Thân Hữu Tiếp Tay...
BẢ MÍA HAY LÀ PHÂN VOI? _ LÃO MÓC
Tư lệnh phó Vùng IV chiến thuật, một người rất có thế lực trong quân đội. Mục tiêu có vẻ rất khó vận động vì Đại tá Hạnh là một sĩ quan chuyên nghiệp, có bề dày kinh nghiệm chống Cộng sản và được đào tạo về tình báo ở Mỹ. Gia đình ông đông con, cuộc sống đầy đủ, không dễ gì chấp nhận sự thay đổi đầy rủi ro.
Bảy Lương đặc biệt chú ý tới chi tiết quê quán của Đại tá Hạnh: xã Phú Phong, huyện Châu Thành, tỉnh Mỹ Tho, một vùng giải phóng lõm, xôi đậu. Tìm đến xã Kim Sơn kế cận, Bảy Lương tiếp xúc được với một số bà con của Đại tá Hạnh để tìm hiểu chi tiết hơn về con người này.
Dù là sĩ quan cao cấp nhưng khi gặp bà con, cô bác ở vùng giải phóng ra Sàigòn, ông Hạnh vẫn ân cần, niềm nở. Khi cụ thân sinh ông mất, Đại tá Hạnh xin phép xã ủy Phú Phong cho ông đem thi hài cha về quê an táng. Xã ủy Phú Phong chấp nhận. Đại tá Hạnh tiếp tục xin xã ủy cho phép ông, nhân ngày mở cửa mả cha, được dùng máy bay trinh sát lượn ba vòng quanh mộ. Xã ủy trả lời: đồng ý! Và bảo đảm an toàn với điều kiện Đại tá Hạnh phải bay độc lập bằng máy bay trinh sát và không có máy bay hộ tống. Đại tá Hạnh thực hiện đúng và bay về Sàigòn an toàn. Những tin tức tình báo khác cho thấy Đại tá Hạnh khi xử lý công việc thường rất tự chủ và rất ghét sự can thiệp của người Mỹ. Nhắc lại chuyện cũ, ông Bảy Lương cho biết:
-Con người anh Hạnh không thể thuyết phục bằng những khái niệm lớn như quốc tế vô sản, cách mạng, đấu tranh giai cấp… mà phải đi bằng con đường tình cảm gia đình, làng xóm và cần có thời gian.
Bảy Lương chọn ông Tám “vô tư”, một thầy thuốc có họ hàng với Đại tá Hạnh, rất được Hạnh kính phục vì thuở nhỏ ông Tám “vô tư” đã từng dạy i tờ cho Hạnh:
-Anh Hạnh nắm trong tay hàng vạn quân với đủ cả máy bay, xe tăng, đại bác, nếu vận động được anh ngã theo cách mạng, chúng tôi sẽ đỡ rất nhiều xương máu…
Ông Tám “vô tư” lẳng lặng khăn gói lên Sàigòn mở tiệm thuốc ở quận 4. Thỉnh thoảng ông Tám ghé thăm ông Hạnh kể chuyện làng xóm bà con, dẫn dắt dần đến hiện thực cơ cực của bà con vì chiến tranh, vì Mỹ ngụy và lòng dân đối với phe giải phóng. Ông Hạnh nghe, không tranh luận gì nhưng cũng không ra mặt biểu lộ sự đồng tình.
Ban Binh vận chỉ đạo phải móc nối ngay được với Đại tá Hạnh hoặc cắt kế hoạch vì để kéo dài sẽ rất nguy hiểm. Lúc này ông Hạnh đã được thăng cấp Chuẩn tướng. Bất ngờ xảy ra một việc có thể làm cho kế hoạch chuẩn bị nhiều năm bị đổ vỡ: con trai ông từ trần.
Ông Bảy Lương kể tiếp:
-Tôi đề nghị anh Tám “vô tư” đặt vấn đề trực tiếp với anh Hạnh. Con người này không thể vì tình mà bỏ qua đại nghĩa.
Quyết định của Bảy Lương không sai. Chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh đã nhận lời hợp tác với cách mạng…
… Những ngày cuối tháng 4-1975, quân Giải phóng áp càng sát Sàigòn. Lúc đó Tướng Nguyễn Hữu Hạnh đóng vai trò xử lý Tổng Tham Mưu Trưởng Quân lực Việt Nam Cộng Hòa vì Tướng Vĩnh Lộc bận việc và là trợ lý cho Tổng thống Dương Văn Minh. Chính Tướng Hạnh đã phát đi những quân lệnh rất có lợi cho quân giải phóng…
Tướng Hạnh đã khéo léo từ chối đề nghị phá cầu vào Sàigòn để tử thủ của một đơn vị:
-Quân ta còn cơ động, chưa được phép phá cầu, khi nào cần tôi sẽ huy động Không quân bỏ bom. Nếu phá cầu chúng ta sẽ gặp khó khăn khi phản công.
Điều quan trọng hơn là bản báo cáo tình hình chiến sự của Nguyễn Hữu Hạnh đã khiến Tổng thống Dương Văn Minh đi đến quyết định đầu hàng.
Ông Nguyễn Hữu Hạnh gần đây đã tiết lộ. Mặc dù đó là báo cáo không hoàn toàn trung thực (bỏ qua sự đề kháng còn lại) nhưng rất bản chất, kéo dài chiến sự chỉ làm đổ máu chứ không giữ được chế độ Sàigòn. Vì vậy đã “thuyết phục” được Tướng Minh.
Tướng Hạnh cũng chính là người đã ra lệnh trên đài phát thanh cho quân đội Sàigòn buông vũ khí vào lúc 9 giờ 30 ngày 30-4-1975…
… Đã hơn 20 năm trôi qua, nhắc lại chuyện cũ ông Hạnh nói:
-Tôi vốn là người đứng phía bên kia chiến tuyến với Cộng sản. Tôi trở về với Cách mạng là cả một quá trình đấu tranh tư tưởng và tình cảm, tôi cũng cảm nhận được người phía sau ông Tám “vô tư” phải là một nhà tình báo lớn, mưu trí, khôn khéo, nhạy bén. Sau giải phóng tôi mới được biết và tiếp xúc với ông Bảy Lương.
Đồng chí Lê Quốc Lương hiện là phó ban chỉ đạo Quản lý Thị trường thành phố Hồ Chí Minh…”
*
Trên đây là một phần bài viết của Hoàng Linh, đăng trên báo Tuổi Trẻ Xuân 95, xuất bản trong nước.
Thổi phồng và tự đề cao một cách quá đáng là một thủ thuật của các cây viết lãnh lương của nhà nước xã nghĩa. Nhưng dù sao qua bài viết này chúng ta cũng thu lượm được vài điều. Giữa bài viết còn có hình ông Hạnh đang… làm vườn với câu chú thích: “Tướng Hạnh giờ đây đã có thể vui thú điền viên.”
Quả bồ hòn nó đắng lắm. Bị bắt buộc phải ngậm một quả bồ hòn, đã là một cái khổ. Khổ hơn nữa là khi người ta nhét vào mồm mình cái quả bồ hòn ấy, tay nó lăm lăm một thanh củi tạ, nó hỏi: “Sao, ngọt không?” mà phải trả lời theo ý nó: “Dạ, ngọt lắm!” thì ấm ức là dường nào. Đó là tình cảnh của ông cựu Chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh hiện giờ.
Vào giờ thứ 25 của cuộc chiến, ông Hạnh mới lẽo đẽo chạy theo con voi Cộng sản Bắc Việt để mong kiếm ít bả mía mà hít cho quãng đời còn lại. Con voi này có nhả ra một cái bả mía. Cái bả mía này là chức vụ: “Thành viên trong phái đoàn miền Nam” trong hội nghị chính trị hiệp thương thống nhất Nam Bắc. Một số bả mía khác, tương tự như thế cũng đã được nhả ra cho ni sư Huỳnh Liên, Ngô Bá Thành, Huỳnh Tấn Mẫm, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Lý Chánh Trung… những người vẫn nhởn nhơ giữa lòng Sàigòn tranh đấu đòi quyền sống cho phụ nữ, tranh đấu đòi chính phủ miền Nam cải thiện chế độ nhà tù trước tháng 4 năm 1975.
Ngày 21 tháng 11 năm 1975, báo Nhân Dân loan tin “Hội nghị Chính trị Hiệp thương Thống Nhất Nam Bắc” đã “thành công tốt đẹp.” Cái tên nước “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” ra đời. Con voi thôi không nhả thêm bả mía ra nữa. Và thuận chân, thuận vòi, nó gạt phắt cái đám vẫn lúp xúp chạy theo đuôi nó từ trước đến giờ.
Đâu phải đến năm 1995 ông Hạnh mới được “vui thú điền viên” như tay nhà báo xỏ lá Hoàng Linh của báo Tuổi Trẻ đã viết. Ông Hạnh đã được “vui thú điền viên” từ lâu rồi. Hồi ngay sau khi con voi cộng sản nuốt được miền Nam kia. Mấy chữ “vui thú điền viên” là mấy chữ văn vẻ để chỉ tình trạng của cái vỏ chanh trong thùng rác sau khi được người ta vắt hết nước. Và nếu nói một cách bình dân hơn, dễ hiểu hơn, hơi tục một chút, nhưng rất chính xác thì đó là tình trạng của những người bị người ta “đá đít” sau khi xong việc.
Nói làm gì những kẻ theo voi vào giờ thứ 25, mấy tay theo voi vào giữa đoạn đường như Trương Như Tảng, Dương Quỳnh Hoa… cũng chẳng khá hơn chút nào. Dương Quỳnh Hoa thì đã âm thầm xin ra khỏi đảng, được chuẩn y với điều kiện chỉ công bố việc này 10 năm sau. Trương Như Tảng trốn qua Pháp viết hồi ký kể lể nỗi đoạn trường khi bị con voi nó đá hậu. Rồi cả những tay theo voi ngay từ đầu đoạn đường xâm lược miền Nam như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Trịnh Đình Thảo… cũng chẳng có gì khác. Cái bả mía mà Nguyễn Hữu Thọ nhặt được là chức Phó Chủ tịch nước, một cái chức ngồi chơi xơi… nước! Cái chức Phó Thủ tướng của Huỳnh Tấn Phát là một chức rất thích hợp để… “vui thú điền viên.” Còn cái chức “Chủ tịch Liên minh Dân tộc Dân chủ” của ông luật sư Trịnh Đình Thảo thì, ôi thôi, nó có vẻ như là một bãi phân voi chứ không còn là cái bả mía nữa!
Hết xôi rồi việc. Người “sáng suốt vào giờ thứ 25” Nguyễn Hữu Hạnh đã được người ta trịnh trọng mời về vườn “vui thú điền viên” đã 20 năm rồi. Miếng vỏ chanh hết nước nằm mốc meo trong thùng rác lâu lâu lại được đem ra trình làng, mục đích không có gì khác hơn là có dịp kể lể mưu cao, trí lớn của đảng ta.
Mấy năm trước, “cái vỏ chanh” Nguyễn Hữu Hạnh lại được Đảng và Nhà Nước CSVN lôi ra, đưa lên đài B(ọn) B(ọ) C(hét) để “kết tội” (cố) Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã đánh thua Trung Cộng nên đã làm mất hai đảo Hoàng Sa, Trường Sa (sic!).
Quả bồ hòn này sao mà quá đắng. Nuốt không xong mà nhả ra cũng chẳng được. Ông Tướng Hạnh giờ thì chắc đã chán chường, cay đắng nhận ra cái bả mía mình nhặt được ngày nào nó nhạt thếch và thoang thoảng mùi phân voi!
*
Mâm xôi “Giải phóng miền Nam” đã hết! Mâm mới được dọn lên. Nhãn hiệu “Hòa hợp hòa giải, Xóa bỏ hận thù, Giao thương hợp tác, Xây dựng đất nước!” Con đường mới, nhưng vẫn con voi cũ. Mấy cái bả mía lại được nhả ra.
Những năm gần đây, người ta thấy có những Bùi Duy Tâm, Nhật Tiến, Phó Bá Long, Phạm Đăng Long Cơ, Vũ Đức Vượng, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong, Trần Trường, Nguyễn Cao Kỳ, Nhất Hạnh, Phạm Duy, Lê Xuân Khoa… chạy lúp xúp sau đuôi voi. (Lời nhắn của Lão Móc: Có vị nào thiếu tên trong danh sách này, xin cứ tự động điền vào cho… đủ bộ. Cám ơn!)
- Bác sĩ Bùi Duy Tâm sau khi “quậy” với vụ bỏ “Quốc ca VNCH” thay bằng bài “Việt Nam! Việt Nam!” của Phạm Duy bị thất bại, về nước gây sóng gió với “Chuyện tình trên sông Đà” với nhà văn nữ Dương Thu Hương, bị VC bắt bỏ tù phải lên truyền hình khóc sướt mướt, lạy lục xin tha tội mới được VC tha về Mỹ. Năm ngoái năm kia, chứng nào tật nấy lại cung kỉnh tiếp rước (cựu) Phó Thủ Tướng VC Trương Vĩnh Trọng tại tư gia ở San Francisco ca tụng công đức của Bác Đảng cho trọn tình nịnh bợ, trọn nghĩa “bồi thần”! (*)
-Trần Trường, sau vụ cờ đỏ sao vàng và ảnh Hồ tặc bị hàng 5, 7 chục ngàn người phản đối gần 2 tháng trời tại phố Bolsa, Nam California, đã phải bán sới tài sản về VN đào ao “Bác” Hồ để nuôi cá nhưng lại bị Đảng và Nhà Nước CSVN giở trò cướp đoạt hết tài sản, lại phải trồi đầu về Mỹ trong sự khinh khi ghẻ lạnh của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản.
-(Cố) Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ sau khi gây bao tai tiếng tại hải ngoại, công khai về nước hợp tác với VC kêu gọi hòa giải, hoà hợp xoá bỏ hận thù để xây dựng đất nước. Mọi chuyện chưa đi đến đâu thì bị chết bệnh tại Kuala Lumpur.
Chỉ 5 ngày sau, báo chí VC đã “thưởng công hoà giải hòa hợp” cho ông cố Phó Tổng Thống VNCH như sau:
“Mấy hôm nay, các báo đưa tin gia đình và người thân của ông (NC) Kỳ muốn được đưa ông về an nghỉ ở quê nhà như nguyện ước của ông lúc cuối đời. Ông sẽ về “nằm xuống, sau một lần vào viễn du” ngay nơi quê cha bên chùa Mía ngoài Sơn Tây, hay gần chùa Vĩnh Nghiêm trong Sàigòn nơi ông từng một thời tung tác. Mà thôi, có về đâu trên đất Việt quê mình, âu cũng là “lá rụng về cội” mà, chắc ông đồng ý với tôi? Chứ còn nói rằng “cóc chết 3 năm quay đầu về núi”, ở thế giới bên kia chắc ông sẽ tủi buồn? Mà nói thế, có lẽ cũng phải tội với ông, với “đứa con xa đã tìm về nhà”, cho dù là đứa con một thời lầm lỗi, một thời tội đồ? Phải vậy chăng?”
(Trích bài Bữa cơm với ông NCK bên chùa Quảng Bá, Vũ Hùng, báo An Ninh thủ đô).
Ghi lại trích đoạn trên của bài viết của báo VC không phải để gợi lại đốm lửa đã tàn mà là để nhắc lại bài học xương máu cho những kẻ đang theo voi hít bả mía!
*
-Năm 2004. Giáo sư Tiến sĩ Lê Xuân Khoa đã viết sách “Việt Nam 1945-1975 - tập I” kêu gọi hòa giải hoà hợp với VC; nhưng báo chí VC lại viết bài cho rằng ông này chống chính quyền CSVN (sic!). Ông này viết bài phản đối, báo chí VC nó vứt vào sọt rác!
Cũng giống như ông giáo sư, nhà văn (Bùi) Nhật Tiến “đòi đồng hành đi tìm tự do dân chủ với những người trong nước” khi in sách “Trăm Hoa Vẫn Nở Trên Quê Hương” đem về dâng cho chúng nó, thì bị VC chúng nó chê “hôi mùi thực dân đế quốc!”.
Năm 2011, ông giáo sư, Tiến sĩ Lê Xuân Khoa lại “giở trò ma” chơi trò “bịt mắt bắt dê” là rủ rê 34 ông bà trí thức cùng ký tên trong một “Thư Ngỏ” gửi những người lãnh đạo Đảng và Nhà Nước CSVN đương quyền với những lời lẽ nịnh bợ, hèn hạ xin xỏ đảng và Nhà Nước CSVN hoà giải hòa hợp để chống hiểm họa Trung Cộng.
Nhiều người đã lên tiếng phê bình về việc làm đốn mạt này thì hai ông giáo sư, tiến sĩ Lê Xuân Khoa, Vũ Quốc Thúc lại lớn tiếng, rộng họng chê bai những người lên tiếng phê bình là “bọn chống Cộng quá khích”, “những kẻ hành nghề chống Cộng”, là “Chí Phèo Bolsa”, “chống Thư Ngỏ để lấy oai” [sic!]
Dư luận không màng đến phản ứng của ông Giáo sư, Tiến sĩ Lê Xuân Khoa; bởi vì ông này là người “theo voi hít bả mía” có “lai-sân”: “Ass kisser ” Lê Xuân Khoa vs “anti-communist” Ngô Kỷ là bổn phận của ông giáo sư, tiến sĩ Lê Xuân Khoa!
Người ta chỉ tiếc cho một bậc tôn sư như giáo sư Vũ Quốc Thúc về cuối đời vẫn ngây thơ, dễ tin và cố chấp - như chuyện sau tháng 4 năm 1975, gia đình ông ta bị kẹt lại ở Sài gòn. Ông ta lại tin một phụ nữ xưng là vợ bé của CĐC (Cao Đăng Chiếm, một hung thần của dân chúng Sàigòn sau 30-4-1975) đến ở trọ nhà ông ta cho biết muốn vượt biên thì mỗi người trong gia đình nộp cho bà ta ảnh, tên tuổi, địa chỉ thì bà ta sẽ giúp cho. Đúng ngày hẹn, quả thực có xe đến chở cả gia đình của ông Vũ Quốc Thúc đi; nhưng không phải đi vượt biên mà đi đến nộp mạng cho công an VC! (Theo Hồi ký “Khơi giòng kỷ niệm” của giáo sư Nguyễn Như Cương, trang 367)
Nếu đây là sự thật thì cũng không nên trách ông giáo sư “trí thức sa-lông” Vũ Quốc Thúc làm gì. Ông ta đáng thương hơn đáng trách (sic!).
-Năm 2010, ông Trần Thiện Khiêm, cựu Thủ Tướng VNCH, cựu Đại Tướng QLVNCH về quận Cam, tuyên bố trong Đại hội Bất thường của Tập Thể Chiến Sĩ QLVNCH Hải ngoại (TTCS) câu tuyên bố làm nổ đôm đốm con mắt mọi người: “Dù cộng sản hay không cộng sản cũng không nên phán xét bây giờ… Tuổi trẻ nên góp ý với Việt Cộng vì cộng sản cũng yêu nước”.
Qua những lời tuyên bố này, rõ ràng ông cựu Thủ Tướng VNCH, cựu Đại Tướng QLVNCH Trần Thiện Khiêm đã không biết câu:
“Bại binh chi tướng, bất khả ngôn dũng
Thất quốc chi đại phu, bất khả ngôn trí”.
Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản đã lùa ông cựu Thủ Tướng, cựu Đại Tướng TTK vào bóng tối vì những câu nói “để đời” này!
-Ngày 3 tháng 9 năm 2011, các ông Hồ Văn Kỳ Thoại, cựu Phó Đề Đốc QLVNCH, Mai Viết Triết, cựu Đại Tá QLVNCH, Tiến sĩ Lê Thiện Ngọ trong Đại hội Bất thường tại Houston, lại vực dậy “cái thây ma TTCS” và làm cho nó thêm nặng mùi với những câu tuyên bố: “Bây giờ không còn lằn ranh Quốc, Cộng”. (Tuyên bố của Tiến sĩ Lê Thiện Ngọ)
“Người CS, sau nhiều chục năm gây chiến tranh huynh đệ tương tàn, đã thực hiện độc lập, thống nhất, dù có thật hay không đi nữa, đó cũng là một công lao, dân tộc VN sẵn sàng ghi nhận và biết ơn” (Viết ra giấy trắng mực đen của cựu Đại tá QLVNCH Mai Viết Triết)
Những câu tuyên bố nặng mùi nịnh bợ VC một cách ngu đần, trơ trẽn, lố bịch, nham nhỡ đến nỗi bà Lữ Anh Thư, một “hậu duệ” của TTCS và cũng là 1 trong 7 người sáng lập tổ chức này đã phải đề nghị “nên đem chôn TTCS đi kẽo mang tội!”
*
Cái gương tày liếp của những kẻ theo voi hít bả mía như Nguyễn Hữu Hạnh, Bùi Duy Tâm, Nhật Tiến, Trần Trường, Nhất Hạnh, Nguyễn Cao Kỳ… vẫn chưa làm cho những kẻ đang theo voi hít bả mía sáng mắt.
Cái chiêu bài “hòa hợp hòa giải” vẫn là ánh lửa ma quái khiến cho những con thiêu thân đần độn nhắm mắt lao vào - ngay cả những kẻ tự nhận mình là trí thức!
Phần thưởng mà CSVN sẽ giành cho những kẻ này sẽ là BẢ MÍA HAY LÀ PHÂN VOI?! - như bọn chúng đã “ban phát” cho những kẻ như Nguyễn Hữu Hạnh, Bùi Duy Tâm, Trần Trường và Nguyễn Cao Kỳ…?
*
“Ăn mía theo voi tiếng đến giờ,
Vị gì miếng bả để trò dơ.
Rón chân những chực khi vòi nhả
Rát lưỡi đành xơi cái ngọt thừa.
Ấy đã theo đuôi nên phải hít
Còn đâu nên tấm nữa mà vơ.
Nghìn thu bia miệng là câu thế
Những khách ăn tàn đã biết chưa?”
Mượn ít chữ của cụ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu gởi tới mấy ông bà đang theo Hà Nội mà nhai nhai, hít hít!
(*) Bồi thần chữ dùng của sử gia Tư Mã Thiên để chỉ “đầy tớ của lũ đầy tớ”, “tay sai của bọn tay sai”.
LÃO MÓC
http://nguyenthieunhan.wordpress.com
BẢ MÍA HAY LÀ PHÂN VOI? _ LÃO MÓC
Tư lệnh phó Vùng IV chiến thuật, một người rất có thế lực trong quân đội. Mục tiêu có vẻ rất khó vận động vì Đại tá Hạnh là một sĩ quan chuyên nghiệp, có bề dày kinh nghiệm chống Cộng sản và được đào tạo về tình báo ở Mỹ. Gia đình ông đông con, cuộc sống đầy đủ, không dễ gì chấp nhận sự thay đổi đầy rủi ro.
Bảy Lương đặc biệt chú ý tới chi tiết quê quán của Đại tá Hạnh: xã Phú Phong, huyện Châu Thành, tỉnh Mỹ Tho, một vùng giải phóng lõm, xôi đậu. Tìm đến xã Kim Sơn kế cận, Bảy Lương tiếp xúc được với một số bà con của Đại tá Hạnh để tìm hiểu chi tiết hơn về con người này.
Dù là sĩ quan cao cấp nhưng khi gặp bà con, cô bác ở vùng giải phóng ra Sàigòn, ông Hạnh vẫn ân cần, niềm nở. Khi cụ thân sinh ông mất, Đại tá Hạnh xin phép xã ủy Phú Phong cho ông đem thi hài cha về quê an táng. Xã ủy Phú Phong chấp nhận. Đại tá Hạnh tiếp tục xin xã ủy cho phép ông, nhân ngày mở cửa mả cha, được dùng máy bay trinh sát lượn ba vòng quanh mộ. Xã ủy trả lời: đồng ý! Và bảo đảm an toàn với điều kiện Đại tá Hạnh phải bay độc lập bằng máy bay trinh sát và không có máy bay hộ tống. Đại tá Hạnh thực hiện đúng và bay về Sàigòn an toàn. Những tin tức tình báo khác cho thấy Đại tá Hạnh khi xử lý công việc thường rất tự chủ và rất ghét sự can thiệp của người Mỹ. Nhắc lại chuyện cũ, ông Bảy Lương cho biết:
-Con người anh Hạnh không thể thuyết phục bằng những khái niệm lớn như quốc tế vô sản, cách mạng, đấu tranh giai cấp… mà phải đi bằng con đường tình cảm gia đình, làng xóm và cần có thời gian.
Bảy Lương chọn ông Tám “vô tư”, một thầy thuốc có họ hàng với Đại tá Hạnh, rất được Hạnh kính phục vì thuở nhỏ ông Tám “vô tư” đã từng dạy i tờ cho Hạnh:
-Anh Hạnh nắm trong tay hàng vạn quân với đủ cả máy bay, xe tăng, đại bác, nếu vận động được anh ngã theo cách mạng, chúng tôi sẽ đỡ rất nhiều xương máu…
Ông Tám “vô tư” lẳng lặng khăn gói lên Sàigòn mở tiệm thuốc ở quận 4. Thỉnh thoảng ông Tám ghé thăm ông Hạnh kể chuyện làng xóm bà con, dẫn dắt dần đến hiện thực cơ cực của bà con vì chiến tranh, vì Mỹ ngụy và lòng dân đối với phe giải phóng. Ông Hạnh nghe, không tranh luận gì nhưng cũng không ra mặt biểu lộ sự đồng tình.
Ban Binh vận chỉ đạo phải móc nối ngay được với Đại tá Hạnh hoặc cắt kế hoạch vì để kéo dài sẽ rất nguy hiểm. Lúc này ông Hạnh đã được thăng cấp Chuẩn tướng. Bất ngờ xảy ra một việc có thể làm cho kế hoạch chuẩn bị nhiều năm bị đổ vỡ: con trai ông từ trần.
Ông Bảy Lương kể tiếp:
-Tôi đề nghị anh Tám “vô tư” đặt vấn đề trực tiếp với anh Hạnh. Con người này không thể vì tình mà bỏ qua đại nghĩa.
Quyết định của Bảy Lương không sai. Chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh đã nhận lời hợp tác với cách mạng…
… Những ngày cuối tháng 4-1975, quân Giải phóng áp càng sát Sàigòn. Lúc đó Tướng Nguyễn Hữu Hạnh đóng vai trò xử lý Tổng Tham Mưu Trưởng Quân lực Việt Nam Cộng Hòa vì Tướng Vĩnh Lộc bận việc và là trợ lý cho Tổng thống Dương Văn Minh. Chính Tướng Hạnh đã phát đi những quân lệnh rất có lợi cho quân giải phóng…
Tướng Hạnh đã khéo léo từ chối đề nghị phá cầu vào Sàigòn để tử thủ của một đơn vị:
-Quân ta còn cơ động, chưa được phép phá cầu, khi nào cần tôi sẽ huy động Không quân bỏ bom. Nếu phá cầu chúng ta sẽ gặp khó khăn khi phản công.
Điều quan trọng hơn là bản báo cáo tình hình chiến sự của Nguyễn Hữu Hạnh đã khiến Tổng thống Dương Văn Minh đi đến quyết định đầu hàng.
Ông Nguyễn Hữu Hạnh gần đây đã tiết lộ. Mặc dù đó là báo cáo không hoàn toàn trung thực (bỏ qua sự đề kháng còn lại) nhưng rất bản chất, kéo dài chiến sự chỉ làm đổ máu chứ không giữ được chế độ Sàigòn. Vì vậy đã “thuyết phục” được Tướng Minh.
Tướng Hạnh cũng chính là người đã ra lệnh trên đài phát thanh cho quân đội Sàigòn buông vũ khí vào lúc 9 giờ 30 ngày 30-4-1975…
… Đã hơn 20 năm trôi qua, nhắc lại chuyện cũ ông Hạnh nói:
-Tôi vốn là người đứng phía bên kia chiến tuyến với Cộng sản. Tôi trở về với Cách mạng là cả một quá trình đấu tranh tư tưởng và tình cảm, tôi cũng cảm nhận được người phía sau ông Tám “vô tư” phải là một nhà tình báo lớn, mưu trí, khôn khéo, nhạy bén. Sau giải phóng tôi mới được biết và tiếp xúc với ông Bảy Lương.
Đồng chí Lê Quốc Lương hiện là phó ban chỉ đạo Quản lý Thị trường thành phố Hồ Chí Minh…”
*
Trên đây là một phần bài viết của Hoàng Linh, đăng trên báo Tuổi Trẻ Xuân 95, xuất bản trong nước.
Thổi phồng và tự đề cao một cách quá đáng là một thủ thuật của các cây viết lãnh lương của nhà nước xã nghĩa. Nhưng dù sao qua bài viết này chúng ta cũng thu lượm được vài điều. Giữa bài viết còn có hình ông Hạnh đang… làm vườn với câu chú thích: “Tướng Hạnh giờ đây đã có thể vui thú điền viên.”
Quả bồ hòn nó đắng lắm. Bị bắt buộc phải ngậm một quả bồ hòn, đã là một cái khổ. Khổ hơn nữa là khi người ta nhét vào mồm mình cái quả bồ hòn ấy, tay nó lăm lăm một thanh củi tạ, nó hỏi: “Sao, ngọt không?” mà phải trả lời theo ý nó: “Dạ, ngọt lắm!” thì ấm ức là dường nào. Đó là tình cảnh của ông cựu Chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh hiện giờ.
Vào giờ thứ 25 của cuộc chiến, ông Hạnh mới lẽo đẽo chạy theo con voi Cộng sản Bắc Việt để mong kiếm ít bả mía mà hít cho quãng đời còn lại. Con voi này có nhả ra một cái bả mía. Cái bả mía này là chức vụ: “Thành viên trong phái đoàn miền Nam” trong hội nghị chính trị hiệp thương thống nhất Nam Bắc. Một số bả mía khác, tương tự như thế cũng đã được nhả ra cho ni sư Huỳnh Liên, Ngô Bá Thành, Huỳnh Tấn Mẫm, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Lý Chánh Trung… những người vẫn nhởn nhơ giữa lòng Sàigòn tranh đấu đòi quyền sống cho phụ nữ, tranh đấu đòi chính phủ miền Nam cải thiện chế độ nhà tù trước tháng 4 năm 1975.
Ngày 21 tháng 11 năm 1975, báo Nhân Dân loan tin “Hội nghị Chính trị Hiệp thương Thống Nhất Nam Bắc” đã “thành công tốt đẹp.” Cái tên nước “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” ra đời. Con voi thôi không nhả thêm bả mía ra nữa. Và thuận chân, thuận vòi, nó gạt phắt cái đám vẫn lúp xúp chạy theo đuôi nó từ trước đến giờ.
Đâu phải đến năm 1995 ông Hạnh mới được “vui thú điền viên” như tay nhà báo xỏ lá Hoàng Linh của báo Tuổi Trẻ đã viết. Ông Hạnh đã được “vui thú điền viên” từ lâu rồi. Hồi ngay sau khi con voi cộng sản nuốt được miền Nam kia. Mấy chữ “vui thú điền viên” là mấy chữ văn vẻ để chỉ tình trạng của cái vỏ chanh trong thùng rác sau khi được người ta vắt hết nước. Và nếu nói một cách bình dân hơn, dễ hiểu hơn, hơi tục một chút, nhưng rất chính xác thì đó là tình trạng của những người bị người ta “đá đít” sau khi xong việc.
Nói làm gì những kẻ theo voi vào giờ thứ 25, mấy tay theo voi vào giữa đoạn đường như Trương Như Tảng, Dương Quỳnh Hoa… cũng chẳng khá hơn chút nào. Dương Quỳnh Hoa thì đã âm thầm xin ra khỏi đảng, được chuẩn y với điều kiện chỉ công bố việc này 10 năm sau. Trương Như Tảng trốn qua Pháp viết hồi ký kể lể nỗi đoạn trường khi bị con voi nó đá hậu. Rồi cả những tay theo voi ngay từ đầu đoạn đường xâm lược miền Nam như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Trịnh Đình Thảo… cũng chẳng có gì khác. Cái bả mía mà Nguyễn Hữu Thọ nhặt được là chức Phó Chủ tịch nước, một cái chức ngồi chơi xơi… nước! Cái chức Phó Thủ tướng của Huỳnh Tấn Phát là một chức rất thích hợp để… “vui thú điền viên.” Còn cái chức “Chủ tịch Liên minh Dân tộc Dân chủ” của ông luật sư Trịnh Đình Thảo thì, ôi thôi, nó có vẻ như là một bãi phân voi chứ không còn là cái bả mía nữa!
Hết xôi rồi việc. Người “sáng suốt vào giờ thứ 25” Nguyễn Hữu Hạnh đã được người ta trịnh trọng mời về vườn “vui thú điền viên” đã 20 năm rồi. Miếng vỏ chanh hết nước nằm mốc meo trong thùng rác lâu lâu lại được đem ra trình làng, mục đích không có gì khác hơn là có dịp kể lể mưu cao, trí lớn của đảng ta.
Mấy năm trước, “cái vỏ chanh” Nguyễn Hữu Hạnh lại được Đảng và Nhà Nước CSVN lôi ra, đưa lên đài B(ọn) B(ọ) C(hét) để “kết tội” (cố) Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã đánh thua Trung Cộng nên đã làm mất hai đảo Hoàng Sa, Trường Sa (sic!).
Quả bồ hòn này sao mà quá đắng. Nuốt không xong mà nhả ra cũng chẳng được. Ông Tướng Hạnh giờ thì chắc đã chán chường, cay đắng nhận ra cái bả mía mình nhặt được ngày nào nó nhạt thếch và thoang thoảng mùi phân voi!
*
Mâm xôi “Giải phóng miền Nam” đã hết! Mâm mới được dọn lên. Nhãn hiệu “Hòa hợp hòa giải, Xóa bỏ hận thù, Giao thương hợp tác, Xây dựng đất nước!” Con đường mới, nhưng vẫn con voi cũ. Mấy cái bả mía lại được nhả ra.
Những năm gần đây, người ta thấy có những Bùi Duy Tâm, Nhật Tiến, Phó Bá Long, Phạm Đăng Long Cơ, Vũ Đức Vượng, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong, Trần Trường, Nguyễn Cao Kỳ, Nhất Hạnh, Phạm Duy, Lê Xuân Khoa… chạy lúp xúp sau đuôi voi. (Lời nhắn của Lão Móc: Có vị nào thiếu tên trong danh sách này, xin cứ tự động điền vào cho… đủ bộ. Cám ơn!)
- Bác sĩ Bùi Duy Tâm sau khi “quậy” với vụ bỏ “Quốc ca VNCH” thay bằng bài “Việt Nam! Việt Nam!” của Phạm Duy bị thất bại, về nước gây sóng gió với “Chuyện tình trên sông Đà” với nhà văn nữ Dương Thu Hương, bị VC bắt bỏ tù phải lên truyền hình khóc sướt mướt, lạy lục xin tha tội mới được VC tha về Mỹ. Năm ngoái năm kia, chứng nào tật nấy lại cung kỉnh tiếp rước (cựu) Phó Thủ Tướng VC Trương Vĩnh Trọng tại tư gia ở San Francisco ca tụng công đức của Bác Đảng cho trọn tình nịnh bợ, trọn nghĩa “bồi thần”! (*)
-Trần Trường, sau vụ cờ đỏ sao vàng và ảnh Hồ tặc bị hàng 5, 7 chục ngàn người phản đối gần 2 tháng trời tại phố Bolsa, Nam California, đã phải bán sới tài sản về VN đào ao “Bác” Hồ để nuôi cá nhưng lại bị Đảng và Nhà Nước CSVN giở trò cướp đoạt hết tài sản, lại phải trồi đầu về Mỹ trong sự khinh khi ghẻ lạnh của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản.
-(Cố) Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ sau khi gây bao tai tiếng tại hải ngoại, công khai về nước hợp tác với VC kêu gọi hòa giải, hoà hợp xoá bỏ hận thù để xây dựng đất nước. Mọi chuyện chưa đi đến đâu thì bị chết bệnh tại Kuala Lumpur.
Chỉ 5 ngày sau, báo chí VC đã “thưởng công hoà giải hòa hợp” cho ông cố Phó Tổng Thống VNCH như sau:
“Mấy hôm nay, các báo đưa tin gia đình và người thân của ông (NC) Kỳ muốn được đưa ông về an nghỉ ở quê nhà như nguyện ước của ông lúc cuối đời. Ông sẽ về “nằm xuống, sau một lần vào viễn du” ngay nơi quê cha bên chùa Mía ngoài Sơn Tây, hay gần chùa Vĩnh Nghiêm trong Sàigòn nơi ông từng một thời tung tác. Mà thôi, có về đâu trên đất Việt quê mình, âu cũng là “lá rụng về cội” mà, chắc ông đồng ý với tôi? Chứ còn nói rằng “cóc chết 3 năm quay đầu về núi”, ở thế giới bên kia chắc ông sẽ tủi buồn? Mà nói thế, có lẽ cũng phải tội với ông, với “đứa con xa đã tìm về nhà”, cho dù là đứa con một thời lầm lỗi, một thời tội đồ? Phải vậy chăng?”
(Trích bài Bữa cơm với ông NCK bên chùa Quảng Bá, Vũ Hùng, báo An Ninh thủ đô).
Ghi lại trích đoạn trên của bài viết của báo VC không phải để gợi lại đốm lửa đã tàn mà là để nhắc lại bài học xương máu cho những kẻ đang theo voi hít bả mía!
*
-Năm 2004. Giáo sư Tiến sĩ Lê Xuân Khoa đã viết sách “Việt Nam 1945-1975 - tập I” kêu gọi hòa giải hoà hợp với VC; nhưng báo chí VC lại viết bài cho rằng ông này chống chính quyền CSVN (sic!). Ông này viết bài phản đối, báo chí VC nó vứt vào sọt rác!
Cũng giống như ông giáo sư, nhà văn (Bùi) Nhật Tiến “đòi đồng hành đi tìm tự do dân chủ với những người trong nước” khi in sách “Trăm Hoa Vẫn Nở Trên Quê Hương” đem về dâng cho chúng nó, thì bị VC chúng nó chê “hôi mùi thực dân đế quốc!”.
Năm 2011, ông giáo sư, Tiến sĩ Lê Xuân Khoa lại “giở trò ma” chơi trò “bịt mắt bắt dê” là rủ rê 34 ông bà trí thức cùng ký tên trong một “Thư Ngỏ” gửi những người lãnh đạo Đảng và Nhà Nước CSVN đương quyền với những lời lẽ nịnh bợ, hèn hạ xin xỏ đảng và Nhà Nước CSVN hoà giải hòa hợp để chống hiểm họa Trung Cộng.
Nhiều người đã lên tiếng phê bình về việc làm đốn mạt này thì hai ông giáo sư, tiến sĩ Lê Xuân Khoa, Vũ Quốc Thúc lại lớn tiếng, rộng họng chê bai những người lên tiếng phê bình là “bọn chống Cộng quá khích”, “những kẻ hành nghề chống Cộng”, là “Chí Phèo Bolsa”, “chống Thư Ngỏ để lấy oai” [sic!]
Dư luận không màng đến phản ứng của ông Giáo sư, Tiến sĩ Lê Xuân Khoa; bởi vì ông này là người “theo voi hít bả mía” có “lai-sân”: “Ass kisser ” Lê Xuân Khoa vs “anti-communist” Ngô Kỷ là bổn phận của ông giáo sư, tiến sĩ Lê Xuân Khoa!
Người ta chỉ tiếc cho một bậc tôn sư như giáo sư Vũ Quốc Thúc về cuối đời vẫn ngây thơ, dễ tin và cố chấp - như chuyện sau tháng 4 năm 1975, gia đình ông ta bị kẹt lại ở Sài gòn. Ông ta lại tin một phụ nữ xưng là vợ bé của CĐC (Cao Đăng Chiếm, một hung thần của dân chúng Sàigòn sau 30-4-1975) đến ở trọ nhà ông ta cho biết muốn vượt biên thì mỗi người trong gia đình nộp cho bà ta ảnh, tên tuổi, địa chỉ thì bà ta sẽ giúp cho. Đúng ngày hẹn, quả thực có xe đến chở cả gia đình của ông Vũ Quốc Thúc đi; nhưng không phải đi vượt biên mà đi đến nộp mạng cho công an VC! (Theo Hồi ký “Khơi giòng kỷ niệm” của giáo sư Nguyễn Như Cương, trang 367)
Nếu đây là sự thật thì cũng không nên trách ông giáo sư “trí thức sa-lông” Vũ Quốc Thúc làm gì. Ông ta đáng thương hơn đáng trách (sic!).
-Năm 2010, ông Trần Thiện Khiêm, cựu Thủ Tướng VNCH, cựu Đại Tướng QLVNCH về quận Cam, tuyên bố trong Đại hội Bất thường của Tập Thể Chiến Sĩ QLVNCH Hải ngoại (TTCS) câu tuyên bố làm nổ đôm đốm con mắt mọi người: “Dù cộng sản hay không cộng sản cũng không nên phán xét bây giờ… Tuổi trẻ nên góp ý với Việt Cộng vì cộng sản cũng yêu nước”.
Qua những lời tuyên bố này, rõ ràng ông cựu Thủ Tướng VNCH, cựu Đại Tướng QLVNCH Trần Thiện Khiêm đã không biết câu:
“Bại binh chi tướng, bất khả ngôn dũng
Thất quốc chi đại phu, bất khả ngôn trí”.
Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản đã lùa ông cựu Thủ Tướng, cựu Đại Tướng TTK vào bóng tối vì những câu nói “để đời” này!
-Ngày 3 tháng 9 năm 2011, các ông Hồ Văn Kỳ Thoại, cựu Phó Đề Đốc QLVNCH, Mai Viết Triết, cựu Đại Tá QLVNCH, Tiến sĩ Lê Thiện Ngọ trong Đại hội Bất thường tại Houston, lại vực dậy “cái thây ma TTCS” và làm cho nó thêm nặng mùi với những câu tuyên bố: “Bây giờ không còn lằn ranh Quốc, Cộng”. (Tuyên bố của Tiến sĩ Lê Thiện Ngọ)
“Người CS, sau nhiều chục năm gây chiến tranh huynh đệ tương tàn, đã thực hiện độc lập, thống nhất, dù có thật hay không đi nữa, đó cũng là một công lao, dân tộc VN sẵn sàng ghi nhận và biết ơn” (Viết ra giấy trắng mực đen của cựu Đại tá QLVNCH Mai Viết Triết)
Những câu tuyên bố nặng mùi nịnh bợ VC một cách ngu đần, trơ trẽn, lố bịch, nham nhỡ đến nỗi bà Lữ Anh Thư, một “hậu duệ” của TTCS và cũng là 1 trong 7 người sáng lập tổ chức này đã phải đề nghị “nên đem chôn TTCS đi kẽo mang tội!”
*
Cái gương tày liếp của những kẻ theo voi hít bả mía như Nguyễn Hữu Hạnh, Bùi Duy Tâm, Nhật Tiến, Trần Trường, Nhất Hạnh, Nguyễn Cao Kỳ… vẫn chưa làm cho những kẻ đang theo voi hít bả mía sáng mắt.
Cái chiêu bài “hòa hợp hòa giải” vẫn là ánh lửa ma quái khiến cho những con thiêu thân đần độn nhắm mắt lao vào - ngay cả những kẻ tự nhận mình là trí thức!
Phần thưởng mà CSVN sẽ giành cho những kẻ này sẽ là BẢ MÍA HAY LÀ PHÂN VOI?! - như bọn chúng đã “ban phát” cho những kẻ như Nguyễn Hữu Hạnh, Bùi Duy Tâm, Trần Trường và Nguyễn Cao Kỳ…?
*
“Ăn mía theo voi tiếng đến giờ,
Vị gì miếng bả để trò dơ.
Rón chân những chực khi vòi nhả
Rát lưỡi đành xơi cái ngọt thừa.
Ấy đã theo đuôi nên phải hít
Còn đâu nên tấm nữa mà vơ.
Nghìn thu bia miệng là câu thế
Những khách ăn tàn đã biết chưa?”
Mượn ít chữ của cụ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu gởi tới mấy ông bà đang theo Hà Nội mà nhai nhai, hít hít!
(*) Bồi thần chữ dùng của sử gia Tư Mã Thiên để chỉ “đầy tớ của lũ đầy tớ”, “tay sai của bọn tay sai”.
LÃO MÓC
http://nguyenthieunhan.wordpress.com