Cõi Người Ta
BÀY TỎ NỖI BUỒN. - CAO MỴ NHÂN
(HNPD) Vẽ nên tất cả mầu hoang dại
Khi núi đồi heo hút quạnh hiu


BÀY TỎ NỖI BUỒN. - CAO MỴ NHÂN
Câu chuyện buồn từ lúc rạng đông
Nắng vàng không tới chiếu qua song
Mây che kín cả khung trời đẹp
Để một mình anh ngủ giấc nồng
Hoặc là trưa nắng ở cồn hoang
Trên bến sông xa cách xóm làng
Anh đứng buồn tênh nghe gió lộng
Chờ em đã trễ chuyến đò ngang
Anh nghĩ hay em đợi buổi chiều
Cho mơ mộng đủ nét thương yêu
Vẽ nên tất cả mầu hoang dại
Khi núi đồi heo hút quạnh hiu
Dẫu buồn đến mấy cũng mong vui
Em muốn cùng anh xẻ ngọt bùi
Chiếc bánh muôn năm chưa gẫy nửa
Chúa ôi, xin bảo bọc anh tôi...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
BÀY TỎ NỖI BUỒN. - CAO MỴ NHÂN
(HNPD) Vẽ nên tất cả mầu hoang dại
Khi núi đồi heo hút quạnh hiu

BÀY TỎ NỖI BUỒN. - CAO MỴ NHÂN
Câu chuyện buồn từ lúc rạng đông
Nắng vàng không tới chiếu qua song
Mây che kín cả khung trời đẹp
Để một mình anh ngủ giấc nồng
Hoặc là trưa nắng ở cồn hoang
Trên bến sông xa cách xóm làng
Anh đứng buồn tênh nghe gió lộng
Chờ em đã trễ chuyến đò ngang
Anh nghĩ hay em đợi buổi chiều
Cho mơ mộng đủ nét thương yêu
Vẽ nên tất cả mầu hoang dại
Khi núi đồi heo hút quạnh hiu
Dẫu buồn đến mấy cũng mong vui
Em muốn cùng anh xẻ ngọt bùi
Chiếc bánh muôn năm chưa gẫy nửa
Chúa ôi, xin bảo bọc anh tôi...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)