Cứ hết mùa lễ hội là mọi người lại truyền tai nhau câu chuyện nhà chùa không có đủ người để kiểm số tiền lẻ lên tới 1200 bao tải, mà du khách thập phương để lại.
******************************
Ảnh đời thường ở Thế vận hội Sochi
************************
Một phụ nữ bị tra tấn đến chết vì nghi là ... con ma
Phòng CSĐT tội phạm
về TTXH Công an tỉnh Quảng Ngãi cho biết vừa khởi tố vụ án, khởi tố 2
đối tượng giết người vì hủ tục gồm Đinh Văn Hút (26 tuổi) và Đinh Văn
Bẻo (21 tuổi), đều ở thôn Gò Da, xã Sơn Ba, huyện Sơn Hà.
Trước
đó, ông Đinh Văn Nương (60 tuổi), ở thôn Gò Da, xã Sơn Ba, huyện Sơn Hà
bị bệnh ung thư. Mặc dù gia đình chữa trị nhiều nơi nhưng vẫn không qua
khỏi và chết tại Bệnh viện đa khoa Đà Nẵng. Gia đình ông Nương tìm đến
thầy bói và được phán ông Nương bị người khác “cầm đồ thuốc độc”.
|
Hai hung thủ tra tấn người đến chết
|
Đây là hủ tục nghi kỵ ở các huyện miện núi Quảng Ngãi. Thầy bói còn
cho biết, kẻ bỏ đồ độc là người bà con, giới tính phụ nữ và có mâu
thuẫn với gia đình. Chính từ đây gia đình ông Nương cho rằng bà Đinh Thị
Na (45 tuổi), ở thôn Gò Da là người cầm đồ thuốc độc hại chết ông
Nương.
Gia đình ông Nương cùng người trong
thôn nhiều lần tổ chức đưa bà Na ra trước người dân để tra khảo, cũng
như bắt thừa nhận việc bỏ “đồ độc” hại chết người. Những lần thế, bà Na
đều nói mình bị vu oan.
Không dừng lại đó, những người con của
ông Nương là Đinh Văn Hút (26 tuổi) và Đinh Văn Hắp (19 tuổi) đã tìm bà
Na đánh đập, bắt bà Na khai nhận. Bị tra tấn, hết cách bà Nương thừa
nhận đã bỏ “đồ độc” hại chết người.
Vụ việc phức tạp hơn, Đinh Văn Hút
tiếp tục đánh bà Na, bắt chỉ chỗ giấu “đồ độc”. Vài hôm sau bà Na bỏ
trốn khỏi thôn về xã Long Môn, huyện Minh Long tá túc nhà người thân.
Được vài ngày, bà Na uất ức, nhớ chồng con, bà lén quay lại căn chòi
trên rẫy gần làng Gò Da.
Ngày 14.1, biết bà Na đang trốn trên
rẫy, hai anh em Đinh Văn Hút và Đinh Văn Hắp rủ Đinh Văn Bẻo lên rẫy
đánh bà Na. Sau khi dùng gậy đánh đập, họ đã khống chế bà Na đưa về lại
nhà. Trên đường đi, Hút và Bẻo tiếp tục tra tấn, đánh chết bà Na, sau đó bỏ xác bên đường.
Nhiều
người trong thôn biết chuyện nhưng không dám can ngăn và cùng giấu kín,
vì họ tin bà Na có “đồ độc” hại chết người. Gia đình nạn nhân cũng lặng
lẽ chôn xác bà Na, không dám báo chính quyền xã.
Theo ông Đinh Văn Ny (47 tuổi), là
chồng của bà Na kể lại: “Vợ tôi bị chết oan ức vậy mà không được đưa về
nhà cúng. Cha con tôi đau đớn đem xác theo đường vòng rồi chôn ngay
trong ngày. Bởi người trong thôn cho rằng vợ tôi là “con ma” không được
đưa vào làng”.
Để làm sáng tỏ vụ việc, tổ công tác
của phòng CSĐT tội phạm về TTXH, Kỹ thuật hình sự và Công an huyện Sơn
Hà đi bộ 4 giờ đồng hồ vượt 3 ngọn núi đến thôn Gò Da, xã Sơn Ba để tổ
chức khai quật tử thi bà Đinh Thị Na đã chôn trước đó khoảng 15 ngày.
Qua khám nghiệm phát hiện nạn nhân bị đánh vỡ sọ não, gãy nhiều xương
sườn.
Trong vụ án này, cơ quan CSĐT gặp khó
khăn khi người dân và những người có trách nhiệm trong thôn tin hủ tục
ghê rợn này. Họ cũng tin thầy bói và cho rằng chính bà Na có đồ độc hại
chết người.
Thôn Gò Da là thôn ở vùng cao nhất của
huyện Sơn Hà. Hàng chục năm qua, người dân thôn Gò Da sống trên đỉnh
núi. Do đi lại khó khăn, cuộc sống ở đây còn nhiều thiếu thốn cả về vật
chất lẫn tinh thần, nên không có giáo viên nào bám trụ tại thôn. Học
sinh muốn đi học phải ở nội trú tại trung tâm xã.
Ông Đinh Xuân Dũng - Chủ tịch UBND xã
Sơn Ba, huyện Sơn Hà cho biết: “Do điều kiện sống nơi non cao, hẻo lánh
nên thôn Gò Da còn hạn chế nhiều mặt. Đặc biệt là hủ tục nghi kỵ cầm đồ
thuốc độc vẫn tồn tại dai dẳng trong đời sống người dân nơi đây. Sau khi
chính quyền xã phát hiện vào cuộc thì làng Gò Da bắt gia đình hung thủ
phạt heo cúng theo lệ làng, coi như là xong chuyện”.
Hiện Cơ quan CSĐT Công an tỉnh tiếp
tục điều tra mở rộng, làm rõ vụ án. Kiên quyết xử lý nghiêm khắc những
đối tượng gây án để răn đe, tuyên truyền cho người dân.
Theo Báo Quảng Ngãi***********************
Phó thác thân mình ở “chợ người” Sài Gòn
Một xe ôm tiếp cận “con mồi” tại cổng bến xe Miền Tây.
Quanh bến xe Miền Tây (Q.Bình Tân), ngã tư An Sương (Q.12) ở TPHCM…
nhiều năm qua tồn tại một lực lượng “cò” lao động, trung tâm giới thiệu
việc làm mặc sức tung hoành, chực chờ “mổ” những “con mồi” ngơ ngáo,
chân ướt chân ráo từ quê lên thành phố kiếm việc. PV Báo Lao Động vào
vai một người từ miền Trung lần đầu tiên vào Sài Gòn kiếm việc và được
giới thiệu qua nhiều công việc từ “kín đáo” đến “tươi mát”. Tất nhiên
đồng tiền kiếm được từ những công việc được giới thiệu không phải lúc
nào cũng lương thiện, đàng hoàng!
Kỳ 1 - Rót mật vào tai
Vừa bước xuống xe buýt, tôi đã bị gần chục xe ôm quay
quanh, chèo kéo. Một người chạy xe ôm tên Hùng, trên áo có ghi thuộc tổ
xe ôm tự quản cổng số 4, bến xe Miền Tây, một tay đỡ lấy balô, một tay
đẩy tôi đi tới một góc bến xe. “Đi đâu vậy em? Cần tìm việc hả? Anh chỉ
giúp cho, anh không lấy tiền xe ôm đâu. Bao ăn, bao ở, việc nhẹ, lương
cao, lễ tết được lì xì tiền triệu…”.
Bủa vây người lao động
“Đó, thấy em ở quê lên, các anh giúp không công, làm phước để em có
việc làm chứ không lấy tiền đâu” - một xe ôm khác nói. Thấy tôi có vẻ
còn ngần ngại, xe ôm tên Hùng chỉ lên ngực áo của mình rồi nói: “Em lo
gì chứ, tụi anh có tên tuổi, nơi làm việc đây, chỉ dẫn đàng hoàng, chứ
có phải xe ôm chạy ngoài đường không tên, không tuổi đâu mà em lo”. Tôi
ấp úng: “Con không mang theo hồ sơ xin việc, giấy tờ tuỳ thân chỉ mỗi
giấy chứng minh nhân dân (CMND) vậy xin việc có được không?”. Thấy tình
hình biến chuyển, tôi có vẻ xuôi xuôi, xe ôm Hùng nhanh như chớp: “Được
chứ. Ở đây việc làm thì tốt nhưng thủ tục xin việc thì cực kỳ dễ, chỉ
cần CMND gốc là được. Không như mấy chỗ khác phải khám sức khoẻ, hồ sơ
xin việc rắc rối. Mà em mới vào, ở thành phố này đi công chứng hồ sơ xin
việc không phải dễ đâu, khám sức khoẻ cũng đã mất mấy trăm ngàn rồi.
Tướng tá thì nhìn cũng được, tháo khẩu trang ra anh xem mặt mũi đi, bao
nhiêu tuổi rồi?”. Thấy tôi tỏ thái độ cương quyết, cánh xe ôm tản đi.
Sáng hôm sau, tôi tiếp tục tay xách nách mang tới các trung tâm giới
thiệu việc làm đối diện bến xe Miền Tây để xin việc. Bao quanh bến xe là
hơn chục trung tâm, văn phòng, chi nhánh giới thiệu, môi giới việc làm
với những lời quảng cáo “có cánh” như “Hoàn toàn miễn phí”, “Hỗ trợ chi
phí cho người lao động đến xin việc”, “Bạn ở đâu, gọi điện thoại có
người đưa rước”... Tôi bấm máy gọi cho số điện thoại 0909...885 được in
trên một tấm danh thiếp của Cty TNHH Hương Sông Quê và giới thiệu mình ở
quê lên tìm việc, nhân viên công ty hướng dẫn vào văn phòng đại diện
công ty tại địa chỉ 404 Kinh Dương Vương, P.An Lạc (Q.Bình Tân), đối
diện bến xe ngồi đợi, sẽ có người hướng dẫn.
Vào cùng lúc với tôi là một thanh niên gầy gầy tên Tú, quê Trà Vinh.
Chúng tôi trình giấy CMND cho nhân viên xem, được thông báo là ngồi đợi,
sẽ có người đến rước tới trụ sở chính, tại đó nhân viên sẽ tư vấn cụ
thể. “Ở quê anh làm gì?” - tôi hỏi Tú. “Mần ruộng mướn. Học hết lớp 4
rồi nghỉ nên giờ không biết làm gì hết, cuối năm không ai mướn nữa nên
lên đây mần kiếm tiền tiêu tết. Hôm trước có người về quê tui phát mấy
cái miếng giấy (danh thiếp của Cty - PV) này, hứa hẹn không cần trình
độ, không cần bằng cấp, vẫn có việc làm, lương cao, người ta bao ăn ở
nên tôi đánh liều lên đây. Vừa xuống bến xe, tui gọi điện thì người ta
chỉ vào đây” - Tú nói và đưa tấm danh thiếp cho tôi xem. Người thanh
niên sinh năm 1984 này hớn hở, ánh mắt đầy hy vọng.
Việc nhẹ, lương cao, bao ăn ở
Để chiêu dụ “con mồi”, những trung tâm, đội ngũ “cò” việc làm đưa ra
những lời hứa hão, những cơ hội mở ra với lương cao, việc nhẹ, hoặc
không cần trình độ, nghề nào cũng có, khả năng tới đâu cũng có nghề
nghiệp để lựa chọn... như rót mật vào tai những người đi tìm việc. “Mỗi
việc cần có một vài yêu cầu nhỏ như phục vụ quán nhậu, karaoke là phải
biết uống bia, biết hát, biết chiều khách, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ một chút là
có tiền” - xe ôm Hùng bắt đầu giới thiệu công việc.
Theo lời gã, làm ở quán càphê thì cực mà lương cũng thấp vì ít ai
“boa”, mỗi tháng chỉ được chừng 3 triệu bạc, nhưng nếu ưng thì sẽ có
những quán càphê “chân dài”, tiếp viên phục vụ mặc váy ngắn chút xíu
ngồi uống, trò chuyện với khách thì lương cao hơn. Làm ở quán nhậu,
ngoài lương cứng 2,2 triệu/tháng còn có tiền “boa”, mỗi ngày cũng được
ít nhất 100.000 đồng, làm từ 9h sáng đến 23h đêm hoặc khi nào hết khách
thì nghỉ, lương ít nhất cũng được 5 triệu/tháng; làm ở karaoke là phải
biết nhậu, biết hát, ăn mặc mát mẻ, chịu khó chìu khách, khách “boa”.
Khách có mời đi “ăn ngoài” thì có thêm nhưng đi hay không là tuỳ mình.
“Mấy em làm quen, có nghề, có ngón mỗi tháng cũng được chục triệu
bạc. Dịp tết các sếp đi nhậu, đi hát “boa” đậm lắm. Nếu em làm đợt này
thì tiền bạc rủng rỉnh. Trong tất cả các công việc anh vừa nói, em đều
được bao ăn ở, hồ sơ xin việc cũng chẳng cần, chỉ cần em giao CMND gốc
của em cho chủ là được” - vẫn lời xe ôm Hùng.
Tại trung tâm giới thiệu việc làm Hương Sông Quê, đầu việc có vẻ
phong phú hơn, tuy nhiên ở đây những công việc nhẹ, lương cao như phục
vụ quán càphê, karaoke không còn phù hợp cho tuổi 25 tuổi của tôi. Theo
lời của ông Linh - nhân viên của Hương Sông Quê - thì 25 tuổi là quá già
để đi làm ở quán càphê, bởi ở đó người ta cần những cô bé 16 - 17 tuổi,
phải là người miền Tây, giúp việc nhà thì phải từ 35 tuổi trở lên, bởi:
“25 tuổi vào để cướp chồng người ta à” - một cô nhân viên nói thẳng.
Tôi xin đi làm quán nhậu, nhân viên công ty gọi điện đến mấy nơi rồi thở
dài: “Ở đó, người ta cần người miền Tây, người miền Trung người ta
không nhận, giọng vừa khó nghe, vừa cứng, không biết dẹo dẹo cho khách
“boa”, lương thấp lại quay ra chê chỗ làm. 25 tuổi thì rửa chén, bưng bê
quán phở, hủ tiếu, làm công nhân ở nhà máy, xưởng sản xuất được
thôi...”.
Theo tìm hiểu, các công việc được tuyển đều bao ăn ở, khi đến xin
việc dù là qua đội ngũ xe ôm hay trung tâm, người xin việc đều phải giao
nộp CMND gốc, đặc biệt là mang tiếng miễn phí, chỉ nhận phí từ phía
người tuyển dụng nhưng thực ra các trung tâm, đội “cò” đều ăn 2 đầu. Ví
dụ, nếu người lao động chấp nhận công việc, đội xe ôm sẽ nhận từ những
người tuyển dụng ít nhất 500.000 đồng đến tiền triệu, tuỳ vào “chất
lượng con mồi”. Khi vừa vào trung tâm, người lao động sẽ nộp CMND, phải
ký một “thoả thuận nhận việc làm” trong đó ghi rõ “người xin việc phải
nộp giấy CMND để người sử dụng lao động đăng ký tạm trú và nếu người lao
động 5-10 phút sau đó đổi ý không nhận việc nữa, hoặc không làm quá 6
ngày một chỗ, mà muốn lấy lại CMND thì phải trả cho Cty số tiền 300.000
đồng gọi là chi phí phát sinh khi đến công ty xin việc”. Khi người lao
động nhận việc, 3 bên gồm người lao động, trung tâm và bên tuyển dụng ký
tiếp một “thoả thuận cung ứng lao động phổ thông”, nếu sau 6 ngày,
người lao động muốn đổi, bỏ việc thì phải trả 800.000 đồng “phí cung ứng
lao động”, chưa kể tiền xe ôm.
Ghi nhận trong 2 ngày ở Hương Sông Quê, nhiều người lao động vì không
tìm được việc làm phù hợp đã phải cắn răng nộp 300.000 để lấy lại CMND.
Ngay trong ngày đầu tiên tôi đến, một thanh niên đến hỏi CMND nhưng
không có tiền chuộc và đòi báo công an nếu công ty không trả thì ngay
lập tức bị nhân viên của Hương Sông Quê quát tháo ầm ĩ và thách thức đi
báo công an! Thực tế, không hiếm trường hợp người lao động bị đánh đến
ngất xỉu, người dân phải gọi điện báo cho công an nhờ can thiệp.
Sau khi nộp CMND, ký thoả thuận nhận việc làm với Cty Hương Sông Quê,
tôi được giới thiệu đến làm nhân viên phục vụ một quán hủ tiếu Nam Vang
ở Phú Mỹ Hưng, phường Tân Phong, quận 7. Bắt đầu làm việc từ 4 giờ
sáng, kết thúc vào lúc 17 giờ chiều, ăn ở tại quán, mức lương 2,5 triệu
đồng/tháng. Người xe ôm, đưa tôi đến nơi nhận việc, động viên: “Ráng lên
con ạ, đi làm là cực khổ, mong con may mắn gặp được chủ tốt, chỗ làm
đàng hoàng”.
*********************
Giám đốc Sở Tài Nguyên và Môi trường bị nhân tình tung ảnh nóng giường chiếu
Cách đây vài ngày, một số phóng viên của
nhiều báo lớn bỗng dưng nhận được một phong bì thư gồm đơn tố cáo và một
số bức ảnh thân mật của một người được cho à Giám đốc Sở Tài Nguyên và
Môi Trường Vũ Hán, Trung Quốc và nhân tình.
Nội dung trong đơn tố cáo là người phụ nữ bị Giám đốc Sở Hwang lừa dối trong 4 năm.
Bức ảnh được cho là chân dung của Hwang.
Trong đơn thư, người phụ nữ có tên là Yan tự xưng là nhân tình của ông
Hwang còn khẳng định "Nội dung trong lá đơn hoàn toàn đúng và những bức
ảnh không hề
photoshop".
Sau khi nhận được những lá thư này, phóng viên lập tức liên hệ với người
gửi. Tuy nhiên, ra mặt trả lời báo giới lại là mẹ của chủ nhân những
bức thư do sức khỏe của cô không được tốt.
Mẹ cô gái tố cáo cho biết Hwang là con gái bà ta đã qua lại với nhau 4
năm và hắn liên tục hứa hẹn về đám cưới. Tuy nhiên, một tháng gần đây
bỗng dưng vợ của Hwang xuất hiện và đánh đập cô.
Hwang và Yan.
Không những không được "bồ già" bảo vệ, cô gái này còn liên tục bị Hwang mắng nhiếc vì cho rằng Yan làm ở quán
bar chỉ xứng đáng làm nhân tình của hắn mà thôi.
Trong một lần cãi nhau, Hwang đã đánh đập Yan không thương tiếc và khiến cô xảy
thai. Yan đã nói chuyện này với mẹ mình và được khuyên gửi đơn thư tố cáo.
Ngay sau đó, phóng viên liên lạc với Sở Tài Nguyên và Môi trường Vũ Hán
nhưng không được gặp trực tiếp Hwang. Được biết, ông ta đã bị Ủy
ban kiểm tra kỷ luật gặp gỡ để điều tra.
**********************
Cận cảnh ăn chơi trụy lạc ở phố "đèn đỏ" Sài Thành
(Petrotimes)
- Ở hệ thống dịch vụ ăn nhậu đầy trụy lạc này, miễn khách có tiền thì
được phục vụ từ A-Z. Mỗi màn múa lửa khỏa thân kéo dài khoảng 30 phút,
giá ít nhất 2 triệu đồng/tiếp viên.
Các tiếp viên lắc điên cuồng trong điệu nhạc.
Hoạt động công khaiMột
tối đầu tháng 6/2013, trong lúc ngồi uống cà phê với nhóm bạn cũ, Sang -
một Việt kiều chuẩn bị về Mỹ hỏi mọi người trong nhóm biết chỗ nào phục
vụ ăn nhậu… tới bến không, vì đi quán bar, sàn nhảy mãi cũng chán!Quang
– một người bạn trong nhóm tỉ tê vào tai anh Việt kiều điều gì đó, bỗng
nhiên cả 2 cười ồ. Chưa kịp hiểu chuyện gì, Quang bảo tôi rằng muốn
biết thì tối tập trung tại chợ Bà Chiểu (quận Bình Thạnh, TP HCM) để
cùng đi nhậu… rửa mắt.
Điểm
đầu tiên chúng tôi ghé là quán “Quê Tôi” (Công ty TNHH Dịch vụ - Thương
mại Quê Tôi, 308C Lê Quang Định, phường 11, quận Bình Thạnh). Sau khi
nghe Quang nói gì đó, nhân viên quản lý đưa chúng tôi lên lầu vào 1 căn
phòng. Lúc này, gần 10 cô gái trong trang phục quái dị đon đả chạy ra
tiếp. Áo “yếm” một mảnh vải buộc vào người, không có nút và quần không
thể ngắn hơn được nữa!
Khi đã ổn định chỗ ngồi, các nữ tiếp viên
bắt đầu “nũng nịu” bật bia tanh tách và gắp trái cây đút tận miệng cho
thực khách. Các nữ tiếp viên khá tự nhiên ngả ngớn và mơn trớn ngồi sà
vào lòng khách.
Khi nghe anh Sang nói nóng quá thì nữ tiếp viên
tự giới thiệu tên Thúy lập tức thò tay lôi ngay áo ngực và chiếc quần
lót của mình ra quẳng lên ghế! Trên người Thúy lúc này chỉ còn… mảnh
vải, cô này cứ cạ sát vào người anh Sang để khiêu khích, và những bài
hát karaoke lúc này chỉ nhằm phụ họa cho những trò trụy lạc tại đây!
Biết
khách đã tăng cảm giác hưng phấn, Thúy rỉ nhỏ vào tai tôi rồi nói: “Tụi
mình lên lầu nha”. Nhưng tất nhiên, các thành viên trong nhóm chúng tôi
từ chối. Thấy tôi mải giành nhau micro để hát, một tiếp viên khác có
tên Kiều làm ra vẻ giận dỗi rồi nói: “Nếu anh không thích em thì đổi
người khác”.
Mua bán dâm tại chỗ!
Tôi giả vờ nói
chỉ thích lên lầu rồi nhường micro cho một anh bạn để cùng Kiều lên lầu
với mục đích quan sát. Tầng lầu cuối cùng của quán được ngăn ra nhiều
phòng nhỏ, trong mỗi phòng chỉ để độc nhất chiếc bàn gỗ rộng khoảng 3
mét vuông sát tường và có kê chiếc ghế nệm.
Vờ hỏi tiếp viên:
“Nếu đang hành sự, lỡ công an vô sao chạy?”. Kiều bảo: “Khi có… động,
chỉ cần đẩy chiếc ghế nệm ra, nằm xuống sàn, mở chốt rồi lăn qua cánh
cửa nhỏ được thiết kế ngay bức tường là đã ở phòng khác an toàn".
Tiếp viên cởi bỏ y phục, tắm bia cho màn “rửa mắt” phục vụ khách.
Lấy cớ hành sự trên bàn hay trên ghế nệm không tiện, tôi móc 500.000
đồng đưa cho Kiều rồi hẹn tàn cuộc sẽ đến khách sạn để an toàn hơn. Tôi
và Kiều xem như đã xong cuộc “mây mưa” rồi quay trở xuống phòng
karaoke. Sau khi cả nhóm cùng các nữ tiếp viên uống hết 2 thùng bia lon,
lấy lý do quán này cũng… bình thường, Quang tính tiền.
Lúc này,
nhân viên quản lý nói nếu muốn “đã” hơn, nên đến điểm 144 Nguyễn Văn Đậu
(phường 7, quận Bình Thạnh) thuộc Công ty TNHH dịch vụ Long Minh Dương,
cũng nằm trong hệ thống ăn chơi gồm 10 nhà hàng do một người có hỗn
danh “Hai nổ” quản lý.
Nói xong nhân viên này đưa cho Quang số
ĐTDĐ của người quản lý tên Bảo ở quán 144 Nguyễn Văn Đậu để liên lạc
trước. Khi taxi chở chúng tôi vừa dừng trước cửa quán, một nhân viên nam
đứng chờ sẵn đưa chúng tôi lên 1 phòng rộng khoảng 16 mét vuông ở trên
lầu, trong phòng đặt một bàn gỗ rộng khoảng 6 mét vuông và 3 dãy ghế nệm
được xếp theo hình chữ U.
Trong lúc còn lóng ngóng chọn chỗ ngồi
thì cửa phòng đột ngột mở toang. Cả chục tiếp viên nữ bước vào đứng xếp
hàng dài chắn ngay màn hình tivi rồi cởi bỏ những mảnh vải lên người.
Như đã được tập thuần thục, các tiếp viên lần lượt tháo khăn quàng trên
cổ ra để lộ thân hình… lõa thể.
Tận cùng của sự trụy lạc
Sau
khi mọi người đã yên vị, chọn xong “đào”, nam nhân viên dẫn chúng tôi
vào tự giới thiệu tên Bảo, là quản lý quán. Để trấn an, Bảo khẳng định
khách đến các quán thuộc hệ thống quán do ông “Hai nổ” phụ trách trên
địa bàn quận Bình Thạnh cứ thoải mái chơi đến bến, nhân viên quán phục
vụ từ A-Z.
Từ màn nữ tiếp viên lột áo ngoài cho đến không còn gì
trên người cho đến khỏa thân múa lửa rồi màn… tắm bia, kiểu gì cũng có,
nếu khách muốn giải quyết sinh lý, tiếp viên nữ sẽ phục vụ ngay tại chỗ!
Để
“thưởng thức” những màn trình diễn “nghệ thuật”, trước tiên khách phải
làm thủ tục “boa” chào phòng 500.000 đồng, sau đó phải khui hết 2 thùng
bia (không cần biết khách có uống hay không - PV), lúc này nữ tiếp viên
bỗng “hóa thân” thành “nghệ sĩ múa” và bắt đầu những màn trình diễn thô
tục, trụy lạc nhất.
Cũng theo Bảo, mỗi lần “boa” có giá từ
100.000 – 200.000 đồng, boa ít hơn số này sẽ miễn phục vụ, còn muốn xem
nữ tiếp viên khỏa thân múa lửa, phải bỏ ra 2 triệu đồng cho 30 phút
trình diễn, nếu muốn xem tiếp thì trả tiếp và phải "boa” cho quản lý số
tiền tương ứng với tiền “boa” tiếp viên!
Nếu tiền boa nhiều, các
tiếp viên sẽ trình diễn những màn “độc đáo” chỉ có tại quán này. Thấy
chúng tôi có vẻ đang tính toán số tiền cho cuộc chơi, Sang nói anh em cứ
chơi thoải mái, cùng lắm 1.000 USD, lâu lắm mới có dịp về quê, cứ rửa
mắt cho biết. Nói xong Sang móc tờ 500.000 đồng “boa” chào phòng, chỉ
chờ có thế các nữ tiếp viên sà vào lòng khách nhậu.
Khi những lon
bia trong 2 thùng được tiếp viên cật lực khui hết, một vài bài karaoke
đã được hát, bỗng nhiên nữ tiếp viên tên Phượng trèo hẳn lên chiếc bàn
gỗ đặt giữa phòng, cởi chiếc áo ngoài ra trước sự ngỡ ngàng của chúng
tôi...
Kỳ tới: Cơ quan chức năng “bất lực” ở phố đèn đỏ?
Nhóm phóng viên PetroTimes************************
Mất chồng sau ngày trúng độc đắc tiền tỷ
Ngôi nhà chị Phương cất lại nhờ tiền trúng số.
Vợ chồng chị Tư sống bên nhau đầm ấm, chuyện vui
buồn đều cùng nhau chia sẻ. Nhưng sau 3 lần trúng xổ số, chồng chị dần
thay lòng đổi dạ, thường xuyên đánh vợ, chửi con.
Trong lúc buồn bã, chị Tư lại
phát hiện tiền trong nhà đôi ba lần bị mất. Âm thầm tìm hiểu, chị chết
sững khi biết thủ phạm trộm tiền không ai khác chính là người chồng bấy
lâu tay ấp má kề. Đau đớn hơn, tất cả số tiền ấy, anh đều dành… cho gái.
Không thể sống với người chồng hai lòng, chị quyết định đâm đơn ra tòa
ly dị.
Đổi đời nhờ 3 lần trúng độc đắc
Những tháng ngày còn nghèo khó, vợ chồng chị Nguyễn Thị Tư (46 tuổi,
ngụ Yên Hạ, phường Lê Bình, quận Cái Răng, TP Cần Thơ) phải làm đủ nghề
kiếm sống. Chị bán vé số quanh năm bên đường, còn người chồng Trần Văn
Lâm (45 tuổi) làm nghề bốc vác, thợ hồ. Cuộc mưu sinh vất vả khiến vợ
chồng chị luôn ao ước về một ngày khấm khá hơn. Vì thế, mỗi ngày đi làm
về, chị lại dành tiền mua một vài tờ vé số.
Năm 2008, khi vé số mới có mệnh giá 2000 đồng/ tờ, chị may mắn trúng
giải lần đầu tiên, được 50 triệu đồng. Số tiền không quá lớn nhưng đủ
cho cuộc sống của vợ chồng chị Tư bớt khó khăn. Sau ngày lĩnh giải, anh
chị bàn nhau đem tiền gửi ngân hàng, còn hai người vẫn tiếp tục làm công
việc hàng ngày như thường lệ.
Năm 2011, nhờ tiền lời phát sinh cộng thêm thói quen cần kiệm tích
góp, kinh tế gia đình chị Tư dần khấm khá hơn. Lần này, trong một lần
chừa lại hai tờ vé với dãy số giống nhau (lúc này vé đã đổi mệnh giá lên
10.000 đồng), vợ chồng chị lại trúng hai giải đặc biệt, tổng giá trị
lên đến 3 tỷ đồng.
Năm 2012, chị Tư lại tiếp tục trúng 2 giải nhất, trị giá 30 triệu
đồng/vé. Ngoài ra, chị còn trúng rất nhiều giải nhỏ trị giá tiền triệu
khác. Chính nhờ cái duyên vé số khó tin này, chị Tư từ một người phụ nữ
nghèo khó đã trở thành một tỷ phú trong vòng vỏn vẹn 4 năm. Chị cho
biết, mỗi lần trúng số, chị đều đem tiền gửi ngân hàng và sử dụng vào
những mục đích có ích. Chị mua đất, xây nhà cho con trai, con gái để
chúng ở riêng, rồi cho các con một số vốn nhất định để chúng có thể tự
chủ làm ăn. Bên cạnh đó, chị còn dùng tiền làm phước cho những người bán
vé số, mua gạo cho người nghèo.
Nhưng khổ nỗi, càng có duyên với
vé số, chị Tư lại càng… vô duyên trong mắt chồng. Khi cuộc sống thay đổi
hoàn toàn nhờ lộc trời cũng là lúc, ông Lâm bỏ vợ để chạy theo người
phụ nữ khác. Chị Tư kể: “Ngày xưa, chúng tôi đến với nhau với hai bàn
tay trắng, hai bên nội ngoại đều nghèo, vợ chồng phải tự làm lụng nuôi
nhau. Dạo ấy, những mâu thuẫn phát sinh trong cuộc sống hàng ngày đều
được giải quyết êm đẹp”. Theo lời chị Tư, ông Lâm vốn là người hiền
lành, ít nói nhưng siêng năng. Từ làm phu hồ tới bốc vác, ai thuê gì ông
cũng làm, miễn là có tiền để vợ con đỡ khổ. Thương chồng, thương con,
chị Tư cũng gắng sức làm lụng, không quản ngại việc gì đồng thời không
quên dành nhiều quan tâm cho chồng con.
Trước đây, khi chị Tư mới sinh đứa con đầu lòng, ông Lâm đã lén lút
qua lại, dan díu với một người phụ nữ khác. Nghe người ta đồn đại, chị
Tư tìm đến tận nơi và lặng người khi bắt quả tang chồng mình đang “ăn
vụng”. Chị càng bẽ bàng hơn khi biết chính xác tình nhân của ông Lâm
cũng không trẻ trung gì. Ngược lại, người phụ nữ này đang sống cùng
chồng và đã có hai con. Chị định cắt đứt quan hệ với người chồng thiếu
thủy chung, nhưng vì tương lai của các con, chị lại nhịn nhục cho qua.
Từ hôm đó, ông Lâm như biết hối hận, luôn thức khuya dậy sớm đưa vợ ra
chợ buôn bán. Thấy chồng như thế, chị Tư cũng mừng, yên tâm sớm tối buôn
thúng bán bưng lo cho gia đình.
Chỉ được một thời gian, ông Lâm lại ngựa quen đường cũ. Không chỉ
lười làm việc, tối ngày ăn diện chải chuốt bảnh bao, ông Lâm còn giao du
với những tay ăn chơi có tiếng trong vùng. Dần dà, ông Lâm bắt đầu đi
qua đêm, từ một hai ngày rồi ngang nhiên đi nhiều ngày mới về mà không
nói rõ lý do. Thấy biểu hiện của chồng ngày càng bất thường, chị Tư đã
cất công dò la thực hư và biết thông tin chồng đang có quan hệ mờ ám với
một cô gái. Đáng nói hơn, Lâm không ngại thừa nhận tất cả khi vợ gặng
hỏi nhưng dứt khoát không tiết lộ danh tính người phụ nữ là ai.
Mất chồng sau ngày có tiền tỷ
Chị thất vọng tràn trề khi chân dung tình địch hé lộ - một phụ nữ bán
bia ôm, kiêm luôn gái bán dâm. Người phụ nữ này bắt đầu bán thân từ năm
16 tuổi, đã qua tay biết bao nhiêu đàn ông. Cô ta nổi tiếng đến mức,
những gã đàn ông trong giới ăn chơi ở bến Ninh Kiều ai cũng biết tên.
Người này cũng từng có một đời chồng và một đứa con trai. Tính tới thời
điểm cặp kè ông Lâm, cô ả cũng có thâm niên 16 năm ngụp lặn chốn đèn mờ.
Nhưng người ta thường nói “một tí của lạ bằng một tạ cái quen”, ông Lâm
bất chấp lời thề còn văng vẳng, cứ mê mệt theo cô ả bởi những ham muốn
nhục dục.
Chị ngọt nhạt, giận dỗi, dỗ dành rồi đe dọa, nhưng người chồng vẫn
trơ trơ như gỗ đá. Tình nghĩa vợ chồng bao năm đã không thể thắng nổi
đam mê nữ sắc của ông Lâm và những chiêu trò tinh quái của người phụ nữ
bán phấn buôn hương. Thậm chí, ông Lâm còn lấy trộm triền trúng số để đi
chơi, mang cho người tình hưởng thụ.
Ngày tòa xử, ngoài số tiền 150 triệu đồng và một chiếc xe máy Air
Blade, người chồng bội bạc không được nhận thêm bất cứ tài sản gì và ông
ta cũng không yêu cầu thêm. Lời cuối cùng nói với nhau, ông Lâm lạnh
lùng bảo, chỉ cần giải phóng cho ông khỏi căn nhà này với hai thứ tài
sản trên là đủ. Nhưng sự hào phóng này không phải nhờ chút tình vợ chồng
sót lại, mà vì đã gán tất cả trách nhiệm nuôi 3 đứa con cho vợ. Sự tan
vỡ của cặp vợ chồng từng một thời sướng khổ có nhau khiến nhiều người
tiếc nuối. Nhưng ít ai biết rằng, trước khi dọn hành lý ra đi, ông Lâm
còn “chôm” thêm số tiền 15 triệu đồng mà chị Tư cất trong tủ, dù biết
rằng chị định dùng số tiền này để xây dựng ngôi nhà đơn giản cho người
con trai đầu.
Đời Sống & Hôn Nhân
*************************
Ảnh vui
Luyện tập trước khi đi Sochi 2014.
Sự khác nhau giữa đàn ông có gia đình và đàn ông độc thân
Khi dây bơm xăng ngắn...
Ở xứ tuyết hay có cảnh này.
Làm gì tớ đấy ?
Lớn chèn bé, thế này thì tớ chết đói mất
Nghệ thuật trên cơ thể
Nghệ thuật cứu người tự tử.
Cảnh sát cũng phải cười.
Giữ nguyên hiện trạng chờ công an.
Mèo đuổi cá dưới băng
Pha làm bàn siêu đẳng
Đã vỡ tan vẫn tỏ ra nguy hiểm... khi bị quét dọn
Giấy mời bạn đến dự tiệc
Ma...
Tranh ăn hay tranh nhau nịnh chủ ?
Cao thủ domino
Nỗi khổ khi tắm ao nhiều cá
Cảnh sát cũng phải chào thua
Bố con
Nguồn: nhặt từ Internet.
http://toithichdoc.blogspot.com/2014/02/13-anh-vui.html**************************
Bị bạn gái chê 'cậu nhỏ' ngắn
Gần đây, trong
một lần quan hệ, bạn tình của em lỡ nói: "Của anh hơi ngắn,
cảm giác không đã". Em cảm thấy hơi xấu hổ, và đã lên mạng tìm
hiểu cách kéo dài tự nhiên.
Em 22 tuổi, đang gặp khá nhiều rắc rối trong vấn đề tình dục.
Vài năm trước, khi chưa có nhiều kiến thức về sức khỏe giới
tính, em đã thủ dâm rất nhiều. Đến lúc phát hiện mình bị
xuất tinh sớm, em mới nhận ra đó là kết quả của việc thủ dâm
quá đà trong nhiều năm.
Gần đây, em còn bị bạn gái chê "cậu nhỏ" ngắn. Em đã tìm hiểu cách
kéo dài "cậu nhỏ" tự nhiên và thực hiện việc đó trong khoảng 5
ngày. Vì muốn kiểm tra kết quả nên em đã xem phim nóng. Và em
cảm thấy rất hoang mang khi lần này xem, em không có cảm giác
hứng thú như những lần trước, dù rất cố nhưng "cậu nhỏ" chỉ
lên được khoảng 30%.
Hiện tại, em phát hiện mình đã bị xuất tinh sớm hơn một năm
nhưng việc "cậu nhỏ" không thể "lên" chỉ mới một tuần gần đây.
Theo em tìm hiểu, việc xuất tinh sớm và không thể đạt độ cương
cứng là bệnh liệt dương. Em rất hoang mang, xin bác sĩ cho lời
khuyên. (Phong)
|
Ảnh minh họa: Abc.net.au.
|
Trả lời:
Cảm ơn bạn đã tin tưởng và gửi tâm sự chia sẻ với chúng tôi. Tôi tin
rằng đây không phải chỉ là rắc rối của riêng bạn mà có rất nhiều bạn
khác cũng đang ngày đêm lo lắng về những rắc rối do các sai lầm trong
nhận thức về tình dục đem lại. Có ba vấn đề bạn cần phải hiểu rõ:
1. Cho đến ngày nay, chưa có bằng chứng khoa học nào nói rằng thủ dâm
là nguyên nhân gây ra xuất tinh sớm. Vì vậy bạn không nên nghĩ rằng việc
xuất tinh sớm của bạn bây giờ là do thủ dâm ngày xưa mà ra, vì điều này
sẽ làm ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý tình dục của bạn sau này.
Trên thực tế, có rất nhiều bạn không thủ dâm mà vẫn xuất tinh sớm nhưng
cũng có rất nhiều bạn thủ dâm nhưng xuất tinh vẫn chẳng sớm tẹo nào.
Trường hợp của bạn có nhiều yếu tố có thể dẫn đến xuất tinh sớm ví dụ:
trẻ tuổi, mới bắt đầu quan hệ tình dục, ít quan hệ tình dục, thường
xuyên xem phim sex... chứ không chỉ đơn thuần là việc bạn từng thủ dâm
trong quá khứ.
2. Khi đã bị đối tác chê “ngắn, cảm giác không đã” thì bạn nên đi
khám để xác định xem có đúng là của mình ngắn hay không? Vì có rất nhiều
lý do khiến phái yếu cảm thấy thất vọng trong chuyện này. Sự hăm hở quá
mức, sự vụng về, thiếu kinh nghiệm và kém hiểu biết về sex của các
chàng trai là những nguyên nhân cơ bản khiến các nàng thất vọng sau cuộc
yêu.
Bạn không nên tự lần mò học tập theo những thứ đăng tải tự do trên
mạng, bắt chước theo phim sex, hoặc mua và sử dụng những phương thuốc
quảng cáo tràn lan trên mạng. Điều này không những làm cho bạn tiền mất
tật mang mà còn ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý tình dục. Chính vì sự căng
thẳng, áp lực và lo lắng quá mức nên ngay cả khi xem phim sex bạn cũng
không thể cương lên được. Bạn cần dừng ngay việc này lại.
3. Cả bạn và bạn gái nên đến các cơ sở chuyên khoa uy tín để được tư
vấn về tâm lý, kiến thức và thực hành tình dục. Điều này sẽ giúp cho hai
bạn hiểu nhau hơn, có những hiểu biết đúng đắn hơn về tình dục.
Chúc bạn tự tin, hạnh phúc.
Thạc sĩ - bác sĩ Nguyễn Hoài Bắc
Phòng khám nam khoa Bệnh viện Đại học Y Hà Nội
**************************
Chen nhau mang tiền đi 'hối lộ' Phật
Cứ
hết mùa lễ hội là mọi người lại truyền tai nhau câu chuyện nhà chùa
không có đủ người để kiểm số tiền lẻ lên tới 1200 bao tải, mà du khách
thập phương để lại.
Đền chùa đã bị con người biến thành nơi cầu xin, hối lộ, mua bán nhằm
đạt được những mục đích cá nhân của mình. Đầu năm thì đi xin “lộc” với
mâm cao cỗ đầy rồi tiền lễ rải khắp nơi. Cuối năm nếu thấy công việc của
mình thuận lợi thì lại đi đáp lễ lại, thế chẳng hóa ra là một cuộc buôn
thần bán thánh?
Đền Bà Chúa Kho năm nào cũng tấp nập người đến xin lộc buôn bán, làm ăn.
Mùa xuân là mùa lễ hội. Đi lễ là phương thức thỏa mãn tâm linh
thường trực nơi mỗi con người để cầu an, cầu sự che chở và bảo trợ của
thần thánh, phật pháp. Con người dù hiện đại và tiến bộ tới đâu thì cũng
vẫn phải bấu víu vào những niềm tin như vậy. Tuy nhiên, việc đi lễ để mong sự cầu an đó giờ cũng không còn đúng với ý nghĩa ban đầu.
Ở chốn non thiêng Yên Tử, người ta dùng tiền để “đánh bóng” cả chùa Đồng.
Mỗi người dân cầm trên tay một tờ tiền rồi thi nhau chạm vào chùa Đồng.
Phong trào “lấy may” này mới manh nha xuất hiện từ vài năm qua, kể từ
khi chùa Đồng được khánh thành vào năm 2007. Dù không có sự tích nào
được lưu truyền về việc phát tài, phát lộc theo cách “xoa tiền” này,
khách hành hương tới chùa Đồng vẫn rất hào hứng thực hiện.
Ở chùa Bái Đính, ngôi chùa to, đẹp thuộc loại nhất Việt Nam, năm nào người ta cũng bắt gặp hình ảnh du khách thập phương nhét tiền vào tay tượng Phật.
Như thế có thể coi là hối lộ chưa vậy? Phải tu hành cả đời để có thể
thoát tục, đến được với đất Phật thì giờ con người lại dúi vào tay tượng
Phật cả đống tiền lẻ, không biết các vị có bằng lòng với hành động này
không. Có lẽ cần phải trả lời được câu hỏi Phật dùng tiền vào việc gì trước khi chúng ta làm những hành động thật sai trái như vậy.
Còn
ở chùa Hương, cứ hết mùa lễ hội là mọi người lại truyền tai nhau câu
chuyện nhà chùa không có đủ người để kiểm số tiền lẻ lên tới 1200 bao
tải mà du khách thập phương để lại. Đáng nhẽ, câu chuyện đó phải là của
ngành ngân hàng chứ không nên diễn ra ở một nơi trang nghiêm như đền
chùa.
Đó chỉ là ba ngôi chùa trong số hàng nghìn, hàng vạn ngôi
chùa ở nước ta. Chắc chắn chả có đền chùa nào khuyến khích du khách phải
mang theo tiền lẻ để rải. Có nhiều nơi còn có quy định rõ ràng, nghiêm
cấm mọi hành động như vậy nhưng không hiểu vì sao càng ngày, những hành
động đó lại càng trở nên phổ biến.
Chắc
chắn không ít người biết việc rải tiền nơi tôn nghiêm như đền chùa là
rất lãng phí và phản cảm, nhưng bây giờ nhiều người làm như vậy quá
khiến cho ai vào đền chùa mà không mang tiền lẻ để rải thì lại thấy lạc
lõng. Tâm lý đám đông đã khiến những việc làm phản cảm lại dần trở nên
phổ biến, đương nhiên.
Đạo Phật coi trọng nhất là lòng thành,
không nặng về lễ bái và nghi thức để làm khó chúng sinh. Việc mang tiền
lẻ đến đền chùa đầu năm thật ra đã có truyền thống từ lâu đời chứ không
phải chỉ mới xuất hiện. Tục lệ này vốn được các cụ gọi giản dị là tiền
'giọt dầu', với ý nghĩa góp chút lòng thành nhỏ bé vào hoạt động của
đền, chùa. Nhưng mang cả xấp tiền đi lễ bây giờ thì sao gọi là giọt dầu
được, phải gọi là mang cả can dầu đi mới đúng.
Đất nước ta còn
nghèo, có thể số tiền của người dân đi lễ chùa không đáng là bao nhưng
nếu tính tổng cộng vào chắc chắn sẽ không hề nhỏ. Nếu mọi người muốn
công đức cho nhà chùa thì có thể làm bằng nhiều cách chứ không nên dùng
tiền để dúi vào tay tượng Phật. Số tiền đó chúng ta hoàn toàn có thể
dùng vào những việc có ích hơn, như vậy mới thật đúng với triết lý Phật giáo.
http://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/chen-nhau-mang-tien-di-hoi-lo-phat-2949395.html *****************************
Ảnh vui
Is this really a "half-bathroom" in Sochi?
*******************************
ANGƯỜI TÌNH CUẢ TÔI
**********************