Thân Hữu Tiếp Tay...
Ăn khẩn trương - Ông Bút
( HNPĐ ) Tôi sinh năm 1954, sống với Quốc Gia 21 năm thì chấm dứt, bởi ngày đen 30/4 1975. Tiếp tục sống với chế độ Cộng Sản, tới ngày tươi sáng 30/8/1996, gia đình tôi đặt chân tới Hoa Thịnh Đốn
( HNPĐ ) Tôi sinh năm 1954, sống với Quốc Gia 21 năm thì chấm dứt, bởi ngày đen 30/4 1975. Tiếp tục sống với chế độ Cộng Sản, tới ngày tươi sáng 30/8/1996, gia đình tôi đặt chân tới Hoa Thịnh Đốn. Tình cờ khoản thời gian cân phân, rạch ròi. Như thể ông trời làm phép chia chẳn cho đời mình.
21 năm sống với quốc gia, dư luận từ vỉa hè tới báo chí, đều công kích chế độ tham nhũng, thối nát. Dĩ nhiên không có lửa, làm sao có khói. Thanh niên tới tuổi đi quân dịch, muốn trốn lính, phải lo lót, đi lính không muốn ra tác chiến, cũng phải biết "chạy". Thỉnh thoảng có người làm cách nào đó, để có bằng tú tài, đặng tiến thân, làm quận trưởng, tỉnh trưởng, không phải hoàn toàn do tài năng, hay đức độ, mà nhờ một lối đi nào đó. Tuy nhiên thành phần Quốc Gia Hành Chánh, hoặc Học Viện Cảnh Sát... họ đương nhiên có địa vị rõ ràng, không phải lo lót, trừ khi muốn về địa phương theo ý muốn.
Dư luận khắp nơi đều than vãn: "Chế độ tham nhũng, thối nát". Người có suy nghĩ, cho rằng hệ lụy vì chiến tranh, và do người đứng đầu chế độ bất chánh, chế độ Cộng Hòa còn dài, nhưng người đứng đầu chính phủ, phải thay thế theo nhiệm kỳ, như vậy người dân có quyền hy vọng.
Sự thật, những kỷ niệm nhỏ đời mình.
Tôi học Pháp Văn với thầy Phan Khôi, trường Trần Quý Cáp - Hội An, anh ruột thầy Khôi, thầy Phan Biện, một hôm trực trường, tôi nghe lén câu chuyện, do thầy Khôi kể sau đây:
Ông Huỳnh Kính, trưởng ty CSQG Quảng Nam, (hình như bạn thân, hoặc bà con với thầy Biện), Một hôm ông kính, tới nhà thầy Biện, thấy nhà thầy nghèo qúa, ông kính nói:
Tôi muốn giúp anh chút đỉnh, mà không có gì để giúp, tôi bày anh tìm mấy anh Cảnh Sát ở quận lỵ, muốn xin chuyển về Hội An, anh gom hồ sơ đưa tôi, và anh lấy tiền của họ.
Sau một thời gian thầy Biện gom được 6 hồ sơ, của CS xin chuyển về thành phố, đem vào đưa ông Huỳnh Kính, thầy biện nói:
Thôi đi anh ơi, mình nghèo, mình chịu, chứ làm chuyện ni xấu hổ quá anh ơi, nguyện vọng của người ta, tôi vẫn chuyển theo hồ sơ đây, anh cứ lấy lòng công tâm của trưởng ty mà xét, tuyệt đối tôi không dính gì của người ta, dù một ly nước.
Năm 1992 ông cựu trưởng ty Huỳnh Kính, đến nhà bố vợ tôi chơi, lần đầu tiên hân hạnh thấy mặt người cho tôi chữ ký mặt sau cái căn cước, ông trưởng ty nghèo trơ xác kiết, chiếc xe đạp ông đi, cũng do một thuộc cấp tặng. Tôi đem chuyện thầy Biện kể lại, ông vỗ đùi đánh đét và nói: Hồi xưa mình "khờ" ghê mầy, ông chỉ nói vậy thôi, tính ông ưa hài ước, kể chuyện vui bá cháy. Sự thật ông trọng danh dự và tiết tháo, ông Huỳnh Kính cũng xuất thân nhà giáo, dễ gì ông khờ, cái khờ của ông trong như pha lê.
Tôi vào lính cấp bậc hạ sĩ nhất, có hơn gì anh binh đơ cùi bắp, ngày ấy thật dễ thương, sếp kêu lính đi ăn tiệm, sếp trả tiền, làm như có bộ luật ghi sẵn: Lính không được trả tiền!
Một sáng nọ, trung uý Hiếu, gọi tôi đi ăn phở, ăn xong ông bảo:
Chiều nay, sau giờ làm mầy đi chơi với tau, vui lắm, tôi chỉ biết vâng dạ, hơn 6 giờ ông chở tôi vào sâu một xóm quê ở Cần Thơ, thắng xe ở dưới dàn hoa giấy nhà người ta, ông lật yên xe lên, rút cây rouleau P 38, ông bảo tôi đeo vào, mới đầu tôi tưởng mình làm cận vệ cho ông, tiếp theo ông bảo: Mầy lột cái lon hạ sĩ nhất xuống, móc túi áo, ông đưa cái "quai chảo" chuẩn úy, bảo gắn vào! Tôi ngơ ngác chẳng biết làm gì, trung úy Hiếu nói: Hằng ngày tau thấy mầy nói chuyện hay lắm, có khiếu lắm, trong nhà này nè có hai chị em đẹp lắm, tau tán con chị, mà con em (chừng 17 tuổi) chàng ràng mãi, mầy lấy xe tau chở con em đi chơi, giúp tau tí nhá.
Vào nhà hơn một giờ đồng hồ, tôi như bị cấm khẩu, không nói được tiếng nào, ông Hiếu nhìn nhắc khéo, tôi ngó lơ, chẳng hiểu sao ngôn ngữ ngày thường biến mất, trên đường về ông chửi xả ga, sáng hôm sau trước anh em, ông kể lại, rồi nói: "Thằng rách việc, ...éo xài được", ức quá, tôi trả lời, tại tr uý bắt em giả dối, phải mang lon chuẩn úy, chứ để sự thật, em tự nhiên, với lại con nhỏ đẹp như tiên sa, lần đầu em khớp, chứ lần sau cam đoan với tr úy em không như vậy. Đúng, lần sau ông vui hết biết, kêu tôi đi ăn phở cả tuần.
Mắc nợ một lời cảm ơn.
Xin quý đọc giả rộng lượng, cho tôi thêm phần này, để có cơ hội nói lời cảm ơn, một ân nhân.
Năm 1972, Cộng Quân xua quân xâm lược miền giới tuyến, tỉnh Quảng Trị, T T Thiệu ban hành lệnh đôn quân, tổng động viên. Lứa bạn của tôi nhanh chân vào Đồng Đế, mang cánh gà trung sĩ, trong đó có Trương Duy Trung, con của chủ rạp hát Phi Anh, cùng đợt này không thiếu gì các bạn con nhà quyền quý, giàu có nhất nhì Hội An, như Nguyễn Đại Dũng, con của cựu trưởng ty CSQG Quảng Nam Nguyễn Đại Toàn, chẳng nhớ vì sao tôi còn sót lại, nhà tôi nghèo, không có ai sĩ quan, dòng họ phần đông theo nghề giáo, ba tôi làm ở Sở Học Chánh, sắp lên đường nhập ngũ, nên gia đình không gò ép đèn sách nữa, tôi lang thang mấy con đường ngắn ngủn phố Hội, không dè lọt vô ổ phục kích tuần cảnh hỗn hợp, họ hốt lên xe GMC chở về quận Điện Bàn, phơi ngoài sân, trong vòng dây kẽm gai, có lính canh, trong tình thế không miếng giấy lận lưng, không một xu dính túi, tôi dạo vòng theo đường dây kẽm gai, tính kế...may quá, đằng xa khoảng hai trăm thước, ông Biêu ở gần nhà tôi, đang ôm súng đứng gác, dùng loa tay tôi kêu thật to: Chú Biêu, chú Biêu, chú Biêu không nghe, nhưng gần đó ông trung uý Trung chạy tới: Con gọi bác à? Tôi chưa kịp trả lời, ông hỏi tiếp: Vì sao con ở đây, tôi ngắn gọn trình bày, ông Trung đưa tôi về bộ chỉ huy đại đội Địa Phương Quân, do ông làm đại đội trưởng, ông cho tôi ăn cơm, bảo tắm rửa, ngủ trưa một giấc, chiều ông cho xe Jeep nhà binh, đưa tôi về nhà. Trung uý Trung, không hề quen biết với nhà tôi, chỉ vì nhà ông với nhà chú tôi cùng một dãy, sau lưng ty Công Chánh - Hội An. Thật lạ, chú tôi người Quảng Nam, giáo viên, ông Trung dân Bắc, gốc nhà binh, hai đàng chưa hề giao thiệp, còn tôi ngày ấy là đứa con nít, thường đến nhà chú, nếu có thấy trung uý Trung cũng làm lơ, hoặc cúi đầu rảo bước nhanh.
Khi về nhà, tôi kể lại chuyện trên, nhưng không nghe gia đình tôi đến cảm ơn trung uý Trung, chính tôi cũng còn qua lại hẻm nhỏ sau lưng ty Công Chánh, trước nhà ông Trung nhiều lần, thế nhưng không vào nhà nói lời cảm ơn.
Không hiểu sao mình tệ bạc dưới mức tưởng tượng, hỏi thăm có người nói nhà trung úy Trung, hiện đang ở California, ước sao ông và gia đình đọc được những lời hối hận và tri ơn chân thành, sâu xa này!
21 năm sống với Quốc Gia, vừa làm dân, vừa là lính. Thuở học trò, học môn Đức Dục, dạy về đạo đức làm người, lên trung học môn Công Dân, dạy chung chung phải biết yêu nước, thầy cô theo đó mà dạy, chưa ai dạy phải căm thù Cộng Sản, hoặc yêu chế độ Cộng Hòa, tình hình chiến sự xảy ra hằng ngày, thầy cô cũng không bao giờ nói tới, chỉ có trên mặt báo, báo tự do, của cá nhân, tường thuật trung thực do phóng viên từ chiến trường gởi về, chúng tôi và xóm làng ngày ấy sống đàng hoàng, không việc gì phải lo lót, hối lộ cho ai. Học bạ, khai sinh, khai tử...tất cả. Những cơ quan và người có trách nhiệm, phải làm cho chúng tôi. Trừ khi muốn làm sai sự thật, phải hối lộ, trường hợp đặc biệt này chúng tôi không biết và cũng không cần biết, suốt 21 năm không hề nghe nói người dân bị cưỡng chế đất, nhà, ruộng rẩy, dù một ly, một tất đất, dù ngày đó "dân không làm chủ."
Năm 1966 nhà tôi trong vòng đai lao xá Hội An, nghe nói sắp "bị" giải tỏa, mừng lắm, vì giải tỏa đền bù có lời gấp mấy lần thị trường, đồ đạt nhờ mấy chú lính khuân lên xe nhà binh chuyển đi.
Ăn khẩn trương, ăn không kể sống chết, là Cộng Sản.
21 năm Quốc Gia phải tập trung tiền tuyến, phải lo bảo an địa phương, vì tình hình giặc giả triền miên, xã hội không tránh khỏi luợm thượm, chế độ CS từ 1975 tới nay không một tiếng súng, nhưng chế độ qúa tồi tệ về mọi mặt. Nói riêng về tham nhũng, có thể "siêu việt" nhất thế giới, CS ăn không chừa một thứ gì.
Nghĩ tới tình trạng CS tham nhũng, tôi liên tưởng tới thằng bé Caden Benjamin, nó bị bịnh béo phì, nó ăn tuốt tùn tụt, ăn hoài không thấy no, nhiều khi đói qúa nó ăn luôn cả giấy chùi vệ sinh! đảng CS còn nhớp hơn thằng bé này, CS đớp cả giấy khai tử.
Không phải một trường hợp, mà hầu hết khắp nơi, hễ gặp "chính quyền" bắt buộc phải hối lộ, ít nhất một bao thuốc thơm.
Tham nhũng, hối lộ đã ăn sâu từng tế bào, từng giọt máu của chế độ CS, Thánh cũng đành bó tay, huống gì Trọng lú, Trọng lú chỉ dùng chiêu bài chống tham nhũng, đễ diệt trừ đối thủ, tạo bè lũ tham nhũng kế vị tham nhũng, Trọng lú ngồi lì TBT về sau làm Thái Thượng Hoàng.
Nhiều người thấy CS nhiều thủ đoạn tàn độc, là nô bộc của Trung Cộng, cho rằng CS không cách nào sụp đổ.
Quốc gia là gì? Chỉ đơn thuần là nhà với nước. Một nhà nghèo, chưa sản xuất một thứ gì, mà con cái sống sang trọng như vương giả, đứa nào cũng có biệt phủ, với siêu biệt phủ, Dollars gởi ngập nhà bank. Đó là những đứa con mất dạy, bất lương, chưa tới lúc bị người ta đòi nợ, nên bên ngoài vẫn thấy sang chảnh, thơm tho. Một ngày rất gần Việt Nam bị thế giới réo nợ, khi đó sẽ tan tành như pháo Điện Quang.
Việt Nam có mạnh bằng Liên Sô không? Không, VN không mạnh bằng Liên Xô, VN chỉ ăn tham nhũng mạnh, bạo hơn gấp ngàn lần Liên Xô.
Không có nhà nghèo nào tồn tại trước cái núi nợ khổng lồ, CS VN cũng vậy thôi.
Ông Bút.
( HNPĐ )
( HNPĐ ) Tôi sinh năm 1954, sống với Quốc Gia 21 năm thì chấm dứt, bởi ngày đen 30/4 1975. Tiếp tục sống với chế độ Cộng Sản, tới ngày tươi sáng 30/8/1996, gia đình tôi đặt chân tới Hoa Thịnh Đốn. Tình cờ khoản thời gian cân phân, rạch ròi. Như thể ông trời làm phép chia chẳn cho đời mình.
21 năm sống với quốc gia, dư luận từ vỉa hè tới báo chí, đều công kích chế độ tham nhũng, thối nát. Dĩ nhiên không có lửa, làm sao có khói. Thanh niên tới tuổi đi quân dịch, muốn trốn lính, phải lo lót, đi lính không muốn ra tác chiến, cũng phải biết "chạy". Thỉnh thoảng có người làm cách nào đó, để có bằng tú tài, đặng tiến thân, làm quận trưởng, tỉnh trưởng, không phải hoàn toàn do tài năng, hay đức độ, mà nhờ một lối đi nào đó. Tuy nhiên thành phần Quốc Gia Hành Chánh, hoặc Học Viện Cảnh Sát... họ đương nhiên có địa vị rõ ràng, không phải lo lót, trừ khi muốn về địa phương theo ý muốn.
Dư luận khắp nơi đều than vãn: "Chế độ tham nhũng, thối nát". Người có suy nghĩ, cho rằng hệ lụy vì chiến tranh, và do người đứng đầu chế độ bất chánh, chế độ Cộng Hòa còn dài, nhưng người đứng đầu chính phủ, phải thay thế theo nhiệm kỳ, như vậy người dân có quyền hy vọng.
Sự thật, những kỷ niệm nhỏ đời mình.
Tôi học Pháp Văn với thầy Phan Khôi, trường Trần Quý Cáp - Hội An, anh ruột thầy Khôi, thầy Phan Biện, một hôm trực trường, tôi nghe lén câu chuyện, do thầy Khôi kể sau đây:
Ông Huỳnh Kính, trưởng ty CSQG Quảng Nam, (hình như bạn thân, hoặc bà con với thầy Biện), Một hôm ông kính, tới nhà thầy Biện, thấy nhà thầy nghèo qúa, ông kính nói:
Tôi muốn giúp anh chút đỉnh, mà không có gì để giúp, tôi bày anh tìm mấy anh Cảnh Sát ở quận lỵ, muốn xin chuyển về Hội An, anh gom hồ sơ đưa tôi, và anh lấy tiền của họ.
Sau một thời gian thầy Biện gom được 6 hồ sơ, của CS xin chuyển về thành phố, đem vào đưa ông Huỳnh Kính, thầy biện nói:
Thôi đi anh ơi, mình nghèo, mình chịu, chứ làm chuyện ni xấu hổ quá anh ơi, nguyện vọng của người ta, tôi vẫn chuyển theo hồ sơ đây, anh cứ lấy lòng công tâm của trưởng ty mà xét, tuyệt đối tôi không dính gì của người ta, dù một ly nước.
Năm 1992 ông cựu trưởng ty Huỳnh Kính, đến nhà bố vợ tôi chơi, lần đầu tiên hân hạnh thấy mặt người cho tôi chữ ký mặt sau cái căn cước, ông trưởng ty nghèo trơ xác kiết, chiếc xe đạp ông đi, cũng do một thuộc cấp tặng. Tôi đem chuyện thầy Biện kể lại, ông vỗ đùi đánh đét và nói: Hồi xưa mình "khờ" ghê mầy, ông chỉ nói vậy thôi, tính ông ưa hài ước, kể chuyện vui bá cháy. Sự thật ông trọng danh dự và tiết tháo, ông Huỳnh Kính cũng xuất thân nhà giáo, dễ gì ông khờ, cái khờ của ông trong như pha lê.
Tôi vào lính cấp bậc hạ sĩ nhất, có hơn gì anh binh đơ cùi bắp, ngày ấy thật dễ thương, sếp kêu lính đi ăn tiệm, sếp trả tiền, làm như có bộ luật ghi sẵn: Lính không được trả tiền!
Một sáng nọ, trung uý Hiếu, gọi tôi đi ăn phở, ăn xong ông bảo:
Chiều nay, sau giờ làm mầy đi chơi với tau, vui lắm, tôi chỉ biết vâng dạ, hơn 6 giờ ông chở tôi vào sâu một xóm quê ở Cần Thơ, thắng xe ở dưới dàn hoa giấy nhà người ta, ông lật yên xe lên, rút cây rouleau P 38, ông bảo tôi đeo vào, mới đầu tôi tưởng mình làm cận vệ cho ông, tiếp theo ông bảo: Mầy lột cái lon hạ sĩ nhất xuống, móc túi áo, ông đưa cái "quai chảo" chuẩn úy, bảo gắn vào! Tôi ngơ ngác chẳng biết làm gì, trung úy Hiếu nói: Hằng ngày tau thấy mầy nói chuyện hay lắm, có khiếu lắm, trong nhà này nè có hai chị em đẹp lắm, tau tán con chị, mà con em (chừng 17 tuổi) chàng ràng mãi, mầy lấy xe tau chở con em đi chơi, giúp tau tí nhá.
Vào nhà hơn một giờ đồng hồ, tôi như bị cấm khẩu, không nói được tiếng nào, ông Hiếu nhìn nhắc khéo, tôi ngó lơ, chẳng hiểu sao ngôn ngữ ngày thường biến mất, trên đường về ông chửi xả ga, sáng hôm sau trước anh em, ông kể lại, rồi nói: "Thằng rách việc, ...éo xài được", ức quá, tôi trả lời, tại tr uý bắt em giả dối, phải mang lon chuẩn úy, chứ để sự thật, em tự nhiên, với lại con nhỏ đẹp như tiên sa, lần đầu em khớp, chứ lần sau cam đoan với tr úy em không như vậy. Đúng, lần sau ông vui hết biết, kêu tôi đi ăn phở cả tuần.
Mắc nợ một lời cảm ơn.
Xin quý đọc giả rộng lượng, cho tôi thêm phần này, để có cơ hội nói lời cảm ơn, một ân nhân.
Năm 1972, Cộng Quân xua quân xâm lược miền giới tuyến, tỉnh Quảng Trị, T T Thiệu ban hành lệnh đôn quân, tổng động viên. Lứa bạn của tôi nhanh chân vào Đồng Đế, mang cánh gà trung sĩ, trong đó có Trương Duy Trung, con của chủ rạp hát Phi Anh, cùng đợt này không thiếu gì các bạn con nhà quyền quý, giàu có nhất nhì Hội An, như Nguyễn Đại Dũng, con của cựu trưởng ty CSQG Quảng Nam Nguyễn Đại Toàn, chẳng nhớ vì sao tôi còn sót lại, nhà tôi nghèo, không có ai sĩ quan, dòng họ phần đông theo nghề giáo, ba tôi làm ở Sở Học Chánh, sắp lên đường nhập ngũ, nên gia đình không gò ép đèn sách nữa, tôi lang thang mấy con đường ngắn ngủn phố Hội, không dè lọt vô ổ phục kích tuần cảnh hỗn hợp, họ hốt lên xe GMC chở về quận Điện Bàn, phơi ngoài sân, trong vòng dây kẽm gai, có lính canh, trong tình thế không miếng giấy lận lưng, không một xu dính túi, tôi dạo vòng theo đường dây kẽm gai, tính kế...may quá, đằng xa khoảng hai trăm thước, ông Biêu ở gần nhà tôi, đang ôm súng đứng gác, dùng loa tay tôi kêu thật to: Chú Biêu, chú Biêu, chú Biêu không nghe, nhưng gần đó ông trung uý Trung chạy tới: Con gọi bác à? Tôi chưa kịp trả lời, ông hỏi tiếp: Vì sao con ở đây, tôi ngắn gọn trình bày, ông Trung đưa tôi về bộ chỉ huy đại đội Địa Phương Quân, do ông làm đại đội trưởng, ông cho tôi ăn cơm, bảo tắm rửa, ngủ trưa một giấc, chiều ông cho xe Jeep nhà binh, đưa tôi về nhà. Trung uý Trung, không hề quen biết với nhà tôi, chỉ vì nhà ông với nhà chú tôi cùng một dãy, sau lưng ty Công Chánh - Hội An. Thật lạ, chú tôi người Quảng Nam, giáo viên, ông Trung dân Bắc, gốc nhà binh, hai đàng chưa hề giao thiệp, còn tôi ngày ấy là đứa con nít, thường đến nhà chú, nếu có thấy trung uý Trung cũng làm lơ, hoặc cúi đầu rảo bước nhanh.
Khi về nhà, tôi kể lại chuyện trên, nhưng không nghe gia đình tôi đến cảm ơn trung uý Trung, chính tôi cũng còn qua lại hẻm nhỏ sau lưng ty Công Chánh, trước nhà ông Trung nhiều lần, thế nhưng không vào nhà nói lời cảm ơn.
Không hiểu sao mình tệ bạc dưới mức tưởng tượng, hỏi thăm có người nói nhà trung úy Trung, hiện đang ở California, ước sao ông và gia đình đọc được những lời hối hận và tri ơn chân thành, sâu xa này!
21 năm sống với Quốc Gia, vừa làm dân, vừa là lính. Thuở học trò, học môn Đức Dục, dạy về đạo đức làm người, lên trung học môn Công Dân, dạy chung chung phải biết yêu nước, thầy cô theo đó mà dạy, chưa ai dạy phải căm thù Cộng Sản, hoặc yêu chế độ Cộng Hòa, tình hình chiến sự xảy ra hằng ngày, thầy cô cũng không bao giờ nói tới, chỉ có trên mặt báo, báo tự do, của cá nhân, tường thuật trung thực do phóng viên từ chiến trường gởi về, chúng tôi và xóm làng ngày ấy sống đàng hoàng, không việc gì phải lo lót, hối lộ cho ai. Học bạ, khai sinh, khai tử...tất cả. Những cơ quan và người có trách nhiệm, phải làm cho chúng tôi. Trừ khi muốn làm sai sự thật, phải hối lộ, trường hợp đặc biệt này chúng tôi không biết và cũng không cần biết, suốt 21 năm không hề nghe nói người dân bị cưỡng chế đất, nhà, ruộng rẩy, dù một ly, một tất đất, dù ngày đó "dân không làm chủ."
Năm 1966 nhà tôi trong vòng đai lao xá Hội An, nghe nói sắp "bị" giải tỏa, mừng lắm, vì giải tỏa đền bù có lời gấp mấy lần thị trường, đồ đạt nhờ mấy chú lính khuân lên xe nhà binh chuyển đi.
Ăn khẩn trương, ăn không kể sống chết, là Cộng Sản.
21 năm Quốc Gia phải tập trung tiền tuyến, phải lo bảo an địa phương, vì tình hình giặc giả triền miên, xã hội không tránh khỏi luợm thượm, chế độ CS từ 1975 tới nay không một tiếng súng, nhưng chế độ qúa tồi tệ về mọi mặt. Nói riêng về tham nhũng, có thể "siêu việt" nhất thế giới, CS ăn không chừa một thứ gì.
Nghĩ tới tình trạng CS tham nhũng, tôi liên tưởng tới thằng bé Caden Benjamin, nó bị bịnh béo phì, nó ăn tuốt tùn tụt, ăn hoài không thấy no, nhiều khi đói qúa nó ăn luôn cả giấy chùi vệ sinh! đảng CS còn nhớp hơn thằng bé này, CS đớp cả giấy khai tử.
Không phải một trường hợp, mà hầu hết khắp nơi, hễ gặp "chính quyền" bắt buộc phải hối lộ, ít nhất một bao thuốc thơm.
Tham nhũng, hối lộ đã ăn sâu từng tế bào, từng giọt máu của chế độ CS, Thánh cũng đành bó tay, huống gì Trọng lú, Trọng lú chỉ dùng chiêu bài chống tham nhũng, đễ diệt trừ đối thủ, tạo bè lũ tham nhũng kế vị tham nhũng, Trọng lú ngồi lì TBT về sau làm Thái Thượng Hoàng.
Nhiều người thấy CS nhiều thủ đoạn tàn độc, là nô bộc của Trung Cộng, cho rằng CS không cách nào sụp đổ.
Quốc gia là gì? Chỉ đơn thuần là nhà với nước. Một nhà nghèo, chưa sản xuất một thứ gì, mà con cái sống sang trọng như vương giả, đứa nào cũng có biệt phủ, với siêu biệt phủ, Dollars gởi ngập nhà bank. Đó là những đứa con mất dạy, bất lương, chưa tới lúc bị người ta đòi nợ, nên bên ngoài vẫn thấy sang chảnh, thơm tho. Một ngày rất gần Việt Nam bị thế giới réo nợ, khi đó sẽ tan tành như pháo Điện Quang.
Việt Nam có mạnh bằng Liên Sô không? Không, VN không mạnh bằng Liên Xô, VN chỉ ăn tham nhũng mạnh, bạo hơn gấp ngàn lần Liên Xô.
Không có nhà nghèo nào tồn tại trước cái núi nợ khổng lồ, CS VN cũng vậy thôi.
Ông Bút.
( HNPĐ )
Ăn khẩn trương - Ông Bút
( HNPĐ ) Tôi sinh năm 1954, sống với Quốc Gia 21 năm thì chấm dứt, bởi ngày đen 30/4 1975. Tiếp tục sống với chế độ Cộng Sản, tới ngày tươi sáng 30/8/1996, gia đình tôi đặt chân tới Hoa Thịnh Đốn
( HNPĐ ) Tôi sinh năm 1954, sống với Quốc Gia 21 năm thì chấm dứt, bởi ngày đen 30/4 1975. Tiếp tục sống với chế độ Cộng Sản, tới ngày tươi sáng 30/8/1996, gia đình tôi đặt chân tới Hoa Thịnh Đốn. Tình cờ khoản thời gian cân phân, rạch ròi. Như thể ông trời làm phép chia chẳn cho đời mình.
21 năm sống với quốc gia, dư luận từ vỉa hè tới báo chí, đều công kích chế độ tham nhũng, thối nát. Dĩ nhiên không có lửa, làm sao có khói. Thanh niên tới tuổi đi quân dịch, muốn trốn lính, phải lo lót, đi lính không muốn ra tác chiến, cũng phải biết "chạy". Thỉnh thoảng có người làm cách nào đó, để có bằng tú tài, đặng tiến thân, làm quận trưởng, tỉnh trưởng, không phải hoàn toàn do tài năng, hay đức độ, mà nhờ một lối đi nào đó. Tuy nhiên thành phần Quốc Gia Hành Chánh, hoặc Học Viện Cảnh Sát... họ đương nhiên có địa vị rõ ràng, không phải lo lót, trừ khi muốn về địa phương theo ý muốn.
Dư luận khắp nơi đều than vãn: "Chế độ tham nhũng, thối nát". Người có suy nghĩ, cho rằng hệ lụy vì chiến tranh, và do người đứng đầu chế độ bất chánh, chế độ Cộng Hòa còn dài, nhưng người đứng đầu chính phủ, phải thay thế theo nhiệm kỳ, như vậy người dân có quyền hy vọng.
Sự thật, những kỷ niệm nhỏ đời mình.
Tôi học Pháp Văn với thầy Phan Khôi, trường Trần Quý Cáp - Hội An, anh ruột thầy Khôi, thầy Phan Biện, một hôm trực trường, tôi nghe lén câu chuyện, do thầy Khôi kể sau đây:
Ông Huỳnh Kính, trưởng ty CSQG Quảng Nam, (hình như bạn thân, hoặc bà con với thầy Biện), Một hôm ông kính, tới nhà thầy Biện, thấy nhà thầy nghèo qúa, ông kính nói:
Tôi muốn giúp anh chút đỉnh, mà không có gì để giúp, tôi bày anh tìm mấy anh Cảnh Sát ở quận lỵ, muốn xin chuyển về Hội An, anh gom hồ sơ đưa tôi, và anh lấy tiền của họ.
Sau một thời gian thầy Biện gom được 6 hồ sơ, của CS xin chuyển về thành phố, đem vào đưa ông Huỳnh Kính, thầy biện nói:
Thôi đi anh ơi, mình nghèo, mình chịu, chứ làm chuyện ni xấu hổ quá anh ơi, nguyện vọng của người ta, tôi vẫn chuyển theo hồ sơ đây, anh cứ lấy lòng công tâm của trưởng ty mà xét, tuyệt đối tôi không dính gì của người ta, dù một ly nước.
Năm 1992 ông cựu trưởng ty Huỳnh Kính, đến nhà bố vợ tôi chơi, lần đầu tiên hân hạnh thấy mặt người cho tôi chữ ký mặt sau cái căn cước, ông trưởng ty nghèo trơ xác kiết, chiếc xe đạp ông đi, cũng do một thuộc cấp tặng. Tôi đem chuyện thầy Biện kể lại, ông vỗ đùi đánh đét và nói: Hồi xưa mình "khờ" ghê mầy, ông chỉ nói vậy thôi, tính ông ưa hài ước, kể chuyện vui bá cháy. Sự thật ông trọng danh dự và tiết tháo, ông Huỳnh Kính cũng xuất thân nhà giáo, dễ gì ông khờ, cái khờ của ông trong như pha lê.
Tôi vào lính cấp bậc hạ sĩ nhất, có hơn gì anh binh đơ cùi bắp, ngày ấy thật dễ thương, sếp kêu lính đi ăn tiệm, sếp trả tiền, làm như có bộ luật ghi sẵn: Lính không được trả tiền!
Một sáng nọ, trung uý Hiếu, gọi tôi đi ăn phở, ăn xong ông bảo:
Chiều nay, sau giờ làm mầy đi chơi với tau, vui lắm, tôi chỉ biết vâng dạ, hơn 6 giờ ông chở tôi vào sâu một xóm quê ở Cần Thơ, thắng xe ở dưới dàn hoa giấy nhà người ta, ông lật yên xe lên, rút cây rouleau P 38, ông bảo tôi đeo vào, mới đầu tôi tưởng mình làm cận vệ cho ông, tiếp theo ông bảo: Mầy lột cái lon hạ sĩ nhất xuống, móc túi áo, ông đưa cái "quai chảo" chuẩn úy, bảo gắn vào! Tôi ngơ ngác chẳng biết làm gì, trung úy Hiếu nói: Hằng ngày tau thấy mầy nói chuyện hay lắm, có khiếu lắm, trong nhà này nè có hai chị em đẹp lắm, tau tán con chị, mà con em (chừng 17 tuổi) chàng ràng mãi, mầy lấy xe tau chở con em đi chơi, giúp tau tí nhá.
Vào nhà hơn một giờ đồng hồ, tôi như bị cấm khẩu, không nói được tiếng nào, ông Hiếu nhìn nhắc khéo, tôi ngó lơ, chẳng hiểu sao ngôn ngữ ngày thường biến mất, trên đường về ông chửi xả ga, sáng hôm sau trước anh em, ông kể lại, rồi nói: "Thằng rách việc, ...éo xài được", ức quá, tôi trả lời, tại tr uý bắt em giả dối, phải mang lon chuẩn úy, chứ để sự thật, em tự nhiên, với lại con nhỏ đẹp như tiên sa, lần đầu em khớp, chứ lần sau cam đoan với tr úy em không như vậy. Đúng, lần sau ông vui hết biết, kêu tôi đi ăn phở cả tuần.
Mắc nợ một lời cảm ơn.
Xin quý đọc giả rộng lượng, cho tôi thêm phần này, để có cơ hội nói lời cảm ơn, một ân nhân.
Năm 1972, Cộng Quân xua quân xâm lược miền giới tuyến, tỉnh Quảng Trị, T T Thiệu ban hành lệnh đôn quân, tổng động viên. Lứa bạn của tôi nhanh chân vào Đồng Đế, mang cánh gà trung sĩ, trong đó có Trương Duy Trung, con của chủ rạp hát Phi Anh, cùng đợt này không thiếu gì các bạn con nhà quyền quý, giàu có nhất nhì Hội An, như Nguyễn Đại Dũng, con của cựu trưởng ty CSQG Quảng Nam Nguyễn Đại Toàn, chẳng nhớ vì sao tôi còn sót lại, nhà tôi nghèo, không có ai sĩ quan, dòng họ phần đông theo nghề giáo, ba tôi làm ở Sở Học Chánh, sắp lên đường nhập ngũ, nên gia đình không gò ép đèn sách nữa, tôi lang thang mấy con đường ngắn ngủn phố Hội, không dè lọt vô ổ phục kích tuần cảnh hỗn hợp, họ hốt lên xe GMC chở về quận Điện Bàn, phơi ngoài sân, trong vòng dây kẽm gai, có lính canh, trong tình thế không miếng giấy lận lưng, không một xu dính túi, tôi dạo vòng theo đường dây kẽm gai, tính kế...may quá, đằng xa khoảng hai trăm thước, ông Biêu ở gần nhà tôi, đang ôm súng đứng gác, dùng loa tay tôi kêu thật to: Chú Biêu, chú Biêu, chú Biêu không nghe, nhưng gần đó ông trung uý Trung chạy tới: Con gọi bác à? Tôi chưa kịp trả lời, ông hỏi tiếp: Vì sao con ở đây, tôi ngắn gọn trình bày, ông Trung đưa tôi về bộ chỉ huy đại đội Địa Phương Quân, do ông làm đại đội trưởng, ông cho tôi ăn cơm, bảo tắm rửa, ngủ trưa một giấc, chiều ông cho xe Jeep nhà binh, đưa tôi về nhà. Trung uý Trung, không hề quen biết với nhà tôi, chỉ vì nhà ông với nhà chú tôi cùng một dãy, sau lưng ty Công Chánh - Hội An. Thật lạ, chú tôi người Quảng Nam, giáo viên, ông Trung dân Bắc, gốc nhà binh, hai đàng chưa hề giao thiệp, còn tôi ngày ấy là đứa con nít, thường đến nhà chú, nếu có thấy trung uý Trung cũng làm lơ, hoặc cúi đầu rảo bước nhanh.
Khi về nhà, tôi kể lại chuyện trên, nhưng không nghe gia đình tôi đến cảm ơn trung uý Trung, chính tôi cũng còn qua lại hẻm nhỏ sau lưng ty Công Chánh, trước nhà ông Trung nhiều lần, thế nhưng không vào nhà nói lời cảm ơn.
Không hiểu sao mình tệ bạc dưới mức tưởng tượng, hỏi thăm có người nói nhà trung úy Trung, hiện đang ở California, ước sao ông và gia đình đọc được những lời hối hận và tri ơn chân thành, sâu xa này!
21 năm sống với Quốc Gia, vừa làm dân, vừa là lính. Thuở học trò, học môn Đức Dục, dạy về đạo đức làm người, lên trung học môn Công Dân, dạy chung chung phải biết yêu nước, thầy cô theo đó mà dạy, chưa ai dạy phải căm thù Cộng Sản, hoặc yêu chế độ Cộng Hòa, tình hình chiến sự xảy ra hằng ngày, thầy cô cũng không bao giờ nói tới, chỉ có trên mặt báo, báo tự do, của cá nhân, tường thuật trung thực do phóng viên từ chiến trường gởi về, chúng tôi và xóm làng ngày ấy sống đàng hoàng, không việc gì phải lo lót, hối lộ cho ai. Học bạ, khai sinh, khai tử...tất cả. Những cơ quan và người có trách nhiệm, phải làm cho chúng tôi. Trừ khi muốn làm sai sự thật, phải hối lộ, trường hợp đặc biệt này chúng tôi không biết và cũng không cần biết, suốt 21 năm không hề nghe nói người dân bị cưỡng chế đất, nhà, ruộng rẩy, dù một ly, một tất đất, dù ngày đó "dân không làm chủ."
Năm 1966 nhà tôi trong vòng đai lao xá Hội An, nghe nói sắp "bị" giải tỏa, mừng lắm, vì giải tỏa đền bù có lời gấp mấy lần thị trường, đồ đạt nhờ mấy chú lính khuân lên xe nhà binh chuyển đi.
Ăn khẩn trương, ăn không kể sống chết, là Cộng Sản.
21 năm Quốc Gia phải tập trung tiền tuyến, phải lo bảo an địa phương, vì tình hình giặc giả triền miên, xã hội không tránh khỏi luợm thượm, chế độ CS từ 1975 tới nay không một tiếng súng, nhưng chế độ qúa tồi tệ về mọi mặt. Nói riêng về tham nhũng, có thể "siêu việt" nhất thế giới, CS ăn không chừa một thứ gì.
Nghĩ tới tình trạng CS tham nhũng, tôi liên tưởng tới thằng bé Caden Benjamin, nó bị bịnh béo phì, nó ăn tuốt tùn tụt, ăn hoài không thấy no, nhiều khi đói qúa nó ăn luôn cả giấy chùi vệ sinh! đảng CS còn nhớp hơn thằng bé này, CS đớp cả giấy khai tử.
Không phải một trường hợp, mà hầu hết khắp nơi, hễ gặp "chính quyền" bắt buộc phải hối lộ, ít nhất một bao thuốc thơm.
Tham nhũng, hối lộ đã ăn sâu từng tế bào, từng giọt máu của chế độ CS, Thánh cũng đành bó tay, huống gì Trọng lú, Trọng lú chỉ dùng chiêu bài chống tham nhũng, đễ diệt trừ đối thủ, tạo bè lũ tham nhũng kế vị tham nhũng, Trọng lú ngồi lì TBT về sau làm Thái Thượng Hoàng.
Nhiều người thấy CS nhiều thủ đoạn tàn độc, là nô bộc của Trung Cộng, cho rằng CS không cách nào sụp đổ.
Quốc gia là gì? Chỉ đơn thuần là nhà với nước. Một nhà nghèo, chưa sản xuất một thứ gì, mà con cái sống sang trọng như vương giả, đứa nào cũng có biệt phủ, với siêu biệt phủ, Dollars gởi ngập nhà bank. Đó là những đứa con mất dạy, bất lương, chưa tới lúc bị người ta đòi nợ, nên bên ngoài vẫn thấy sang chảnh, thơm tho. Một ngày rất gần Việt Nam bị thế giới réo nợ, khi đó sẽ tan tành như pháo Điện Quang.
Việt Nam có mạnh bằng Liên Sô không? Không, VN không mạnh bằng Liên Xô, VN chỉ ăn tham nhũng mạnh, bạo hơn gấp ngàn lần Liên Xô.
Không có nhà nghèo nào tồn tại trước cái núi nợ khổng lồ, CS VN cũng vậy thôi.
Ông Bút.
( HNPĐ )