Cõi Người Ta
Chớ vội lấy chồng mà phí tuổi xuân
Các em thân mến, nếu các em chưa lấy chồng, chị khuyên các em một điều: Đừng bao giờ làm liều theo số phận, thà lận đận chuyện chồng con còn hơn bỏ phí tuổi son lao vào cuộc hôn nhân vuông tròn.
Các em thân mến, nếu các em chưa lấy chồng, chị khuyên các em một điều: Đừng bao giờ làm liều theo số phận, thà lận đận chuyện chồng con còn hơn bỏ phí tuổi son lao vào cuộc hôn nhân vuông tròn. Cuộc sống hôn nhân không còn là màu hồng mà chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu. Khổ sôi máu, giận sôi máu, bận sôi máu, cáu sôi máu.
Buổi sáng độc thân, các em như con mèo lười,
nằm lê la thân xác trên giường, chào các em bằng bản nhạc du dương, mở
cánh cửa màu hường đón ánh bình minh và làn gió mát. Lướt nhẹ thân xác
đi tắm táp, thay váy vóc rồi ra make up, mỉm cười trước gương, dạo bước
ra đường với vẻ ngoài tươi không cần tưới. Các em đi làm, đi chơi, tối
về lại hẹn hò rồi ngủ khò mà chẳng bận bao nỗi âu lo. Cuộc sống thật
đáng sống, đáng yêu, đáng phiêu lưu.
Buổi sáng của những con mái già đã vướng chuyện ngôi nhà và những đứa trẻ là mở đầu một chuỗi ngày bận tối mặt tối mày không phân biệt ngày hay đêm.
Sáng ra các chị phải dậy sớm hơn một tiếng, chuẩn bị miếng ăn cho chồng con rồi bon bon chạy vào gọi anh chồng lớn, giục thằng con bé dậy cho kịp giờ chạy. Ông bố làu bàu, đứa con làu nhàu, mình vẫn phải âu âu như cún. Rồi cho thằng con đi đánh răng, thay quần áo, ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc đi học. Trong khi đó 5 phút ông bố lại hỏi: "Lăn nách của anh đâu? Cạo râu của anh mất, anh chưa có đôi tất, áo của anh rất nhàu".
Đáp ứng yêu cầu của chồng xong chị thay vội bộ quần áo, đầu tóc không kịp chải chuốt chứ đừng nói ngắm vuốt trước gương. Hai mẹ con khăn gói lên đường. Con đi học, mẹ đi làm. Thân hình chị xác xơ, mặt mũi chị bơ phờ, đầu óc chị thẫn thờ, cuộc sống không như mong chờ.
Chưa hết, trưa chị phải lết xác về nhà, nấu cơm canh gà, dọn dẹp vào ra, đợi chồng về ăn cơm rồi lại đi làm chẳng đủ thời gian mà nằm chợp mắt. Chiều đi làm về, đón con ở trường, xong lại lao vào cuộc chiến máu xương. Tắm cho con, nấu cơm, quần áo, giặt giũ, nhà cửa, cho con ăn, dạy con học, sắp cơm cho chồng, rửa bát cong mông rồi ru con ngủ, lại dọn dẹp cho đủ một lượt từ trong ra ngoài. Các chị không còn một phút dành cho bản thân, bạn bè xa gần, hay vui chơi, quan hệ cần có. Cuộc sống giờ, con là số một, đến chồng rồi họ hàng nội ngoại và hàng trăm thứ phiền toái mà em phải đoái hoài, nghĩ thôi cũng đủ mệt nhoài.
Thân hình bọn chị tã tượi, quần áo đầu tóc như con đười ươi, mặt mũi không còn được tươi như mấy ngày mới cưới. Chuyện nhà cửa, chuyện chồng con, chuyện nội ngoại, chuyện họ hàng, chuyện cơ quan, chuyện làng xóm và muôn vàn chuyện không tên mà các em không có quyền quên.
Vì thế các em nên nghĩ kỹ, cứ lựa chọn đi, đừng vội hoang phí, sống hay sống như chết đi. http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/cho-voi-lay-chong-ma-phi-tuoi-xuan-3092086.html
Các em thân mến, nếu các em chưa lấy chồng, chị khuyên các em một điều: Đừng bao giờ làm liều theo số phận, thà lận đận chuyện chồng con còn hơn bỏ phí tuổi son lao vào cuộc hôn nhân vuông tròn. Cuộc sống hôn nhân không còn là màu hồng mà chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu. Khổ sôi máu, giận sôi máu, bận sôi máu, cáu sôi máu.
Buổi sáng của những con mái già đã vướng chuyện ngôi nhà và những đứa trẻ là mở đầu một chuỗi ngày bận tối mặt tối mày không phân biệt ngày hay đêm.
Sáng ra các chị phải dậy sớm hơn một tiếng, chuẩn bị miếng ăn cho chồng con rồi bon bon chạy vào gọi anh chồng lớn, giục thằng con bé dậy cho kịp giờ chạy. Ông bố làu bàu, đứa con làu nhàu, mình vẫn phải âu âu như cún. Rồi cho thằng con đi đánh răng, thay quần áo, ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc đi học. Trong khi đó 5 phút ông bố lại hỏi: "Lăn nách của anh đâu? Cạo râu của anh mất, anh chưa có đôi tất, áo của anh rất nhàu".
Đáp ứng yêu cầu của chồng xong chị thay vội bộ quần áo, đầu tóc không kịp chải chuốt chứ đừng nói ngắm vuốt trước gương. Hai mẹ con khăn gói lên đường. Con đi học, mẹ đi làm. Thân hình chị xác xơ, mặt mũi chị bơ phờ, đầu óc chị thẫn thờ, cuộc sống không như mong chờ.
Chưa hết, trưa chị phải lết xác về nhà, nấu cơm canh gà, dọn dẹp vào ra, đợi chồng về ăn cơm rồi lại đi làm chẳng đủ thời gian mà nằm chợp mắt. Chiều đi làm về, đón con ở trường, xong lại lao vào cuộc chiến máu xương. Tắm cho con, nấu cơm, quần áo, giặt giũ, nhà cửa, cho con ăn, dạy con học, sắp cơm cho chồng, rửa bát cong mông rồi ru con ngủ, lại dọn dẹp cho đủ một lượt từ trong ra ngoài. Các chị không còn một phút dành cho bản thân, bạn bè xa gần, hay vui chơi, quan hệ cần có. Cuộc sống giờ, con là số một, đến chồng rồi họ hàng nội ngoại và hàng trăm thứ phiền toái mà em phải đoái hoài, nghĩ thôi cũng đủ mệt nhoài.
Thân hình bọn chị tã tượi, quần áo đầu tóc như con đười ươi, mặt mũi không còn được tươi như mấy ngày mới cưới. Chuyện nhà cửa, chuyện chồng con, chuyện nội ngoại, chuyện họ hàng, chuyện cơ quan, chuyện làng xóm và muôn vàn chuyện không tên mà các em không có quyền quên.
Vì thế các em nên nghĩ kỹ, cứ lựa chọn đi, đừng vội hoang phí, sống hay sống như chết đi. http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/cho-voi-lay-chong-ma-phi-tuoi-xuan-3092086.html
Bàn ra tán vào (0)
Chớ vội lấy chồng mà phí tuổi xuân
Các em thân mến, nếu các em chưa lấy chồng, chị khuyên các em một điều: Đừng bao giờ làm liều theo số phận, thà lận đận chuyện chồng con còn hơn bỏ phí tuổi son lao vào cuộc hôn nhân vuông tròn.
Các
em thân mến, nếu các em chưa lấy chồng, chị khuyên các em một điều:
Đừng bao giờ làm liều theo số phận, thà lận đận chuyện chồng con còn hơn
bỏ phí tuổi son lao vào cuộc hôn nhân vuông tròn.
Cuộc sống hôn nhân không còn là màu hồng mà chuyển sang màu đỏ, màu đỏ
của máu. Khổ sôi máu, giận sôi máu, bận sôi máu, cáu sôi máu.
Buổi sáng độc thân, các em như con mèo lười,
nằm lê la thân xác trên giường, chào các em bằng bản nhạc du dương, mở
cánh cửa màu hường đón ánh bình minh và làn gió mát. Lướt nhẹ thân xác
đi tắm táp, thay váy vóc rồi ra make up, mỉm cười trước gương, dạo bước
ra đường với vẻ ngoài tươi không cần tưới. Các em đi làm, đi chơi, tối
về lại hẹn hò rồi ngủ khò mà chẳng bận bao nỗi âu lo. Cuộc sống thật
đáng sống, đáng yêu, đáng phiêu lưu.
Buổi sáng của những con mái già đã vướng chuyện ngôi nhà và những đứa trẻ là mở đầu một chuỗi ngày bận tối mặt tối mày không phân biệt ngày hay đêm.
Sáng ra các chị phải dậy sớm hơn một tiếng, chuẩn bị miếng ăn cho chồng con rồi bon bon chạy vào gọi anh chồng lớn, giục thằng con bé dậy cho kịp giờ chạy. Ông bố làu bàu, đứa con làu nhàu, mình vẫn phải âu âu như cún. Rồi cho thằng con đi đánh răng, thay quần áo, ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc đi học. Trong khi đó 5 phút ông bố lại hỏi: "Lăn nách của anh đâu? Cạo râu của anh mất, anh chưa có đôi tất, áo của anh rất nhàu".
Đáp ứng yêu cầu của chồng xong chị thay vội bộ quần áo, đầu tóc không kịp chải chuốt chứ đừng nói ngắm vuốt trước gương. Hai mẹ con khăn gói lên đường. Con đi học, mẹ đi làm. Thân hình chị xác xơ, mặt mũi chị bơ phờ, đầu óc chị thẫn thờ, cuộc sống không như mong chờ.
Chưa hết, trưa chị phải lết xác về nhà, nấu cơm canh gà, dọn dẹp vào ra, đợi chồng về ăn cơm rồi lại đi làm chẳng đủ thời gian mà nằm chợp mắt. Chiều đi làm về, đón con ở trường, xong lại lao vào cuộc chiến máu xương. Tắm cho con, nấu cơm, quần áo, giặt giũ, nhà cửa, cho con ăn, dạy con học, sắp cơm cho chồng, rửa bát cong mông rồi ru con ngủ, lại dọn dẹp cho đủ một lượt từ trong ra ngoài. Các chị không còn một phút dành cho bản thân, bạn bè xa gần, hay vui chơi, quan hệ cần có. Cuộc sống giờ, con là số một, đến chồng rồi họ hàng nội ngoại và hàng trăm thứ phiền toái mà em phải đoái hoài, nghĩ thôi cũng đủ mệt nhoài.
Thân hình bọn chị tã tượi, quần áo đầu tóc như con đười ươi, mặt mũi không còn được tươi như mấy ngày mới cưới. Chuyện nhà cửa, chuyện chồng con, chuyện nội ngoại, chuyện họ hàng, chuyện cơ quan, chuyện làng xóm và muôn vàn chuyện không tên mà các em không có quyền quên.
Vì thế các em nên nghĩ kỹ, cứ lựa chọn đi, đừng vội hoang phí, sống hay sống như chết đi. http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/cho-voi-lay-chong-ma-phi-tuoi-xuan-3092086.html
Buổi sáng của những con mái già đã vướng chuyện ngôi nhà và những đứa trẻ là mở đầu một chuỗi ngày bận tối mặt tối mày không phân biệt ngày hay đêm.
Sáng ra các chị phải dậy sớm hơn một tiếng, chuẩn bị miếng ăn cho chồng con rồi bon bon chạy vào gọi anh chồng lớn, giục thằng con bé dậy cho kịp giờ chạy. Ông bố làu bàu, đứa con làu nhàu, mình vẫn phải âu âu như cún. Rồi cho thằng con đi đánh răng, thay quần áo, ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc đi học. Trong khi đó 5 phút ông bố lại hỏi: "Lăn nách của anh đâu? Cạo râu của anh mất, anh chưa có đôi tất, áo của anh rất nhàu".
Đáp ứng yêu cầu của chồng xong chị thay vội bộ quần áo, đầu tóc không kịp chải chuốt chứ đừng nói ngắm vuốt trước gương. Hai mẹ con khăn gói lên đường. Con đi học, mẹ đi làm. Thân hình chị xác xơ, mặt mũi chị bơ phờ, đầu óc chị thẫn thờ, cuộc sống không như mong chờ.
Chưa hết, trưa chị phải lết xác về nhà, nấu cơm canh gà, dọn dẹp vào ra, đợi chồng về ăn cơm rồi lại đi làm chẳng đủ thời gian mà nằm chợp mắt. Chiều đi làm về, đón con ở trường, xong lại lao vào cuộc chiến máu xương. Tắm cho con, nấu cơm, quần áo, giặt giũ, nhà cửa, cho con ăn, dạy con học, sắp cơm cho chồng, rửa bát cong mông rồi ru con ngủ, lại dọn dẹp cho đủ một lượt từ trong ra ngoài. Các chị không còn một phút dành cho bản thân, bạn bè xa gần, hay vui chơi, quan hệ cần có. Cuộc sống giờ, con là số một, đến chồng rồi họ hàng nội ngoại và hàng trăm thứ phiền toái mà em phải đoái hoài, nghĩ thôi cũng đủ mệt nhoài.
Thân hình bọn chị tã tượi, quần áo đầu tóc như con đười ươi, mặt mũi không còn được tươi như mấy ngày mới cưới. Chuyện nhà cửa, chuyện chồng con, chuyện nội ngoại, chuyện họ hàng, chuyện cơ quan, chuyện làng xóm và muôn vàn chuyện không tên mà các em không có quyền quên.
Vì thế các em nên nghĩ kỹ, cứ lựa chọn đi, đừng vội hoang phí, sống hay sống như chết đi. http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/cho-voi-lay-chong-ma-phi-tuoi-xuan-3092086.html