Thân Hữu Tiếp Tay...
Chính quyền đừng làm con lạc đà chui đầu vào cát. - Mai Tú Ân
( HNPĐ ) Một cái thời đểu cáng mà nhà thơ Bùi Minh Quốc đã viết phải chăng đã đến và ngự trị trên mảnh đất Việt Nam này ? Mọi sự như rối ren thảng thốt như có một cơn lũ đã quét qua. Quân hồi vô phèng.
Ngoảnh mặt vào đâu cũng ghìm cơn mửa,
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi...
( HNPĐ ) Một cái thời đểu cáng mà nhà thơ Bùi Minh Quốc đã viết phải chăng đã đến và ngự trị trên mảnh đất Việt Nam này ? Mọi sự như rối ren thảng thốt như có một cơn lũ đã quét qua. Quân hồi vô phèng. Các kẻ ăn trên ngồi trốc thì im lặng khó hiểu. Người dân lam lũ thì gào thét uất nghẹn. Chính quyền càng lúc càng giống bọn quan viên thời xưa, chỉ thấy có mặt lúc cỗ bàn đánh chén và mất dạng khi có tai ương. Mối thù như dựng đứng lên giữa người dân và chính quyền, như đang đưa đẩy đến một sự bùng nổ không thể cứu vãn.
Sáng dậy mở cái laptop ra thì tràn ngập những hình ảnh náo loạn của phiên toà xin lỗi tử tù Hàn Đức Long, khi thân nhân của bé gái 12 tuổi bị chết đang như điên như dại. Họ ném giầy dép vào mặt của vị phó chánh án đang đọc lời xin lỗi. Rồi nhào lên gỡ tấm biển xin lỗi. Rồi những hình ảnh của những phụ nữ tiều tuỵ khóc khô hết cả những giọt nước mắt để đòi công an chính quyền trả lời về cái chết thảm khốc của con trai họ trong đồn công an.
Các cuộc tuần hành của giáo dân đem đơn đi kiện thì cứ đi là bị ăn đòn. Mọi cuộc biểu tình ủng hộ người dân miền Trung đều tắt dần vì bị đánh đập tơi bời..
Những người dân miền Trung ốm o, gầy đen của những vùng quê nghèo gặp eo đang như lên đồng rằng họ không được đền bù một xu nào cả từ thảm hoạ Formosa. Không một xu cho cái thảm họa môi trường khủng khiếp. Những người dân kéo đến trụ sở chính quyền và họ cũng như điên lên chửi bới. Rồi những con người khốn khổ đó đã lồng lên hát không ra hơi, lạc điệu bài ca mới :"Trả lại đây cho dân tôi". Hay những người dân uất ức đã tự phát vác theo những lá cờ vàng ba sọc đỏ để lên nói chuyện với chính quyền. Rồi tiếng gào thét chửi bới suốt ngày của một Phật Giáo Hòa Hảo vang lên khi hình ảnh những người lính CSCĐ được giải thoát khỏi cảnh bị bắt giam cầm còn tươi rói..
Cái gì đang xảy ra trên đất nước của chúng ta ? Phải chăng đây là xã hội dân sự đang chứng tỏ quyền lực ? Hay một xã hội đã đến thời kỳ bộc phát tất cả máu mủ, lở loét của những vết thương chưa bao giờ lành ? Một câu hỏi là một câu trả lời, và là một vấn đề không thể chữa trị...
Mảnh đất ấy thì vẫn là mảnh đất ấy, người dân thì vẫn là người dân ấy, và những người công an chính quyền thì vẫn là họ nhưng giờ đây tất cả như bị ma ám. Những vấn đề thời cuộc như đã vượt quá tầm mà chính những kẻ cầm cương cũng thấy sửng sốt bất ngờ. Những câu chuyện vẫn mang tên cũ nhưng lại nâng tầm cả về qui mô lẫn sự hủy diệt này đang xảy ra và ngày càng xảy ra nhiều hơn nữa, ở mọi nơi và mọi chỗ có người dân và chính quyền. Chắc chắn rằng chẳng phải do sự bùng phát của XHDS vì làm gì có XHDS đúng nghĩa nào. Cũng chẳng có thế lực phản động hay bên ngoài nào kích động để đổ thừa cả khi các cuộc chống đối nhỏ lẻ nổi lên như rươu ở khắp nơi.
Quá dễ để biết tại sao và quá khó để nhận ra tại sao. Một chính quyền không bóp mồm người dân lại thì cũng bịt chặt tai lại để không cho ai nói, hay không nghe thấy những gì không thích nghe. Một con lạc đà chui đầu vào cát để không nhìn thấy nguy hiểm, cũng giống như một chính quyền không muốn nghe thấy điều gì có hại thì không có vấn đề gì có hại. Một đường hướng hoàn hảo cho chủ thuyết AQ, và cho những con người đắm thuyền bám chặt vào cái nút bấc và sung sướng cho rằng họ không gặp bão vì họ không chìm.
Không hề có sự liên thông kết nối nào của người dân với chính quyền khi có vấn đề nảy sinh. Cũng có những hội đồng nhân dân này, Quốc Hội kia nhưng chẳng đáng tin. Mọi quan hệ giữa chính quyền với người dân thì như xin-cho hay như bố với con. Không hề có quan hệ cộng đồng, không có liên hệ gì giữa các ông cán bộ béo trắng với người dân đen gày nhom đen nhẻm. Không có sự can thiệp tình nghĩa, thậm chí không có cái nút xả căng thẳng thì sự bùng nổ như hiện giờ là điều dễ hiểu. Và khi có khủng hoảng thì cũng chẳng thấy có sự đối thoại, lắng nghe người dân. Chỉ có người dân uất ức đứng chửi bên ngoài các dinh thự công, nơi chính quyền quăng cục lơ khi chơi trò con lạc đà chui đầu vào cát.
Giờ đây thì hệ quả đương nhiên của những sai lầm ngu xuẩn bắt đầu lộ diện và phát tác. Như vết mưng mủ và lở loét đang lớn dần trước sự bất lực và cố chấp của gã thầy lang chỉ biết cúng, đốt mã cầu để cầu cho tai qua nạn khỏi...
Mai Tú Ân ( HNPĐ )
Ngoảnh mặt vào đâu cũng ghìm cơn mửa,
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi...
( HNPĐ ) Một cái thời đểu cáng mà nhà thơ Bùi Minh Quốc đã viết phải chăng đã đến và ngự trị trên mảnh đất Việt Nam này ? Mọi sự như rối ren thảng thốt như có một cơn lũ đã quét qua. Quân hồi vô phèng. Các kẻ ăn trên ngồi trốc thì im lặng khó hiểu. Người dân lam lũ thì gào thét uất nghẹn. Chính quyền càng lúc càng giống bọn quan viên thời xưa, chỉ thấy có mặt lúc cỗ bàn đánh chén và mất dạng khi có tai ương. Mối thù như dựng đứng lên giữa người dân và chính quyền, như đang đưa đẩy đến một sự bùng nổ không thể cứu vãn.
Sáng dậy mở cái laptop ra thì tràn ngập những hình ảnh náo loạn của phiên toà xin lỗi tử tù Hàn Đức Long, khi thân nhân của bé gái 12 tuổi bị chết đang như điên như dại. Họ ném giầy dép vào mặt của vị phó chánh án đang đọc lời xin lỗi. Rồi nhào lên gỡ tấm biển xin lỗi. Rồi những hình ảnh của những phụ nữ tiều tuỵ khóc khô hết cả những giọt nước mắt để đòi công an chính quyền trả lời về cái chết thảm khốc của con trai họ trong đồn công an.
Các cuộc tuần hành của giáo dân đem đơn đi kiện thì cứ đi là bị ăn đòn. Mọi cuộc biểu tình ủng hộ người dân miền Trung đều tắt dần vì bị đánh đập tơi bời..
Những người dân miền Trung ốm o, gầy đen của những vùng quê nghèo gặp eo đang như lên đồng rằng họ không được đền bù một xu nào cả từ thảm hoạ Formosa. Không một xu cho cái thảm họa môi trường khủng khiếp. Những người dân kéo đến trụ sở chính quyền và họ cũng như điên lên chửi bới. Rồi những con người khốn khổ đó đã lồng lên hát không ra hơi, lạc điệu bài ca mới :"Trả lại đây cho dân tôi". Hay những người dân uất ức đã tự phát vác theo những lá cờ vàng ba sọc đỏ để lên nói chuyện với chính quyền. Rồi tiếng gào thét chửi bới suốt ngày của một Phật Giáo Hòa Hảo vang lên khi hình ảnh những người lính CSCĐ được giải thoát khỏi cảnh bị bắt giam cầm còn tươi rói..
Cái gì đang xảy ra trên đất nước của chúng ta ? Phải chăng đây là xã hội dân sự đang chứng tỏ quyền lực ? Hay một xã hội đã đến thời kỳ bộc phát tất cả máu mủ, lở loét của những vết thương chưa bao giờ lành ? Một câu hỏi là một câu trả lời, và là một vấn đề không thể chữa trị...
Mảnh đất ấy thì vẫn là mảnh đất ấy, người dân thì vẫn là người dân ấy, và những người công an chính quyền thì vẫn là họ nhưng giờ đây tất cả như bị ma ám. Những vấn đề thời cuộc như đã vượt quá tầm mà chính những kẻ cầm cương cũng thấy sửng sốt bất ngờ. Những câu chuyện vẫn mang tên cũ nhưng lại nâng tầm cả về qui mô lẫn sự hủy diệt này đang xảy ra và ngày càng xảy ra nhiều hơn nữa, ở mọi nơi và mọi chỗ có người dân và chính quyền. Chắc chắn rằng chẳng phải do sự bùng phát của XHDS vì làm gì có XHDS đúng nghĩa nào. Cũng chẳng có thế lực phản động hay bên ngoài nào kích động để đổ thừa cả khi các cuộc chống đối nhỏ lẻ nổi lên như rươu ở khắp nơi.
Quá dễ để biết tại sao và quá khó để nhận ra tại sao. Một chính quyền không bóp mồm người dân lại thì cũng bịt chặt tai lại để không cho ai nói, hay không nghe thấy những gì không thích nghe. Một con lạc đà chui đầu vào cát để không nhìn thấy nguy hiểm, cũng giống như một chính quyền không muốn nghe thấy điều gì có hại thì không có vấn đề gì có hại. Một đường hướng hoàn hảo cho chủ thuyết AQ, và cho những con người đắm thuyền bám chặt vào cái nút bấc và sung sướng cho rằng họ không gặp bão vì họ không chìm.
Không hề có sự liên thông kết nối nào của người dân với chính quyền khi có vấn đề nảy sinh. Cũng có những hội đồng nhân dân này, Quốc Hội kia nhưng chẳng đáng tin. Mọi quan hệ giữa chính quyền với người dân thì như xin-cho hay như bố với con. Không hề có quan hệ cộng đồng, không có liên hệ gì giữa các ông cán bộ béo trắng với người dân đen gày nhom đen nhẻm. Không có sự can thiệp tình nghĩa, thậm chí không có cái nút xả căng thẳng thì sự bùng nổ như hiện giờ là điều dễ hiểu. Và khi có khủng hoảng thì cũng chẳng thấy có sự đối thoại, lắng nghe người dân. Chỉ có người dân uất ức đứng chửi bên ngoài các dinh thự công, nơi chính quyền quăng cục lơ khi chơi trò con lạc đà chui đầu vào cát.
Giờ đây thì hệ quả đương nhiên của những sai lầm ngu xuẩn bắt đầu lộ diện và phát tác. Như vết mưng mủ và lở loét đang lớn dần trước sự bất lực và cố chấp của gã thầy lang chỉ biết cúng, đốt mã cầu để cầu cho tai qua nạn khỏi...
Mai Tú Ân ( HNPĐ )
Bàn ra tán vào (1)
Minh
Xin lỗi tác giả theo hình của lời tựa " con lạc đà "! Tôi thấy con này là "đà điểu " sống ở Úc Châu , con " lạc đà " sống ở sa mạc sahara
----------------------------------------------------------------------------------
Chính quyền đừng làm con lạc đà chui đầu vào cát. - Mai Tú Ân
( HNPĐ ) Một cái thời đểu cáng mà nhà thơ Bùi Minh Quốc đã viết phải chăng đã đến và ngự trị trên mảnh đất Việt Nam này ? Mọi sự như rối ren thảng thốt như có một cơn lũ đã quét qua. Quân hồi vô phèng.
Ngoảnh mặt vào đâu cũng ghìm cơn mửa,
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi...
( HNPĐ ) Một cái thời đểu cáng mà nhà thơ Bùi Minh Quốc đã viết phải chăng đã đến và ngự trị trên mảnh đất Việt Nam này ? Mọi sự như rối ren thảng thốt như có một cơn lũ đã quét qua. Quân hồi vô phèng. Các kẻ ăn trên ngồi trốc thì im lặng khó hiểu. Người dân lam lũ thì gào thét uất nghẹn. Chính quyền càng lúc càng giống bọn quan viên thời xưa, chỉ thấy có mặt lúc cỗ bàn đánh chén và mất dạng khi có tai ương. Mối thù như dựng đứng lên giữa người dân và chính quyền, như đang đưa đẩy đến một sự bùng nổ không thể cứu vãn.
Sáng dậy mở cái laptop ra thì tràn ngập những hình ảnh náo loạn của phiên toà xin lỗi tử tù Hàn Đức Long, khi thân nhân của bé gái 12 tuổi bị chết đang như điên như dại. Họ ném giầy dép vào mặt của vị phó chánh án đang đọc lời xin lỗi. Rồi nhào lên gỡ tấm biển xin lỗi. Rồi những hình ảnh của những phụ nữ tiều tuỵ khóc khô hết cả những giọt nước mắt để đòi công an chính quyền trả lời về cái chết thảm khốc của con trai họ trong đồn công an.
Các cuộc tuần hành của giáo dân đem đơn đi kiện thì cứ đi là bị ăn đòn. Mọi cuộc biểu tình ủng hộ người dân miền Trung đều tắt dần vì bị đánh đập tơi bời..
Những người dân miền Trung ốm o, gầy đen của những vùng quê nghèo gặp eo đang như lên đồng rằng họ không được đền bù một xu nào cả từ thảm hoạ Formosa. Không một xu cho cái thảm họa môi trường khủng khiếp. Những người dân kéo đến trụ sở chính quyền và họ cũng như điên lên chửi bới. Rồi những con người khốn khổ đó đã lồng lên hát không ra hơi, lạc điệu bài ca mới :"Trả lại đây cho dân tôi". Hay những người dân uất ức đã tự phát vác theo những lá cờ vàng ba sọc đỏ để lên nói chuyện với chính quyền. Rồi tiếng gào thét chửi bới suốt ngày của một Phật Giáo Hòa Hảo vang lên khi hình ảnh những người lính CSCĐ được giải thoát khỏi cảnh bị bắt giam cầm còn tươi rói..
Cái gì đang xảy ra trên đất nước của chúng ta ? Phải chăng đây là xã hội dân sự đang chứng tỏ quyền lực ? Hay một xã hội đã đến thời kỳ bộc phát tất cả máu mủ, lở loét của những vết thương chưa bao giờ lành ? Một câu hỏi là một câu trả lời, và là một vấn đề không thể chữa trị...
Mảnh đất ấy thì vẫn là mảnh đất ấy, người dân thì vẫn là người dân ấy, và những người công an chính quyền thì vẫn là họ nhưng giờ đây tất cả như bị ma ám. Những vấn đề thời cuộc như đã vượt quá tầm mà chính những kẻ cầm cương cũng thấy sửng sốt bất ngờ. Những câu chuyện vẫn mang tên cũ nhưng lại nâng tầm cả về qui mô lẫn sự hủy diệt này đang xảy ra và ngày càng xảy ra nhiều hơn nữa, ở mọi nơi và mọi chỗ có người dân và chính quyền. Chắc chắn rằng chẳng phải do sự bùng phát của XHDS vì làm gì có XHDS đúng nghĩa nào. Cũng chẳng có thế lực phản động hay bên ngoài nào kích động để đổ thừa cả khi các cuộc chống đối nhỏ lẻ nổi lên như rươu ở khắp nơi.
Quá dễ để biết tại sao và quá khó để nhận ra tại sao. Một chính quyền không bóp mồm người dân lại thì cũng bịt chặt tai lại để không cho ai nói, hay không nghe thấy những gì không thích nghe. Một con lạc đà chui đầu vào cát để không nhìn thấy nguy hiểm, cũng giống như một chính quyền không muốn nghe thấy điều gì có hại thì không có vấn đề gì có hại. Một đường hướng hoàn hảo cho chủ thuyết AQ, và cho những con người đắm thuyền bám chặt vào cái nút bấc và sung sướng cho rằng họ không gặp bão vì họ không chìm.
Không hề có sự liên thông kết nối nào của người dân với chính quyền khi có vấn đề nảy sinh. Cũng có những hội đồng nhân dân này, Quốc Hội kia nhưng chẳng đáng tin. Mọi quan hệ giữa chính quyền với người dân thì như xin-cho hay như bố với con. Không hề có quan hệ cộng đồng, không có liên hệ gì giữa các ông cán bộ béo trắng với người dân đen gày nhom đen nhẻm. Không có sự can thiệp tình nghĩa, thậm chí không có cái nút xả căng thẳng thì sự bùng nổ như hiện giờ là điều dễ hiểu. Và khi có khủng hoảng thì cũng chẳng thấy có sự đối thoại, lắng nghe người dân. Chỉ có người dân uất ức đứng chửi bên ngoài các dinh thự công, nơi chính quyền quăng cục lơ khi chơi trò con lạc đà chui đầu vào cát.
Giờ đây thì hệ quả đương nhiên của những sai lầm ngu xuẩn bắt đầu lộ diện và phát tác. Như vết mưng mủ và lở loét đang lớn dần trước sự bất lực và cố chấp của gã thầy lang chỉ biết cúng, đốt mã cầu để cầu cho tai qua nạn khỏi...
Mai Tú Ân ( HNPĐ )