Cõi Người Ta
BÓNG CỦA MẶT TRỜI - CAO MỴ NHÂN
BÓNG CỦA MẶT TRỜI - CAO MỴ NHÂN
Đường lên đỉnh " núi mùa xuân " bỗng có vẻ xa hơn và dốc hơn, tôi đang ở chơi nhà một người bạn cũ, cũng gọi là thân, bà chủ nhà ném cho tôi cái gối dầy, nhưng mềm mại, thơm phức :
Này, kê dưới ngực, sao lại nằm xấp mà cứ nghển cổ lên nhìn rặng núi xa kia vậy ?
Tôi cười buồn : vì nơi núi đó, đang dấu kín những mùa xuân cuộc đời, bà biết không ?
Mỗi người đặt một câu hỏi, mà không đợi câu trả lời trọn vẹn .
Người bạn tôi ở thành phố phía nam kia mấy chục năm rồi, từ tuổi trung niên, nay đã lên hàng cao niên, ý chờ thánh Phê Rô kêu tên về nước Chúa, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng...
Tôi bị giao động bởi tư tưởng sẵn sàng của bà, nên tìm thăm, xem thử bà đã đủ điều kiện đi chưa ...
Về niên tuế thì bà OK quá rồi, nhưng các mặt khác, thì có vẻ chờ thêm một chút cho chắc ăn, không bị ai khiếu nại ưu tiên, hay ai phản đối vì bà còn nhiều bổn phận phải thanh thoả ở đời, kể cả tình cảm .
Bà đang vui hưởng hạnh phúc từ cô con gái là một tâm lý đại phu, tức bác sĩ tâm lý thời nay vậy.
Tôi cúi mặt áp vào chiếc gối bà vừa trao, để lỡ bất giác cười, thì bà bạn tôi không trách móc, là sao tôi thân thiết với bà trên tình bạn vong niên, lâu rồi, không tỏ một chút sót sa cảm xúc tiếc thương...
Nhưng, có ai lại ...tiếc thương ai ngay khi còn thấy nhau trên cõi đời này chứ ?
Mình đã từng đùa rỡn anh, mỗi lần quý mến anh quá, bằng câu hát thơ của Guillaume Apollinaire mà thi sĩ Bùi Giáng dịch Adieu, rồi nhạc sĩ Phạm Duy đưa vào cung bậc " Mùa thu chết ", rằng :
" Từ đây mãi mãi không thấy nhau
Từ đây mãi mãi không thấy nhau..."
Bà bạn cao niên của mình có vẻ không hài lòng, nói xa gần cho mình hiểu ý bà là: " Có biết không, người Bắc xưa, không thích nói ra cái điềm gở đâu, kiêng lắm, bởi vì cụ Nguyễn Du đã bảo rồi : mỗi lời là một vận vào khó nghe đấy " .
Ôi thời nay họ sống huỵch toẹt ra ấy chứ kiêng với chả cữ...họ còn hăm doạ sẽ thủ tiêu tức khắc, nếu không làm theo ý họ vv và vv...
Nhưng cuộc đời là thế rồi, tổng hợp của muôn ngàn bất ngờ và bất trắc ...
Rặng núi phía nam như lùi về phía xa hơn, hắn, dãy núi ấy mang nhiều truyền thuyết, mà mỗi mùa xuân một lần thay sắc áo xanh tươi...
Tôi ở cận bắc con đường đi tít tắp trời mây, mỗi dịp nhớ nhung chi, lại hướng về nam mộng mị ...tình cảm như sợi tơ sương ...sớm lạnh, hay làn khói ...ấm chiều hoang ...
Bà bạn nhìn tôi thật lâu, lắc đầu ái ngại, song lại gật đầu cảm thông, thủ thỉ kể : " Mẫu người như cô, là tôi đấy, bây giờ không có nữa, hay còn rất ít thôi, là vì sao biết không, vì thời đại này người ta không đủ thời giờ để mộng mơ nữa ...Muốn gì là thực hiện được ngay , nếu không đành chịu, chớ không ...phỉnh gạt tâm tư, của chính mình "...
Thì mình gạt gẫm tâm tư mình có sao đâu ...
Bà bạn vong niên lắc đầu quầy quậy :
" Không được, hay không nên thế nhé, sẽ bịnh trầm kha lắm đấy, không thuốc nào chữa được, tin tôi đi ...
Tôi làm thinh, nhưng hình ảnh đám xiếc ma quái hiện ra, cùng với lời nhạc trong " Cirque du soleil worlds way " êm dịu, quyến rũ ...của anh ( ! ), khiến mình lại đắm chìm vào huyễn mộng ...
Này cô bạn tình cảm cả đời, cô đừng tưởng là mặt trời mà hằng ngày chúng ta thấy đó, nóng suốt ngày, suốt tháng, suốt năm, suốt kiếp đâu nhé ...
Có những người ranh ma, đã thấy được cái bóng tối của mặt trời, không phải là đẹp, là lạ ...mà như đôi cánh dơi, có biết con dơi " batman " không ?
Biết . Mà nhìn thôi chứ biết thêm gì về nó đâu.
Đúng rồi, đôi mắt cú của nó nhìn như xuyên thấu trái tim...ngực của nó cứng như sắt thép, nó quặp con chuột vàng ná thở luôn, con chuột không kêu được một tiếng, và chết trong nỗi nhớ khiếp chưa ?
Tại sao bà nói điều đó ?
À , muốn nói về cái bóng tối của mặt trời thôi mà .
Nhưng có liên hệ gì với chúng ta ?
Tôi không muốn cô là con chuột vàng đó, vì cô đang cố chiêm ngưỡng cái bóng tối của mặt trời ..,
Thế anh đã bao giờ thấy cái bóng tối của mặt trời, như trong truyền thuyết " tầm phào ", mà bà bạn phương nam vừa nói đó không ?
Hình ảnh và bài nhạc xiếc êm đềm đề cập ở trên, chính là tôi, tức anh hư huyễn, muốn cho những ai có nguồn cảm xúc ma quái thưởng thức đó .
À ra thế, mặt trời cũng đã thay Ngài, đấng Tối cao thiêng liêng, thương sót cả những hình ma, bóng quế mơ màng lẩn khuất trong bóng tối chung quanh ta, cũng được ân sủng .
Này cô ạ, ngày các Thánh ( Toussaint ) đang qua , ngày các Đẳng linh hồn đứng lại ở một phần đời.
Đầu cái tháng 11 dương lịch này, chúng ta còn nhớ cái ngày Anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm bị bức tử trên xe Thiết Giáp, trên đường từ nhà thờ Cha Tam Chợ Lớn về Tổng Tham Mưu của QL/VNCH 3-11- 1963 nữa đấy .
Tức là tiếp theo 2 ngày Lễ các Thánh và các Đẳng nêu trên đó, buồn quá nhỉ. ?
Vâng, đó chính là lúc cái bóng tối của mặt trời đã che khuất không gian cho loài ma hiện hình...
Ô họ, mấy người bức tử tổng thống Ngô Đình Diệm,
là loại quỷ sống Dracula,chứ nào phải cánh dơi ..."Batman " huyền hoặc đâu.
Mặt trời đã lên tới đỉnh " núi mùa xuân " rồi ...Mặt trời vàng toàn vẹn trong 2 ly nước trà sen lóng lánh ...ánh nắng ban trưa ...
Chúng tôi ngồi ở cái view, ngó ra một vùng biển đẹp nhất Hermosa beach, bà bạn vong niên hỏi rỡn tôi :
"nắng lên đầy đặn thế kia, đã tạm khuây nỗi nhớ mông lung chưa, hay còn ...tồn tại chút dư âm của bài xiếc lãng mạn trong ma quái Halloween, không ngờ ...ma vương cũng khiến nhớ nhung, hoài cảm thật...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)
Bàn ra tán vào (0)
BÓNG CỦA MẶT TRỜI - CAO MỴ NHÂN
BÓNG CỦA MẶT TRỜI - CAO MỴ NHÂN
Đường lên đỉnh " núi mùa xuân " bỗng có vẻ xa hơn và dốc hơn, tôi đang ở chơi nhà một người bạn cũ, cũng gọi là thân, bà chủ nhà ném cho tôi cái gối dầy, nhưng mềm mại, thơm phức :
Này, kê dưới ngực, sao lại nằm xấp mà cứ nghển cổ lên nhìn rặng núi xa kia vậy ?
Tôi cười buồn : vì nơi núi đó, đang dấu kín những mùa xuân cuộc đời, bà biết không ?
Mỗi người đặt một câu hỏi, mà không đợi câu trả lời trọn vẹn .
Người bạn tôi ở thành phố phía nam kia mấy chục năm rồi, từ tuổi trung niên, nay đã lên hàng cao niên, ý chờ thánh Phê Rô kêu tên về nước Chúa, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng...
Tôi bị giao động bởi tư tưởng sẵn sàng của bà, nên tìm thăm, xem thử bà đã đủ điều kiện đi chưa ...
Về niên tuế thì bà OK quá rồi, nhưng các mặt khác, thì có vẻ chờ thêm một chút cho chắc ăn, không bị ai khiếu nại ưu tiên, hay ai phản đối vì bà còn nhiều bổn phận phải thanh thoả ở đời, kể cả tình cảm .
Bà đang vui hưởng hạnh phúc từ cô con gái là một tâm lý đại phu, tức bác sĩ tâm lý thời nay vậy.
Tôi cúi mặt áp vào chiếc gối bà vừa trao, để lỡ bất giác cười, thì bà bạn tôi không trách móc, là sao tôi thân thiết với bà trên tình bạn vong niên, lâu rồi, không tỏ một chút sót sa cảm xúc tiếc thương...
Nhưng, có ai lại ...tiếc thương ai ngay khi còn thấy nhau trên cõi đời này chứ ?
Mình đã từng đùa rỡn anh, mỗi lần quý mến anh quá, bằng câu hát thơ của Guillaume Apollinaire mà thi sĩ Bùi Giáng dịch Adieu, rồi nhạc sĩ Phạm Duy đưa vào cung bậc " Mùa thu chết ", rằng :
" Từ đây mãi mãi không thấy nhau
Từ đây mãi mãi không thấy nhau..."
Bà bạn cao niên của mình có vẻ không hài lòng, nói xa gần cho mình hiểu ý bà là: " Có biết không, người Bắc xưa, không thích nói ra cái điềm gở đâu, kiêng lắm, bởi vì cụ Nguyễn Du đã bảo rồi : mỗi lời là một vận vào khó nghe đấy " .
Ôi thời nay họ sống huỵch toẹt ra ấy chứ kiêng với chả cữ...họ còn hăm doạ sẽ thủ tiêu tức khắc, nếu không làm theo ý họ vv và vv...
Nhưng cuộc đời là thế rồi, tổng hợp của muôn ngàn bất ngờ và bất trắc ...
Rặng núi phía nam như lùi về phía xa hơn, hắn, dãy núi ấy mang nhiều truyền thuyết, mà mỗi mùa xuân một lần thay sắc áo xanh tươi...
Tôi ở cận bắc con đường đi tít tắp trời mây, mỗi dịp nhớ nhung chi, lại hướng về nam mộng mị ...tình cảm như sợi tơ sương ...sớm lạnh, hay làn khói ...ấm chiều hoang ...
Bà bạn nhìn tôi thật lâu, lắc đầu ái ngại, song lại gật đầu cảm thông, thủ thỉ kể : " Mẫu người như cô, là tôi đấy, bây giờ không có nữa, hay còn rất ít thôi, là vì sao biết không, vì thời đại này người ta không đủ thời giờ để mộng mơ nữa ...Muốn gì là thực hiện được ngay , nếu không đành chịu, chớ không ...phỉnh gạt tâm tư, của chính mình "...
Thì mình gạt gẫm tâm tư mình có sao đâu ...
Bà bạn vong niên lắc đầu quầy quậy :
" Không được, hay không nên thế nhé, sẽ bịnh trầm kha lắm đấy, không thuốc nào chữa được, tin tôi đi ...
Tôi làm thinh, nhưng hình ảnh đám xiếc ma quái hiện ra, cùng với lời nhạc trong " Cirque du soleil worlds way " êm dịu, quyến rũ ...của anh ( ! ), khiến mình lại đắm chìm vào huyễn mộng ...
Này cô bạn tình cảm cả đời, cô đừng tưởng là mặt trời mà hằng ngày chúng ta thấy đó, nóng suốt ngày, suốt tháng, suốt năm, suốt kiếp đâu nhé ...
Có những người ranh ma, đã thấy được cái bóng tối của mặt trời, không phải là đẹp, là lạ ...mà như đôi cánh dơi, có biết con dơi " batman " không ?
Biết . Mà nhìn thôi chứ biết thêm gì về nó đâu.
Đúng rồi, đôi mắt cú của nó nhìn như xuyên thấu trái tim...ngực của nó cứng như sắt thép, nó quặp con chuột vàng ná thở luôn, con chuột không kêu được một tiếng, và chết trong nỗi nhớ khiếp chưa ?
Tại sao bà nói điều đó ?
À , muốn nói về cái bóng tối của mặt trời thôi mà .
Nhưng có liên hệ gì với chúng ta ?
Tôi không muốn cô là con chuột vàng đó, vì cô đang cố chiêm ngưỡng cái bóng tối của mặt trời ..,
Thế anh đã bao giờ thấy cái bóng tối của mặt trời, như trong truyền thuyết " tầm phào ", mà bà bạn phương nam vừa nói đó không ?
Hình ảnh và bài nhạc xiếc êm đềm đề cập ở trên, chính là tôi, tức anh hư huyễn, muốn cho những ai có nguồn cảm xúc ma quái thưởng thức đó .
À ra thế, mặt trời cũng đã thay Ngài, đấng Tối cao thiêng liêng, thương sót cả những hình ma, bóng quế mơ màng lẩn khuất trong bóng tối chung quanh ta, cũng được ân sủng .
Này cô ạ, ngày các Thánh ( Toussaint ) đang qua , ngày các Đẳng linh hồn đứng lại ở một phần đời.
Đầu cái tháng 11 dương lịch này, chúng ta còn nhớ cái ngày Anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm bị bức tử trên xe Thiết Giáp, trên đường từ nhà thờ Cha Tam Chợ Lớn về Tổng Tham Mưu của QL/VNCH 3-11- 1963 nữa đấy .
Tức là tiếp theo 2 ngày Lễ các Thánh và các Đẳng nêu trên đó, buồn quá nhỉ. ?
Vâng, đó chính là lúc cái bóng tối của mặt trời đã che khuất không gian cho loài ma hiện hình...
Ô họ, mấy người bức tử tổng thống Ngô Đình Diệm,
là loại quỷ sống Dracula,chứ nào phải cánh dơi ..."Batman " huyền hoặc đâu.
Mặt trời đã lên tới đỉnh " núi mùa xuân " rồi ...Mặt trời vàng toàn vẹn trong 2 ly nước trà sen lóng lánh ...ánh nắng ban trưa ...
Chúng tôi ngồi ở cái view, ngó ra một vùng biển đẹp nhất Hermosa beach, bà bạn vong niên hỏi rỡn tôi :
"nắng lên đầy đặn thế kia, đã tạm khuây nỗi nhớ mông lung chưa, hay còn ...tồn tại chút dư âm của bài xiếc lãng mạn trong ma quái Halloween, không ngờ ...ma vương cũng khiến nhớ nhung, hoài cảm thật...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
(Cõi Người Ta)