Di Sản Hồ Chí Minh
Cao bồi ở Texas.
Sắp tới ở Texsax người dân sẽ được mang súng công khai, tức là khác với trước đây khi mang súng ngắn phải chùm áo khoác khi đi trên đường thì
Sắp tới ở Texsax người dân sẽ được mang súng công khai, tức là khác với trước đây khi mang súng ngắn phải chùm áo khoác khi đi trên đường thì sắp tới người dân có thể đeo súng ngắn trễ bên hông như những chàng cao bồi thuở trước.
Anh bạn thông báo tin như vậy khi đưa cho tôi khẩu súng ngắn, trước đó anh bày ra trước mắt tôi 3 một khẩu súng trường và hai khẩu tiểu liên. Thấy tôi mê mải ngắm, anh nói chỗ này chưa ăn thua gì, nhà thằng S còn có cả kho súng. Anh bạn dẫn tôi ra cửa hàng súng mua đạn, súng đủ loại bày trên giá, có cả những khẩu súng bắn tỉa tôi từng thấy trong phim và khẩu súng bắn đạn cỡ lớn lên đạn từng nhát một. Đạn bày trên giá trong những cái hộp bạt ngàn đủ các cỡ. Tôi vẫn bàng hoàng chưa tin vào mắt mình đây là súng thật, đạn thật, những thứ dùng trong quân đội chứ chẳng phải đồ nhựa, đạn giả như đồ chơi Trung Quốc. Mua hai hộp đạn súng tiểu liên và miếng giấy làm bia, anh bạn dẫn tôi ra trường bắn. Anh vào đăng ký và được phát một vòng giấy đeo ở tay. Vì tôi không có số an sinh xã hội, nên không được đăng ký bắn. Tôi chỉ đi theo và đứng xem. Ở trường bắn có có mục tiêu 50 mét, 100 mét. Anh bạn chọn mục tiêu 100 mét và tìm bàn bắn. Trên bàn có những bao cát nhỏ nhưng rất nặng làm điểm kê ngắm bắn. Lúc này A đã có mặt ở đó, S mang một khẩu súng trường rất lớn mà tầm sát thương đến 1, 5 cây số. Có những người trước đó đang bắn, tiếng súng đanh chói tai, S đưa cho tôi chiếc tai nghe dự phòng. Tôi đứng xem những người bắn trước đó, có một ông già mang cây súng thân gỗ rất cổ như từ những năm 1930. Một người đàn ông khác thì mang đến cả chân giá súng có những núm vặn điều chỉnh, ông ta ngắm xong là vặn những núm khoá định vị và bóp cò súng để hạn chế những rung giật.
Phải đợi một lúc có tiếng loa thông báo chuẩn bị ngừng bắn, rồi tiếp đến thông báo ngừng bắn. Mọi người để súng lại trên bàn và lùi lại hai mét sau một cái vạch vàng cho người giám sát nhìn thấy. Tiếp đến là thông báo ra dán bia và lấy bia. Anh bạn và S đi ra dán bia lên quay về. Khi thông báo tiếp tục cho bắn, mọi người mới được vào vị trí.
Có những chiếc ống nhòm trên bàn đằng sau bàn bắn để người hỗ trợ quan sát thông báo cho người bắn, tôi làm chân phụ bắn tức nhìn ống nhòm để xem đạn bạn mình bắn ăn đi đâu trên tấm bia. Một lúc sau thì anh bạn bảo tôi cứ ngồi vào bàn mà bắn, người giám sát không nói gì, chắc ông ta nghĩ tôi mới tập, có người kèm rồi lên không hỏi giấy tờ. Súng của Mỹ thật êm, không giật như súng AK47 mà tôi từng bắn. Cả đời quân ngũ tôi chỉ bắn được 3 viên đạn thật. Hôm nay thì anh bạn đưa cho cả hộp phải đến mấy chục viên. Khẩu súng được gắn một ống ngắm khá hiện đại, chiếc ống giá trị khoảng 1500 usd. Tất cả chỉ đơn giản là đưa cái dấu chữ thập trên súng vào giữa hồng tâm và bóp cò. Nhưng rất khó ở chỗ mỗi khi bóp cò khẩu súng lại rung rinh một tí. Loạt đạn đầu tiên đến 5 hay 6 phát tôi bắn vào vòng 7 và 8 trên tấm bia. Anh bạn nhòm xong rồi động viên, thế là tốt, có người bắn lần đầu còn chẳng trúng bia cơ, lúc bóp cò đứng ghì chặt súng quá. Tôi bắn loạt sau khá hơn và cảm thấy không thể bắn tốt hơn, tôi dừng lại. Anh bạn tôi đưa tôi đến nhà S. Đầu tiên S cho tôi xem tủ súng, trong tủ đến chục khẩu súng trường, tiểu liên các loại. Đặc biệt có khẩu súng trường để bắn tỉa cực lớn có gắn ống giảm thanh. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao phải dùng ống giảm thanh, S giải thích đó là để khi đi săn không gây tiếng động. Tưởng rằng chỉ có những cây súng trong tủ, khi tôi còn đang mải mê ngắm thì S chạy lên gác tha xuống vài cây súng nữa, rồi anh ta sang phòng khác tha thêm hai cây. Lúc sau anh ta vào xuống hầm tha lên hai cây nữa. Súng của anh ta dắt khắp nhà, đạn cũng vậy, tất nhiên thì chẳng cây súng có đạn trong nòng, cũng như hộp đạn đều để rời. Những cây súng bắn tỉa mỗi lần bắn một lần lắp đạn, lên đạn thì các viên đạn gắn ở báng súng chỗ có cái đựng bằng vải. Anh bạn tôi và S là hai người có thú vui đi săn, ở Mỹ việc săn bắn dễ dàng, mua giấy phép mất chút tiền, học về quy định tháng nào, mùa nào được bắn con gì. loại gì được bắn và loại gì bảo tồn không được bắn. Người đi săn ở Mỹ rất tự giác, vì cảnh sát không thể nào đi theo từng người mà biết họ bắn đúng quy định hay không. Trong từng mênh mông, bắn con nào xong lột da, xẻ thịt lấy bốn cái chân và hai bên thăn lưng, còn đâu bỏ lại trong rừng cho bọn chồn và chim ăn. Mang về thịt nào chả giống thịt nào, nai đuôi trắng hay đuôi vàng thì cũng lột da hết rồi ai biết , mà cũng chẳng ai kiểm tra mà biết. Nhưng những người đi săn ở Mỹ họ tự ý thức mình kỷ luật rất nghiêm, mặc dù không có ai họ cũng giám sát họ cũng tuân thủ mọi quy định nghiêm chỉnh. Khu rừng nào cũng có chủ đất, muốn bắn phải xin phép chủ đất đồng ý mới được vào. Nếu tự tiện vào thành tội xâm nhập bất hợp pháp. S có mấy khu rừng riêng và có cả tàu đánh cá cỡ nhỏ. Trong nhà S và anh bạn tôi có đến mấy chiếc tủ đông lạnh cỡ lớn và cả máy hút chân không, mỗi lần đi săn thú hay câu cá họ tha về cả đống để ăn dần. Thường thì họ cho bạn bè , vì có lần săn đến mười một con nai và hàng trăm cân cá biển chẳng thể nào ăn hết được. Anh bạn kể câu chuyện đất rừng sở hữu khi đi săn, có những khu rừng phải mất cho chủ rừng 200 usd mới được phép vào săn. Có khi bắn được con nai mà nó chạy sang khu rừng khác phải tìm chủ rừng bên đó xin phép, chủ rừng thì có phải lúc nào cũng ở rừng, ông ta có thể là một nhà tư bản đang ở trong văn phòng trên thành phố. Đành phải chịu. Có lần ở trên Bắc Mỹ, một chàng trai người Hơ Mông đi săn lạc vào đất khác. Chàng trai Hơ Mông thuộc diện tị nạn chính trị, gia đình anh ta trốn từ Tây Bắc Việt Nam sang Thái Lan và được định cư tại Mỹ. Trong lần đi săn đó anh ta lạc vào đất của một chủ Mỹ, thường thì người chủ sẽ nhắc nhở anh ta. Nhưng hôm đó người chủ Mỹ đang đi săn với 6 người bạn Mỹ , chắc họ đang say hoặc kỳ thị gì đó liền nã súng vào chàng trai Hơ Mông mới 22 tuổi đó nhưng không trúng. Một cuộc đấu súng bất ngờ xảy ra, kết cục là chàng trai Hơ Mông cho 5 ông Mỹ nằm gục lại còn hai ông chạy bỏ đồng đội để báo cho cảnh sát. Không biết toà án sẽ phân xử thế nào, nhưng luật của Mỹ nếu bắn trước mặt vào người cũng có súng, nhất là bị bắn trước thì tội rất nhẹ, có chăng chàng trai Hơ Mông chỉ bị kết tội xâm nhập trái phép. Câu chuyện huyền thoại về tay súng người dân tộc Việt Nam lan truyền, ắt sẽ khiến nhiều tay súng săn của Mỹ phải e ngại khi gặp chuyện tương tự. Tôi đến Mỹ khi hai người bạn mới đi săn về, được thưởng thức một thịt nai tái chanh và nai nướng vỉ, nai hầm, thịt lợn rừng nấu giả cày. Ở Houston đang có một người thu mua thịt nai lợn rừng đông lạnh để xuất khẩu về Việt Nam. Đây là một nhân vật bí hiểm, quanh anh ta là tin đồn như bị chết, bị truy nã, đang tị nạn ở Châu Âu. Nhân vật này chẳng phải là người đấu tranh dân chủ gì , anh ta có quan hệ dây dưa với quan chức cấp cao cộng sản. Rồi mâu thuẫn gì đó về ăn chia, phe phái chạy biến đi gây xôn xao một thời. Giờ thì anh ta nghiễm nhiên mở công ty kinh doanh thịt thú rừng về Việt Nam nhờ có anh trai làm quan chức trong Đảng CSVN bảo trợ. Ở Mỹ bây giờ đầy người Việt Nam đến theo dạng đầu tư , bảo lãnh. Chỉ cần có tiền mở công ty thuê được bao người làm việc, mức tiền đầu tư bao nhiêu là có thể ký hợp đồng nhận người ở Việt Nam sang. Hoặc con cái đi học , kiếm việc làm bảo lãnh bố mẹ, bố mẹ mở nhà hàng lại bảo lãnh đứa con khác sang. Beo Hồ Thu Hồng thuộc dạng như vậy cũng như một nhiều tay quan chức, công an CSVN cho con đi học, giờ về hưu con cái bảo lãnh sang Mỹ sống hưởng bầu không khí trong lành và đồ ăn đảm bảo vệ sinh, chất lượng. Tôi đi ngắn ngày, không kịp dự buổi săn tiếp theo. Khi nâng khẩu súng trường bắn tỉa cỡ lớn lên ngắm thử, tôi buột miệng thốt. - Mình cứ nhìn thấy súng là nghĩ ngay đến những đứa mình ghét. Tiếp tục ngắm không thấy hai anh bạn trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai anh bạn mặt tái mét. Chợt hiểu ra mình nói một câu mà không bao giờ trong đầu họ hình dung nổi. Thế mới biết những người chơi súng ở Mỹ thật thuần tính. Chẳng thế thì làm sao súng ở Mỹ bán tràn làn, chỉ cần đưa số an sinh xã hội để người bán kiểm tra quá khứ không có vi phạm hình sự gì là mua bao nhiêu cũng được. Nếu bạn biết rằng súng ở Mỹ tràn lan và dễ dàng như vậy, thì thỉnh thoảng đọc tin có vụ xả súng bắn người nó là tỷ lệ quá thấp với hàng chục , hàng trăm triệu người có súng tại Mỹ.Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
Cao bồi ở Texas.
Sắp tới ở Texsax người dân sẽ được mang súng công khai, tức là khác với trước đây khi mang súng ngắn phải chùm áo khoác khi đi trên đường thì
Sắp tới ở Texsax người dân sẽ được mang súng công khai, tức là khác với trước đây khi mang súng ngắn phải chùm áo khoác khi đi trên đường thì sắp tới người dân có thể đeo súng ngắn trễ bên hông như những chàng cao bồi thuở trước.
Anh bạn thông báo tin như vậy khi đưa cho tôi khẩu súng ngắn, trước đó anh bày ra trước mắt tôi 3 một khẩu súng trường và hai khẩu tiểu liên. Thấy tôi mê mải ngắm, anh nói chỗ này chưa ăn thua gì, nhà thằng S còn có cả kho súng. Anh bạn dẫn tôi ra cửa hàng súng mua đạn, súng đủ loại bày trên giá, có cả những khẩu súng bắn tỉa tôi từng thấy trong phim và khẩu súng bắn đạn cỡ lớn lên đạn từng nhát một. Đạn bày trên giá trong những cái hộp bạt ngàn đủ các cỡ. Tôi vẫn bàng hoàng chưa tin vào mắt mình đây là súng thật, đạn thật, những thứ dùng trong quân đội chứ chẳng phải đồ nhựa, đạn giả như đồ chơi Trung Quốc. Mua hai hộp đạn súng tiểu liên và miếng giấy làm bia, anh bạn dẫn tôi ra trường bắn. Anh vào đăng ký và được phát một vòng giấy đeo ở tay. Vì tôi không có số an sinh xã hội, nên không được đăng ký bắn. Tôi chỉ đi theo và đứng xem. Ở trường bắn có có mục tiêu 50 mét, 100 mét. Anh bạn chọn mục tiêu 100 mét và tìm bàn bắn. Trên bàn có những bao cát nhỏ nhưng rất nặng làm điểm kê ngắm bắn. Lúc này A đã có mặt ở đó, S mang một khẩu súng trường rất lớn mà tầm sát thương đến 1, 5 cây số. Có những người trước đó đang bắn, tiếng súng đanh chói tai, S đưa cho tôi chiếc tai nghe dự phòng. Tôi đứng xem những người bắn trước đó, có một ông già mang cây súng thân gỗ rất cổ như từ những năm 1930. Một người đàn ông khác thì mang đến cả chân giá súng có những núm vặn điều chỉnh, ông ta ngắm xong là vặn những núm khoá định vị và bóp cò súng để hạn chế những rung giật.
Phải đợi một lúc có tiếng loa thông báo chuẩn bị ngừng bắn, rồi tiếp đến thông báo ngừng bắn. Mọi người để súng lại trên bàn và lùi lại hai mét sau một cái vạch vàng cho người giám sát nhìn thấy. Tiếp đến là thông báo ra dán bia và lấy bia. Anh bạn và S đi ra dán bia lên quay về. Khi thông báo tiếp tục cho bắn, mọi người mới được vào vị trí.
Có những chiếc ống nhòm trên bàn đằng sau bàn bắn để người hỗ trợ quan sát thông báo cho người bắn, tôi làm chân phụ bắn tức nhìn ống nhòm để xem đạn bạn mình bắn ăn đi đâu trên tấm bia. Một lúc sau thì anh bạn bảo tôi cứ ngồi vào bàn mà bắn, người giám sát không nói gì, chắc ông ta nghĩ tôi mới tập, có người kèm rồi lên không hỏi giấy tờ. Súng của Mỹ thật êm, không giật như súng AK47 mà tôi từng bắn. Cả đời quân ngũ tôi chỉ bắn được 3 viên đạn thật. Hôm nay thì anh bạn đưa cho cả hộp phải đến mấy chục viên. Khẩu súng được gắn một ống ngắm khá hiện đại, chiếc ống giá trị khoảng 1500 usd. Tất cả chỉ đơn giản là đưa cái dấu chữ thập trên súng vào giữa hồng tâm và bóp cò. Nhưng rất khó ở chỗ mỗi khi bóp cò khẩu súng lại rung rinh một tí. Loạt đạn đầu tiên đến 5 hay 6 phát tôi bắn vào vòng 7 và 8 trên tấm bia. Anh bạn nhòm xong rồi động viên, thế là tốt, có người bắn lần đầu còn chẳng trúng bia cơ, lúc bóp cò đứng ghì chặt súng quá. Tôi bắn loạt sau khá hơn và cảm thấy không thể bắn tốt hơn, tôi dừng lại. Anh bạn tôi đưa tôi đến nhà S. Đầu tiên S cho tôi xem tủ súng, trong tủ đến chục khẩu súng trường, tiểu liên các loại. Đặc biệt có khẩu súng trường để bắn tỉa cực lớn có gắn ống giảm thanh. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao phải dùng ống giảm thanh, S giải thích đó là để khi đi săn không gây tiếng động. Tưởng rằng chỉ có những cây súng trong tủ, khi tôi còn đang mải mê ngắm thì S chạy lên gác tha xuống vài cây súng nữa, rồi anh ta sang phòng khác tha thêm hai cây. Lúc sau anh ta vào xuống hầm tha lên hai cây nữa. Súng của anh ta dắt khắp nhà, đạn cũng vậy, tất nhiên thì chẳng cây súng có đạn trong nòng, cũng như hộp đạn đều để rời. Những cây súng bắn tỉa mỗi lần bắn một lần lắp đạn, lên đạn thì các viên đạn gắn ở báng súng chỗ có cái đựng bằng vải. Anh bạn tôi và S là hai người có thú vui đi săn, ở Mỹ việc săn bắn dễ dàng, mua giấy phép mất chút tiền, học về quy định tháng nào, mùa nào được bắn con gì. loại gì được bắn và loại gì bảo tồn không được bắn. Người đi săn ở Mỹ rất tự giác, vì cảnh sát không thể nào đi theo từng người mà biết họ bắn đúng quy định hay không. Trong từng mênh mông, bắn con nào xong lột da, xẻ thịt lấy bốn cái chân và hai bên thăn lưng, còn đâu bỏ lại trong rừng cho bọn chồn và chim ăn. Mang về thịt nào chả giống thịt nào, nai đuôi trắng hay đuôi vàng thì cũng lột da hết rồi ai biết , mà cũng chẳng ai kiểm tra mà biết. Nhưng những người đi săn ở Mỹ họ tự ý thức mình kỷ luật rất nghiêm, mặc dù không có ai họ cũng giám sát họ cũng tuân thủ mọi quy định nghiêm chỉnh. Khu rừng nào cũng có chủ đất, muốn bắn phải xin phép chủ đất đồng ý mới được vào. Nếu tự tiện vào thành tội xâm nhập bất hợp pháp. S có mấy khu rừng riêng và có cả tàu đánh cá cỡ nhỏ. Trong nhà S và anh bạn tôi có đến mấy chiếc tủ đông lạnh cỡ lớn và cả máy hút chân không, mỗi lần đi săn thú hay câu cá họ tha về cả đống để ăn dần. Thường thì họ cho bạn bè , vì có lần săn đến mười một con nai và hàng trăm cân cá biển chẳng thể nào ăn hết được. Anh bạn kể câu chuyện đất rừng sở hữu khi đi săn, có những khu rừng phải mất cho chủ rừng 200 usd mới được phép vào săn. Có khi bắn được con nai mà nó chạy sang khu rừng khác phải tìm chủ rừng bên đó xin phép, chủ rừng thì có phải lúc nào cũng ở rừng, ông ta có thể là một nhà tư bản đang ở trong văn phòng trên thành phố. Đành phải chịu. Có lần ở trên Bắc Mỹ, một chàng trai người Hơ Mông đi săn lạc vào đất khác. Chàng trai Hơ Mông thuộc diện tị nạn chính trị, gia đình anh ta trốn từ Tây Bắc Việt Nam sang Thái Lan và được định cư tại Mỹ. Trong lần đi săn đó anh ta lạc vào đất của một chủ Mỹ, thường thì người chủ sẽ nhắc nhở anh ta. Nhưng hôm đó người chủ Mỹ đang đi săn với 6 người bạn Mỹ , chắc họ đang say hoặc kỳ thị gì đó liền nã súng vào chàng trai Hơ Mông mới 22 tuổi đó nhưng không trúng. Một cuộc đấu súng bất ngờ xảy ra, kết cục là chàng trai Hơ Mông cho 5 ông Mỹ nằm gục lại còn hai ông chạy bỏ đồng đội để báo cho cảnh sát. Không biết toà án sẽ phân xử thế nào, nhưng luật của Mỹ nếu bắn trước mặt vào người cũng có súng, nhất là bị bắn trước thì tội rất nhẹ, có chăng chàng trai Hơ Mông chỉ bị kết tội xâm nhập trái phép. Câu chuyện huyền thoại về tay súng người dân tộc Việt Nam lan truyền, ắt sẽ khiến nhiều tay súng săn của Mỹ phải e ngại khi gặp chuyện tương tự. Tôi đến Mỹ khi hai người bạn mới đi săn về, được thưởng thức một thịt nai tái chanh và nai nướng vỉ, nai hầm, thịt lợn rừng nấu giả cày. Ở Houston đang có một người thu mua thịt nai lợn rừng đông lạnh để xuất khẩu về Việt Nam. Đây là một nhân vật bí hiểm, quanh anh ta là tin đồn như bị chết, bị truy nã, đang tị nạn ở Châu Âu. Nhân vật này chẳng phải là người đấu tranh dân chủ gì , anh ta có quan hệ dây dưa với quan chức cấp cao cộng sản. Rồi mâu thuẫn gì đó về ăn chia, phe phái chạy biến đi gây xôn xao một thời. Giờ thì anh ta nghiễm nhiên mở công ty kinh doanh thịt thú rừng về Việt Nam nhờ có anh trai làm quan chức trong Đảng CSVN bảo trợ. Ở Mỹ bây giờ đầy người Việt Nam đến theo dạng đầu tư , bảo lãnh. Chỉ cần có tiền mở công ty thuê được bao người làm việc, mức tiền đầu tư bao nhiêu là có thể ký hợp đồng nhận người ở Việt Nam sang. Hoặc con cái đi học , kiếm việc làm bảo lãnh bố mẹ, bố mẹ mở nhà hàng lại bảo lãnh đứa con khác sang. Beo Hồ Thu Hồng thuộc dạng như vậy cũng như một nhiều tay quan chức, công an CSVN cho con đi học, giờ về hưu con cái bảo lãnh sang Mỹ sống hưởng bầu không khí trong lành và đồ ăn đảm bảo vệ sinh, chất lượng. Tôi đi ngắn ngày, không kịp dự buổi săn tiếp theo. Khi nâng khẩu súng trường bắn tỉa cỡ lớn lên ngắm thử, tôi buột miệng thốt. - Mình cứ nhìn thấy súng là nghĩ ngay đến những đứa mình ghét. Tiếp tục ngắm không thấy hai anh bạn trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai anh bạn mặt tái mét. Chợt hiểu ra mình nói một câu mà không bao giờ trong đầu họ hình dung nổi. Thế mới biết những người chơi súng ở Mỹ thật thuần tính. Chẳng thế thì làm sao súng ở Mỹ bán tràn làn, chỉ cần đưa số an sinh xã hội để người bán kiểm tra quá khứ không có vi phạm hình sự gì là mua bao nhiêu cũng được. Nếu bạn biết rằng súng ở Mỹ tràn lan và dễ dàng như vậy, thì thỉnh thoảng đọc tin có vụ xả súng bắn người nó là tỷ lệ quá thấp với hàng chục , hàng trăm triệu người có súng tại Mỹ.