Xe cán chó
Thanh Lam: "Tôi không có thì giờ nói lảm nhảm"
“Giá như người ta độ lượng hơn, nhân ái hơn, tha thứ hơn thì sẽ thấy những điều tôi nói là khích lệ, thách thức, là sự khích tướng. Tôi giờ đâu phải lúc đi ra đường để nói những điều lảm nhảm”.
Vị trí của chị trong làng nhạc, chắc hẳn chẳng có điều gì chưa đi qua, chị nói gì về những xích mích giữa các nghệ sỹ?
Tôi chẳng bao giờ có xích mích với ai. Thực ra, là những người bạn đồng nghiệp chơi với nhau và cũng không thân đến mức độ để xảy ra những xích mích. Tôi nghĩ, những xích mích này là do báo chí tạo ra vì báo chí kích động. Người nghệ sỹ có trực tính, cá tính nên khi bị kích động chắc chắn sẽ bùng nổ.
Tai nạn vừa qua do những phát ngôn liên quan đến Đàm Vĩnh Hưng và Hồ Ngọc Hà, chị nghĩ thế nào?
Cuộc sống luôn là vậy, điều mình nghĩ đơn giản mà được thêm mắm muối vào thì nó sẽ không còn đơn giản nữa. Ồn ào hay không cũng do người xung quanh nghĩ thôi. Tôi không có bạn bè trong showbiz nhiều đâu. Bạn của tôi đều là những người ở bên ngoài thôi. Những căng thẳng bên trong showbiz, tôi chẳng quan tâm.
Sao chị không có bạn trong giới nhỉ, khó quá chăng?
Tôi nghĩ những người bạn cần hiểu nhau, có những hòa hợp về văn hóa, sự đồng cảm về nhận thức và cuộc sống. Thật khó để có được điều ấy nhưng ít ra tôi cũng có sự đồng cảm và yêu mến với Tùng Dương.
Nghệ sỹ hay không phục nhau nên khó chơi, đúng không?
Không, người tài là người phải nhìn được người khác tài chứ không chỉ thấy mình tài. Phải biết công nhận người khác, nếu có những nghệ sỹ hay tôi thích. Khi xem những bạn trẻ biểu diễn mà thấy họ tài năng thì tôi rất thích và thấy hay.
Sau những lần tạm gọi là vạ miệng của chị, anh Quốc Trung thường chia sẻ điều gì?
Tôi nghĩ chẳng có gì là vạ ở đây. Vạ miệng có nghĩa là nói không suy nghĩ và được nói ra từ những người thiếu suy nghĩ hoặc nông cạn. Nhưng những lời nói của tôi xuất phát từ những nỗi đau, những kỳ vọng của cuộc sống nên không thể gọi là vạ miệng được.
Tôi không nói những điều ấy để cãi nhau, gây scandal hay những điều tương tự thế. Tôi đã đầy đủ sự nổi tiếng, chỗ đứng xã hội và trong nghề nghiệp nên không cần phải tạo ra những hiệu ứng rẻ tiền. Tôi nói và biết câu chuyện đằng sau nó là cái gì. Tôi nói, đâu có ác ý. Tôi lo cho giới trẻ, nếu không định hướng, các bạn ấy sẽ coi hát là một cuộc chơi, không cần học gì cả.
Thích hát, cầm míc và được đầu tư là có thể nổi tiếng nhưng sự nổi ấy chỉ trong chốc lát mà làm nghệ thuật thì cần đòi hỏi dài hơi. Việc đào tạo đúng cách là điều cần thiết để nghệ thuật đi lên.
Con của chị cũng theo nghệ thuật, chị làm thế nào để các con có thể lường được trước những khó khăn trong nghề như thế?
Nghệ thuật không phải là cuộc chơi, các con nhìn vào cuộc sống và những khao khát trong nghề của cha mẹ cả những trả giá để được làm nghề sẽ tìm ra được cách để vững vàng hơn trong cuộc sống.
Chị nói ra những điều khiến bản thân cũng gặp rắc rối. Chị thấy có cần thiết phải thẳng thắn như thế không?
Bạn nghĩ xem, cuộc sống mà người ta cứ nói xạo với nhau thì có thú vị không? Tôi nghĩ, giờ cuộc sống bây giờ văn mình thì nên nói thẳng ra những điều mình nghĩ, không cần vòng vo. Tại sao lại cứ lên án người dám nói những tâm tư, đau đáu trong lòng?
Tôi buồn vì xã hội mà người ta cứ phải sống giả dối với nhau. Tôi nói thật bởi tôi biết, nó có thể kích người khác phát triển, chứ nếu nói khiến người khác đau mà dẫn đến ngõ cụt, tôi cũng chẳng nói. Tôi nghĩ, mình cần nói ra những điều ấy dù biết bây giờ, người ta nhìn nhau rất cay nghiệt.
Giá như, người ta độ lượng hơn, nhân ái hơn, tha thứ hơn thì sẽ thấy những điều tôi nói là khích lệ, thách thức, là sự khích tướng. Tôi giờ đâu phải lúc đi ra đường để nói những điều lảm nhảm. Tôi nhìn ra những sự thật trong sự xum xoe, những ánh hào quang ảo để nói thẳng, tác động đến nhận thức.
Từ trẻ, có lời nhận xét nào nghiêm khắc khiến chị suy nghĩ và thay đổi không?
Có chứ. Những lần làm việc với anh Trung, có những lúc cũng nói đốp chat vào mặt. Nếu tôi không tự tin thì to chuyện rồi nhưng tôi bản lĩnh và tin vào khả năng của mình nên coi nó như những khích lệ. Chứ, tôi mà không có những điều ấy, nghĩ là những lời phỉ báng chắc cũng điên lên.
Nhiều nghệ sỹ có những bản sao của mình, còn chị thì rất ít, chị nghĩ sao về điều này?
Nếu những bản sao mà ảnh hưởng từ những người có tài thì tốt quá. Sợ nhất là những bản sao do những cảm nhận lệch chuẩn, bị tác động. Nếu tác động các bạn ấy sẽ đi đúng.
Những người trẻ là những người sẽ làm nên những điều lớn, lôi cuốn công chúng yêu nhạc Việt. Giờ, công chúng trẻ dường như ít yêu nhạc Việt quá mà cứ bắt trước nhạc Hàn, nhạc Trung…
Người ta bảo vì nhạc Việt kém chất lượng nên mới xảy ra điều chị nói?
Không phải, đó là câu chuyện mang tính thời điểm. Ngày xưa, tôi cũng thích nhạc ngoại. Không hiểu chữ còn phiên âm ra giấy để hát, nhưng giờ vẫn đầy chất dân gian trong người đó thôi.
Quốc Trung là người hiểu tôi
Trở lại với dự án Nguồn cội mà chị đang đầu tư. Bằng show diễn chung mang tên Khởi nguồn với nhạc sỹ Quốc Trung, Nguyên Lê và những người bạn nước ngoài vào 1/9 tới đây, chị kỳ vọng điều gì?
Tôi chỉ hy vọng những nghệ sỹ tương tác sẽ để lại những giá trị theo cùng năm tháng chứ không phải mấy show diễn nhạc thời trang diễn ra rồi trôi đi. Nhưng, sự sáng tạo bao giờ cũng là thử thách.
Tôi nghĩ, giờ mọi người thích nghe những bài hát cũ, những ca khúc nhạc xưa nhưng bản thân tôi cứ hát đi hát lại những ca khúc ấy lại thấy buồn. Nghệ sỹ như chúng tôi, luôn muốn làm những cái mới. Rồi cái mới ấy sẽ trở thành những cái thân quen.
Nhưng, ở Việt Nam, rất khó cho ra đời cái mới vì công chúng nghe nhạc bằng sự định kiến. Những tác phẩm mới ra đời với sự đón nhận rất mong manh của khán giả. Tôi hy vọng với sự trải lòng, khán giả sẽ đến và ủng hộ những sáng tạo của nghệ sỹ.
Trong dự án này, sẽ gồm cả album nhạc world music, lần đầu hát dòng nhạc này, chị có lo lắng?
Sau đêm diễn, tôi sẽ thu album này. Album gồm những ca khúc mới của Quốc Trung, Lưu Hà An.... Tôi nghĩ, một tác phẩm âm nhạc sẽ là sự tương tác giữa giọng hát, bản phối khí và tác phẩm. Tôi sẽ dựng ca khúc dựa trên tổng phổ của nhạc sĩ phối khí. Hy vọng sẽ đưa ra một sản phẩm tốt và nhận được sự ủng hộ của khán giả.
Với album này, là ý tưởng của anh Quốc Trung hay là của chị?
Anh Trung là người mời tôi vào dự án này và đưa ra ý tưởng cho album mới.
Có vẻ, cho đến giờ, Quốc Trung vẫn rất ảnh hưởng đến con đường ca hát của chị?
Trong âm nhạc, đúng là rất khác, muốn có những sản phẩm chung thì phải thực sự hiểu nhau.
Dự án lần này, có thể sẽ rủi ro về mặt kinh tế, chị có nghĩ vậy?
Trong cuộc sống luôn có thử thách nhưng những nghệ sỹ đã có vị trí trong âm nhạc chắc chắn không để những rủi ro xảy ra với mình. Tôi nghĩ cái gì cũng có cái giá, cũng có những lúc lấy ngắn nuôi dài và có lúc lấy dài nuôi ngắn. Tôi nghĩ đây là một quyết định đúng đắn trong việc làm nghề của mình.
Trước là album Mây trắng bay về, rồi gần đây là chương trình Đường xa mây trắng, Cầm tay mùa hè, Quốc Trung có vẻ rất hiểu chị trong âm nhạc. Vậy, trong đời sống thì sao?
Tôi và anh Quốc Trung đều là những người có cá tính nên không thể nói cộng tác với nhau là cộng tác được. Quen nhau thì hồi học tại trường nhạc, có những thời gian ở bên nhau thì chắc phải hiểu nhau chứ. Tôi tin tưởng ở tinh thần, khao khát của anh. Tôi thấy, Quốc Trung là một nhạc sỹ đặc biệt.
Bên cạnh Quốc Trung, chị đã từng hợp tác với những nghệ sỹ khác. Có sự hợp tác nào khiến chị lăn tăn không?
Cuộc sống có lúc phải lấy ngắn nuôi dài. Muốn làm cái lớn phải có chí lớn và cần có những thứ để nuôi dưỡng nó. Tôi nghĩ, chẳng có gì khủng khiếp cả nên chẳng nói trước điều gì.
Một thời gian chị không đi hát event, giờ thấy chị đi hát lại. Đó có phải là một cách lấy ngắn nuôi dài?
Chị nói, có những thử thách, vậy có khi nào chị không vượt qua được thử thách?
Cuộc sống được nuôi dưỡng bằng những ước mơ và tôi nghĩ chẳng có gì là không thể vượt qua. Có những thứ cần thời gian và có những cái sẽ rất nhanh nhưng không có cái nào là thực sự khó để cản bước chân mình.
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Văn Công Hùng - Ghi chép ngày 07.10.2024
- Hoàng gia Anh bị tố dùng Meghan 'chuyển hướng' dư luận
- Giả vờ làm kẻ sát nhân để nhờ cảnh sát dọn tuyết trước nhà
- Hé lộ danh sách dự kiến phân công nhiệm vụ lãnh đạo cấp cao Việt Cộng
- Trọng và Phúc được bầu lại, tiếp tục lãnh đạo Đảng Vem ( Mặt Vẹm nào cũng là " Mặt Bác Hồ " )
Thanh Lam: "Tôi không có thì giờ nói lảm nhảm"
“Giá như người ta độ lượng hơn, nhân ái hơn, tha thứ hơn thì sẽ thấy những điều tôi nói là khích lệ, thách thức, là sự khích tướng. Tôi giờ đâu phải lúc đi ra đường để nói những điều lảm nhảm”.
Vị trí của chị trong làng nhạc, chắc hẳn chẳng có điều gì chưa đi qua, chị nói gì về những xích mích giữa các nghệ sỹ?
Tôi chẳng bao giờ có xích mích với ai. Thực ra, là những người bạn đồng nghiệp chơi với nhau và cũng không thân đến mức độ để xảy ra những xích mích. Tôi nghĩ, những xích mích này là do báo chí tạo ra vì báo chí kích động. Người nghệ sỹ có trực tính, cá tính nên khi bị kích động chắc chắn sẽ bùng nổ.
Tai nạn vừa qua do những phát ngôn liên quan đến Đàm Vĩnh Hưng và Hồ Ngọc Hà, chị nghĩ thế nào?
Cuộc sống luôn là vậy, điều mình nghĩ đơn giản mà được thêm mắm muối vào thì nó sẽ không còn đơn giản nữa. Ồn ào hay không cũng do người xung quanh nghĩ thôi. Tôi không có bạn bè trong showbiz nhiều đâu. Bạn của tôi đều là những người ở bên ngoài thôi. Những căng thẳng bên trong showbiz, tôi chẳng quan tâm.
Sao chị không có bạn trong giới nhỉ, khó quá chăng?
Tôi nghĩ những người bạn cần hiểu nhau, có những hòa hợp về văn hóa, sự đồng cảm về nhận thức và cuộc sống. Thật khó để có được điều ấy nhưng ít ra tôi cũng có sự đồng cảm và yêu mến với Tùng Dương.
Nghệ sỹ hay không phục nhau nên khó chơi, đúng không?
Không, người tài là người phải nhìn được người khác tài chứ không chỉ thấy mình tài. Phải biết công nhận người khác, nếu có những nghệ sỹ hay tôi thích. Khi xem những bạn trẻ biểu diễn mà thấy họ tài năng thì tôi rất thích và thấy hay.
Sau những lần tạm gọi là vạ miệng của chị, anh Quốc Trung thường chia sẻ điều gì?
Tôi nghĩ chẳng có gì là vạ ở đây. Vạ miệng có nghĩa là nói không suy nghĩ và được nói ra từ những người thiếu suy nghĩ hoặc nông cạn. Nhưng những lời nói của tôi xuất phát từ những nỗi đau, những kỳ vọng của cuộc sống nên không thể gọi là vạ miệng được.
Tôi không nói những điều ấy để cãi nhau, gây scandal hay những điều tương tự thế. Tôi đã đầy đủ sự nổi tiếng, chỗ đứng xã hội và trong nghề nghiệp nên không cần phải tạo ra những hiệu ứng rẻ tiền. Tôi nói và biết câu chuyện đằng sau nó là cái gì. Tôi nói, đâu có ác ý. Tôi lo cho giới trẻ, nếu không định hướng, các bạn ấy sẽ coi hát là một cuộc chơi, không cần học gì cả.
Thích hát, cầm míc và được đầu tư là có thể nổi tiếng nhưng sự nổi ấy chỉ trong chốc lát mà làm nghệ thuật thì cần đòi hỏi dài hơi. Việc đào tạo đúng cách là điều cần thiết để nghệ thuật đi lên.
Con của chị cũng theo nghệ thuật, chị làm thế nào để các con có thể lường được trước những khó khăn trong nghề như thế?
Nghệ thuật không phải là cuộc chơi, các con nhìn vào cuộc sống và những khao khát trong nghề của cha mẹ cả những trả giá để được làm nghề sẽ tìm ra được cách để vững vàng hơn trong cuộc sống.
Chị nói ra những điều khiến bản thân cũng gặp rắc rối. Chị thấy có cần thiết phải thẳng thắn như thế không?
Bạn nghĩ xem, cuộc sống mà người ta cứ nói xạo với nhau thì có thú vị không? Tôi nghĩ, giờ cuộc sống bây giờ văn mình thì nên nói thẳng ra những điều mình nghĩ, không cần vòng vo. Tại sao lại cứ lên án người dám nói những tâm tư, đau đáu trong lòng?
Tôi buồn vì xã hội mà người ta cứ phải sống giả dối với nhau. Tôi nói thật bởi tôi biết, nó có thể kích người khác phát triển, chứ nếu nói khiến người khác đau mà dẫn đến ngõ cụt, tôi cũng chẳng nói. Tôi nghĩ, mình cần nói ra những điều ấy dù biết bây giờ, người ta nhìn nhau rất cay nghiệt.
Giá như, người ta độ lượng hơn, nhân ái hơn, tha thứ hơn thì sẽ thấy những điều tôi nói là khích lệ, thách thức, là sự khích tướng. Tôi giờ đâu phải lúc đi ra đường để nói những điều lảm nhảm. Tôi nhìn ra những sự thật trong sự xum xoe, những ánh hào quang ảo để nói thẳng, tác động đến nhận thức.
Từ trẻ, có lời nhận xét nào nghiêm khắc khiến chị suy nghĩ và thay đổi không?
Có chứ. Những lần làm việc với anh Trung, có những lúc cũng nói đốp chat vào mặt. Nếu tôi không tự tin thì to chuyện rồi nhưng tôi bản lĩnh và tin vào khả năng của mình nên coi nó như những khích lệ. Chứ, tôi mà không có những điều ấy, nghĩ là những lời phỉ báng chắc cũng điên lên.
Nhiều nghệ sỹ có những bản sao của mình, còn chị thì rất ít, chị nghĩ sao về điều này?
Nếu những bản sao mà ảnh hưởng từ những người có tài thì tốt quá. Sợ nhất là những bản sao do những cảm nhận lệch chuẩn, bị tác động. Nếu tác động các bạn ấy sẽ đi đúng.
Những người trẻ là những người sẽ làm nên những điều lớn, lôi cuốn công chúng yêu nhạc Việt. Giờ, công chúng trẻ dường như ít yêu nhạc Việt quá mà cứ bắt trước nhạc Hàn, nhạc Trung…
Người ta bảo vì nhạc Việt kém chất lượng nên mới xảy ra điều chị nói?
Không phải, đó là câu chuyện mang tính thời điểm. Ngày xưa, tôi cũng thích nhạc ngoại. Không hiểu chữ còn phiên âm ra giấy để hát, nhưng giờ vẫn đầy chất dân gian trong người đó thôi.
Quốc Trung là người hiểu tôi
Trở lại với dự án Nguồn cội mà chị đang đầu tư. Bằng show diễn chung mang tên Khởi nguồn với nhạc sỹ Quốc Trung, Nguyên Lê và những người bạn nước ngoài vào 1/9 tới đây, chị kỳ vọng điều gì?
Tôi chỉ hy vọng những nghệ sỹ tương tác sẽ để lại những giá trị theo cùng năm tháng chứ không phải mấy show diễn nhạc thời trang diễn ra rồi trôi đi. Nhưng, sự sáng tạo bao giờ cũng là thử thách.
Tôi nghĩ, giờ mọi người thích nghe những bài hát cũ, những ca khúc nhạc xưa nhưng bản thân tôi cứ hát đi hát lại những ca khúc ấy lại thấy buồn. Nghệ sỹ như chúng tôi, luôn muốn làm những cái mới. Rồi cái mới ấy sẽ trở thành những cái thân quen.
Nhưng, ở Việt Nam, rất khó cho ra đời cái mới vì công chúng nghe nhạc bằng sự định kiến. Những tác phẩm mới ra đời với sự đón nhận rất mong manh của khán giả. Tôi hy vọng với sự trải lòng, khán giả sẽ đến và ủng hộ những sáng tạo của nghệ sỹ.
Trong dự án này, sẽ gồm cả album nhạc world music, lần đầu hát dòng nhạc này, chị có lo lắng?
Sau đêm diễn, tôi sẽ thu album này. Album gồm những ca khúc mới của Quốc Trung, Lưu Hà An.... Tôi nghĩ, một tác phẩm âm nhạc sẽ là sự tương tác giữa giọng hát, bản phối khí và tác phẩm. Tôi sẽ dựng ca khúc dựa trên tổng phổ của nhạc sĩ phối khí. Hy vọng sẽ đưa ra một sản phẩm tốt và nhận được sự ủng hộ của khán giả.
Với album này, là ý tưởng của anh Quốc Trung hay là của chị?
Anh Trung là người mời tôi vào dự án này và đưa ra ý tưởng cho album mới.
Có vẻ, cho đến giờ, Quốc Trung vẫn rất ảnh hưởng đến con đường ca hát của chị?
Trong âm nhạc, đúng là rất khác, muốn có những sản phẩm chung thì phải thực sự hiểu nhau.
Dự án lần này, có thể sẽ rủi ro về mặt kinh tế, chị có nghĩ vậy?
Trong cuộc sống luôn có thử thách nhưng những nghệ sỹ đã có vị trí trong âm nhạc chắc chắn không để những rủi ro xảy ra với mình. Tôi nghĩ cái gì cũng có cái giá, cũng có những lúc lấy ngắn nuôi dài và có lúc lấy dài nuôi ngắn. Tôi nghĩ đây là một quyết định đúng đắn trong việc làm nghề của mình.
Trước là album Mây trắng bay về, rồi gần đây là chương trình Đường xa mây trắng, Cầm tay mùa hè, Quốc Trung có vẻ rất hiểu chị trong âm nhạc. Vậy, trong đời sống thì sao?
Tôi và anh Quốc Trung đều là những người có cá tính nên không thể nói cộng tác với nhau là cộng tác được. Quen nhau thì hồi học tại trường nhạc, có những thời gian ở bên nhau thì chắc phải hiểu nhau chứ. Tôi tin tưởng ở tinh thần, khao khát của anh. Tôi thấy, Quốc Trung là một nhạc sỹ đặc biệt.
Bên cạnh Quốc Trung, chị đã từng hợp tác với những nghệ sỹ khác. Có sự hợp tác nào khiến chị lăn tăn không?
Cuộc sống có lúc phải lấy ngắn nuôi dài. Muốn làm cái lớn phải có chí lớn và cần có những thứ để nuôi dưỡng nó. Tôi nghĩ, chẳng có gì khủng khiếp cả nên chẳng nói trước điều gì.
Một thời gian chị không đi hát event, giờ thấy chị đi hát lại. Đó có phải là một cách lấy ngắn nuôi dài?
Chị nói, có những thử thách, vậy có khi nào chị không vượt qua được thử thách?
Cuộc sống được nuôi dưỡng bằng những ước mơ và tôi nghĩ chẳng có gì là không thể vượt qua. Có những thứ cần thời gian và có những cái sẽ rất nhanh nhưng không có cái nào là thực sự khó để cản bước chân mình.