Có một người đàn ông gan dạ rất thích sưu tầm những quyển sách cũ. một hôm nghe tin ở nơi nọ có 1 quyển sách ma quái rất bí hiểm mà ai cũng sợ không dám
SCARY STORY I – Cuốn sách ma ám
Có một người đàn ông gan dạ rất thích sưu tầm những quyển sách cũ. một hôm nghe tin ở nơi nọ có 1 quyển sách ma quái rất bí hiểm mà ai cũng sợ không dám đọc, ông ta liền tìm đến mua ngay.
Khi đến nơi, đó là một nhà sách cũ kĩ… chủ cửa hiệu là một ông lão trên 80 tuổi, đầu tóc bạc phơ, người chủ nhà sách bảo ông ta:
“cuốn sách này rất hay, nhưng lại có 1 lời nguyền rất khủng khiếp… lúc đọc xong sách này không ai được giở trang cuối cùng ra xem, nếu không sẽ có tai họa kinh khủng xảy ra với người đọc. Cuốn sách nằm ở kệ sách thứ 6 , hàng thứ 6 và là quyển thứ 6 từ phải sang trái “
Sau khi mò tìm được cuốn sách quý trong góc nhà sách cũ, ông ta liền trả tiền cuốn sách quý hết 3 triệu đồng cho chủ tiệm sách. sau đó, ông ta trở về nhà và nghiền ngẫm hết cuốn sách. Do quá tò mò ông đã mở trang cuối cùng ra xem. Khi đọc xong dòng chữ ở trang cuối cùng ông chỉ kịp hét lên 1 tiếng thất thanh rồi đau tim mà chết
Trang cuối cùng in dòng chữ:
“Giá của cuốn sách này là 30 ngàn đồng”
* * *
SCARY STORY II – Chuyến xe ma
Vào một ngày nọ, một người đàn ông tan ca về khuya lắm. Ông ta leo lên một chiếc xe buýt và ông ta ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Thời gian vẫn trôi đi, ông ta vẫn ngủ, xe buýt vẫn chạy.
Chợt ông ta giật mình thức dậy và thấy xung quanh mình ko còn ai , đường phố thì cũng vắng tanh. Tài xế cũng biến đâu mất.
Nhưng một điều kì lạ đó là …
Xe vẫn lăn bánh một cách chậm rãi .
Ông ta hoảng hốt thét lên:
- Cứu tôi với!
Không ai trả lời…
Một lúc sau ông ta nghe tiếng thét lên:
- Cứu gì thằng kia, xuống đẩy xe phụ tao coi !!!
( Dân Luận )
***
Người quan trọng nhất trong đời
Chuyện xảy ra tại một trường đại học.
Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên,
- "Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?"
Một nam sinh bước lên.
Giáo sư nói,
- "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể rời bỏ".
Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân...
Giáo sư nói:
- "Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!"
Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.
Giáo sư lại nói:
- "Em hãy xoá thêm một người nữa!".
Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp.
Giáo sư nói tiếp:
- "Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp.....
Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba tên: bố mẹ, vợ, và con.
Cả giảng đường im phăng phắc,
Mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi !!
Giáo sư bình tĩnh nói tiếp :
- "Em hãy xóa thêm một tên nữa! "
Chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn... anh đưa viên phấn lên... và gạch đi tên của bố mẹ!
- "Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!", tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai.
Chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai... Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ.
Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi:
- "Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?"
Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.
Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:
- "Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!
Nói xong rồi, chàng trai quay sang nói nhỏ vào tai vị giáo sư : "Thưa thầy con phải nói như vậy là vì con vợ của con đang ngồi bên dưới ... không nói như vậy thì chỉ có chết với nó, xin thầy thông cảm giùm con."
Vị giáo sư cười như mếu :"Thầy cũng chẳng khác gì con! Bài trắc nghiệm này là do vợ của thầy đưa ra !!!!
Kim Hương chuyển
*************
LẦN ĐẦU CÔNG BỐ 162 CÁI LỒN TRONG SỔ TAY MỘT NHÀ VĂN
T.Q.Đ: Hơn 100 câu tục ngữ, ca dao có từ L..., B..., C..., Đ... được thu lục trong Tục ngữ phong dao (xuất bản lần đầu vào năm 1926) của Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc (1890 -1942).
Note lại trong ngày chủ nhật lười nhác, nhân truyện Hàng Xóm của Thành Phong Phong Ronin bị cấm vì "không phù hợp với thuần phong mỹ tục của Việt Nam".
DU: Mình không biết hình thù cái "thuần phong mỹ tục Việt Nam" nó trông ra làm sao, to nhỏ, tròn méo, dài ngắn thế nào. Mình cũng đéo biết tại mần răng mà truyện tranh "Hàng xóm" của cậu Phong Ronin bị mấy thằng đạo mạo chúng nó cấm vì "vi phạm quy chế” thuần với chả mỹ đó.
Thôi thì nhân thể Trần Quang Đức đang rảnh rỗi nhặt ra được hàng trăm cái Lờ, Bờ, Cờ, Dờ trong cuốn Tục ngữ phong dao của cụ Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc. Mình thấy thế cũng nhân thể thiên hạ đang lên giọng đạo đức nọ kia, mình bốt mẹ cái trang đầu quyển số "Ghi lấy kẻo hoài" của ông nhà văn Võ Huy Tâm này lên, ông Tâm kê cứu được đúng 162 cái Lờ, một mớ đáng nể, chứ đùa à. Ở cái xứ ta hiện cái phong trào đạo đức giả đang lên rất cao, mà mình lại không thích theo phong trào, nhất là phong trào đạo đức giả vì mình là thằng... mất dậy thật, cho nên mình bốt cái đống Lờ này lên kẻo hoài cái vốn cổ, nhỉ!
Nguồn: Fb Trần Quang Đức và FB Du
http://xuandienhannom.blogspot.com/2013/11/thu-gian-cuoi-tuan-hi-hiilan-au-cong-bo.html
**************************
Lại chuyện về thời bao cấp
Dưới thời bao cấp gặp buổi khó khăn gặp có 3 anh em nhà ruồi nọ họp nhau bàn kế sinh nhai. Họ thống nhất thằng anh cả sẽ sang Mỹ, anh thứ hai sẽ sang Nga còn thằng em út vẫn tiếp tục ở lại Việt Nam.
Sau vài năm bọn chúng quay lại gặp nhau thì thằng anh cả đã cực kỳ to béo, đứa thứ hai không to bằng nhưng khá mập mạp còn thằng em út thì gày nhom, cánh thì rách, lại cụt một chân nữa trông rất thảm hại. Ba anh em xúm xít hỏi nhau. Thằng anh cả vỗ ngực:
- Bọn mày biết không tao sang Mỹ, cứ mỗi lần đậu vào dĩa thức ăn của bọn nó là bọn nó quăng cả dĩa đi thế là tao ăn cả dĩa nên mới to béo như thế này.
Thằng anh thứ hai nói:
- Tao sang Nga tuy không được bằng anh cả nhưng mỗi lần đậu vào dĩa thức ăn của chúng nó, bọn nó lấy thìa súc chỗ thức ăn mà tao đậu vào rồi đổ đi nên tao ăn chỗ đó cũng no ứ rồi.
Hai thằng anh quay lại nhìn thấy thằng em út tả tơi mới động lòng hỏi:
- Chú làm sao mà lại đến nông nỗi này?
Thằng em út rưng rưng nước mắt nói:
- Bọn anh biết không, giống người ở đây cực kỳ dã man. Mỗi lần em đậu vào dĩa thức ăn của chúng nó thì chúng nó chộp lấy em, đưa lên mồm mút hết chân với cánh sau đó thì vứt em đi nên em mới đến nông nỗi này.
*********************