Văn Học & Nghệ Thuật

Thơ châm ngôn _Thái Bá Tân

Chẳng qua buồn, rỗi việc, Viết mấy bài châm ngôn, Đọc vui nhân dịp Tết - Quả không dám dạy khôn.

 thơ châm ngôn

Thái Bá Tân

 

 alt

Nhà văn Thái Bá Tân

  QTXM: Nhà văn Thái Bá Tân có sách 200 bài thơ chân ngôn rất thú vị.Vì khuôn khổ trang blog, chúng tôi xin giới thiệu lời tựa và 67 bài thơ châm ngôn để bạn đọc cùng chia sẻ.  

THAY LỜI TỰA

Chẳng qua buồn, rỗi việc,
Viết mấy bài châm ngôn,
Đọc vui nhân dịp Tết -
Quả không dám dạy khôn.

Nhiều ý của người khác,
Toàn các bậc uyên thâm,
Chép lại, mong bạn đọc
Phần nào bớt lỗi lầm.

Bản thân tôi, nói thật,
Dẫu viết sách dạy đời,
Còn lâu mới hoàn hảo.
Đơn giản – tôi là người.

Châm ngôn, thơ mộc mạc,
Thậm chí chẳng là thơ -
Kinh nghiệm của đầu bạc,
Tích lũy tự bao giờ.

Quan trọng của châm ngôn
Là nhớ để áp dụng.
Đừng như bà cụ non,
Đọc để phán sai đúng.

Có người đọc và biết
Nghìn câu châm ngôn hay.
Biết mà không áp dụng,
Hỏi ích gì điều này?

Sống, làm theo châm ngôn,
Chắc chúng ta thành thánh.
Nhưng thánh, thiếu chất người,
Vô tri và giá lạnh.

Người viết tập thơ này
Từng ngô nghê, lầm lạc.
Giờ cũng chẳng khá hơn,
Có điều theo kiểu khác.

Phần Một:
1
Cây ngay thường chết đứng,
Dây leo chẳng hề gì.
Đó cũng là sự thật,
Tin hay không thì tùy.
2
Ai cũng biết kim cương
Vì hiếm mà giá trị.
Nếu kim cương có nhiều
Ắt sẽ không còn quí.
3
Mọi cái ở trên đời
Đều có tính so sánh.
Nếu không có mặt trời,
Vàng sẽ không lấp lánh.
4
Nhiều khi, kể cũng lạ,
Rằng đời cũng cần buồn.
Vì đời mà vui quá,
Đời sẽ thành rất buồn.
5
Muốn xây nhà, trước hết
Phải làm móng, đổ nền.
Xưa nay ai có thể
Túm tóc mình kéo lên?
6
Không hề có khái niệm
Bất hạnh hoặc không may,
Chỉ có cách nhìn nhận
Tiêu cực về điều này.
7
Biết nơi mình đang đứng
Là quan trọng, dẫu sao
Cái thực sự quan trọng:
Biết mình đi hướng nào.
8
Ở đời, hỏi có gì
Hơn lòng thương, lẽ phải?
Mọi cái sẽ qua đi,
Chỉ tình người ở lại.
9
Bắt đầu từ việc dễ,
Phải từ từ, vừa vừa:
Ai, một tay, có thể
Nâng cả hai quả dưa?
10
Giúp thành công, xin có
Một bí quyết nho nhỏ:
Làm những việc bình thường
Bằng say mê phi thường.
11
Người lạc quan luôn thấy
Cơ hội trong khó khăn.
Người bi quan cằn nhằn
Khó khăn trong cơ hội.
12
Không phải ai cũng biết
Cái nghịch lý thế này:
Muốn giữ chặt hạnh phúc
Thì cần phải nới tay.
13
Theo qui luật vật lí:
Cho thì sẽ không còn.
Theo qui luật từ thiện:
Cho – mình sẽ nhiều hơn.
14
Chưa có cái ta mong,
Đừng buồn, đừng đau khổ.
Hãy biết vui, yên lòng
Với cái ta đang có.
15
Có thể ta không thắng,
Nhưng phải đấu đến cùng.
Có thể không thành công,
Nhưng phải luôn có gắng.
16
Lời nói và thời gian -
Phải suy đi, tính lại,
Vì cả hai cái này
Không thể nào lấy lại.
17
Gặp khó khăn, mất mát,
Bất cứ với điều gì,
Đừng tìm một lối thoát,
Mà tìm một hướng đi.
18
Chúng ta có thể ghét
Những người mình đã yêu.
Không ta không thể yêu
Những người mình đã ghét.
19
Môt khi anh có thể
Không coi trọng chính mình,
Thì làm sao người khác
Không xem thường, không khinh?
20
Giá trị một món quà
Không ở lớn hay nhỏ,
Mà ở cách người ta
Nói và đưa tặng nó.
21
Tai họa thường bắt đầu
Bằng một cơn cuồng giận,
Và kết quả về sau
Là nỗi buồn hối hận.
22
Những gì mình sắp nói,
Phải suy nghĩ thật lâu.
Không thật cần, đừng nói
Những gì nghĩ trong đầu.
23
Suy cho cùng, ở đời,
Thành công lớn hơn cả
Là biết tự đứng lên
Sau mỗi lần vấp ngã.
24
Làm quen với một người
Thường nhanh và không khó,
Nhưng phải mất cả đời
Để quên đi người đó.
25
Nói câu “Anh yêu em!”
Chỉ vài giây, tuy vậy,
Ta phải mất cả đời
Để chứng mình điều ấy.
26
Con tiêu tiền bố mẹ
Coi như chuyện đương nhiên.
Hiếm khi thấy bố mẹ
Ngửa tay xin con tiền.
27
Con người phải buồn đau
Cô đơn và quẫn bách,
Vì thay cho xây cầu,
Họ xây tường ngăn cách.
28
Chúa Jesus từng dạy:
“Thiên đường ở trong ta.
Cũng trong ta – địa ngục”.
Vậy còn tìm đâu xa?
29
Chúng ta ai cũng chết
Chỉ duy nhất một lần,
Vì vậy phải cố gắng
Để chỉ chết một lần.
30
Cái để đo đời người
Là tư tưởng, hành động,
Chứ không phải là lời
Hay thời gian đã sống.
31
Cuộc đời là cuốn sách
Phải đọc chậm, dần dần,
Vừa đọc vừa suy ngẫm,
Vì chỉ đọc một lần.
32
Khi sống chỉ vì mình
Cốt được no, thoải mái,
Tức là ta thành thừa
Với những người còn lại.
33
Thảm họa của tuổi già
Không phải do ta già,
Mà vì không muốn trẻ,
Nên ta thành người già.
34
Đời thực sự đáng sống
Khi biết sống vì đời.
Người thực sự người tốt
Khi biết sống vì người.
35
Khi bạn muốn điều gì,
Thì đừng chờ điều ấy.
Hãy chủ động đi tìm -
Có tìm ắt có thấy.
36
Nụ cười mang hạnh phúc
Cho những người xung quanh.
Nụ cười mang hạnh phúc
Chủ yếu cho chính anh.
37
Thú vui và công việc,
Ai cũng có – Và người
Biết kết hợp thành một,
Mới hạnh phúc suốt đời.
38
Ta không biết có gì
Trước khi đánh mất nó,
Cũng không biết cần gì
Cho đến khi ta có.
39
Thời nào và ở đâu
Người già cũng cau có,
Chê các thế hệ sau
Không giỏi, tốt như họ.
40
Trái đất mà hình vuông,
Đường không nghiêng, chắc chắn.
Nhưng rất tiếc, nó tròn,
Nên phải đi cẩn thận.
41
Keo kiệt là không tốt.
Điều ấy đúng, khỏi bàn,
Ngoại trừ một trường hợp,
Là keo kiệt thời gian.
42
Ai không muốn mất bạn,
Xin hãy nhớ điều này:
Cứ cho, nếu có thể,
Hỏi vay, không cho vay.
43
Mọi việc không vô cớ,
Vậy đừng quên điều này:
Trong cái may có rủi,
Trong cái rủi có may.
44
Càng sống, càng thấy đúng
Một chân lý hiển nhiên:
Cái gì cũng mua được,
Không ít thì nhiều tiền.
45
Điều này luôn vẫn đúng,
Mọi thời và mọi nơi:
Thời gian là thầy thuốc
Vĩ đại nhất trên đời.
46
Kiếm được tiền là khó,
Tiêu tiền khó hơn nhiều.
Muốn đánh giá ai đó,
Hãy nhìn cách chi tiêu.
47
Lo việc nghĩa – quân tử.
Lo việc lợi – tiểu nhân.
Quân tử càng quân tử,
Biết kiếm tiền khi cần.
48
Việc đã quyết là làm,
Đem hết sức mà làm.
Nhất định không trì hoãn,
Mà làm phải ra làm.
49
Con người, về bản chất
Là tham và vô ơn.
Nhờ học hỏi, từng trải,
Chuyện ấy mới đỡ hơn.
50
Hành vi của con người -
Ai dùng người nên nhớ -
Chi phối bởi hai điều:
Lòng tham và nỗi sợ.
51
Đời người không quá ngắn
Để nở một nụ cười.
Nhưng cũng không dài quá
Để suốt ngày ăn chơi.
52
Để sống vui, hạnh phúc,
Có tiền là rất cần.
Nhưng chỉ dừng ở đó,
Hạnh phúc mới một phần.
53
Hèn, đương nhiên là xấu,
Nhưng đôi khi cũng cần:
Nhẫn nhục lo việc lớn -
Gọi là hèn đại nhân.
54
Đường khó khăn không phải
Do cách núi, ngăn sông.
Khó ở chỗ ta ngại
Vượt núi và vượt sông.
55
Thú vị khi làm người
Còn nhiều cái chưa biết.
Động lực sống ở đời
Lại chính là cái chết.
56
Không ai được phép chọn
Bố mẹ và nơi sinh.
Bố mẹ càng nghèo khổ,
Càng yêu bố mẹ mình.
57
Không có chuyện mất nước.
Nước không mất bao giờ.
Chỉ mất quyền lãnh đạo
Của mấy thằng đầu cơ.
58
Mỗi nước, mỗi dân tộc
Có số phận như người.
Nước mà lãnh đạo xấu,
Người dân khổ suốt đời.
59
Chuyện quan tham, dân gian
Ở nước nào cũng có.
Lỗi không ở dân, quan,
Mà ở tại chế độ.
60
Chỉ người ít hiểu biết
Ai nói gì cũng tin.
Muốn có được chính kiến,
Phải luôn đọc, nghe, nhìn.
61.
Cứ lắng nghe người ta
Nói việc này, việc nọ.
Chỉ tin khi kiểm tra
Nói và làm của họ.
62
Không có gì dại hơn
Bằng biến người thành thánh,
Thành hình nộm cô đơn,
Buồn cười và bất hạnh.
63
Nước mà nhiều khẩu hiệu,
Tức là chẳng có gì.
Nước mà thờ lãnh tụ,
Tức là nước vứt đi.
64
Chưa từng nghe bao giờ
Rằng có nước, đại khái,
Dân tộc không anh hùng,
Quốc gia không vĩ đại.
65
Chưa có lãnh đạo nào
Tự nói mình không tốt,
Riêng việc tự khoe khoang
Chứng tỏ mình ngu dốt.
66
Mọi cái có giới hạn,
Chỉ duy nhất ở đời
Một cái không giới hạn -
Sự đểu cáng của người.
67
Khó có thể yêu nước
Khi không yêu quê nhà.
Làm sao yêu người khác,
Khi không yêu mẹ cha?
68
Có một điều thật lạ:
Thời gian vẫn trôi qua
Cả khi ta vội vã
Hay nằm lười ở nhà.
69
Dễ thấy vết bẩn nhỏ
Trên tấm kính trong phòng,
Thế mà nhiều khi khó
Thấy nó lớn và trong.
70
Nếu dân của một nước
Tất cả đều anh hùng,
Thì dân của nước ấy
Tất cả đều điên khùng.
71
Có thể không ai biết
Việc mình làm không hay,
Nhưng trời biết, mình biết -
Quan trọng ở chỗ này.
72
Ở một nước người tốt
Mà phải sợ kẻ gian,
Thì đạo đức nước ấy
Đang thối mục, suy tàn.
73
Sách tinh lọc kiến thức
Của bao đời xưa nay,
Do vậy học ở sách
Còn hơn học ở thầy.
74
Sao thế nhỉ, ở đời
Làm người tốt đã khó,
Lại còn bị chê cười
Và thường là đói khổ?
75
Bao giờ và thời nào
Người tốt cũng thua thiệt.
Người xấu được đề cao,
Lại giàu, ăn không hết.
76
Sống thật, dễ bị lừa,
Nhưng vẫn nên sống thật.
Ngay cả khi bị lừa,
Niềm tin đừng để mất.
77
Một người chết – Chắc gì
Anh ta từng đã sống.
Thực sự sống là khi
Con người yêu lao động.
78
Không ai tin đã khổ.
Khổ hơn – không tin ai.
Thiếu niềm tin, cuộc sống
Chỉ là sự kéo dài.
79
Chúng ta ngại thừa nhận
Một thực tế hiển nhiên,
Rằng người bạn tốt nhất
Cuối cùng, vẫn là tiền.
80
Anh kêu đời tráo trở.
Thì thế mới là đời.
Nếu mọi cái tốt đẹp,
Anh khó mà thành người.
81
Không chỉ là gánh nặng
Đè lên vai, tuổi già
Còn là kho kiến thức
Của mỗi một chúng ta.
82
Đối với người trẻ tuổi,
Các sai lầm trong đời
Thậm chí còn cần thiết,
Nếu không, khó thành người.
83
Ta vui hay ta khổ,
Đời vẫn cứ trôi qua
Theo cách riêng của nó,
Mà không thèm hỏi ta.
84
Nếu tất cả đều giàu,
Thì coi như nghèo hết.
Nếu tất cả giống nhau,
Xã hội coi như chết.
85
Cái hay của thiếu tiền
Là ta muốn có tiền.
Nó bắt ta làm việc
Cho đến khi thiếu tiền.
86
Như chờ sinh, bà mẹ
Muốn sinh con đúng ngày.
Cái gì đến sẽ đến,
Vội, chắc gì đã hay.
87
Có thể luật nhân quả
Chỉ là cái răn đời,
Nhưng nhờ luật nhân quả,
Người tốt hơn với người.
88
Không tin vào thần phật,
Khó tin vào chính mình.
Không tin vào trời đất
Là xúc phạm thần linh.
89
Khi đi về phía trước,
Phía mặt trời long lanh,
Tức là ta để lại
Bóng tối sau lưng mình.
90
Nếu có nghe ai nói
Một cộng một là ba,
Thì cũng đừng cãi vội.
Đó là chuyện người ta.
91
Đúng sai chỉ tương đối.
Nhiều cái đúng mà sai.
Khó phân biệt ranh giới
Giữa điên và thiên tài.
92
Chọn bạn nên cẩn thận,
Bỏ cũng thế, mà rồi
Xin có một lời nhắn:
Trẻ, bạn bè ít thôi!
93
Thật may: Ta không giàu.
May nữa: Ta phải chết.
May còn có buồn đau…
Vì sao? Ngẫm thì biết.
94
Đời vừa như con đĩ,
Vừa cô gái đáng yêu.
Anh muốn gì cũng được,
Cái gì nó cũng chiều.
95
Suy cho cùng, sống xấu
Cũng chẳng lợi hơn gì.
Cứ bắt chước Lão Tử,
Sống lành, sống vô vi.
96
Tu thân rồi tề gia,
Trị quốc, bình thiên hạ.
Nếu làm ngược, chúng ta
Tất sẽ gặp tai họa.
97
Câu “Khinh tiền, trọng nghĩa”
Rất chí lý, tuy nhiên,
Chí lý hơn nên nói:
“Trọng nghĩa, trọng cả tiền.”
98
Người ta nghiện, quả thế,
Chỉ toàn thứ đắng cay.
Ngẫm mà xem, có lẽ
Không ngẫu nhiên điều này.
99
Giàu cũng chẳng làm gì.
Danh cũng chẳng làm gì.
Vậy sống để làm gì?
Thực ra, chẳng làm gì.
100
Ai cũng sống vì mình,
Mà nên sống vì mình,
Rồi mới vì người khác,
Tức là cũng vì mình.
Phần Hai:
1
Có thể không có trời,
Nhưng ta sống ở đời,
Để yên tâm, chắc chắn,
Ta nên tin có trời.
2
Bí quyết để có tiền
Là không chỉ kiếm tiền,
Mà còn biết tiêu tiền
Và luôn để dành tiền.
3
Không người nào có thể
Biết mọi cái trên đời.
Người cái gì cũng tốt
Thì chẳng còn là người.
4
Thật lạ, đời cũng cần
Thằng ngu, cô gái xấu.
Đời sẽ buồn một khi
Toàn thiên tài, hoa hậu.
5
Về già, con mới biết
Một chân lý hiển nhiên:
Bố mẹ nhận bão tố
Cho con cháu bình yên.
6
Trong các tội ở đời,
Lớn nhất – tội bất hiếu.
Tiếc, chỉ khi có con,
Điều này ta mới hiểu.
7
Nghèo không phải tội lỗi,
Nếu có thể, đừng nghèo.
Nhưng giàu mà phạm tội,
Nếu có thể, cứ nghèo.
8
Ai chưa từng bị đói,
Sẽ không biết mình no.
Người theo Ấn Độ giáo
Không nói: “Ngu như bò!”
9
Có thể với mọi người
Bạn là hạt cát nhỏ.
Có thể với ai đó
Bạn là cả cuộc đời.
10
Người ta có thể quên
Lời bạn nói sai trái,
Nhưng không bao giờ quên
Ấn tượng bạn để lại.
11
Một khi đã quyết định,
Thì phải bắt đầu ngay.
Không tìm cớ trì hoãn.
Bây giờ, ngay lúc này!
12
Không phải chuyện nhân quả,
Nhưng sự thật: Vốn thường,
Ai yêu thương nhiều quá,
Sẽ chết vì yêu thương.
13
Cuộc sống chỉ đáng sống
Khi biết sống vì đời.
Nghe có vẻ trống rỗng,
Nhưng đúng đến lặng người.
14
Không tin vào chính mình,
Rồi băn khoăn, lần lữa,
Tức là chưa bắt đầu,
Đã thất bại một nửa.
15
Anh có thể là người
Công tâm, can đảm nhất,
Cũng đừng trách những người
Không dám nói sự thật.
16
Đúng, tuy nghe nhàm chán:
Ta cho đời cái gì
Sẽ nhận lại cái ấy.
Lại tin không thì tùy.
17
Thường vẫn thế, ta buồn,
Khi mất mát, dù nhỏ.
Thế mà ta ít vui
Với cái ta đang có.
18
Saadi, ai cũng biết,
Đã chia ba cuộc đời
Để đọc, đi, và viết.
Phần còn lại – nghỉ ngơi.
19
Không có gì vô duyên
Bằng ăn tục, nói láo.
Không có gì hướng thiền
Bằng lao động sáng tạo.
20
Trời – lúc nắng, lúc mưa.
Người – lúc vui, lúc khổ.
Đừng quá thiếu, quá thừa.
Đừng quá lớn, quá nhỏ.
21
Khi ta sống hết mình,
Nghĩa là ta quên mình.
Tưởng không sống cho mình,
Nhưng lại sống cho mình.
22
Quân tử và tiểu nhân
Có một điều khác biệt:
Tiểu nhân lo miếng ăn,
Quân tử lo hiểu biết.
23
Bạn là một thế giới
Duy nhất, không giống ai,
Nhiều tầng như vũ trụ,
Bí ẩn như con bài.
24
Thực tài luôn là người
Cứ lặng lẽ làm việc.
Bất tài luôn là người
Cứ nằm dài than tiếc.
25
Sách – sản phẩm vĩ đại
Và quí nhất ở đời.
Không có sách, nhân loại
Không bao giờ thành người.
26
A friend in need
Is a friend in deed.
Bạn là để giúp nhau,
Chứ không phải giải sầu.
27
Bạn tốt chính là người
Thăm ta khi đau ốm
Hay khi ta ngồi tù.
Ngoài ra là bạn rổm.
28
Ở độ tuổi hai mươi
Mà bạn chỉ thích lười,
Thì hãy đem tuổi ấy
Bán đi, kiếm chút lời.
29
Đừng nói câu “Rất tiếc”
Với người mình đang yêu,
Giống như khi làm việc
Không kêu khó khăn nhiều.
30
Đàn ông không có vợ
Héo khô về tâm hồn.
Đàn bà không đẻ con
Héo khô về thể xác.
31
Napôlêông nói
Ông ta luôn thành công
Vì đã không do dự.
Bạn có làm thế không?
32
Không có gì biến mất,
Không có gì ngẫu nhiên.
Trăng lặn, trăng lại mọc,
Hết tiền, lại có tiền.
33
Việc gì cũng quan trọng -
Cày ruộng hay viết văn.
Miễn là làm thật tốt,
Miễn là phải chuyên cần.
34
Khi mới sinh, bạn khóc
Còn mọi người thì cười.
Mong bạn vui, lìa đời
Để lại nhiều tiếng khóc.
35
Ý nghĩa của cuộc sống
Luôn nằm trong lao động.
Còn nghỉ ngơi, vô lo
Chỉ khi ta xuống mồ.
36
Người có chí tiến thân,
Số phận sẽ dìu dắt.
Người ngồi ì, bất cần,
Số phận sẽ xếp đặt.
37
Nói thì lại nhàm chán:
Ta không thể thanh thản
Sống với quá khứ buồn.
Vậy vứt đi, vứt luôn!
38
Con người vốn bảo thủ.
Việc của mình, cứ khuyên.
Nghe hay không tùy họ,
Đừng áp đặt, thêm phiền.
39
Không ai sướng cả đời.
Không ai khổ cả đời.
Vậy vấn đề ở chỗ
Tùy cơ và tùy thời.
40
Con đường đến thành đạt,
Vừa ngắn, vừa an toàn,
Là học vấn, hơn thế,
Sống lại được thanh nhàn.
41
Đừng so người với ta,
Đừng so ta với người,
Vì được sinh ra đời,
Ai cũng là đặc biệt.
42
Ta viện đủ lý do,
Cùng một việc, một lúc
Để làm hoặc không làm,
Mà nghe đều thuyết phục.
43
Thôi ước mơ, hy vọng,
Nghĩa là ta ngừng sống.
Con người có thể bay,
Tiếc ta quên điều này.
44
Đừng hối tiếc, than khóc
Những việc buồn đã qua,
Hãy vui mừng: Phía trước
Tương lai đang chờ ta.

45
Shakespeare nói chí lý
Yêu thì yêu mọi người.
Tin thì tin vài người.
Ghét – không ghét ai cả.
46
Hãy chọn một mục đích,
Cố đeo đuổi, không rời,
Vì nó rất có thể
Là mục đích cả đời.

47
Sống không có mục đích,
Sẽ không có đam mê.
Cần có nơi nào đó
Để đi và để về.
48
Con người được sinh ra
Không phải để biến mất,
Mà để dấu chân mình
Trong lòng người, trên đất.
49
Bạn rất cần tự do
Để sáng tạo, hơn thế,
Để làm điều thiện tâm
Ở những nơi có thể.
50
Đừng làm phiền người khác,
Khi có thể tự làm.
Khi phần mình đã có,
Phần của người, đừng tham.
51
Khi bắt đầu công việc,
Phải luôn luôn lạc quan.
Còn nếu muốn bi quan,
Hãy chờ khi xong việc.
52
Dù chuyện gì xẩy ra,
Cũng tĩnh tâm để hiểu
Rằng cuộc sống chúng ta
Quả là điều kỳ diệu.
53
Lincohn đúng khi nói:
Ta thất bại ra sao
Không quan trọng bằng việc
Chấp nhận nó thế nào.
54
Đừng đổ lỗi số phận
Thất bại hoặc ưu phiền,
Phải thẳng thắn nhìn nhận
Một phần mình gây nên.
55
Tốt là khi lặng lẽ
Làm việc tốt cho đời.
Xấu là khi lặng lẽ
Lo bòn vét của đời.
56
Không biết thì cứ hỏi
Chẳng có gì đáng chê.
Ai không biết lắng nghe,
Không bao giờ biết nói.
57
Có thể bạn ngu dốt
Một chốc khi hỏi người.
Ai dốt, không dám hỏi,
Sẽ ngu dốt suốt đời.
58
Người khiêm tốn thực sự
Là người biết rõ mình,
Dám nói điều mình biết,
Dám nhận mình thông minh.
59
Bạn đã thử sức chưa,
Mà nói mình không thể?
Chưa bắt đầu, làm sao
Biết được khó hay dễ?
60
Đáng thương và ngu ngốc
Kẻ làm ác, mà rồi
Chẳng được tí lợi lộc,
Lại còn bị chê cười.
61
Cái tốt nhất ta có
Chính là lòng trung thành.
Sự kính trọng, thanh danh…
Mọi cái đều từ đó.
62
Lý trí giúp ta tránh
Những việc không nên làm.
Trái tim thì ngược lại,
Mách những việc cần làm.
63
Kẻ lười biếng không biết
Nghịch lý này của đời:
Chỉ những ai làm việc
Mới thực sự nghỉ ngơi.
64
Muốn hay không cũng vậy:
Quay lưng với mặt trời,
Rốt cục ta chỉ thấy
Cái bóng mình mà thôi.
65
Nếu thực sự ta hiểu
Người khác như hiểu ta,
Thì lỗi lầm của họ
Ta dễ dàng bỏ qua.
66
Ta miễn phí tiêu dùng
Những tháng năm trước mặt.
Nhưng năm tháng đã qua
Có giá, và rất đắt.
67
Thực sự có nhiều người
Lời đi trước ý nghĩ.
Nói, chẳng biết nói gì,
Đó là điều tối kỵ.

 

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Thơ châm ngôn _Thái Bá Tân

Chẳng qua buồn, rỗi việc, Viết mấy bài châm ngôn, Đọc vui nhân dịp Tết - Quả không dám dạy khôn.

 thơ châm ngôn

Thái Bá Tân

 

 alt

Nhà văn Thái Bá Tân

  QTXM: Nhà văn Thái Bá Tân có sách 200 bài thơ chân ngôn rất thú vị.Vì khuôn khổ trang blog, chúng tôi xin giới thiệu lời tựa và 67 bài thơ châm ngôn để bạn đọc cùng chia sẻ.  

THAY LỜI TỰA

Chẳng qua buồn, rỗi việc,
Viết mấy bài châm ngôn,
Đọc vui nhân dịp Tết -
Quả không dám dạy khôn.

Nhiều ý của người khác,
Toàn các bậc uyên thâm,
Chép lại, mong bạn đọc
Phần nào bớt lỗi lầm.

Bản thân tôi, nói thật,
Dẫu viết sách dạy đời,
Còn lâu mới hoàn hảo.
Đơn giản – tôi là người.

Châm ngôn, thơ mộc mạc,
Thậm chí chẳng là thơ -
Kinh nghiệm của đầu bạc,
Tích lũy tự bao giờ.

Quan trọng của châm ngôn
Là nhớ để áp dụng.
Đừng như bà cụ non,
Đọc để phán sai đúng.

Có người đọc và biết
Nghìn câu châm ngôn hay.
Biết mà không áp dụng,
Hỏi ích gì điều này?

Sống, làm theo châm ngôn,
Chắc chúng ta thành thánh.
Nhưng thánh, thiếu chất người,
Vô tri và giá lạnh.

Người viết tập thơ này
Từng ngô nghê, lầm lạc.
Giờ cũng chẳng khá hơn,
Có điều theo kiểu khác.

Phần Một:
1
Cây ngay thường chết đứng,
Dây leo chẳng hề gì.
Đó cũng là sự thật,
Tin hay không thì tùy.
2
Ai cũng biết kim cương
Vì hiếm mà giá trị.
Nếu kim cương có nhiều
Ắt sẽ không còn quí.
3
Mọi cái ở trên đời
Đều có tính so sánh.
Nếu không có mặt trời,
Vàng sẽ không lấp lánh.
4
Nhiều khi, kể cũng lạ,
Rằng đời cũng cần buồn.
Vì đời mà vui quá,
Đời sẽ thành rất buồn.
5
Muốn xây nhà, trước hết
Phải làm móng, đổ nền.
Xưa nay ai có thể
Túm tóc mình kéo lên?
6
Không hề có khái niệm
Bất hạnh hoặc không may,
Chỉ có cách nhìn nhận
Tiêu cực về điều này.
7
Biết nơi mình đang đứng
Là quan trọng, dẫu sao
Cái thực sự quan trọng:
Biết mình đi hướng nào.
8
Ở đời, hỏi có gì
Hơn lòng thương, lẽ phải?
Mọi cái sẽ qua đi,
Chỉ tình người ở lại.
9
Bắt đầu từ việc dễ,
Phải từ từ, vừa vừa:
Ai, một tay, có thể
Nâng cả hai quả dưa?
10
Giúp thành công, xin có
Một bí quyết nho nhỏ:
Làm những việc bình thường
Bằng say mê phi thường.
11
Người lạc quan luôn thấy
Cơ hội trong khó khăn.
Người bi quan cằn nhằn
Khó khăn trong cơ hội.
12
Không phải ai cũng biết
Cái nghịch lý thế này:
Muốn giữ chặt hạnh phúc
Thì cần phải nới tay.
13
Theo qui luật vật lí:
Cho thì sẽ không còn.
Theo qui luật từ thiện:
Cho – mình sẽ nhiều hơn.
14
Chưa có cái ta mong,
Đừng buồn, đừng đau khổ.
Hãy biết vui, yên lòng
Với cái ta đang có.
15
Có thể ta không thắng,
Nhưng phải đấu đến cùng.
Có thể không thành công,
Nhưng phải luôn có gắng.
16
Lời nói và thời gian -
Phải suy đi, tính lại,
Vì cả hai cái này
Không thể nào lấy lại.
17
Gặp khó khăn, mất mát,
Bất cứ với điều gì,
Đừng tìm một lối thoát,
Mà tìm một hướng đi.
18
Chúng ta có thể ghét
Những người mình đã yêu.
Không ta không thể yêu
Những người mình đã ghét.
19
Môt khi anh có thể
Không coi trọng chính mình,
Thì làm sao người khác
Không xem thường, không khinh?
20
Giá trị một món quà
Không ở lớn hay nhỏ,
Mà ở cách người ta
Nói và đưa tặng nó.
21
Tai họa thường bắt đầu
Bằng một cơn cuồng giận,
Và kết quả về sau
Là nỗi buồn hối hận.
22
Những gì mình sắp nói,
Phải suy nghĩ thật lâu.
Không thật cần, đừng nói
Những gì nghĩ trong đầu.
23
Suy cho cùng, ở đời,
Thành công lớn hơn cả
Là biết tự đứng lên
Sau mỗi lần vấp ngã.
24
Làm quen với một người
Thường nhanh và không khó,
Nhưng phải mất cả đời
Để quên đi người đó.
25
Nói câu “Anh yêu em!”
Chỉ vài giây, tuy vậy,
Ta phải mất cả đời
Để chứng mình điều ấy.
26
Con tiêu tiền bố mẹ
Coi như chuyện đương nhiên.
Hiếm khi thấy bố mẹ
Ngửa tay xin con tiền.
27
Con người phải buồn đau
Cô đơn và quẫn bách,
Vì thay cho xây cầu,
Họ xây tường ngăn cách.
28
Chúa Jesus từng dạy:
“Thiên đường ở trong ta.
Cũng trong ta – địa ngục”.
Vậy còn tìm đâu xa?
29
Chúng ta ai cũng chết
Chỉ duy nhất một lần,
Vì vậy phải cố gắng
Để chỉ chết một lần.
30
Cái để đo đời người
Là tư tưởng, hành động,
Chứ không phải là lời
Hay thời gian đã sống.
31
Cuộc đời là cuốn sách
Phải đọc chậm, dần dần,
Vừa đọc vừa suy ngẫm,
Vì chỉ đọc một lần.
32
Khi sống chỉ vì mình
Cốt được no, thoải mái,
Tức là ta thành thừa
Với những người còn lại.
33
Thảm họa của tuổi già
Không phải do ta già,
Mà vì không muốn trẻ,
Nên ta thành người già.
34
Đời thực sự đáng sống
Khi biết sống vì đời.
Người thực sự người tốt
Khi biết sống vì người.
35
Khi bạn muốn điều gì,
Thì đừng chờ điều ấy.
Hãy chủ động đi tìm -
Có tìm ắt có thấy.
36
Nụ cười mang hạnh phúc
Cho những người xung quanh.
Nụ cười mang hạnh phúc
Chủ yếu cho chính anh.
37
Thú vui và công việc,
Ai cũng có – Và người
Biết kết hợp thành một,
Mới hạnh phúc suốt đời.
38
Ta không biết có gì
Trước khi đánh mất nó,
Cũng không biết cần gì
Cho đến khi ta có.
39
Thời nào và ở đâu
Người già cũng cau có,
Chê các thế hệ sau
Không giỏi, tốt như họ.
40
Trái đất mà hình vuông,
Đường không nghiêng, chắc chắn.
Nhưng rất tiếc, nó tròn,
Nên phải đi cẩn thận.
41
Keo kiệt là không tốt.
Điều ấy đúng, khỏi bàn,
Ngoại trừ một trường hợp,
Là keo kiệt thời gian.
42
Ai không muốn mất bạn,
Xin hãy nhớ điều này:
Cứ cho, nếu có thể,
Hỏi vay, không cho vay.
43
Mọi việc không vô cớ,
Vậy đừng quên điều này:
Trong cái may có rủi,
Trong cái rủi có may.
44
Càng sống, càng thấy đúng
Một chân lý hiển nhiên:
Cái gì cũng mua được,
Không ít thì nhiều tiền.
45
Điều này luôn vẫn đúng,
Mọi thời và mọi nơi:
Thời gian là thầy thuốc
Vĩ đại nhất trên đời.
46
Kiếm được tiền là khó,
Tiêu tiền khó hơn nhiều.
Muốn đánh giá ai đó,
Hãy nhìn cách chi tiêu.
47
Lo việc nghĩa – quân tử.
Lo việc lợi – tiểu nhân.
Quân tử càng quân tử,
Biết kiếm tiền khi cần.
48
Việc đã quyết là làm,
Đem hết sức mà làm.
Nhất định không trì hoãn,
Mà làm phải ra làm.
49
Con người, về bản chất
Là tham và vô ơn.
Nhờ học hỏi, từng trải,
Chuyện ấy mới đỡ hơn.
50
Hành vi của con người -
Ai dùng người nên nhớ -
Chi phối bởi hai điều:
Lòng tham và nỗi sợ.
51
Đời người không quá ngắn
Để nở một nụ cười.
Nhưng cũng không dài quá
Để suốt ngày ăn chơi.
52
Để sống vui, hạnh phúc,
Có tiền là rất cần.
Nhưng chỉ dừng ở đó,
Hạnh phúc mới một phần.
53
Hèn, đương nhiên là xấu,
Nhưng đôi khi cũng cần:
Nhẫn nhục lo việc lớn -
Gọi là hèn đại nhân.
54
Đường khó khăn không phải
Do cách núi, ngăn sông.
Khó ở chỗ ta ngại
Vượt núi và vượt sông.
55
Thú vị khi làm người
Còn nhiều cái chưa biết.
Động lực sống ở đời
Lại chính là cái chết.
56
Không ai được phép chọn
Bố mẹ và nơi sinh.
Bố mẹ càng nghèo khổ,
Càng yêu bố mẹ mình.
57
Không có chuyện mất nước.
Nước không mất bao giờ.
Chỉ mất quyền lãnh đạo
Của mấy thằng đầu cơ.
58
Mỗi nước, mỗi dân tộc
Có số phận như người.
Nước mà lãnh đạo xấu,
Người dân khổ suốt đời.
59
Chuyện quan tham, dân gian
Ở nước nào cũng có.
Lỗi không ở dân, quan,
Mà ở tại chế độ.
60
Chỉ người ít hiểu biết
Ai nói gì cũng tin.
Muốn có được chính kiến,
Phải luôn đọc, nghe, nhìn.
61.
Cứ lắng nghe người ta
Nói việc này, việc nọ.
Chỉ tin khi kiểm tra
Nói và làm của họ.
62
Không có gì dại hơn
Bằng biến người thành thánh,
Thành hình nộm cô đơn,
Buồn cười và bất hạnh.
63
Nước mà nhiều khẩu hiệu,
Tức là chẳng có gì.
Nước mà thờ lãnh tụ,
Tức là nước vứt đi.
64
Chưa từng nghe bao giờ
Rằng có nước, đại khái,
Dân tộc không anh hùng,
Quốc gia không vĩ đại.
65
Chưa có lãnh đạo nào
Tự nói mình không tốt,
Riêng việc tự khoe khoang
Chứng tỏ mình ngu dốt.
66
Mọi cái có giới hạn,
Chỉ duy nhất ở đời
Một cái không giới hạn -
Sự đểu cáng của người.
67
Khó có thể yêu nước
Khi không yêu quê nhà.
Làm sao yêu người khác,
Khi không yêu mẹ cha?
68
Có một điều thật lạ:
Thời gian vẫn trôi qua
Cả khi ta vội vã
Hay nằm lười ở nhà.
69
Dễ thấy vết bẩn nhỏ
Trên tấm kính trong phòng,
Thế mà nhiều khi khó
Thấy nó lớn và trong.
70
Nếu dân của một nước
Tất cả đều anh hùng,
Thì dân của nước ấy
Tất cả đều điên khùng.
71
Có thể không ai biết
Việc mình làm không hay,
Nhưng trời biết, mình biết -
Quan trọng ở chỗ này.
72
Ở một nước người tốt
Mà phải sợ kẻ gian,
Thì đạo đức nước ấy
Đang thối mục, suy tàn.
73
Sách tinh lọc kiến thức
Của bao đời xưa nay,
Do vậy học ở sách
Còn hơn học ở thầy.
74
Sao thế nhỉ, ở đời
Làm người tốt đã khó,
Lại còn bị chê cười
Và thường là đói khổ?
75
Bao giờ và thời nào
Người tốt cũng thua thiệt.
Người xấu được đề cao,
Lại giàu, ăn không hết.
76
Sống thật, dễ bị lừa,
Nhưng vẫn nên sống thật.
Ngay cả khi bị lừa,
Niềm tin đừng để mất.
77
Một người chết – Chắc gì
Anh ta từng đã sống.
Thực sự sống là khi
Con người yêu lao động.
78
Không ai tin đã khổ.
Khổ hơn – không tin ai.
Thiếu niềm tin, cuộc sống
Chỉ là sự kéo dài.
79
Chúng ta ngại thừa nhận
Một thực tế hiển nhiên,
Rằng người bạn tốt nhất
Cuối cùng, vẫn là tiền.
80
Anh kêu đời tráo trở.
Thì thế mới là đời.
Nếu mọi cái tốt đẹp,
Anh khó mà thành người.
81
Không chỉ là gánh nặng
Đè lên vai, tuổi già
Còn là kho kiến thức
Của mỗi một chúng ta.
82
Đối với người trẻ tuổi,
Các sai lầm trong đời
Thậm chí còn cần thiết,
Nếu không, khó thành người.
83
Ta vui hay ta khổ,
Đời vẫn cứ trôi qua
Theo cách riêng của nó,
Mà không thèm hỏi ta.
84
Nếu tất cả đều giàu,
Thì coi như nghèo hết.
Nếu tất cả giống nhau,
Xã hội coi như chết.
85
Cái hay của thiếu tiền
Là ta muốn có tiền.
Nó bắt ta làm việc
Cho đến khi thiếu tiền.
86
Như chờ sinh, bà mẹ
Muốn sinh con đúng ngày.
Cái gì đến sẽ đến,
Vội, chắc gì đã hay.
87
Có thể luật nhân quả
Chỉ là cái răn đời,
Nhưng nhờ luật nhân quả,
Người tốt hơn với người.
88
Không tin vào thần phật,
Khó tin vào chính mình.
Không tin vào trời đất
Là xúc phạm thần linh.
89
Khi đi về phía trước,
Phía mặt trời long lanh,
Tức là ta để lại
Bóng tối sau lưng mình.
90
Nếu có nghe ai nói
Một cộng một là ba,
Thì cũng đừng cãi vội.
Đó là chuyện người ta.
91
Đúng sai chỉ tương đối.
Nhiều cái đúng mà sai.
Khó phân biệt ranh giới
Giữa điên và thiên tài.
92
Chọn bạn nên cẩn thận,
Bỏ cũng thế, mà rồi
Xin có một lời nhắn:
Trẻ, bạn bè ít thôi!
93
Thật may: Ta không giàu.
May nữa: Ta phải chết.
May còn có buồn đau…
Vì sao? Ngẫm thì biết.
94
Đời vừa như con đĩ,
Vừa cô gái đáng yêu.
Anh muốn gì cũng được,
Cái gì nó cũng chiều.
95
Suy cho cùng, sống xấu
Cũng chẳng lợi hơn gì.
Cứ bắt chước Lão Tử,
Sống lành, sống vô vi.
96
Tu thân rồi tề gia,
Trị quốc, bình thiên hạ.
Nếu làm ngược, chúng ta
Tất sẽ gặp tai họa.
97
Câu “Khinh tiền, trọng nghĩa”
Rất chí lý, tuy nhiên,
Chí lý hơn nên nói:
“Trọng nghĩa, trọng cả tiền.”
98
Người ta nghiện, quả thế,
Chỉ toàn thứ đắng cay.
Ngẫm mà xem, có lẽ
Không ngẫu nhiên điều này.
99
Giàu cũng chẳng làm gì.
Danh cũng chẳng làm gì.
Vậy sống để làm gì?
Thực ra, chẳng làm gì.
100
Ai cũng sống vì mình,
Mà nên sống vì mình,
Rồi mới vì người khác,
Tức là cũng vì mình.
Phần Hai:
1
Có thể không có trời,
Nhưng ta sống ở đời,
Để yên tâm, chắc chắn,
Ta nên tin có trời.
2
Bí quyết để có tiền
Là không chỉ kiếm tiền,
Mà còn biết tiêu tiền
Và luôn để dành tiền.
3
Không người nào có thể
Biết mọi cái trên đời.
Người cái gì cũng tốt
Thì chẳng còn là người.
4
Thật lạ, đời cũng cần
Thằng ngu, cô gái xấu.
Đời sẽ buồn một khi
Toàn thiên tài, hoa hậu.
5
Về già, con mới biết
Một chân lý hiển nhiên:
Bố mẹ nhận bão tố
Cho con cháu bình yên.
6
Trong các tội ở đời,
Lớn nhất – tội bất hiếu.
Tiếc, chỉ khi có con,
Điều này ta mới hiểu.
7
Nghèo không phải tội lỗi,
Nếu có thể, đừng nghèo.
Nhưng giàu mà phạm tội,
Nếu có thể, cứ nghèo.
8
Ai chưa từng bị đói,
Sẽ không biết mình no.
Người theo Ấn Độ giáo
Không nói: “Ngu như bò!”
9
Có thể với mọi người
Bạn là hạt cát nhỏ.
Có thể với ai đó
Bạn là cả cuộc đời.
10
Người ta có thể quên
Lời bạn nói sai trái,
Nhưng không bao giờ quên
Ấn tượng bạn để lại.
11
Một khi đã quyết định,
Thì phải bắt đầu ngay.
Không tìm cớ trì hoãn.
Bây giờ, ngay lúc này!
12
Không phải chuyện nhân quả,
Nhưng sự thật: Vốn thường,
Ai yêu thương nhiều quá,
Sẽ chết vì yêu thương.
13
Cuộc sống chỉ đáng sống
Khi biết sống vì đời.
Nghe có vẻ trống rỗng,
Nhưng đúng đến lặng người.
14
Không tin vào chính mình,
Rồi băn khoăn, lần lữa,
Tức là chưa bắt đầu,
Đã thất bại một nửa.
15
Anh có thể là người
Công tâm, can đảm nhất,
Cũng đừng trách những người
Không dám nói sự thật.
16
Đúng, tuy nghe nhàm chán:
Ta cho đời cái gì
Sẽ nhận lại cái ấy.
Lại tin không thì tùy.
17
Thường vẫn thế, ta buồn,
Khi mất mát, dù nhỏ.
Thế mà ta ít vui
Với cái ta đang có.
18
Saadi, ai cũng biết,
Đã chia ba cuộc đời
Để đọc, đi, và viết.
Phần còn lại – nghỉ ngơi.
19
Không có gì vô duyên
Bằng ăn tục, nói láo.
Không có gì hướng thiền
Bằng lao động sáng tạo.
20
Trời – lúc nắng, lúc mưa.
Người – lúc vui, lúc khổ.
Đừng quá thiếu, quá thừa.
Đừng quá lớn, quá nhỏ.
21
Khi ta sống hết mình,
Nghĩa là ta quên mình.
Tưởng không sống cho mình,
Nhưng lại sống cho mình.
22
Quân tử và tiểu nhân
Có một điều khác biệt:
Tiểu nhân lo miếng ăn,
Quân tử lo hiểu biết.
23
Bạn là một thế giới
Duy nhất, không giống ai,
Nhiều tầng như vũ trụ,
Bí ẩn như con bài.
24
Thực tài luôn là người
Cứ lặng lẽ làm việc.
Bất tài luôn là người
Cứ nằm dài than tiếc.
25
Sách – sản phẩm vĩ đại
Và quí nhất ở đời.
Không có sách, nhân loại
Không bao giờ thành người.
26
A friend in need
Is a friend in deed.
Bạn là để giúp nhau,
Chứ không phải giải sầu.
27
Bạn tốt chính là người
Thăm ta khi đau ốm
Hay khi ta ngồi tù.
Ngoài ra là bạn rổm.
28
Ở độ tuổi hai mươi
Mà bạn chỉ thích lười,
Thì hãy đem tuổi ấy
Bán đi, kiếm chút lời.
29
Đừng nói câu “Rất tiếc”
Với người mình đang yêu,
Giống như khi làm việc
Không kêu khó khăn nhiều.
30
Đàn ông không có vợ
Héo khô về tâm hồn.
Đàn bà không đẻ con
Héo khô về thể xác.
31
Napôlêông nói
Ông ta luôn thành công
Vì đã không do dự.
Bạn có làm thế không?
32
Không có gì biến mất,
Không có gì ngẫu nhiên.
Trăng lặn, trăng lại mọc,
Hết tiền, lại có tiền.
33
Việc gì cũng quan trọng -
Cày ruộng hay viết văn.
Miễn là làm thật tốt,
Miễn là phải chuyên cần.
34
Khi mới sinh, bạn khóc
Còn mọi người thì cười.
Mong bạn vui, lìa đời
Để lại nhiều tiếng khóc.
35
Ý nghĩa của cuộc sống
Luôn nằm trong lao động.
Còn nghỉ ngơi, vô lo
Chỉ khi ta xuống mồ.
36
Người có chí tiến thân,
Số phận sẽ dìu dắt.
Người ngồi ì, bất cần,
Số phận sẽ xếp đặt.
37
Nói thì lại nhàm chán:
Ta không thể thanh thản
Sống với quá khứ buồn.
Vậy vứt đi, vứt luôn!
38
Con người vốn bảo thủ.
Việc của mình, cứ khuyên.
Nghe hay không tùy họ,
Đừng áp đặt, thêm phiền.
39
Không ai sướng cả đời.
Không ai khổ cả đời.
Vậy vấn đề ở chỗ
Tùy cơ và tùy thời.
40
Con đường đến thành đạt,
Vừa ngắn, vừa an toàn,
Là học vấn, hơn thế,
Sống lại được thanh nhàn.
41
Đừng so người với ta,
Đừng so ta với người,
Vì được sinh ra đời,
Ai cũng là đặc biệt.
42
Ta viện đủ lý do,
Cùng một việc, một lúc
Để làm hoặc không làm,
Mà nghe đều thuyết phục.
43
Thôi ước mơ, hy vọng,
Nghĩa là ta ngừng sống.
Con người có thể bay,
Tiếc ta quên điều này.
44
Đừng hối tiếc, than khóc
Những việc buồn đã qua,
Hãy vui mừng: Phía trước
Tương lai đang chờ ta.

45
Shakespeare nói chí lý
Yêu thì yêu mọi người.
Tin thì tin vài người.
Ghét – không ghét ai cả.
46
Hãy chọn một mục đích,
Cố đeo đuổi, không rời,
Vì nó rất có thể
Là mục đích cả đời.

47
Sống không có mục đích,
Sẽ không có đam mê.
Cần có nơi nào đó
Để đi và để về.
48
Con người được sinh ra
Không phải để biến mất,
Mà để dấu chân mình
Trong lòng người, trên đất.
49
Bạn rất cần tự do
Để sáng tạo, hơn thế,
Để làm điều thiện tâm
Ở những nơi có thể.
50
Đừng làm phiền người khác,
Khi có thể tự làm.
Khi phần mình đã có,
Phần của người, đừng tham.
51
Khi bắt đầu công việc,
Phải luôn luôn lạc quan.
Còn nếu muốn bi quan,
Hãy chờ khi xong việc.
52
Dù chuyện gì xẩy ra,
Cũng tĩnh tâm để hiểu
Rằng cuộc sống chúng ta
Quả là điều kỳ diệu.
53
Lincohn đúng khi nói:
Ta thất bại ra sao
Không quan trọng bằng việc
Chấp nhận nó thế nào.
54
Đừng đổ lỗi số phận
Thất bại hoặc ưu phiền,
Phải thẳng thắn nhìn nhận
Một phần mình gây nên.
55
Tốt là khi lặng lẽ
Làm việc tốt cho đời.
Xấu là khi lặng lẽ
Lo bòn vét của đời.
56
Không biết thì cứ hỏi
Chẳng có gì đáng chê.
Ai không biết lắng nghe,
Không bao giờ biết nói.
57
Có thể bạn ngu dốt
Một chốc khi hỏi người.
Ai dốt, không dám hỏi,
Sẽ ngu dốt suốt đời.
58
Người khiêm tốn thực sự
Là người biết rõ mình,
Dám nói điều mình biết,
Dám nhận mình thông minh.
59
Bạn đã thử sức chưa,
Mà nói mình không thể?
Chưa bắt đầu, làm sao
Biết được khó hay dễ?
60
Đáng thương và ngu ngốc
Kẻ làm ác, mà rồi
Chẳng được tí lợi lộc,
Lại còn bị chê cười.
61
Cái tốt nhất ta có
Chính là lòng trung thành.
Sự kính trọng, thanh danh…
Mọi cái đều từ đó.
62
Lý trí giúp ta tránh
Những việc không nên làm.
Trái tim thì ngược lại,
Mách những việc cần làm.
63
Kẻ lười biếng không biết
Nghịch lý này của đời:
Chỉ những ai làm việc
Mới thực sự nghỉ ngơi.
64
Muốn hay không cũng vậy:
Quay lưng với mặt trời,
Rốt cục ta chỉ thấy
Cái bóng mình mà thôi.
65
Nếu thực sự ta hiểu
Người khác như hiểu ta,
Thì lỗi lầm của họ
Ta dễ dàng bỏ qua.
66
Ta miễn phí tiêu dùng
Những tháng năm trước mặt.
Nhưng năm tháng đã qua
Có giá, và rất đắt.
67
Thực sự có nhiều người
Lời đi trước ý nghĩ.
Nói, chẳng biết nói gì,
Đó là điều tối kỵ.

 

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm