Trang Lá Cải Chủ Nhật Ngày 27 - 04-2014 : Không Phải Bài Nào Trong Này Cũng...Nhảm Nhí !
Trinh tiết của người con gái nhiều khi được xem như là một món hàng thuộc hàng "đặc sản", mang lại cảm giác khoái lạc đặc biệt và may mắn (?) cho người "hưởng thụ"
**************************************
Cảm giác tội lỗi giày vò người Hàn Quốc
Người
đàn ông trung niên đứng trong hàng dài, kiên nhẫn chờ đợi. Ông mặc đúng
kiểu doanh nhân Hàn, áo vest đen và cà vạt. Ông đã lái xe một giờ đến
nơi có bàn thờ chung của các học sinh thiệt mạng trong vụ chìm phà, dù
không quen biết một ai trên phà.
Ông là một trong 100.000 người đã đến nơi tưởng niệm các học sinh ở
thành phố Ansan, sau khi phà Sewol chìm ở phía nam Hàn Quốc hôm 16/4
khiến hơn 300 người, trong đó hầu hết là học sinh của Ansan, chết hoặc
mất tích.
"Tôi là một người cha, của hai đứa con", ông vừa nói vừa khóc, tay đè
chặt lên ngực như muốn nén đau. "Tôi cảm thấy rất buồn vì không thể làm
gì cho các gia đình có người thiệt mạng. Tôi chỉ có thể đến đây và nói
tôi rất xin lỗi".
Người đàn ông này không quen biết một ai trên phà Sewol. Cuộc sống của
ông có thể vẫn đầy niềm vui thú ở Seoul, không liên quan gì đến tấn thảm
kịch giữa biển khơi. Nhưng ông cũng là hiện thân của sự đau khổ, cảm
giác tội lỗi và giận dữ đang bao trùm lên mọi người Hàn Quốc.
Một người Hàn Quốc khóc nức nở khi viếng thăm bàn thờ chung của các
em học sinh trường Danwon thiệt mạng trong tai nạn chìm phà. Ảnh:
Reuters.
Con đường lớn dẫn đến đảo Jindo - nơi tập trung thân nhân và thi thể
những người gặp nạn - nhuộm một màu vàng. Cứ khoảng hai mét lại có một
dải ruban màu vàng buồn thảm lay động trước gió. Tại trường trung học
Danwon, nơi khối 11 mất đi ba phần tư số học sinh trong thảm họa chìm
phà, những dải ruban vàng được buộc đầy trước cổng. Trên các trang mạng
của đất nước có độ kết nối trực tuyến cao nhất thế giới này, khắp nơi
mang một màu vàng của hình chiếc nơ đơn giản.
Các sinh viên đại học đã thiết kế biểu tượng này và phát tán qua tin
nhắn trên mạng Kakao Talk từ ngày 19/4. Ý nghĩa của nó là sự hy vọng,
"một bước nhỏ, điều thần kỳ sẽ đến". Và khi con số người thiệt mạng ngày
càng tăng, chiếc nơ vàng trở thành biểu tượng đau buồn của cả quốc gia.
Mọi người buộc những ruban vàng ở nhà và trường học. Hình ảnh chiếc nơ
vàng xuất hiện nổi bật trên các chương trình tin tức. Âm nhạc trầm buồn
phát trên TV kèm với hình ảnh nơ vàng chầm chậm hiện ra khắp đất nước.
Các biên tập viên của truyền hình Hàn Quốc, vốn chuộng trang phục hồng
chói hoặc xanh dương, những ngày này đều mặc vest đen hoặc xám. Chỉ có
một chủ đề bao trùm mọi chương trình trên truyền hình - thảm họa chìm
phà Sewol, từ việc điều tra đến kế hoạch quốc tang.
Trang Twitter và Facebook tiếng Hàn, người dùng chia sẻ nỗi buồn đau.
Nội dung của hầu hết các thông điệp mô tả cảm giác chung, đó là giận dữ
và bất lực. "Tôi rất tiếc đã không thể làm gì để cứu các bạn và giúp đỡ
các bạn", một người dùng có tên sbja22 viết.
Khát khao cháy bỏng cứu sống các nạn nhân chìm phà xuất phát từ chính
việc các em là ai - các em là những học sinh trung học. Học sinh lớp 11 ở
Hàn Quốc có truyền thống được thưởng cho một chuyến đi chơi xa trước
khi phải bước vào kỳ thi nổi tiếng là khắc nghiệt để vào đại học. Những
học sinh Danwon bước chân lên phà đi chơi như biết bao học sinh trên
khắp đất nước, để rồi đi vào thảm họa.
Ở Hàn Quốc, trẻ em được coi là kho báu của mỗi gia đình, được nhận sự
chăm sóc và quan tâm rất lớn. Nghe lời là một trong những phẩm chất được
đánh giá cao ở các em. Người lớn giữ vai trò che chắn bảo vệ.
Bi kịch Sewol xé tan một mảnh trong cấu trúc văn hóa của xã hội hiện
đại Hàn Quốc, khi người đầu tiên gọi cấp cứu lại là một em nhỏ chứ không
phải thủy thủ đoàn. Cuộc gọi do một học sinh 17 tuổi tên là Choi Duk-ha
thực hiện. "Cứu với, chúng cháu đang trên tàu, và cháu nghĩ tàu đang
chìm", Choi khẩn thiết nói khi gọi cho số điện thoại cấp cứu. Những
người lớn trên phà khi đó chưa kịp thực hiện cuộc gọi. Sau đó, Choi
thiệt mạng trong phà.
Thủy thủ đoàn, những người được huấn luyện và có nhiệm vụ bảo vệ hành
khách, đã thông báo cho toàn tàu ngồi yên tại chỗ chứ không kêu gọi hành
khách chạy lên boong hoặc chỗ có xuồng cứu sinh. Các em học sinh, được
nuôi dưỡng với lời răn dạy phải biết nghe lời, đã nghe lời thủy thủ
đoàn. Những người sống sót cho biết ai mà tuân thủ thông báo ngồi im đều
không kịp thoát thân.
Trong khi đó thì thủy thủ đoàn rời tàu, trở thành những người đầu tiên
được tuần duyên cứu mạng. Những hình ảnh trên TV về họ khiến cả nước Hàn
Quốc nổi giận - thuyền trưởng nhảy vào xuồng cứu sinh trong khi những
hành khách nhỏ tuổi của ông ta vẫn kẹt trong phà và đang mặc áo phao -
thứ có thể ngăn cản các em tìm đường chui ra khỏi các căn phòng ngập
nước.
Thủ tướng Hàn Quốc Chung Hong-won nhận trách nhiệm vì cứu hộ chậm chạp
và nói không muốn trở thành gánh nặng của chính phủ. Ảnh: AP
Sai lầm có hệ thống
Phà Sewol lúc đầu có tên Naminoue, được đóng tại Nhật Bản. Nó hoạt động
ở Nhật từ năm 1994 đến 2012. Công ty Chonghaejin Marinemua lại phà cuối
năm 2012 và tân trang cho nó. Chonghaejin cơi nới thêm cabin hành khách
ở các tầng ba, bốn và năm, tăng khả năng chở người và đồng thời thay
đổi trọng lượng cũng như thăng bằng của con phà.
Phà Sewol vượt qua mọi cuộc kiểm tra và kiểm định do Đăng kiểm Hàng hải
Hàn Quốc, một cơ quan tư nhân đại diện cho chính phủ, tiến hành. Phà
Sewol sau khi cải tạo được phép chở khách từ Incheon đến đảo nghỉ dưỡng
Jeju từ năm ngoái.
"Việc thay đổi kết cấu của phà là một phần nguyên nhân tai nạn", Yutaka
Watanabe, giáo sư về khoa học và công nghệ hàng hải tại đại học Tokyo,
người đã nghiên cứu nhiều tai nạn trong đó có vụ chìm phà tương tự ở
Nhật năm 2007, nhận xét. "Họ mua một cái tàu cũ từ Nhật rồi xây thêm
nhiều cabin, những cabin này đều ở phía trên con tàu và khiến thay đổi
trọng tâm lên phía trên".
Các công tố viên đã lục soát công ty Chonghaejin Marine và Đăng kiểm
Hàng hải. Họ cho biết chưa có kết luận về nguyên nhân chìm phà, nhưng
đang điều tra việc hoán cải, việc lái tàu và tình trạng chở quá tải của
Sewol.
Cảm giác bất lực vì không cứu được hành khách lan sang cả lực lượng
tuần duyên cho dù họ đã cứu được những hành khách đang chới với ở những
tầng cao nhất của con phà. Hình ảnh trên truyền hình cho thấy các binh
sĩ kéo các thành viên thủy thủ đoàn lên xuồng an toàn, trong khi con phà
nghiêng hẳn, trồi lên hụp xuống mặt nước
Khi người Hàn Quốc nhìn sâu vào thảm kịch này, họ thấy sự sai lầm có hệ
thống, từ việc công ty muốn chở thêm thật nhiều khách, cho đến hành
động của chính cơ quan được giao nhiệm vụ bảo vệ hành khách.
"Thảm kịch này khiến chúng ta tự hỏi liệu chúng ta có phải tự bảo vệ
lấy thân", Cynthia Yoo, phó giáo sư tại dại học Kyung Hee, nói. "Chúng
ta không còn có thể tin tưởng rằng đang có những cơ quan chính phủ, có
thanh tra thích hợp để bảo vệ an toàn cho dân chúng nữa. Tôi nghĩ rằng
Sewol là một minh chứng điển hình cho tệ tham nhũng hoặc mơ hồ giữa các
cơ quan chính phủ, hiệp hội và công ty. Đó là vấn đề quốc gia mà chúng
ta cần phải thay đổi".
Hình ảnh các em học sinh và giáo viên được phát liên tục trên truyền
hình cũng như mạng Internet, tạo nên một phần của quá trình tưởng niệm.
Những đám tang đang diễn ra. Đằng sau những âm thanh khóc than là một
hồi chuông lặng lẽ, đòi hỏi sự sửa chữa những sai lầm để tránh bi kịch
và tổn thất lớn lao như thế xảy ra.
Thủ tướng Hàn Quốc Chung Hong-won hôm nay cũng đã thừa nhận và
xin lỗi về phản ứng chậm đối với vụ tai nạn giai đoạn đầu và xin lỗi các gia đình nạn nhân vì nhiều vấn đề, từ việc ngăn chặn tai nạn tới việc xử lý sớm thảm họa.
"Có quá nhiều sai phạm và những hành động sai trái trong các bộ phận
của xã hội, tồn tại cùng chúng ta quá lâu, và tôi hy vọng chúng sẽ được
sửa chữa để những tai nạn như thế này sẽ không tái diễn", ông Chung nói
và xin từ chức.
Ánh Dương (theo CNN
**********************
Phận đời của những đứa trẻ đấu võ để kiếm tiền ở Thái
Bất chấp nguy cơ mất trí nhớ và tàn phế, hàng
nghìn đứa trẻ ở Thái Lan đang tập luyện Muay Thái để kiếm tiền. Hàng
ngày chúng chỉ ăn, ngủ, tập võ và thi đấu.
Đó là một buổi tối thứ
bảy ở Sisaket, một thành phố nhỏ thuộc tỉnh Isan, Thái Lan. Một đám đông
vây quanh một khán đài mà người ta vừa dựng lên để chuẩn bị cho một
trận đấu quyền Thái (Muay Thái) quan trọng. Song các võ sĩ sẽ xuất hiện
trong trận đấu là những người khá đặc biệt. Chúng gồm Nat Thanarak, một
thiếu niên 11 tuổi, và Nong Em, một võ sĩ 12 tuổi, Daily Mail đưa tin.
Muay
Thái là một trong những môn võ thuật đối kháng tàn bạo nhất thế giới. Ở
Thái Lan, những đứa trẻ từ 7 tuổi trở lên có thể đấu Muay Thái để kiếm
tiền. Những trận đấu của chúng là cơ hội để những kẻ đam mê cá cược tìm
kiếm vận may.
Khoảng 30.000 trẻ em đang tập luyện võ Muay Thái để
tham gia các cuộc đấu tại Thái Lan. Công việc này có thể gây nên những
hậu quả cho chúng trong tương lai. Những cú đấm có thể gây tổn hại tương
đương cú va chạm do tai nạn xe hơi. Ngoài ra các võ sĩ nhí có nguy cơ
mất trí nhớ rất cao.
Nhiều trận đấu kết thúc với việc một võ sĩ nhí đấm vào đầu đối phương khiến đối thủ ngã trên sàn và bất tỉnh. Ảnh: Daily Mail
Mặc dù các nguy cơ rất hiển nhiên, luật pháp Thái Lan vẫn
không cấm trẻ em hành nghề đấm bốc, miễn là cha mẹ chúng đồng ý. Ở những
vùng nghèo như Isan, tiền trở thành một động lực rất lớn để cha, mẹ đẩy
con thành những kẻ bán mạng để mua vui cho thiên hạ.
Nat
Thanarak lớn lên trong một gia đình nghèo. Mẹ Nat, một bảo mẫu ở
Bangkok, là trụ cột của gia đình. Bà gửi tiền về nhà cho gia đình hàng
tháng. Khoản tiền mà Nat kiếm từ những trận đấu võ giúp cả nhà có thêm
thực phẩm. Mỗi ngày Nat phải tập luyện 4 tiếng. Cậu tuân thủ chế độ ăn
nghiêm ngặt và có rất ít thời gian để chơi.
"Cháu thượng đài vì cháu cần tiền", Nat kể.
Khi phóng viên hỏi Nat rằng cậu sẽ làm gì nếu thắng một trận lớn ở Bangkok, cậu đáp: "Mua một xe máy".
Võ sĩ Nat Thanarak và người cha Wacharat Thanarak. Ảnh: Daily Mail
Trận đấu sắp tới giữa Nat và Nong Em là một sự kiện quan
trọng. Nhiều người đã chi tiền để cá cược cho trận đấu đó. Người dân
trong làng đã đặt cược 50.000 bath - tương đương thu nhập bình quân của
một người Thái Lan trong năm.
Nhưng để có thể tham gia trận đấu,
Nat phải giảm 3 kg để đạt khối lượng cơ thể 25 kg. Do đó, Watchara, cha
của Nat, giúp con tập luyện để giảm cân bằng cách mặc áo len và chạy 8
km mỗi ngày, nhấc các can dầu thực vật, chống đẩy cùng nhiều hoạt động
khác.
"Đó là trận đấu quan trọng nhất trong sự nghiệp của con tôi. Nhưng nó cần giảm 3 kg trước khi đấu", Watchara nói.
Ý
thức rõ những hiểm họa mà đứa con trai có thể hứng chịu, nhưng
Watchara, một người thất nghiệp, nói rằng anh không còn lựa chọn nào
khác.
Những đứa trẻ có khả năng đám
bốc có thể tới các trại huấn luyện để nuôi dưỡng giấc mơ trở thành võ sĩ
Muay Thái. Chúng có thể dùng tiền thưởng trong các trận đấu để trang
trải học phí. Ảnh: Daily Mail
"Đôi khi chúng tôi không có tiền để đáp ứng các nhu cầu tối
thiểu. Chúng tôi phải vay tiền. Nếu Nat không đánh nhau để kiếm tiền,
tôi sẽ tới Bangkok để làm việc cùng vợ và gửi tiền về nhà. Thỉnh thoảng
nó nghĩ tới những rủi ro của việc đấm bốc, nhưng rồi lại quên vì nó còn
quá nhỏ. Nó chỉ muốn chơi và rất nhớ bạn bè", anh tâm sự.
Các nhà
nghiên cứu của Bệnh viện Ramathibodi tại Bangkok cho rằng thời gian chơi
ít ỏi không phải là điều đáng lo ngại nhất đối với các võ sĩ nhí.
"Não
của trẻ vẫn đang phát triển. Khi bạn gây tổn thương vào não của một đứa
trẻ, nó sẽ gây hậu quả nghiêm trọng hơn so với tổn thương ở não người
lớn", giáo sư Jiraporn Laothamatas, một nhà nghiên cứu của Bệnh viện
Ramathibodi, phát biểu.
Jiraporn nói chỉ số thông minh của những
võ sĩ nhí thường thấp hơn so với trẻ bình thường. Nguy cơ mất trí nhớ
của chúng trong giai đoạn sau của cuộc đời khá cao.
Lo ngại con có
thể hứng chịu tổn thương não, Wacharat từng khuyên Nat từ bỏ công việc
đấm bốc, nhưng đứa con không nghe lời anh vì nó thích Muay Thái. Thậm
chí Nat còn hy vọng rằng, một ngày nào đó cậu sẽ làm rạng danh làng của
cậu.
"Cháu sẽ tiếp tục tập đấm bốc. Môn võ ấy giúp cháu khỏe mạnh", Nat nói.
Những
trận đấu Muay Thái có thể khiến Nat trở thành phế nhân trong tương lai,
nhưng hiện tại cậu và hàng nghìn thiếu niên khác vẫn tiếp tục đấm, đá
trên các khán đài để trang trải cho cuộc sống hiện tại và theo đuổi giấc
mơ lớn trong tương lai.
Trịnh Nguyệt
***********************
3 mỹ nhân đa tài, không scandal của showbiz Việt
Khởi My sinh
năm 1990. Cô bắt đầu theo đuổi sự nghiệp ca hát sau khi đoạt giải nhất
Tiếng ca học đường vào năm 2007. Trước đó, Khởi My từng được huy chương
vàng Tiếng hát Hoa phượng đỏ toàn quốc, giải nhất Tiếng hát Vàng anh khu
vực Đông Nam Bộ… Với giọng hát vang xa, trong trẻo, Khởi My dần chiếm
được tình cảm của đông đảo khán giả. Cô luôn giữ được hình ảnh trong
sáng nên luôn được các fan gọi là “công chúa teen pop thế hệ mới”.
Trong khi nhiều ca sĩ khác thay
đổi hình ảnh từ trong sáng sang sexy, thậm chí là nổi loạn, Khởi My vẫn
giữ hình ảnh dễ thương, đáng yêu và được khán giả ủng hộ rất nhiều.
Fanpage cá nhân của Khởi My có số lượt like gần 4 triệu người. Đây là
con số khá khủng mà không phải ca sĩ trẻ nào ở Việt Nam có được.
Ngoài khả năng ca hát, Khởi My còn gây ấn tượng mạnh mẽ với khán giả qua vai trò MC.
Khởi My bắt đầu được chú ý nhiều hơn là kể từ khi cô tham
gia game show Gương mặt thân quen. Lúc nào cũng nhí nhảnh, đáng yêu
trên truyền hình, sân khấu nhưng Khởi My lại quá kín đáo trong cuộc sống
cá nhân. Cô luôn tìm cách tránh xa scandal để giữ gìn hình tượng đẹp
mắt trong lòng công chúng.
Khởi My lớn lên trong một gia
đình nghèo. Hàng ngày, cô cùng mẹ phải gánh củi lên chợ Long Khánh, tỉnh
Đồng Nai bán để lấy tiền lo ăn học. Đến nay, khi trở nên nổi tiếng, cô
vẫn không thể quên những ngày tháng đó và càng thêm yêu thương mẹ mình.
Hiện tại, hai mẹ con sống với nhau trong căn nhà trên đường Âu Cơ (quận
Tân Phú) mà cô mua được từ cát-xê dành dụm sau nhiều năm ca hát. Dù đi
đâu, làm gì Khởi My cũng có mẹ theo sát, ủng hộ và giúp đỡ hết mình.
Đông Nhi là ca sĩ trẻ nhạc teen thành công từ thế giới mạng.Cô tên thật là Mai Hồng Ngọc và sinh năm 1988. Không chỉ là ca sĩ, Đông Nhi còn khá thành công khi viết nhạc.
Ở Đông Nhi hội tụ đầy đủ các
yếu tố để trở thành một ngôi sao giải trí. Cô sở hữu ngoại hình sáng sân
khấu cùng giọng hát ngọt ngào và rất khéo léo, thông minh.
Đông Nhi cũng tham gia trong lĩnh vực điện ảnh khi thử sức ở Giải cứu thần chết với một vai phản diện hay Thứ ba học trò và Bộ tứ hoàn hảo. Nữ ca sĩ cũng là MC tay ngang khá thành công.
Sau nhiều năm ca hát, nói không
với scandal, từ ca sĩ nhạc teen, Đông Nhi trưởng thành hơn với hình
tượng quyến rũ, sexy. Thế nhưng cô vẫn luôn giữ được hình ảnh đẹp trong
mắt công chúng.
Đông Nhi và bạn trai Ông Cao
Thắng là cặp đôi chiếm được nhiều tình cảm của các bạn trẻ. Họ không chỉ
có ngoại hình tương xứng, tình cảm sâu đậm mà còn gây ấn tượng với fan
bằng cách thể hiện tình yêu đáng yêu.
Midu tên thật
là Đặng Thị Mỹ Dung, sinh năm 1989. Cô được mệnh danh là "thiên sứ" của
showbiz Việt nhờ vẻ đẹp trong sáng, mong manh và rất dịu dàng.
Cách đây nhiều năm, Midu đã nổi
lên với hình ảnh hot girl ngoan ngoãn, xinh xắn cùng nụ cười tỏa nắng.
Cô quyết thay đổi cái nhìn của công chúng khi thử sức ở con đường nghệ
thuật đầy chông gai. Không chỉ làm người mẫu ảnh với nhiều hợp đồng
quảng cáo hay MC, hot girl Sài thành còn có tham gia vào một số bộ phim
điện ảnh Việt Nam như Cô nàng tóc rối, Những thiên thần áo trắng, Thiên mệnh anh hùng, Mùa hè lạnh...
Midu cũng là một trong số ít
gái ngoan trong Vbiz không bị ánh hào quang làm mờ mắt. Cô vẫn giữ được
hình ảnh ngoan hiền, không scandal gây sốc. Midu biết cách cân bằng giữa
thế giới showbiz hào nhoáng và cuộc sống đời thường. Suốt từ những năm
cấp 3 đến ĐH, Midu luôn có thành tích học tập ấn tượng.
Cô đỗ cả ĐH Kiến trúc lẫn trường CĐ Văn hóa nghệ thuật.
Mới đây, Midu đã tốt nghiệp ĐH Kiến trúc. “Nghề diễn viên giúp tôi có sự
trải nghiệm về những cảnh đời, còn ngành học ở trường kiến trúc giúp em
tìm kiếm sự lãng mạn, bay bổng. Những đêm thức khuya làm đồ án mỹ
thuật, một mình đối diện với sự sáng tạo, tôi cảm thấy cuộc sống mình đã
được thăng hoa. Tôi thích cuộc sống của mình được dung hòa như vậy” -
Midu chia sẻ về niềm đam mê riêng, góc nhỏ trong cuộc sống đời thường
bình dị của mình.
Theo Trí thức trẻ
*******************
NÓNG tuần qua: Xử phúc thẩm Dương Chí Dũng; Phương Thanh bị mẹ con Mr Đàm chơi ngải
(Xã hội) - Phiên tòa phúc thẩm xét xử vụ án Dương
Chí Dũng, ca sỹ Phương Thanh tố cáo mẹ con Mr Đàm chơi ngải,… là những
thông tin nóng nhất tuần từ 21 - 27/4.
Dương Chí Dũng tại phiên tòa phúc thẩm
Nhiều bất ngờ tại phiên xử phúc thẩm Dương Chí Dũng
Từ sáng ngày 22/4, Tòa phúc thẩm TAND
Tối cao tại Hà Nội mở phiên tòa xét xử 9 bị cáo có đơn kháng án trong vụ
án Dương Chí Dũng, xảy ra tại Vinalines từ năm 2006.
Cho đến thời điểm hiện tại, sau một lần
nghị án, HĐXX cấp phúc thẩm đã quyết định quay trở lại tiến hành các
phần xét hỏi và tranh luận, trước khi bước vào tuyên án.
Qua diễn biến những ngày xử vừa qua, dư
luận có thể thấy được phiên tòa phúc thẩm có thêm một số tình tiết mới
của vụ án. Đầu tiên, tại phiên phúc thẩm, hai bị cáo chính của vụ án là
Dương Chí Dũng và Mai Văn Phúc đã một mực khẳng định rằng không hề nhận
một khoản tiền ‘lại quả’ nào từ việc mua ụ nổi 83M.
Các bị cáo tại tòa phúc thẩm
Trong khi đó, bị cáo Trần Hải Sơn lại
khai nhận trước tòa, rằng đã đưa cho bị cáo Dũng và bị cáo Phúc mỗi
người 10 tỷ đồng. Bên cạnh đó, các luật sư bào chữa cho Dương Chí Dũng
đã đích thân sang tận Singapore để thu thập được bản tuyên thệ của ông
Goh Heun Seow (GĐ Công ty AP). Trong đó, ông Goh cho biết mình không hề
có thỏa thuận hay trao đổi nào với Dương Chí Dũng trước khi diễn ra việc
mua ụ nổi 83M. Theo các luật sư, đây là một tình tiết có lợi cho bị cáo
Dũng.
Dự kiến, ngày 28/4, tòa sẽ tiếp tục làm việc với phần xét hỏi và tranh tụng.
Phương Thanh tố bị 2 mẹ con Mr Đàm chơi ngải
Sau một số bài viết Mr Đàm chia sẻ trên
báo chí bóng gió về câu chuyện bùa ngải giữa anh và nữ ca sĩ Phương
Thanh gây xôn xao dư luận mấy ngày gần đây. Cách đây ít phút, cô ca sĩ
gốc Thanh Hóa đăng đàn, điều đặc biệt, những tiết lộ mới nhất của Phương
Thanh sẽ khiến không ít người cảm thấy "sốc".
Trong đó, nữ ca sĩ nhấn mạnh: Chính cô
bị 2 mẹ con Mr Đàm chơi ngải. Và vì ném đá dấu tay, nên cả 2 chơi qua
chơi lại nhau là huề.
“Hình như là hơn 6 năm rồi thì phải. Bác
DMT sợ tôi nỗi điên đánh bạn nên cho 2 đứa lên phòng riêng của bác nói
chuyện.. Tôi đã nói thẳng vói bạn là: tôi biết tôi bị bùa , ngải la do
bạn va mẹ ban chơi tôi.. Mà cái này là ném đá dấu tay va không có bằng
chứng nên chơi qua chơi lại là huề...bạn còn nhớ không??? Hơn 6 năm
rồi.lúc đó bạn ngồi im lặng ...tôi nói xong cũng im lặng…”, Phương Thanh
bức xúc chia sẻ trên trang cá nhân của mình.
Cuộc khẩu chiến không chỉ dừng lại ở 2
sao lớn của showbiz mà nó đã lan sang cả các fan của 2 người. Ai cũng
lên tiếng bảo vệ thận tượng của mình, bôi nhọ người còn lại. Số ít thì
mong cả 2 xóa bỏ hận thù cũ...
Có thể thấy cuộc chiến giữa các fan vẫn
chưa có dấu hiệu chấm dứt dù người trong cuộc đã im lặng và không có ý
định nói tiếp về scandal gây rúng động showbiz này.
Bộ trưởng Thăng ‘trảm tướng’ sau khi nghe ghi âm của phóng viên
Ngày 25/4, Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận
tải Đinh La Thăng đã ra Quyết định tạm đình chỉ chức vụ Cục trưởng Cục
Đường sắt Việt Nam đối với ông Nguyễn Hữu Thắng. Trong thông báo phát đi
Bộ GTVT cho biết, ông Thắng đã có phát ngôn không đúng và thiếu trách
nhiệm liên quan đến Dự án đường sắt đô thị Hà Nội (tuyết Cát Linh - Hà
Đông). Điều đó đã gây bức xúc trong dư luận, làm ảnh hưởng đến uy tín
của ngành Giao thông vận tải.
Bộ GTVT yêu cầu ông Nguyễn Hữu Thắng
kiểm điểm làm rõ trách nhiệm cá nhân trong việc phát ngôn và nguyên nhân
làm tăng tổng mức đầu tư dẫn đến phải điều chỉnh dự án nói trên, báo
cáo Bộ trưởng Bộ GTVT trước ngày 7/5/2014.
Trước đó, ngày 24/4, trong bài viết về
Dự án đường sắt đô thị Cát Linh - Hà Đông đội vốn 339 triệu USD, báo
Tiền Phong dẫn lời ông Thắng rằng: Bộ (GTVT) có kỷ luật, cảnh cáo cá
nhân ông, ông cũng đồng ý. “Mình đã làm hết mức rồi, nhìn các dự án như
tuyến số 3: Nhổn - Ga Hà Nội 2 lần khởi công đến giờ phút này đã làm
được gì đâu. Chúng tôi làm được nhiều cũng không ai khen ngợi hết, điều
chỉnh một tý đã rùm beng cả lên”.
Thủ tướng yêu cầu khẩn trương dập tắt dịch sởi
Bức ảnh gây xôn xao về dịch sởi
Tại cuộc họp khẩn với các Bộ, ngành, Thủ
tướng yêu cầu tất cả các đơn vị có liên quan phải vào cuộc, quyết tâm
dập tắt dịch sởi, hạn chế thấp nhất số ca tử vong.
Trực tiếp báo cáo tình hình, Bộ trưởng Y
tế Nguyễn Thị Kim Tiến thể hiện rõ sự căng thẳng cho biết, dịch sởi đã
xuất hiện diện rộng trên toàn cầu. Ở Việt Nam, dịch xuất hiện sớm, kéo
dài do thời tiết miền Bắc xấu, trong khi đó bệnh viện quá tải cục bộ dẫn
đến nhiều ca tử vong.
Phó chủ tịch UBND TP.Hà Nội, Vũ Hồng
Khanh báo cáo, sau 3 năm Hà Nội mới có dịch. Trường hợp đầu tiên vào
tháng 10/2013, toàn Hà Nội có 1.339 bệnh nhân mắc sởi, phân bổ 370/584
xã phường thị trấn. Hiện còn 766 bệnh nhân, trong đó 511 người nằm viện,
còn lại điều trị tại nhà.
Thủ tướng yêu cầu Bộ Y tế và các địa
phương cần tập trung chỉ đạo làm tốt việc cấp cứu, điều trị, phải hạn
chế thấp nhất số ca tử vong; chỉ đạo hết sức chặt chẽ để dịch không lây
chéo.
Số người có mặt trên phà Sewol có thể là hơn 500 người
Hiện trường vụ chìm phà
Korea Times dẫn lời một quan chức ở ga
hành khách của cảng Incheon, nơi phà Sewol khởi hành, cho hay họ phát
hiện tổng cộng 37 chiếc vé không có thông tin cá nhân khi kiểm tra lại
loạt vé lên phà của các hành khách sau vụ tai nạn.
Các vé này không hề được đăng ký với
công ty vận tải phát hành vé và nhiều khả năng không được tính vào tổng
số hành khách chính thức mà chính phủ công bố. Chính phủ Hàn Quốc đã
nhiều lần thay đổi số lượng hành khách đi phà trong các phát ngôn, trước
khi dừng lại ở con số 476 người.
Số người thiệt mạng trong thảm kịch hàng hải của Hàn Quốc hiện là 187. Hiện còn 115 người mất tích.
Trong suốt những ngày xét xử Dương Chí Dũng, bà Phương luôn nhìn chồng âu
yếm, khi chia tay chồng luôn bịn rịn, cố nén nước mắt để cười tươi và không quên
gửi chồng những nụ hôn gió.
Bà Phạm Thị Mai Phương trong phiên sơ thẩm vào tháng 12/2013
Đầu
giờ chiều 23/4, trước lúc phiên tòa phúc thẩm bắt đầu, bà Phương có
giây phút hiếm hoi được nói chuyện với chồng. Vừa nói chuyện, Dương Chí
Dũng thỉnh thoảng nở nụ cười với vợ, còn bà Phương nhìn vào mắt chồng âu
yếm, chăm chú lắng nghe.
Chiều
24/4, sau khi Dương Chí Dũng và các bị cáo nói lời sau cùng, bà Phương
tất tưởi chạy theo để được nói chuyện, dù chỉ đôi ba câu với chồng. Ảnh:
Một thế giới
Khi cánh cửa xe sắp đóng lại, không kìm được, bà đã nói với theo: “Quay mặt lại một cái xem nào". Ảnh: Pháp luật TP.HCM
Khi
chồng đã lên xe, bà vẫn cố nói với theo ô cửa thông gió. Cố giấu nước
mắt, bà Phương động viên chồng "yên tâm", cố giữ gìn sức khỏe... Ảnh:
VietNamNet
...
và không quên gửi đến chồng những nụ hôn gió trước khi chiếc xe bít
bùng chở Dương Chí Dũng rời đi vào chiều 24/4 Ảnh: VietNamNet
Chiều
25/4, sau khi tòa hoãn tuyên án. Dương Chí Dũng cười tươi rời khỏi
phòng xử án trong tiếng hò reo, mừng rỡ của người thân. Ảnh: Dân trí
Phía ngoài, bà Phương cùng người thân ngóng đợi. Ảnh: VOV
Không giấu nổi niềm vui, bà Phương cười rạng rỡ, giơ nắm tay như ra hiệu mừng chiến thắng với chồng. Ảnh: VOV
Bị
phụ bạc nhưng khi chồng vướng vòng lao lý, bà Phương vẫn không quay
lưng, toàn tâm chạy vạy lo cho chồng. Vẫn ánh mắt âu yếm, bà Phương gửi
tới chồng một nụ hôn gió trước khi tạm biệt vào chiều 26/4.
Bà Phương còn không quên nhắc chồng ngủ ngon đầy tình cảm. Ảnh: Công lý.
M.Đức(tổng hợp)
***********************
Những ngôi sao Hollywood sở hữu thân hình nóng bỏng
Không
có các số đo theo đúng chuẩn khắt khe của làng mốt, nhưng Kate Upton,
Beyonce, Scarlett Johansson... cuốn hút bởi thân hình đầy đặn, gợi cảm.
Kate Upton nổi tiếng là người mẫu sở hữu thân hình nóng bỏng, đồ
sồ, khắc hẳn những người mẫu gầy thường thấy trong làng thời trang. Dù
nhận được nhiều lời chê quá béo, Kate Upton vẫn tự tin với hình thể của
mình.
Beyonce là một trong những ca sĩ gợi cảm nhất với thân hình đồng hồ cát.
Kim Kardashian nổi tiếng với tên gọi "cô Kim siêu vòng ba" nhưng
vòng một của ngôi sao truyền hình thực tế cũng đồ sộ không kém.
Diễn viên Salma Hayek.
Scarlett Johansson nhiều lần xuất hiện trong danh sách minh tinh nóng bỏng nhất Hollywood của các tạp chí.
Diễn viên Sofia Vergara.
Siêu mẫu Tyra Banks.
Mariah Carey khêu gợi trên sân khấu.
Ngôi sao Mad Men Christina Hendricks.
Song Ngư
************************
Made In VietNam !
Note:
Tất cả những hình trong bài này là hình minh họa
Lẽ
ra bữa nay bác sĩ Lê không nhận bịnh nhân vì là ngày nghỉ trong tuần của ông.
Nhưng hôm qua, trong điện thoại, nghe giọng cầu khẩn của người bịnh ông không
nỡ từ chối. Người đó – ông đoán là một cô gái còn trẻ – nói chuyện với ông bằng
tiếng Mỹ. Cô ta hỏi ông nhiều lần:
-
Có phải ông là bác sĩ Lee không ?
Tên ông là Lê. Cái tên Việt Nam
đó ở xứ Mỹ này người ta viết là " Lee ", nên ông được gọi là "
ông Lee " ( Li ).
Ông ôn tồn trả lời nhiều lần :
- Thưa cô, phải. Tôi là bác sĩ Lee đây.
- Phải bác sĩ Lee chuyên về châm cứu và bắt mạch hốt thuốc theo kiểu Á đông
không?
- Thưa cô phải.
- Có phải phòng mạch của bác sĩ ở đường Green Garden
không ?
Bác sĩ Lê, đã ngoài sáu mươi tuổi, tánh rất điềm đạm, vậy mà cũng bắt đầu nghe
bực ! Tuy nhiên, ông vẫn ôn tồn :
- Thưa cô phải. Xin cô cho biết cô cần gì ?
Giọng
cô gái như reo lên :
- Vậy là đúng rồi ! Con Cathy bị bịnh suyễn nói bác sĩ chữa bịnh hay lắm. Cả
nhà nó, kể luôn ba má ông bà nó đều đi bác sĩ hết.
Đến đây thì ông bác sĩ già đó không kềm được nữa, ông xẵng giọng :
- Cám ơn cô. Bây giờ xin dứt khoát cho tôi biết coi cô muốn cái gì ?
Giọng bên kia đầu dây như lắng xuống :
- Tôi xin lỗi bác sĩ. Xin lỗi. Tôi muốn xin bác sĩ cái hẹn cho ngày mai. Tôi
bịnh…
- Mai là ngày nghỉ trong tuần, phòng mạch không có mở cửa. Ngày khác vậy.
- Ngày mai cũng là ngày nghỉ của tôi nữa, bác sĩ à.
- Cô đã bịnh thì cứ xin nghỉ để đi bác sĩ, ngày nào lại không được !
Một chút im lặng ở đầu dây bên kia rồi giọng người con gái bỗng nghe thật buồn
:
- Họ đâu có cho nghỉ, bác sĩ. Họ nạt vô mặt :" Mầy muốn nghỉ thì mầy nghỉ
luôn đi. Thiếu gì đứa muốn vào làm chỗ của mày. Mày biết không ?"
Giọng nói như nghẹn ngang ở đó, rồi tiếp :
- Không có việc làm là chết, bác sĩ à…
Ông bác sĩ già làm thinh, suy nghĩ. Đầu dây bên kia, cô gái van lơn :
- Xin bác sĩ thông cảm. Tôi sợ bịnh nặng hơn, không đi làm nổi nữa là mất việc.
Xin bác sĩ thông cảm. Xin thông cảm.
- Ờ thôi, để tôi ráng giúp cô. Sáng mai, chín giờ. Phòng mạch của tôi ở số…
- Cám ơn bác sĩ. Cám ơn ! Con Cathy có chỉ phòng mạch của bác sĩ rồi.
- Xin lỗi. Cô tên gì ?
- Kim. K, I, M.
Bác
sĩ Lê vừa ghi vào sổ hẹn vừa nghĩ :" Tội nghiệp ! Chắc lại đi làm lậu nên
mới bị người ta hâm he như vậy. Theo cách phát âm thì cô này có vẻ là người á
đông. Tên Kim chắc là Đại Hàn. Để mình phải phone lại cô Cathy hỏi cho chắc ý
kẻo gặp thứ lưu manh thừa dịp ngày nghỉ không có cô phụ tá, nó 'su' mình thì
khổ ! "
Đúng chín giờ, chuông cửa phòng mạch reo. Ông bác sĩ già bước ra mở cửa. Đứng
trước mặt ông là một cô gái á đông còn trẻ, ăn mặc theo kiểu " punk "
: quần áo có tua có tụi, tóc dựng đứng hỗn loạn như con gà xước, đeo nhiều vòng
sên bằng bạc to như dây lòi tói, đầy cổ đầy hai cườm tay, mang cái xắc đỏ cũng
có tua có tụi. Bác sĩ Lê, quá đỗi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi gì, thì cô gái nói
bằng tiếng Mỹ rất lưu loát:
- Chào bác sĩ. Tôi là Kim, bịnh nhân đã gọi điện thoại cho ông hôm qua. Tôi có
làm cho bác sĩ chờ không?
Bác sĩ Lê chưa hết ngạc nhiên, trả lời một cách máy móc :" Không ! Không
!". Rồi ông bước tránh qua một bên :" Mời cô !"
Vào phòng mạch, ông đưa cho cô cái áo blouse trắng ngắn tay :
- Cô đến phía sau bình phong bỏ hết quần áo chỉ mặc quần lót thôi, rồi khoác
ngược áo blouse này, lưng áo nằm về phía trước.
Trong lúc cô gái loay hoay làm theo lời dặn, ông bác sĩ già gọi phone về nhà, nói
bằng tiếng Việt :
- Bịnh nhân của anh tới rồi, đang thay đồ. Chắc một giờ nữa là xong. Em đợi anh
về rồi mình đi chợ.
Cô gái bỗng ló đầu ra khỏi bình phong mỉm cười nhìn ông, gương mặt thật rạng
rỡ, định nói gì nhưng rồi không nói, thụt đầu vào tiếp tục cởi quần áo.
Một lúc sau cô ta bước ra, mắt ngời lên sung sướng, nói bằng tiếng Việt, giọng
như reo lên :
- Bác sĩ là người Việt Nam
mà con cứ tưởng là người Tàu ! Tên " Lee " nghe Tàu trân !
- Ủa ! Vậy mà tôi cứ nghĩ cô là người Đại Hàn chớ !
Rồi cả hai cùng cười, cái cười rất sảng khoái. Tình đồng hương trên đất khách
bỗng thấy thật ấm, thật đầy…Ông bác sĩ già nhìn cô bịnh nhân trẻ mặc áo blouse
trắng đứng trước mặt ông mà không còn thấy cô gái " punk" hồi nãy nữa
!
Ông đưa cho cô cái dĩa, rồi vừa chỉ cái giường cao vừa nói :
- Cô cởi hết đồ nữ trang để vào đây, rồi lên nằm trên này để tôi chẩn mạch.
Cô gái làm theo như cái máy.
Phòng mạch được trang trí rất đơn sơ, nhưng thật yên tịnh. Trong không khí có
mùi thơm dìu dịu của moxa ( ngải cứu, đốt lên để hơ huyệt ). Cái giường khám
bịnh cao ngang tầm tay của bác sĩ. Ở một đầu giường có gắn thêm một vòng bằng
da để chịu cái đầu của bịnh nhân, và khi bịnh nhân nằm sấp để châm cứu trên
lưng thì mặt người bịnh nằm trọn trong vòng da. Như vậy, người bịnh không cảm
thấy khó chịu nhờ khoảng trống ở giữa vòng da giúp người bịnh vẫn thở đều đặn
và mắt được nhìn thoải mái xuống sàn nhà.
Bác sĩ đặt hai bàn tay lên cánh tay trần của cô gái, ôn tồn hỏi :
- Cô bịnh làm sao ? Nói tôi nghe.
- Con ngủ không được, đêm nào cũng trằn trọc tới khuya. Hay bị chóng mặt. Đang
đứng làm việc, tự nhiên muốn sụm xuống làm sợ toát mồ hôi. Con lo quá, bác sĩ.
Mất việc làm chắc con chết quá, bác sĩ !
Ông Lê bóp nhẹ cánh tay bịnh nhân :
- Cô yên tâm. Có tôi đây. Mà…cô có uống rượu không ?
- Không. Dạ thưa không.
- Cô có hút thuốc không ?
- Dạ thưa có. Hút cũng nhiều…
- Cô có xì ke ma túy gì không ? Nói thiệt tôi nghe.
- Mấy thứ đó con không dám rớ. Hồi ở bên nhà thằng anh con chết vì ba cái thứ
ôn dịch đó, bác sĩ à. Vì vậy, con sợ lắm !
- Cô le lưỡi tôi coi.
- Ùm. Được rồi. Bây giờ cô nằm yên, để hai tay xuôi theo thân mình, nhắm mắt,
thở đều đặn.
Ông bác sĩ già đứng cạnh giường đặt mấy đầu ngón tay lên cườm tay cô gái, chăm
chú bắt mạch. Một lúc sau, ông bước vòng qua phía đối diện bắt mạch tay bên
kia. Bộ mạch nói lên một sự rối loạn tâm thần. Cô gái này chất chứa quá nhiều
ẩn ức nên sanh bịnh.
Ông
nhìn cô gái đang nhắm mắt thở đều : gương mặt Việt Nam đó, bỏ đi món tóc
"punk", vẫn toát ra nét nhu mì dễ thương. Ông cảm thấy tội nghiệp cô
bịnh nhân trẻ này và thắc mắc không biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy cô ta trôi
qua xứ Mỹ để có một cuộc sống mà ông đoán là thật bấp bênh, qua cuộc nói chuyện
trong điện thoại. Ông nói :
- Bây giờ, cô nằm sấp xuống để tôi châm trên lưng.
Cô gái mở choàng mắt nhìn ông, mỉm cười, một nụ cười đầy tin tưởng. Ông bác sĩ
nói tiếp :
- Cô đừng sợ. Châm không có đau. Còn nhẹ hơn kiến cắn nữa.
Cô gái trở mình nằm sấp, hai vạt áo blouse rớt xuống hai bên, bày ra cái lưng
thon thon với nước da ngà ngà. Theo thói quen, trước khi châm, bác sĩ vuốt lưng
bịnh nhân vài lần để bịnh nhân đỡ bị stress. Lần này, khi vuốt xuống thắt lưng,
ông để ý thấy dưới làn vải mỏng của quần lót có một vết bầm nằm vắt ngang phía
trên của mông. Ngạc nhiên, ông hỏi :
- Cô bị ai đánh hay sao mà bầm vậy ?
Cô gái cười khúc khích :
- Bác sĩ coi đi !
Ông già kéo quần lót xuống một chút, thì ra không phải vết bầm mà là hàng chữ
xâm màu chàm : Made In VietNam ! Ông bật cười, vừa kéo lưng quần lót lên vừa
nói :
- Cha…Bạo quá há !
Cô gái hơi rút cổ cười khúc khích vài tiếng nữa rồi im. Chắc cô đang sống lại
với một vài kỷ niệm nào đó. Ông bác sĩ già áp hai lòng bàn tay lên lưng bịnh
nhân, nhưng bây giờ sao ông không còn thấy cười được nữa. Hàng chữ " Made
In VietNam" nhắc cho ông rằng con người nằm đây là sản phẩm của quê hương
ông, cái quê hương đã mấy chục năm xa cách, cái quê hương mà ở đó ông không còn
ai để nhớ, nhưng ông còn quá nhiều thứ để nhớ. Những thứ cũng mang dấu ấn
" Made In VietNam ", từ con trâu cái cày, từ mảnh ruộng vườn rau, từ
hàng cau rặng dừa, từ con đường đất đỏ đến con rạch nhỏ uốn khúc quanh
quanh…Chao ơi ! Bỗng nhiên sao mà nhớ thắc thẻo đến muốn trào nước mắt…
Ông bác sĩ vuốt lưng cô bịnh nhân thật chậm để cho niềm xúc động lắng xuống tan
đi. Ông có cảm tưởng như ông đang sờ lại được quê hương, có chỗ cao chỗ thấp,
có phù sa đất mịn…Tự nhiên, ông muốn nói lên một tiếng " cám ơn ".
Ông muốn cám ơn cô bịnh nhân đã mang quê hương đến với ông bằng hàng chữ nhỏ
xâm trên bờ mông, chỉ vỏn vẹn có một hàng chữ nhỏ. Và ông cũng muốn nói với cô,
nói một cách thật tình, không văn chương bóng bẩy, nói như ông nói cho chính
ông, vỏn vẹn chỉ có một câu thôi :" Tôi cũng made in VietNam đây
!". Nhưng rồi ông làm thinh tiếp tục vuốt lưng người bịnh. Ông biết rằng
cô gái không thể nào hiểu được ông, một bác sĩ già vừa quá sáu mươi, đã gần nửa
tuổi đời lưu vong trên xứ Mỹ, có đầy đủ tiền tài danh vọng mà cũng xâm hàng chữ
" Made In VietNam", xâm ở trong lòng…
Bác sĩ im lặng dò huyệt châm kim. Bỗng cô bịnh nhân nói, giọng buồn buồn, làm
như cô vừa xem lại hết một đoạn phim đời nào đó :
- Thằng bồ của con xâm cho con để làm kỷ niệm hồi tụi này còn ở Louisiana. Ảnh là thợ
xâm…
- Ủa ! Rồi sao bây giờ cô ở đây ?
- Con theo ba má con dọn về Cali, ổng bả nói ở Cali bạn bè nhiều làm ăn
dễ.
- Ờ…người Việt mình thích ở miền nam Cali
lắm.
Ngừng một chút bác sĩ lại nói, trong lúc hai tay vẫn tiếp tục châm kim :
- Ở Cali khí
hậu tốt hơn nhiều tiểu bang khác. Mà…ba má cô làm gì ?
Cô gái làm thinh một lúc mới trả lời, giọng ngang ngang :
- Qua đây rồi ổng bả đá đít nhau. Bả lấy thằng Mễ chủ pressing , còn ổng thì
chó dắt ổng ôm được một bà Mỹ goá chồng có tài sản.
- Vậy rồi cô ở với ai ?
- Với ba con. Bà Mỹ cho con đi học college, ba con lái xe đưa rước.
- Vậy mà sao hôm qua, trong phone, cô nói cô đi làm ?
Giọng cô gái như nghẹn lại :
- Khổ lắm bác sĩ.
Cô ngừng một chút để nén xúc động rồi nói tiếp :
- Ba con ỷ có bà Mỹ nuôi, không chịu đi làm. Tối ngày cứ đi nhậu với bạn bè,
rồi nay đổi xe, mai đổi xe…Con nói ổng, chẳng những ổng không nghe mà còn chửi
con: "Tiên Tổ mày ! Tao đem mày qua đây đặng mày dạy đời tao hả
!"
Lại ngừng một chút mới nói được, nói như trút hết ẩn ức còn lại :
- Có lần ổng xáng cho con mấy bạt tay đau điếng…
Rồi nghẹn ngào :
- Lần đó, con bỏ nhà đi hoang…
Nói xong, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một cái như vừa làm xong một việc
gì thật khó !
Ông bác sĩ im lặng, tiếp tục châm, mà nghe thương hại cô bịnh nhân vô cùng. Cô
ta cỡ tuổi con gái út của ông. Con gái út của ông đang học đại học, còn cô này
thì đang sống trong hoàn cảnh quá bấp bênh. Cả hai đều Made In VietNam hết !
Châm xong, ông đặt tay lên cánh tay trần của bịnh nhân, vuốt vuốt như vuốt tay
một đứa con đang cần được vỗ về an ủi :
- Cô cứ nằm yên như vầy độ mười lăm phút, nghen.
Tiếng " dạ " bỗng nghe như đầy nước mắt.
Sau khi gỡ kim, ông bác sĩ bóp tay bóp chân bịnh nhân một lúc rồi nói : .
- Bây giờ thì cô mặc quần áo vào được rồi..
Cô
gái ngồi lên nói " cám ơn " mà đôi mắt vẫn còn mọng nước. Cô bước vào
sau bình phong, chậm rãi mặc quần áo, làm như cô muốn những xúc cảm hồi nãy có
thời gian để thấm sâu vào lòng….
Khi cô bước ra, gương mặt cô đã trở lại rạng rỡ. Cô mỉm cười nhìn ông bác sĩ,
rồi, vừa mở cái xắc đỏ vừa hỏi :.
- Bao nhiêu vậy, bác sĩ ?.
- Không có bao nhiêu. Chừng chữa xong rồi cô hãy trả..
- Bác sĩ cho con trả mỗi lần, chớ đợi hết bịnh, tiền đâu con trả. Cái thứ đi
làm lậu như con….
- Cô yên tâm. Rồi mình tính..
Ông bác sĩ đưa dĩa nữ trang :.
- Cô đừng quên mấy thứ này..
Cô gái phì cười, không đeo vào người mà trút hết vào xắc, rồi hỏi :.
- Chừng nào con trở lại nữa, bác sĩ ?.
- Tuần tới, cũng ngày này giờ này..
Bác sĩ mở tủ thuốc, chọn lấy ra hai chai có dán nhãn sẵn, trao cho bịnh nhân :
.
- Trên nhãn có ghi liều lượng: mỗi ngày, cô uống sáng trưa chiều, mỗi thứ hai
capsule..
Ra đến cửa phòng mạch, ông bác sĩ già cầm bàn tay cô bịnh nhân trong hai bàn
tay của ông, lắc nhẹ :.
- Bớt hút thuốc đi, nghen ! Từ từ rồi tôi sẽ chữa cho cô vụ ghiền thuốc nữa..
Ngập ngừng một chút rồi ông nói, giọng ôn tồn :.
- Tôi muốn nói với cô điều này….
Cô gái chớp chớp mắt chờ. Chắc là lần đầu tiên cô được một ông già cầm tay một
cách ân cần như vậy. Bác sĩ nói :
- Mình là người Việt Nam,
ăn mặc theo " punk " không hạp với con người với bản chất của mình
chút nào hết. Cô đâu có xấu mà cô làm cho xấu đi, uổng lắm ! Mình phải xứng
đáng là Made In VietNam,
chớ cô..
Cô gái nhìn vào mắt ông bác sĩ, không nói gì hết, chỉ siết tay ông già một cái
thật mạnh, rồi bước ra xe, một chiếc xe hơi cũ mèm phải đề tới bốn lần mới nổ
máy !
* * *
Ông bác sĩ Lê ngồi uống cà phê với tôi ở khu Phước Lộc Thọ ( Orange County
– Nam Cali ). Ông kể tiếp :
- Anh biết không, lần sau cô Kim đến phòng mạch, ăn mặc chải gỡ rất dễ thương.
Chẳng có chút gì " punk " hết ! Lần khám bịnh đó, tôi có hỏi cổ sao
không về sống với thằng bồ ở Louisiane có phải hơn là sống cù bơ cù bất ở Cali. Cổ nói như mếu
:" Ảnh có vợ rồi ". Tôi biết : như vậy là cổ kẹt thiệt. Tôi đem
chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Bả cảm động lắm nên đề nghị giúp tiền cho cổ học
một cái nghề gì đó, uốn tóc, làm nail chẳng hạn, để có công ăn việc làm vững
chắc hơn là đi làm lậu tầm bậy tầm bạ.
Tôi
nói chen vào :
- Chắc gì cổ chịu. Nghe anh kể, tôi đoán chị này cũng tự ái lắm.
- Anh nói đúng. Cổ từ chối hoài. Sau nhờ vợ tôi mời cổ về nhà khuyên nhủ, coi
như là trong thân tình, cổ mới chịu. Hôm đó, cổ ôm vợ tôi vừa khóc vừa nói
:" Con cám ơn ông bà. Cám ơn ông bà ".
- Sau đó cổ có đi học thiệt không ?
- Có. Học làm nail. Học giỏi nữa là khác.
- Cổ bây giờ ra sao rồi ?
- Mới đầu làm thợ, làm công cho người ta. Bây giờ vừa làm thợ vừa làm chủ. Khá
lắm !
- Mừng cho cổ, há !
- Cổ xách đồ nghề tới làm nail cho vợ tôi, con út và hai con dâu tôi thường
lắm. Làm không lấy tiền. Cổ cứ nói với mấy con tôi :" Tôi chịu ơn ông bà
bác sĩ biết đời nào mới trả cho hết, mấy cô biết không ? Tôi không dám nói ra,
chớ mỗi lần tôi cầm bàn tay của bà bác sĩ để làm nail, tôi vẫn nghĩ không có
bàn tay này thì làm gì tôi thoát ra khỏi hoàn cảnh của tôi hồi đó để có những
gì tôi có hôm nay…"
- Dễ thương quá !
- Noel, ngày Tết…cổ đều mang quà đến tặng vợ chồng tôi.
- Con người ở có tình có nghĩa quá, anh há !
- Đã hết đâu ! Cổ còn nhớ đến ngày giỗ của ba má tôi nữa. Mấy ngày đó tụi con
tôi có đứa quên chớ cô ta không bao giờ cô ta quên. Ngày đó, cô đem đồ tới cúng
và ở lại phụ vợ tôi nấu nướng dọn giẹp nữa. Cho nên vợ tôi quí cô ta lắm !
Nói xong, bác sĩ Lê vỗ vai tôi, cười :
- Anh thấy không ? Cô ta mới đúng là " Made In VietNam " đó ! Còn nguyên
chất, hè !
Ông Lê vui vẻ cầm tách cà phê vừa nhâm nhi vừa nhìn quanh. Người Việt Nam đi đầy
trong thương xá. Cung cách có hơi khác nhưng nói năng thì y hệt như ở bên nhà.
Một vài tiếng chửi thề rớt rơi đâu đó, nghe rất tự nhiên. Bỗng ông quay sang
hỏi tôi mà nghe như ổng tự hỏi ổng :
- Không biết ở xứ Mỹ này, đồng hương lưu vong, có ai lâu lâu nhớ lại rằng mình
"Made In VietNam ", không ?
- Có chớ anh ! Nhưng cũng có người chẳng những không nhớ mà còn tự đóng cho
mình con dấu " Made In USA " nữa, anh à. Thứ đó bây giờ thấy cũng
nhiều !
Tôi đưa tách lên môi uống ngụm cà phê cuối cùng, bỗng nghe cà phê sao mà thật
đắng…
Tiểu
Tử
***********************
Một vụ ‘bỏ nhà đi bụi đời’ có một không hai ở San Jose!
Một
nam thiếu niên 16 tuổi đã có một chuyến du ngoạn nhớ đời từ California
đến Hawaii.
Thiếu niên này đã đi lậu vé máy bay bằng cách trốn trong khoảng wheel well của
máy bay – khoang để bánh xe của máy bay gập vào sau khi máy bay rời mặt đất.
Thật thần kỳ là cậu thiếu niên này đã không hề bị thương tích gì dù đã phải ở
trong môi trường với nhiệt độ xuống đến -81F (-62C) khi máy bay bay ở độ cao
38,000 feet.
Người
ta phát hiện ra vị hành khách lậu vé này trên phi đạo của sân bay Maui, Hawaii
vào hôm Chủ Nhật. Thiếu niên này không hề mang theo ID hay bất cứ đồ đạc gì
ngoại trừ một chiếc lược. Khi bị các nhân viên FBI hỏi lý do của hành động điên
rồ này, thiếu niên 16 tuổi trả lời hồn nhiên rằng cậu bỏ nhà đi vì đã cãi nhau
với ba mẹ.
Tom
Simon, phát ngôn viên của cơ quan FBI cho biết trong một cuộc họp báo vào đêm
Chủ Nhật: “Cậu nhóc đó vẫn sống sót sau chuyến hành trình như vậy quả thật là
nhờ vận may của cậu ta!”
Có
nhiều người vẫn không tin vào chuyến hành trình mà nam thiếu niên này đã thực
hiện. Các chuyên gia y tế cho biết trong trường hợp nhiệt độ xuống thấp như
vậy, nếu muốn tồn tại thì cơ thể con người phải ở tình trạng ngủ đông, nghĩa là
tim chỉ đập vài lần trong một phút.
Khoang
wheel well, nơi nam thiếu niên trốn trong suốt chuyến bay dài gần 6 giờ đồng
hồ.
Phát
ngôn viên Simon cho biết thêm rằng khi kiểm tra các máy quay an ninh của sân
bay San Jose, có một máy quay đã ghi được cảnh cậu thiếu niên này nhảy qua hàng
rào và chạy đến chiếc máy bay mang số hiệu 45 của hãng hàng không Hawaiian
Airlines vào sáng ngày Chủ Nhật. Khi chuyến bay đáp xuống Maui, thiếu niên vẫn
trong tình trạng bất tỉnh khoảng một giờ đồng hồ rồi mới tỉnh dậy và nhảy xuống
từ khoang wheel well của máy bay. Các nhân viên an ninh thấy cậu ta đang đi
lang thang trong khu vực sân bay một cách ngơ ngác.
Chuyến
bay cất cánh từ sân bay San Jose và đáp xuống Maui, một chuyến bay kéo dài khoảng 5 tiếng rưỡi. Được
biết thiếu niên này ‘ra đi’ từ quận hạt Santa Clara,
tiểu bang California.
Nhà
chức trách cho hay rằng thiếu niên 16 tuổi này sẽ không bị phạt hay bị cáo buộc
bất kỳ tội danh nào. Và hiện đang được bàn giao cho cơ quan bảo vệ trẻ em. Sau
khi được phát hiện, thiếu niên đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng
sức khoẻ và thương tích. Rất may là cậu ta không bị thương sau chuyến hành
trình kinh dị đó. Hầu hết các chuyên gia đều cho rằng việc một người trốn trong
khoang wheel well của máy bay, trải qua gần 6 giờ đồng hồ ở độ cao khoảng
38,000 feet và nhiệt độ dưới -80F, nhưng vẫn còn sống là một điều khó tin. Có
rất nhiều người đã đặt ra những hoài nghi về chuyến hành trình này vì theo lẽ
khoang wheel well khi đóng lại sẽ không có đủ oxy để thở, đó là chưa kể đến
nhiệt độ đóng băng của khoang này. Trong số những người hoài nghi có chuyên gia
tư vấn hàng không News John Nance, ông này nói: “Đây là lần đầu tiên có chuyện
như vậy xảy ra trong khoa học y tế và tâm sinh lý học. Tôi hoàn toàn không thể
tin được chuyện như vậy có thể xảy ra.”
Peter
Forman, một chuyên gia hàng không khác nhận định: “Tỉ lệ sống sót của một người
trong hoàn cảnh như vậy quả thật là rất hiếm. Chúng ta đang nói đến độ cao còn
cao hơn đỉnh Everest, nơi nhiệt độ có thể rơi xuống đến âm 40 độ là ít nhất.
Phần lớn cơ thể người sẽ chỉ giữ được ý thức trong vòng một hai phút ở độ cao
đó.”
Không
chỉ giới khoa học xôn xao mà sự việc này còn làm dấy lên một câu hỏi về tính
chất an ninh của phi trường. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào thiếu niên đó có thể
vượt qua được hệ thống và hàng rào an ninh, đột nhập vào bên trong khu vực phi
đạo, đến gần và leo vào khoang wheel well của máy bay mà không hề bị phát hiện?
Có
lẽ đây là trường hợp sống sót hiếm hoi của những vụ đi lậu vé máy bay kiểu này.
Hồi tháng Tám năm ngoái, một cậu bé khoảng 13 – 14 tuổi ở Nigieria cũng đã sống
sót sau khi trốn trong khoang wheel well trên chuyến bay nội địa dài 35 phút.
Lúc đó cơ quan chức năng đã cho biết độ cao của máy bay trên không vào khoảng
25,000 feet. Ngoài ra, những trường hợp đi lậu vé khác hầu như đều có một kết
cục đau lòng hơn. Năm 2010, một nam thiếu niên cũng 16 tuổi đã tử vong sau khi
trốn trong khoang wheel well của chuyến bay từ Charlotte,
North Carolina đến Boston. Một người đàn ông 26 tuổi khác đã bị
rơi xuống đường phố ngoại thành London từ một
chuyến bay ở Angola
vào năm 2012.
Kha
Trần
**********************
Weerapong Chaipuck: Sapa tuyệt đẹp
Châu
Á là một lục địa xinh đẹp và bí ẩn với những cảnh quan ngoạn mục cùng nét văn
hóa truyền thống độc đáo. Nhiếp ảnh gia người Thái Lan – Weerapong Chaipuck đã
đi khắp châu Á và chụp lại những bộ ảnh tuyệt đẹp để minh chứng cho điều đó.
Nhìn
vào những bức ảnh của Weerapong Chaipuck, rất khó để tin rằng ông bắt đầu chụp
ảnh sau khi nghỉ hưu từ ngành y tế. Niềm đam mê của Chaipuck là du lịch và ghi
lại khung cảnh đẹp ở những nơi mà ông đã đi qua. Sapa là một trong những điểm
đến trong chuyến hành trình của ông.
Mặc
dù bộ ảnh chụp Sapa có sử dụng một số kỹ thuật hình ảnh, tuy nhiên Chaipuck nói
rằng có được ánh sáng tuyệt đẹp trong những bức ảnh là do ông chụp đúng thời
điểm trong ngày.
“Để
tạo ra những bức ảnh đẹp, bạn phải thật sự sống ở những nơi đó. Thời điểm là
yếu tố tiên quyết cho cái hồn của những bức ảnh. Tôi đã đến Sapa vào mùa gặt
trong những ngày đầy nắng. Đó là thời gian thuận lợi cho việc chụp lại những
bức ảnh đẹp với nguồn ánh sáng tự nhiên”, Chaipuck nói.
Cùng
xem bộ ảnh chụp Sapa tuyệt đẹp của nhiếp ảnh gia Weerapong Chaipuck:
Mặc
dù bộ ảnh chụp Sapa này ông có sử dụng một số kỹ thuật hình ảnh, tuy nhiên
Chaipuck cũng cho biết có được ánh sáng tuyệt đẹp trong những bức ảnh là do ông
nắm được khoảnh khắc.
Bình
minh Sa Pa
Những
người đồng bào sinh sống ở đây theo nhiều cách khác nhau, một số người sống vui
vẻ theo phương thức truyền thống, một số còn lại thì phụ thuộc vào kinh doanh
du lịch. Một nhóm người H’Mong đen chờ bán đồ lưu niệm cho du khách thì gặp
nhóm khác về nhà sau khi đã “hái củi”.
Dù muốn, dù không thì mại dâm cũng đã là một trong những nghề cổ xưa nhất của nhân loại
Trinh tiết của người con gái nhiều khi được xem như là một món
hàng thuộc hàng "đặc sản", mang lại cảm giác khoái lạc đặc biệt và may
mắn (?) cho người "hưởng thụ". Việc mua bán trinh tiết có thể bị xem là
hành vi phạm tội tại Việt Nam. Từ một vụ án bán trinh
Một tờ báo đưa tin, Cơ quan cảnh sát
điều tra công an một quận ở TP.HCM đã bắt khẩn cấp một cô gái có tên là
Nguyễn Thị Ánh Th.,25 tuổi, ngụ quận 10 để điều tra làm rõ về hành vi
môi giới mại dâm.
Theo thông tin ban đầu, trinh sát bất ngờ bắt quả tang 2 cặp nam nữ đang mua bán dâm tại một khách sạn.
Th. bị bắt vì có dấu hiệu của một đường
dây môi giới mại dâm. Cô khai nhận trước đó đã cùng hai người khác môi
giới cho hai cô gái còn rất trẻ là N.T.U (17 tuổi), L.T.N.H (19 tuổi)
bán trinh cho hai người đàn ông với giá 30 triệu đồng. Trong đó, cô gái
bán trinh tiết của mình chỉ được hưởng 5 triệu đồng/người, số tiền còn
lại ba kẻ dẫn mối nói trên chia nhau.
Vụ việc đang được cơ quan công an tiếp tục điều tra làm rõ.
Với sự việc như trên, nhiều khả năng cơ
quan tiến hành tố tụng sẽ khởi tố vụ án môi giới mại dâm, với dấu hiệu
là phạm tội có tổ chức (gồm nhiều người). Theo pháp luật hình sự Việt
Nam, hành vi môi giới mại dâm như của Th. là hành vi tội phạm.
Trong lịch sử xã hội loài người, mại dâm
thực ra được xem là một nghề có nguồn gốc cổ xưa nhất và hiện vẫn tồn
tại, thậm chí là hợp pháp tại rất nhiều quốc gia.
Tại Việt Nam, mua bán dâm sau năm 1975
bị xem là "tàn dư của chế độ cũ" (ở Miền Nam trước năm 1975), là sự hạ
thấp nhân phẩm của người phụ nữ và bị cấm, không thừa nhận.
Tuy nhiên, việc mua bán dâm trên thực
tế vẫn luôn tồn tại và là một thực tế không thể né tránh. Và gần đây nhà
nước không còn xem là "tàn dư của chế độ cũ" nữa.
Mua bán dâm là chuyện của hai người, không bị xử lí hình sự nếu khách hàng biết tránh... người chưa thành niên.
Nói chung, việc mua bán sự "sung sướng
tình dục", nếu có, trực tiếp giữa các đương sự (nam và nữ, hoặc thậm
chí là giữa những người đồng tính) không bị xem là hành vi phạm tội, mà
chỉ bị xử lý về mặt hành chính, xem như hành vi yếu kém về mặt đạo đức,
tư cách.
Chẳng hạn như nếu cơ quan chức năng
kiểm tra và bắt quả tang một cặp nam nữ đang quan hệ tình dục với nhau
trong khách sạn, và xác định họ không phải là vợ chồng, thì hành vi đó
bị xem là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử phạt hành chính.
"Giao cấu với trẻ em" và "Hiếp dâm trẻ em"
Căn cứ vào sức khỏe tâm sinh lý, pháp
luật quy định lứa tuổi được quyền quan hệ tình dục mà ...không sao cả.
Đó là trên 18 tuổi - tức là chính thức là người trưởng thành, có đầy đủ
năng lực hành vi và năng lực pháp luật.
Vì vậy, mặc dù cả hai đồng thuận quan hệ
tình dục, nhưng nếu một trong hai người, là "cô gái", hay "chàng trai"
mà tuổi đời từ 13 đến dưới 16 tuổi, thì người kia sẽ bị truy cứu trách
nhiệm hình sự về tội "giao cấu với trẻ em".
Không chỉ vậy, trong mọi trường hợp,
người nào giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi, dù có sự đồng thuận của
chính trẻ em đó, vẫn bị truy tố về tội "hiếp dâm trẻ em" - theo quy định
tại các điều 115 và 112 Bộ luật hình sự.
Tại nhiều quốc gia, bán dâm là một nghề như bao nghề cho người phụ nữ có việc làm. Ở Việt Nam, quan niệm này chưa được công nhận Việc mua bán trinh tiết (mà theo quan niệm á đông, trinh tiết được
xem là "ngàn vàng", biểu tượng về phẩm hạnh và danh giá của một người
con gái) - xét theo nghĩa đen thì cũng chỉ là một quan hệ mua bán tình
dục.
Do vậy, trinh tiết không phải là yếu tố làm phát sinh hoặc để xác định hành vi phạm tội.
"Mua dâm người chưa thành niên"
Nếu thuần túy xem xét về phương diện dân
sự, thì mặc dù đó mua bán dâm là hành vi bất hợp pháp (không được pháp
luật thừa nhận), nhưng nếu không ai ép buộc ai, không ai lừa dối ai -
thì suy cho cùng đó cũng chỉ là một "giao dịch" mua bán theo kiểu thuận
mua vừa bán.
Nhưng rõ ràng bất luận thế nào, thì
"giao dịch" mua bán dâm thực sự là rất đau lòng, và làm xốn xang nếu xét
trên nhiều khía cạnh. Vì trong giao dịch này, người phụ nữ, vì những lý
do nào đó, mà phần đông là vì quá khó khăn, nghèo túng, đã đành lòng
bán đi cái tình, cái tự trọng, thậm chí là nhân phẩm và sự cao quý của
một người phụ nữ - vốn gắn với tình cảm, sự trong sáng trong mối quan hệ
yêu thương nam nữ, cho những kẻ không có tình cảm và tôn trọng mình. Vì
sao phải đến nông nỗi như vậy?
Tuy nhiên, cho dù pháp luật không xử lý hình sự chuyện bán dâm, thì không có nghĩa là không xử lý kẻ mua dâm.
Điều 256 Bộ luật hình sự quy định người
nào có hành vi mua dâm người từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi bị xem là
phạm tội "mua dâm người chưa thành niên". Và theo quy định đã nói ở
trên, nếu mua dâm người dưới 13 tuổi thì sẽ bị xem là phạm tội "hiếp dâm
trẻ em".
Điều này đồng nghĩa rằng, dù có ham
muốn hay chơi bời gì, thì mấy ông cũng cần tránh xa những cô bé, cậu bé
dưới 18 tuổi (chưa thành niên).
Một vụ án mại dâm bị công an phát hiện
"Chứa mại dâm" và "Môi giới mại dâm"
Liên quan đến việc mua bán trinh tiết, hầu hết đều thông qua những kẻ môi giới hoạt động chuyên nghiệp.
Vì trên thực tế khoảng cách giữa "bên
bán" và "bên mua" là quá lớn. Người phải bán trinh tiết thường là những
em thiếu niên hoặc những cô gái còn rất trẻ, hoàn cảnh khó khăn, không
có nghề nghiệp, quan hệ xã hội ...vv.
Trong khi đó, kẻ có nhu cầu mua và
hưởng thụ trinh tiết phụ nữ thường là những người nhiều tiền lắm của, mê
tín và có những suy nghĩ, tâm lý lệch lạc, kỳ quái về tình dục, trinh
tiết.
Để ráp nối hai đối tượng ấy luôn là những kẻ môi giới, những kẻ tạo điều kiện cho họ mua bán dâm.
Pháp luật Việt Nam quy định môi giới mại
dâm là hành vi phạm tội. Môi giới mại dâm nói một cách đơn giản là hành
vi giới thiệu bên mua và bên bán gặp nhau, rồi thu tiền của họ bỏ túi
mình. Người môi giới mại dâm chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình
sự.
Ngoài ra, những người cho thuê chỗ,
tạo điều kiện để cho những người mua bán dâm "thực hiện hợp đồng" với
nhau và thu tiền cũng bị xem là phạm tội. Đó là tội chứa mại dâm.
Môi giới mại dâm hay chứa mại dâm là vi phạm pháp luật hình sự Việt Nam
Bán dâm có thể là một nghề?
Đây là câu hỏi mà nhiều người đã nêu lên
từ nhiều chục năm qua và luôn gây tranh cãi rất căng thẳng. Câu trả lời
chỉ có thể là "có thể" hoặc "không thể", không có giải pháp trung dung.
Những người bảo thủ, không muốn thay đổi
thì cho rằng không thể và nếu hợp thức hóa việc mại dâm là sự xuống
cấp, băng hoại về đạo đức, phá vỡ truyền thống, hạ thấp nhân phẩm phụ
nữ. Nói chung là xấu đủ điều.
Ngược lại, cũng có không ít ý kiến cho
rằng cần hợp thức hóa nghề mại dâm, để dễ quản lý và thậm chí có thể
giải quyết khó khăn cho những phụ nữ nghèo khó. Nhiều nước trên thế giới
đã làm như vậy.
Cá nhân tôi ủng hộ (nhưng không cổ vũ)
việc hợp pháp hóa hoạt động mại dâm. Hoàn toàn không phải là vì tôi
muốn mua dâm hay sung sướng gì. Mà vì nếu chúng ta không thừa nhận và
không quản lý, thì mọi việc sẽ càng rối beng và phức tạp hơn. Vì mại dâm
chính là một quy luật, một sản phẩm của xã hội loài người - đã minh
chứng qua chính lịch sử nhiều ngàn năm qua. Mà chúng ta thì không thể
chống lại quy luật.
Vả chăng nếu nói bán dâm là xấu, cần
cấm. Thì những chuyện khác như: đánh bạc, đua xe ... cũng chẳng tốt hơn
tý nào và đã từng bước được hợp thức hóa.
Tóm lại, chúng ta cần chia sẻ rằng:
- Mua bán dâm luôn tồn tại trong xã hội loài người, vì tình dục là một nhu cầu mang tính bản năng.
- Trong xã hội luôn có những người nghèo và kẻ giàu. Nên luôn tồn tại cả cung lẫn cầu trong hoạt động tình dục.
- Nhiều nước trên thế giới đã thừa nhận
mại dâm là một nghề hợp pháp, cấp chứng nhận hành nghề cho gái mại dâm
để quản lý chặt chẽ, an toàn cho cả hai bên.
- Tại Việt Nam, bán dâm chưa được xem là hợp pháp.
Trang Lá Cải Chủ Nhật Ngày 27 - 04-2014 : Không Phải Bài Nào Trong Này Cũng...Nhảm Nhí !
Trinh tiết của người con gái nhiều khi được xem như là một món hàng thuộc hàng "đặc sản", mang lại cảm giác khoái lạc đặc biệt và may mắn (?) cho người "hưởng thụ"
**************************************
Cảm giác tội lỗi giày vò người Hàn Quốc
Người
đàn ông trung niên đứng trong hàng dài, kiên nhẫn chờ đợi. Ông mặc đúng
kiểu doanh nhân Hàn, áo vest đen và cà vạt. Ông đã lái xe một giờ đến
nơi có bàn thờ chung của các học sinh thiệt mạng trong vụ chìm phà, dù
không quen biết một ai trên phà.
Ông là một trong 100.000 người đã đến nơi tưởng niệm các học sinh ở
thành phố Ansan, sau khi phà Sewol chìm ở phía nam Hàn Quốc hôm 16/4
khiến hơn 300 người, trong đó hầu hết là học sinh của Ansan, chết hoặc
mất tích.
"Tôi là một người cha, của hai đứa con", ông vừa nói vừa khóc, tay đè
chặt lên ngực như muốn nén đau. "Tôi cảm thấy rất buồn vì không thể làm
gì cho các gia đình có người thiệt mạng. Tôi chỉ có thể đến đây và nói
tôi rất xin lỗi".
Người đàn ông này không quen biết một ai trên phà Sewol. Cuộc sống của
ông có thể vẫn đầy niềm vui thú ở Seoul, không liên quan gì đến tấn thảm
kịch giữa biển khơi. Nhưng ông cũng là hiện thân của sự đau khổ, cảm
giác tội lỗi và giận dữ đang bao trùm lên mọi người Hàn Quốc.
Một người Hàn Quốc khóc nức nở khi viếng thăm bàn thờ chung của các
em học sinh trường Danwon thiệt mạng trong tai nạn chìm phà. Ảnh:
Reuters.
Con đường lớn dẫn đến đảo Jindo - nơi tập trung thân nhân và thi thể
những người gặp nạn - nhuộm một màu vàng. Cứ khoảng hai mét lại có một
dải ruban màu vàng buồn thảm lay động trước gió. Tại trường trung học
Danwon, nơi khối 11 mất đi ba phần tư số học sinh trong thảm họa chìm
phà, những dải ruban vàng được buộc đầy trước cổng. Trên các trang mạng
của đất nước có độ kết nối trực tuyến cao nhất thế giới này, khắp nơi
mang một màu vàng của hình chiếc nơ đơn giản.
Các sinh viên đại học đã thiết kế biểu tượng này và phát tán qua tin
nhắn trên mạng Kakao Talk từ ngày 19/4. Ý nghĩa của nó là sự hy vọng,
"một bước nhỏ, điều thần kỳ sẽ đến". Và khi con số người thiệt mạng ngày
càng tăng, chiếc nơ vàng trở thành biểu tượng đau buồn của cả quốc gia.
Mọi người buộc những ruban vàng ở nhà và trường học. Hình ảnh chiếc nơ
vàng xuất hiện nổi bật trên các chương trình tin tức. Âm nhạc trầm buồn
phát trên TV kèm với hình ảnh nơ vàng chầm chậm hiện ra khắp đất nước.
Các biên tập viên của truyền hình Hàn Quốc, vốn chuộng trang phục hồng
chói hoặc xanh dương, những ngày này đều mặc vest đen hoặc xám. Chỉ có
một chủ đề bao trùm mọi chương trình trên truyền hình - thảm họa chìm
phà Sewol, từ việc điều tra đến kế hoạch quốc tang.
Trang Twitter và Facebook tiếng Hàn, người dùng chia sẻ nỗi buồn đau.
Nội dung của hầu hết các thông điệp mô tả cảm giác chung, đó là giận dữ
và bất lực. "Tôi rất tiếc đã không thể làm gì để cứu các bạn và giúp đỡ
các bạn", một người dùng có tên sbja22 viết.
Khát khao cháy bỏng cứu sống các nạn nhân chìm phà xuất phát từ chính
việc các em là ai - các em là những học sinh trung học. Học sinh lớp 11 ở
Hàn Quốc có truyền thống được thưởng cho một chuyến đi chơi xa trước
khi phải bước vào kỳ thi nổi tiếng là khắc nghiệt để vào đại học. Những
học sinh Danwon bước chân lên phà đi chơi như biết bao học sinh trên
khắp đất nước, để rồi đi vào thảm họa.
Ở Hàn Quốc, trẻ em được coi là kho báu của mỗi gia đình, được nhận sự
chăm sóc và quan tâm rất lớn. Nghe lời là một trong những phẩm chất được
đánh giá cao ở các em. Người lớn giữ vai trò che chắn bảo vệ.
Bi kịch Sewol xé tan một mảnh trong cấu trúc văn hóa của xã hội hiện
đại Hàn Quốc, khi người đầu tiên gọi cấp cứu lại là một em nhỏ chứ không
phải thủy thủ đoàn. Cuộc gọi do một học sinh 17 tuổi tên là Choi Duk-ha
thực hiện. "Cứu với, chúng cháu đang trên tàu, và cháu nghĩ tàu đang
chìm", Choi khẩn thiết nói khi gọi cho số điện thoại cấp cứu. Những
người lớn trên phà khi đó chưa kịp thực hiện cuộc gọi. Sau đó, Choi
thiệt mạng trong phà.
Thủy thủ đoàn, những người được huấn luyện và có nhiệm vụ bảo vệ hành
khách, đã thông báo cho toàn tàu ngồi yên tại chỗ chứ không kêu gọi hành
khách chạy lên boong hoặc chỗ có xuồng cứu sinh. Các em học sinh, được
nuôi dưỡng với lời răn dạy phải biết nghe lời, đã nghe lời thủy thủ
đoàn. Những người sống sót cho biết ai mà tuân thủ thông báo ngồi im đều
không kịp thoát thân.
Trong khi đó thì thủy thủ đoàn rời tàu, trở thành những người đầu tiên
được tuần duyên cứu mạng. Những hình ảnh trên TV về họ khiến cả nước Hàn
Quốc nổi giận - thuyền trưởng nhảy vào xuồng cứu sinh trong khi những
hành khách nhỏ tuổi của ông ta vẫn kẹt trong phà và đang mặc áo phao -
thứ có thể ngăn cản các em tìm đường chui ra khỏi các căn phòng ngập
nước.
Thủ tướng Hàn Quốc Chung Hong-won nhận trách nhiệm vì cứu hộ chậm chạp
và nói không muốn trở thành gánh nặng của chính phủ. Ảnh: AP
Sai lầm có hệ thống
Phà Sewol lúc đầu có tên Naminoue, được đóng tại Nhật Bản. Nó hoạt động
ở Nhật từ năm 1994 đến 2012. Công ty Chonghaejin Marinemua lại phà cuối
năm 2012 và tân trang cho nó. Chonghaejin cơi nới thêm cabin hành khách
ở các tầng ba, bốn và năm, tăng khả năng chở người và đồng thời thay
đổi trọng lượng cũng như thăng bằng của con phà.
Phà Sewol vượt qua mọi cuộc kiểm tra và kiểm định do Đăng kiểm Hàng hải
Hàn Quốc, một cơ quan tư nhân đại diện cho chính phủ, tiến hành. Phà
Sewol sau khi cải tạo được phép chở khách từ Incheon đến đảo nghỉ dưỡng
Jeju từ năm ngoái.
"Việc thay đổi kết cấu của phà là một phần nguyên nhân tai nạn", Yutaka
Watanabe, giáo sư về khoa học và công nghệ hàng hải tại đại học Tokyo,
người đã nghiên cứu nhiều tai nạn trong đó có vụ chìm phà tương tự ở
Nhật năm 2007, nhận xét. "Họ mua một cái tàu cũ từ Nhật rồi xây thêm
nhiều cabin, những cabin này đều ở phía trên con tàu và khiến thay đổi
trọng tâm lên phía trên".
Các công tố viên đã lục soát công ty Chonghaejin Marine và Đăng kiểm
Hàng hải. Họ cho biết chưa có kết luận về nguyên nhân chìm phà, nhưng
đang điều tra việc hoán cải, việc lái tàu và tình trạng chở quá tải của
Sewol.
Cảm giác bất lực vì không cứu được hành khách lan sang cả lực lượng
tuần duyên cho dù họ đã cứu được những hành khách đang chới với ở những
tầng cao nhất của con phà. Hình ảnh trên truyền hình cho thấy các binh
sĩ kéo các thành viên thủy thủ đoàn lên xuồng an toàn, trong khi con phà
nghiêng hẳn, trồi lên hụp xuống mặt nước
Khi người Hàn Quốc nhìn sâu vào thảm kịch này, họ thấy sự sai lầm có hệ
thống, từ việc công ty muốn chở thêm thật nhiều khách, cho đến hành
động của chính cơ quan được giao nhiệm vụ bảo vệ hành khách.
"Thảm kịch này khiến chúng ta tự hỏi liệu chúng ta có phải tự bảo vệ
lấy thân", Cynthia Yoo, phó giáo sư tại dại học Kyung Hee, nói. "Chúng
ta không còn có thể tin tưởng rằng đang có những cơ quan chính phủ, có
thanh tra thích hợp để bảo vệ an toàn cho dân chúng nữa. Tôi nghĩ rằng
Sewol là một minh chứng điển hình cho tệ tham nhũng hoặc mơ hồ giữa các
cơ quan chính phủ, hiệp hội và công ty. Đó là vấn đề quốc gia mà chúng
ta cần phải thay đổi".
Hình ảnh các em học sinh và giáo viên được phát liên tục trên truyền
hình cũng như mạng Internet, tạo nên một phần của quá trình tưởng niệm.
Những đám tang đang diễn ra. Đằng sau những âm thanh khóc than là một
hồi chuông lặng lẽ, đòi hỏi sự sửa chữa những sai lầm để tránh bi kịch
và tổn thất lớn lao như thế xảy ra.
Thủ tướng Hàn Quốc Chung Hong-won hôm nay cũng đã thừa nhận và
xin lỗi về phản ứng chậm đối với vụ tai nạn giai đoạn đầu và xin lỗi các gia đình nạn nhân vì nhiều vấn đề, từ việc ngăn chặn tai nạn tới việc xử lý sớm thảm họa.
"Có quá nhiều sai phạm và những hành động sai trái trong các bộ phận
của xã hội, tồn tại cùng chúng ta quá lâu, và tôi hy vọng chúng sẽ được
sửa chữa để những tai nạn như thế này sẽ không tái diễn", ông Chung nói
và xin từ chức.
Ánh Dương (theo CNN
**********************
Phận đời của những đứa trẻ đấu võ để kiếm tiền ở Thái
Bất chấp nguy cơ mất trí nhớ và tàn phế, hàng
nghìn đứa trẻ ở Thái Lan đang tập luyện Muay Thái để kiếm tiền. Hàng
ngày chúng chỉ ăn, ngủ, tập võ và thi đấu.
Đó là một buổi tối thứ
bảy ở Sisaket, một thành phố nhỏ thuộc tỉnh Isan, Thái Lan. Một đám đông
vây quanh một khán đài mà người ta vừa dựng lên để chuẩn bị cho một
trận đấu quyền Thái (Muay Thái) quan trọng. Song các võ sĩ sẽ xuất hiện
trong trận đấu là những người khá đặc biệt. Chúng gồm Nat Thanarak, một
thiếu niên 11 tuổi, và Nong Em, một võ sĩ 12 tuổi, Daily Mail đưa tin.
Muay
Thái là một trong những môn võ thuật đối kháng tàn bạo nhất thế giới. Ở
Thái Lan, những đứa trẻ từ 7 tuổi trở lên có thể đấu Muay Thái để kiếm
tiền. Những trận đấu của chúng là cơ hội để những kẻ đam mê cá cược tìm
kiếm vận may.
Khoảng 30.000 trẻ em đang tập luyện võ Muay Thái để
tham gia các cuộc đấu tại Thái Lan. Công việc này có thể gây nên những
hậu quả cho chúng trong tương lai. Những cú đấm có thể gây tổn hại tương
đương cú va chạm do tai nạn xe hơi. Ngoài ra các võ sĩ nhí có nguy cơ
mất trí nhớ rất cao.
Nhiều trận đấu kết thúc với việc một võ sĩ nhí đấm vào đầu đối phương khiến đối thủ ngã trên sàn và bất tỉnh. Ảnh: Daily Mail
Mặc dù các nguy cơ rất hiển nhiên, luật pháp Thái Lan vẫn
không cấm trẻ em hành nghề đấm bốc, miễn là cha mẹ chúng đồng ý. Ở những
vùng nghèo như Isan, tiền trở thành một động lực rất lớn để cha, mẹ đẩy
con thành những kẻ bán mạng để mua vui cho thiên hạ.
Nat
Thanarak lớn lên trong một gia đình nghèo. Mẹ Nat, một bảo mẫu ở
Bangkok, là trụ cột của gia đình. Bà gửi tiền về nhà cho gia đình hàng
tháng. Khoản tiền mà Nat kiếm từ những trận đấu võ giúp cả nhà có thêm
thực phẩm. Mỗi ngày Nat phải tập luyện 4 tiếng. Cậu tuân thủ chế độ ăn
nghiêm ngặt và có rất ít thời gian để chơi.
"Cháu thượng đài vì cháu cần tiền", Nat kể.
Khi phóng viên hỏi Nat rằng cậu sẽ làm gì nếu thắng một trận lớn ở Bangkok, cậu đáp: "Mua một xe máy".
Võ sĩ Nat Thanarak và người cha Wacharat Thanarak. Ảnh: Daily Mail
Trận đấu sắp tới giữa Nat và Nong Em là một sự kiện quan
trọng. Nhiều người đã chi tiền để cá cược cho trận đấu đó. Người dân
trong làng đã đặt cược 50.000 bath - tương đương thu nhập bình quân của
một người Thái Lan trong năm.
Nhưng để có thể tham gia trận đấu,
Nat phải giảm 3 kg để đạt khối lượng cơ thể 25 kg. Do đó, Watchara, cha
của Nat, giúp con tập luyện để giảm cân bằng cách mặc áo len và chạy 8
km mỗi ngày, nhấc các can dầu thực vật, chống đẩy cùng nhiều hoạt động
khác.
"Đó là trận đấu quan trọng nhất trong sự nghiệp của con tôi. Nhưng nó cần giảm 3 kg trước khi đấu", Watchara nói.
Ý
thức rõ những hiểm họa mà đứa con trai có thể hứng chịu, nhưng
Watchara, một người thất nghiệp, nói rằng anh không còn lựa chọn nào
khác.
Những đứa trẻ có khả năng đám
bốc có thể tới các trại huấn luyện để nuôi dưỡng giấc mơ trở thành võ sĩ
Muay Thái. Chúng có thể dùng tiền thưởng trong các trận đấu để trang
trải học phí. Ảnh: Daily Mail
"Đôi khi chúng tôi không có tiền để đáp ứng các nhu cầu tối
thiểu. Chúng tôi phải vay tiền. Nếu Nat không đánh nhau để kiếm tiền,
tôi sẽ tới Bangkok để làm việc cùng vợ và gửi tiền về nhà. Thỉnh thoảng
nó nghĩ tới những rủi ro của việc đấm bốc, nhưng rồi lại quên vì nó còn
quá nhỏ. Nó chỉ muốn chơi và rất nhớ bạn bè", anh tâm sự.
Các nhà
nghiên cứu của Bệnh viện Ramathibodi tại Bangkok cho rằng thời gian chơi
ít ỏi không phải là điều đáng lo ngại nhất đối với các võ sĩ nhí.
"Não
của trẻ vẫn đang phát triển. Khi bạn gây tổn thương vào não của một đứa
trẻ, nó sẽ gây hậu quả nghiêm trọng hơn so với tổn thương ở não người
lớn", giáo sư Jiraporn Laothamatas, một nhà nghiên cứu của Bệnh viện
Ramathibodi, phát biểu.
Jiraporn nói chỉ số thông minh của những
võ sĩ nhí thường thấp hơn so với trẻ bình thường. Nguy cơ mất trí nhớ
của chúng trong giai đoạn sau của cuộc đời khá cao.
Lo ngại con có
thể hứng chịu tổn thương não, Wacharat từng khuyên Nat từ bỏ công việc
đấm bốc, nhưng đứa con không nghe lời anh vì nó thích Muay Thái. Thậm
chí Nat còn hy vọng rằng, một ngày nào đó cậu sẽ làm rạng danh làng của
cậu.
"Cháu sẽ tiếp tục tập đấm bốc. Môn võ ấy giúp cháu khỏe mạnh", Nat nói.
Những
trận đấu Muay Thái có thể khiến Nat trở thành phế nhân trong tương lai,
nhưng hiện tại cậu và hàng nghìn thiếu niên khác vẫn tiếp tục đấm, đá
trên các khán đài để trang trải cho cuộc sống hiện tại và theo đuổi giấc
mơ lớn trong tương lai.
Trịnh Nguyệt
***********************
3 mỹ nhân đa tài, không scandal của showbiz Việt
Khởi My sinh
năm 1990. Cô bắt đầu theo đuổi sự nghiệp ca hát sau khi đoạt giải nhất
Tiếng ca học đường vào năm 2007. Trước đó, Khởi My từng được huy chương
vàng Tiếng hát Hoa phượng đỏ toàn quốc, giải nhất Tiếng hát Vàng anh khu
vực Đông Nam Bộ… Với giọng hát vang xa, trong trẻo, Khởi My dần chiếm
được tình cảm của đông đảo khán giả. Cô luôn giữ được hình ảnh trong
sáng nên luôn được các fan gọi là “công chúa teen pop thế hệ mới”.
Trong khi nhiều ca sĩ khác thay
đổi hình ảnh từ trong sáng sang sexy, thậm chí là nổi loạn, Khởi My vẫn
giữ hình ảnh dễ thương, đáng yêu và được khán giả ủng hộ rất nhiều.
Fanpage cá nhân của Khởi My có số lượt like gần 4 triệu người. Đây là
con số khá khủng mà không phải ca sĩ trẻ nào ở Việt Nam có được.
Ngoài khả năng ca hát, Khởi My còn gây ấn tượng mạnh mẽ với khán giả qua vai trò MC.
Khởi My bắt đầu được chú ý nhiều hơn là kể từ khi cô tham
gia game show Gương mặt thân quen. Lúc nào cũng nhí nhảnh, đáng yêu
trên truyền hình, sân khấu nhưng Khởi My lại quá kín đáo trong cuộc sống
cá nhân. Cô luôn tìm cách tránh xa scandal để giữ gìn hình tượng đẹp
mắt trong lòng công chúng.
Khởi My lớn lên trong một gia
đình nghèo. Hàng ngày, cô cùng mẹ phải gánh củi lên chợ Long Khánh, tỉnh
Đồng Nai bán để lấy tiền lo ăn học. Đến nay, khi trở nên nổi tiếng, cô
vẫn không thể quên những ngày tháng đó và càng thêm yêu thương mẹ mình.
Hiện tại, hai mẹ con sống với nhau trong căn nhà trên đường Âu Cơ (quận
Tân Phú) mà cô mua được từ cát-xê dành dụm sau nhiều năm ca hát. Dù đi
đâu, làm gì Khởi My cũng có mẹ theo sát, ủng hộ và giúp đỡ hết mình.
Đông Nhi là ca sĩ trẻ nhạc teen thành công từ thế giới mạng.Cô tên thật là Mai Hồng Ngọc và sinh năm 1988. Không chỉ là ca sĩ, Đông Nhi còn khá thành công khi viết nhạc.
Ở Đông Nhi hội tụ đầy đủ các
yếu tố để trở thành một ngôi sao giải trí. Cô sở hữu ngoại hình sáng sân
khấu cùng giọng hát ngọt ngào và rất khéo léo, thông minh.
Đông Nhi cũng tham gia trong lĩnh vực điện ảnh khi thử sức ở Giải cứu thần chết với một vai phản diện hay Thứ ba học trò và Bộ tứ hoàn hảo. Nữ ca sĩ cũng là MC tay ngang khá thành công.
Sau nhiều năm ca hát, nói không
với scandal, từ ca sĩ nhạc teen, Đông Nhi trưởng thành hơn với hình
tượng quyến rũ, sexy. Thế nhưng cô vẫn luôn giữ được hình ảnh đẹp trong
mắt công chúng.
Đông Nhi và bạn trai Ông Cao
Thắng là cặp đôi chiếm được nhiều tình cảm của các bạn trẻ. Họ không chỉ
có ngoại hình tương xứng, tình cảm sâu đậm mà còn gây ấn tượng với fan
bằng cách thể hiện tình yêu đáng yêu.
Midu tên thật
là Đặng Thị Mỹ Dung, sinh năm 1989. Cô được mệnh danh là "thiên sứ" của
showbiz Việt nhờ vẻ đẹp trong sáng, mong manh và rất dịu dàng.
Cách đây nhiều năm, Midu đã nổi
lên với hình ảnh hot girl ngoan ngoãn, xinh xắn cùng nụ cười tỏa nắng.
Cô quyết thay đổi cái nhìn của công chúng khi thử sức ở con đường nghệ
thuật đầy chông gai. Không chỉ làm người mẫu ảnh với nhiều hợp đồng
quảng cáo hay MC, hot girl Sài thành còn có tham gia vào một số bộ phim
điện ảnh Việt Nam như Cô nàng tóc rối, Những thiên thần áo trắng, Thiên mệnh anh hùng, Mùa hè lạnh...
Midu cũng là một trong số ít
gái ngoan trong Vbiz không bị ánh hào quang làm mờ mắt. Cô vẫn giữ được
hình ảnh ngoan hiền, không scandal gây sốc. Midu biết cách cân bằng giữa
thế giới showbiz hào nhoáng và cuộc sống đời thường. Suốt từ những năm
cấp 3 đến ĐH, Midu luôn có thành tích học tập ấn tượng.
Cô đỗ cả ĐH Kiến trúc lẫn trường CĐ Văn hóa nghệ thuật.
Mới đây, Midu đã tốt nghiệp ĐH Kiến trúc. “Nghề diễn viên giúp tôi có sự
trải nghiệm về những cảnh đời, còn ngành học ở trường kiến trúc giúp em
tìm kiếm sự lãng mạn, bay bổng. Những đêm thức khuya làm đồ án mỹ
thuật, một mình đối diện với sự sáng tạo, tôi cảm thấy cuộc sống mình đã
được thăng hoa. Tôi thích cuộc sống của mình được dung hòa như vậy” -
Midu chia sẻ về niềm đam mê riêng, góc nhỏ trong cuộc sống đời thường
bình dị của mình.
Theo Trí thức trẻ
*******************
NÓNG tuần qua: Xử phúc thẩm Dương Chí Dũng; Phương Thanh bị mẹ con Mr Đàm chơi ngải
(Xã hội) - Phiên tòa phúc thẩm xét xử vụ án Dương
Chí Dũng, ca sỹ Phương Thanh tố cáo mẹ con Mr Đàm chơi ngải,… là những
thông tin nóng nhất tuần từ 21 - 27/4.
Dương Chí Dũng tại phiên tòa phúc thẩm
Nhiều bất ngờ tại phiên xử phúc thẩm Dương Chí Dũng
Từ sáng ngày 22/4, Tòa phúc thẩm TAND
Tối cao tại Hà Nội mở phiên tòa xét xử 9 bị cáo có đơn kháng án trong vụ
án Dương Chí Dũng, xảy ra tại Vinalines từ năm 2006.
Cho đến thời điểm hiện tại, sau một lần
nghị án, HĐXX cấp phúc thẩm đã quyết định quay trở lại tiến hành các
phần xét hỏi và tranh luận, trước khi bước vào tuyên án.
Qua diễn biến những ngày xử vừa qua, dư
luận có thể thấy được phiên tòa phúc thẩm có thêm một số tình tiết mới
của vụ án. Đầu tiên, tại phiên phúc thẩm, hai bị cáo chính của vụ án là
Dương Chí Dũng và Mai Văn Phúc đã một mực khẳng định rằng không hề nhận
một khoản tiền ‘lại quả’ nào từ việc mua ụ nổi 83M.
Các bị cáo tại tòa phúc thẩm
Trong khi đó, bị cáo Trần Hải Sơn lại
khai nhận trước tòa, rằng đã đưa cho bị cáo Dũng và bị cáo Phúc mỗi
người 10 tỷ đồng. Bên cạnh đó, các luật sư bào chữa cho Dương Chí Dũng
đã đích thân sang tận Singapore để thu thập được bản tuyên thệ của ông
Goh Heun Seow (GĐ Công ty AP). Trong đó, ông Goh cho biết mình không hề
có thỏa thuận hay trao đổi nào với Dương Chí Dũng trước khi diễn ra việc
mua ụ nổi 83M. Theo các luật sư, đây là một tình tiết có lợi cho bị cáo
Dũng.
Dự kiến, ngày 28/4, tòa sẽ tiếp tục làm việc với phần xét hỏi và tranh tụng.
Phương Thanh tố bị 2 mẹ con Mr Đàm chơi ngải
Sau một số bài viết Mr Đàm chia sẻ trên
báo chí bóng gió về câu chuyện bùa ngải giữa anh và nữ ca sĩ Phương
Thanh gây xôn xao dư luận mấy ngày gần đây. Cách đây ít phút, cô ca sĩ
gốc Thanh Hóa đăng đàn, điều đặc biệt, những tiết lộ mới nhất của Phương
Thanh sẽ khiến không ít người cảm thấy "sốc".
Trong đó, nữ ca sĩ nhấn mạnh: Chính cô
bị 2 mẹ con Mr Đàm chơi ngải. Và vì ném đá dấu tay, nên cả 2 chơi qua
chơi lại nhau là huề.
“Hình như là hơn 6 năm rồi thì phải. Bác
DMT sợ tôi nỗi điên đánh bạn nên cho 2 đứa lên phòng riêng của bác nói
chuyện.. Tôi đã nói thẳng vói bạn là: tôi biết tôi bị bùa , ngải la do
bạn va mẹ ban chơi tôi.. Mà cái này là ném đá dấu tay va không có bằng
chứng nên chơi qua chơi lại là huề...bạn còn nhớ không??? Hơn 6 năm
rồi.lúc đó bạn ngồi im lặng ...tôi nói xong cũng im lặng…”, Phương Thanh
bức xúc chia sẻ trên trang cá nhân của mình.
Cuộc khẩu chiến không chỉ dừng lại ở 2
sao lớn của showbiz mà nó đã lan sang cả các fan của 2 người. Ai cũng
lên tiếng bảo vệ thận tượng của mình, bôi nhọ người còn lại. Số ít thì
mong cả 2 xóa bỏ hận thù cũ...
Có thể thấy cuộc chiến giữa các fan vẫn
chưa có dấu hiệu chấm dứt dù người trong cuộc đã im lặng và không có ý
định nói tiếp về scandal gây rúng động showbiz này.
Bộ trưởng Thăng ‘trảm tướng’ sau khi nghe ghi âm của phóng viên
Ngày 25/4, Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận
tải Đinh La Thăng đã ra Quyết định tạm đình chỉ chức vụ Cục trưởng Cục
Đường sắt Việt Nam đối với ông Nguyễn Hữu Thắng. Trong thông báo phát đi
Bộ GTVT cho biết, ông Thắng đã có phát ngôn không đúng và thiếu trách
nhiệm liên quan đến Dự án đường sắt đô thị Hà Nội (tuyết Cát Linh - Hà
Đông). Điều đó đã gây bức xúc trong dư luận, làm ảnh hưởng đến uy tín
của ngành Giao thông vận tải.
Bộ GTVT yêu cầu ông Nguyễn Hữu Thắng
kiểm điểm làm rõ trách nhiệm cá nhân trong việc phát ngôn và nguyên nhân
làm tăng tổng mức đầu tư dẫn đến phải điều chỉnh dự án nói trên, báo
cáo Bộ trưởng Bộ GTVT trước ngày 7/5/2014.
Trước đó, ngày 24/4, trong bài viết về
Dự án đường sắt đô thị Cát Linh - Hà Đông đội vốn 339 triệu USD, báo
Tiền Phong dẫn lời ông Thắng rằng: Bộ (GTVT) có kỷ luật, cảnh cáo cá
nhân ông, ông cũng đồng ý. “Mình đã làm hết mức rồi, nhìn các dự án như
tuyến số 3: Nhổn - Ga Hà Nội 2 lần khởi công đến giờ phút này đã làm
được gì đâu. Chúng tôi làm được nhiều cũng không ai khen ngợi hết, điều
chỉnh một tý đã rùm beng cả lên”.
Thủ tướng yêu cầu khẩn trương dập tắt dịch sởi
Bức ảnh gây xôn xao về dịch sởi
Tại cuộc họp khẩn với các Bộ, ngành, Thủ
tướng yêu cầu tất cả các đơn vị có liên quan phải vào cuộc, quyết tâm
dập tắt dịch sởi, hạn chế thấp nhất số ca tử vong.
Trực tiếp báo cáo tình hình, Bộ trưởng Y
tế Nguyễn Thị Kim Tiến thể hiện rõ sự căng thẳng cho biết, dịch sởi đã
xuất hiện diện rộng trên toàn cầu. Ở Việt Nam, dịch xuất hiện sớm, kéo
dài do thời tiết miền Bắc xấu, trong khi đó bệnh viện quá tải cục bộ dẫn
đến nhiều ca tử vong.
Phó chủ tịch UBND TP.Hà Nội, Vũ Hồng
Khanh báo cáo, sau 3 năm Hà Nội mới có dịch. Trường hợp đầu tiên vào
tháng 10/2013, toàn Hà Nội có 1.339 bệnh nhân mắc sởi, phân bổ 370/584
xã phường thị trấn. Hiện còn 766 bệnh nhân, trong đó 511 người nằm viện,
còn lại điều trị tại nhà.
Thủ tướng yêu cầu Bộ Y tế và các địa
phương cần tập trung chỉ đạo làm tốt việc cấp cứu, điều trị, phải hạn
chế thấp nhất số ca tử vong; chỉ đạo hết sức chặt chẽ để dịch không lây
chéo.
Số người có mặt trên phà Sewol có thể là hơn 500 người
Hiện trường vụ chìm phà
Korea Times dẫn lời một quan chức ở ga
hành khách của cảng Incheon, nơi phà Sewol khởi hành, cho hay họ phát
hiện tổng cộng 37 chiếc vé không có thông tin cá nhân khi kiểm tra lại
loạt vé lên phà của các hành khách sau vụ tai nạn.
Các vé này không hề được đăng ký với
công ty vận tải phát hành vé và nhiều khả năng không được tính vào tổng
số hành khách chính thức mà chính phủ công bố. Chính phủ Hàn Quốc đã
nhiều lần thay đổi số lượng hành khách đi phà trong các phát ngôn, trước
khi dừng lại ở con số 476 người.
Số người thiệt mạng trong thảm kịch hàng hải của Hàn Quốc hiện là 187. Hiện còn 115 người mất tích.
Trong suốt những ngày xét xử Dương Chí Dũng, bà Phương luôn nhìn chồng âu
yếm, khi chia tay chồng luôn bịn rịn, cố nén nước mắt để cười tươi và không quên
gửi chồng những nụ hôn gió.
Bà Phạm Thị Mai Phương trong phiên sơ thẩm vào tháng 12/2013
Đầu
giờ chiều 23/4, trước lúc phiên tòa phúc thẩm bắt đầu, bà Phương có
giây phút hiếm hoi được nói chuyện với chồng. Vừa nói chuyện, Dương Chí
Dũng thỉnh thoảng nở nụ cười với vợ, còn bà Phương nhìn vào mắt chồng âu
yếm, chăm chú lắng nghe.
Chiều
24/4, sau khi Dương Chí Dũng và các bị cáo nói lời sau cùng, bà Phương
tất tưởi chạy theo để được nói chuyện, dù chỉ đôi ba câu với chồng. Ảnh:
Một thế giới
Khi cánh cửa xe sắp đóng lại, không kìm được, bà đã nói với theo: “Quay mặt lại một cái xem nào". Ảnh: Pháp luật TP.HCM
Khi
chồng đã lên xe, bà vẫn cố nói với theo ô cửa thông gió. Cố giấu nước
mắt, bà Phương động viên chồng "yên tâm", cố giữ gìn sức khỏe... Ảnh:
VietNamNet
...
và không quên gửi đến chồng những nụ hôn gió trước khi chiếc xe bít
bùng chở Dương Chí Dũng rời đi vào chiều 24/4 Ảnh: VietNamNet
Chiều
25/4, sau khi tòa hoãn tuyên án. Dương Chí Dũng cười tươi rời khỏi
phòng xử án trong tiếng hò reo, mừng rỡ của người thân. Ảnh: Dân trí
Phía ngoài, bà Phương cùng người thân ngóng đợi. Ảnh: VOV
Không giấu nổi niềm vui, bà Phương cười rạng rỡ, giơ nắm tay như ra hiệu mừng chiến thắng với chồng. Ảnh: VOV
Bị
phụ bạc nhưng khi chồng vướng vòng lao lý, bà Phương vẫn không quay
lưng, toàn tâm chạy vạy lo cho chồng. Vẫn ánh mắt âu yếm, bà Phương gửi
tới chồng một nụ hôn gió trước khi tạm biệt vào chiều 26/4.
Bà Phương còn không quên nhắc chồng ngủ ngon đầy tình cảm. Ảnh: Công lý.
M.Đức(tổng hợp)
***********************
Những ngôi sao Hollywood sở hữu thân hình nóng bỏng
Không
có các số đo theo đúng chuẩn khắt khe của làng mốt, nhưng Kate Upton,
Beyonce, Scarlett Johansson... cuốn hút bởi thân hình đầy đặn, gợi cảm.
Kate Upton nổi tiếng là người mẫu sở hữu thân hình nóng bỏng, đồ
sồ, khắc hẳn những người mẫu gầy thường thấy trong làng thời trang. Dù
nhận được nhiều lời chê quá béo, Kate Upton vẫn tự tin với hình thể của
mình.
Beyonce là một trong những ca sĩ gợi cảm nhất với thân hình đồng hồ cát.
Kim Kardashian nổi tiếng với tên gọi "cô Kim siêu vòng ba" nhưng
vòng một của ngôi sao truyền hình thực tế cũng đồ sộ không kém.
Diễn viên Salma Hayek.
Scarlett Johansson nhiều lần xuất hiện trong danh sách minh tinh nóng bỏng nhất Hollywood của các tạp chí.
Diễn viên Sofia Vergara.
Siêu mẫu Tyra Banks.
Mariah Carey khêu gợi trên sân khấu.
Ngôi sao Mad Men Christina Hendricks.
Song Ngư
************************
Made In VietNam !
Note:
Tất cả những hình trong bài này là hình minh họa
Lẽ
ra bữa nay bác sĩ Lê không nhận bịnh nhân vì là ngày nghỉ trong tuần của ông.
Nhưng hôm qua, trong điện thoại, nghe giọng cầu khẩn của người bịnh ông không
nỡ từ chối. Người đó – ông đoán là một cô gái còn trẻ – nói chuyện với ông bằng
tiếng Mỹ. Cô ta hỏi ông nhiều lần:
-
Có phải ông là bác sĩ Lee không ?
Tên ông là Lê. Cái tên Việt Nam
đó ở xứ Mỹ này người ta viết là " Lee ", nên ông được gọi là "
ông Lee " ( Li ).
Ông ôn tồn trả lời nhiều lần :
- Thưa cô, phải. Tôi là bác sĩ Lee đây.
- Phải bác sĩ Lee chuyên về châm cứu và bắt mạch hốt thuốc theo kiểu Á đông
không?
- Thưa cô phải.
- Có phải phòng mạch của bác sĩ ở đường Green Garden
không ?
Bác sĩ Lê, đã ngoài sáu mươi tuổi, tánh rất điềm đạm, vậy mà cũng bắt đầu nghe
bực ! Tuy nhiên, ông vẫn ôn tồn :
- Thưa cô phải. Xin cô cho biết cô cần gì ?
Giọng
cô gái như reo lên :
- Vậy là đúng rồi ! Con Cathy bị bịnh suyễn nói bác sĩ chữa bịnh hay lắm. Cả
nhà nó, kể luôn ba má ông bà nó đều đi bác sĩ hết.
Đến đây thì ông bác sĩ già đó không kềm được nữa, ông xẵng giọng :
- Cám ơn cô. Bây giờ xin dứt khoát cho tôi biết coi cô muốn cái gì ?
Giọng bên kia đầu dây như lắng xuống :
- Tôi xin lỗi bác sĩ. Xin lỗi. Tôi muốn xin bác sĩ cái hẹn cho ngày mai. Tôi
bịnh…
- Mai là ngày nghỉ trong tuần, phòng mạch không có mở cửa. Ngày khác vậy.
- Ngày mai cũng là ngày nghỉ của tôi nữa, bác sĩ à.
- Cô đã bịnh thì cứ xin nghỉ để đi bác sĩ, ngày nào lại không được !
Một chút im lặng ở đầu dây bên kia rồi giọng người con gái bỗng nghe thật buồn
:
- Họ đâu có cho nghỉ, bác sĩ. Họ nạt vô mặt :" Mầy muốn nghỉ thì mầy nghỉ
luôn đi. Thiếu gì đứa muốn vào làm chỗ của mày. Mày biết không ?"
Giọng nói như nghẹn ngang ở đó, rồi tiếp :
- Không có việc làm là chết, bác sĩ à…
Ông bác sĩ già làm thinh, suy nghĩ. Đầu dây bên kia, cô gái van lơn :
- Xin bác sĩ thông cảm. Tôi sợ bịnh nặng hơn, không đi làm nổi nữa là mất việc.
Xin bác sĩ thông cảm. Xin thông cảm.
- Ờ thôi, để tôi ráng giúp cô. Sáng mai, chín giờ. Phòng mạch của tôi ở số…
- Cám ơn bác sĩ. Cám ơn ! Con Cathy có chỉ phòng mạch của bác sĩ rồi.
- Xin lỗi. Cô tên gì ?
- Kim. K, I, M.
Bác
sĩ Lê vừa ghi vào sổ hẹn vừa nghĩ :" Tội nghiệp ! Chắc lại đi làm lậu nên
mới bị người ta hâm he như vậy. Theo cách phát âm thì cô này có vẻ là người á
đông. Tên Kim chắc là Đại Hàn. Để mình phải phone lại cô Cathy hỏi cho chắc ý
kẻo gặp thứ lưu manh thừa dịp ngày nghỉ không có cô phụ tá, nó 'su' mình thì
khổ ! "
Đúng chín giờ, chuông cửa phòng mạch reo. Ông bác sĩ già bước ra mở cửa. Đứng
trước mặt ông là một cô gái á đông còn trẻ, ăn mặc theo kiểu " punk "
: quần áo có tua có tụi, tóc dựng đứng hỗn loạn như con gà xước, đeo nhiều vòng
sên bằng bạc to như dây lòi tói, đầy cổ đầy hai cườm tay, mang cái xắc đỏ cũng
có tua có tụi. Bác sĩ Lê, quá đỗi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi gì, thì cô gái nói
bằng tiếng Mỹ rất lưu loát:
- Chào bác sĩ. Tôi là Kim, bịnh nhân đã gọi điện thoại cho ông hôm qua. Tôi có
làm cho bác sĩ chờ không?
Bác sĩ Lê chưa hết ngạc nhiên, trả lời một cách máy móc :" Không ! Không
!". Rồi ông bước tránh qua một bên :" Mời cô !"
Vào phòng mạch, ông đưa cho cô cái áo blouse trắng ngắn tay :
- Cô đến phía sau bình phong bỏ hết quần áo chỉ mặc quần lót thôi, rồi khoác
ngược áo blouse này, lưng áo nằm về phía trước.
Trong lúc cô gái loay hoay làm theo lời dặn, ông bác sĩ già gọi phone về nhà, nói
bằng tiếng Việt :
- Bịnh nhân của anh tới rồi, đang thay đồ. Chắc một giờ nữa là xong. Em đợi anh
về rồi mình đi chợ.
Cô gái bỗng ló đầu ra khỏi bình phong mỉm cười nhìn ông, gương mặt thật rạng
rỡ, định nói gì nhưng rồi không nói, thụt đầu vào tiếp tục cởi quần áo.
Một lúc sau cô ta bước ra, mắt ngời lên sung sướng, nói bằng tiếng Việt, giọng
như reo lên :
- Bác sĩ là người Việt Nam
mà con cứ tưởng là người Tàu ! Tên " Lee " nghe Tàu trân !
- Ủa ! Vậy mà tôi cứ nghĩ cô là người Đại Hàn chớ !
Rồi cả hai cùng cười, cái cười rất sảng khoái. Tình đồng hương trên đất khách
bỗng thấy thật ấm, thật đầy…Ông bác sĩ già nhìn cô bịnh nhân trẻ mặc áo blouse
trắng đứng trước mặt ông mà không còn thấy cô gái " punk" hồi nãy nữa
!
Ông đưa cho cô cái dĩa, rồi vừa chỉ cái giường cao vừa nói :
- Cô cởi hết đồ nữ trang để vào đây, rồi lên nằm trên này để tôi chẩn mạch.
Cô gái làm theo như cái máy.
Phòng mạch được trang trí rất đơn sơ, nhưng thật yên tịnh. Trong không khí có
mùi thơm dìu dịu của moxa ( ngải cứu, đốt lên để hơ huyệt ). Cái giường khám
bịnh cao ngang tầm tay của bác sĩ. Ở một đầu giường có gắn thêm một vòng bằng
da để chịu cái đầu của bịnh nhân, và khi bịnh nhân nằm sấp để châm cứu trên
lưng thì mặt người bịnh nằm trọn trong vòng da. Như vậy, người bịnh không cảm
thấy khó chịu nhờ khoảng trống ở giữa vòng da giúp người bịnh vẫn thở đều đặn
và mắt được nhìn thoải mái xuống sàn nhà.
Bác sĩ đặt hai bàn tay lên cánh tay trần của cô gái, ôn tồn hỏi :
- Cô bịnh làm sao ? Nói tôi nghe.
- Con ngủ không được, đêm nào cũng trằn trọc tới khuya. Hay bị chóng mặt. Đang
đứng làm việc, tự nhiên muốn sụm xuống làm sợ toát mồ hôi. Con lo quá, bác sĩ.
Mất việc làm chắc con chết quá, bác sĩ !
Ông Lê bóp nhẹ cánh tay bịnh nhân :
- Cô yên tâm. Có tôi đây. Mà…cô có uống rượu không ?
- Không. Dạ thưa không.
- Cô có hút thuốc không ?
- Dạ thưa có. Hút cũng nhiều…
- Cô có xì ke ma túy gì không ? Nói thiệt tôi nghe.
- Mấy thứ đó con không dám rớ. Hồi ở bên nhà thằng anh con chết vì ba cái thứ
ôn dịch đó, bác sĩ à. Vì vậy, con sợ lắm !
- Cô le lưỡi tôi coi.
- Ùm. Được rồi. Bây giờ cô nằm yên, để hai tay xuôi theo thân mình, nhắm mắt,
thở đều đặn.
Ông bác sĩ già đứng cạnh giường đặt mấy đầu ngón tay lên cườm tay cô gái, chăm
chú bắt mạch. Một lúc sau, ông bước vòng qua phía đối diện bắt mạch tay bên
kia. Bộ mạch nói lên một sự rối loạn tâm thần. Cô gái này chất chứa quá nhiều
ẩn ức nên sanh bịnh.
Ông
nhìn cô gái đang nhắm mắt thở đều : gương mặt Việt Nam đó, bỏ đi món tóc
"punk", vẫn toát ra nét nhu mì dễ thương. Ông cảm thấy tội nghiệp cô
bịnh nhân trẻ này và thắc mắc không biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy cô ta trôi
qua xứ Mỹ để có một cuộc sống mà ông đoán là thật bấp bênh, qua cuộc nói chuyện
trong điện thoại. Ông nói :
- Bây giờ, cô nằm sấp xuống để tôi châm trên lưng.
Cô gái mở choàng mắt nhìn ông, mỉm cười, một nụ cười đầy tin tưởng. Ông bác sĩ
nói tiếp :
- Cô đừng sợ. Châm không có đau. Còn nhẹ hơn kiến cắn nữa.
Cô gái trở mình nằm sấp, hai vạt áo blouse rớt xuống hai bên, bày ra cái lưng
thon thon với nước da ngà ngà. Theo thói quen, trước khi châm, bác sĩ vuốt lưng
bịnh nhân vài lần để bịnh nhân đỡ bị stress. Lần này, khi vuốt xuống thắt lưng,
ông để ý thấy dưới làn vải mỏng của quần lót có một vết bầm nằm vắt ngang phía
trên của mông. Ngạc nhiên, ông hỏi :
- Cô bị ai đánh hay sao mà bầm vậy ?
Cô gái cười khúc khích :
- Bác sĩ coi đi !
Ông già kéo quần lót xuống một chút, thì ra không phải vết bầm mà là hàng chữ
xâm màu chàm : Made In VietNam ! Ông bật cười, vừa kéo lưng quần lót lên vừa
nói :
- Cha…Bạo quá há !
Cô gái hơi rút cổ cười khúc khích vài tiếng nữa rồi im. Chắc cô đang sống lại
với một vài kỷ niệm nào đó. Ông bác sĩ già áp hai lòng bàn tay lên lưng bịnh
nhân, nhưng bây giờ sao ông không còn thấy cười được nữa. Hàng chữ " Made
In VietNam" nhắc cho ông rằng con người nằm đây là sản phẩm của quê hương
ông, cái quê hương đã mấy chục năm xa cách, cái quê hương mà ở đó ông không còn
ai để nhớ, nhưng ông còn quá nhiều thứ để nhớ. Những thứ cũng mang dấu ấn
" Made In VietNam ", từ con trâu cái cày, từ mảnh ruộng vườn rau, từ
hàng cau rặng dừa, từ con đường đất đỏ đến con rạch nhỏ uốn khúc quanh
quanh…Chao ơi ! Bỗng nhiên sao mà nhớ thắc thẻo đến muốn trào nước mắt…
Ông bác sĩ vuốt lưng cô bịnh nhân thật chậm để cho niềm xúc động lắng xuống tan
đi. Ông có cảm tưởng như ông đang sờ lại được quê hương, có chỗ cao chỗ thấp,
có phù sa đất mịn…Tự nhiên, ông muốn nói lên một tiếng " cám ơn ".
Ông muốn cám ơn cô bịnh nhân đã mang quê hương đến với ông bằng hàng chữ nhỏ
xâm trên bờ mông, chỉ vỏn vẹn có một hàng chữ nhỏ. Và ông cũng muốn nói với cô,
nói một cách thật tình, không văn chương bóng bẩy, nói như ông nói cho chính
ông, vỏn vẹn chỉ có một câu thôi :" Tôi cũng made in VietNam đây
!". Nhưng rồi ông làm thinh tiếp tục vuốt lưng người bịnh. Ông biết rằng
cô gái không thể nào hiểu được ông, một bác sĩ già vừa quá sáu mươi, đã gần nửa
tuổi đời lưu vong trên xứ Mỹ, có đầy đủ tiền tài danh vọng mà cũng xâm hàng chữ
" Made In VietNam", xâm ở trong lòng…
Bác sĩ im lặng dò huyệt châm kim. Bỗng cô bịnh nhân nói, giọng buồn buồn, làm
như cô vừa xem lại hết một đoạn phim đời nào đó :
- Thằng bồ của con xâm cho con để làm kỷ niệm hồi tụi này còn ở Louisiana. Ảnh là thợ
xâm…
- Ủa ! Rồi sao bây giờ cô ở đây ?
- Con theo ba má con dọn về Cali, ổng bả nói ở Cali bạn bè nhiều làm ăn
dễ.
- Ờ…người Việt mình thích ở miền nam Cali
lắm.
Ngừng một chút bác sĩ lại nói, trong lúc hai tay vẫn tiếp tục châm kim :
- Ở Cali khí
hậu tốt hơn nhiều tiểu bang khác. Mà…ba má cô làm gì ?
Cô gái làm thinh một lúc mới trả lời, giọng ngang ngang :
- Qua đây rồi ổng bả đá đít nhau. Bả lấy thằng Mễ chủ pressing , còn ổng thì
chó dắt ổng ôm được một bà Mỹ goá chồng có tài sản.
- Vậy rồi cô ở với ai ?
- Với ba con. Bà Mỹ cho con đi học college, ba con lái xe đưa rước.
- Vậy mà sao hôm qua, trong phone, cô nói cô đi làm ?
Giọng cô gái như nghẹn lại :
- Khổ lắm bác sĩ.
Cô ngừng một chút để nén xúc động rồi nói tiếp :
- Ba con ỷ có bà Mỹ nuôi, không chịu đi làm. Tối ngày cứ đi nhậu với bạn bè,
rồi nay đổi xe, mai đổi xe…Con nói ổng, chẳng những ổng không nghe mà còn chửi
con: "Tiên Tổ mày ! Tao đem mày qua đây đặng mày dạy đời tao hả
!"
Lại ngừng một chút mới nói được, nói như trút hết ẩn ức còn lại :
- Có lần ổng xáng cho con mấy bạt tay đau điếng…
Rồi nghẹn ngào :
- Lần đó, con bỏ nhà đi hoang…
Nói xong, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một cái như vừa làm xong một việc
gì thật khó !
Ông bác sĩ im lặng, tiếp tục châm, mà nghe thương hại cô bịnh nhân vô cùng. Cô
ta cỡ tuổi con gái út của ông. Con gái út của ông đang học đại học, còn cô này
thì đang sống trong hoàn cảnh quá bấp bênh. Cả hai đều Made In VietNam hết !
Châm xong, ông đặt tay lên cánh tay trần của bịnh nhân, vuốt vuốt như vuốt tay
một đứa con đang cần được vỗ về an ủi :
- Cô cứ nằm yên như vầy độ mười lăm phút, nghen.
Tiếng " dạ " bỗng nghe như đầy nước mắt.
Sau khi gỡ kim, ông bác sĩ bóp tay bóp chân bịnh nhân một lúc rồi nói : .
- Bây giờ thì cô mặc quần áo vào được rồi..
Cô
gái ngồi lên nói " cám ơn " mà đôi mắt vẫn còn mọng nước. Cô bước vào
sau bình phong, chậm rãi mặc quần áo, làm như cô muốn những xúc cảm hồi nãy có
thời gian để thấm sâu vào lòng….
Khi cô bước ra, gương mặt cô đã trở lại rạng rỡ. Cô mỉm cười nhìn ông bác sĩ,
rồi, vừa mở cái xắc đỏ vừa hỏi :.
- Bao nhiêu vậy, bác sĩ ?.
- Không có bao nhiêu. Chừng chữa xong rồi cô hãy trả..
- Bác sĩ cho con trả mỗi lần, chớ đợi hết bịnh, tiền đâu con trả. Cái thứ đi
làm lậu như con….
- Cô yên tâm. Rồi mình tính..
Ông bác sĩ đưa dĩa nữ trang :.
- Cô đừng quên mấy thứ này..
Cô gái phì cười, không đeo vào người mà trút hết vào xắc, rồi hỏi :.
- Chừng nào con trở lại nữa, bác sĩ ?.
- Tuần tới, cũng ngày này giờ này..
Bác sĩ mở tủ thuốc, chọn lấy ra hai chai có dán nhãn sẵn, trao cho bịnh nhân :
.
- Trên nhãn có ghi liều lượng: mỗi ngày, cô uống sáng trưa chiều, mỗi thứ hai
capsule..
Ra đến cửa phòng mạch, ông bác sĩ già cầm bàn tay cô bịnh nhân trong hai bàn
tay của ông, lắc nhẹ :.
- Bớt hút thuốc đi, nghen ! Từ từ rồi tôi sẽ chữa cho cô vụ ghiền thuốc nữa..
Ngập ngừng một chút rồi ông nói, giọng ôn tồn :.
- Tôi muốn nói với cô điều này….
Cô gái chớp chớp mắt chờ. Chắc là lần đầu tiên cô được một ông già cầm tay một
cách ân cần như vậy. Bác sĩ nói :
- Mình là người Việt Nam,
ăn mặc theo " punk " không hạp với con người với bản chất của mình
chút nào hết. Cô đâu có xấu mà cô làm cho xấu đi, uổng lắm ! Mình phải xứng
đáng là Made In VietNam,
chớ cô..
Cô gái nhìn vào mắt ông bác sĩ, không nói gì hết, chỉ siết tay ông già một cái
thật mạnh, rồi bước ra xe, một chiếc xe hơi cũ mèm phải đề tới bốn lần mới nổ
máy !
* * *
Ông bác sĩ Lê ngồi uống cà phê với tôi ở khu Phước Lộc Thọ ( Orange County
– Nam Cali ). Ông kể tiếp :
- Anh biết không, lần sau cô Kim đến phòng mạch, ăn mặc chải gỡ rất dễ thương.
Chẳng có chút gì " punk " hết ! Lần khám bịnh đó, tôi có hỏi cổ sao
không về sống với thằng bồ ở Louisiane có phải hơn là sống cù bơ cù bất ở Cali. Cổ nói như mếu
:" Ảnh có vợ rồi ". Tôi biết : như vậy là cổ kẹt thiệt. Tôi đem
chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Bả cảm động lắm nên đề nghị giúp tiền cho cổ học
một cái nghề gì đó, uốn tóc, làm nail chẳng hạn, để có công ăn việc làm vững
chắc hơn là đi làm lậu tầm bậy tầm bạ.
Tôi
nói chen vào :
- Chắc gì cổ chịu. Nghe anh kể, tôi đoán chị này cũng tự ái lắm.
- Anh nói đúng. Cổ từ chối hoài. Sau nhờ vợ tôi mời cổ về nhà khuyên nhủ, coi
như là trong thân tình, cổ mới chịu. Hôm đó, cổ ôm vợ tôi vừa khóc vừa nói
:" Con cám ơn ông bà. Cám ơn ông bà ".
- Sau đó cổ có đi học thiệt không ?
- Có. Học làm nail. Học giỏi nữa là khác.
- Cổ bây giờ ra sao rồi ?
- Mới đầu làm thợ, làm công cho người ta. Bây giờ vừa làm thợ vừa làm chủ. Khá
lắm !
- Mừng cho cổ, há !
- Cổ xách đồ nghề tới làm nail cho vợ tôi, con út và hai con dâu tôi thường
lắm. Làm không lấy tiền. Cổ cứ nói với mấy con tôi :" Tôi chịu ơn ông bà
bác sĩ biết đời nào mới trả cho hết, mấy cô biết không ? Tôi không dám nói ra,
chớ mỗi lần tôi cầm bàn tay của bà bác sĩ để làm nail, tôi vẫn nghĩ không có
bàn tay này thì làm gì tôi thoát ra khỏi hoàn cảnh của tôi hồi đó để có những
gì tôi có hôm nay…"
- Dễ thương quá !
- Noel, ngày Tết…cổ đều mang quà đến tặng vợ chồng tôi.
- Con người ở có tình có nghĩa quá, anh há !
- Đã hết đâu ! Cổ còn nhớ đến ngày giỗ của ba má tôi nữa. Mấy ngày đó tụi con
tôi có đứa quên chớ cô ta không bao giờ cô ta quên. Ngày đó, cô đem đồ tới cúng
và ở lại phụ vợ tôi nấu nướng dọn giẹp nữa. Cho nên vợ tôi quí cô ta lắm !
Nói xong, bác sĩ Lê vỗ vai tôi, cười :
- Anh thấy không ? Cô ta mới đúng là " Made In VietNam " đó ! Còn nguyên
chất, hè !
Ông Lê vui vẻ cầm tách cà phê vừa nhâm nhi vừa nhìn quanh. Người Việt Nam đi đầy
trong thương xá. Cung cách có hơi khác nhưng nói năng thì y hệt như ở bên nhà.
Một vài tiếng chửi thề rớt rơi đâu đó, nghe rất tự nhiên. Bỗng ông quay sang
hỏi tôi mà nghe như ổng tự hỏi ổng :
- Không biết ở xứ Mỹ này, đồng hương lưu vong, có ai lâu lâu nhớ lại rằng mình
"Made In VietNam ", không ?
- Có chớ anh ! Nhưng cũng có người chẳng những không nhớ mà còn tự đóng cho
mình con dấu " Made In USA " nữa, anh à. Thứ đó bây giờ thấy cũng
nhiều !
Tôi đưa tách lên môi uống ngụm cà phê cuối cùng, bỗng nghe cà phê sao mà thật
đắng…
Tiểu
Tử
***********************
Một vụ ‘bỏ nhà đi bụi đời’ có một không hai ở San Jose!
Một
nam thiếu niên 16 tuổi đã có một chuyến du ngoạn nhớ đời từ California
đến Hawaii.
Thiếu niên này đã đi lậu vé máy bay bằng cách trốn trong khoảng wheel well của
máy bay – khoang để bánh xe của máy bay gập vào sau khi máy bay rời mặt đất.
Thật thần kỳ là cậu thiếu niên này đã không hề bị thương tích gì dù đã phải ở
trong môi trường với nhiệt độ xuống đến -81F (-62C) khi máy bay bay ở độ cao
38,000 feet.
Người
ta phát hiện ra vị hành khách lậu vé này trên phi đạo của sân bay Maui, Hawaii
vào hôm Chủ Nhật. Thiếu niên này không hề mang theo ID hay bất cứ đồ đạc gì
ngoại trừ một chiếc lược. Khi bị các nhân viên FBI hỏi lý do của hành động điên
rồ này, thiếu niên 16 tuổi trả lời hồn nhiên rằng cậu bỏ nhà đi vì đã cãi nhau
với ba mẹ.
Tom
Simon, phát ngôn viên của cơ quan FBI cho biết trong một cuộc họp báo vào đêm
Chủ Nhật: “Cậu nhóc đó vẫn sống sót sau chuyến hành trình như vậy quả thật là
nhờ vận may của cậu ta!”
Có
nhiều người vẫn không tin vào chuyến hành trình mà nam thiếu niên này đã thực
hiện. Các chuyên gia y tế cho biết trong trường hợp nhiệt độ xuống thấp như
vậy, nếu muốn tồn tại thì cơ thể con người phải ở tình trạng ngủ đông, nghĩa là
tim chỉ đập vài lần trong một phút.
Khoang
wheel well, nơi nam thiếu niên trốn trong suốt chuyến bay dài gần 6 giờ đồng
hồ.
Phát
ngôn viên Simon cho biết thêm rằng khi kiểm tra các máy quay an ninh của sân
bay San Jose, có một máy quay đã ghi được cảnh cậu thiếu niên này nhảy qua hàng
rào và chạy đến chiếc máy bay mang số hiệu 45 của hãng hàng không Hawaiian
Airlines vào sáng ngày Chủ Nhật. Khi chuyến bay đáp xuống Maui, thiếu niên vẫn
trong tình trạng bất tỉnh khoảng một giờ đồng hồ rồi mới tỉnh dậy và nhảy xuống
từ khoang wheel well của máy bay. Các nhân viên an ninh thấy cậu ta đang đi
lang thang trong khu vực sân bay một cách ngơ ngác.
Chuyến
bay cất cánh từ sân bay San Jose và đáp xuống Maui, một chuyến bay kéo dài khoảng 5 tiếng rưỡi. Được
biết thiếu niên này ‘ra đi’ từ quận hạt Santa Clara,
tiểu bang California.
Nhà
chức trách cho hay rằng thiếu niên 16 tuổi này sẽ không bị phạt hay bị cáo buộc
bất kỳ tội danh nào. Và hiện đang được bàn giao cho cơ quan bảo vệ trẻ em. Sau
khi được phát hiện, thiếu niên đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng
sức khoẻ và thương tích. Rất may là cậu ta không bị thương sau chuyến hành
trình kinh dị đó. Hầu hết các chuyên gia đều cho rằng việc một người trốn trong
khoang wheel well của máy bay, trải qua gần 6 giờ đồng hồ ở độ cao khoảng
38,000 feet và nhiệt độ dưới -80F, nhưng vẫn còn sống là một điều khó tin. Có
rất nhiều người đã đặt ra những hoài nghi về chuyến hành trình này vì theo lẽ
khoang wheel well khi đóng lại sẽ không có đủ oxy để thở, đó là chưa kể đến
nhiệt độ đóng băng của khoang này. Trong số những người hoài nghi có chuyên gia
tư vấn hàng không News John Nance, ông này nói: “Đây là lần đầu tiên có chuyện
như vậy xảy ra trong khoa học y tế và tâm sinh lý học. Tôi hoàn toàn không thể
tin được chuyện như vậy có thể xảy ra.”
Peter
Forman, một chuyên gia hàng không khác nhận định: “Tỉ lệ sống sót của một người
trong hoàn cảnh như vậy quả thật là rất hiếm. Chúng ta đang nói đến độ cao còn
cao hơn đỉnh Everest, nơi nhiệt độ có thể rơi xuống đến âm 40 độ là ít nhất.
Phần lớn cơ thể người sẽ chỉ giữ được ý thức trong vòng một hai phút ở độ cao
đó.”
Không
chỉ giới khoa học xôn xao mà sự việc này còn làm dấy lên một câu hỏi về tính
chất an ninh của phi trường. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào thiếu niên đó có thể
vượt qua được hệ thống và hàng rào an ninh, đột nhập vào bên trong khu vực phi
đạo, đến gần và leo vào khoang wheel well của máy bay mà không hề bị phát hiện?
Có
lẽ đây là trường hợp sống sót hiếm hoi của những vụ đi lậu vé máy bay kiểu này.
Hồi tháng Tám năm ngoái, một cậu bé khoảng 13 – 14 tuổi ở Nigieria cũng đã sống
sót sau khi trốn trong khoang wheel well trên chuyến bay nội địa dài 35 phút.
Lúc đó cơ quan chức năng đã cho biết độ cao của máy bay trên không vào khoảng
25,000 feet. Ngoài ra, những trường hợp đi lậu vé khác hầu như đều có một kết
cục đau lòng hơn. Năm 2010, một nam thiếu niên cũng 16 tuổi đã tử vong sau khi
trốn trong khoang wheel well của chuyến bay từ Charlotte,
North Carolina đến Boston. Một người đàn ông 26 tuổi khác đã bị
rơi xuống đường phố ngoại thành London từ một
chuyến bay ở Angola
vào năm 2012.
Kha
Trần
**********************
Weerapong Chaipuck: Sapa tuyệt đẹp
Châu
Á là một lục địa xinh đẹp và bí ẩn với những cảnh quan ngoạn mục cùng nét văn
hóa truyền thống độc đáo. Nhiếp ảnh gia người Thái Lan – Weerapong Chaipuck đã
đi khắp châu Á và chụp lại những bộ ảnh tuyệt đẹp để minh chứng cho điều đó.
Nhìn
vào những bức ảnh của Weerapong Chaipuck, rất khó để tin rằng ông bắt đầu chụp
ảnh sau khi nghỉ hưu từ ngành y tế. Niềm đam mê của Chaipuck là du lịch và ghi
lại khung cảnh đẹp ở những nơi mà ông đã đi qua. Sapa là một trong những điểm
đến trong chuyến hành trình của ông.
Mặc
dù bộ ảnh chụp Sapa có sử dụng một số kỹ thuật hình ảnh, tuy nhiên Chaipuck nói
rằng có được ánh sáng tuyệt đẹp trong những bức ảnh là do ông chụp đúng thời
điểm trong ngày.
“Để
tạo ra những bức ảnh đẹp, bạn phải thật sự sống ở những nơi đó. Thời điểm là
yếu tố tiên quyết cho cái hồn của những bức ảnh. Tôi đã đến Sapa vào mùa gặt
trong những ngày đầy nắng. Đó là thời gian thuận lợi cho việc chụp lại những
bức ảnh đẹp với nguồn ánh sáng tự nhiên”, Chaipuck nói.
Cùng
xem bộ ảnh chụp Sapa tuyệt đẹp của nhiếp ảnh gia Weerapong Chaipuck:
Mặc
dù bộ ảnh chụp Sapa này ông có sử dụng một số kỹ thuật hình ảnh, tuy nhiên
Chaipuck cũng cho biết có được ánh sáng tuyệt đẹp trong những bức ảnh là do ông
nắm được khoảnh khắc.
Bình
minh Sa Pa
Những
người đồng bào sinh sống ở đây theo nhiều cách khác nhau, một số người sống vui
vẻ theo phương thức truyền thống, một số còn lại thì phụ thuộc vào kinh doanh
du lịch. Một nhóm người H’Mong đen chờ bán đồ lưu niệm cho du khách thì gặp
nhóm khác về nhà sau khi đã “hái củi”.
Dù muốn, dù không thì mại dâm cũng đã là một trong những nghề cổ xưa nhất của nhân loại
Trinh tiết của người con gái nhiều khi được xem như là một món
hàng thuộc hàng "đặc sản", mang lại cảm giác khoái lạc đặc biệt và may
mắn (?) cho người "hưởng thụ". Việc mua bán trinh tiết có thể bị xem là
hành vi phạm tội tại Việt Nam. Từ một vụ án bán trinh
Một tờ báo đưa tin, Cơ quan cảnh sát
điều tra công an một quận ở TP.HCM đã bắt khẩn cấp một cô gái có tên là
Nguyễn Thị Ánh Th.,25 tuổi, ngụ quận 10 để điều tra làm rõ về hành vi
môi giới mại dâm.
Theo thông tin ban đầu, trinh sát bất ngờ bắt quả tang 2 cặp nam nữ đang mua bán dâm tại một khách sạn.
Th. bị bắt vì có dấu hiệu của một đường
dây môi giới mại dâm. Cô khai nhận trước đó đã cùng hai người khác môi
giới cho hai cô gái còn rất trẻ là N.T.U (17 tuổi), L.T.N.H (19 tuổi)
bán trinh cho hai người đàn ông với giá 30 triệu đồng. Trong đó, cô gái
bán trinh tiết của mình chỉ được hưởng 5 triệu đồng/người, số tiền còn
lại ba kẻ dẫn mối nói trên chia nhau.
Vụ việc đang được cơ quan công an tiếp tục điều tra làm rõ.
Với sự việc như trên, nhiều khả năng cơ
quan tiến hành tố tụng sẽ khởi tố vụ án môi giới mại dâm, với dấu hiệu
là phạm tội có tổ chức (gồm nhiều người). Theo pháp luật hình sự Việt
Nam, hành vi môi giới mại dâm như của Th. là hành vi tội phạm.
Trong lịch sử xã hội loài người, mại dâm
thực ra được xem là một nghề có nguồn gốc cổ xưa nhất và hiện vẫn tồn
tại, thậm chí là hợp pháp tại rất nhiều quốc gia.
Tại Việt Nam, mua bán dâm sau năm 1975
bị xem là "tàn dư của chế độ cũ" (ở Miền Nam trước năm 1975), là sự hạ
thấp nhân phẩm của người phụ nữ và bị cấm, không thừa nhận.
Tuy nhiên, việc mua bán dâm trên thực
tế vẫn luôn tồn tại và là một thực tế không thể né tránh. Và gần đây nhà
nước không còn xem là "tàn dư của chế độ cũ" nữa.
Mua bán dâm là chuyện của hai người, không bị xử lí hình sự nếu khách hàng biết tránh... người chưa thành niên.
Nói chung, việc mua bán sự "sung sướng
tình dục", nếu có, trực tiếp giữa các đương sự (nam và nữ, hoặc thậm
chí là giữa những người đồng tính) không bị xem là hành vi phạm tội, mà
chỉ bị xử lý về mặt hành chính, xem như hành vi yếu kém về mặt đạo đức,
tư cách.
Chẳng hạn như nếu cơ quan chức năng
kiểm tra và bắt quả tang một cặp nam nữ đang quan hệ tình dục với nhau
trong khách sạn, và xác định họ không phải là vợ chồng, thì hành vi đó
bị xem là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử phạt hành chính.
"Giao cấu với trẻ em" và "Hiếp dâm trẻ em"
Căn cứ vào sức khỏe tâm sinh lý, pháp
luật quy định lứa tuổi được quyền quan hệ tình dục mà ...không sao cả.
Đó là trên 18 tuổi - tức là chính thức là người trưởng thành, có đầy đủ
năng lực hành vi và năng lực pháp luật.
Vì vậy, mặc dù cả hai đồng thuận quan hệ
tình dục, nhưng nếu một trong hai người, là "cô gái", hay "chàng trai"
mà tuổi đời từ 13 đến dưới 16 tuổi, thì người kia sẽ bị truy cứu trách
nhiệm hình sự về tội "giao cấu với trẻ em".
Không chỉ vậy, trong mọi trường hợp,
người nào giao cấu với trẻ em dưới 13 tuổi, dù có sự đồng thuận của
chính trẻ em đó, vẫn bị truy tố về tội "hiếp dâm trẻ em" - theo quy định
tại các điều 115 và 112 Bộ luật hình sự.
Tại nhiều quốc gia, bán dâm là một nghề như bao nghề cho người phụ nữ có việc làm. Ở Việt Nam, quan niệm này chưa được công nhận Việc mua bán trinh tiết (mà theo quan niệm á đông, trinh tiết được
xem là "ngàn vàng", biểu tượng về phẩm hạnh và danh giá của một người
con gái) - xét theo nghĩa đen thì cũng chỉ là một quan hệ mua bán tình
dục.
Do vậy, trinh tiết không phải là yếu tố làm phát sinh hoặc để xác định hành vi phạm tội.
"Mua dâm người chưa thành niên"
Nếu thuần túy xem xét về phương diện dân
sự, thì mặc dù đó mua bán dâm là hành vi bất hợp pháp (không được pháp
luật thừa nhận), nhưng nếu không ai ép buộc ai, không ai lừa dối ai -
thì suy cho cùng đó cũng chỉ là một "giao dịch" mua bán theo kiểu thuận
mua vừa bán.
Nhưng rõ ràng bất luận thế nào, thì
"giao dịch" mua bán dâm thực sự là rất đau lòng, và làm xốn xang nếu xét
trên nhiều khía cạnh. Vì trong giao dịch này, người phụ nữ, vì những lý
do nào đó, mà phần đông là vì quá khó khăn, nghèo túng, đã đành lòng
bán đi cái tình, cái tự trọng, thậm chí là nhân phẩm và sự cao quý của
một người phụ nữ - vốn gắn với tình cảm, sự trong sáng trong mối quan hệ
yêu thương nam nữ, cho những kẻ không có tình cảm và tôn trọng mình. Vì
sao phải đến nông nỗi như vậy?
Tuy nhiên, cho dù pháp luật không xử lý hình sự chuyện bán dâm, thì không có nghĩa là không xử lý kẻ mua dâm.
Điều 256 Bộ luật hình sự quy định người
nào có hành vi mua dâm người từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi bị xem là
phạm tội "mua dâm người chưa thành niên". Và theo quy định đã nói ở
trên, nếu mua dâm người dưới 13 tuổi thì sẽ bị xem là phạm tội "hiếp dâm
trẻ em".
Điều này đồng nghĩa rằng, dù có ham
muốn hay chơi bời gì, thì mấy ông cũng cần tránh xa những cô bé, cậu bé
dưới 18 tuổi (chưa thành niên).
Một vụ án mại dâm bị công an phát hiện
"Chứa mại dâm" và "Môi giới mại dâm"
Liên quan đến việc mua bán trinh tiết, hầu hết đều thông qua những kẻ môi giới hoạt động chuyên nghiệp.
Vì trên thực tế khoảng cách giữa "bên
bán" và "bên mua" là quá lớn. Người phải bán trinh tiết thường là những
em thiếu niên hoặc những cô gái còn rất trẻ, hoàn cảnh khó khăn, không
có nghề nghiệp, quan hệ xã hội ...vv.
Trong khi đó, kẻ có nhu cầu mua và
hưởng thụ trinh tiết phụ nữ thường là những người nhiều tiền lắm của, mê
tín và có những suy nghĩ, tâm lý lệch lạc, kỳ quái về tình dục, trinh
tiết.
Để ráp nối hai đối tượng ấy luôn là những kẻ môi giới, những kẻ tạo điều kiện cho họ mua bán dâm.
Pháp luật Việt Nam quy định môi giới mại
dâm là hành vi phạm tội. Môi giới mại dâm nói một cách đơn giản là hành
vi giới thiệu bên mua và bên bán gặp nhau, rồi thu tiền của họ bỏ túi
mình. Người môi giới mại dâm chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình
sự.
Ngoài ra, những người cho thuê chỗ,
tạo điều kiện để cho những người mua bán dâm "thực hiện hợp đồng" với
nhau và thu tiền cũng bị xem là phạm tội. Đó là tội chứa mại dâm.
Môi giới mại dâm hay chứa mại dâm là vi phạm pháp luật hình sự Việt Nam
Bán dâm có thể là một nghề?
Đây là câu hỏi mà nhiều người đã nêu lên
từ nhiều chục năm qua và luôn gây tranh cãi rất căng thẳng. Câu trả lời
chỉ có thể là "có thể" hoặc "không thể", không có giải pháp trung dung.
Những người bảo thủ, không muốn thay đổi
thì cho rằng không thể và nếu hợp thức hóa việc mại dâm là sự xuống
cấp, băng hoại về đạo đức, phá vỡ truyền thống, hạ thấp nhân phẩm phụ
nữ. Nói chung là xấu đủ điều.
Ngược lại, cũng có không ít ý kiến cho
rằng cần hợp thức hóa nghề mại dâm, để dễ quản lý và thậm chí có thể
giải quyết khó khăn cho những phụ nữ nghèo khó. Nhiều nước trên thế giới
đã làm như vậy.
Cá nhân tôi ủng hộ (nhưng không cổ vũ)
việc hợp pháp hóa hoạt động mại dâm. Hoàn toàn không phải là vì tôi
muốn mua dâm hay sung sướng gì. Mà vì nếu chúng ta không thừa nhận và
không quản lý, thì mọi việc sẽ càng rối beng và phức tạp hơn. Vì mại dâm
chính là một quy luật, một sản phẩm của xã hội loài người - đã minh
chứng qua chính lịch sử nhiều ngàn năm qua. Mà chúng ta thì không thể
chống lại quy luật.
Vả chăng nếu nói bán dâm là xấu, cần
cấm. Thì những chuyện khác như: đánh bạc, đua xe ... cũng chẳng tốt hơn
tý nào và đã từng bước được hợp thức hóa.
Tóm lại, chúng ta cần chia sẻ rằng:
- Mua bán dâm luôn tồn tại trong xã hội loài người, vì tình dục là một nhu cầu mang tính bản năng.
- Trong xã hội luôn có những người nghèo và kẻ giàu. Nên luôn tồn tại cả cung lẫn cầu trong hoạt động tình dục.
- Nhiều nước trên thế giới đã thừa nhận
mại dâm là một nghề hợp pháp, cấp chứng nhận hành nghề cho gái mại dâm
để quản lý chặt chẽ, an toàn cho cả hai bên.
- Tại Việt Nam, bán dâm chưa được xem là hợp pháp.
Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !
Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !
Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?
Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?
Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông
Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng
Mặt mày ai lại đi hồ hởi
Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông
Phải chăng “quý” mặt đã thành mông
Con mắt nay đà có nhưng không
Nên mới chổng khu vào hải đảo
Gia tài gấm vóc của tổ tông?
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .
Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .