Cõi Người Ta
Bài Post Cuối Ngày : Mười Ngày Ở Việt-Nam- NHỮNG NGHĨ SUY CỦA "Khúc ruột ngàn dặm"
Ba tôi sống 96 tuổi.Ba không “healthy” bằng mẹ .Vì vậy,tôi đinh ninh mẹ tôi thế nào cũng sống tới đó hoặc hơn….
Ba tôi sống 96 tuổi.Ba không “healthy” bằng mẹ .Vì vậy,tôi đinh ninh mẹ tôi thế nào cũng sống tới đó hoặc hơn….
Những năm về sau nầy,trong công cuộc
vận động Dân Chủ cho Việt-Nam,thông qua Quỹ Tù Nhân Lương Tâm (chuyên
thăm nuôi tù nhân và vợ con- những chiến sĩ Tự Do bị chính quyền CS bắt
bỏ tù-khoảng hai trăm rưỡi anh chị em ở trong nước từ Bắc chí Nam)…..tôi
đều lấy tên thật Trương Minh Tịnh…..công khai,vì :
1/- Tôi nghĩ mẹ tôi ít nhất cũng sống 5 năm nữa.Lúc đó VN chắc chắn đã có một chế độ Dân Chủ (như Singapore ,Mã-Lai,Miến Điện v.v….).
2/-Những phụ nữ VN, đủ mọi lứa tuổi,
chân yếu tay mềm, như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh,Bùi Thị Minh
Hằng,Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,Lê Thị Công Nhân,Huỳnh Thục Vi, Đoan Trang,Lê
Thị Phương Anh,Nguyễn Thị Huần,Trần Khải Thanh Thủy,Tạ Phong Tần,Nguyễn
Thị Phương Uyên ,Mẹ Phương-Uyên,Đỗ Hoàng Vi,Cụ bà Lê Hiền Đức,bà Kim
Liên,Hồ Thị Bích Khương v.v…….và hằng ngàn người con gái khác (cùng gia
đình họ).Sống trên đất VN. Đầu tên mũi đạn.Mà can trường tranh đấu cho
Tự Do Dân Chủ.Trong khi tôi là con trai,lại có quốc tịch Úc mà nhát thì
“yếu” quá !
Từ hồi còn con nít chơi trong
xóm,tôi không thi thố nỗi với con trai vì tôi nhỏ con.Nhưng “vật lộn”
với con gái thì thôi tự ái.Không bao giờ chịu thua….Và cũng để tìm cãm
giác dễ chịu khác….. hahaha !!!!!!
3/-Tôi thấy tôi làm điều đúng.Hợp ý Chúa. Khi góp sức đòi hỏi một chế độ Dân Chủ cho VN.
Đùng cái,mẹ tôi chết.92 tuổi…Thế mới
biết khỏe chưa chắc sống lâu.Tôi hỏi vài anh em thân cận trong Quỹ Tù
Nhân Lương Tâm. Về không ?- Một nửa nói “Yes” một nửa nói “No”…Tôi hỏi
chị Dương Hà (vợ anh Cù Huy Hà Vũ),chị nói “anh về chịu tang mẹ đi.Số phone em đây……”.
Tôi suy nghĩ theo lối của một anh em
trong Quỹ Tù Nhân Lương Tâm (trước đây đã về) : Nếu chết,tuổi nầy cũng
OK rồi.Nếu bị tù thì có dịp chia sẻ với Việt-Khang (tác giả Việt-Nam Tôi
Đâu).Nếu bị sách nhiễu thì thông phần với anh chị em trong nước….
Nghĩ là làm. Tôi về…..
Và có sao ghi vậy, sau đây.
Ngày đầu tiên,ngồi trên máy bay nhìn
xuống. Việt-Nam đẹp….Đã có dịp đi ngoại quốc kha khá…… Ít có nước nào
mà sông nước đất đai đan nhau màu mỡ, tiềm lực kinh tế thuận lợi, như
VN.
Máy bay hạ cánh.Chuẩn bị kỹ lưỡng để
đối đáp với mọi tình huống…..Lại không gặp bất cứ “sự cố” nào. Đi qua
Hãi Quan và ra ngoài về nhà tuốt luốt.
Từ Saigon
về Long Khánh,khác với những năm về trước (công an giao thông đầy
đường), bây giờ chỉ còn thấy một tốp duy nhất ở chốt Quán Tre (Dầu
Giây). Ông tài xế cho tôi biết thêm về vụ phó trạm bắn chết trưỡng trạm
và vài CA khác bị thương (ở trạm nầy mấy tháng trước đây) là vì ăn chia
tiền không đều,chứ không phải vì hát Karaoke như báo chí loan tin.Chủ
yếu là vì “bức xúc” chuyện chia chác !
Có người trên xe nói “CA bây giờ rét
dân rồi.Cá ăn kiến và kiến đang ăn cá.Lúc nào cũng tốp 4 người trở
lên.Không dám đi riêng hoặc tốp 2 vì sợ dân (nhất là dân miền Bắc)
đánh”.
Về gặp Mẹ.Nước mắt tôi dàn dụa……
Suốt đêm đó không ngủ. Ở bên mẹ .Vì tôi biết chĩ còn mươi tiếng đồng hồ nữa là tôi sẽ không còn thấy mặt mẹ tôi.
Nói chuyện với bà con (ngoài Huế
vô,và bà con trong nầy). Người lớn thì chán nãn vì vật giá leo thang mà
tiền kiếm không ra.Lại bệnh hoạn tràn lan.Không ai còn dám đi nhà
thương.Bệnh là chịu chết.Giới trẻ thì Đại Học cho chán rồi về …lang
thang vì không cách gì kiếm được việc làm ở thành phố…..Bế tắc ! Một vài
vị lớn tuổi nhắc chuyện Huế Mậu Thân …..
Sau vài ngày lo việc cho mẹ xong thì tôi về Saigon. Ở khách-sạn.
Phòng tập thể dục tối.Tôi nhìn qua
khách-sạn bên kia. Một cô gái trẻ khi dọn phòng, bưng nửa chai sửa còn
dư của khách uống say sưa và bỏ vỏ chai nhựa vào bao đưa về nhà bán ve
chai.. Ở tầng dưới,một cô chef-cook khác,trẻ đẹp,nhưng thao tác nấu thì
chậm lắm.Chỉ bằng 1/3 năng suất một cô chef-cook bên Úc.
Tôi làm quen với mấy cô làm trong
khách-sạn tôi ở,la-cà nói chuyện khi họ tụm 2 tụm ba ăn cơm trưa (ngồi
trên sàn dọc hành lang khách-sạn,không có ghế).Tôi liếc thấy cà-mên cơm
của họ chỉ có muối dưa,tí cá…..Họ không nói gì nhưng tôi biết họ cực kỳ
bất mãn vì “người ăn không hết,người lần không ra”….. nhan nhãn trước
mắt họ mỗi ngày.
Ngày đầu tiên ở Saigon,tôi họp mặt
Đại Học Sư Phạm ( ra trường năm 1976, lớp đầu tiên sau 30/4/1975). Ôi
thì như pháo nỗ.Dành nhau nói vì sợ không còn có dịp để nói.Vì 38 năm
mới gặp lại.Tối đó nói không hết,trưa hôm sau còn thêm một buổi ở nhà
(một đứa) nữa. Tại đây mới đề cập nhiều đến “hiện tình đất nước”.Tất cả
đều đồng ý là chế độ tham nhũng,xấu xa,tệ quá…..Mỗi đứa đưa ra một bằng
chứng. Có đứa kể con của nó lên Facebook “chưỡi” chế độ bị CA tới nhà
“mắng vốn”. Vẫn không sợ…… Một cựu Sư-Phạm (gái) nói “người đứng đầu
ngành CA như Phạm Quý Ngọ mà trong vòng vài ngày đã nhận hối lộ 1 triệu
rưỡi đô-la thì hỏi còn gì để nói nữa chứ !”.
Ngày kế, tôi họp mặt các đồng nghiệp
Cựu Thầy Cô của Trường Công Nhân Kỹ Thuật Dầu Khí Bà-Rịa. Nhóm nầy ít
nhưng tình cãm dạt dào .Vì những năm 77,78,79 là những năm “ đói thê
thãm” và các cựu Thầy Cô nầy phần đông là con “Ngụy”….. giữa một trường
toàn Cách Mạng……34 năm mới tìm được nhau.Nhắc lại chuyện xưa ai cũng
rùng mình !.
Vì có sự chòng chéo thông gia của
bạn tôi,tôi được mời đi chơi (2 ngày) với một gia-đình (65 tuổi
đảng),con cái cấp Thứ Trưởng v.v…Vì vậy, trên xe một nửa là Cách mạng
một nửa không.Xe vừa mới chạy một đoạn, đi ngang một Trụ Sở Công An
Tỉnh, có câu khẩu hiệu to đùng “ Kỹ Cương - Hiệu Quả - Kín Đáo”. Một
người nói oang oang trong xe “Kỹ Cương là lớn được ăn lớn,nhỏ phải chịu
ăn nhỏ,không được lộn xộn”.. Hiệu quả là “phải kiếm nhiều nhiều tí”. Kín
Đáo là “đừng để ai thấy”. Cả xe cười vang. Kể cả mấy ông Cách Mạng. Một
người khác nói “anh Ba cứ vào đảng đi.Nếu lật lại em bảo lãnh cho”. Và
suốt thời gian 10 ngày ở VN,tôi thấy ai ai, đâu đâu, cũng nói đến chuyện
“ lật lại”. Không hiểu sao! Họ như chờ đợi một cái gì đó xảy ra bất cứ
lúc nào ! Một phó phòng CS (hàng xóm) nói với cháu tôi “nếu thay đổi,có
gì bà giúp tôi nghe…….”.
Ngày kế,tôi họp mặt các cựu bạn của
tôi trong Dòng tu năm nào. Rất đông anh em tới.Thượng vàng hạ cám có
đủ.Linh Mục (cha),Thầy,Giáo Sư,Chạy xe ôm,làm công bán hàng ngoài
chợ,Giám Đốc,phóng viên ……Ngoài liên hệ học hành,còn có chung lý-tưởng
tôn giáo,nên nhóm nầy đoàn kết thương yêu nhau ghê gớm. Coi nhau như anh
em ruột vì “ngày xưa còn bé” cùng ăn,cùng ngủ,cùng đọc kinh,cùng đá
banh……
Sau đó tôi thăm bạn (đại gia) ung thư trong bệnh viện Ung Bướu Nguyễn Thái Học Gia-Định.Kinh hoàng bệnh viện VN……
Rồi đi thăm nói chuyện với một đàn
anh Kiến Trúc Sư……Hỏi về VN,chú (tôi gọi chú),say sưa giảng “CS không
thể tồn tại vì đi ngược lại với quy luật tự nhiên của con người ……..“.
Ngày cuối cùng,tôi thăm một người bà
con, ở Mỹ ,nhưng về VN làm ăn đã lâu.Vì có tiền nên có rất nhiều
“connection” với chính quyền cấp cao…….Anh ta nói “Tình hình VN biến
chuyển từng ngày,nếu không muốn nói là từng giờ.Bất cứ cái gì cũng có
thể xảy ra “over-night”. Và xảy ra trong nội bộ của họ chứ chẵng đâu xa.
Có cả khả năng quân đội Trung Quốc tràn vào VN…... Anh đã chuẩn bị sẵn.
Động là chuồn liền.Mấy ông to cũng vậy….Họ sẵn sàng hết”.
Được hỏi tại sao “em về VN mà không
có bất cứ một rắc rối nào “ ? Anh ta nói: Dù muốn dù không thì họ cũng
đã phải chịu chấp nhận “ý kiến khác biệt” ,ngay ở họ với nhau cũng
thế.Nên chuyện phát biểu trên Internet v.v…Hội nầy hội nọ v.v…....ngày
nay không còn là vấn đề nữa.Quan điểm chú thế nào cũng được.Chú về đây
mà đi gặp ông Nguyễn Đan Quế cũng chẵng sao.Nhưng 5 người trở lên là
không được.Họ can thiệp.Chế độ đang ở thế bị động.Họ sợ số đông.Một phần
lớn là nhờ các đảng viên kỳ cựu của họ ly-khai.Báo chí gần đây nói rất
thẵng……Ngày xưa CA khắp nơi và ngang tàng lắm nhưng bây giờ đã “co cụm”
lại. VN đã chia làm 2 phe rõ rệt,phe chính quyền “phè phỡn” và phe công
nhân,nông dân,thư ký văn phòng,thợ….”vất vả”. Đó là nhờ công sức của các
chiến sĩ Dân Chủ,dân oan, dám đương đầu, hy-sinh,dồn họ vào thế thụ
động.Sở dĩ họ cứ phải lui từ từ là vì họ thấy họ “bậy”. Cái gì cũng
vậy,khi nào mình đúng thì mình dễ hăng hái,trong khi người sai thì dễ
“xìu”. CA bâygiờ “rét” là vì dân không còn sợ như xưa.Chú coi trong
Youtube sẽ thấy.Thử hỏi “chung chi” mà cả va-li đô-la thì họ đâu còn ra
gì để nói ai…..”.
Tôi cho rằng ý-kiến nầy chính xác.Tôi xin ghi lại trung thực như một lời cám ơn các bạn đã quan tâm khi tôi về VN.
Một Linh-Mục (lớp đàn anh của Tịnh,biết Tịnh nhiều,từ Âu-Châu,đã viết như sau,lúc Tịnh đang ở VN).
Em TMT ơi!
Mấy bữa ni anh ăn ngủ không yên, vì
đã nghe chương trình nói chuyện của ông Đính Hùng, người về thăm mẹ đang
ốm nặng bị bắt phải trở lại điểm khởi hành... Sáng nay đọc Mail của em
cho biết đã về bằng yên và dự đám táng mẹ... Mừng quá! Tạ ơn Chúa! Deo
gracias!
Người ta đối xử với em như rứa là
một nước cờ cao đó. Chắc những ngày em sống trên đất nầy bóng sẽ luôn
theo hình... Anh cầu nguyện cho em được bằng yên và nhất là ngày ra khỏi
không gặp nạn. Xin Thiên thần hộ thủ gìn giữ em trong mọi nẻo đường
được bằng yên.
Một lần nữa anh chia buồn với em và
gia đình vì mới mất mẹ và chia vui vì em đã được đưa mẹ đến nơi an nghỉ
cuối cùng với nhưng người thân yêu.
Thân mến chào em.
Đàn anh lo cho đàn em là đúng.Cám ơn
“đàn anh”. Nhưng chuyện đó là xưa rồi.Thật ra họ bây giờ (vì thấy chính
họ bậy quá) nên không còn hoạnh họe như vậy đâu.Nhân dân đang ở thế
tiến công và chính quyền đang phải co cụm chống đỡ từng ngày.Nội bộ họ
thì chia rẽ.Chung quy cũng chỉ vì tranh nhau đô-la.
Giờ phút cuối cùng ở Saigon,tôi thăm
một bà cụ 95 tuổi,ngày xưa ở ngoài Bắc bị đánh địa chủ chết lên chết
xuống,bây giờ (vì có lý do o bế) họ “đã đền bù….đã phục hồi danh dự”. Bà
Cụ chỉ nói: “……Hồ Chí Minh! Ôi…họ ác lắm con ạ !
Nguồn facebooker Tinh Minh Truong
Nguồn facebooker Tinh Minh Truong
Bàn ra tán vào (1)
Dan Choi Phoenix
Bùi Trọng Nghĩa/K18-BBTĐ và Dân Chơi Phoenix
CA DAO XHCN - 2013
Cục đá mà biết nói năng
Dũng Hùng Sang Trọng hàm răng chẳng còn
Có gan ăn cắp chịu đòn
Đảng ta ăn cướp lại còn đánh dân
*
Đố ai đếm được lá rừng
Đố ai giết được Trọng Hùng Dũng Sang
Bốn thằng tứ trụ Việt gian
Để dân nước Việt hân hoan ăn mừng
*
Ðố ai o được gái nùng
Nàng Tòng Thị Phóng trong mùng nằm kia
Mấy tay lãnh đạo ăn chia
Ðầu hôm tao “đánh” canh khuya tới mày
Ban ngày đàn em vui thay
Cũng vô “đánh” tiếp hăng say nhiệt tình
Noi gương “bác” Hồ Chí Minh
Minh Khai vợ bạn nhiệt tình “đánh” êm
*
Ðố ai khuyên Dũng chia tiền
Ðô la cả tỷ gởi bên ngân hàng
Ðố ai loại dược hai mang
Chống Cộng giả bộ phá làng xóm ta
*
Ðố ai khuyên được mấy bà
Phu nhân cấp lớn Cộng ta đương quyền
Ngưng gần đĩ đực da den
Dùi cui nó bự ho hen sau này
*
Ðố ai khuyên được mấy thầy
Mấy cô tỵ nạn một bầy thăm quê
Hoa hòe áo gấm khỏi chê
Bái qùy liếm gót coi ghê thấy mồ
VC khoái tỷ hoan hô
“Các anh các chị bưng bô, tôi cần”
“Tôi ị xong bưng ra sân”
“Ðổ bô rửa sạch để gần câu tiêu”
Việt Kiều về nước tiêu điều
Nhục ơi là nhục dám liều thăm quê
*
Ðố ai ngăn được gái sề
Khúc ruột vạn dậm đi về không ham
*
Thu đi để lại lá vàng
Bác đi để lại một thằng họ Nông
Thằng này quả thật chơi ngông
Bảy mươi lấy vợ má hồng đẹp xinh
*
Bắc thang lên hỏi ông trời
Đánh tan cộng sản đợi thời nào đây
Ông trời ổng nói làm ngay
Sửa xong hiến pháp bó tay con à
*
Ngươi về nói với dân là
Nam Quan hải đảo đảng ta bán rồi
Nếu mà dân vẫn cứ ngồi
Ngày mai mất nước thành người Trung Hoa
*
Hò ớ ơ... Còn thời buôn nước bán dân
Hết thời đảng lấy dây thung bắn ruồi
Chưa tạc bụt đã nặn b...
Cái thằng y tá mà đòi dạy dân
*
Ngày xưa bác cũng đi tù
Thiếu ăn đói lở sưng vù con chim
Từ ngày đảng bác dựng nên
Trường học thì ít xà lim thì nhiều
*
Chiều chiều ra bến Ninh Kiều (Cần Thơ)
Dưới chân tượng bác đĩ nhiều hơn dân
Ai ơi chớ nghĩ mình đần
Đảng kia lãnh đạo cù lần gấp đôi
*
Ba cô nhập học đầu năm
Một cô bị bắt hầu Sầm Đức Xương
Mười ba đảng cũng làm luôn
Học theo gương bác chẳng buông em nào
*
Non kia ai đắp mà cao
Lương cộng sản ít cớ sao nó giàu
Hỏi Sang Trọng Dũng một câu
Đảng không suy thoái sao sâu cả bầy
*
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn không mất nước bỏ điều bốn ngay
Chơi dao sẽ bị đứt tay
Đảng đùa với lửa có ngày diệt vong
----------------------------------------------------------------------------------
Bài Post Cuối Ngày : Mười Ngày Ở Việt-Nam- NHỮNG NGHĨ SUY CỦA "Khúc ruột ngàn dặm"
Ba tôi sống 96 tuổi.Ba không “healthy” bằng mẹ .Vì vậy,tôi đinh ninh mẹ tôi thế nào cũng sống tới đó hoặc hơn….
Ba tôi sống 96 tuổi.Ba không “healthy” bằng mẹ .Vì vậy,tôi đinh ninh mẹ tôi thế nào cũng sống tới đó hoặc hơn….
Những năm về sau nầy,trong công cuộc
vận động Dân Chủ cho Việt-Nam,thông qua Quỹ Tù Nhân Lương Tâm (chuyên
thăm nuôi tù nhân và vợ con- những chiến sĩ Tự Do bị chính quyền CS bắt
bỏ tù-khoảng hai trăm rưỡi anh chị em ở trong nước từ Bắc chí Nam)…..tôi
đều lấy tên thật Trương Minh Tịnh…..công khai,vì :
1/- Tôi nghĩ mẹ tôi ít nhất cũng sống 5 năm nữa.Lúc đó VN chắc chắn đã có một chế độ Dân Chủ (như Singapore ,Mã-Lai,Miến Điện v.v….).
2/-Những phụ nữ VN, đủ mọi lứa tuổi,
chân yếu tay mềm, như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh,Bùi Thị Minh
Hằng,Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,Lê Thị Công Nhân,Huỳnh Thục Vi, Đoan Trang,Lê
Thị Phương Anh,Nguyễn Thị Huần,Trần Khải Thanh Thủy,Tạ Phong Tần,Nguyễn
Thị Phương Uyên ,Mẹ Phương-Uyên,Đỗ Hoàng Vi,Cụ bà Lê Hiền Đức,bà Kim
Liên,Hồ Thị Bích Khương v.v…….và hằng ngàn người con gái khác (cùng gia
đình họ).Sống trên đất VN. Đầu tên mũi đạn.Mà can trường tranh đấu cho
Tự Do Dân Chủ.Trong khi tôi là con trai,lại có quốc tịch Úc mà nhát thì
“yếu” quá !
Từ hồi còn con nít chơi trong
xóm,tôi không thi thố nỗi với con trai vì tôi nhỏ con.Nhưng “vật lộn”
với con gái thì thôi tự ái.Không bao giờ chịu thua….Và cũng để tìm cãm
giác dễ chịu khác….. hahaha !!!!!!
3/-Tôi thấy tôi làm điều đúng.Hợp ý Chúa. Khi góp sức đòi hỏi một chế độ Dân Chủ cho VN.
Đùng cái,mẹ tôi chết.92 tuổi…Thế mới
biết khỏe chưa chắc sống lâu.Tôi hỏi vài anh em thân cận trong Quỹ Tù
Nhân Lương Tâm. Về không ?- Một nửa nói “Yes” một nửa nói “No”…Tôi hỏi
chị Dương Hà (vợ anh Cù Huy Hà Vũ),chị nói “anh về chịu tang mẹ đi.Số phone em đây……”.
Tôi suy nghĩ theo lối của một anh em
trong Quỹ Tù Nhân Lương Tâm (trước đây đã về) : Nếu chết,tuổi nầy cũng
OK rồi.Nếu bị tù thì có dịp chia sẻ với Việt-Khang (tác giả Việt-Nam Tôi
Đâu).Nếu bị sách nhiễu thì thông phần với anh chị em trong nước….
Nghĩ là làm. Tôi về…..
Và có sao ghi vậy, sau đây.
Ngày đầu tiên,ngồi trên máy bay nhìn
xuống. Việt-Nam đẹp….Đã có dịp đi ngoại quốc kha khá…… Ít có nước nào
mà sông nước đất đai đan nhau màu mỡ, tiềm lực kinh tế thuận lợi, như
VN.
Máy bay hạ cánh.Chuẩn bị kỹ lưỡng để
đối đáp với mọi tình huống…..Lại không gặp bất cứ “sự cố” nào. Đi qua
Hãi Quan và ra ngoài về nhà tuốt luốt.
Từ Saigon
về Long Khánh,khác với những năm về trước (công an giao thông đầy
đường), bây giờ chỉ còn thấy một tốp duy nhất ở chốt Quán Tre (Dầu
Giây). Ông tài xế cho tôi biết thêm về vụ phó trạm bắn chết trưỡng trạm
và vài CA khác bị thương (ở trạm nầy mấy tháng trước đây) là vì ăn chia
tiền không đều,chứ không phải vì hát Karaoke như báo chí loan tin.Chủ
yếu là vì “bức xúc” chuyện chia chác !
Có người trên xe nói “CA bây giờ rét
dân rồi.Cá ăn kiến và kiến đang ăn cá.Lúc nào cũng tốp 4 người trở
lên.Không dám đi riêng hoặc tốp 2 vì sợ dân (nhất là dân miền Bắc)
đánh”.
Về gặp Mẹ.Nước mắt tôi dàn dụa……
Suốt đêm đó không ngủ. Ở bên mẹ .Vì tôi biết chĩ còn mươi tiếng đồng hồ nữa là tôi sẽ không còn thấy mặt mẹ tôi.
Nói chuyện với bà con (ngoài Huế
vô,và bà con trong nầy). Người lớn thì chán nãn vì vật giá leo thang mà
tiền kiếm không ra.Lại bệnh hoạn tràn lan.Không ai còn dám đi nhà
thương.Bệnh là chịu chết.Giới trẻ thì Đại Học cho chán rồi về …lang
thang vì không cách gì kiếm được việc làm ở thành phố…..Bế tắc ! Một vài
vị lớn tuổi nhắc chuyện Huế Mậu Thân …..
Sau vài ngày lo việc cho mẹ xong thì tôi về Saigon. Ở khách-sạn.
Phòng tập thể dục tối.Tôi nhìn qua
khách-sạn bên kia. Một cô gái trẻ khi dọn phòng, bưng nửa chai sửa còn
dư của khách uống say sưa và bỏ vỏ chai nhựa vào bao đưa về nhà bán ve
chai.. Ở tầng dưới,một cô chef-cook khác,trẻ đẹp,nhưng thao tác nấu thì
chậm lắm.Chỉ bằng 1/3 năng suất một cô chef-cook bên Úc.
Tôi làm quen với mấy cô làm trong
khách-sạn tôi ở,la-cà nói chuyện khi họ tụm 2 tụm ba ăn cơm trưa (ngồi
trên sàn dọc hành lang khách-sạn,không có ghế).Tôi liếc thấy cà-mên cơm
của họ chỉ có muối dưa,tí cá…..Họ không nói gì nhưng tôi biết họ cực kỳ
bất mãn vì “người ăn không hết,người lần không ra”….. nhan nhãn trước
mắt họ mỗi ngày.
Ngày đầu tiên ở Saigon,tôi họp mặt
Đại Học Sư Phạm ( ra trường năm 1976, lớp đầu tiên sau 30/4/1975). Ôi
thì như pháo nỗ.Dành nhau nói vì sợ không còn có dịp để nói.Vì 38 năm
mới gặp lại.Tối đó nói không hết,trưa hôm sau còn thêm một buổi ở nhà
(một đứa) nữa. Tại đây mới đề cập nhiều đến “hiện tình đất nước”.Tất cả
đều đồng ý là chế độ tham nhũng,xấu xa,tệ quá…..Mỗi đứa đưa ra một bằng
chứng. Có đứa kể con của nó lên Facebook “chưỡi” chế độ bị CA tới nhà
“mắng vốn”. Vẫn không sợ…… Một cựu Sư-Phạm (gái) nói “người đứng đầu
ngành CA như Phạm Quý Ngọ mà trong vòng vài ngày đã nhận hối lộ 1 triệu
rưỡi đô-la thì hỏi còn gì để nói nữa chứ !”.
Ngày kế, tôi họp mặt các đồng nghiệp
Cựu Thầy Cô của Trường Công Nhân Kỹ Thuật Dầu Khí Bà-Rịa. Nhóm nầy ít
nhưng tình cãm dạt dào .Vì những năm 77,78,79 là những năm “ đói thê
thãm” và các cựu Thầy Cô nầy phần đông là con “Ngụy”….. giữa một trường
toàn Cách Mạng……34 năm mới tìm được nhau.Nhắc lại chuyện xưa ai cũng
rùng mình !.
Vì có sự chòng chéo thông gia của
bạn tôi,tôi được mời đi chơi (2 ngày) với một gia-đình (65 tuổi
đảng),con cái cấp Thứ Trưởng v.v…Vì vậy, trên xe một nửa là Cách mạng
một nửa không.Xe vừa mới chạy một đoạn, đi ngang một Trụ Sở Công An
Tỉnh, có câu khẩu hiệu to đùng “ Kỹ Cương - Hiệu Quả - Kín Đáo”. Một
người nói oang oang trong xe “Kỹ Cương là lớn được ăn lớn,nhỏ phải chịu
ăn nhỏ,không được lộn xộn”.. Hiệu quả là “phải kiếm nhiều nhiều tí”. Kín
Đáo là “đừng để ai thấy”. Cả xe cười vang. Kể cả mấy ông Cách Mạng. Một
người khác nói “anh Ba cứ vào đảng đi.Nếu lật lại em bảo lãnh cho”. Và
suốt thời gian 10 ngày ở VN,tôi thấy ai ai, đâu đâu, cũng nói đến chuyện
“ lật lại”. Không hiểu sao! Họ như chờ đợi một cái gì đó xảy ra bất cứ
lúc nào ! Một phó phòng CS (hàng xóm) nói với cháu tôi “nếu thay đổi,có
gì bà giúp tôi nghe…….”.
Ngày kế,tôi họp mặt các cựu bạn của
tôi trong Dòng tu năm nào. Rất đông anh em tới.Thượng vàng hạ cám có
đủ.Linh Mục (cha),Thầy,Giáo Sư,Chạy xe ôm,làm công bán hàng ngoài
chợ,Giám Đốc,phóng viên ……Ngoài liên hệ học hành,còn có chung lý-tưởng
tôn giáo,nên nhóm nầy đoàn kết thương yêu nhau ghê gớm. Coi nhau như anh
em ruột vì “ngày xưa còn bé” cùng ăn,cùng ngủ,cùng đọc kinh,cùng đá
banh……
Sau đó tôi thăm bạn (đại gia) ung thư trong bệnh viện Ung Bướu Nguyễn Thái Học Gia-Định.Kinh hoàng bệnh viện VN……
Rồi đi thăm nói chuyện với một đàn
anh Kiến Trúc Sư……Hỏi về VN,chú (tôi gọi chú),say sưa giảng “CS không
thể tồn tại vì đi ngược lại với quy luật tự nhiên của con người ……..“.
Ngày cuối cùng,tôi thăm một người bà
con, ở Mỹ ,nhưng về VN làm ăn đã lâu.Vì có tiền nên có rất nhiều
“connection” với chính quyền cấp cao…….Anh ta nói “Tình hình VN biến
chuyển từng ngày,nếu không muốn nói là từng giờ.Bất cứ cái gì cũng có
thể xảy ra “over-night”. Và xảy ra trong nội bộ của họ chứ chẵng đâu xa.
Có cả khả năng quân đội Trung Quốc tràn vào VN…... Anh đã chuẩn bị sẵn.
Động là chuồn liền.Mấy ông to cũng vậy….Họ sẵn sàng hết”.
Được hỏi tại sao “em về VN mà không
có bất cứ một rắc rối nào “ ? Anh ta nói: Dù muốn dù không thì họ cũng
đã phải chịu chấp nhận “ý kiến khác biệt” ,ngay ở họ với nhau cũng
thế.Nên chuyện phát biểu trên Internet v.v…Hội nầy hội nọ v.v…....ngày
nay không còn là vấn đề nữa.Quan điểm chú thế nào cũng được.Chú về đây
mà đi gặp ông Nguyễn Đan Quế cũng chẵng sao.Nhưng 5 người trở lên là
không được.Họ can thiệp.Chế độ đang ở thế bị động.Họ sợ số đông.Một phần
lớn là nhờ các đảng viên kỳ cựu của họ ly-khai.Báo chí gần đây nói rất
thẵng……Ngày xưa CA khắp nơi và ngang tàng lắm nhưng bây giờ đã “co cụm”
lại. VN đã chia làm 2 phe rõ rệt,phe chính quyền “phè phỡn” và phe công
nhân,nông dân,thư ký văn phòng,thợ….”vất vả”. Đó là nhờ công sức của các
chiến sĩ Dân Chủ,dân oan, dám đương đầu, hy-sinh,dồn họ vào thế thụ
động.Sở dĩ họ cứ phải lui từ từ là vì họ thấy họ “bậy”. Cái gì cũng
vậy,khi nào mình đúng thì mình dễ hăng hái,trong khi người sai thì dễ
“xìu”. CA bâygiờ “rét” là vì dân không còn sợ như xưa.Chú coi trong
Youtube sẽ thấy.Thử hỏi “chung chi” mà cả va-li đô-la thì họ đâu còn ra
gì để nói ai…..”.
Tôi cho rằng ý-kiến nầy chính xác.Tôi xin ghi lại trung thực như một lời cám ơn các bạn đã quan tâm khi tôi về VN.
Một Linh-Mục (lớp đàn anh của Tịnh,biết Tịnh nhiều,từ Âu-Châu,đã viết như sau,lúc Tịnh đang ở VN).
Em TMT ơi!
Mấy bữa ni anh ăn ngủ không yên, vì
đã nghe chương trình nói chuyện của ông Đính Hùng, người về thăm mẹ đang
ốm nặng bị bắt phải trở lại điểm khởi hành... Sáng nay đọc Mail của em
cho biết đã về bằng yên và dự đám táng mẹ... Mừng quá! Tạ ơn Chúa! Deo
gracias!
Người ta đối xử với em như rứa là
một nước cờ cao đó. Chắc những ngày em sống trên đất nầy bóng sẽ luôn
theo hình... Anh cầu nguyện cho em được bằng yên và nhất là ngày ra khỏi
không gặp nạn. Xin Thiên thần hộ thủ gìn giữ em trong mọi nẻo đường
được bằng yên.
Một lần nữa anh chia buồn với em và
gia đình vì mới mất mẹ và chia vui vì em đã được đưa mẹ đến nơi an nghỉ
cuối cùng với nhưng người thân yêu.
Thân mến chào em.
Đàn anh lo cho đàn em là đúng.Cám ơn
“đàn anh”. Nhưng chuyện đó là xưa rồi.Thật ra họ bây giờ (vì thấy chính
họ bậy quá) nên không còn hoạnh họe như vậy đâu.Nhân dân đang ở thế
tiến công và chính quyền đang phải co cụm chống đỡ từng ngày.Nội bộ họ
thì chia rẽ.Chung quy cũng chỉ vì tranh nhau đô-la.
Giờ phút cuối cùng ở Saigon,tôi thăm
một bà cụ 95 tuổi,ngày xưa ở ngoài Bắc bị đánh địa chủ chết lên chết
xuống,bây giờ (vì có lý do o bế) họ “đã đền bù….đã phục hồi danh dự”. Bà
Cụ chỉ nói: “……Hồ Chí Minh! Ôi…họ ác lắm con ạ !
Nguồn facebooker Tinh Minh Truong
Nguồn facebooker Tinh Minh Truong