Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
BỊP! - Việt Nhân
(HNPĐ) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước
(HNPĐ) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước ngày chúng gọi là độc lập. Ngày nghỉ như chủ nhật là tù không phải làm gì cả, nhưng với ngày chúng gọi là lễ kể cả tết ta mình, chúng không chừa thói đầy đọa tù bằng cách lùa tất cả lên hội trường, ngồi đồng đôi ba tiếng để nghe chúng phét lác về boác về đoảng, và luôn nhơi lại cái gọi là cách mạng long trời lở đất do boác của chúng khởi xướng. Nay cướp mạng đã thành công, nhớ boác thì hát bài ca dâng boác, thế là đám tù rách rưới đang ngồi bẹp dưới nền đất phải vổ tay ca, nhưng có ai đó cùng ngồi chung sẽ được nghe tù hát, ‘như có con chồn trong ngày vui đại náo...’
Đúng là một lũ bợm, sự thật lúc nào chả là sự thật, có tài thánh cũng không lấy giấy gói được lửa, càng phét lác để lấp liếm thì cái bẽ bàng lại càng lớn, cho mãi đến năm năm đầu thập niên 80, để giữ cái hoang tưởng chiến thắng 75, khiến chúng xóa biến hết mọi sự thật. Mặc dù ngay ngày tháng Tư, khi đám bộ đội đạp đất Saigon đã thấy giữa hai chế độ, cái nào là cái hơn hẳn, nhìn ngay chính bản thân chúng cùng sự nghèo khổ cùng cực của miền Bắc, so với một miền Nam chúng vừa chiếm. Nên cái vinh quang chiến thắng càng nói nhiều, càng phơi bày bản chất cố nói lấy được của những con người thiếu hiểu biết, chỉ lập lại một chiều theo sự đòi hỏi của tuyên truyền, và người dân bị nghe cũng đã nhận ra con đường boác đi là con đường bi đát.
Sự tất thắng của ba giòng thác cách mạng, chủ nghĩa Mác Lê vô địch muôn năm, lại được đảng ứng dụng tài tình, nên đang từng giờ đưa đất nước xuống hố xã nghĩa, đó là lúc người dân lẫn tù đều đang nhá bo bo, do nhà nước ta sáng tạo đi xin những nước tư bản giãy chết đem về chăn nuôi người. Cái đám bọn cá tra lúc ấy chúng biết thừa để giữ lấy vật quí vừa cướp được không gì tốt hơn là rào tất cả lại, và dân miền nam quen tự do dân chủ nay đã biết thế nào là cướp mạng. Ngụy quân lẫn Ngụy quyền cất tất vào trại cải tạo, chơi trò tiểu nhân trí trá với người quân tử đâu khó, thế là quân dân cán chính miền Nam xách gạo đi học mươi ngày một tháng, có biết đâu rằng đã mắc lừa thằng điếm.
Ngay bọn vi xi cũng bị phỏng giái sau tháng Tư, cái hồ hởi phấn khởi chưa kịp vui sau bao năm tháng nằm mùng chống muỗi, đã bị cướp mạng xóa tên ngay cho tiện bề sổ sách, bọn vi xi này đắng cay với các đồng chóe miền ngoài cũng đâu phải ít. Bao ông bao bà trí thức nai tơ, bác sĩ, luật sư, đã phải đắng cay khi biết mình giao duyên lầm thằng bựa, không biết có phải vì ôm cái ấm ức công thần (!) bị xử tệ, mà có tay nay đòi tính sổ cùng đảng. Nhưng tận cùng nhất vẫn là thằng dân, làm công dân của nhà nước xã nghĩa luôn sống trong sợ hãi, luôn sợ bị khép là là kẻ thù của chế độ, lúc nào cũng thấy quanh mình những con mắt cú vọ lườm lườm của các côn an nhà nước. Người dân ca câu, ngày thần tiên đảng bước lên ngôi đã nghe nhà tù mọc... khắp nơi!
Thế đấy, ở bầu thì tròn ở ống thì dài, một chế độ lấy cái ác để cai trị dân, thì người dân đi với ma phải mặc áo giấy thôi, trong một xã hội như thế chuyện gian dối là sự tự nhiên và cần thiết nếu muốn sống còn. Có người tiếc cho nền văn hóa của một dân tộc trên 4000 năm, mà đạo đức con người nay đã bị tha hóa, sống với nhau bằng lừa đảo dối gian, nhìn đâu cũng thấy người ta đưa nhau vào xiếc. Người dân với người dân dối nhau để tranh phần lợi, ông nhà nước với năm bảy trăm báo đảng báo đoàn là cơ quan bịp của nhà nước để tranh phần phải, rồi lại đài phát thanh truyền hình tiếp tay để biến cái dối thành thật – Vậy ra với vẹm không có cái gì là thật sao, có ai đưa ra được chỉ một cái thật chúng nói về chúng?
Ngày 02-09 một quả lừa to! Hôm qua báo mạng báo giấy, đều dùng tấm ảnh được xem là lịch sử, tấm ảnh lễ đài ngày 02-09-1945 để làm ảnh minh họa cho các bài viết về cái ngày này, với mỗ tôi cũng thế, câu chuyện ‘bịp’ hôm nay cũng dùng đến tấm ảnh quen thuộc này. Nơi nó có hai điều mà nhiều người đã đề cập, nhưng cho tới nay vẫn chưa nghe cái đảng và cái nhà nước bịp lên tiếng và làm sáng tỏ, đó là lá cờ của nước VNDCCH và con người đứng trên lễ đài hôm đó, HCM là ai? Lá cờ thì quá rõ nó là của tỉnh Phúc Kiến (1933), nền đỏ sao vàng cánh bầu, vậy ý gì khi khai sinh cho một nước (1945) mà lại dùng đến một lá cờ đã của người khác, mà không có được một biểu tượng cho riêng mình, kẻ làm việc này xin hỏi là ai với ý gì?
Còn nhân vật Nguyễn Sinh Coong tức Nguyễn Tất Thành đâu có phải là Nguyễn Ái Quốc, cái tên này là tên chung của nhóm cụ Phan Châu Trinh bên Pháp ai cũng đều biết, lại càng không phải là Hồ Chí Minh, đây là tên gọi của cụ Hồ Học Lãm (Wikipedia). Và ngay cả tên tắt ‘Việt Minh’ của tổ chức không cộng sản VNCMDMH là cũng của cụ Lãm, đã bị Nguyễn Sinh Coong tiếm danh, đây là chúng ta nói đến Nguyễn Tất Thành, nếu thật là Hồ Chí Minh sau này làm chủ tịch nước VNDCCH (02-09-1945) kẻ được cho là đọc bản tuyên ngôn độc lập. Nhưng nay ai cũng đã rõ vấn đề đang được dư luận nói đến, HCM của An Nam cộng đảng lại là Hồ Tập Chương, người được biết là thuộc họ Hồ sinh quán ở Miêu Lật, Đồng La Đài Loan.
Từ chuyện lá cờ đến tông tích thật của Hồ, và hiện trạng đất nước ta đang bên bờ vực bắc thuộc, nhiều người liên kết chúng vào với nhau không phải là không có lý của họ, sống với bọn chuyên giở trò bịp, luôn lừa dối mọi người thì người dân mang tâm trạng đó là điều dễ hiểu. Và nay đã xa rồi không còn là 1945 ngày nào, với lối tuyên truyền mồm mép, rồi tạo nên làn sương khói mù mờ, để gọi đó là lãnh tụ vĩ đại, là cha già dân tộc mà bắt mọi người phải tin theo. Hàng năm cứ đến ngày là chúng lại đóng trò bịp, không lẽ toàn dân cứ để chúng cứ thế làm mãi, mong rằng hiện nay kỹ thuật truyền thông hiện đại có mặt khắp nơi, mỗi người góp một tay trả lại cho đất nước dân tộc, những gì là lịch sử thật của nó.
Việt Nhân
(HNPĐ)
BỊP! - Việt Nhân
(HNPĐ) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước
(HNPĐ) Trong tù, ngày lễ như 02-09 của vẹm chúng cũng cho tù nghỉ lao động đấy, chúng nói thể hiện cái khoan hồng của đảng mà chúng cho tù Ngụy được chung vui cùng đất nước ngày chúng gọi là độc lập. Ngày nghỉ như chủ nhật là tù không phải làm gì cả, nhưng với ngày chúng gọi là lễ kể cả tết ta mình, chúng không chừa thói đầy đọa tù bằng cách lùa tất cả lên hội trường, ngồi đồng đôi ba tiếng để nghe chúng phét lác về boác về đoảng, và luôn nhơi lại cái gọi là cách mạng long trời lở đất do boác của chúng khởi xướng. Nay cướp mạng đã thành công, nhớ boác thì hát bài ca dâng boác, thế là đám tù rách rưới đang ngồi bẹp dưới nền đất phải vổ tay ca, nhưng có ai đó cùng ngồi chung sẽ được nghe tù hát, ‘như có con chồn trong ngày vui đại náo...’
Đúng là một lũ bợm, sự thật lúc nào chả là sự thật, có tài thánh cũng không lấy giấy gói được lửa, càng phét lác để lấp liếm thì cái bẽ bàng lại càng lớn, cho mãi đến năm năm đầu thập niên 80, để giữ cái hoang tưởng chiến thắng 75, khiến chúng xóa biến hết mọi sự thật. Mặc dù ngay ngày tháng Tư, khi đám bộ đội đạp đất Saigon đã thấy giữa hai chế độ, cái nào là cái hơn hẳn, nhìn ngay chính bản thân chúng cùng sự nghèo khổ cùng cực của miền Bắc, so với một miền Nam chúng vừa chiếm. Nên cái vinh quang chiến thắng càng nói nhiều, càng phơi bày bản chất cố nói lấy được của những con người thiếu hiểu biết, chỉ lập lại một chiều theo sự đòi hỏi của tuyên truyền, và người dân bị nghe cũng đã nhận ra con đường boác đi là con đường bi đát.
Sự tất thắng của ba giòng thác cách mạng, chủ nghĩa Mác Lê vô địch muôn năm, lại được đảng ứng dụng tài tình, nên đang từng giờ đưa đất nước xuống hố xã nghĩa, đó là lúc người dân lẫn tù đều đang nhá bo bo, do nhà nước ta sáng tạo đi xin những nước tư bản giãy chết đem về chăn nuôi người. Cái đám bọn cá tra lúc ấy chúng biết thừa để giữ lấy vật quí vừa cướp được không gì tốt hơn là rào tất cả lại, và dân miền nam quen tự do dân chủ nay đã biết thế nào là cướp mạng. Ngụy quân lẫn Ngụy quyền cất tất vào trại cải tạo, chơi trò tiểu nhân trí trá với người quân tử đâu khó, thế là quân dân cán chính miền Nam xách gạo đi học mươi ngày một tháng, có biết đâu rằng đã mắc lừa thằng điếm.
Ngay bọn vi xi cũng bị phỏng giái sau tháng Tư, cái hồ hởi phấn khởi chưa kịp vui sau bao năm tháng nằm mùng chống muỗi, đã bị cướp mạng xóa tên ngay cho tiện bề sổ sách, bọn vi xi này đắng cay với các đồng chóe miền ngoài cũng đâu phải ít. Bao ông bao bà trí thức nai tơ, bác sĩ, luật sư, đã phải đắng cay khi biết mình giao duyên lầm thằng bựa, không biết có phải vì ôm cái ấm ức công thần (!) bị xử tệ, mà có tay nay đòi tính sổ cùng đảng. Nhưng tận cùng nhất vẫn là thằng dân, làm công dân của nhà nước xã nghĩa luôn sống trong sợ hãi, luôn sợ bị khép là là kẻ thù của chế độ, lúc nào cũng thấy quanh mình những con mắt cú vọ lườm lườm của các côn an nhà nước. Người dân ca câu, ngày thần tiên đảng bước lên ngôi đã nghe nhà tù mọc... khắp nơi!
Thế đấy, ở bầu thì tròn ở ống thì dài, một chế độ lấy cái ác để cai trị dân, thì người dân đi với ma phải mặc áo giấy thôi, trong một xã hội như thế chuyện gian dối là sự tự nhiên và cần thiết nếu muốn sống còn. Có người tiếc cho nền văn hóa của một dân tộc trên 4000 năm, mà đạo đức con người nay đã bị tha hóa, sống với nhau bằng lừa đảo dối gian, nhìn đâu cũng thấy người ta đưa nhau vào xiếc. Người dân với người dân dối nhau để tranh phần lợi, ông nhà nước với năm bảy trăm báo đảng báo đoàn là cơ quan bịp của nhà nước để tranh phần phải, rồi lại đài phát thanh truyền hình tiếp tay để biến cái dối thành thật – Vậy ra với vẹm không có cái gì là thật sao, có ai đưa ra được chỉ một cái thật chúng nói về chúng?
Ngày 02-09 một quả lừa to! Hôm qua báo mạng báo giấy, đều dùng tấm ảnh được xem là lịch sử, tấm ảnh lễ đài ngày 02-09-1945 để làm ảnh minh họa cho các bài viết về cái ngày này, với mỗ tôi cũng thế, câu chuyện ‘bịp’ hôm nay cũng dùng đến tấm ảnh quen thuộc này. Nơi nó có hai điều mà nhiều người đã đề cập, nhưng cho tới nay vẫn chưa nghe cái đảng và cái nhà nước bịp lên tiếng và làm sáng tỏ, đó là lá cờ của nước VNDCCH và con người đứng trên lễ đài hôm đó, HCM là ai? Lá cờ thì quá rõ nó là của tỉnh Phúc Kiến (1933), nền đỏ sao vàng cánh bầu, vậy ý gì khi khai sinh cho một nước (1945) mà lại dùng đến một lá cờ đã của người khác, mà không có được một biểu tượng cho riêng mình, kẻ làm việc này xin hỏi là ai với ý gì?
Còn nhân vật Nguyễn Sinh Coong tức Nguyễn Tất Thành đâu có phải là Nguyễn Ái Quốc, cái tên này là tên chung của nhóm cụ Phan Châu Trinh bên Pháp ai cũng đều biết, lại càng không phải là Hồ Chí Minh, đây là tên gọi của cụ Hồ Học Lãm (Wikipedia). Và ngay cả tên tắt ‘Việt Minh’ của tổ chức không cộng sản VNCMDMH là cũng của cụ Lãm, đã bị Nguyễn Sinh Coong tiếm danh, đây là chúng ta nói đến Nguyễn Tất Thành, nếu thật là Hồ Chí Minh sau này làm chủ tịch nước VNDCCH (02-09-1945) kẻ được cho là đọc bản tuyên ngôn độc lập. Nhưng nay ai cũng đã rõ vấn đề đang được dư luận nói đến, HCM của An Nam cộng đảng lại là Hồ Tập Chương, người được biết là thuộc họ Hồ sinh quán ở Miêu Lật, Đồng La Đài Loan.
Từ chuyện lá cờ đến tông tích thật của Hồ, và hiện trạng đất nước ta đang bên bờ vực bắc thuộc, nhiều người liên kết chúng vào với nhau không phải là không có lý của họ, sống với bọn chuyên giở trò bịp, luôn lừa dối mọi người thì người dân mang tâm trạng đó là điều dễ hiểu. Và nay đã xa rồi không còn là 1945 ngày nào, với lối tuyên truyền mồm mép, rồi tạo nên làn sương khói mù mờ, để gọi đó là lãnh tụ vĩ đại, là cha già dân tộc mà bắt mọi người phải tin theo. Hàng năm cứ đến ngày là chúng lại đóng trò bịp, không lẽ toàn dân cứ để chúng cứ thế làm mãi, mong rằng hiện nay kỹ thuật truyền thông hiện đại có mặt khắp nơi, mỗi người góp một tay trả lại cho đất nước dân tộc, những gì là lịch sử thật của nó.
Việt Nhân
(HNPĐ)