Thời trẻ, Lynne Carlson kết hôn và sống ở gần Chicago. Bà được chẩn đoán mắc bệnh đa xơ cứng, một chứng rối loạn não bộ và tủy sống làm suy giảm chức năng thần kinh, nhưng vẫn quyết định sinh con trai duy nhất tên David.
Sau khi ly hôn, bà Lynne chuyển đến thành phố Peoria, Arizona vào năm 1988. Trong khi đó, David vẫn sống ở Chicago, cưới vợ tên Doris vào năm 1993 sau một năm hẹn hò. David mới 22 tuổi còn vợ đã ngoài 30, từng kết hôn và có ba con.
Do thu nhập bấp bênh và cần một nơi ở, David và Doris thuyết phục Lynne để được chuyển đến Arizona sống cùng bà. Họ hứa hẹn rằng David sẽ tìm việc làm còn Doris, vốn là điều dưỡng viên, sẽ chăm sóc mẹ chồng.
Vì căn bệnh đa xơ cứng, bà Lynne phải nằm liệt giường hoặc ngồi trên xe lăn nhưng sống ổn định nhờ có quỹ tín thác và tiền bảo hiểm. Bà nhận được khoảng 850 USD mỗi tháng từ quỹ tín thác trị giá vài trăm nghìn USD. Ngoài ra, bà còn có hai khoản niên kim, tổng giá trị khoảng 140.000 USD. Lynne nhận được khoảng 800 USD mỗi tháng từ gói niên kim thứ nhất và được phép rút tiền gốc từ gói niên kim thứ hai. Là con duy nhất của Lynne, David là người thụ hưởng quỹ tín thác và cả hai khoản niên kim.
Bà Lynne đồng ý cho vợ chồng con trai sống cùng, rút 70.000 USD để mua nhà cho ba người ở. Sau khi chuyển đến, David và Doris phụ thuộc tài chính vào Lynne, dùng tiền từ quỹ tín thác và niên kim của bà để trang trải chi phí sinh hoạt.
Tuy nhiên, thái độ của cặp đôi thay đổi, không hề quan tâm mẹ. Doris mất kiên nhẫn khi phải chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho Lynne, la mắng, chửi bới bà. Cô ta liên tục đề nghị giết mẹ chồng để lấy tiền của bà.
Dù Lynne mua nhà bằng tiền mặt và không có thế chấp, vợ chồng David đã sửa sang nhiều thứ, làm thêm bể bơi trong nhà, dẫn đến món nợ khoảng 97.000 USD. Cặp đôi phải cho thuê phòng ngủ trống trong nhà để có thêm thu nhập.
Trong bốn năm chung sống, Doris tiêu hết tiền của mẹ chồng. Cô ta đưa bà đến ngân hàng để rút tiền từ quỹ tín thác, sau đó bắt đầu tự rút tiền mà không có Lynne đi cùng, khiến ngân hàng phải gọi cho cảnh sát yêu cầu kiểm tra tình hình của bà.
Tháng 7/1996, nhân viên chăm sóc phúc lợi báo cáo rằng tìm thấy Lynne bị bỏ lại trong phòng tắm hoặc trên sàn nhà, không thể đứng dậy. Bà được chuyển đến một trung tâm chăm sóc nội trú, còn David và Doris tiếp tục sống trong nhà bà.
Sau đó, quỹ tín thác ngừng thanh toán các hóa đơn điện nước và chuyển chúng đến địa chỉ nhà để vợ chồng David phụ trách thanh toán. Khoản tiền định kỳ từ quỹ tín thác và niên kim của Lynne cũng không còn được gửi đến nhà, lúc này David và Doris nhận ra họ đã khánh kiệt.
David chỉ nhận được tài sản thừa kế sau khi mẹ qua đời. Vì vậy, Doris đề xuất thuê sát thủ giết mẹ chồng, David nghe theo.
Vào cuối tháng 9 hoặc đầu tháng 10/1996, Doris tiếp cận sinh viên thuê trọ tên John McReaken, 20 tuổi, hỏi anh ta có biết ai muốn kiếm 20.000 USD bằng cách giết người không. John chấp nhận lời đề nghị. Một học sinh thuê trọ khác là Scott Smith, 17 tuổi, cũng tham gia để được chia nửa số tiền.
Doris đưa tiền cho John mua găng tay dùng khi gây án. Hai thanh niên tự chuẩn bị dao. Vài ngày sau, Doris chở John và Scott đến trung tâm chăm sóc của mẹ chồng để họ xác định vị trí căn hộ Lynne ở và quen thuộc với các lối ra vào khu vực xung quanh.
Ngày 23/10/1996, David và Doris đến gặp Lynne, yêu cầu bà ký vào các giấy tờ dùng quỹ tín thác để trả nợ nếu không sẽ bị mất nhà. Lynne muốn nói chuyện với cố vấn tài chính của mình trước khi ký, khiến Doris tức giận.
Tối 24/10, Doris đề nghị John đẩy nhanh kế hoạch. Rạng sáng 25/10, cô ta lái xe chở hai người đến bãi đậu xe của siêu thị gần trung tâm chăm sóc và đưa cho họ chìa khóa căn hộ của Lynne. Cô ta dặn họ dàn dựng hiện trường giống vụ trộm, sau đó đợi trong xe.
Hai thanh niên mặc đồ đen, mang theo găng tay và dao đột nhập căn hộ. Scott ở phòng khách, ngắt kết nối tivi và lục lọi đồ đạc. Trong khi đó, John đi vào phòng ngủ, đâm vào cổ và ngực Lynne. Khi họ quay lại xe, Doris xác nhận hoàn thành kế hoạch rồi chở họ về nhà.
Khoảng 5h sáng hôm đó, một y tá đến căn hộ của Lynne để kiểm tra theo lịch. Khi đang mở khóa cửa, cô nghe tiếng Lynne kêu cứu. Bà nói rằng: "Tôi đã cố hết sức để chống trả chúng, nhưng quá khó khăn". Y tá gọi 911 và đưa bà vào bệnh viện phẫu thuật.
Cảnh sát xác định bà Lynne bị đâm 10 nhát vào phần trên cơ thể. Họ suy đoán thủ phạm có chìa khóa vì cửa ra vào và cửa sổ không có dấu vết hư hại, cửa vẫn khóa khi y tá bước vào.
Khi bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát, David thừa nhận tình hình tài chính trong nhà rất eo hẹp. Anh ta nói túng thiếu vì trả phí cho mẹ ở trung tâm chăm sóc.
Ngày 28/10, ba ngày sau vụ tấn công, cảnh sát nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông tự xưng là Richard. Richard cho biết là bạn của David và gần đây có qua lại với hai người thuê nhà của David là John và Scott. Khi đi chơi, Richard nghe John khoe khoang sắp kiếm được tiền do được thuê giết bà Lynne cùng Scott.
Richard nói với cảnh sát rằng John thừa nhận đã đâm Lynne. Anh ta đồng ý tham gia kế hoạch dụ những kẻ khác thú nhận.
Richard hẹn gặp David theo sắp xếp của cảnh sát. Trong cuộc trò chuyện, David đưa ra nhận xét: "Họ đã nói với tôi những gì họ định làm, tôi bảo họ cứ làm thế đi, nhưng tôi không nghĩ họ có đủ can đảm thực hiện".
Ngày 21/11, khi bà Lynne vẫn trong tình trạng nguy kịch, vợ chồng David bị bắt cùng John và Scott.
Scott hợp tác với cảnh sát, khai ra vai trò chủ chốt của Doris trong vụ giết mẹ chồng. Theo Scott, David cũng có mặt khi Doris bàn kế hoạch với họ, khi được hỏi "Anh nghĩ sao?", David bảo họ cứ làm đi. Quá trình gây án được Scott và John khai nhận.
Đối mặt với cảnh sát, Doris phủ nhận mọi cáo buộc và cố gắng khẳng định mình cũng là nạn nhân.
Doris khai rằng: "Mẹ chồng thuê tôi đến đây để làm việc cho bà ấy... Tôi chưa bao giờ được trả bất kỳ khoản nào. Tôi giống như thiên thần hộ mệnh cho bà ấy, nhưng sau lưng tôi, bà ấy nói với mọi người rằng tôi chỉ là một kẻ thấp kém chỉ chạy theo tiền của bà ấy".
Ngày 21/4/1997, sáu tháng sau vụ tấn công, bà Lynne qua đời vì vết thương quá nặng.
Scott đồng ý làm chứng chống lại các đồng phạm để đổi lấy thỏa thuận nhận tội giết người cấp độ hai. Anh ta phải ngồi tù 10 năm và được trả tự do vào 2006.
Năm 1998, John bị kết án tù chung thân, không có khả năng ân xá. David bị kết án chung thân với thời hạn tối thiểu để được ân xá là 25 năm. Anh ta được ra tù năm nay, sau 25 năm thụ án.
Theo công tố viên, David và Doris đã phung phí hơn 90.000 USD để mua sắm thay vì thanh toán các hóa đơn. Họ thèm muốn tài sản của bà Lynne, đồng thời Doris thấy mệt mỏi với việc chăm sóc mẹ chồng nên lập kế hoạch độc ác để giải quyết tất cả vấn đề một lần và mãi mãi. David là đứa con duy nhất của bà Lynne nên sau khi bà qua đời, tất cả tài sản sẽ thuộc về anh ta, tuy nhiên cặp đôi không muốn chờ đợi thêm.
Ngày 27/7/1999, Doris bị kết tội giết người cấp độ một và nhận án tử hình. Sau khi kháng cáo, Doris được tòa án tối cao bang Arizona giảm án tử hình thành tù chung thân, không có khả năng ân xá.
Tuệ Anh (Theo Oxygen, Murderpedia)