Xe cán chó
TIÊN SƯ ÔNG! TIÊN SƯ BÀ! TIÊN SƯ CẢ NHÀ CÁC BÁC… Ạ!
Tô Hải
14-10-2015
Cười đến suýt đứt mạch máu não khi đọc xong bài mới viết của TS Tô văn Trường trên bô-xit ngày 13/10/2015… qua câu chuyện ông phát hiện ra người Anh “dốt” tiếng Anh làm cả thế giới “dốt” theo mà cứ tưởng mình giỏi Anh ngữ!
Thì ra, từ thuở xa xưa, chẳng hiểu có một lão ráo sư Anh quốc nào đó, lần đầu tiên đặt chân tới Úc Châu, nơi người Anh sau này tới khẩn hoang mở mang làm “thuộc địa kiểu mới”, khi nhìn thấy con chuột túi chạy qua, mới hỏi một người thổ dân: “Oắt i-zít?” (Cái gì dzậy?). Và được trả lời: “Căng-ga-ru!”. Thế là nhà nghiên cứu ngôn ngữ vội vã ghi vào sổ tay: “Kangaroo”! Và từ đó ngôn ngữ, tự điển tiếng Anh có thêm từ “Kangaroo =con chuột túi”! Nhưng sau mới biết là ông thổ dân đã trả lời là “Tôi không biết” (tiếng thổ ngữ tức là…Kangaru!)
Rồi qua hàng loạt những dẫn chứng cố tình “đánh lộn sòng”, đổi trắng thay đen ý nghĩa, thậm chí lập ra các viện chày, viện cối để bảo vệ đến cùng mọi ný sự của các bậc quân vương đã nỡ nời mà lói ra…“hình tam giác có bốn cạnh”, “quả đất hình cái bánh chưng”, thì càng ngày người ta càng trâng tráo, vênh váo, láo xược, ngang ngược, xấc xược chẳng coi ai ra gìc, ứ tự do cho phép “lộng hành ngôn ngữ”, mà tập trung cao độ lần này là ở 2 cái dự thảo “báo cáo chính trị” và “báo cáo kinh tế – xã hội dài đến kinh khủng, tràn ngập những… “căng-ga-ru” và “căng-ga-ru”! Nghĩa là, 20 trang báo đen ngòm những ngu vờ, ngu thật, ngu lấy được, ngu kiếm cơm, bằng những thứ “văn chương bình dân học vụ”, nói vu vơ, vớ vẩn, vô nghĩa, lủng ca lủng củng đến nỗi càng có văn hóa càng không hiểu họ lói cái chi?
Đến nỗi những người uyên bác như TS Trường, sau khi vạch sơ qua những khái niệm bị đánh lộn sòng do ngu dốt hoặc cố tình giăng bẫy chữ Tầu (đã qua một lần xuyên tạc, bóp méo từ tiếng Tây!) như “cổ phần hóa”, “xã hội chủ nghĩa”, thậm chí cả nhóm từ tiếng Việt cũng bị giải thích ngược ngạo, bóp méo, tùy tiện, với một mức độ… bội phần… “thấp lùn”, vu vơ, vớ vỉn, vênh váo, hỗn láo, xấc xược… hơn trước!
Rồi TS Trường kết luận:
“Rõ ràng trong dự thảo Văn kiện Đại hội Đảng không giải thích rõ cụm từ “kinh tế thị trường định hướng XHCN” là rất có hại. Hệ luỵ của trường hợp “cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước” biết mà không giải thích, khác lắm với hệ luỵ của trường hợp thứ hai là không biết hay mơ hồ. Không thể cứ trả lời theo kiểu “Kangaroo !”. Thực chất, kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là một sự lai tạp vô lý của hai loài không cùng hệ gène, chỉ là sự nguỵ biện, duy ý chí, lạc lõng.
Có thể tóm tắt lại những sai biệt về ngôn từ có hai dạng: Thứ nhất là do thiếu hiểu biết hoặc hiểu chưa đến nơi đến chốn, đến đầu đến đũa là ngộ phạm. Thứ hai là nếu hiểu rõ rành rành nhưng cố tình lấp lửng hoặc … “lập lờ đánh lận con đen”, theo kiểu “người khôn hay nói nửa chừng, để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo” là mưu phạm! Ngôn từ, văn tự là phương tiện để biểu đạt cho hành động hoặc tư duy, do vậy, nó chỉ có giá trị thật khi lời nói đi đôi với việc làm như trong trường hợp thứ nhất nói ở trên thì quả là … “Kangaroo” và với trường hợp thứ hai thì lại không còn là “con chuột túi” nữa mà là con “tư túi”, đó chính là … con dơi – một loài lưỡng thể, bay được như chim dù không có lông vũ mà lại có lông mao và gặm nhấm như chuột !
Ngay cả từ “nhóm lợi ích” phải chỉ đích danh là “nhóm tư lợi” hoặc “vụ lợi” vì từ lợi ích thì là chung cho tất cả mọi người như “ba lợi ích” hoặc “ích nước, lợi nhà” .
Rồi t/s Trường buông một câu ngắn gọn, đanh thép,chẳng cần tìm chữ, lựa lời:
Kết luận cho bài viết này là: con đường Đại hội Đảng khóa XII đang muốn mở ra cho đất nước có tên gọi là “Kangaroo”!
Một sự lên án tưởng không còn gì châm biếm, mỉa mai sâu sắc hơn về cái ngu dốt đến tận cùng của những kẻ tự vỗ ngực coi mình là cha của thiên hạ… đang đưa cả dân tộc này vào một con đường mà chính họ chẳng biết là cái gì? “Kangaroo! Kangaroo!” Nhưng cứ theo TA là tương lai khát vọng của loài ngưởi sẽ… đến!
(Ai chưa đọc, xin đọc hết bài ở đây: KHÔNG THỂ CỨ TRẢ LỜI THEO KIỂU “KANGAROO”!)
Học tập TS Trường, đề cập đến một vấn đề “thằng mù đang dẫn đường thằng sáng” mà từ thời các bậc “thoái hóa đàn anh” như Trần Phương, Trần Độ, Đặng Quốc Bảo… đã từng đề cập thẳng thừng mong chấm dứt cảnh “trung thành bằng bất cứ giá nào dù…xuống hố cả nút” đi! Và sau này cả trăm vị lão thành CM, các tiến sỹ, học giả thứ thiệt đã góp ý chân thành cho đảng họ tiến lên chứ chẳng hề có ý đồ nói xấu, “lật đổ”… Nhưng tất cả đều như nước đổ đầu vịt!
Riêng mình, một loại “tuần chay nào cũng có nước mắt” mà gần đây nhất là bài “Dù không tin cũng cứ bắn chỉ thiên dăm ba phát”… nhưng xem chừng ít ép-phê, do nặng về lên án, nhẹ về những dẫn chứng loại “Kangaroo”, lần này xin đóng góp một mẩu chuyện “dzui đến đầu rơi máu chảy”, do một thằng ngu khi biết mình bị lừa đã nổi loạn bằng cái đại ngu của mình để tự lên giây cót!
Đó là vào khoảng cuối 1944, đầu 45 gì đó, khi quân phát xít Nhật chiếm đóng Việt Nam, gia đình mình đã chuyển về Thái Bình, ngụ tại đường Jules Piquet, tuốt đầu tỉnh, gần vườn hoa Barry (số nhà quên mất rồi). Đối diện nhà mình là một trại lính Nhật, trước là tư dinh một vị thẩm phán thuộc Nam Triều tên Thu. Chỉ huy đơn vị này chỉ khoảng một trung đội nhưng lại là một thiếu tá có tên dễ nhớ Toshida, bề ngoài trông có vẻ trí thức, gặp dân hay nở nụ cười dân vận, cúi đầu khá thấp rất chi là cung kính!
Đặc biệt là hắn hay la cà các nhà dân xung quanh nơi đóng quân để nắm tình hình và khoái sang nhà mình nghe nhờ mấy bài Aikoku, Shina no Yoru … mà mình thường dùng cây accordéon Horner 32 bass của mình để kéo hắn sang chơi (do mình có máu tò mò và ham học tiếng Nhật!). Và cũng nhờ đó, sau này khi rút quân, chờ ngày đồng minh đến giải giáp mà đơn vị tự vệ chiến đấu đầu tiên của mình được trang bị khá nhiều áo, quần, mũ, giầy của lính Nhật, (trừ súng đạn) và khi từ giã mình lên đường tập trung về nước, Toshida còn tặng riêng mình cả một cây kiếm Nhật mà mình đã nộp liền cho đại đội trưởng Tuyên, sau này chuyển sang Vệ Quốc Đoàn, thanh kiếm đã đi theo Tuyên, lập khá nhiều công trạng cho đến ngày Tuyên hy sinh trong trận đánh đồn Bần Yên Nhân …Tuyên con ông phán Toàn đã chìm vô quên lãng cùng thanh kiếm Nhật! Nhưng chuyện Toshida chửi cả nhà dân đến hôm nay vẫn luôn hiện về mỗi khi có chuyện mấy thằng ngu nói chuyện đại ngu mà cứ tưởng mình không ngu!
Vào một hôm, giữa giờ cơm tối, Toshida đẩy cửa phòng khách nhà mình bước thẳng vô phòng ăn liền kề. Rất lễ phép, lịch sự, hắn cúi gập người rồi cất tiếng nói lơ lớ: “Tiên sư ông, tiên sư bà, tiên sư cả nhà ạ”! Cũng may mà bố mình nhanh trí, kéo ghế mời hắn ngồi bên và cuộc nói chuyện bằng tay bắt đầu như không có chuyện gì xảy ra dù vừa bị tên này “chửi tiên sư cả nhà!” Lũ em mình, nhất là lũ em gái, thì có đứa phản ứng tại chỗ: “Mất dạy!” Mẹ mình thì vội cáo lui rút vô phòng ngủ. Riêng mình năm ấy 17 tuổi, đã sắp thi diplôme thì quá rành về ba cái chuyện chơi xỏ của mấy chú kẹo kéo, cyclo đầu đường, xuất phát cũng chỉ từ lòng ghét cay ghét đắng bọn phát xít mà không biết làm gì thì xỏ chơi mấy anh một vố! Nào ngờ, trò chơi gây cười này không tồn tại được quá 1 tuần. Toshida đã được một kẻ nào đó giải thích cho hắn rõ: “Hắn đã bị mắc lừa! Đi dân vận bằng cách chửi tổ sư đồng bào Việt Nam!”
Tưởng rằng, hắn sẽ tìm người tử tế dạy hắn mấy câu chào hỏi xã giao đúng qui cách., và đi xin lỗi giải thích cho những gia đình bị hắn chửi là hắn ngu nên bị mắc lừa, nào ngờ! Hắn nổi đóa lên và ra lệnh cho cả đơn vị hắn phải học bằng được 4 chữ “tiên sư bố mày”. Cho đến hôm nay, vẫn văng vẳng bên tai mình, những câu ‘tiền sừ bổ may”, “tiền sừ… bổ may” của đơn vị hắn tập chửi tập thể mỗi sớm chúng tập hợp giao ban.
Chuyện phát huy sự ngu muội bằng cách giả vờ tiếp tục ngu để trả thù những kẻ đã coi mình là đồ ngu sau đó đã từ hài kịch trở thành bi kịch khi khắp nơi đã xảy ra khá nhiều vụ lính Nhật dùng kiếm, một nhát chẻ giọc thân người hoặc cắt cổ mổ bụng những ai đã dám phản ứng lại chúng khi chúng bỗng dưng vứt vào mặt mình câu chửi “Tiên sư Ông!”
Câu chuyện về bác “phở Tiến” ở cầu Kiến Xương, mất mạng vì dám chửi lại lính Nhật khi bị nó chửi mình, hẳn những ai là dân Thái-đói còn sống đến thời này chắc chẳng thể quên!
Câu chuyện của mình kể lại hôm nay chính là do sự bức xúc trước những điều ngu không thể chối cãi, nhưng đang bị những kẻ ngu nhưng có quyền lực, súng đạn, nhà tù, bắt toàn dân phải … “kangaroo” mà nưốt cho trôi mọi ‘biện chứng ngu” kèm theo những lời đe nẹt “sẽ xử lý”, hoặc nhắc nhở, uốn nắn, nhẹ nhàng, lễ phép kiểu… “dân chủ nhưng dân chủ xã hội chủ nghĩa”(?) không thể dân chủ không lãnh đạọ, không tập trung, không kỷ cương như ở cái đống phức tạp không ổn đinh của gần 200 nước trên thế giới hiện nay… hoặc: “Đổi mới? Vâng! sẽ đổi mới mạnh mẽ, đồng bộ, toàn diện hơn! Nhưng đổi mới phải… ĐÚNG HƯỚNG! (do ta đã vạch ra cho toàn đảng toàn dân, bất kể trẻ, già, trai, gái, đạo giáo, tín ngưỡng, bất kể dân Việt Ta, Việt Tây, Việt Mỹ, hay Việt Tầu, cứ… Kangaroo mà chấp hành những gì là của Quân Vương đã phán! Bằng không, Ta đành phải phát động nhân dân tự phát đến tận cửa từng gia đình cứng cổ cứng đầu mà hét to: TIÊN NHÂN CHA ÔNG, TIÊN NHÂN CHA BÀ, TIÊN NHÂN CẢ NHÀ NHỮNG THẰNG LẮM Ý KIẾN, Ý CỎ!
Bắt chước TS Tô văn Trường, kể chuyện “những thằng ngu nổi khùng, kiên quyết ngu đến cùng” kiểu này, liệu có làm các bạn cười được một phút ?
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Văn Công Hùng - Ghi chép ngày 07.10.2024
- Hoàng gia Anh bị tố dùng Meghan 'chuyển hướng' dư luận
- Giả vờ làm kẻ sát nhân để nhờ cảnh sát dọn tuyết trước nhà
- Hé lộ danh sách dự kiến phân công nhiệm vụ lãnh đạo cấp cao Việt Cộng
- Trọng và Phúc được bầu lại, tiếp tục lãnh đạo Đảng Vem ( Mặt Vẹm nào cũng là " Mặt Bác Hồ " )
TIÊN SƯ ÔNG! TIÊN SƯ BÀ! TIÊN SƯ CẢ NHÀ CÁC BÁC… Ạ!
Tô Hải
14-10-2015
Cười đến suýt đứt mạch máu não khi đọc xong bài mới viết của TS Tô văn Trường trên bô-xit ngày 13/10/2015… qua câu chuyện ông phát hiện ra người Anh “dốt” tiếng Anh làm cả thế giới “dốt” theo mà cứ tưởng mình giỏi Anh ngữ!
Thì ra, từ thuở xa xưa, chẳng hiểu có một lão ráo sư Anh quốc nào đó, lần đầu tiên đặt chân tới Úc Châu, nơi người Anh sau này tới khẩn hoang mở mang làm “thuộc địa kiểu mới”, khi nhìn thấy con chuột túi chạy qua, mới hỏi một người thổ dân: “Oắt i-zít?” (Cái gì dzậy?). Và được trả lời: “Căng-ga-ru!”. Thế là nhà nghiên cứu ngôn ngữ vội vã ghi vào sổ tay: “Kangaroo”! Và từ đó ngôn ngữ, tự điển tiếng Anh có thêm từ “Kangaroo =con chuột túi”! Nhưng sau mới biết là ông thổ dân đã trả lời là “Tôi không biết” (tiếng thổ ngữ tức là…Kangaru!)
Rồi qua hàng loạt những dẫn chứng cố tình “đánh lộn sòng”, đổi trắng thay đen ý nghĩa, thậm chí lập ra các viện chày, viện cối để bảo vệ đến cùng mọi ný sự của các bậc quân vương đã nỡ nời mà lói ra…“hình tam giác có bốn cạnh”, “quả đất hình cái bánh chưng”, thì càng ngày người ta càng trâng tráo, vênh váo, láo xược, ngang ngược, xấc xược chẳng coi ai ra gìc, ứ tự do cho phép “lộng hành ngôn ngữ”, mà tập trung cao độ lần này là ở 2 cái dự thảo “báo cáo chính trị” và “báo cáo kinh tế – xã hội dài đến kinh khủng, tràn ngập những… “căng-ga-ru” và “căng-ga-ru”! Nghĩa là, 20 trang báo đen ngòm những ngu vờ, ngu thật, ngu lấy được, ngu kiếm cơm, bằng những thứ “văn chương bình dân học vụ”, nói vu vơ, vớ vẩn, vô nghĩa, lủng ca lủng củng đến nỗi càng có văn hóa càng không hiểu họ lói cái chi?
Đến nỗi những người uyên bác như TS Trường, sau khi vạch sơ qua những khái niệm bị đánh lộn sòng do ngu dốt hoặc cố tình giăng bẫy chữ Tầu (đã qua một lần xuyên tạc, bóp méo từ tiếng Tây!) như “cổ phần hóa”, “xã hội chủ nghĩa”, thậm chí cả nhóm từ tiếng Việt cũng bị giải thích ngược ngạo, bóp méo, tùy tiện, với một mức độ… bội phần… “thấp lùn”, vu vơ, vớ vỉn, vênh váo, hỗn láo, xấc xược… hơn trước!
Rồi TS Trường kết luận:
“Rõ ràng trong dự thảo Văn kiện Đại hội Đảng không giải thích rõ cụm từ “kinh tế thị trường định hướng XHCN” là rất có hại. Hệ luỵ của trường hợp “cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước” biết mà không giải thích, khác lắm với hệ luỵ của trường hợp thứ hai là không biết hay mơ hồ. Không thể cứ trả lời theo kiểu “Kangaroo !”. Thực chất, kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là một sự lai tạp vô lý của hai loài không cùng hệ gène, chỉ là sự nguỵ biện, duy ý chí, lạc lõng.
Có thể tóm tắt lại những sai biệt về ngôn từ có hai dạng: Thứ nhất là do thiếu hiểu biết hoặc hiểu chưa đến nơi đến chốn, đến đầu đến đũa là ngộ phạm. Thứ hai là nếu hiểu rõ rành rành nhưng cố tình lấp lửng hoặc … “lập lờ đánh lận con đen”, theo kiểu “người khôn hay nói nửa chừng, để cho kẻ dại nửa mừng nửa lo” là mưu phạm! Ngôn từ, văn tự là phương tiện để biểu đạt cho hành động hoặc tư duy, do vậy, nó chỉ có giá trị thật khi lời nói đi đôi với việc làm như trong trường hợp thứ nhất nói ở trên thì quả là … “Kangaroo” và với trường hợp thứ hai thì lại không còn là “con chuột túi” nữa mà là con “tư túi”, đó chính là … con dơi – một loài lưỡng thể, bay được như chim dù không có lông vũ mà lại có lông mao và gặm nhấm như chuột !
Ngay cả từ “nhóm lợi ích” phải chỉ đích danh là “nhóm tư lợi” hoặc “vụ lợi” vì từ lợi ích thì là chung cho tất cả mọi người như “ba lợi ích” hoặc “ích nước, lợi nhà” .
Rồi t/s Trường buông một câu ngắn gọn, đanh thép,chẳng cần tìm chữ, lựa lời:
Kết luận cho bài viết này là: con đường Đại hội Đảng khóa XII đang muốn mở ra cho đất nước có tên gọi là “Kangaroo”!
Một sự lên án tưởng không còn gì châm biếm, mỉa mai sâu sắc hơn về cái ngu dốt đến tận cùng của những kẻ tự vỗ ngực coi mình là cha của thiên hạ… đang đưa cả dân tộc này vào một con đường mà chính họ chẳng biết là cái gì? “Kangaroo! Kangaroo!” Nhưng cứ theo TA là tương lai khát vọng của loài ngưởi sẽ… đến!
(Ai chưa đọc, xin đọc hết bài ở đây: KHÔNG THỂ CỨ TRẢ LỜI THEO KIỂU “KANGAROO”!)
Học tập TS Trường, đề cập đến một vấn đề “thằng mù đang dẫn đường thằng sáng” mà từ thời các bậc “thoái hóa đàn anh” như Trần Phương, Trần Độ, Đặng Quốc Bảo… đã từng đề cập thẳng thừng mong chấm dứt cảnh “trung thành bằng bất cứ giá nào dù…xuống hố cả nút” đi! Và sau này cả trăm vị lão thành CM, các tiến sỹ, học giả thứ thiệt đã góp ý chân thành cho đảng họ tiến lên chứ chẳng hề có ý đồ nói xấu, “lật đổ”… Nhưng tất cả đều như nước đổ đầu vịt!
Riêng mình, một loại “tuần chay nào cũng có nước mắt” mà gần đây nhất là bài “Dù không tin cũng cứ bắn chỉ thiên dăm ba phát”… nhưng xem chừng ít ép-phê, do nặng về lên án, nhẹ về những dẫn chứng loại “Kangaroo”, lần này xin đóng góp một mẩu chuyện “dzui đến đầu rơi máu chảy”, do một thằng ngu khi biết mình bị lừa đã nổi loạn bằng cái đại ngu của mình để tự lên giây cót!
Đó là vào khoảng cuối 1944, đầu 45 gì đó, khi quân phát xít Nhật chiếm đóng Việt Nam, gia đình mình đã chuyển về Thái Bình, ngụ tại đường Jules Piquet, tuốt đầu tỉnh, gần vườn hoa Barry (số nhà quên mất rồi). Đối diện nhà mình là một trại lính Nhật, trước là tư dinh một vị thẩm phán thuộc Nam Triều tên Thu. Chỉ huy đơn vị này chỉ khoảng một trung đội nhưng lại là một thiếu tá có tên dễ nhớ Toshida, bề ngoài trông có vẻ trí thức, gặp dân hay nở nụ cười dân vận, cúi đầu khá thấp rất chi là cung kính!
Đặc biệt là hắn hay la cà các nhà dân xung quanh nơi đóng quân để nắm tình hình và khoái sang nhà mình nghe nhờ mấy bài Aikoku, Shina no Yoru … mà mình thường dùng cây accordéon Horner 32 bass của mình để kéo hắn sang chơi (do mình có máu tò mò và ham học tiếng Nhật!). Và cũng nhờ đó, sau này khi rút quân, chờ ngày đồng minh đến giải giáp mà đơn vị tự vệ chiến đấu đầu tiên của mình được trang bị khá nhiều áo, quần, mũ, giầy của lính Nhật, (trừ súng đạn) và khi từ giã mình lên đường tập trung về nước, Toshida còn tặng riêng mình cả một cây kiếm Nhật mà mình đã nộp liền cho đại đội trưởng Tuyên, sau này chuyển sang Vệ Quốc Đoàn, thanh kiếm đã đi theo Tuyên, lập khá nhiều công trạng cho đến ngày Tuyên hy sinh trong trận đánh đồn Bần Yên Nhân …Tuyên con ông phán Toàn đã chìm vô quên lãng cùng thanh kiếm Nhật! Nhưng chuyện Toshida chửi cả nhà dân đến hôm nay vẫn luôn hiện về mỗi khi có chuyện mấy thằng ngu nói chuyện đại ngu mà cứ tưởng mình không ngu!
Vào một hôm, giữa giờ cơm tối, Toshida đẩy cửa phòng khách nhà mình bước thẳng vô phòng ăn liền kề. Rất lễ phép, lịch sự, hắn cúi gập người rồi cất tiếng nói lơ lớ: “Tiên sư ông, tiên sư bà, tiên sư cả nhà ạ”! Cũng may mà bố mình nhanh trí, kéo ghế mời hắn ngồi bên và cuộc nói chuyện bằng tay bắt đầu như không có chuyện gì xảy ra dù vừa bị tên này “chửi tiên sư cả nhà!” Lũ em mình, nhất là lũ em gái, thì có đứa phản ứng tại chỗ: “Mất dạy!” Mẹ mình thì vội cáo lui rút vô phòng ngủ. Riêng mình năm ấy 17 tuổi, đã sắp thi diplôme thì quá rành về ba cái chuyện chơi xỏ của mấy chú kẹo kéo, cyclo đầu đường, xuất phát cũng chỉ từ lòng ghét cay ghét đắng bọn phát xít mà không biết làm gì thì xỏ chơi mấy anh một vố! Nào ngờ, trò chơi gây cười này không tồn tại được quá 1 tuần. Toshida đã được một kẻ nào đó giải thích cho hắn rõ: “Hắn đã bị mắc lừa! Đi dân vận bằng cách chửi tổ sư đồng bào Việt Nam!”
Tưởng rằng, hắn sẽ tìm người tử tế dạy hắn mấy câu chào hỏi xã giao đúng qui cách., và đi xin lỗi giải thích cho những gia đình bị hắn chửi là hắn ngu nên bị mắc lừa, nào ngờ! Hắn nổi đóa lên và ra lệnh cho cả đơn vị hắn phải học bằng được 4 chữ “tiên sư bố mày”. Cho đến hôm nay, vẫn văng vẳng bên tai mình, những câu ‘tiền sừ bổ may”, “tiền sừ… bổ may” của đơn vị hắn tập chửi tập thể mỗi sớm chúng tập hợp giao ban.
Chuyện phát huy sự ngu muội bằng cách giả vờ tiếp tục ngu để trả thù những kẻ đã coi mình là đồ ngu sau đó đã từ hài kịch trở thành bi kịch khi khắp nơi đã xảy ra khá nhiều vụ lính Nhật dùng kiếm, một nhát chẻ giọc thân người hoặc cắt cổ mổ bụng những ai đã dám phản ứng lại chúng khi chúng bỗng dưng vứt vào mặt mình câu chửi “Tiên sư Ông!”
Câu chuyện về bác “phở Tiến” ở cầu Kiến Xương, mất mạng vì dám chửi lại lính Nhật khi bị nó chửi mình, hẳn những ai là dân Thái-đói còn sống đến thời này chắc chẳng thể quên!
Câu chuyện của mình kể lại hôm nay chính là do sự bức xúc trước những điều ngu không thể chối cãi, nhưng đang bị những kẻ ngu nhưng có quyền lực, súng đạn, nhà tù, bắt toàn dân phải … “kangaroo” mà nưốt cho trôi mọi ‘biện chứng ngu” kèm theo những lời đe nẹt “sẽ xử lý”, hoặc nhắc nhở, uốn nắn, nhẹ nhàng, lễ phép kiểu… “dân chủ nhưng dân chủ xã hội chủ nghĩa”(?) không thể dân chủ không lãnh đạọ, không tập trung, không kỷ cương như ở cái đống phức tạp không ổn đinh của gần 200 nước trên thế giới hiện nay… hoặc: “Đổi mới? Vâng! sẽ đổi mới mạnh mẽ, đồng bộ, toàn diện hơn! Nhưng đổi mới phải… ĐÚNG HƯỚNG! (do ta đã vạch ra cho toàn đảng toàn dân, bất kể trẻ, già, trai, gái, đạo giáo, tín ngưỡng, bất kể dân Việt Ta, Việt Tây, Việt Mỹ, hay Việt Tầu, cứ… Kangaroo mà chấp hành những gì là của Quân Vương đã phán! Bằng không, Ta đành phải phát động nhân dân tự phát đến tận cửa từng gia đình cứng cổ cứng đầu mà hét to: TIÊN NHÂN CHA ÔNG, TIÊN NHÂN CHA BÀ, TIÊN NHÂN CẢ NHÀ NHỮNG THẰNG LẮM Ý KIẾN, Ý CỎ!
Bắt chước TS Tô văn Trường, kể chuyện “những thằng ngu nổi khùng, kiên quyết ngu đến cùng” kiểu này, liệu có làm các bạn cười được một phút ?