Xe cán chó
Thời của liền-bà (hay An-nam thời thổ tả hehe…)
Bài viết của cây bút Vương Văn Quang trên facebook của anh (FB Bác Văn Vương). Một vài viết hay, châm biếm và nhiều tầng nghĩa. Title của bài do chủ blog tự đặt, có chỉnh sửa một số từ (ví dụ vietnam thành An-nam) và viết hoa đầu câu hehe...
Tác giả: Vương Văn Quang
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
http://bautx.blogspot.com/2014/08/thoi-cua-lien-ba-hay-nam-thoi-tho-ta.html
Baron Trịnh: Bài viết của cây bút Vương Văn Quang trên facebook của anh (FB Bác Văn Vương).
Một vài viết hay, châm biếm và nhiều tầng nghĩa. Title của bài do chủ
blog tự đặt, có chỉnh sửa một số từ (ví dụ vietnam thành An-nam) và viết
hoa đầu câu hehe...
-----------------------------------------------------
Chưa bao giờ liền-ông An-nam mất giá thê giảm như hiện nay. Ai
cũng có thể phê phán chửi rủa nhiếc móc liền-ông An-nam.
Liền-bà chửi liền-ông đã đành (liền-bà chửi liền-ông thì
nhiều, nhưng đơn cử trường hợp mới đây, có quí cô gì viết bài
đăng báo hẳn hoi, phê phán liền-ông An-nam, trong đó phê cả không
biết mần-tình), nhưng liền-ông cũng chửi liền-ông (Bác too) mới
lạ. Liền-ông Việt chửi liền-ông Việt đã đi một nhẽ, thôi thì
tự an ủi, đó là hành động tích cực "phê và tự phê", nhưng
liền-ông ngoại không đâu cũng nhẩy vô chửi liền-ông An-nam
(trường hợp anh Dâu-Joe-tây chả hạn. Chắc mọi người chưa quên anh
í viết [đại khái]: Nếu có một ngày tất cả liền-ông An-nam
cùng không làm gì, chắc chắn xã hội An-nam vẫn vận hành bình
thường, may ra chỉ có những người muốn kêu xe ôm thấy đôi chút
bất tiện). Tóm lại, ngày hôm nay, con chó mà biết viết, nó
cũng có thể chửi liền-ông An-nam. Chửi, và được khen, được
hưởng ứng, hế hế...
Thế giới người ta tắm truồng ở bãi tắm truồng cách hồn nhiên,
bởi vậy phong trào nữ quyền phát xuất từ phương Tây, là nơi
phụ nữ vốn đã thừa quyền. An-nam ta vạch trym tụt quần đái
đường cách khêu gợi, cách khêu-zâm..., nhưng chỉ cần ca sĩ người
mẫu chót không mặc xu-cheng lập tức thiên hạ xúm vào bình
phẩm, kẻ tán thưởng người lên án. Oái oăm ở chỗ, kẻ lên án,
ném đá thường lại là... liền-bà.
Não trạng vẫn chưa tiến xa hơn hậu môn con trâu, móng chân vẫn
vàng ươm nhưng nhoắt cái thấy các bà các chị rao giảng nữ
quyền luận. Thời này liền-bà có con không chồng là oai, là tân
tiến, sing-gồ-mom đang là mốt. Thời này liền-bà coi liền-ông
là đồ chơi tình dục, phát ngôn xiển dương tư tưởng này được
hoan hô nhiệt liệt. Nhưng oái oăm ở chỗ, nếu liền-ông cũng bắt
chước, coi liền-bà là đồ chơi tình dục, lại dại dột ông ổng
phát ngôn, chắc cú lãnh đòn của toàn xã hội. Nói ngắn gọn,
liền-bà chơi giai coi giai như sextoy là văn minh tân tiến,
liền-ông chơi gái coi gái như đồ chơi tình dục là kẻ thủ cựu
phong kiến lạc hậu, đểu cáng ti tiện.
Thời trước, ngắn thôi, chừng vài ba chục năm chứ mấy, liền-bà
lấy Tây (ngoại quốc) bị coi thường, là nỗi nhục nhã của cả
dòng họ. Thời pháp thuộc, "me Tây" vừa là danh từ vừa là tính
từ. Thời Việt Nam cộng hòa, "me Mỹ" cũng thế. Hôm nay khác
lắm rồi, lấy Tây chẳng những không đáng xấu hổ, mà còn là
niềm tự hào.
Ngày nay nếu không phải đại gia hay người nổi tiếng thì
liền-ông An-nam đừng có mơ "đưa nàng zề-zinh" một quả liền-bà
chân dài, "bóng sáng" (nghĩa là quả mẹt nom ngon ngon xinh xinh).
Liền-bà An-nam chân dài mẹt đẹp ngày nay nếu không quơ được đại
gia thì họ lấy Tây. Còn lại liền-bà ô mai sấu, cá sấu, lại
thất học nách chua... thì lấy Đài Loan Hàn Quốc. "Không yêu người nghèo", "không có tiền cạp đất"…,
bần cùng bất đắc dĩ, nhan sắc tầm Thị-nở thì liền-bà Việt
mới lấy liền-ông Việt. Cũng may, liền-bà Việt vốn chưa bao giờ
là cộng đồng nhiều nhan sắc nên liền-ông Việt nhìn chung vẫn
có vợ.
Liền-ông An-nam thối mồm hôi nách thô bỉ ổi, đã đành. Liền-ông
An-nam nhậu nhẹt cờ bạc bê tha, đã đành. Liền-ông An-nam bất
tài di mộng hoạt tinh yếu sinh lí trĩ mạch lươn, đã đành. Nhưng
bảo dân tộc này thiểu năng, xã hội này trì trệ lạc hậu là
tội của liền-ông liệu có thỏa đáng? Bà mẹ Việt Nam anh hùng
bởi bà đẻ ra anh hùng. Vậy còn bọn khùng điên cám hấp lệ rơi
là do bà mẹ không anh hùng lắm sinh ra chứ nhề!? Nồi méo vung
méo. Liền-ông An-nam quá tệ chắc có nhẽ cũng có một chút
nguyên nhân từ liền-bà An-nam... hơi hơi tệ quá.
***
Bà nhà văn Phạm Thị Hoài vừa biên quả "Vì một tiền đồ dân tộc còn đứng trên hai chân" trên blog của bả. Thông qua chuyện ăn nhậu rượu chè, bà í cũng chửi khẽ liền-ông An-nam một phát.
Đặc điểm, thế mạnh của bà Hoài là sự uyên bác, dữ dội, nanh
nọc. Đặc điểm của bà không phải sự hài hước, bỡn cợt. nhìn
chung, bà nhà văn này không biết đùa. Ở bà luôn là sự nghiêm
trang tới nghiêm trọng. Ấy thế mà đọc bài viết này của bả,
Bác giật mình. Quái, sao bà ấy đùa dai thế. Đặc biệt là
paragraph cuối cùng, sự đùa cợt của bà í đã đi quá xa. Rất xa
so với khả năng hài hước của bà í.
Ở An-nam hôm nay, rất nhiều thể loại có họ hàng ruột thịt với
thần tử, không chỉ có thần tửu (bà Hoài kết luận: ở An-nam, thần tửu là anh em ruột thịt với thần tử).
Nhìn chung, ưa ăn nhậu vốn là đặc tính cố hữu của Việt-tộc,
4000 năm trước, chẳng vua Hùng kén rẻ bằng tiêu chí ăn nhậu đó
thôi? Trải qua hàng ngàn năm ăn nhậu bốc phét, ngày hôm nay, chỉ
số ăn nhậu của Việt-tộc chưa phải là cái gì đáng báo động
(căn cứ trên chính những con số thống kê của bà Hoài). vậy cớ
gì mà xoắn, nhể?!
Bà Hoài hăng hái giơ cả bốn tay kí bản án tử hình ăn nhậu:
Cấm bán rượu 24/24. Tất nhiên, bà í đùa thôi. Nhưng đùa thế
hãi bỏ cha ra. Khiếp khiếp là.
Người ta (nhẽ trong đó có bà Hoài) lo ngại nhiều vấn nạn phát
sinh từ rượu. Từ tai nạn giao thông cho tới những hành vi bột
phát của những kẻ nhân cách có vấn đề. Hợp lí quá. Quá hợp
lí ấy chứ. Nhưng người ta có nghĩ quẩn đi một chút, rằng thì
là trong bối cảnh, không khí xã hội An-nam hiện tại, không có
trò ăn nhậu, cấm tiệt ăn nhậu, sẽ dẫn tới dân tình sinh
thuần-quynh cả lượt, xách dao đâm chém nhau loạn xạ, cha hiếp
con trâu địt chó (do kích thích nội sinh) rồi chả còn đất mà
xây nhà tù với trại thuần-quynh, chứ bỡn à?
Bài viết của bà Hoài, tất nhiên, cũng chỉ là thứ phát ngôn
chém gió mà thôi. Chả hại ai, chả dẫn tới cái gì. Biết thế
nhưng không hiểu tại sao, sau khi đọc xong bài viết ấy, Bác lại
nhớ ra ngay câu nói của một đại văn hào (An-nam, dĩ nhiên): "Đàn bà An-nam mà làm nghề viết lách thì không là quái vật cũng là phường chốn chúa lộn chồng" (nói trong lúc hàn huyên, không phải trong soáng-toác).
Dĩ nhiên Bác không đồng ý với nhận định ấy, nhưng chả hiểu sao, thỉnh thoảng Bác vẫn nhớ tới nó.
Tác giả: Vương Văn Quang
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
http://bautx.blogspot.com/2014/08/thoi-cua-lien-ba-hay-nam-thoi-tho-ta.html
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Văn Công Hùng - Ghi chép ngày 07.10.2024
- Hoàng gia Anh bị tố dùng Meghan 'chuyển hướng' dư luận
- Giả vờ làm kẻ sát nhân để nhờ cảnh sát dọn tuyết trước nhà
- Hé lộ danh sách dự kiến phân công nhiệm vụ lãnh đạo cấp cao Việt Cộng
- Trọng và Phúc được bầu lại, tiếp tục lãnh đạo Đảng Vem ( Mặt Vẹm nào cũng là " Mặt Bác Hồ " )
Thời của liền-bà (hay An-nam thời thổ tả hehe…)
Bài viết của cây bút Vương Văn Quang trên facebook của anh (FB Bác Văn Vương). Một vài viết hay, châm biếm và nhiều tầng nghĩa. Title của bài do chủ blog tự đặt, có chỉnh sửa một số từ (ví dụ vietnam thành An-nam) và viết hoa đầu câu hehe...
Baron Trịnh: Bài viết của cây bút Vương Văn Quang trên facebook của anh (FB Bác Văn Vương).
Một vài viết hay, châm biếm và nhiều tầng nghĩa. Title của bài do chủ
blog tự đặt, có chỉnh sửa một số từ (ví dụ vietnam thành An-nam) và viết
hoa đầu câu hehe...
-----------------------------------------------------
Chưa bao giờ liền-ông An-nam mất giá thê giảm như hiện nay. Ai
cũng có thể phê phán chửi rủa nhiếc móc liền-ông An-nam.
Liền-bà chửi liền-ông đã đành (liền-bà chửi liền-ông thì
nhiều, nhưng đơn cử trường hợp mới đây, có quí cô gì viết bài
đăng báo hẳn hoi, phê phán liền-ông An-nam, trong đó phê cả không
biết mần-tình), nhưng liền-ông cũng chửi liền-ông (Bác too) mới
lạ. Liền-ông Việt chửi liền-ông Việt đã đi một nhẽ, thôi thì
tự an ủi, đó là hành động tích cực "phê và tự phê", nhưng
liền-ông ngoại không đâu cũng nhẩy vô chửi liền-ông An-nam
(trường hợp anh Dâu-Joe-tây chả hạn. Chắc mọi người chưa quên anh
í viết [đại khái]: Nếu có một ngày tất cả liền-ông An-nam
cùng không làm gì, chắc chắn xã hội An-nam vẫn vận hành bình
thường, may ra chỉ có những người muốn kêu xe ôm thấy đôi chút
bất tiện). Tóm lại, ngày hôm nay, con chó mà biết viết, nó
cũng có thể chửi liền-ông An-nam. Chửi, và được khen, được
hưởng ứng, hế hế...
Thế giới người ta tắm truồng ở bãi tắm truồng cách hồn nhiên,
bởi vậy phong trào nữ quyền phát xuất từ phương Tây, là nơi
phụ nữ vốn đã thừa quyền. An-nam ta vạch trym tụt quần đái
đường cách khêu gợi, cách khêu-zâm..., nhưng chỉ cần ca sĩ người
mẫu chót không mặc xu-cheng lập tức thiên hạ xúm vào bình
phẩm, kẻ tán thưởng người lên án. Oái oăm ở chỗ, kẻ lên án,
ném đá thường lại là... liền-bà.
Não trạng vẫn chưa tiến xa hơn hậu môn con trâu, móng chân vẫn
vàng ươm nhưng nhoắt cái thấy các bà các chị rao giảng nữ
quyền luận. Thời này liền-bà có con không chồng là oai, là tân
tiến, sing-gồ-mom đang là mốt. Thời này liền-bà coi liền-ông
là đồ chơi tình dục, phát ngôn xiển dương tư tưởng này được
hoan hô nhiệt liệt. Nhưng oái oăm ở chỗ, nếu liền-ông cũng bắt
chước, coi liền-bà là đồ chơi tình dục, lại dại dột ông ổng
phát ngôn, chắc cú lãnh đòn của toàn xã hội. Nói ngắn gọn,
liền-bà chơi giai coi giai như sextoy là văn minh tân tiến,
liền-ông chơi gái coi gái như đồ chơi tình dục là kẻ thủ cựu
phong kiến lạc hậu, đểu cáng ti tiện.
Thời trước, ngắn thôi, chừng vài ba chục năm chứ mấy, liền-bà
lấy Tây (ngoại quốc) bị coi thường, là nỗi nhục nhã của cả
dòng họ. Thời pháp thuộc, "me Tây" vừa là danh từ vừa là tính
từ. Thời Việt Nam cộng hòa, "me Mỹ" cũng thế. Hôm nay khác
lắm rồi, lấy Tây chẳng những không đáng xấu hổ, mà còn là
niềm tự hào.
Ngày nay nếu không phải đại gia hay người nổi tiếng thì
liền-ông An-nam đừng có mơ "đưa nàng zề-zinh" một quả liền-bà
chân dài, "bóng sáng" (nghĩa là quả mẹt nom ngon ngon xinh xinh).
Liền-bà An-nam chân dài mẹt đẹp ngày nay nếu không quơ được đại
gia thì họ lấy Tây. Còn lại liền-bà ô mai sấu, cá sấu, lại
thất học nách chua... thì lấy Đài Loan Hàn Quốc. "Không yêu người nghèo", "không có tiền cạp đất"…,
bần cùng bất đắc dĩ, nhan sắc tầm Thị-nở thì liền-bà Việt
mới lấy liền-ông Việt. Cũng may, liền-bà Việt vốn chưa bao giờ
là cộng đồng nhiều nhan sắc nên liền-ông Việt nhìn chung vẫn
có vợ.
Liền-ông An-nam thối mồm hôi nách thô bỉ ổi, đã đành. Liền-ông
An-nam nhậu nhẹt cờ bạc bê tha, đã đành. Liền-ông An-nam bất
tài di mộng hoạt tinh yếu sinh lí trĩ mạch lươn, đã đành. Nhưng
bảo dân tộc này thiểu năng, xã hội này trì trệ lạc hậu là
tội của liền-ông liệu có thỏa đáng? Bà mẹ Việt Nam anh hùng
bởi bà đẻ ra anh hùng. Vậy còn bọn khùng điên cám hấp lệ rơi
là do bà mẹ không anh hùng lắm sinh ra chứ nhề!? Nồi méo vung
méo. Liền-ông An-nam quá tệ chắc có nhẽ cũng có một chút
nguyên nhân từ liền-bà An-nam... hơi hơi tệ quá.
***
Bà nhà văn Phạm Thị Hoài vừa biên quả "Vì một tiền đồ dân tộc còn đứng trên hai chân" trên blog của bả. Thông qua chuyện ăn nhậu rượu chè, bà í cũng chửi khẽ liền-ông An-nam một phát.
Đặc điểm, thế mạnh của bà Hoài là sự uyên bác, dữ dội, nanh
nọc. Đặc điểm của bà không phải sự hài hước, bỡn cợt. nhìn
chung, bà nhà văn này không biết đùa. Ở bà luôn là sự nghiêm
trang tới nghiêm trọng. Ấy thế mà đọc bài viết này của bả,
Bác giật mình. Quái, sao bà ấy đùa dai thế. Đặc biệt là
paragraph cuối cùng, sự đùa cợt của bà í đã đi quá xa. Rất xa
so với khả năng hài hước của bà í.
Ở An-nam hôm nay, rất nhiều thể loại có họ hàng ruột thịt với
thần tử, không chỉ có thần tửu (bà Hoài kết luận: ở An-nam, thần tửu là anh em ruột thịt với thần tử).
Nhìn chung, ưa ăn nhậu vốn là đặc tính cố hữu của Việt-tộc,
4000 năm trước, chẳng vua Hùng kén rẻ bằng tiêu chí ăn nhậu đó
thôi? Trải qua hàng ngàn năm ăn nhậu bốc phét, ngày hôm nay, chỉ
số ăn nhậu của Việt-tộc chưa phải là cái gì đáng báo động
(căn cứ trên chính những con số thống kê của bà Hoài). vậy cớ
gì mà xoắn, nhể?!
Bà Hoài hăng hái giơ cả bốn tay kí bản án tử hình ăn nhậu:
Cấm bán rượu 24/24. Tất nhiên, bà í đùa thôi. Nhưng đùa thế
hãi bỏ cha ra. Khiếp khiếp là.
Người ta (nhẽ trong đó có bà Hoài) lo ngại nhiều vấn nạn phát
sinh từ rượu. Từ tai nạn giao thông cho tới những hành vi bột
phát của những kẻ nhân cách có vấn đề. Hợp lí quá. Quá hợp
lí ấy chứ. Nhưng người ta có nghĩ quẩn đi một chút, rằng thì
là trong bối cảnh, không khí xã hội An-nam hiện tại, không có
trò ăn nhậu, cấm tiệt ăn nhậu, sẽ dẫn tới dân tình sinh
thuần-quynh cả lượt, xách dao đâm chém nhau loạn xạ, cha hiếp
con trâu địt chó (do kích thích nội sinh) rồi chả còn đất mà
xây nhà tù với trại thuần-quynh, chứ bỡn à?
Bài viết của bà Hoài, tất nhiên, cũng chỉ là thứ phát ngôn
chém gió mà thôi. Chả hại ai, chả dẫn tới cái gì. Biết thế
nhưng không hiểu tại sao, sau khi đọc xong bài viết ấy, Bác lại
nhớ ra ngay câu nói của một đại văn hào (An-nam, dĩ nhiên): "Đàn bà An-nam mà làm nghề viết lách thì không là quái vật cũng là phường chốn chúa lộn chồng" (nói trong lúc hàn huyên, không phải trong soáng-toác).
Dĩ nhiên Bác không đồng ý với nhận định ấy, nhưng chả hiểu sao, thỉnh thoảng Bác vẫn nhớ tới nó.
Tác giả: Vương Văn Quang
Nguồn hình ảnh: Sưu tầm trên internet.
http://bautx.blogspot.com/2014/08/thoi-cua-lien-ba-hay-nam-thoi-tho-ta.html