Di Sản Hồ Chí Minh
“Tao phán xét tao” – Nét đặc trưng của CS
Ở Hà Lan người ta phải đóng cửa hàng loạt nhà tù vì thiếu vắng phạm nhân. Còn ở Việt Nam? Ở Việt Nam thì người ta phải thả tù nhân chưa thụ án xong về với xã hội để lấy chỗ trống nhốt tiếp những tù nhân mới. Việc làm này của hệ thống nhà tù Việt Nam được che đậy bằng 2 chữ “ân xá” cho có vẻ nhân đạo nhằm che lấp hình ảnh cái ác nó ngày càng phổ biến ở xã hội Việt Nam. Đây chỉ là kết quả, chỉ là một trong vô số kết quả tồi tệ mà xã hội phải gánh, còn nguyên nhân là đâu? Để biết nguyên nhân ta hãy xem xét thượng tầng chính trị. Xem đạo đức và văn hoá ứng xử của người CS nó như thế nào?
Ở Hàn Quốc, tổng thống sai phạm thì bị Quốc hội luận tội truất phế về mặt chức vụ, và tư pháp nhảy vào khởi tố tội danh mà tổng thống đã phạm. Còn ở Việt Nam thì sao? Một bộ trưởng để tiêu cực xảy ra trong chính ngành mình quản lý lại không một hành động nào để nhận lãnh trách nhiệm mà còn vênh mặt lên nói như người vô can rằng, “đó chỉ là lỗi cá nhân”. Bản chất của hệ thống chính trị Việt Nam là nó cho phép những kẻ lẽ ra phải chịu trách nhiệm về sai phạm lại được ung dung đứng ngoài trách nhiệm của mình, và trơ trẽn lên tiếng như một quan tòa. “Tao phán xét tội tao” là một hình thức “quản trị” kiểu XHCN. Một trò hề trắng trợn trước mặt dân để hợp thức hoá những sai phạm thành sự vô can. Họ đã xem toàn dân là một đám ngu, rõ ràng là như vậy.
“Tao có quyền phán xét tội tao” là một trò lừa mị, nó đã thành văn hoá ứng xử trong ĐCS từ rất lâu, từ thời Hồ Chí Minh lận. Vì sao? Vì thực tế, trò “phê và tự phê” do ông này đẻ ra là gì nếu không phải là trò “tao có quyền phán xét tội tao”? Người ta nói “vừa đá bóng vừa thổi còi” đã là không thể chấp nhận được chứ nói gì đến trò “tao phán xét tội tao”? Vừa đá bóng vừa thổi còi nó chỉ là trò tự biên tự diễn, còn trò “tao phán xét tội tao”, kì thực, đó là trò trao cho tội phạm chức năng quan tòa để tự xem xét tội chính mình. Với trò này nó biến phạm nhân thành vô can và tiếp tục lãnh đạo trước sự bất lực của nhân dân.
“Nhà quản trị vĩ đại” Hồ Chí Minh đã đưa ra một quy tắc ứng xử rất quái gở trong Đảng như thế. Ông này cũng làm gương bằng cách tự viết sách để phán xét công lao của chính mình dưới bút danh Trần Dân Tiên và T.Lan. Nay quy tắc này đã thành quy tắc ứng xử chung của đám quan chức nhà nước. Đó là một điều vô cùng nguy hiểm. Vì thứ văn hoá đảng như thế là một hình thức dung túng sai phạm. Mà Đảng và nhà nước dung túng sai phạm thì đó là nguyên nhân mọi thối nát mà chúng ta đang chứng kiến hằng ngày.
Người ta nói, chính quyền nào thì xã hội đó. Với văn hoá Đảng kiểu “tao phán xét tội tao” đã đẩy mọi con người CS tiến đến cái tột cùng của sự khốn nạn, cái tột cùng của sự trơ trẽn, sự tột cùng của sự thách thức sức chịu đựng của nhân dân. Với những con người CS giữ vai trò lãnh đạo như thế thì nhà tù hết chỗ chứa là đều tất yếu, dân lầm than là điều tất yếu, đất nước tàn mạt là điều tất yếu. Và mất nước cũng là điều tất yếu, vì đất nước yếu mọi mặt, xã hội nhiễu nhương, lòng người li tán thì trụ thế nào trước dã tâm của Trung Cộng?
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
“Tao phán xét tao” – Nét đặc trưng của CS
Ở Hà Lan người ta phải đóng cửa hàng loạt nhà tù vì thiếu vắng phạm nhân. Còn ở Việt Nam? Ở Việt Nam thì người ta phải thả tù nhân chưa thụ án xong về với xã hội để lấy chỗ trống nhốt tiếp những tù nhân mới. Việc làm này của hệ thống nhà tù Việt Nam được che đậy bằng 2 chữ “ân xá” cho có vẻ nhân đạo nhằm che lấp hình ảnh cái ác nó ngày càng phổ biến ở xã hội Việt Nam. Đây chỉ là kết quả, chỉ là một trong vô số kết quả tồi tệ mà xã hội phải gánh, còn nguyên nhân là đâu? Để biết nguyên nhân ta hãy xem xét thượng tầng chính trị. Xem đạo đức và văn hoá ứng xử của người CS nó như thế nào?
Ở Hàn Quốc, tổng thống sai phạm thì bị Quốc hội luận tội truất phế về mặt chức vụ, và tư pháp nhảy vào khởi tố tội danh mà tổng thống đã phạm. Còn ở Việt Nam thì sao? Một bộ trưởng để tiêu cực xảy ra trong chính ngành mình quản lý lại không một hành động nào để nhận lãnh trách nhiệm mà còn vênh mặt lên nói như người vô can rằng, “đó chỉ là lỗi cá nhân”. Bản chất của hệ thống chính trị Việt Nam là nó cho phép những kẻ lẽ ra phải chịu trách nhiệm về sai phạm lại được ung dung đứng ngoài trách nhiệm của mình, và trơ trẽn lên tiếng như một quan tòa. “Tao phán xét tội tao” là một hình thức “quản trị” kiểu XHCN. Một trò hề trắng trợn trước mặt dân để hợp thức hoá những sai phạm thành sự vô can. Họ đã xem toàn dân là một đám ngu, rõ ràng là như vậy.
“Tao có quyền phán xét tội tao” là một trò lừa mị, nó đã thành văn hoá ứng xử trong ĐCS từ rất lâu, từ thời Hồ Chí Minh lận. Vì sao? Vì thực tế, trò “phê và tự phê” do ông này đẻ ra là gì nếu không phải là trò “tao có quyền phán xét tội tao”? Người ta nói “vừa đá bóng vừa thổi còi” đã là không thể chấp nhận được chứ nói gì đến trò “tao phán xét tội tao”? Vừa đá bóng vừa thổi còi nó chỉ là trò tự biên tự diễn, còn trò “tao phán xét tội tao”, kì thực, đó là trò trao cho tội phạm chức năng quan tòa để tự xem xét tội chính mình. Với trò này nó biến phạm nhân thành vô can và tiếp tục lãnh đạo trước sự bất lực của nhân dân.
“Nhà quản trị vĩ đại” Hồ Chí Minh đã đưa ra một quy tắc ứng xử rất quái gở trong Đảng như thế. Ông này cũng làm gương bằng cách tự viết sách để phán xét công lao của chính mình dưới bút danh Trần Dân Tiên và T.Lan. Nay quy tắc này đã thành quy tắc ứng xử chung của đám quan chức nhà nước. Đó là một điều vô cùng nguy hiểm. Vì thứ văn hoá đảng như thế là một hình thức dung túng sai phạm. Mà Đảng và nhà nước dung túng sai phạm thì đó là nguyên nhân mọi thối nát mà chúng ta đang chứng kiến hằng ngày.
Người ta nói, chính quyền nào thì xã hội đó. Với văn hoá Đảng kiểu “tao phán xét tội tao” đã đẩy mọi con người CS tiến đến cái tột cùng của sự khốn nạn, cái tột cùng của sự trơ trẽn, sự tột cùng của sự thách thức sức chịu đựng của nhân dân. Với những con người CS giữ vai trò lãnh đạo như thế thì nhà tù hết chỗ chứa là đều tất yếu, dân lầm than là điều tất yếu, đất nước tàn mạt là điều tất yếu. Và mất nước cũng là điều tất yếu, vì đất nước yếu mọi mặt, xã hội nhiễu nhương, lòng người li tán thì trụ thế nào trước dã tâm của Trung Cộng?