để
yểm trợ thật chính xác. Những chiếc xe tăng của chúng đã bị Pháo
binh bắn trúng lật nghiêng, và những chiếc khác đã bị bắn đứt dây xích
nằm môt chỗ không chạy được, chúng đã rồ máy kêu inh ỏi, chúng tôi đã
được nghe tiếng máy của xe tăng trong combinê trên máy vô tuyến. Cho
đến giờ nầy chúng tôi mới tạm được nghỉ để cho binh sĩ ăn uống, kiểm
điểm lại, từ sang đến giờ chúng tôi đã xử dụng rất nhiều đạn để yểm trợ
cho đơn vị đẩy lui Cộng quân ra khỏi vòng đai của Tỉnh lỵ, cũng kể từ
ngày hôm nay, chúng tôi đã không còn được đi chợ nấu ăn như trước nữa mà
chỉ tòan dùng thực phẩm khô mà thôi. Con đường từ Núi Thị xuống tỉnh lỵ
Long Khánh đã không còn xử dụng được nữa, Pháo binh Núi Thị đã trở
thành đơn vị Pháo binh duy nhất để yểm trợ cho Sư đoàn và tỉnh lỵ Long
Khánh và Chi Khu xuân Lộc. Cũng kể từ ngày nầy, chúng tôi đơn
vị nào ở đâu thì đóng ở đó, chỉ liên lạc với nhau qua hệ thống vô tuyến
mà thôi. Mỗi ngày chúng tôi đếm từng ngày để mong được xuống núi đi chợ
thay đổi mua thức ăn tươi, chứ nằm ở trên nầy hoài ăn uống thiếu thốn
nên tinh thần binh sĩ rất xuống dốc, qua radio mỗi ngày chúng ta lại
nhận them tin tức mất thêm một vài quận lỵ và tỉnh lỵ từ miền Trung trở
vào, vì thế càng làm cho chúng tôi hết sức lo lắng và dự đóan tình hình
thật xấu, riêng bản thân và sự suy nghĩ của riêng tôi, với sự ngây thơ
về chính trị, tôi vẫn luôn luôn tin rằng không bao giờ có chuyện Cộng
quân chiếm Sàigòn, và luôn luôn tin tưởng quốc gia ta sẽ thắng, Cộng
quân trước sau gì cũng sẽ phải rút lui mà thôi, vì vậy chúng tôi rất yên
tâm chiến đấu, Sau khi đẩy lui cộng quân ra khỏi bờ đai tỉnh lỵ, chúng
tôi cảm thấy yên tâm và tin rằng chúng ta sẽ cố thủ Long Khánh cho đến
giờ phút sau cùng . Thế rồi hôm đó ngày 20 tháng 04 năm 1975, tôi được
lệnh của Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng ra lệnh cho tôi xuống đồi và gặp ông ở
Bộ chỉ huy Tiểu đoàn 181 Pháo Binh, để trung dội do Trung Úy Trung điều
hành, tôi có hỏi đoạn đường qua cua Heo đã đi được chưa vì từ ngay 08
tháng 04 đến giờ chúng tôi chưa hề xuống được núi, nhà binh lệnh là phải
thi hành, vì vậy dù rất lo sợ, tuy nhiên tôi vẫn phải xuống núi, tôi đã
để lại xe Jeep của tôi tại vị trí Núi Thị và nhờ một binh sĩ chở tôi về
trình diện Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng bằng xe Honda của anh ta, tôi biết
rằng đi xuống bằng xe Jeep thì qúa nguy hiểm cho nên đi xe Honda có lẽ
cũng đỡ nguy hiểm hơn, tôi trang bị cho mình áo giáp, nón sắt dây ba
chạc và súng colt 45 và đạn được đầy đủ, trên vai còn mang theo một
khẩu M-79 và trên tay cầm một khẩu M-16, gỉa từ Trung Úy Trung trung
đội trưởng của trung đội nầy và các binh bĩ của trung đội, các binh sĩ
cũng rất lo lắng cho tôi trên đường đi, tôi nói với trung úy Trung cho
súng hướng về đoạn đường mà tôi sẽ xuống núi và yểm trợ cho tôi ngay khi
tôi gọi, Hạ sĩ nhất Vũ văn Soạn nhà ở Kiệm Tân nên đem xe Honda để ở
tại vị trí trung đội, độ vài tuần thì về phép bằng xe Honda, tôi bảo
Soạn đeo theo máy PRC-25 trên vai và thầy trò tôi bắt đầu xuống núi.
Sau gần nửa tháng không xuống núi, giờ lần đầu tiên trở laị con đường
nầy tôi cũng cảm thấy sờ sợ, mong sao cho mau được đến vị trí của bộ
chỉ huy tiểu đoàn để chờ ông có lện lạc gì mới cho tôi? Đã lâu
lắm rồi, từ ngày làm trung đội trưởng Pháo binh đến giờ, tôi hầu như
không còn đi xe Honda nữa, ngay cả những lần về phép tôi cũng dùng xe
Jeep để đi phép, ký sự vụ lệnh cho tài xế đưa tôi đi chỗ nầy, chỗ nọ.
Tôi
ngoại giao tương đối khá giỏi, vì thế xe Jeep của tôi lúc nào cũng có
xăng đầy đủ để chạy, và ngay cả phương tiện truyền tin tôi cũng đã có
máy VRC-34 trên xe ngoài cấp số. Thật may mắn cho tôi, sau khi từ
Núi Thị hai thầy trò tôi chạy thật nhanh, Soạn chạy hết ga sau khi
xuống được con đường chánh của quốc lộ, tôi ôm chặt lấy soạn và mắt nhìn
xung quanh rất nhanh, hai bên đường cảnh trí hoang tàn, tiêu điều sau
những trận pháo của chúng tôi, đi ngang cua Heo tôi còn thấy chiếc xe
tăng bị bắn cháy đang nằm trơ trọi nơi đó, Soạn chạy riết ở đường ngoài
để xuống Chi Khu xuân Lộc, vì lúc bấy giờ bộ chỉ huy Tiểu đoàn đang đóng
ở rừng cao su trước quận lỵ. Tôi vào gặp Thiếu tá Tiểu đoàn
trưởng và được tin tối nay chúng tôi sẽ rút khỏi Long Khánh và bàn giao
vùng hành quân nầy lại cho Lữ Đoàn 1 Dù sẽ thay thế chúng tôi.Thiếu tá
Tiểu đoàn trưởng đưa cho tôi những mục tiêu, và tôi chấm lại trên bản đồ
toàn là YS nằm trên trục lộ về Đức Thạnh, tôi đã đoán ra được lộ trình
mình sẽ đi. Con đường từ Xuân Lộc về Đức Thạnh gần 10 năm nay không
được xử dụng, thế mà tối nay chúng tôi sẽ đi lại bằng con đường đó, tôi
băng khoăn tự hỏi, bỏ đi cả 10 năm rồi, giờ làm sao đi lại cho được?
Tôi tập hợp tất cả binh sĩ của Pháo đội, và một số binh sĩ của Bộ
chỉ huy Tiểu đoàn hành quân lại và chỉ thị cho tất cả chuẩn bị lên
đường khi có lệnh, không được mang theo gì cả, ngoaì việc phải kéo hai
khẩu 105 ly, móc hậu gạo và móc hậu nước cũng bỏ lại. Thiếu tá Hạnh sẽ
đi xe Jeep sau chiếc xe kéo súng của trung đội, tôi sẽ đi trên chiếc xe
GMC kéo súng đầu tiên. Lúc đó hơn 4 giờ, tôi ra lệnh cho các
binh sĩ sẵn sang di chuyển khi có lệnh, Soạn nói với tôi xin phép cho
mang theo chiếc xe Honda, tuy nhiên tôi đã ra lệnh không ai được mang
theo gì cả, vì vậy tôi nói với HS1 Soạn là tôi rất tiếc không thể để
Soạn mang theo chiếc xe Honda dược. Soạn nói với tôi rằng, thôi em sẽ
chạy Honda theo hai xe kéo súng của mình và tôi đã đồng ý. Tôi đã cho
sắp xếp tất cả xe của đơn vị Pháo binh của chúng tôi ra ngoài đường lộ
từ 5 giờ chiều ngày 20 tháng 04 năm 1975. Và ngày đó chúng tôi coi như
là một ngày kỷ niệm, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ đến ngày đó. Tất cả
đoàn xe đều nổ máy và chờ lệnh, chúng tôi được biết Thiếu tướng Lê Minh
Đảo tư lệnh sư đoàn đã đi với 81 Biệt cách Dù hay đơn vị Biệt động quân
tôi cũng không rõtừ buổi trưa, và bây giờ chúng tôi đang đợi lệnh ông
để di chuyển. Thời giờ chờ đợi lúc nào cũng đi thật chậm, chúng tôi càng
sốt ruột hơn vẫn chưa được lệnh di chuyển, trong lúc mọi người đang chờ
đợi thì từ hướng sân bay chúng tôi nghe những tiếng bụp … bụp bụp..
là tiếng depart của pháo địch, chừng vài giây sau những tiếng nổ chát
chúa ngay tại vị trí chuẩn bị di chuyển của chúng tôi, thật xui xẻo cho
chúng tôi, trái đạn đầu tiên đã rớt trúng ngay xe jeep của Thiếu tá
Hạnh Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 181 Pháo binh, và những trái pháo kích
khác đã rớt xung quanh đoàn xe của chúng tôi, lúc đó chẳng còn lệnh
lạc gì nữa, mạnh ai nấy chạy, xe của thiếu tá Hạnh đã bị pháo nên ông đã
bỏ lại taị chỗ, ông chạy ngay lại xe GMC kéo súng của tôi và chúng tôi
di chuyển ngay lúc đó, chạy về hướng trung đoàn 48 bộ binh đóng ở Long
Giao, tôi thiết nghĩ nếu như lúc đó chỉ cần một tràng AK nữa thì tôi tin
rằng đơn vị sẽ không biết ra sao? chúng tôi cố cho xe chạy thật nhanh,
trong khi đó những tiếng nổ vẫn tiếp tục sau lưng chúng tôi, tình hình
thật hết sức nguy ngập, chúng tôi được đi trên những chiếc xe GMC,
trong khi đó một số binh sĩ cũng di chuyển như chúng tôi nhưng đang đi
hai bên đường, tình trạng ci chuyển thật hết sức khó khăn, vì đường hẹp,
lớp người đi bộ hai bên đường làm cản trở lộ trình cho xe di chuyển,
chúng tôi vẫn còn thuộc nằm lòng : nhanh chóng, chính xác và bất ngờ đó
là 3 yếu tố chánh của Pháo binh, và nhờ vậy chúng tôi đã có phản ứng
cấp thời và di chuyển ngay, thật vậy nếu không thì có lẽ chúng tôi đã
ăn những qủa đạn pháo đó rồi, hai bên đường mùi xác chết xông lên nồng
năc, thiếu tá Hạnh ngồi bên trong xe GMC kéo súng làm trưởng xa, tôi
nghĩ rằng có lẽ đây là lần đầu tiên một vị tiểu đoàn trưởng pháo binh
ngồi trên xe GMC kéo sung, vì pháo binh xe cộ rất đầy đủ, và tiểu đoàn
trưởng thì muốn xe gì mà không có, thế nhưng đây là lần đầu và cũng là
lần cuối cùng vì sau trận nầy chúng tôi không còn được đi xe GMC nữa mà
phải vào các trại tù mà chúng gọi là đi cải tạo. Tôi đứng phía ngoài xe
GMC tiếp tục chạy trên đường về Long giao, vừa chạy tôi vừa liên lạc với
bộ chỉ huy Pháo binh sư đoàn để nhận chỉ thị, cũng may sau đợt pháo
đầu tiên, tôi liên lạc với các xe và được biết tất cả anh em sĩ quan và
binh sĩ của chúng tôi hoàn toàn vô sự, duy chỉ co chiếc xe jeep của
thiếu tá Hạnh là bị trúng pháo kích và đã bỏ lại ngay lúc khởi hành.
Khảng 09 giờ tối chúng tôi đến Long Giao, chúng tôi là đơn vị pháo binh
được di chuyển có xe còn các đơn vị khác đã di chuyển bộ, vì vậy khi
dừng lại Long Giao tôi không thấy một đơn vị nào hộ tống chúng tôi cả,
bộ chỉ huy Pháo binh sư đoàn lúc đó là Đại tá Ngô văn Hưng, tôi không
được nghe tiếng nói của ông lúc đó, nhưng tôi nghe giọng nói của Trung
úy Hà phương Đính. Lệnh cho tôi phải ở lại Long Giao và sẵn sàng tác xạ
để yểm trợ cho lữ đoàn 1 Dù đang ở lại để thay thế chúng tôi. Tôi và
Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng bây giờ cũng làm nhiệm vụ củ một Trung đội
trưởng, ông phụ tôi hướng dẫn cho khẩu đội đưa súng vào vị trí để
chuẩn bị gióng hướng và sẵn sang tác xạ, hai khẩu pháo nằm chênh vênh
trên đường trước cổng Trung đòan 48 tại Long giao (Black Horse) khẩu nầy
cách khẩu kia không đầy 3 mét, chúng tôi làm rất nhanh, gióng hướng
súng xong và sẵn sang tác xạ, binh sĩ đã xuống một số đạn được để có khi
thi hành tác xạ, cọc ngắn 3 mét và cọc dài 5 mét thay vì cọc ngắn 50
mét và cọc dài 100 mét. Tất cả sách vở học trong trường pháo binh đều
được bỏ hết mà chỉ thực hành theo điều kiện cho phép, tôi được lệnh qua
tần số củ Dù và liên lạc để yểm trợ cho họ, binh sĩ và chúng tôi đều đói
và mệt lã, vì từ trưa đến giờ mãi bận rộn với lệnh di chuyển nên chúng
tôi chưa kịp ăn uống gì cả, nhưng tinh thần chiến đấu của binh sĩ thật
đáng ca ngợi, các an hem vẫn tiếp tục làm việc hăng say, binh sĩ của
khẩu đội đã sẵn sang tác xạ, xạ bàn đã được thiết lập, sung đã ở vị thế
sẵn sang tác xạ v .v… chúng tôi đã liên lạc được với Lữ đoàn 1 Dù và đã
bắn yểm trợ cho họ khoảng 10 quả đạn 105 ly trước khi chúng tôi dược
lệnh tiếp tục di chuyển. Lúc nầy khỏang 11:30 tối, tôi được lệnh tiếp
tục di chuyển để về điểm hẹn,
Tôi được biét đơn vị Dù thay thế chúng tôi cũng sẽ đến Long Giao ngay
sau khi chúng tôi đi khỏi nơi nầy, tôi liên lạc qua trung dội pháo binh
ở Núi Thị để hỏi thăm tình trạng của trung đội nầy ra sao? Trung úy
Trung cho tôi biết, bây giờ trung đội đang chuẩn bị xử dụng M-14 (đây là
loại đạn chỉ dùng khi có lệnh để phá hủy đại bác, tôi rất tiếc từ ngày
gia nhập vào binh chủng Pháo Binh cho đến giờ, tôi cũng chưa hề xử
dụng đến loại đạn nầy). Trung đội sẽ nhận lệnh trực tiếp của Bảo Định (
Thiếu tá Nguyễn Hữu Chế, tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 2 /43). Tôi dặn dò
Trung úy Trung cố gắng bảo tòan đơn vị và liên lạc chặt chẻ với Bảo
Định, sau đó tôi trở qua hệ thống để liên lạc với BCH pháo binh sư đoàn
18 Bộ binh. Đoạn đường đã bỏ từ nhiều năm nên cỏ mọc hai bên đường ngăn
cả lối đi, trời thật tối, tôi đứng bên hông xe khoảng 50 thước tôi lại
bật đèn Pin lên rọi về hướng trước để tài xế liếc nhìn đoạn đường mà
chạy, và cứ thế chúng tôi tiếp tục di chuyển trên con đường đã bỏ trống
cả gần 10 năm nay.Lúc tôi di chuyển có đơn vị của bộ chỉ huy tiểu khu
cùng di chuyển theo chúng tôi, tôi dừng lại và ra lệnh cho đơn vị nầy
phải di chuyển xa chúng tôi và không được mở đèn, đến sáng hôm sau
khoảng 9 giò, chúng tôi đã về đến Đức Thạnh, đơn vị tôi tới nơi an toàn,
duy chỉ có Trung Tá Bình tham mưu trưởng Tiểu khu Long Khánh, ông là
người chỉ huy đoàn xe chạy theo tôi lúc đêm qua đã không may bị cộng
quân phục kích và ông đã tử thương,tôi thông báo tin nầy cho các binh sĩ
nghe, tất cả chúng tôi đều hú hồn và nghĩ rằng ông tham mưu trưởng đã
mở đèn và vì vậy bọn Việt cộng đã phục kích bắn trúng xe ông ta. Binh sĩ
và tôi đều mệt nhừ, nhưng Pháo binh Sư Đoàn lệnh cho tôi phải sẵn sang
tác xạ. Thấy binh sẽ quá mệt mỏi, tôi bèn vác Giác bàn đi gióng hướng
súng, các binh sĩ thì lo xuống đạn, dọn dẹp, làm chỗ ngủ của khẩu đội,
nhà ăn, đài tác xạ v.v… Gióng hướng súng vừa xong thì tôi nhận
được lệnh tác xạ yểm trợ cho lữ đoàn 1 Dù. Các mục tiêu nằm ngoài tầm
pháo, vì vậy chúng tôi chỉ bắn vài chục quả cho có lệ, để dọn mục tiêu,
trong lúc đang tác xạ tôi lại nhận được lệnh trung đội lại chuẩn bị lên
đường. Đại Úy Hoàng Uông Lễ trưởng ban 4 tiểu đoàn sẽ tiếp tế cho tôi
10 xe đạn vào chiều nay tại ví trí hành quân mà tôi sắp sửa di chuyển
đến. 02:00 chiều tôi nhận được lệnh sẽ di chuyển Trung đội trở ngược về
hướng Chi Khu xuân Lộc để yểm trợ cho Lữ đoàn 1 Dù đang hành quân ở Cẩm
Tâm, Cẩm Mỹ. Đơn vị hộ tống cho tôi lúc bấy giờ là một đơn vị của Chi
khu Đức Thạnh với một trung dội , tôi chỉ thấy họ đưa hộ tống đơn vị
tôi bằng 02 xe cơ giới mà thôi, tôi trở lại trên con đường mà sáng nay
tôi đã đi qua, trở lại được khoảng hơn 10 cây số, tôi được lệnh đóng
tại đây để yểm trợ cho Lữ đoàn 1 Dù.
Tôi
cho 02 khẩu pháo đóng ngay bên đường đi, chỉ cách đường không đầy 5
thước, gióng hướng súng, thiết lập xạ bảng và sẵn sang tác xạ. Khi vừa
chiếm đóng vị trí xong không đầy nửa giờ, tôi nhận được lệnh tác xạ từ
sĩ quan liên lạc của Lữ đoàn 1 dù, “Đích thân” là danh hiệu của Lữ đoàn
trưởng vô hệ thống và ông đã trực tiếp liên lạc với tôi. Tôi đã bắn yểm
trợ cho lữ đoàn vào bìa rừng cao su được chừng 20 tràng thì cùng lúc ấy
Đại Úy Hoàng Uông Lễ ông đa dẫn một đoàn xe quân vận và tiếp tế cho
tôi thêm 10 xe đạn nửa. Trong những ngày tháng qua, chúng tôi đã không
được xử dụng đạn dược đúng mức, chỉ được lệnh tác xạ mỗi khi chạm địch,
và mỗi lần như thế chúng tôi chỉ được phép bắn tối đa là 5 quả mà thôi,
giờ thì binh sĩ lại qúa mệt mỏi mà phải nhận tiép tế thêm 10 xe đạn nữa,
nào là xuống đạn, tháo đạn rồi lại phải tác xạ nữa, vì vậy tôi điều
động tất cả nhân viên của trung đội ra làm việc, không phân biệt quân
xa, nhà bếp, thường vụ v.v… tất cả phụ giúp xuống đạn thật nhanh, phụ
giúp tháo đạn để cho khẩu đội có sẵn đạn để tác xạ. Tôi tiếp tục tác
xạ yểm trợ cho lữ đoàn dù cho mãi đến 07 giờ tối, trong lúc tác xạ, đồng
bào đã di chuyển từ hướng Long khánh đi ngang qua vị trí cuả tôi rất
nhiều từng đợt, từng đợt, tôi nghĩ ngay biết đâu trong đám dân di chuyển
nầy lại không có những tên cộng sản trà trộn, và như vậy chúng nó sẽ
báo cáo vị trí của tôi thì chỉ có chết mà thôi, nghĩ như vậy nhưng
không làm cách nào ngăn cản người dân di chuyển được, tôi đành nhắm mắt
mặc cho mọi việc gì đến thì phải đến mà thôi. Trời đã
quá tối, đơn vị cơ giới bảo vệ cho tôi họ đã đi từ lúc nào chúng tôi
cũng không biết, tôi liên lạc với BCH Pháo binh sư đoàn để báo cáo tình
hình và xin lệnh rút lui nhưng lúc đó BCH pháo binh sư đoàn không có
lệnh gì cho tôi cả mà bảo tôi chờ ở đó đợi lệnh. Trời bắt đầu tối, những
cơn gió lạnh thổi đến, lại thêm những đoàn người di chuyển ngang qua vị
trí, người dân ra đi, họ không còn gì để mang theo ngoài hai bàn tay
trắng, những đứa bé thật đáng thương, mới có 5, 6 tuổi mà phải chạy bộ
theo cha mẹ, họ di chuyển ngang qua vị trí chúng tôi, chúng tôi nhìn họ
và họ nhìn lại chúng tôi trong niềm đau xót như cùng cảm thong với nhau
trong hoàn cảnh nầy. Tôi thiết nghĩ, giá như trong đoàn người di chuyển
nầy có vài tên Việt cộng trà trộn, và khi đi ngang qua vị trí của tôi
chúng bắn vài phát AK vào vị trí đóng quân của tôi lúc bấy giờ thì tôi
không biết sẽ phải giải quyết như thế nào nữa, đơn vị bạn yểm trợ cho
tôi thì họ đã đi từ lúc nào, chúng tôi mãi mê tác xạ mà không để ý đến
họ, chưa bao giờ một đơn vị Pháo binh yểm trợ mà không có đơn vị bộ
binh bảo vệ vị trí như đêm nay.Bây giờ tôi mới thật sựlo sợ và tự hỏi,
tại sao họ rút đi mà không hề thong báo cho chúng tôi dể chúng tôi cùng
đi với họ?
Cùng là nhà binh với nhau mà tại sao họ nở nhẫn tâm bỏ chúng tôi mà ra
đi như vậy? Sau khi biết được đơn vị cơ giới đã bỏ chúng tôi và đã rút
lui trước, tôi vô cùng lo lắng, nếu cộng quân tấn công chúng tôi ngay
lúc bấy giờ thì không biết chúng tôi sẽ phải đối phó ra sao nữa? Ba
nhiệm vụ chính của Pháo binh là Nhanh chóng, chính xác và bất ngờ hiện
ra ngay trong đầu của tôi lúc bấy giờ, không còn cách nào khác hơn là sẽ
phải chiến đấu đơn độc như một đơn vị bộ binh, không ai bảo vệ cho
chúng tôi thì chúng tôi phải tự lo liệu lấy, tôi cho lệnh các binh sĩ
trang bị ngay vũ khí cá nhân M-16, M-79, đại lien M-60 và móc sung để
di chuyển ngay, tôi đã tự quyết định cho mình mà không còn chờ lệnh ai
nữa. Trời càng tối rất mau, quá nguy hiểm mà đơn vị pháo binh
của tôi giờ lại không có ai bảo vệ, tôi cho 2 xe móc súng xong và trực
chỉ về trở lại Đức Thạnh. Trong đời binh nghiệp của tôi, đây chính là
lần đầu tiên tôi đã quyết định một cách liều lĩnh mà không chờ lệnh lạt
gì cả, trong đời binh nghiệp tới giờ tôi chưa một lần vi phạm kỷ luậ,
chưa một ngày bị phạt v.v… khoảng cách chỉ 10 cây số mà tôi bổng thấy
thật xa, xe chạy trong đêm tối, thỉnh thoảng có tiếng súng nổ phía sau
lưng càng làm cho chúng tôi lo sợ hơn. Màn đêm đã bao trùm cảnh vật xung
quanh, Chúng tôi chạytrong đêm tối và chỉ mong sao cho thật mau về đến
vị trí. Trời tối không thấy đường, tôi lại áp dụng chiến thật như đêm
qua, nghĩa là tôi đứng bên thành xe vừa chạy vừa bấm đèn cho tài xế định
hướng, Cuối cùng rồi đơn vị tôi đã về đến vị trí và thật sự may mắn,
tôi về đến vị trí Đức Thạnh lúc đó khỏang gần 10 gờ đêm, tôi báo cáo
tình hình cho Bộ chỉ huy Pháo binh Sư Đoàn, và lúc dó sĩ quan trực là
Trung Úy Hà Phương Đính vẫn cũng là Hà Phương Đính cho lệnh tôi ở ngoài
vị trí và đợi lệnh. Gần 15 phút đứng ở ngoài cổng, tôi được lệnh cho
súng vào vị trí, tôi cho lệnh các khẩu vào vị trí, gióng hướng súng và
xuống đạn dược, anh em binh sĩ và tôi mệt lã người sau 2 ngày di chuyển,
cũng may tôi kịp trở về chứ nếu cứ ở đó đợi lệnh thì có lẽ hôm nay tôi
không còn để viết trang hồi ký nầy. Đêm hôm đó chúng tôi tạm ở
lại Đức Thạnh và sáng sớm hôm sau đơn vị di chuyển về Long Bình, Thấy
tôi qúa vất vả trong những ngày cuối, vì vậy Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng
đã ký giấy phép cho tôi về thăm nhà, còn đơn vị sáng sớm hôm sau trở về
Long Bình, vì vậy vào những giờ phút chót của đơn vị tại Long Bình tôi
không được tham dự. * * * Bài viết nầy tôi muốn nói lên tinh thần
chiến đấu của chúng tôi nói riêng và cũng là tinh thần chiến đấu của
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa trong những giờ phút chót ở chiến trường Xuân
Lộc. Cho đến những giây phút chót chúng tôi vẫn thi hành lệnh một cách
tuyệt đối .Tôi cũng cảm ơn Thiếu Tá Nguyễn tiến Hạnh, vị tiểu đoàn
trưởng sau cùng của tôi, cũng nhờ ông ra lệnh cho tôi từ Núi Thị xuống
gặp ông và đã được di chuyển cùng ông trong những giờ phút cuối của Sư
đoàn 18 tại xuân Lộc. Tôi được biết trung đội pháo binh ở Núi thị sau
khi phá huỷ súng bằng đạn M-14, Trung Úy Trung đã theo tiểu đoàn 2/43
rút lui xuống núi và đơn vị nầy đã chịu tổn thất rất nhiều, sau đó tôi
tập trung vào các trại tù với các sĩ quan trong đơn vị như: Trung Úy
Nguyễn Đắc Tài, Trung Úy Nguyễn tiến Hiệp trong suốt thời gian ở các
trại tù GK3 Long Khánh, rồi di chuyển lên Phước Long chúng tôi đều được ở
chung trong một tiểu đoàn, cho đến năm 1979 trong lúc đơn vi lên Trung
đoàn để chặt tre và gặt lúa, trên đường về các anh đã vượt trại và cho
đến nay chúng tôi không nhận được tin tức gì về các anh nữa. Khi vượt
biên qua đây, tôi cũng không được tin tức của Trung Úy Trung trung đội
trưởng Pháo Binh đóng tại Núi Thị và các binh sĩ cùa Trung đội nầy.
Tôi đã được gặp lại Bảo Định (Thiếu tá Nguyễn Hữu Chế) tiểu đoàn
trưởng tiểu đoàn 2/43 tại San Jose, Thiếu tá Nguyễn hữu Chế xuất thân
khóa 13 Trừ bị Thủ Đức, Ông là một sĩ quan gan dạ, một sĩ quan ưu tú của
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, Ông luôn luôn được đề nghị là chiến sĩ xuất
sắc của Sư đoàn 18 Bộ binh nói riêng, và là sĩ quan xuất sắc của QLVNCH
nói chung. Ông đã viết những bài thật xúc động và chúng tôi không thể
ngờ ông không những là một sĩ quan tài ba trên chiến trường mà còn là
một cây bút tuyệt tác nữa. Chúng tôi đã được đọc những bài viết của ông
như: Võ Đắc trong biển lửa, lui binh, đi tìm xác chồng v.v…Tôi cũng đã
được gặp lại Thiếu Tá Nguyễn Tiến Hạnh con chim đầu đàn của Tiểu đoàn
181 Pháo Binh, vị tiểu đoàn trưởng cuối cùng trong đời binh nghiệp của
chúng tôi, ông là một sĩ quan trẻ, gan dạ và rất được các sĩ quan trong
đơn vị thương mến.
Pháo thủ Nguyễn Hữu Nhân
Tiểu đoàn 181 Pháo Binh Sư Đoàn 18 BB
Tân Sơn Hòa chuyển
Bàn ra tán vào (0)
Những giờ phút sau cùng ở Xuân Lộc Long Khánh
Ngày 20 tháng 04 năm 1975
Sau khi tham dự Hành quân để giải tỏa Quận lỵ Võ Đắt với Liên Đoàn 7
Biệt Động Quân không thành vì chúng tôi bị chận lại ở Chánh Tâm 2 trong
gần một tháng trời, và cuối cùng phải rút ra khỏi trận chiến, nhường
vùng hành quân cho Tiểu đoàn 2/43 thuộc Trung Đoàn 43, sư đoàn 18 Bộ
binh để tiếp tục giải tỏa Võ Đắt. Sư đoàn đã dùng đến phương tiện
Chinook để câu các khẩu đại bác của chúng tôi ra khỏi vùng hành quân, và
riêng pháo đội A Tiểu đoàn 181 Pháo Binh, chúng tôi đã mất 02 khẩu 105
ly tại chiến trường nầy, một bị Cộng quân kéo đi bằng xe bò, và một
chúng tôi phải tác xạ tiêu hủy. Sau những lần hành quân vất vả, nay Pháo
đội A được nghĩ dưỡng quân, vì vậy trung đội 2A đóng ở Hậu cứ Tiểu
đoàn 181 Pháo Binh, nằm cuối phi trường, còn một trung đội 1A được đóng ở
căn cứ Núi Thị cách Bộ chỉ huy hậu cứ của Tiểu đoàn độ 8 cây số, có lẽ
Pháo đội A có duyên số với vị Tiểu đoàn trưởng thì phải, vì vậy Pháo
đội chúng tôi ở lại Long Khánh với Thiếu tá Nguyễn Tiến Hạnh trong
những giờ phút sau cùng, Thiếu tá Nguyễn Tiến Hạnh xuất thân Khóa 13
trường Võ Bị Quốc gia Việt Nam về thay thế Thiếu tá Tôn xuân nhận thuyên
chuyển đến Tiểu đoàn 47 Pháo Binh tại Long Xuyên. Được biết ông từ Pháo
Binh Thủy quân Lục Chiến, sau cùng về Pháo Binh Biệt Khu Thủ Đô trước
khi về nhận Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 181 Pháo Binh . Ngay từ khi mới
về nhận đơn vị, Thiếu Tá Nguyễn Tiến Hạnh đã tỏ ra rất vui vẻ và rất
dễ dải với các Sĩ quan và binh sĩ trong đơn vị, mỗi khi có tiệc hay tổ
chức ăn nhậu, ông thường kêu các sĩ quan cùng ngồi nhậu và ăn uống
chung với ông, không cần biết có mấy sĩ quan, cứ khui một két bia lớn
ra, ông chỉ uống những chai có nhãn hiệu trái thơm mà thôi, và số còn
laị thì các sĩ quan phải chia nhau uống cho hết.Thường thường mỗi két
chỉ có chừng 2 đến 3 chai có nhãn hiệu trái thơm. Vào
nhữg giờ phút chót, tôi được điều động lên Núi Thị với một trung đội 1A
của Trung Uý Trung . Còn một trung đội đóng chung với Bộ chỉ huy Tiểu
đoàn. Nếu tôi nhớ không lầm thì sáng ngày 8 tháng 04 năm 1975, khoảng 04
giờ sáng Cộng quân đã chận xe đò và chiếm cua Heo đường vào Quận lỵ
Long Khánh, cũng kể từ ngày tháng nầy, con đường xe chạy Saìgòn Bình Tuy
hay Sàigòn Võ Đắt – Tánh Linh đã không còn lưu thông nữa, xe chạy trên
tuyến đường nầy đã phải đậu laị nối đuôi nhau để chờ giải tỏa, thế nhưng
cho đến chiều cũng vẫn chưa được phép chạy, vì vậy các xe đã trở đầu để
quay trở lại. Trên hệ thống vô tuyến chúng tôi nghe tin Cộng quân đang
chiếm dinh Tỉnh Trưởng, hiện chúng đang vây Bộ chỉ huy Tiểu khu, chưa
biết tình hình trong dinh tỉnh trưởng như thế naò, tin trên loan ra làm
cho chúng tôi vô cùng hoang mang, ngay cả dinh Tỉnh trưởng mà cộng quân
đã chiếm được thì còn chỗ nào an toàn nữa. Tình hình Long Khánh trong
lúc bấy giờ thật hết sức nguy ngập.Các đơn vị ở miền Trung đã di tản
chiến thuật, bây giờ Long Khánh là cứ điểm cuối cùng, nếu Long Khánh
thất thủ thì cộng quân sẽ tiến chiếm vào Sàigòn, vì vậy theo sự suy nghĩ
của chúng tôi thì bằng bất cứ giá nào chúng tôi cũng phải giữ cho được
Long Khánh. Các đơn vị trực thuộc Tiểu khu đã chạm sung ác liệt với
Cộng quân từ sáng đến giờ, những tiếng sung lớn nhỏ nổ dòn như bắp rang
ở hướng dinh tỉnh trưởng, tình hình ta và địch lẫn lộn, chúng tôi cũng
không còn biết tin tức chính xác là như thế nào nữa., đến trưa thì chúng
tôi được tin quân ta đã làm chủ được tình hình, đã đẩy lui Cộng quân
ra khỏi dinh Tỉnh trưởng. Trung đội Pháo binh 1A của chúng tôi lúc
đó đang được yểm trợ trực tiếp cho tiểu đoàn 2/43 đang trú đóng tại Núi
Thị, cùng lúc ấy tôi nhận được lệnh xin tác xạ trực tiếp từ một sĩ quan
Pháo binh của Tiểu đoàn chúng tôi, Trung úy Đinh văn Phùng, sĩ quan Thủ
khoa của Khóa 4/68 Căn bản sĩ quan Pháo binh,Phùng gia đình ở Láng cát
Bà Rịa , tôi và Phùng thường về phép chung với nhau và Phùng đang là
sĩ quan Liên lạc và ngay sáng sớm hôm đó, tôi đã tác xạ yểm trợ trực
tiếp cho Phùng, có lẽ số phận gắn liền nhau cho nên sau khi Cộng quân
cưỡng chiếm miền Nam rồi, chúng tôi phải trình diện để đi tù, thì cũng
lại gặp nhau tại trại Hoàng Diệu ở Long Khánh. Chúng tôi vừa là bạn học
cùng trường, nay lại là bạn cùng đơn vị, cho nên chúng tôi rất thân với
nhau. Những trái đạn điều chỉnh thật chính xác và chỉ mấy phút sau
chúng tôi đã được nghe Phùng báo cáo oang oang trên máy: -Trúng ngay
chiếc xe tăng T-54 rồi, bây giờ chiếc xe tăng đã bị lật nằm ngang trên ụ
đất phiá ngoài vòng đai phi trường. Tin
bắn trúng xe tăng của địch đã làm cho binh sĩ trong Trung đội lên tinh
thần, tôi dặn các binh sĩ phải tháo đạn thật lẹ, giật cò cho nhanh để
yểm trợ thật chính xác. Những chiếc xe tăng của chúng đã bị Pháo
binh bắn trúng lật nghiêng, và những chiếc khác đã bị bắn đứt dây xích
nằm môt chỗ không chạy được, chúng đã rồ máy kêu inh ỏi, chúng tôi đã
được nghe tiếng máy của xe tăng trong combinê trên máy vô tuyến. Cho
đến giờ nầy chúng tôi mới tạm được nghỉ để cho binh sĩ ăn uống, kiểm
điểm lại, từ sang đến giờ chúng tôi đã xử dụng rất nhiều đạn để yểm trợ
cho đơn vị đẩy lui Cộng quân ra khỏi vòng đai của Tỉnh lỵ, cũng kể từ
ngày hôm nay, chúng tôi đã không còn được đi chợ nấu ăn như trước nữa mà
chỉ tòan dùng thực phẩm khô mà thôi. Con đường từ Núi Thị xuống tỉnh lỵ
Long Khánh đã không còn xử dụng được nữa, Pháo binh Núi Thị đã trở
thành đơn vị Pháo binh duy nhất để yểm trợ cho Sư đoàn và tỉnh lỵ Long
Khánh và Chi Khu xuân Lộc. Cũng kể từ ngày nầy, chúng tôi đơn
vị nào ở đâu thì đóng ở đó, chỉ liên lạc với nhau qua hệ thống vô tuyến
mà thôi. Mỗi ngày chúng tôi đếm từng ngày để mong được xuống núi đi chợ
thay đổi mua thức ăn tươi, chứ nằm ở trên nầy hoài ăn uống thiếu thốn
nên tinh thần binh sĩ rất xuống dốc, qua radio mỗi ngày chúng ta lại
nhận them tin tức mất thêm một vài quận lỵ và tỉnh lỵ từ miền Trung trở
vào, vì thế càng làm cho chúng tôi hết sức lo lắng và dự đóan tình hình
thật xấu, riêng bản thân và sự suy nghĩ của riêng tôi, với sự ngây thơ
về chính trị, tôi vẫn luôn luôn tin rằng không bao giờ có chuyện Cộng
quân chiếm Sàigòn, và luôn luôn tin tưởng quốc gia ta sẽ thắng, Cộng
quân trước sau gì cũng sẽ phải rút lui mà thôi, vì vậy chúng tôi rất yên
tâm chiến đấu, Sau khi đẩy lui cộng quân ra khỏi bờ đai tỉnh lỵ, chúng
tôi cảm thấy yên tâm và tin rằng chúng ta sẽ cố thủ Long Khánh cho đến
giờ phút sau cùng . Thế rồi hôm đó ngày 20 tháng 04 năm 1975, tôi được
lệnh của Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng ra lệnh cho tôi xuống đồi và gặp ông ở
Bộ chỉ huy Tiểu đoàn 181 Pháo Binh, để trung dội do Trung Úy Trung điều
hành, tôi có hỏi đoạn đường qua cua Heo đã đi được chưa vì từ ngay 08
tháng 04 đến giờ chúng tôi chưa hề xuống được núi, nhà binh lệnh là phải
thi hành, vì vậy dù rất lo sợ, tuy nhiên tôi vẫn phải xuống núi, tôi đã
để lại xe Jeep của tôi tại vị trí Núi Thị và nhờ một binh sĩ chở tôi về
trình diện Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng bằng xe Honda của anh ta, tôi biết
rằng đi xuống bằng xe Jeep thì qúa nguy hiểm cho nên đi xe Honda có lẽ
cũng đỡ nguy hiểm hơn, tôi trang bị cho mình áo giáp, nón sắt dây ba
chạc và súng colt 45 và đạn được đầy đủ, trên vai còn mang theo một
khẩu M-79 và trên tay cầm một khẩu M-16, gỉa từ Trung Úy Trung trung
đội trưởng của trung đội nầy và các binh bĩ của trung đội, các binh sĩ
cũng rất lo lắng cho tôi trên đường đi, tôi nói với trung úy Trung cho
súng hướng về đoạn đường mà tôi sẽ xuống núi và yểm trợ cho tôi ngay khi
tôi gọi, Hạ sĩ nhất Vũ văn Soạn nhà ở Kiệm Tân nên đem xe Honda để ở
tại vị trí trung đội, độ vài tuần thì về phép bằng xe Honda, tôi bảo
Soạn đeo theo máy PRC-25 trên vai và thầy trò tôi bắt đầu xuống núi.
Sau gần nửa tháng không xuống núi, giờ lần đầu tiên trở laị con đường
nầy tôi cũng cảm thấy sờ sợ, mong sao cho mau được đến vị trí của bộ
chỉ huy tiểu đoàn để chờ ông có lện lạc gì mới cho tôi? Đã lâu
lắm rồi, từ ngày làm trung đội trưởng Pháo binh đến giờ, tôi hầu như
không còn đi xe Honda nữa, ngay cả những lần về phép tôi cũng dùng xe
Jeep để đi phép, ký sự vụ lệnh cho tài xế đưa tôi đi chỗ nầy, chỗ nọ.
Tôi
ngoại giao tương đối khá giỏi, vì thế xe Jeep của tôi lúc nào cũng có
xăng đầy đủ để chạy, và ngay cả phương tiện truyền tin tôi cũng đã có
máy VRC-34 trên xe ngoài cấp số. Thật may mắn cho tôi, sau khi từ
Núi Thị hai thầy trò tôi chạy thật nhanh, Soạn chạy hết ga sau khi
xuống được con đường chánh của quốc lộ, tôi ôm chặt lấy soạn và mắt nhìn
xung quanh rất nhanh, hai bên đường cảnh trí hoang tàn, tiêu điều sau
những trận pháo của chúng tôi, đi ngang cua Heo tôi còn thấy chiếc xe
tăng bị bắn cháy đang nằm trơ trọi nơi đó, Soạn chạy riết ở đường ngoài
để xuống Chi Khu xuân Lộc, vì lúc bấy giờ bộ chỉ huy Tiểu đoàn đang đóng
ở rừng cao su trước quận lỵ. Tôi vào gặp Thiếu tá Tiểu đoàn
trưởng và được tin tối nay chúng tôi sẽ rút khỏi Long Khánh và bàn giao
vùng hành quân nầy lại cho Lữ Đoàn 1 Dù sẽ thay thế chúng tôi.Thiếu tá
Tiểu đoàn trưởng đưa cho tôi những mục tiêu, và tôi chấm lại trên bản đồ
toàn là YS nằm trên trục lộ về Đức Thạnh, tôi đã đoán ra được lộ trình
mình sẽ đi. Con đường từ Xuân Lộc về Đức Thạnh gần 10 năm nay không
được xử dụng, thế mà tối nay chúng tôi sẽ đi lại bằng con đường đó, tôi
băng khoăn tự hỏi, bỏ đi cả 10 năm rồi, giờ làm sao đi lại cho được?
Tôi tập hợp tất cả binh sĩ của Pháo đội, và một số binh sĩ của Bộ
chỉ huy Tiểu đoàn hành quân lại và chỉ thị cho tất cả chuẩn bị lên
đường khi có lệnh, không được mang theo gì cả, ngoaì việc phải kéo hai
khẩu 105 ly, móc hậu gạo và móc hậu nước cũng bỏ lại. Thiếu tá Hạnh sẽ
đi xe Jeep sau chiếc xe kéo súng của trung đội, tôi sẽ đi trên chiếc xe
GMC kéo súng đầu tiên. Lúc đó hơn 4 giờ, tôi ra lệnh cho các
binh sĩ sẵn sang di chuyển khi có lệnh, Soạn nói với tôi xin phép cho
mang theo chiếc xe Honda, tuy nhiên tôi đã ra lệnh không ai được mang
theo gì cả, vì vậy tôi nói với HS1 Soạn là tôi rất tiếc không thể để
Soạn mang theo chiếc xe Honda dược. Soạn nói với tôi rằng, thôi em sẽ
chạy Honda theo hai xe kéo súng của mình và tôi đã đồng ý. Tôi đã cho
sắp xếp tất cả xe của đơn vị Pháo binh của chúng tôi ra ngoài đường lộ
từ 5 giờ chiều ngày 20 tháng 04 năm 1975. Và ngày đó chúng tôi coi như
là một ngày kỷ niệm, cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ đến ngày đó. Tất cả
đoàn xe đều nổ máy và chờ lệnh, chúng tôi được biết Thiếu tướng Lê Minh
Đảo tư lệnh sư đoàn đã đi với 81 Biệt cách Dù hay đơn vị Biệt động quân
tôi cũng không rõtừ buổi trưa, và bây giờ chúng tôi đang đợi lệnh ông
để di chuyển. Thời giờ chờ đợi lúc nào cũng đi thật chậm, chúng tôi càng
sốt ruột hơn vẫn chưa được lệnh di chuyển, trong lúc mọi người đang chờ
đợi thì từ hướng sân bay chúng tôi nghe những tiếng bụp … bụp bụp..
là tiếng depart của pháo địch, chừng vài giây sau những tiếng nổ chát
chúa ngay tại vị trí chuẩn bị di chuyển của chúng tôi, thật xui xẻo cho
chúng tôi, trái đạn đầu tiên đã rớt trúng ngay xe jeep của Thiếu tá
Hạnh Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 181 Pháo binh, và những trái pháo kích
khác đã rớt xung quanh đoàn xe của chúng tôi, lúc đó chẳng còn lệnh
lạc gì nữa, mạnh ai nấy chạy, xe của thiếu tá Hạnh đã bị pháo nên ông đã
bỏ lại taị chỗ, ông chạy ngay lại xe GMC kéo súng của tôi và chúng tôi
di chuyển ngay lúc đó, chạy về hướng trung đoàn 48 bộ binh đóng ở Long
Giao, tôi thiết nghĩ nếu như lúc đó chỉ cần một tràng AK nữa thì tôi tin
rằng đơn vị sẽ không biết ra sao? chúng tôi cố cho xe chạy thật nhanh,
trong khi đó những tiếng nổ vẫn tiếp tục sau lưng chúng tôi, tình hình
thật hết sức nguy ngập, chúng tôi được đi trên những chiếc xe GMC,
trong khi đó một số binh sĩ cũng di chuyển như chúng tôi nhưng đang đi
hai bên đường, tình trạng ci chuyển thật hết sức khó khăn, vì đường hẹp,
lớp người đi bộ hai bên đường làm cản trở lộ trình cho xe di chuyển,
chúng tôi vẫn còn thuộc nằm lòng : nhanh chóng, chính xác và bất ngờ đó
là 3 yếu tố chánh của Pháo binh, và nhờ vậy chúng tôi đã có phản ứng
cấp thời và di chuyển ngay, thật vậy nếu không thì có lẽ chúng tôi đã
ăn những qủa đạn pháo đó rồi, hai bên đường mùi xác chết xông lên nồng
năc, thiếu tá Hạnh ngồi bên trong xe GMC kéo súng làm trưởng xa, tôi
nghĩ rằng có lẽ đây là lần đầu tiên một vị tiểu đoàn trưởng pháo binh
ngồi trên xe GMC kéo sung, vì pháo binh xe cộ rất đầy đủ, và tiểu đoàn
trưởng thì muốn xe gì mà không có, thế nhưng đây là lần đầu và cũng là
lần cuối cùng vì sau trận nầy chúng tôi không còn được đi xe GMC nữa mà
phải vào các trại tù mà chúng gọi là đi cải tạo. Tôi đứng phía ngoài xe
GMC tiếp tục chạy trên đường về Long giao, vừa chạy tôi vừa liên lạc với
bộ chỉ huy Pháo binh sư đoàn để nhận chỉ thị, cũng may sau đợt pháo
đầu tiên, tôi liên lạc với các xe và được biết tất cả anh em sĩ quan và
binh sĩ của chúng tôi hoàn toàn vô sự, duy chỉ co chiếc xe jeep của
thiếu tá Hạnh là bị trúng pháo kích và đã bỏ lại ngay lúc khởi hành.
Khảng 09 giờ tối chúng tôi đến Long Giao, chúng tôi là đơn vị pháo binh
được di chuyển có xe còn các đơn vị khác đã di chuyển bộ, vì vậy khi
dừng lại Long Giao tôi không thấy một đơn vị nào hộ tống chúng tôi cả,
bộ chỉ huy Pháo binh sư đoàn lúc đó là Đại tá Ngô văn Hưng, tôi không
được nghe tiếng nói của ông lúc đó, nhưng tôi nghe giọng nói của Trung
úy Hà phương Đính. Lệnh cho tôi phải ở lại Long Giao và sẵn sàng tác xạ
để yểm trợ cho lữ đoàn 1 Dù đang ở lại để thay thế chúng tôi. Tôi và
Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng bây giờ cũng làm nhiệm vụ củ một Trung đội
trưởng, ông phụ tôi hướng dẫn cho khẩu đội đưa súng vào vị trí để
chuẩn bị gióng hướng và sẵn sang tác xạ, hai khẩu pháo nằm chênh vênh
trên đường trước cổng Trung đòan 48 tại Long giao (Black Horse) khẩu nầy
cách khẩu kia không đầy 3 mét, chúng tôi làm rất nhanh, gióng hướng
súng xong và sẵn sang tác xạ, binh sĩ đã xuống một số đạn được để có khi
thi hành tác xạ, cọc ngắn 3 mét và cọc dài 5 mét thay vì cọc ngắn 50
mét và cọc dài 100 mét. Tất cả sách vở học trong trường pháo binh đều
được bỏ hết mà chỉ thực hành theo điều kiện cho phép, tôi được lệnh qua
tần số củ Dù và liên lạc để yểm trợ cho họ, binh sĩ và chúng tôi đều đói
và mệt lã, vì từ trưa đến giờ mãi bận rộn với lệnh di chuyển nên chúng
tôi chưa kịp ăn uống gì cả, nhưng tinh thần chiến đấu của binh sĩ thật
đáng ca ngợi, các an hem vẫn tiếp tục làm việc hăng say, binh sĩ của
khẩu đội đã sẵn sang tác xạ, xạ bàn đã được thiết lập, sung đã ở vị thế
sẵn sang tác xạ v .v… chúng tôi đã liên lạc được với Lữ đoàn 1 Dù và đã
bắn yểm trợ cho họ khoảng 10 quả đạn 105 ly trước khi chúng tôi dược
lệnh tiếp tục di chuyển. Lúc nầy khỏang 11:30 tối, tôi được lệnh tiếp
tục di chuyển để về điểm hẹn,
Tôi được biét đơn vị Dù thay thế chúng tôi cũng sẽ đến Long Giao ngay
sau khi chúng tôi đi khỏi nơi nầy, tôi liên lạc qua trung dội pháo binh
ở Núi Thị để hỏi thăm tình trạng của trung đội nầy ra sao? Trung úy
Trung cho tôi biết, bây giờ trung đội đang chuẩn bị xử dụng M-14 (đây là
loại đạn chỉ dùng khi có lệnh để phá hủy đại bác, tôi rất tiếc từ ngày
gia nhập vào binh chủng Pháo Binh cho đến giờ, tôi cũng chưa hề xử
dụng đến loại đạn nầy). Trung đội sẽ nhận lệnh trực tiếp của Bảo Định (
Thiếu tá Nguyễn Hữu Chế, tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 2 /43). Tôi dặn dò
Trung úy Trung cố gắng bảo tòan đơn vị và liên lạc chặt chẻ với Bảo
Định, sau đó tôi trở qua hệ thống để liên lạc với BCH pháo binh sư đoàn
18 Bộ binh. Đoạn đường đã bỏ từ nhiều năm nên cỏ mọc hai bên đường ngăn
cả lối đi, trời thật tối, tôi đứng bên hông xe khoảng 50 thước tôi lại
bật đèn Pin lên rọi về hướng trước để tài xế liếc nhìn đoạn đường mà
chạy, và cứ thế chúng tôi tiếp tục di chuyển trên con đường đã bỏ trống
cả gần 10 năm nay.Lúc tôi di chuyển có đơn vị của bộ chỉ huy tiểu khu
cùng di chuyển theo chúng tôi, tôi dừng lại và ra lệnh cho đơn vị nầy
phải di chuyển xa chúng tôi và không được mở đèn, đến sáng hôm sau
khoảng 9 giò, chúng tôi đã về đến Đức Thạnh, đơn vị tôi tới nơi an toàn,
duy chỉ có Trung Tá Bình tham mưu trưởng Tiểu khu Long Khánh, ông là
người chỉ huy đoàn xe chạy theo tôi lúc đêm qua đã không may bị cộng
quân phục kích và ông đã tử thương,tôi thông báo tin nầy cho các binh sĩ
nghe, tất cả chúng tôi đều hú hồn và nghĩ rằng ông tham mưu trưởng đã
mở đèn và vì vậy bọn Việt cộng đã phục kích bắn trúng xe ông ta. Binh sĩ
và tôi đều mệt nhừ, nhưng Pháo binh Sư Đoàn lệnh cho tôi phải sẵn sang
tác xạ. Thấy binh sẽ quá mệt mỏi, tôi bèn vác Giác bàn đi gióng hướng
súng, các binh sĩ thì lo xuống đạn, dọn dẹp, làm chỗ ngủ của khẩu đội,
nhà ăn, đài tác xạ v.v… Gióng hướng súng vừa xong thì tôi nhận
được lệnh tác xạ yểm trợ cho lữ đoàn 1 Dù. Các mục tiêu nằm ngoài tầm
pháo, vì vậy chúng tôi chỉ bắn vài chục quả cho có lệ, để dọn mục tiêu,
trong lúc đang tác xạ tôi lại nhận được lệnh trung đội lại chuẩn bị lên
đường. Đại Úy Hoàng Uông Lễ trưởng ban 4 tiểu đoàn sẽ tiếp tế cho tôi
10 xe đạn vào chiều nay tại ví trí hành quân mà tôi sắp sửa di chuyển
đến. 02:00 chiều tôi nhận được lệnh sẽ di chuyển Trung đội trở ngược về
hướng Chi Khu xuân Lộc để yểm trợ cho Lữ đoàn 1 Dù đang hành quân ở Cẩm
Tâm, Cẩm Mỹ. Đơn vị hộ tống cho tôi lúc bấy giờ là một đơn vị của Chi
khu Đức Thạnh với một trung dội , tôi chỉ thấy họ đưa hộ tống đơn vị
tôi bằng 02 xe cơ giới mà thôi, tôi trở lại trên con đường mà sáng nay
tôi đã đi qua, trở lại được khoảng hơn 10 cây số, tôi được lệnh đóng
tại đây để yểm trợ cho Lữ đoàn 1 Dù.
Tôi
cho 02 khẩu pháo đóng ngay bên đường đi, chỉ cách đường không đầy 5
thước, gióng hướng súng, thiết lập xạ bảng và sẵn sang tác xạ. Khi vừa
chiếm đóng vị trí xong không đầy nửa giờ, tôi nhận được lệnh tác xạ từ
sĩ quan liên lạc của Lữ đoàn 1 dù, “Đích thân” là danh hiệu của Lữ đoàn
trưởng vô hệ thống và ông đã trực tiếp liên lạc với tôi. Tôi đã bắn yểm
trợ cho lữ đoàn vào bìa rừng cao su được chừng 20 tràng thì cùng lúc ấy
Đại Úy Hoàng Uông Lễ ông đa dẫn một đoàn xe quân vận và tiếp tế cho
tôi thêm 10 xe đạn nửa. Trong những ngày tháng qua, chúng tôi đã không
được xử dụng đạn dược đúng mức, chỉ được lệnh tác xạ mỗi khi chạm địch,
và mỗi lần như thế chúng tôi chỉ được phép bắn tối đa là 5 quả mà thôi,
giờ thì binh sĩ lại qúa mệt mỏi mà phải nhận tiép tế thêm 10 xe đạn nữa,
nào là xuống đạn, tháo đạn rồi lại phải tác xạ nữa, vì vậy tôi điều
động tất cả nhân viên của trung đội ra làm việc, không phân biệt quân
xa, nhà bếp, thường vụ v.v… tất cả phụ giúp xuống đạn thật nhanh, phụ
giúp tháo đạn để cho khẩu đội có sẵn đạn để tác xạ. Tôi tiếp tục tác
xạ yểm trợ cho lữ đoàn dù cho mãi đến 07 giờ tối, trong lúc tác xạ, đồng
bào đã di chuyển từ hướng Long khánh đi ngang qua vị trí cuả tôi rất
nhiều từng đợt, từng đợt, tôi nghĩ ngay biết đâu trong đám dân di chuyển
nầy lại không có những tên cộng sản trà trộn, và như vậy chúng nó sẽ
báo cáo vị trí của tôi thì chỉ có chết mà thôi, nghĩ như vậy nhưng
không làm cách nào ngăn cản người dân di chuyển được, tôi đành nhắm mắt
mặc cho mọi việc gì đến thì phải đến mà thôi. Trời đã
quá tối, đơn vị cơ giới bảo vệ cho tôi họ đã đi từ lúc nào chúng tôi
cũng không biết, tôi liên lạc với BCH Pháo binh sư đoàn để báo cáo tình
hình và xin lệnh rút lui nhưng lúc đó BCH pháo binh sư đoàn không có
lệnh gì cho tôi cả mà bảo tôi chờ ở đó đợi lệnh. Trời bắt đầu tối, những
cơn gió lạnh thổi đến, lại thêm những đoàn người di chuyển ngang qua vị
trí, người dân ra đi, họ không còn gì để mang theo ngoài hai bàn tay
trắng, những đứa bé thật đáng thương, mới có 5, 6 tuổi mà phải chạy bộ
theo cha mẹ, họ di chuyển ngang qua vị trí chúng tôi, chúng tôi nhìn họ
và họ nhìn lại chúng tôi trong niềm đau xót như cùng cảm thong với nhau
trong hoàn cảnh nầy. Tôi thiết nghĩ, giá như trong đoàn người di chuyển
nầy có vài tên Việt cộng trà trộn, và khi đi ngang qua vị trí của tôi
chúng bắn vài phát AK vào vị trí đóng quân của tôi lúc bấy giờ thì tôi
không biết sẽ phải giải quyết như thế nào nữa, đơn vị bạn yểm trợ cho
tôi thì họ đã đi từ lúc nào, chúng tôi mãi mê tác xạ mà không để ý đến
họ, chưa bao giờ một đơn vị Pháo binh yểm trợ mà không có đơn vị bộ
binh bảo vệ vị trí như đêm nay.Bây giờ tôi mới thật sựlo sợ và tự hỏi,
tại sao họ rút đi mà không hề thong báo cho chúng tôi dể chúng tôi cùng
đi với họ?
Cùng là nhà binh với nhau mà tại sao họ nở nhẫn tâm bỏ chúng tôi mà ra
đi như vậy? Sau khi biết được đơn vị cơ giới đã bỏ chúng tôi và đã rút
lui trước, tôi vô cùng lo lắng, nếu cộng quân tấn công chúng tôi ngay
lúc bấy giờ thì không biết chúng tôi sẽ phải đối phó ra sao nữa? Ba
nhiệm vụ chính của Pháo binh là Nhanh chóng, chính xác và bất ngờ hiện
ra ngay trong đầu của tôi lúc bấy giờ, không còn cách nào khác hơn là sẽ
phải chiến đấu đơn độc như một đơn vị bộ binh, không ai bảo vệ cho
chúng tôi thì chúng tôi phải tự lo liệu lấy, tôi cho lệnh các binh sĩ
trang bị ngay vũ khí cá nhân M-16, M-79, đại lien M-60 và móc sung để
di chuyển ngay, tôi đã tự quyết định cho mình mà không còn chờ lệnh ai
nữa. Trời càng tối rất mau, quá nguy hiểm mà đơn vị pháo binh
của tôi giờ lại không có ai bảo vệ, tôi cho 2 xe móc súng xong và trực
chỉ về trở lại Đức Thạnh. Trong đời binh nghiệp của tôi, đây chính là
lần đầu tiên tôi đã quyết định một cách liều lĩnh mà không chờ lệnh lạt
gì cả, trong đời binh nghiệp tới giờ tôi chưa một lần vi phạm kỷ luậ,
chưa một ngày bị phạt v.v… khoảng cách chỉ 10 cây số mà tôi bổng thấy
thật xa, xe chạy trong đêm tối, thỉnh thoảng có tiếng súng nổ phía sau
lưng càng làm cho chúng tôi lo sợ hơn. Màn đêm đã bao trùm cảnh vật xung
quanh, Chúng tôi chạytrong đêm tối và chỉ mong sao cho thật mau về đến
vị trí. Trời tối không thấy đường, tôi lại áp dụng chiến thật như đêm
qua, nghĩa là tôi đứng bên thành xe vừa chạy vừa bấm đèn cho tài xế định
hướng, Cuối cùng rồi đơn vị tôi đã về đến vị trí và thật sự may mắn,
tôi về đến vị trí Đức Thạnh lúc đó khỏang gần 10 gờ đêm, tôi báo cáo
tình hình cho Bộ chỉ huy Pháo binh Sư Đoàn, và lúc dó sĩ quan trực là
Trung Úy Hà Phương Đính vẫn cũng là Hà Phương Đính cho lệnh tôi ở ngoài
vị trí và đợi lệnh. Gần 15 phút đứng ở ngoài cổng, tôi được lệnh cho
súng vào vị trí, tôi cho lệnh các khẩu vào vị trí, gióng hướng súng và
xuống đạn dược, anh em binh sĩ và tôi mệt lã người sau 2 ngày di chuyển,
cũng may tôi kịp trở về chứ nếu cứ ở đó đợi lệnh thì có lẽ hôm nay tôi
không còn để viết trang hồi ký nầy. Đêm hôm đó chúng tôi tạm ở
lại Đức Thạnh và sáng sớm hôm sau đơn vị di chuyển về Long Bình, Thấy
tôi qúa vất vả trong những ngày cuối, vì vậy Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng
đã ký giấy phép cho tôi về thăm nhà, còn đơn vị sáng sớm hôm sau trở về
Long Bình, vì vậy vào những giờ phút chót của đơn vị tại Long Bình tôi
không được tham dự. * * * Bài viết nầy tôi muốn nói lên tinh thần
chiến đấu của chúng tôi nói riêng và cũng là tinh thần chiến đấu của
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa trong những giờ phút chót ở chiến trường Xuân
Lộc. Cho đến những giây phút chót chúng tôi vẫn thi hành lệnh một cách
tuyệt đối .Tôi cũng cảm ơn Thiếu Tá Nguyễn tiến Hạnh, vị tiểu đoàn
trưởng sau cùng của tôi, cũng nhờ ông ra lệnh cho tôi từ Núi Thị xuống
gặp ông và đã được di chuyển cùng ông trong những giờ phút cuối của Sư
đoàn 18 tại xuân Lộc. Tôi được biết trung đội pháo binh ở Núi thị sau
khi phá huỷ súng bằng đạn M-14, Trung Úy Trung đã theo tiểu đoàn 2/43
rút lui xuống núi và đơn vị nầy đã chịu tổn thất rất nhiều, sau đó tôi
tập trung vào các trại tù với các sĩ quan trong đơn vị như: Trung Úy
Nguyễn Đắc Tài, Trung Úy Nguyễn tiến Hiệp trong suốt thời gian ở các
trại tù GK3 Long Khánh, rồi di chuyển lên Phước Long chúng tôi đều được ở
chung trong một tiểu đoàn, cho đến năm 1979 trong lúc đơn vi lên Trung
đoàn để chặt tre và gặt lúa, trên đường về các anh đã vượt trại và cho
đến nay chúng tôi không nhận được tin tức gì về các anh nữa. Khi vượt
biên qua đây, tôi cũng không được tin tức của Trung Úy Trung trung đội
trưởng Pháo Binh đóng tại Núi Thị và các binh sĩ cùa Trung đội nầy.
Tôi đã được gặp lại Bảo Định (Thiếu tá Nguyễn Hữu Chế) tiểu đoàn
trưởng tiểu đoàn 2/43 tại San Jose, Thiếu tá Nguyễn hữu Chế xuất thân
khóa 13 Trừ bị Thủ Đức, Ông là một sĩ quan gan dạ, một sĩ quan ưu tú của
Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, Ông luôn luôn được đề nghị là chiến sĩ xuất
sắc của Sư đoàn 18 Bộ binh nói riêng, và là sĩ quan xuất sắc của QLVNCH
nói chung. Ông đã viết những bài thật xúc động và chúng tôi không thể
ngờ ông không những là một sĩ quan tài ba trên chiến trường mà còn là
một cây bút tuyệt tác nữa. Chúng tôi đã được đọc những bài viết của ông
như: Võ Đắc trong biển lửa, lui binh, đi tìm xác chồng v.v…Tôi cũng đã
được gặp lại Thiếu Tá Nguyễn Tiến Hạnh con chim đầu đàn của Tiểu đoàn
181 Pháo Binh, vị tiểu đoàn trưởng cuối cùng trong đời binh nghiệp của
chúng tôi, ông là một sĩ quan trẻ, gan dạ và rất được các sĩ quan trong
đơn vị thương mến.
Pháo thủ Nguyễn Hữu Nhân
Tiểu đoàn 181 Pháo Binh Sư Đoàn 18 BB
Tân Sơn Hòa chuyển