Khoảng 17h ngày 14/8/1997, cảnh sát huyện Thượng Lật, thành phố Bình Hương, tỉnh Giang Tây, nhận được điện thoại của một người đàn ông tự xưng là Lê Kim. Ông Kim thấp giọng báo cáo: "Con rể của tôi đã về, các anh mau đến bắt hắn". Khi ông nói con rể là tên cướp khét tiếng Vạn Quang Húc, cả đồn cảnh sát giật mình.
Vạn Quang Húc sinh năm 1970 tại huyện Vĩnh Tu, tỉnh Giang Tây. Từ nhỏ Húc đã tiếp xúc với súng săn, đồng thời yêu thích tiểu thuyết và phim võ hiệp nên tự mày mò học võ và đấm bốc. Hắn thể hiện năng khiếu thể thao đáng kinh ngạc, rèn luyện được kỹ năng bắn "bách phát bách trúng" và trở thành xạ thủ trong thôn.
Sau khi tốt nghiệp trường thể dục thể thao, Húc được tuyển thẳng vào đội thể thao của thành phố, coi là vận động viên hạt giống để tập trung đào tạo cho hạng mục súng ngắn bắn nhanh 25 m. Huấn luyện viên tin rằng với kỹ năng xuất sắc và sự bình tĩnh phi thường khi bắn súng, Húc rất có hy vọng đại diện cho Trung Quốc tham dự Olympic, tối thiểu cũng có thể giành huy chương ở Đại hội Thể thao Toàn quốc.
Là xạ thủ cừ khôi với kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ, lẽ ra Húc sẽ có một tương lai tươi sáng nếu nhập ngũ hay trở thành vận động viên chuyên nghiệp, nhưng hắn lại tự tay hủy hoại tương lai của mình.
Húc bỏ bê tập luyện, mâu thuẫn với huấn luyện viên, cố tình khiêu khích gây rối, đánh nhau. Theo thời gian, hành vi của hắn ngày càng tồi tệ, thái độ ngày càng kiêu căng. Năm 1994, Húc đánh trọng thương một cầu thủ bóng đá trong đội vì không thích bạn gái cũ cặp với cầu thủ này.Húc từng được đội thể thao nhiều lần bỏ qua lỗi lầm vì luyến tiếc tài năng, nhưng hành động đánh đập ác ý vận động viên khác đã vượt quá giới hạn. Húc bị công an bắt tạm giam một tháng, khai trừ khỏi đội.
Sau khi ra trại, Húc trở thành côn đồ đường phố, liên tục ra vào đồn cảnh sát vì đánh lộn, lừa đảo, trộm cắp. Hắn hành sự tàn nhẫn và độc đoán, lại biết bắn súng nên hầu hết côn đồ đều sợ hắn.
Tháng 11/1995, Húc tự xưng là Long Khiếu Thiên, bắt chước tên nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Kiếm khách hành của Cổ Long, dẫn vài đàn em trung thành chuyển địa bàn đến Quảng Đông. Trong hai năm sau đó, băng nhóm của Húc trộm cướp súng của cảnh sát làm vũ khí, ăn cắp xe, bắt cóc tống tiền, cướp xe chở tiền của ngân hàng. Húc đánh, bắn bị thương nhiều cảnh sát và dân thường.
Năm 1996, nhóm Húc bắt cóc một doanh nhân giàu có ở Macau, đòi tiền chuộc khổng lồ. Nhờ gia đình nạn nhân kịp thời trình báo, cảnh sát lần theo manh mối tra ra hang ổ của chúng, bắt được tất cả tay chân nhưng lại để lọt lưới kẻ đầu sỏ là Húc. Trên đường chạy trốn, hắn bắn chết một cảnh sát tuần tra muốn kiểm tra xe.
Sau đó, cảnh sát mở rộng phạm vi truy bắt Húc và treo thưởng lớn nhưng một năm trôi qua vẫn không thành công. Cho đến ngày 14/8/1997, họ bất ngờ nhận được tin báo từ bố vợ Húc.
Vợ chồng ông Kim căm ghét gã con rể ăn chơi đàng điếm, cờ bạc hút chích này từ lâu. Húc và vợ kết hôn qua mai mối, sống không hạnh phúc. Hắn thường nhậu nhẹt, chơi gái bên ngoài, khi về nhà thì đánh chửi khiến vợ sợ hãi ôm con chạy về nhà mẹ đẻ.
Một lần, Húc ngang nhiên đưa người tình về nhà ân ái, tình cờ bị mẹ vợ bắt quả tang. Bà giận dữ mắng mỏ, không ngờ Húc rút súng chĩa vào trán mẹ vợ đe dọa nói thêm một lời sẽ bắn luôn. Từ đó, gia đình ông Kim càng oán hận và sợ hãi Húc, nhưng không dám ly hôn hay phản kháng vì sợ bị trả thù. Vì vậy, khi cảnh sát đến nhà đề nghị hợp tác bắt Húc, ông Kim hạ quyết tâm chờ hắn về thăm con sẽ trình báo.
Sau khi nhận được cuộc gọi của ông Kim, 37 cảnh sát chia thành 10 nhóm nhỏ tham gia chiến dịch truy bắt Húc vào khoảng 5h ngày 15/8.
Vì Húc lén về nhà vợ từ sáng sớm 14/8, hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào. Do đó, cảnh sát không có thời gian điều tra địa hình xung quanh và lập kế hoạch chi tiết, dẫn đến sơ suất.
Tư gia ông Kim là một tòa nhà ba tầng có sân rộng, tường đất bao quanh. Tòa nhà có nhiều phòng, cầu thang, ban công, dễ dàng ẩn nấp và di chuyển. Sáu nhóm cảnh sát bao vây bên ngoài tường để đảm bảo Húc không thể trốn thoát. Một nhóm lẻn vào nhà thực hiện truy bắt, ba nhóm còn lại hỗ trợ.
Để tránh ngộ thương dân làng trong quá trình truy bắt, đồng thời để Húc buông lỏng cảnh giác, cảnh sát cố tình chọn thời điểm hành động là 4h. Tuy nhiên, họ đã bỏ qua một thực tế là hầu hết hộ gia đình ở nông thôn đều có chó giữ nhà.
Lúc 5h, ba nhóm cảnh sát trèo tường định lẻn vào qua cửa sau nhà ông Kim. Theo kế hoạch, ông Kim sẽ mở sẵn cửa cho họ, nhưng lúc này lại không thấy ông xuất hiện. Con chó trong sân nghe động tĩnh bỗng sủa ầm ĩ, sau đó chó nhà hàng xóm cũng sủa theo.
Trước khi cảnh sát kịp tăng tốc hành động, mẹ vợ Húc nghe tiếng động mở cửa sau ra xem. Bà dường như không biết việc chồng gọi cảnh sát, hoảng sợ nhìn đội ngũ trong hai giây rồi hét to: "Các anh làm gì thế, con gái và con rể của tôi đều không có ở nhà!". Kế hoạch của cảnh sát đổ bể.
Theo tin báo của ông Kim, Húc ngủ ở căn phòng phía tây trên tầng hai. Ban đầu, cảnh sát dự định lặng lẽ lẻn vào, lợi dụng lúc hắn không chuẩn bị để bắt giữ nhanh chóng. Tuy nhiên, sau một hồi náo động, Húc nhất định đã tỉnh dậy, hắn có vũ khí và nắm lợi thế ở trên cao.
Thấy tình hình thay đổi, tổ truy bắt lập tức quyết định đối đầu trực diện, muốn dựa vào tốc độ và sức mạnh để giành chiến thắng. Nhưng họ không ngờ rằng Húc không chỉ có súng mà còn giấu lựu đạn. Ngay khi cả đội tắt đèn lao lên tầng hai, Húc ném hai quả lựu đạn làm bị thương hai cảnh sát. Con trai của ông Kim tử vong tại chỗ khi đang hoảng hốt chạy từ tầng hai xuống tầng một.
Nhân lúc hỗn loạn, Húc chạy ra ban công tầng hai, muốn nhảy xuống đống cỏ để chạy trốn nhưng bị nhóm cảnh sát bao vây ngoài tường phát hiện. Một cuộc đấu súng ác liệt nổ ra. Vì bên ngoài tường không có vật chắn nào, cảnh sát gặp bất lợi lớn. Húc trốn sau ban công xả súng vào cảnh sát, thỉnh thoảng lại ném lựu đạn, khiến nhiều cảnh sát bị thương.
Khi đội truy bắt bao vây tầng hai, Húc đã chạy trốn xuống tầng một theo đường khác. Hắn bắn chết đội trưởng cảnh sát hình sự đang mai phục, sau đó thay đồng phục cảnh sát, mặc áo chống đạn và mũ giáp, cải trang để tấn công các cảnh sát khác. Trong thời gian này, nhằm đánh lạc hướng, Húc bắn chết hai mẹ con nhà hàng xóm từ cửa sổ.
Lúc 6h25, Húc chật vật đột phá vòng vây chạy ra cửa sau, tiếp tục đấu súng đến 6h40 mới thoát ra sau núi. Hắn bị cảnh sát mai phục tại đây bắn trọng thương, nhưng cũng khiến một sĩ quan hy sinh. Lúc 6h50, hai cảnh sát hợp sức bắt được Húc đang trốn trong bụi rậm. Hắn được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng tử vong ngay trong ngày 15/8 vì mất máu quá nhiều.
Trong chiến dịch truy bắt kéo dài hai giờ, năm cảnh sát hy sinh, sáu cảnh sát bị thương nặng và ba người dân vô tội thiệt mạng. Nhà chức trách tìm thấy 6 khẩu súng, 39 viên đạn trên người Húc và tại nơi hắn lẩn trốn.
Sau cuộc truy bắt đẫm máu năm 1997, có chuyên gia quân sự nhận xét nếu nhập ngũ, Húc có thể là nhân tài hàng đầu trong lực lượng lính đặc chủng.
Theo đánh giá chính thức sau vụ việc, đây là chiến dịch có thương vong lớn nhất của cảnh sát Giang Tây trong hơn 10 năm. Cuộc truy bắt này cũng được coi là ví dụ thất bại điển hình của cảnh sát và được đưa vào tài liệu giảng dạy ở trường cảnh sát.
Tuệ Anh (Theo Shxlaw, Sohu)