Cõi Người Ta
TRĂNG THÁNG BẢY ÂM - CAO MỴ NHÂN
TRĂNG THÁNG BẢY ÂM - CAO MỴ NHÂN
Bóng đêm chưa rời khỏi khung trời mùa thu đang ẩm ướt sương mù ...
Quả trăng to ...khiếp đảm, mầu trắng đậu chênh vênh trên một đỉnh đồi, chỉ có hai thân cây, một lớn, một nhỏ đứng hoang liêu giữa không gian ...tuyệt vời khổ luỵ muôn năm .
Tại sao anh, người dũng sĩ, lại có thể buồn cô đơn đến thế, anh gởi cho mình quả trăng to trắng bạch giữa trời mông mênh, vào đúng thời điểm tháng bảy âm lịch, nhà nhà lễ hội " Xá tội vong nhân ", ôi những hình ma bóng quế của kiếp đời quá vãng .
Trăng rằm tháng bảy to nhưng trắng bạch, vì âm khí bao la đất trời lạnh lẽo.
Chao ôi, hoa lá khô vàng
Phải sân cúc muộn, hay vườn quế linh ...
Mình không thích trăng, dù tháng sau trăng sẽ chín vàng, còn tháng của ma quỷ này, nhìn trăng, mình bỗng rợn người, anh còn tại thế, nhưng anh rất mơ hồ huyễn ảo ...
Bóng huyền linh khuất ngàn cây
Trăng lu từ độ người say mê người ...
Anh rùng mình, khiếp quá, nếu tình yêu của ai đó ở ngoài đời, cứ lởn vởn ma quái trong tâm tư, thì khách biên đình có dọc ngang cõi nhớ, cũng không dám mong về...
Nhưng vong nhân chốn sa trường ...nhiều quá, oan ức cũng nhiều quá...
Cả tháng bảy âm, không thể xá tội cho nhau, vạn tháng bảy âm, cũng không thể tách bạch nỗi buồn thân phận, không định hình được vong nhân đã tuyệt tích ...thản nhiên như thế nào ...
Bài Lương Châu Từ của Vương Hàn, là một khúc bi ca thời chiến, từ thời Đường ( Tàu ) còn chia xẻ vong nhân chiến sĩ tay cung, tay kiếm, ngậm đắng hơi men bồ đào, đi tìm bóng ngựa trong mông lung tử khí :
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
( Lương Châu Từ - Vương Hàn )
Giọt nước mắt bất ngờ rớt xuống môi cay, anh lắc đầu bảo mình từ nay không được khuấy động vết thương chưa lành hẳn của anh .
Và phải xá tội cho vong nhân thời thế, vì những vong hồn đó không đạt nguyện ước thủa sinh thời .
Anh có nhiều bạn thiết, chia lửa giữa những đêm trăng úa tàn, nơi chiến hào thời xuân sắc, bản thân anh cũng rất nhiều lần chìm đắm trong khói lửa đao binh... Làm sao thản nhiên trước những hồn linh, xác hiển lớp lớp tha nhân nào ...
Ôi những hồn linh, xác hiển đã tan vào cát bụi, nhưng không xoá được buổi chia tay định mệnh, để rồi mãi mãi không thấy nhau ...trăng tháng bảy âm, là dấu mòn còn lại, hãy giữ gìn như một hẹn thề ...
Quả trăng to quá, anh vẽ cho mình thấy, rồi hiu hắt cười buồn, anh đẩy nó, vầng trăng to bành mầu trắng lụa bạch hạc , trôi lững lờ về cuối trời xa thăm thẳm, ở đấy, không có người trần, chỉ có hồn ma tha thiết xá tội cho nhau ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )
Bàn ra tán vào (0)
TRĂNG THÁNG BẢY ÂM - CAO MỴ NHÂN
TRĂNG THÁNG BẢY ÂM - CAO MỴ NHÂN
Bóng đêm chưa rời khỏi khung trời mùa thu đang ẩm ướt sương mù ...
Quả trăng to ...khiếp đảm, mầu trắng đậu chênh vênh trên một đỉnh đồi, chỉ có hai thân cây, một lớn, một nhỏ đứng hoang liêu giữa không gian ...tuyệt vời khổ luỵ muôn năm .
Tại sao anh, người dũng sĩ, lại có thể buồn cô đơn đến thế, anh gởi cho mình quả trăng to trắng bạch giữa trời mông mênh, vào đúng thời điểm tháng bảy âm lịch, nhà nhà lễ hội " Xá tội vong nhân ", ôi những hình ma bóng quế của kiếp đời quá vãng .
Trăng rằm tháng bảy to nhưng trắng bạch, vì âm khí bao la đất trời lạnh lẽo.
Chao ôi, hoa lá khô vàng
Phải sân cúc muộn, hay vườn quế linh ...
Mình không thích trăng, dù tháng sau trăng sẽ chín vàng, còn tháng của ma quỷ này, nhìn trăng, mình bỗng rợn người, anh còn tại thế, nhưng anh rất mơ hồ huyễn ảo ...
Bóng huyền linh khuất ngàn cây
Trăng lu từ độ người say mê người ...
Anh rùng mình, khiếp quá, nếu tình yêu của ai đó ở ngoài đời, cứ lởn vởn ma quái trong tâm tư, thì khách biên đình có dọc ngang cõi nhớ, cũng không dám mong về...
Nhưng vong nhân chốn sa trường ...nhiều quá, oan ức cũng nhiều quá...
Cả tháng bảy âm, không thể xá tội cho nhau, vạn tháng bảy âm, cũng không thể tách bạch nỗi buồn thân phận, không định hình được vong nhân đã tuyệt tích ...thản nhiên như thế nào ...
Bài Lương Châu Từ của Vương Hàn, là một khúc bi ca thời chiến, từ thời Đường ( Tàu ) còn chia xẻ vong nhân chiến sĩ tay cung, tay kiếm, ngậm đắng hơi men bồ đào, đi tìm bóng ngựa trong mông lung tử khí :
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
( Lương Châu Từ - Vương Hàn )
Giọt nước mắt bất ngờ rớt xuống môi cay, anh lắc đầu bảo mình từ nay không được khuấy động vết thương chưa lành hẳn của anh .
Và phải xá tội cho vong nhân thời thế, vì những vong hồn đó không đạt nguyện ước thủa sinh thời .
Anh có nhiều bạn thiết, chia lửa giữa những đêm trăng úa tàn, nơi chiến hào thời xuân sắc, bản thân anh cũng rất nhiều lần chìm đắm trong khói lửa đao binh... Làm sao thản nhiên trước những hồn linh, xác hiển lớp lớp tha nhân nào ...
Ôi những hồn linh, xác hiển đã tan vào cát bụi, nhưng không xoá được buổi chia tay định mệnh, để rồi mãi mãi không thấy nhau ...trăng tháng bảy âm, là dấu mòn còn lại, hãy giữ gìn như một hẹn thề ...
Quả trăng to quá, anh vẽ cho mình thấy, rồi hiu hắt cười buồn, anh đẩy nó, vầng trăng to bành mầu trắng lụa bạch hạc , trôi lững lờ về cuối trời xa thăm thẳm, ở đấy, không có người trần, chỉ có hồn ma tha thiết xá tội cho nhau ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
( Cõi Người Ta )