Thân Hữu Tiếp Tay...
Bốn Mươi Tám Năm Trước _ Nguoiviettudo
( HNPĐ ) Năm nay 2023 - bốn mươi tám năm tròn ngày miền Nam bị chiếm đóng-
Việt công gọi ngày 30/4/75 là ngày giải phóng , vài người trong này quen miệng cũng gọi theo . Một số lại cho là ngày hoà bình khi không còn tiếng súng nổ .
Còn những người lính miền Nam vẫn cầm súng và chỉ giã từ vũ khí sau 30/4/75 họ nghĩ gì ?
- Hạ Sĩ Truyền Tin thuộc TĐ 313 Địa Phương Quân : Hồi đó đi trình diện gia nhập quân đội cũng mong cho mau chấm dứt chiến tranh rồi về sum họp với gia đình . Đâu có mong muốn cầm súng hoài . Hồi đó cũng nghĩ lính Bắc Việt là người VN chắc không đến nổi nào, đánh đấm riết rồi cũng phải mệt chớ . Và người Bắc thì cũng là Việt Nam với nhau cũng cùng con cháu Lạc Long Quân và bà Âu Cơ . Dù sao mấy ông lớn chạy hết rồi mình lính quèn đâu có sao có rau ăn rau có cháo ăn cháo . Đâu dè thậm chí rau cũng không có mà ăn . Con cháu mình đi học bị kỳ thị bị chửi chó mắng mèo , Nguỵ này Nguỵ nọ
Bây giờ nghĩ lại mà biết được mọi chuyện giống như vầy thì ...thôi không nói được đâu...
- Th. Uý T.Đoàn 95 BĐQBP : Hồi đó từng có suy tư về cuộc chiến và đặt câu hỏi tại sao mình phãi đánh nhau với một kẻ thù nhiều khi không nhìn thấy mặt . Mình cầm súng vì bổn phận phải làm chứ cũng không thù oán gì. Nhiều lúc đụng trận bạn bè lính chết rất đau lòng nhưng không bao giờ trả thù khi bắt được tù binh . Mình có nghe nói VC đuổi thương binh ra khỏi bệnh viện dành chổ cho lính của họ. Hồi đó mình không tin vì làm sao người lại có thể đối xử với đồng loại như vậy . Mình rời khỏi VN sớm nên không biết gì nhiều những chuyện sau ngày 30/4 nhưng nhờ Internet mình nhận ra những chuyện như thế có thật !!
Mình thấy CS ở đâu họ cũng có cùng một khuyết điểm là họ không chịu nhìn nhận sự dốt nát của mình . Cam Pu Chia thì cào sạch , xoá bỏ hết văn minh bắt đầu lại từ số không . Nga, Tàu, Bắc Hàn hay VN Lào cũng y vậy . Không biết ai nói điều này nhưng ở đâu có CS ở đó có nghèo đói. Thiệt y như trong kinh…
- Binh Nhất T.Đoàn 6 Nhảy Dù (còn ở VN ) : Tụi tui đâu có tè khi đánh nhau với VC , nhưng mà mấy ông thầy biểu bỏ súng về nhà thì mình theo lệnh thôi. Nói thiệt sau đó thấy tụi nó đi lểnh nghểnh ngoài đường mà ứa gan !! cở đó quạt cho vài băng M60 hết đất chôn .
Tui là dân VNCH thì làm sao trở cờ được . Ngày 30/4 có gặp lại vài thằng ban củ rủ nhau mua đế về nhậu . Hàng xóm tưởng ăn mừng nên để yên đâu ai biết trong lòng tụi tui ruột gan héo hắt . Không dám kể cho con cháu nghe chiến tích hồi xưa . Tui sợ rắc rối cho vợ con cháu chắt chớ thân tui thì kể gì, còn con $#^@* gì đâu mà sợ . VC sợ Nhảy Dù chớ Nhảy Dù đ. sợ VC.
- Một thành viên LĐ81 BCND ( còn ở VN ) : Chuyện tụi tui bắn cháy tăng T54 ngày 30/4 có thiệt không hả ? cứ coi báo coi hình thì biết -thời này bấm một cái là biết hết trơn , có gì che dấu nổi-
Tụi tui còn cả ngàn mà, sợ gì VC ? thiệt tình mà nói lính tráng như tui vẫn thắc mắc tại sao mình buông súng vậy ta !!!Hồi đó tui tính chỉ riêng bán tiểu đội tui mà VC muốn đạp qua xác để tiến lên cũng phải tốn bộn chừng trung đội đủ . Súng ống đạn dược còn ngon mà...
Nghĩ gì về người lính VNCH hả ? tui không biết nhưng theo kiểu nhìn của tui về mấy đứa bạn cùng đơn vị thì VC chỉ ăn hên thôi. Nếu hai bên mà đồng cân đồng lượng về súng ống đạn dược thì còn lâu VC mới chiếm được miền Nam . Mấy ông thầy chịu ở lại thì tụi tui cũng đâu chấp nhận bỏ cuộc.
- Thành viên một trung đội Nghĩa Quân : Chú Ba biểu tụi tui bỏ súng về mà có thằng nào nghe lời đâu . Rồi chú cháu kéo nhau vô rừng kháng chiến. Thân đơn thế cô cuối cùng bị bắt hết ráo, có đứa tự sát có đứa bị đánh chết đứa bị tù gần chục năm mới được tha .
Hoà hợp hoà giải với VC hả ? nội cái tiếng nói giọng the thé như hát tiếng Tàu nghe còn không lọt lổ tai thì hoà ở cái chổ nào ? Mình người quân tử thiệt thà làm sao mà hoà hợp với đám người lưu manh đểu cáng thắng xưng ông thua xưng con. đêm nói một ngày nói hai được . Nói cho ông biết tui mới chửi thằng cháu nội nát nước về tội " du nhập văn hoá phản động " . Thằng nhỏ học lớp Một về chào ba nó " Thưa BỐ con đi học mới về " . Hỏi ra mới biết nó học theo lời dạy của cô giáo trong trường. Riết rồi tiếng " BA " tiếng " MÁ" biến mất trong xưng hô của dân miền Nam mình...
*****
Đây chỉ là vài tâm sự riêng tư của số ít người lính VNCH gần năm mươi năm về trước từng cầm súng bảo vệ quê hương . Họ không mang lon lá , cao nhất là ông Thiếu Uý Biệt Động Quân nhưng nghe tâm sự của họ thì hào khí hồi tuổi mười chín hai mươi vẫn ngời sáng . Bây giờ đi đứng có khó khăn sức khoẻ nhiều vấn đề nhưng hình như họ vẫn cứ thắc mắc mãi câu hỏi tai sao mình lại chịu thua một địch thủ mà mình không phục.
Trong chiến tranh họ là những con tốt nhưng quân đội thành hình được là nhờ những con tốt như họ . Họ đuổi địch ra khỏi thủ đô Sài Gòn tết Mậu Thân , giữ vững An Lộc trong một trận chiến không khác nhiều so với Stalingrad (chiến tranh thế giới lần thứ Hai ) về cường độ ác liệt và tàn phá thương vong, lấy lại Cổ Thành Quảng Trị (1972) chết mấy ngàn lính TQLC. Họ làm nên những chiến tích chấn động thế giới như cha ông họ đã thành công trong quá khứ (Trần Hưng Đạo đuổi Thoát Hoan chui ống đồng chạy về Tàu , Đại Đế Quang Trung bức tử Sầm Nghi Đống, truy kích Tôn Sĩ Nghị dựng cờ chiến thắng trên thành Thăng Long ) .
Những người lính miền Nam đổ máu mình ra hàng ngày nhưng không than van oán trách ông phó tổng thống của mình chống nhau với ông tổng thống , dung túng cho bọn nằm vùng ( Huỳnh Tấn Mẫm , Lê Văn Nuôi... ) có cơ hội quậy phá hậu phương . Ông thủ tướng thì ngậm miệng ăn tiền- nghe đồn dính dáng tới chuyện còi hụ Long An - (Sau khi mất nước ông PTT về VN cười cầu tài , ông thủ tướng thì nhìn nhận VC có công thống nhất - thế còn mạng của gần ba trăm ngàn thanh niên miền Nam và hơn một triệu thương binh mấy ông quăng bỏ đi đâu ?
Đó là những con người TỐT BỤNG QUÁ MỨC !! bị thù trong giặc ngoài đeo bám nhủng nhiểu , chung quanh hầu như không ai cảm thông trừ chính gia đình , cha mẹ vợ con anh em bạn bè . Thân quân hành vài ba chục ký trĩu nặng trên vai leo đồi vựơt suối đổ máu mồ hôi bảo vệ một hậu phương bị quân thù quậy phá luôn luôn gậy gộc giáo mác đâm sau lưng . Thầy chùa không phải đi lính cầm đầu biểu tình kết tội người lính, tung hô đối phương có chính nghĩa. Nhảy đầm nhạc trẻ vẫn nhảy đầm nhạc trẻ , chẳng ai quan tâm chiếc GMC chở vài quan tài phủ cờ chạy ngang qua .Cả báo chí ngoại quốc thiên tả cũng bóp méo sự thực về họ nói xấu họ…
Thế mà họ không chấp !! vẫn giữ vững tay súng bảo vệ quê hương . Những tướng tá Mỹ tỏ ra đàn anh đánh giá thực lực tài năng chiến đấu quân đội Cộng Hoà trong khi KHÔNG BIẾT GÌ , KINH NGHIỆM GÌ về chiến tranh Việt Nam. Thậm chí họ còn không hiểu nổi tại sao đối phương chấp nhận đụng trận với lính Mỹ nhưng ngần ngại cố gắng tránh né đối đầu với các binh chủng Tổng Trừ Bị ( ND, BĐQ , TQLC, BC81)...
TẠI SAO ?
Những Binh Nhì , Hạ Sĩ , Trung Sĩ , Chuẩn Uý khung sườn của quân đội đã giữ vững tinh thần và khả năng chiến đấu của quân đội đó . Họ được chỉ huy bởi những "ÔNG THẦY " lừng danh nhưng tiếc thay lại vắn số như Đỗ Cao Trí , Nguyễn Viết Thanh , Nguyễn Viết Cần , Trương Quang Ân , Nguyễn Văn Hiếu hay những danh tướng chọn Chết Đứng hơn Sống Quỳ sau ngày 30/4/1975 (Nguyễn Khoa Nam , Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai , Lê Nguyên Vỹ , Phạm Văn Phú , Hồ Ngọc Cẩn , Nguyễn Văn Long) và bao nhiêu BINH NHÌ ,BINH NHẤT , HẠ SĨ TRUNG SĨ , CHUẨN UÝ , THIẾU UÝ coi cái chết HÀO HÙNG đẹp hơn SỐNG TỦI NHỤC chia nhau trái lựu đạn thay vì cởi bỏ quân phục trốn về nhà BÌNH AN !!!
Một quân đội như thế vẫn SỐNG MÃI trong lòng người dân cho dù đối phương đã tìm đủ mánh khoé để giết cho bằng được .
Bởi vì quân đội đó được dựng nên bằng máu của các ANH HÙNG !!!!
Nguoiviettudo ( HNPĐ )Bốn Mươi Tám Năm Trước _ Nguoiviettudo
( HNPĐ ) Năm nay 2023 - bốn mươi tám năm tròn ngày miền Nam bị chiếm đóng-
Việt công gọi ngày 30/4/75 là ngày giải phóng , vài người trong này quen miệng cũng gọi theo . Một số lại cho là ngày hoà bình khi không còn tiếng súng nổ .
Còn những người lính miền Nam vẫn cầm súng và chỉ giã từ vũ khí sau 30/4/75 họ nghĩ gì ?
- Hạ Sĩ Truyền Tin thuộc TĐ 313 Địa Phương Quân : Hồi đó đi trình diện gia nhập quân đội cũng mong cho mau chấm dứt chiến tranh rồi về sum họp với gia đình . Đâu có mong muốn cầm súng hoài . Hồi đó cũng nghĩ lính Bắc Việt là người VN chắc không đến nổi nào, đánh đấm riết rồi cũng phải mệt chớ . Và người Bắc thì cũng là Việt Nam với nhau cũng cùng con cháu Lạc Long Quân và bà Âu Cơ . Dù sao mấy ông lớn chạy hết rồi mình lính quèn đâu có sao có rau ăn rau có cháo ăn cháo . Đâu dè thậm chí rau cũng không có mà ăn . Con cháu mình đi học bị kỳ thị bị chửi chó mắng mèo , Nguỵ này Nguỵ nọ
Bây giờ nghĩ lại mà biết được mọi chuyện giống như vầy thì ...thôi không nói được đâu...
- Th. Uý T.Đoàn 95 BĐQBP : Hồi đó từng có suy tư về cuộc chiến và đặt câu hỏi tại sao mình phãi đánh nhau với một kẻ thù nhiều khi không nhìn thấy mặt . Mình cầm súng vì bổn phận phải làm chứ cũng không thù oán gì. Nhiều lúc đụng trận bạn bè lính chết rất đau lòng nhưng không bao giờ trả thù khi bắt được tù binh . Mình có nghe nói VC đuổi thương binh ra khỏi bệnh viện dành chổ cho lính của họ. Hồi đó mình không tin vì làm sao người lại có thể đối xử với đồng loại như vậy . Mình rời khỏi VN sớm nên không biết gì nhiều những chuyện sau ngày 30/4 nhưng nhờ Internet mình nhận ra những chuyện như thế có thật !!
Mình thấy CS ở đâu họ cũng có cùng một khuyết điểm là họ không chịu nhìn nhận sự dốt nát của mình . Cam Pu Chia thì cào sạch , xoá bỏ hết văn minh bắt đầu lại từ số không . Nga, Tàu, Bắc Hàn hay VN Lào cũng y vậy . Không biết ai nói điều này nhưng ở đâu có CS ở đó có nghèo đói. Thiệt y như trong kinh…
- Binh Nhất T.Đoàn 6 Nhảy Dù (còn ở VN ) : Tụi tui đâu có tè khi đánh nhau với VC , nhưng mà mấy ông thầy biểu bỏ súng về nhà thì mình theo lệnh thôi. Nói thiệt sau đó thấy tụi nó đi lểnh nghểnh ngoài đường mà ứa gan !! cở đó quạt cho vài băng M60 hết đất chôn .
Tui là dân VNCH thì làm sao trở cờ được . Ngày 30/4 có gặp lại vài thằng ban củ rủ nhau mua đế về nhậu . Hàng xóm tưởng ăn mừng nên để yên đâu ai biết trong lòng tụi tui ruột gan héo hắt . Không dám kể cho con cháu nghe chiến tích hồi xưa . Tui sợ rắc rối cho vợ con cháu chắt chớ thân tui thì kể gì, còn con $#^@* gì đâu mà sợ . VC sợ Nhảy Dù chớ Nhảy Dù đ. sợ VC.
- Một thành viên LĐ81 BCND ( còn ở VN ) : Chuyện tụi tui bắn cháy tăng T54 ngày 30/4 có thiệt không hả ? cứ coi báo coi hình thì biết -thời này bấm một cái là biết hết trơn , có gì che dấu nổi-
Tụi tui còn cả ngàn mà, sợ gì VC ? thiệt tình mà nói lính tráng như tui vẫn thắc mắc tại sao mình buông súng vậy ta !!!Hồi đó tui tính chỉ riêng bán tiểu đội tui mà VC muốn đạp qua xác để tiến lên cũng phải tốn bộn chừng trung đội đủ . Súng ống đạn dược còn ngon mà...
Nghĩ gì về người lính VNCH hả ? tui không biết nhưng theo kiểu nhìn của tui về mấy đứa bạn cùng đơn vị thì VC chỉ ăn hên thôi. Nếu hai bên mà đồng cân đồng lượng về súng ống đạn dược thì còn lâu VC mới chiếm được miền Nam . Mấy ông thầy chịu ở lại thì tụi tui cũng đâu chấp nhận bỏ cuộc.
- Thành viên một trung đội Nghĩa Quân : Chú Ba biểu tụi tui bỏ súng về mà có thằng nào nghe lời đâu . Rồi chú cháu kéo nhau vô rừng kháng chiến. Thân đơn thế cô cuối cùng bị bắt hết ráo, có đứa tự sát có đứa bị đánh chết đứa bị tù gần chục năm mới được tha .
Hoà hợp hoà giải với VC hả ? nội cái tiếng nói giọng the thé như hát tiếng Tàu nghe còn không lọt lổ tai thì hoà ở cái chổ nào ? Mình người quân tử thiệt thà làm sao mà hoà hợp với đám người lưu manh đểu cáng thắng xưng ông thua xưng con. đêm nói một ngày nói hai được . Nói cho ông biết tui mới chửi thằng cháu nội nát nước về tội " du nhập văn hoá phản động " . Thằng nhỏ học lớp Một về chào ba nó " Thưa BỐ con đi học mới về " . Hỏi ra mới biết nó học theo lời dạy của cô giáo trong trường. Riết rồi tiếng " BA " tiếng " MÁ" biến mất trong xưng hô của dân miền Nam mình...
*****
Đây chỉ là vài tâm sự riêng tư của số ít người lính VNCH gần năm mươi năm về trước từng cầm súng bảo vệ quê hương . Họ không mang lon lá , cao nhất là ông Thiếu Uý Biệt Động Quân nhưng nghe tâm sự của họ thì hào khí hồi tuổi mười chín hai mươi vẫn ngời sáng . Bây giờ đi đứng có khó khăn sức khoẻ nhiều vấn đề nhưng hình như họ vẫn cứ thắc mắc mãi câu hỏi tai sao mình lại chịu thua một địch thủ mà mình không phục.
Trong chiến tranh họ là những con tốt nhưng quân đội thành hình được là nhờ những con tốt như họ . Họ đuổi địch ra khỏi thủ đô Sài Gòn tết Mậu Thân , giữ vững An Lộc trong một trận chiến không khác nhiều so với Stalingrad (chiến tranh thế giới lần thứ Hai ) về cường độ ác liệt và tàn phá thương vong, lấy lại Cổ Thành Quảng Trị (1972) chết mấy ngàn lính TQLC. Họ làm nên những chiến tích chấn động thế giới như cha ông họ đã thành công trong quá khứ (Trần Hưng Đạo đuổi Thoát Hoan chui ống đồng chạy về Tàu , Đại Đế Quang Trung bức tử Sầm Nghi Đống, truy kích Tôn Sĩ Nghị dựng cờ chiến thắng trên thành Thăng Long ) .
Những người lính miền Nam đổ máu mình ra hàng ngày nhưng không than van oán trách ông phó tổng thống của mình chống nhau với ông tổng thống , dung túng cho bọn nằm vùng ( Huỳnh Tấn Mẫm , Lê Văn Nuôi... ) có cơ hội quậy phá hậu phương . Ông thủ tướng thì ngậm miệng ăn tiền- nghe đồn dính dáng tới chuyện còi hụ Long An - (Sau khi mất nước ông PTT về VN cười cầu tài , ông thủ tướng thì nhìn nhận VC có công thống nhất - thế còn mạng của gần ba trăm ngàn thanh niên miền Nam và hơn một triệu thương binh mấy ông quăng bỏ đi đâu ?
Đó là những con người TỐT BỤNG QUÁ MỨC !! bị thù trong giặc ngoài đeo bám nhủng nhiểu , chung quanh hầu như không ai cảm thông trừ chính gia đình , cha mẹ vợ con anh em bạn bè . Thân quân hành vài ba chục ký trĩu nặng trên vai leo đồi vựơt suối đổ máu mồ hôi bảo vệ một hậu phương bị quân thù quậy phá luôn luôn gậy gộc giáo mác đâm sau lưng . Thầy chùa không phải đi lính cầm đầu biểu tình kết tội người lính, tung hô đối phương có chính nghĩa. Nhảy đầm nhạc trẻ vẫn nhảy đầm nhạc trẻ , chẳng ai quan tâm chiếc GMC chở vài quan tài phủ cờ chạy ngang qua .Cả báo chí ngoại quốc thiên tả cũng bóp méo sự thực về họ nói xấu họ…
Thế mà họ không chấp !! vẫn giữ vững tay súng bảo vệ quê hương . Những tướng tá Mỹ tỏ ra đàn anh đánh giá thực lực tài năng chiến đấu quân đội Cộng Hoà trong khi KHÔNG BIẾT GÌ , KINH NGHIỆM GÌ về chiến tranh Việt Nam. Thậm chí họ còn không hiểu nổi tại sao đối phương chấp nhận đụng trận với lính Mỹ nhưng ngần ngại cố gắng tránh né đối đầu với các binh chủng Tổng Trừ Bị ( ND, BĐQ , TQLC, BC81)...
TẠI SAO ?
Những Binh Nhì , Hạ Sĩ , Trung Sĩ , Chuẩn Uý khung sườn của quân đội đã giữ vững tinh thần và khả năng chiến đấu của quân đội đó . Họ được chỉ huy bởi những "ÔNG THẦY " lừng danh nhưng tiếc thay lại vắn số như Đỗ Cao Trí , Nguyễn Viết Thanh , Nguyễn Viết Cần , Trương Quang Ân , Nguyễn Văn Hiếu hay những danh tướng chọn Chết Đứng hơn Sống Quỳ sau ngày 30/4/1975 (Nguyễn Khoa Nam , Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai , Lê Nguyên Vỹ , Phạm Văn Phú , Hồ Ngọc Cẩn , Nguyễn Văn Long) và bao nhiêu BINH NHÌ ,BINH NHẤT , HẠ SĨ TRUNG SĨ , CHUẨN UÝ , THIẾU UÝ coi cái chết HÀO HÙNG đẹp hơn SỐNG TỦI NHỤC chia nhau trái lựu đạn thay vì cởi bỏ quân phục trốn về nhà BÌNH AN !!!
Một quân đội như thế vẫn SỐNG MÃI trong lòng người dân cho dù đối phương đã tìm đủ mánh khoé để giết cho bằng được .
Bởi vì quân đội đó được dựng nên bằng máu của các ANH HÙNG !!!!
Nguoiviettudo ( HNPĐ )