Di Sản Hồ Chí Minh
BỘ NHỚ CỦA CHỊ - CAO MỴ NHÂN
( HNPD ) Cứ tưởng rằng tiềm thức chỉ làm việc trong lúc ngủ, nào ngờ nó xẩy ra ngay cả lúc người ta đang sáng suốt, thực tế nó khiến ta nhớ ra ngay
( HNPD ) Cứ tưởng rằng tiềm thức chỉ làm việc trong lúc ngủ, nào ngờ nó xẩy ra ngay cả lúc người ta đang sáng suốt, thực tế nó khiến ta nhớ ra ngay, hay cũng tìm tòi một lúc mới nhận biết sự kiện trước mặt.
Cách đây 11 năm, tôi trở lại Saigon tìm cho được căn nhà bé nhỏ ở bên kia cầu Thị Nghề phía quận Bình thạnh, nơi nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh, phu nhân cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương đang trú ngụ cùng với con trai duy nhất của chị là cháu Vũ Hoàng Tuân.
Vô tới nhà chị tôi mới biết là chị đang đau căn bệnh trầm kha nhất của người phụ nữ đã lớn tuổi.
Tôi không dám kể ra những gì tôi thấy trước mắt hôm đó, một bà chị trong hội thơ Quỳnh Dao sang trọng, tiếng tăm, đầy phẩm chất từ hơn nửa thế kỷ nay, những nữ sĩ đã đi vào lịch sử thi ca như niên trưởng Cao Ngọc Anh, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất tiểu muội, nữ sĩ lão thành Trùng Quang...vv...
Nơi thi đàn Quỳnh Dao, nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh làm rất ít thơ, nhưng mang chút âm hưởng của nhà thơ lớn Vũ Hoàng Chương, phu quân bà, thí dụ khi đến thăm một bạn thơ Quỳnh Dao, nhưng bạn thơ này vắng nhà, nữ sĩ Thục Oanh viết vài dòng để lại, có câu:
...lòng ta bỗng nổi gió mưa... (ĐT Thục Oanh)
Chị đọc lại cho tôi nghe, cả 2 chúng tôi đều có ý nghĩ:
Tôi nói: chị viết thế thầy Chương giận chết.
Chị thản nhiên trả lời: ông ấy hay nói "nổi gió mưa" lắm, nên mình bị ghim câu ấy vào tiềm thức rồi.
Chị nằm quay mặt vào tường, rồi lại quay ra phía tôi đang ngồi nghiền ngẫm điều...nhân quả, và nghĩ tới nhiều tầng kiếp, vì có thể trong một đời người, không thể cái "nhân" nó toàn vẹn thế mà cái "quả" lại ...không đúng với lý luận, tinh thần bản chất như lâu nay người ta hay đề cập đến.
Chị rất đức hạnh, nền nếp, phúc hậu, đoan trang. Mà sao bây giờ lại tự phơi thân, hành xác trước nỗi đời nghiệt ngã, đắng cay...
Chị nằm trên cái giường gỗ tạp, được vây quanh bằng chiếc màn vải. Trên đầu là mái tôn nóng như lửa cháy, đến nỗi không còn muốn che đậy hình hài mỗi lần cơn đau vật vã, chẳng có thuốc men, đang chờ...chết!
Ra vô sau trước, chỉ có con trai duy nhất hầu hạ, cơm nước, vệ sinh...
Chị bỗng ngồi lên, nhìn tôi đăm đăm, cười lơ đãng, nụ cười thì vẫn như xưa, hiền hoà, thánh thiện, nhưng đôi mắt đã từ lâu ở thế giới nào, khiến mỗi lần gặp lại ai quen, chị tưởng như vừa hạnh ngộ lần đầu, hay ngược lại, nhân diện nào vừa đối mặt, chị tưởng quen đâu từ kiếp trước.
Tôi hỏi chị một câu rất tầm thường: Chi có nhớ em không, Cao Mỵ Nhân này. Chị chợt khép kín nụ cười, mắt long lanh như người đi lạc mới trở về, chị hơi nhíu mày lại, như tìm kiếm hình ảnh nào xa xôi, chị gật gật đầu, nói thầm với chính chị:
Cao Mỵ Nhân hả, lâu lắm rồi không gặp, đang ở đâu hả?
Em đây này chị Thục Oanh, chị quên sao?
Chị ngó tôi, ánh mắt thật xa xăm, rồi bất thần nhìn tôi thật kỹ: không phải đâu, à mà phải nhớ rồi...
Nhưng bỗng chị cười thật ngơ ngác: Cũng biết Cao Mỵ Nhân à, đi đâu lâu rồi, có gặp cho tôi gởi lời thăm nhé...
Cứ như thế hết buổi trưa, cứ như thế, khi chợt nhớ cười vui, nhẹ nhàng thôi, bỗng quên hẳn, lại ngơ ngác, dè dặt, rồi xa lạ hẳn ...
Chị ơi, bộ nhớ của chị đã hoàn toàn ... Trắng Xoá ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
20-12-2015
( HNPD ) Cứ tưởng rằng tiềm thức chỉ làm việc trong lúc ngủ, nào ngờ nó xẩy ra ngay cả lúc người ta đang sáng suốt, thực tế nó khiến ta nhớ ra ngay, hay cũng tìm tòi một lúc mới nhận biết sự kiện trước mặt.
Cách đây 11 năm, tôi trở lại Saigon tìm cho được căn nhà bé nhỏ ở bên kia cầu Thị Nghề phía quận Bình thạnh, nơi nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh, phu nhân cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương đang trú ngụ cùng với con trai duy nhất của chị là cháu Vũ Hoàng Tuân.
Vô tới nhà chị tôi mới biết là chị đang đau căn bệnh trầm kha nhất của người phụ nữ đã lớn tuổi.
Tôi không dám kể ra những gì tôi thấy trước mắt hôm đó, một bà chị trong hội thơ Quỳnh Dao sang trọng, tiếng tăm, đầy phẩm chất từ hơn nửa thế kỷ nay, những nữ sĩ đã đi vào lịch sử thi ca như niên trưởng Cao Ngọc Anh, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất tiểu muội, nữ sĩ lão thành Trùng Quang...vv...
Nơi thi đàn Quỳnh Dao, nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh làm rất ít thơ, nhưng mang chút âm hưởng của nhà thơ lớn Vũ Hoàng Chương, phu quân bà, thí dụ khi đến thăm một bạn thơ Quỳnh Dao, nhưng bạn thơ này vắng nhà, nữ sĩ Thục Oanh viết vài dòng để lại, có câu:
...lòng ta bỗng nổi gió mưa... (ĐT Thục Oanh)
Chị đọc lại cho tôi nghe, cả 2 chúng tôi đều có ý nghĩ:
Tôi nói: chị viết thế thầy Chương giận chết.
Chị thản nhiên trả lời: ông ấy hay nói "nổi gió mưa" lắm, nên mình bị ghim câu ấy vào tiềm thức rồi.
Chị nằm quay mặt vào tường, rồi lại quay ra phía tôi đang ngồi nghiền ngẫm điều...nhân quả, và nghĩ tới nhiều tầng kiếp, vì có thể trong một đời người, không thể cái "nhân" nó toàn vẹn thế mà cái "quả" lại ...không đúng với lý luận, tinh thần bản chất như lâu nay người ta hay đề cập đến.
Chị rất đức hạnh, nền nếp, phúc hậu, đoan trang. Mà sao bây giờ lại tự phơi thân, hành xác trước nỗi đời nghiệt ngã, đắng cay...
Chị nằm trên cái giường gỗ tạp, được vây quanh bằng chiếc màn vải. Trên đầu là mái tôn nóng như lửa cháy, đến nỗi không còn muốn che đậy hình hài mỗi lần cơn đau vật vã, chẳng có thuốc men, đang chờ...chết!
Ra vô sau trước, chỉ có con trai duy nhất hầu hạ, cơm nước, vệ sinh...
Chị bỗng ngồi lên, nhìn tôi đăm đăm, cười lơ đãng, nụ cười thì vẫn như xưa, hiền hoà, thánh thiện, nhưng đôi mắt đã từ lâu ở thế giới nào, khiến mỗi lần gặp lại ai quen, chị tưởng như vừa hạnh ngộ lần đầu, hay ngược lại, nhân diện nào vừa đối mặt, chị tưởng quen đâu từ kiếp trước.
Tôi hỏi chị một câu rất tầm thường: Chi có nhớ em không, Cao Mỵ Nhân này. Chị chợt khép kín nụ cười, mắt long lanh như người đi lạc mới trở về, chị hơi nhíu mày lại, như tìm kiếm hình ảnh nào xa xôi, chị gật gật đầu, nói thầm với chính chị:
Cao Mỵ Nhân hả, lâu lắm rồi không gặp, đang ở đâu hả?
Em đây này chị Thục Oanh, chị quên sao?
Chị ngó tôi, ánh mắt thật xa xăm, rồi bất thần nhìn tôi thật kỹ: không phải đâu, à mà phải nhớ rồi...
Nhưng bỗng chị cười thật ngơ ngác: Cũng biết Cao Mỵ Nhân à, đi đâu lâu rồi, có gặp cho tôi gởi lời thăm nhé...
Cứ như thế hết buổi trưa, cứ như thế, khi chợt nhớ cười vui, nhẹ nhàng thôi, bỗng quên hẳn, lại ngơ ngác, dè dặt, rồi xa lạ hẳn ...
Chị ơi, bộ nhớ của chị đã hoàn toàn ... Trắng Xoá ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
20-12-2015
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
BỘ NHỚ CỦA CHỊ - CAO MỴ NHÂN
( HNPD ) Cứ tưởng rằng tiềm thức chỉ làm việc trong lúc ngủ, nào ngờ nó xẩy ra ngay cả lúc người ta đang sáng suốt, thực tế nó khiến ta nhớ ra ngay
( HNPD ) Cứ tưởng rằng tiềm thức chỉ làm việc trong lúc ngủ, nào ngờ nó xẩy ra ngay cả lúc người ta đang sáng suốt, thực tế nó khiến ta nhớ ra ngay, hay cũng tìm tòi một lúc mới nhận biết sự kiện trước mặt.
Cách đây 11 năm, tôi trở lại Saigon tìm cho được căn nhà bé nhỏ ở bên kia cầu Thị Nghề phía quận Bình thạnh, nơi nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh, phu nhân cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương đang trú ngụ cùng với con trai duy nhất của chị là cháu Vũ Hoàng Tuân.
Vô tới nhà chị tôi mới biết là chị đang đau căn bệnh trầm kha nhất của người phụ nữ đã lớn tuổi.
Tôi không dám kể ra những gì tôi thấy trước mắt hôm đó, một bà chị trong hội thơ Quỳnh Dao sang trọng, tiếng tăm, đầy phẩm chất từ hơn nửa thế kỷ nay, những nữ sĩ đã đi vào lịch sử thi ca như niên trưởng Cao Ngọc Anh, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất tiểu muội, nữ sĩ lão thành Trùng Quang...vv...
Nơi thi đàn Quỳnh Dao, nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh làm rất ít thơ, nhưng mang chút âm hưởng của nhà thơ lớn Vũ Hoàng Chương, phu quân bà, thí dụ khi đến thăm một bạn thơ Quỳnh Dao, nhưng bạn thơ này vắng nhà, nữ sĩ Thục Oanh viết vài dòng để lại, có câu:
...lòng ta bỗng nổi gió mưa... (ĐT Thục Oanh)
Chị đọc lại cho tôi nghe, cả 2 chúng tôi đều có ý nghĩ:
Tôi nói: chị viết thế thầy Chương giận chết.
Chị thản nhiên trả lời: ông ấy hay nói "nổi gió mưa" lắm, nên mình bị ghim câu ấy vào tiềm thức rồi.
Chị nằm quay mặt vào tường, rồi lại quay ra phía tôi đang ngồi nghiền ngẫm điều...nhân quả, và nghĩ tới nhiều tầng kiếp, vì có thể trong một đời người, không thể cái "nhân" nó toàn vẹn thế mà cái "quả" lại ...không đúng với lý luận, tinh thần bản chất như lâu nay người ta hay đề cập đến.
Chị rất đức hạnh, nền nếp, phúc hậu, đoan trang. Mà sao bây giờ lại tự phơi thân, hành xác trước nỗi đời nghiệt ngã, đắng cay...
Chị nằm trên cái giường gỗ tạp, được vây quanh bằng chiếc màn vải. Trên đầu là mái tôn nóng như lửa cháy, đến nỗi không còn muốn che đậy hình hài mỗi lần cơn đau vật vã, chẳng có thuốc men, đang chờ...chết!
Ra vô sau trước, chỉ có con trai duy nhất hầu hạ, cơm nước, vệ sinh...
Chị bỗng ngồi lên, nhìn tôi đăm đăm, cười lơ đãng, nụ cười thì vẫn như xưa, hiền hoà, thánh thiện, nhưng đôi mắt đã từ lâu ở thế giới nào, khiến mỗi lần gặp lại ai quen, chị tưởng như vừa hạnh ngộ lần đầu, hay ngược lại, nhân diện nào vừa đối mặt, chị tưởng quen đâu từ kiếp trước.
Tôi hỏi chị một câu rất tầm thường: Chi có nhớ em không, Cao Mỵ Nhân này. Chị chợt khép kín nụ cười, mắt long lanh như người đi lạc mới trở về, chị hơi nhíu mày lại, như tìm kiếm hình ảnh nào xa xôi, chị gật gật đầu, nói thầm với chính chị:
Cao Mỵ Nhân hả, lâu lắm rồi không gặp, đang ở đâu hả?
Em đây này chị Thục Oanh, chị quên sao?
Chị ngó tôi, ánh mắt thật xa xăm, rồi bất thần nhìn tôi thật kỹ: không phải đâu, à mà phải nhớ rồi...
Nhưng bỗng chị cười thật ngơ ngác: Cũng biết Cao Mỵ Nhân à, đi đâu lâu rồi, có gặp cho tôi gởi lời thăm nhé...
Cứ như thế hết buổi trưa, cứ như thế, khi chợt nhớ cười vui, nhẹ nhàng thôi, bỗng quên hẳn, lại ngơ ngác, dè dặt, rồi xa lạ hẳn ...
Chị ơi, bộ nhớ của chị đã hoàn toàn ... Trắng Xoá ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
20-12-2015