Cà Kê Dê Ngỗng
Chiến Tranh Thương Mại, Lần Đầu Tôi Mới Biết…
Lần đầu tiên tôi biết rằng mỗi tuần làm 5 ngày, được
nghỉ 2 ngày cuối tuần của chúng tôi là do Hoa Kỳ
bắt buộc chính phủ Trung Quốc phải thực hiện cho
người dân.
Trong cuộc chiến thương mại Trung-Mỹ xẩy ra,
trang blog có tên là “Mộ Lương”
Trương Kiến Hoa đã đăng một bài viết
nói lên nhiều điều mà một thanh niên Trung Quốc
đã nhìn nhận hiểu biết được qua cuộc chiến này.
Bài viết này được truyền điên cuồng trên các
diễn đàn mạng và WeChat.
Chính phủ Trung Quốc ra sức ngăn chặn
cũng chặn không kịp. Sau đây là bài viết
của Trương Kiến Hoa được lão PP dịch và
rút ngắn để các bạn tham khảo.
Tôi đã làm việc cả đời và chưa hề hiểu thế nào là kinh tế,
thương mại, tài chính và tôi cũng không có hứng thú lớn
với những vấn đề này.
Do vậy, tôi không thể hiểu được ý nghĩa của GDP, WTO
và CEO. Tôi không biết cách giao dịch cổ phiếu, đầu tư
cho tương lai và quản lý tài sản.
Lợi ích lớn nhất của cuộc chiến thương mại Trung-Mỹ
là sự giác ngộ. Trong hai hoặc ba tháng, tôi đã học
được rất nhiều kiến thức và thực tế mà tôi chưa bao
giờ biết đến trong suốt cuộc đời mình.
Lần đầu tiên tôi biết rằng mỗi tuần làm 5 ngày, được
nghỉ 2 ngày cuối tuần của chúng tôi là do Hoa Kỳ
bắt buộc chính phủ Trung Quốc phải thực hiện cho
người dân.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng khi Trung Quốc gia nhập WTO
đã có nhiều hứa hẹn.
Nhưng sau một thập kỷ, hầu hết các cam kết này đã
không được thực hiện.Lần đầu tiên tôi biết về thuế
nhập khẩu xe, thuế quan của Mỹ là 2,5 và thuế quan
của Trung Quốc là 25, tương đương với người dân
Trung Quốc mua một chiếc xe Mỹ giá 240.000
nhân dân tệ cho mình. Họ còn phải mua một
chiếc cho đảng và một chiếc cho chính phủ.
Cộng với gánh nặng giá dầu của Trung Quốc đứng thứ
tư trên thế giới (một gallon giá xăng chiếm thu nhập trung
bình hàng ngày của các quốc gia, Hoa Kỳ là 3,1,
Na Uy 3,6, Hồng Kông 8,8,
Trung Quốc đại lục là 34), có nghĩa là khi mọi người
thêm nhiên liệu vào ô tô của họ, ít nhất phải đổ thêm
cho đảng một nửa thùng và đổ thêm một nửa thùng
cho chính phủ.
Lần đầu tiên, tôi biết giá dầu thô quốc tế là 147 đô la Mỹ / thùng
cách đây 10 năm, giá dầu trong nước là 6,3 nhân dân tệ / lít,
và bây giờ dầu thô quốc tế là 75,56 đô la Mỹ / thùng.
Giá dầu trong nước đã đạt mức 7,4 nhân dân tệ / lít.
(1thùng=100 lít?)Lần đầu tiên, tôi biết Trung Quốc
và Nga đã ký một thỏa thuận vào năm 2013.
Trung Quốc phải mua dầu từ Nga trong 25 năm với giá
một thùng 145 đô la, hiện tại mua của Hoa Kỳ là một
thùng 43 đô la, chênh lệch 102 đô la mỗi thùng.
Lần đầu tiên tôi biết đậu nành của Trung Quốc chủ yếu
được nhập khẩu từ Hoa Kỳ. Giá đậu nành của Mỹ
chỉ bằng 60% so với Trung Quốc.
Và tôi cũng đã biết dân số nông nghiệp của Hoa Kỳ
chỉ chiếm chưa đến 2% tổng dân số cả nước.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng Google đã vào Trung Quốc
và sau đó bị cấm và ra khỏi Trung Quốc.
Lần đầu tiên tôi biết rằng mạng viễn thông được gọi là Internet,
phát minh và máy chủ gốc là ở Hoa Kỳ.
Ở một phạm trù nào đó, Trung Quốc và Châu Á-
Châu Phi (trừ Nhật Bản) đa phần là ăn cắp mạng
chứ không thông qua đường dẫn chính quy
Lần đầu tiên tôi biết rằng con chip không phải là màng
nhựa, mà là công nghệ cao chứa hàng trăm triệu tỷ mạch
tích hợp.
Đầu tư sản xuất chip rất lớn và chu kỳ dài,
không phải do một nhóm người nghèo có thể phát minh ra. (?)
Lần đầu tiên, tôi biết rằng thiết bị chính để sản xuất con
chip “Mask Alignment System” Trung Quốc không
làm được.
Lần đầu tiên tôi biết điện thoại di động trong nước khiến
người Trung Quốc tự hào chỉ là một cái vỏ.
(Tất cả nội dung bên trong và con chip đều có bản quyền
của Mỹ hoặc do cty Mỹ cung cấp)
Lần đầu tiên tôi biết công nghệ nguyên bản và cốt lõi của
“Bốn phát minh vĩ đại mới” (đường sắt cao tốc,
thanh toán điện tử, dịch vụ dùng chung xe đạp và
mua sắm trực tuyến),
không phải do Trung Quốc phát minh ra như họ đã
tuyên truyền.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng R&D là nghiên cứu và phát triển.
Tôi biết mười chi phí R & D hàng đầu của các nhà sản xuất
chất bán dẫn toàn cầu là Singapore, Hàn Quốc và
Đài Loan, không có Trung Quốc đại lục.
Lần đầu tiên, tôi biết sự chênh lệch giữa chi tiêu R&D
của Hoa Kỳ và Trung Quốc.
Ví dụ, Qualcomm chiếm 33,1% doanh thu trong năm
2016 và China ZTE chiếm 1,2% doanh thu trong năm
2017, đó là tỷ lệ đối kháng 28/1.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng trong thập kỷ qua, khối lượng
tiền tệ của Mỹ đã tăng lên gấp hai lần, trong khi
Trung Quốc đã tăng thêm 20 lần.
Nếu không có quỹ bất động sản, lạm phát của Trung Quốc
sẽ không thể tưởng tượng được.
Lần đầu tiên tôi biết rằng định hướng cuối cùng của
chính sách bất động sản của Trung Quốc là “sử dụng
thời gian để thay đổi không gian”.
Nói trắng ra là cứ kéo cho chậm lại.
Lần đầu tiên tôi biết rằng nếu không có sự trao đổi và
trợ giúp về quyền sở hữu trí tuệ và công nghệ cao của
Hoa Kỳ, việc nâng cấp công nghiệp và kế hoạch
năm 2025 của Trung Quốc rất khó đạt được.
Lần đầu tiên tôi biết rằng vòng vượt kinh tế
(Corner overtaking) là một khái niệm giả.
Cho dù tôi không hiểu về kinh tế đi nữa.
Tôi cũng biết rằng những tòa nhà tốt nhất ở các thành
phố Trung Quốc là của chính phủ. Những tòa nhà tốt
nhất ở châu Âu và Mỹ là những trường đại học trong
đó có nghĩa ý gì.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng có nhiều yếu tố cho sự phát
triển kinh tế nhanh chóng của Trung Quốc trong
hơn một thập kỷ qua, nhưng yếu tố đầu tiên là
gia nhập WTO.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng Trung Quốc đã sử dụng
trong thương mại quốc tế những thủ đoạn thường
dùng trong nước như không điểm dừng, không
tuân thủ hợp đồng, đầu cơ lừa đảo, dối trá…
Lần đầu tiên, tôi biết Trung Quốc có 37 vụ kiện tụng
với các quan chức thương mại nước ngoài trong hơn
một thập kỷ qua. Trong đó chỉ có 2 vụ Trung Quốc
thắng kiện, 3 vụ hoà và phần còn lại là thua.
Lần đầu tiên, tôi biết “lợi thế của Trung Quốc”
xuất phát từ các thủ đoạn thương mại không công
bằng,
đó là trợ cấp xuất khẩu thương mại bất hợp
pháp, thao túng tỷ giá Nhân dân tệ, làm giả và
đánh cắp quyền sở hữu trí tuệ,
ô nhiễm môi trường quy mô lớn, bỏ bê các tiêu
chuẩn an toàn và sức khỏe của người lao động.
Thuế quan và hạn ngạch không hợp lý. Ra giá mang
tính cướp giật để đè bật đối thủ cạnh tranh ra khỏi
thị trường tài nguyên quan trọng, sau đó lừa gạt người
tiêu dùng bằng giá cả độc quyền, xây dựng các
rào cản bảo vệ thương mại ngăn chặn các đối thủ
nước ngoài xâm nhập thị trường một cách hợp pháp.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng trong các cuộc đàm phán
thương mại, các yêu cầu của Hoa Kỳ hoàn toàn bình
đẳng về thuế quan, tiếp cận thị trường và quyền sở
hữu trí tuệ.
Hoa Kỳ nói tính tương hỗ là “bằng nhau”, nhưng
Trung Quốc đã dịch nó thành “có đi có lại”.
Lần đầu tiên, tôi biết Hoa Kỳ đề xuất tiếp cận mở
cửa thị trường cho ngành dịch vụ tài chính và
việc mở hoàn toàn mạng Internet đã chạm đến vạch
cấm kỵ cuối cùng của chính phủ Trung Quốc
(không phải người dân Trung Quốc).
Lần đầu tiên tôi nghe thấy nhiều nhà kinh tế trên
thế giới đánh giá nền kinh tế Trung Quốc như
“một người béo mắc bệnh ung thư”.
Tôi đã không biết điều này trong quá khứ.
Ngoài sự thiếu hiểu biết của tôi, còn có một lý do
quan trọng khác – Một số người đang cố gắng không
cho tôi biết.
Giúp tôi mở ra một cánh cửa cho tầm nhìn của tôi,
có được kiến thức và nâng cao kiến thức.
Vì vậy, tôi cảm ơn cuộc chiến thương mại và
cảm ơn Mr. Trump.
Các quan chức có quyền không có nghĩa vụ và người
dân có nghĩa vụ không có quyền. Trò chơi bẩn này
lộng hành ở Trung Quốc và nay lại muốn đem ra chơi
trên thế giới.
Cắt một củ cải ở cả hai đầu, bạn có thể cắt nó một,
hai lần không sao, cắt nó mười lần tám lần,
cắt nó năm mươi lần, tám mươi lần, và cuối cùng
cắt mẹ nó vào ngón tay mình bằng chính con dao
của mình.
“Tả truyện” có nói rằng “Đa hành bất nghĩa tất tự tễ“
tức làm nhiều chuyện xấu, bất nghĩa cuối cùng sẽ
tự giết mình.
Còn một câu cuối là “Tử Cô Đãi Chi”
(Hãy chờ đó),
tôi cũng tin.
PETER PHO
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
Chiến Tranh Thương Mại, Lần Đầu Tôi Mới Biết…
Lần đầu tiên tôi biết rằng mỗi tuần làm 5 ngày, được
nghỉ 2 ngày cuối tuần của chúng tôi là do Hoa Kỳ
bắt buộc chính phủ Trung Quốc phải thực hiện cho
người dân.
Trong cuộc chiến thương mại Trung-Mỹ xẩy ra,
trang blog có tên là “Mộ Lương”
Trương Kiến Hoa đã đăng một bài viết
nói lên nhiều điều mà một thanh niên Trung Quốc
đã nhìn nhận hiểu biết được qua cuộc chiến này.
Bài viết này được truyền điên cuồng trên các
diễn đàn mạng và WeChat.
Chính phủ Trung Quốc ra sức ngăn chặn
cũng chặn không kịp. Sau đây là bài viết
của Trương Kiến Hoa được lão PP dịch và
rút ngắn để các bạn tham khảo.
Tôi đã làm việc cả đời và chưa hề hiểu thế nào là kinh tế,
thương mại, tài chính và tôi cũng không có hứng thú lớn
với những vấn đề này.
Do vậy, tôi không thể hiểu được ý nghĩa của GDP, WTO
và CEO. Tôi không biết cách giao dịch cổ phiếu, đầu tư
cho tương lai và quản lý tài sản.
Lợi ích lớn nhất của cuộc chiến thương mại Trung-Mỹ
là sự giác ngộ. Trong hai hoặc ba tháng, tôi đã học
được rất nhiều kiến thức và thực tế mà tôi chưa bao
giờ biết đến trong suốt cuộc đời mình.
Lần đầu tiên tôi biết rằng mỗi tuần làm 5 ngày, được
nghỉ 2 ngày cuối tuần của chúng tôi là do Hoa Kỳ
bắt buộc chính phủ Trung Quốc phải thực hiện cho
người dân.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng khi Trung Quốc gia nhập WTO
đã có nhiều hứa hẹn.
Nhưng sau một thập kỷ, hầu hết các cam kết này đã
không được thực hiện.Lần đầu tiên tôi biết về thuế
nhập khẩu xe, thuế quan của Mỹ là 2,5 và thuế quan
của Trung Quốc là 25, tương đương với người dân
Trung Quốc mua một chiếc xe Mỹ giá 240.000
nhân dân tệ cho mình. Họ còn phải mua một
chiếc cho đảng và một chiếc cho chính phủ.
Cộng với gánh nặng giá dầu của Trung Quốc đứng thứ
tư trên thế giới (một gallon giá xăng chiếm thu nhập trung
bình hàng ngày của các quốc gia, Hoa Kỳ là 3,1,
Na Uy 3,6, Hồng Kông 8,8,
Trung Quốc đại lục là 34), có nghĩa là khi mọi người
thêm nhiên liệu vào ô tô của họ, ít nhất phải đổ thêm
cho đảng một nửa thùng và đổ thêm một nửa thùng
cho chính phủ.
Lần đầu tiên, tôi biết giá dầu thô quốc tế là 147 đô la Mỹ / thùng
cách đây 10 năm, giá dầu trong nước là 6,3 nhân dân tệ / lít,
và bây giờ dầu thô quốc tế là 75,56 đô la Mỹ / thùng.
Giá dầu trong nước đã đạt mức 7,4 nhân dân tệ / lít.
(1thùng=100 lít?)Lần đầu tiên, tôi biết Trung Quốc
và Nga đã ký một thỏa thuận vào năm 2013.
Trung Quốc phải mua dầu từ Nga trong 25 năm với giá
một thùng 145 đô la, hiện tại mua của Hoa Kỳ là một
thùng 43 đô la, chênh lệch 102 đô la mỗi thùng.
Lần đầu tiên tôi biết đậu nành của Trung Quốc chủ yếu
được nhập khẩu từ Hoa Kỳ. Giá đậu nành của Mỹ
chỉ bằng 60% so với Trung Quốc.
Và tôi cũng đã biết dân số nông nghiệp của Hoa Kỳ
chỉ chiếm chưa đến 2% tổng dân số cả nước.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng Google đã vào Trung Quốc
và sau đó bị cấm và ra khỏi Trung Quốc.
Lần đầu tiên tôi biết rằng mạng viễn thông được gọi là Internet,
phát minh và máy chủ gốc là ở Hoa Kỳ.
Ở một phạm trù nào đó, Trung Quốc và Châu Á-
Châu Phi (trừ Nhật Bản) đa phần là ăn cắp mạng
chứ không thông qua đường dẫn chính quy
Lần đầu tiên tôi biết rằng con chip không phải là màng
nhựa, mà là công nghệ cao chứa hàng trăm triệu tỷ mạch
tích hợp.
Đầu tư sản xuất chip rất lớn và chu kỳ dài,
không phải do một nhóm người nghèo có thể phát minh ra. (?)
Lần đầu tiên, tôi biết rằng thiết bị chính để sản xuất con
chip “Mask Alignment System” Trung Quốc không
làm được.
Lần đầu tiên tôi biết điện thoại di động trong nước khiến
người Trung Quốc tự hào chỉ là một cái vỏ.
(Tất cả nội dung bên trong và con chip đều có bản quyền
của Mỹ hoặc do cty Mỹ cung cấp)
Lần đầu tiên tôi biết công nghệ nguyên bản và cốt lõi của
“Bốn phát minh vĩ đại mới” (đường sắt cao tốc,
thanh toán điện tử, dịch vụ dùng chung xe đạp và
mua sắm trực tuyến),
không phải do Trung Quốc phát minh ra như họ đã
tuyên truyền.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng R&D là nghiên cứu và phát triển.
Tôi biết mười chi phí R & D hàng đầu của các nhà sản xuất
chất bán dẫn toàn cầu là Singapore, Hàn Quốc và
Đài Loan, không có Trung Quốc đại lục.
Lần đầu tiên, tôi biết sự chênh lệch giữa chi tiêu R&D
của Hoa Kỳ và Trung Quốc.
Ví dụ, Qualcomm chiếm 33,1% doanh thu trong năm
2016 và China ZTE chiếm 1,2% doanh thu trong năm
2017, đó là tỷ lệ đối kháng 28/1.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng trong thập kỷ qua, khối lượng
tiền tệ của Mỹ đã tăng lên gấp hai lần, trong khi
Trung Quốc đã tăng thêm 20 lần.
Nếu không có quỹ bất động sản, lạm phát của Trung Quốc
sẽ không thể tưởng tượng được.
Lần đầu tiên tôi biết rằng định hướng cuối cùng của
chính sách bất động sản của Trung Quốc là “sử dụng
thời gian để thay đổi không gian”.
Nói trắng ra là cứ kéo cho chậm lại.
Lần đầu tiên tôi biết rằng nếu không có sự trao đổi và
trợ giúp về quyền sở hữu trí tuệ và công nghệ cao của
Hoa Kỳ, việc nâng cấp công nghiệp và kế hoạch
năm 2025 của Trung Quốc rất khó đạt được.
Lần đầu tiên tôi biết rằng vòng vượt kinh tế
(Corner overtaking) là một khái niệm giả.
Cho dù tôi không hiểu về kinh tế đi nữa.
Tôi cũng biết rằng những tòa nhà tốt nhất ở các thành
phố Trung Quốc là của chính phủ. Những tòa nhà tốt
nhất ở châu Âu và Mỹ là những trường đại học trong
đó có nghĩa ý gì.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng có nhiều yếu tố cho sự phát
triển kinh tế nhanh chóng của Trung Quốc trong
hơn một thập kỷ qua, nhưng yếu tố đầu tiên là
gia nhập WTO.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng Trung Quốc đã sử dụng
trong thương mại quốc tế những thủ đoạn thường
dùng trong nước như không điểm dừng, không
tuân thủ hợp đồng, đầu cơ lừa đảo, dối trá…
Lần đầu tiên, tôi biết Trung Quốc có 37 vụ kiện tụng
với các quan chức thương mại nước ngoài trong hơn
một thập kỷ qua. Trong đó chỉ có 2 vụ Trung Quốc
thắng kiện, 3 vụ hoà và phần còn lại là thua.
Lần đầu tiên, tôi biết “lợi thế của Trung Quốc”
xuất phát từ các thủ đoạn thương mại không công
bằng,
đó là trợ cấp xuất khẩu thương mại bất hợp
pháp, thao túng tỷ giá Nhân dân tệ, làm giả và
đánh cắp quyền sở hữu trí tuệ,
ô nhiễm môi trường quy mô lớn, bỏ bê các tiêu
chuẩn an toàn và sức khỏe của người lao động.
Thuế quan và hạn ngạch không hợp lý. Ra giá mang
tính cướp giật để đè bật đối thủ cạnh tranh ra khỏi
thị trường tài nguyên quan trọng, sau đó lừa gạt người
tiêu dùng bằng giá cả độc quyền, xây dựng các
rào cản bảo vệ thương mại ngăn chặn các đối thủ
nước ngoài xâm nhập thị trường một cách hợp pháp.
Lần đầu tiên, tôi biết rằng trong các cuộc đàm phán
thương mại, các yêu cầu của Hoa Kỳ hoàn toàn bình
đẳng về thuế quan, tiếp cận thị trường và quyền sở
hữu trí tuệ.
Hoa Kỳ nói tính tương hỗ là “bằng nhau”, nhưng
Trung Quốc đã dịch nó thành “có đi có lại”.
Lần đầu tiên, tôi biết Hoa Kỳ đề xuất tiếp cận mở
cửa thị trường cho ngành dịch vụ tài chính và
việc mở hoàn toàn mạng Internet đã chạm đến vạch
cấm kỵ cuối cùng của chính phủ Trung Quốc
(không phải người dân Trung Quốc).
Lần đầu tiên tôi nghe thấy nhiều nhà kinh tế trên
thế giới đánh giá nền kinh tế Trung Quốc như
“một người béo mắc bệnh ung thư”.
Tôi đã không biết điều này trong quá khứ.
Ngoài sự thiếu hiểu biết của tôi, còn có một lý do
quan trọng khác – Một số người đang cố gắng không
cho tôi biết.
Giúp tôi mở ra một cánh cửa cho tầm nhìn của tôi,
có được kiến thức và nâng cao kiến thức.
Vì vậy, tôi cảm ơn cuộc chiến thương mại và
cảm ơn Mr. Trump.
Các quan chức có quyền không có nghĩa vụ và người
dân có nghĩa vụ không có quyền. Trò chơi bẩn này
lộng hành ở Trung Quốc và nay lại muốn đem ra chơi
trên thế giới.
Cắt một củ cải ở cả hai đầu, bạn có thể cắt nó một,
hai lần không sao, cắt nó mười lần tám lần,
cắt nó năm mươi lần, tám mươi lần, và cuối cùng
cắt mẹ nó vào ngón tay mình bằng chính con dao
của mình.
“Tả truyện” có nói rằng “Đa hành bất nghĩa tất tự tễ“
tức làm nhiều chuyện xấu, bất nghĩa cuối cùng sẽ
tự giết mình.
Còn một câu cuối là “Tử Cô Đãi Chi”
(Hãy chờ đó),
tôi cũng tin.
PETER PHO