Thân Hữu Tiếp Tay...
Ăn chi mà tởm thế ông?
Lúc tại vị, ông hô mưa gọi gió, tiền bạc về như bươm bướm, thế mà họp hành chi cũng không bỏ qua cái phong bì dăm ba chục ngàn. Tay lái xe cho ông chưa lấy kịp cái phong bì, mới đưa tài liệu, ông đã nẹt nó cháy pô.
Cuối năm, bà con tiểu thương ở chợ chưa kịp nộp cheo cho ông đã bị vợ ông gọi điện nạt nộ như cháy nhà. Rốt cục năm nào cũng phải có cheo cho mụ vợ nhà ông. Tiền ông như nước. Không thiếu gì. Rứa mà khoản văn phòng phẩm của cơ quan mỗi năm một tí, người cung cấp văn phòng phẩm chưa kịp đưa, vợ ông đã gọi điện nạt nộ văn phòng ỏm tỏi. Tởm.
Dân Quảng Bình nói chưa thấy thằng quan mô ăn tởm như ông. Ông còn có giai thoại, cái chi vợ chưa đồng ý ký là chưa ký, khi mô vợ gật gật, tức là cái xắc rút nó nặng là ông ký. Tởm rứa ông.
Ông hứa quắc cần câu đủ thứ cho trăm ngàn cơ quan địa phương các dự án rồi gợi ý rồi tới thăm, rồi nâng lên hạ xuống, tiền đủ loại gửi về. Trăm có, tỷ có, ngàn có. Có cơ quan mỗi năm chỉ được ít tiền hành chính ông cũng mò tới, anh em khổ, chạy tướt mồ hôi bỏ phong bì mấy trăm ông mới chịu phủi khu ra về. Kinh.
Có cơ quan truyền thông xin mãi rào dậu, ông cũng mò tới quệt tí. Tởm quá ông ơi.
Ông ăn từ cái xơ mít của chợ búa đến cái tả lót trẻ em, sổ sàng từ phong bao họp hành đến mụ vợ độc đoán cay nghiệt cũng lợi dụng chức ông mà ăn. Ăn tàn đái nát thế nên cuộc đời ông hậu vận như cứt.
Mất mấy chục tỷ đồng, nhà cửa ly tán. Người ta gọi là của thiên trả địa đó ông. Ông ăn ác đến nỗi ngày hồi hưu, nhân viên vỗ tay như pháo nổ. Bữa chia tay ông không dám nâng ly, không dám xuất hiện. Ăn chi lắm để nhục ông hè?
Cuối đời, tiền ăn được bị vỡ nợ, người thân đòi tự vẫn, nhục lắm ông ơi. Của thiên trả địa hết rồi, vợ ông chừ dúm dó, lều thều.
Luật nhân quả đấy ông ạ.
Cu Làng Cát
Ăn chi mà tởm thế ông?
Lúc tại vị, ông hô mưa gọi gió, tiền bạc về như bươm bướm, thế mà họp hành chi cũng không bỏ qua cái phong bì dăm ba chục ngàn. Tay lái xe cho ông chưa lấy kịp cái phong bì, mới đưa tài liệu, ông đã nẹt nó cháy pô.
Cuối năm, bà con tiểu thương ở chợ chưa kịp nộp cheo cho ông đã bị vợ ông gọi điện nạt nộ như cháy nhà. Rốt cục năm nào cũng phải có cheo cho mụ vợ nhà ông. Tiền ông như nước. Không thiếu gì. Rứa mà khoản văn phòng phẩm của cơ quan mỗi năm một tí, người cung cấp văn phòng phẩm chưa kịp đưa, vợ ông đã gọi điện nạt nộ văn phòng ỏm tỏi. Tởm.
Dân Quảng Bình nói chưa thấy thằng quan mô ăn tởm như ông. Ông còn có giai thoại, cái chi vợ chưa đồng ý ký là chưa ký, khi mô vợ gật gật, tức là cái xắc rút nó nặng là ông ký. Tởm rứa ông.
Ông hứa quắc cần câu đủ thứ cho trăm ngàn cơ quan địa phương các dự án rồi gợi ý rồi tới thăm, rồi nâng lên hạ xuống, tiền đủ loại gửi về. Trăm có, tỷ có, ngàn có. Có cơ quan mỗi năm chỉ được ít tiền hành chính ông cũng mò tới, anh em khổ, chạy tướt mồ hôi bỏ phong bì mấy trăm ông mới chịu phủi khu ra về. Kinh.
Có cơ quan truyền thông xin mãi rào dậu, ông cũng mò tới quệt tí. Tởm quá ông ơi.
Ông ăn từ cái xơ mít của chợ búa đến cái tả lót trẻ em, sổ sàng từ phong bao họp hành đến mụ vợ độc đoán cay nghiệt cũng lợi dụng chức ông mà ăn. Ăn tàn đái nát thế nên cuộc đời ông hậu vận như cứt.
Mất mấy chục tỷ đồng, nhà cửa ly tán. Người ta gọi là của thiên trả địa đó ông. Ông ăn ác đến nỗi ngày hồi hưu, nhân viên vỗ tay như pháo nổ. Bữa chia tay ông không dám nâng ly, không dám xuất hiện. Ăn chi lắm để nhục ông hè?
Cuối đời, tiền ăn được bị vỡ nợ, người thân đòi tự vẫn, nhục lắm ông ơi. Của thiên trả địa hết rồi, vợ ông chừ dúm dó, lều thều.
Luật nhân quả đấy ông ạ.
Cu Làng Cát