Hình Ảnh & Sự Kiện
TẤM HÌNH ÁM ẢNH - TS. Nguyễn Thị Hậu
TS. Nguyễn Thị Hậu
Một người đàn ông trong bộ quân phục bạc màu, đôi chân chai sạn đi dép lê cũ bằng nhựa, quỳ trên bậc thềm Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn. Tấm hình (được cho là) “một người lính Việt Cộng trong những ngày đầu tháng Năm 1975”.
Tạm gác qua một bên chuyện anh là ai, cái dáng người nhìn phía sau cũng thấy sự chân chất và nghèo khó, đơn độc và ngoan đạo, nổi bật trước những người quần áo chỉnh tề sạch sẽ ngồi trong nhà thờ, ánh sáng từ ngoài cho thấy những đốm sáng phía xa của bàn thờ nơi Chúa hiện diện.
Không biết vì sao anh không ở phía trong nhà thờ, nơi mà mọi người đều bình đẳng dù giàu hay nghèo, sang hay hèn, mà lại quỳ ở ngưỡng cửa ngôi nhà của Chúa? Điều gì ngăn cản anh bước vào đó?
Vì anh tình cờ nhìn thấy ngôi giáo đường trong giờ lễ sáng? Vì anh chỉ ghé qua được giây lát? Vì đã lâu anh không đến nhà thờ nên ngại ngần? Vì trang phục của anh không được chỉnh tề? Vì sao...?
Anh nghĩ gì giây phút đó? Anh gửi đến Chúa lời gì, ước mong gì? Anh nhớ gì, miền quê xa gác chuông nhà thờ vươn lên giữa những mái rơm rạ bình yên, tiếng chuông chiều lan xa giục ai đó trở về, ký ức quê nhà cùng gia đình đi lễ ngày chủ nhật, đêm giáng sinh đến nhà thờ với người bạn gái....?
Dẫu đây chỉ là một khoảnh khắc không thể nói được tất cả, nhưng mỗi khi nhìn tấm hình ấy tôi lại nghẹn ngào...
Khi người lính trẻ quỳ trước cửa nhà thờ Đức Bà Sài Gòn, ở nơi nào đó
chắc mẹ của anh mừng lắm vì chiến tranh đã chấm dứt, bà đang trông ngóng
ngày con trai trở về, bà sẽ được ôm lấy mái đầu xanh kia như lúc còn
thơ bé. Và người con trai trong chiếc áo lính bạc màu sẽ ôm lấy bà trong
vòng tay lành lặn. Ơn Chúa, con đã trở về!
.............
Tấm hình anh bộ đội từ một làng quê xứ đạo miền Bắc quỳ trong nhà thờ
hay bức hình những anh lính trẻ hồn nhiên quê mùa giữa Dinh Độc Lập....
đều làm tôi chạnh lòng... Từ những ngày bình yên đầu tiên sau mấy chục
năm chiến tranh đến nay đã hơn bốn thập kỷ hòa bình rồi... vẫn còn đó sự
ngăn cách giữa những người Việt Nam mà có khi chỉ qua một vài tấm hình
như thế cũng bộc lộ ra, đau như một vết cứa sâu, sắc ngọt...
TS. Nguyễn Thị Hậu
(Sài Gòn, tháng 5.2018)
.........................
Một người lính Bắc Việt ở nhà thờ Đức Bà Sài Gòn. Ảnh: Herver Gloaguen
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Thảm họa đường sắt Ấn Độ ( Lão Phan Sưu Tầm )
- Biển Ukraine.. nổi sóng – OCS Florida ( TVQ Úc Chuyển )
- Biểu tình phản đối trụ sở ban giao thương mại của CSVN tại Brooklyn, TB Victoria ( TVQ chuyển )
- Lễ Thượng Kỳ Đầu Năm Nhâm Dần tại Maribyrnong, Brimbank và Greater Dandenong Tiểu Bang Victoria ( TVQ Chuyển )
- Những Địa Danh Mang Tên "CÁI" Ở Miền Nam ( Trần Văn Giang ghi lại )
TẤM HÌNH ÁM ẢNH - TS. Nguyễn Thị Hậu
TS. Nguyễn Thị Hậu
Một người đàn ông trong bộ quân phục bạc màu, đôi chân chai sạn đi dép lê cũ bằng nhựa, quỳ trên bậc thềm Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn. Tấm hình (được cho là) “một người lính Việt Cộng trong những ngày đầu tháng Năm 1975”.
Tạm gác qua một bên chuyện anh là ai, cái dáng người nhìn phía sau cũng thấy sự chân chất và nghèo khó, đơn độc và ngoan đạo, nổi bật trước những người quần áo chỉnh tề sạch sẽ ngồi trong nhà thờ, ánh sáng từ ngoài cho thấy những đốm sáng phía xa của bàn thờ nơi Chúa hiện diện.
Không biết vì sao anh không ở phía trong nhà thờ, nơi mà mọi người đều bình đẳng dù giàu hay nghèo, sang hay hèn, mà lại quỳ ở ngưỡng cửa ngôi nhà của Chúa? Điều gì ngăn cản anh bước vào đó?
Vì anh tình cờ nhìn thấy ngôi giáo đường trong giờ lễ sáng? Vì anh chỉ ghé qua được giây lát? Vì đã lâu anh không đến nhà thờ nên ngại ngần? Vì trang phục của anh không được chỉnh tề? Vì sao...?
Anh nghĩ gì giây phút đó? Anh gửi đến Chúa lời gì, ước mong gì? Anh nhớ gì, miền quê xa gác chuông nhà thờ vươn lên giữa những mái rơm rạ bình yên, tiếng chuông chiều lan xa giục ai đó trở về, ký ức quê nhà cùng gia đình đi lễ ngày chủ nhật, đêm giáng sinh đến nhà thờ với người bạn gái....?
Dẫu đây chỉ là một khoảnh khắc không thể nói được tất cả, nhưng mỗi khi nhìn tấm hình ấy tôi lại nghẹn ngào...
Khi người lính trẻ quỳ trước cửa nhà thờ Đức Bà Sài Gòn, ở nơi nào đó
chắc mẹ của anh mừng lắm vì chiến tranh đã chấm dứt, bà đang trông ngóng
ngày con trai trở về, bà sẽ được ôm lấy mái đầu xanh kia như lúc còn
thơ bé. Và người con trai trong chiếc áo lính bạc màu sẽ ôm lấy bà trong
vòng tay lành lặn. Ơn Chúa, con đã trở về!
.............
Tấm hình anh bộ đội từ một làng quê xứ đạo miền Bắc quỳ trong nhà thờ
hay bức hình những anh lính trẻ hồn nhiên quê mùa giữa Dinh Độc Lập....
đều làm tôi chạnh lòng... Từ những ngày bình yên đầu tiên sau mấy chục
năm chiến tranh đến nay đã hơn bốn thập kỷ hòa bình rồi... vẫn còn đó sự
ngăn cách giữa những người Việt Nam mà có khi chỉ qua một vài tấm hình
như thế cũng bộc lộ ra, đau như một vết cứa sâu, sắc ngọt...
TS. Nguyễn Thị Hậu
(Sài Gòn, tháng 5.2018)
.........................
Một người lính Bắc Việt ở nhà thờ Đức Bà Sài Gòn. Ảnh: Herver Gloaguen