Xe cán chó
Sự khác nhau giữa Sài Gòn và Hà Nội về ‘sĩ diện xe máy’
Sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì người Hà Nội trọng sĩ diện, ăn mặc trau chuốt, xe cộ đàng hoàng, còn người Sài Gòn chất phác, ăn nói bỗ bã, quần áo xộc xệch, xe cộ cà tàng.
Ở Hà Nội, khi bạn chạy SH tới quán, bảo vệ coi bạn như ông vua con,
còn nếu bạn vác con Dream tàu thì thôi rồi, bạn như thằng ăn xin.
Nếu muốn được tôn trọng ở Hà Nội, hãy chạy xe xịn.
“Không ai cấm ai mua khi trong ví họ có tiền, nhưng cực kỳ vớ vẩn khi thấy giá một chiếc xe tay ga 150 phân khối lại đắt ngang chiếc xe hơi. Tôi còn nhớ đã xem một loạt ảnh trên mạng tại châu Âu, khi họ dùng xe SH125 cho công nhân chuyên đi dọn vệ sinh, và cũng chiếc xe đó tại Việt Nam, nó trở thành “đẳng cấp” và liên tục bị làm giá theo một cách vớ vẩn nhất. Chỉ có mỗi dân kinh doanh là vui vẻ đếm tiền và cười cho cái “đẳng cấp vượt trội” đó”
Có lần tôi ra Hà Nội, vì ra chơi vài ngày nên không chú ý lắm chuyện xe cộ, có cái để chạy là mừng rồi, nhân tiện nhà thằng bạn có chiếc xe chở lợn,vứt trong góc không ai dùng nên tôi mượn chạy, đỡ mất công đi thuê xe (phải đặt cọc tùm lum nên cũng ngại). Đang chạy ngoài đường thấy đói bụng nên tấp vào quán miến ngan, thằng cha bảo vệ hếch mỏ lên hỏi. Ê, vô đây làm gì vậy chú? Tôi nói zậy ông nghĩ vào quán làm gì? Thèng cha này nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới với con mắt ái ngại. Hắn quay đi lẩm bẩm, ăn mặc cũng đâu đến nỗi mà chạy cái xe như thằng chở lợn. (mà đúng là xe chở heo thật).
Lại kể một chuyện cách đây cũng mấy chục năm rồi, thời đó tôi ra Hà Nội đi thi, vì không biết đường nên tới sớm, ngồi quán cà phê quan sát mọi người. Bỗng từ xa, một cụ ông khoảng 60 tuổi, tóc lốm đốm bạc, chạy chiếc Spacy màu trắng sữa tới. Cụ dựng chân chống cái kịch, mở cốp ra, lấy ra một cái khăn trắng muốt. Cụ bắt đầu lau, vừa lau vừa thổi, không chút ngại ngần. Như chưa đủ gây chú ý, cụ liên tục bóp còi bíp bíp khiến những người xung quanh vừa ngưỡng mộ, vừa ghen ghét. Spacy thời đó không dưới 5.000 USD.
Ở Sài Gòn, không nên nhìn vào chiếc xe để đánh giá túi tiền.
Còn người Sài Gòn hoàn toàn khác, mấy ông trong khu phố tôi nhà giàu sụ, có ông làm giám đốc công ty gỗ, ông thì công ty quảng cáo, vậy mà ngày nào cũng chạy cái xe thấy tội. Chiếc cub cánh én của ông hàng xóm tôi mà ném ra đường một tuần cũng chẳng thằng nào thèm nhặt. Tất nhiên nhà có xe hơi, nhưng chỉ dùng khi đi xa hoặc đông người, cứ 7h sáng, ông lôi xe ra đạp phành phạch mấy cái rồi rú ga phóng đi, để lại vệt khói xanh lè phía sau dài ra tận đầu ngõ.
Với người Sài Gòn, chiếc xe chỉ là phương tiện giao thông không hơn không kém, họ không cần biết bạn đi xe gì, quan trọng vào quán xài bao nhiêu tiền.
Theo VITALK.VN
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Văn Công Hùng - Ghi chép ngày 07.10.2024
- Hoàng gia Anh bị tố dùng Meghan 'chuyển hướng' dư luận
- Giả vờ làm kẻ sát nhân để nhờ cảnh sát dọn tuyết trước nhà
- Hé lộ danh sách dự kiến phân công nhiệm vụ lãnh đạo cấp cao Việt Cộng
- Trọng và Phúc được bầu lại, tiếp tục lãnh đạo Đảng Vem ( Mặt Vẹm nào cũng là " Mặt Bác Hồ " )
Sự khác nhau giữa Sài Gòn và Hà Nội về ‘sĩ diện xe máy’
Sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì người Hà Nội trọng sĩ diện, ăn mặc trau chuốt, xe cộ đàng hoàng, còn người Sài Gòn chất phác, ăn nói bỗ bã, quần áo xộc xệch, xe cộ cà tàng.
Ở Hà Nội, khi bạn chạy SH tới quán, bảo vệ coi bạn như ông vua con,
còn nếu bạn vác con Dream tàu thì thôi rồi, bạn như thằng ăn xin.
Nếu muốn được tôn trọng ở Hà Nội, hãy chạy xe xịn.
“Không ai cấm ai mua khi trong ví họ có tiền, nhưng cực kỳ vớ vẩn khi thấy giá một chiếc xe tay ga 150 phân khối lại đắt ngang chiếc xe hơi. Tôi còn nhớ đã xem một loạt ảnh trên mạng tại châu Âu, khi họ dùng xe SH125 cho công nhân chuyên đi dọn vệ sinh, và cũng chiếc xe đó tại Việt Nam, nó trở thành “đẳng cấp” và liên tục bị làm giá theo một cách vớ vẩn nhất. Chỉ có mỗi dân kinh doanh là vui vẻ đếm tiền và cười cho cái “đẳng cấp vượt trội” đó”
Có lần tôi ra Hà Nội, vì ra chơi vài ngày nên không chú ý lắm chuyện xe cộ, có cái để chạy là mừng rồi, nhân tiện nhà thằng bạn có chiếc xe chở lợn,vứt trong góc không ai dùng nên tôi mượn chạy, đỡ mất công đi thuê xe (phải đặt cọc tùm lum nên cũng ngại). Đang chạy ngoài đường thấy đói bụng nên tấp vào quán miến ngan, thằng cha bảo vệ hếch mỏ lên hỏi. Ê, vô đây làm gì vậy chú? Tôi nói zậy ông nghĩ vào quán làm gì? Thèng cha này nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới với con mắt ái ngại. Hắn quay đi lẩm bẩm, ăn mặc cũng đâu đến nỗi mà chạy cái xe như thằng chở lợn. (mà đúng là xe chở heo thật).
Lại kể một chuyện cách đây cũng mấy chục năm rồi, thời đó tôi ra Hà Nội đi thi, vì không biết đường nên tới sớm, ngồi quán cà phê quan sát mọi người. Bỗng từ xa, một cụ ông khoảng 60 tuổi, tóc lốm đốm bạc, chạy chiếc Spacy màu trắng sữa tới. Cụ dựng chân chống cái kịch, mở cốp ra, lấy ra một cái khăn trắng muốt. Cụ bắt đầu lau, vừa lau vừa thổi, không chút ngại ngần. Như chưa đủ gây chú ý, cụ liên tục bóp còi bíp bíp khiến những người xung quanh vừa ngưỡng mộ, vừa ghen ghét. Spacy thời đó không dưới 5.000 USD.
Ở Sài Gòn, không nên nhìn vào chiếc xe để đánh giá túi tiền.
Còn người Sài Gòn hoàn toàn khác, mấy ông trong khu phố tôi nhà giàu sụ, có ông làm giám đốc công ty gỗ, ông thì công ty quảng cáo, vậy mà ngày nào cũng chạy cái xe thấy tội. Chiếc cub cánh én của ông hàng xóm tôi mà ném ra đường một tuần cũng chẳng thằng nào thèm nhặt. Tất nhiên nhà có xe hơi, nhưng chỉ dùng khi đi xa hoặc đông người, cứ 7h sáng, ông lôi xe ra đạp phành phạch mấy cái rồi rú ga phóng đi, để lại vệt khói xanh lè phía sau dài ra tận đầu ngõ.
Với người Sài Gòn, chiếc xe chỉ là phương tiện giao thông không hơn không kém, họ không cần biết bạn đi xe gì, quan trọng vào quán xài bao nhiêu tiền.
Theo VITALK.VN