Tối 21/11/2000, ba tay súng đeo mặt nạ phá cửa nhà Michelle Renee, 35 tuổi, ở hạt San Diego, California. Michelle là mẹ đơn thân, sống cùng con gái 7 tuổi tên Breea và một người bạn.
Các nạn nhân bị đẩy ngã xuống sàn, trói bằng băng keo. Khi nhìn lên, Michelle thấy Breea úp mặt, bị dí súng vào đầu.
Những kẻ đột nhập cho biết đã theo dõi Michelle trong nhiều tháng, biết cô là giám đốc chi nhánh của một ngân hàng địa phương. Kẻ cầm đầu nói: "Cô phải cướp ngân hàng cho chúng tôi, hoặc cô sẽ chết, và con gái của cô sẽ ra đi trước".
Suốt đêm, Michelle nghe thấy kẻ cầm đầu nói chuyện với một giọng nữ qua bộ đàm. Người phụ nữ gọi hắn là "Money One" và tự nhận là "Money Two".
Sáng hôm sau, Michelle, bạn của cô, và Breea bị cột thuốc nổ vào lưng. Chúng đe dọa cho phát nổ trong bán kính 16 km nếu cô có bất cứ hành động gì trái chỉ thị. Breea bị nhốt trong tủ quần áo trong khi Michelle lái xe đến ngân hàng. Kẻ cầm đầu trốn ở sau xe, dí súng vào hông cô và yêu cầu "làm mọi thứ như bình thường".
Michelle đợi xe tải chở tiền đến lúc 8h50 rồi xách cặp tài liệu vào kho. Cô đi cùng một giao dịch viên, nói rõ chuyện xảy ra và kéo áo lên để lộ thuốc nổ trên lưng. Sau đó, cô nhét tiền mặt vào chiếc túi giấu trong cặp nhanh nhất có thể.
Vài phút sau, Michelle cầm túi chứa đầy 360.000 USD ra khỏi ngân hàng, đưa cho tay súng đang chờ trong xe. Hắn ra lệnh cho cô lái xe đến nơi khác, cầm tiền bỏ đi với lời cảnh báo: "Đi thẳng về nhà, không đến ngân hàng, không gọi cảnh sát, không gì cả".
Michelle tìm thấy bạn và con gái an toàn trong tủ quần áo. Hai kẻ đột nhập khác đã tháo thuốc nổ trên lưng họ và biến mất, nhưng kẻ cầm đầu quên thuốc nổ trên lưng Michelle.
Ba người nhờ hàng xóm gọi 911. Sau khi kiểm tra, đội gỡ bom phát hiện thuốc nổ dùng để đe dọa họ chỉ là hai cán chổi bị cắt ra, sơn và dán lại với nhau.
Trong 14 tiếng bị bắt làm con tin, Michelle nhận ra đôi mắt của kẻ cầm đầu vì hắn đã đóng giả khách hàng đến ngân hàng vào đầu ngày hôm đó. Hắn nói chuyện với cô rất lâu về việc mở tài khoản mới và để lại danh thiếp trước khi đi. Michelle cũng nhận ra giọng nữ qua bộ đàm là người đi cùng hắn đến ngân hàng. Cô cố gắng không để hắn phát hiện đã bị nhận diện.
Manh mối này giúp cảnh sát phá án. Trên tấm danh thiếp ghi tên thật của nghi phạm là Christopher Butler. FBI nhanh chóng phát hiện Christopher có tiền án cướp ngân hàng. Qua theo dõi, họ tìm ra hắn đang sống cùng Lisa Ramirez, cũng chính là người đi cùng hắn sáng hôm đó.
Ngày 1/12/2000, mười ngày sau vụ việc, Christopher và Lisa bị cảnh sát yêu cầu dừng xe trên đường. Đội điều tra tìm thấy nhiều bằng chứng trong cốp, bao gồm thẻ tín dụng của Michelle, dây buộc tiền từ ngân hàng, túi đựng tiền, một khẩu súng hơi giống như súng thật và mặt nạ trượt tuyết có lỗ khoét ở mắt trùng khớp với mô tả của Michelle.
Tại nhà cặp đôi, cảnh sát tìm thấy đầy đủ vật liệu chế tạo bom giả, như các mảnh cắt của cán chổi đã được sơn và các hộp sơn xịt màu đỏ, một hộp trong đó có dấu vân tay của Lisa. Dấu vân tay của Christopher được tìm thấy trên thuốc nổ giả.
Christopher phủ nhận tất cả và cố gắng bảo vệ Lisa. Nhưng khi bị thẩm vấn, Lisa thừa nhận đã nghĩ ra ý tưởng sử dụng thuốc nổ giả và bắt cóc giám đốc ngân hàng, giọng nữ trên bộ đàm chính là cô ta. Lisa cho biết số tiền đã được chia cho các nghi phạm, nhưng phần của họ đều bị đánh cắp. Tuy nhiên, Lisa khai rằng Michelle cũng tham gia kế hoạch.
Cảnh sát nhận định Lisa là kẻ chủ mưu và đặt nghi vấn liệu Michelle có liên quan không. Trong khi đó, hai nghi phạm khác là Christopher Huggins và Robert Ortiz đã thú nhận toàn bộ, không kéo Michelle vào câu chuyện của họ. Nhiều bằng chứng cũng chứng thực lời khai của Michelle.
Tháng 6/2002, Christopher và Lisa bị xét xử trong hai phiên tòa đầu tiên. Michelle bị sốc khi văn phòng ủy viên công tố quận tin rằng những tuyên bố của Lisa về sự tham gia của cô sẽ được coi là bằng chứng. Tuy nhiên, trên tòa, thẩm phán ra phán quyết trái ngược, cho rằng nội dung thẩm vấn của Lisa cũng dính líu đến Christopher và hai đồng phạm khác nên không được chấp nhận.
Không có lời thú nhận, vụ kiện chống lại Lisa chủ yếu dựa vào lời khai của Michelle. Trước tòa, luật sư bào chữa Herb Weston tìm mọi cách hạ thấp mức độ tin cậy của cô, thậm chí cho rằng cô là đồng lõa trong vụ cướp ngân hàng. Michelle cho biết bị đối xử như thể là tội phạm.
Chiến lược của Herb là tấn công nạn nhân và chỉ ra tất cả điểm mâu thuẫn trong lời khai. Anh ta ám chỉ Michelle nói dối về việc nhận ra giọng Lisa trên bộ đàm vào đêm bị bắt làm con tin, điều này không có trong báo cáo nào của FBI. Michelle khẳng định đã nói với điều tra viên từ đầu.
Herb nghi ngờ Michelle vì đã không lấy những cọc tiền có thể truy dấu mà các ngân hàng đặt trong kho tiền để gài bẫy kẻ cướp. Cô giải thích sẽ không mạo hiểm khiến con gái bị giết, đặc biệt là khi các tay súng đã cảnh cáo.
Điều tồi tệ nhất với Michelle là bị nghi ngờ về bản năng làm mẹ, bị đặt câu hỏi tại sao lại quay về nhà khi đang bị cột thuốc nổ. Công tố viên cho biết hành động của cô hoàn toàn hợp lý do sự căng thẳng và áp lực phải chịu khi thực hiện một vụ cướp ngân hàng để cứu mạng con gái.
Trong khi đó, luật sư của Christopher phân tích lịch sử tài chính và hỏi về đời sống tình dục của Michelle. Theo Michelle, họ đang cố vẽ cô như một người mẹ vô trách nhiệm, ích kỷ, tồi tệ, có thể làm mọi thứ vì tiền.
Sau ba ngày gian nan lấy lời khai trực tiếp và đối chất của Michelle, đến lượt Christopher đứng trước tòa. Anh ta tiếp tục bảo vệ Lisa như khi thẩm vấn với cảnh sát, nhưng kể một câu chuyện mới, rất chi tiết, trong đó Michelle là chủ mưu vụ cướp ngân hàng. Anh ta nói gặp Michelle tại cửa hàng tạp hóa, được cô tuyển dụng để thực hiện vụ cướp và khẳng định hai người từng có quan hệ tình cảm.
Công tố viên cho rằng lời khai của Christopher toàn dối trá, luật sư bào chữa không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào để chứng thực.
Bất chấp câu chuyện kỳ lạ, có vẻ bên bào chữa đã đạt được mục đích. Sau khi cân nhắc trong năm ngày, bồi thẩm đoàn nhất trí kết luận Christopher phạm tội cướp, bắt cóc Breea và bạn của Michelle, nhưng bỏ phiếu với tỷ lệ 9-3 về tội danh liên quan đến vụ bắt cóc Michelle.
Một trong những bồi thẩm viên hoàn toàn tin vào câu chuyện của Christopher, hai người còn lại không chắc chắn. Christopher nhận án tù chung thân cho các tội danh, nhưng Lisa được thả tự do. Bồi thẩm đoàn nhận thấy cô ta không có tội trong tất cả cáo buộc.
Michelle cho biết cảm thấy bị xúc phạm bởi các chiến thuật của luật sư bào chữa và không tin nổi phán quyết. Công tố viên cho rằng bồi thẩm đoàn đã sai lầm về Lisa, các điều tra viên khẳng định cô ta là bộ não của cả nhóm.
Hai nghi phạm còn lại bị kết án tù chung thân tại phiên xét xử vài tháng sau đó. Cảnh sát chỉ thu hồi được 93.000 USD từ Christopher Huggins và 32.000 USD từ Robert Ortiz.
Mẹ con Michelle được điều trị chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương trong hơn hai năm. Cô viết cuốn sách Held Hostage, được dựng thành phim truyền hình năm 2009, và cùng Breea tham gia các chuyến diễn thuyết về trải nghiệm của họ.
Tháng 1/2020, khi Christopher đủ điều kiện để được ân xá theo luật California. Hắn rút lại toàn bộ lời khai trước đó, thừa nhận chưa bao giờ có quan hệ tình cảm với Michelle. Hắn bị từ chối ân xá hai lần.
Lời thú nhận của Christopher giúp Michelle thấy như được giải thoát sau hai thập kỷ bị những kẻ tội phạm kéo vào câu chuyện hoang đường.
Tuệ Anh (Theo CBS)